Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 90 - Sơn Cùng Thủy Tận, Rầu Vì Hết Cách 2

Chu Vũ Bà nói: “Hứa công tử không biết rồi, Nại Hà đổi đường, cõi âm xâm lấn, khiến cho triều đình cũng rung chuyển dữ dội. Hiện nay mọi người đều đang quan sát vùng đất mới ở Vĩnh châu. Khà khà, Thần Châu đại địa, có bảo sơn phúc địa nào không bị thế gia đại tộc chiếm cứ? Chỉ có vùng đất mới là chưa ai đặt chân tới. Bảo bối ở nơi này đều là vật không chủ!”

Hứa Ứng hiểu ra.

Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Cõi âm xâm lấn, chắc chắn trong vùng đất mới hai bên bờ sông Nại Hà sẽ có rất nhiều kho báu. Xưa nay kho báu luôn là thứ khiến mọi người động lòng, có thể thấy các thế lực ở Thần Châu đều kinh động, chắc chắn số người tới vùng đất mới thám hiểm tìm bảo bối sẽ càng ngày càng nhiều.

“Chu gia ta vốn lập nghiệp ở Vĩnh châu, Vĩnh châu có vùng đất mới xuất hiện, tất cả phải thuộc về Chu gia ta, đương nhiên gia tổ không thể không đến.” Chu Vũ Bà nói.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vọng lại: “Vị bà bà này, cho hỏi Vô Vọng sơn đi đường nào?”

Hứa Ứng thầm ngạc nhiên: “Giọng nói này là... Nguyên Vị Ương! Đúng rồi lão đầy tớ áo xanh bên cạnh Nguyên Vị Ương chắc chắn là một đại cao thủ!”

Y đang định lên tiếng thì đột nhiên Chu Vũ Bà thò tay vào trong giỏ, nắm lấy cổ Ngoan Thất, cười nói: “Hai vị đi theo hướng kia.”

Hứa Ứng chợt có ý tưởng khác, không lên tiếng mà tập trung cảm ngộ kiếm ý Phá Giới, một luồng kiếm ý như có như không lan tỏa từ trong giỏ.

Nguyên Vị Ương nói: “Đa tạ bà bà. Kiêu bá, chúng ta đi thôi.”

Giọng nói của Kiêu bá vang lên: “Công tử có thể tới Vô Vọng sơn gặp Hứa yêu vương kia, nhưng công tử nhất định phải nhớ, tuyệt đối không được xuống sông bắt cá đào chạch!”

Giọng nói điềm đạm của Nguyên Vị Ương đáp lời: “Ta chỉ trao đổi phương pháp vận hành và luyện tập thần thức với hắn, sao lại xuống sông bắt cá được?”

Bọn họ càng đi càng xa, lúc này Chu Vũ Bà mới mở bàn tay đang nắm cổ Ngoan Thất ra, tiếp tục đi về phía trước. Không bao lâu sau, giọng nói của Chu Vũ Bà lại vang lên: “Hứa công tử, trước mặt có căn miếu hoang, chúng ta vào trong miếu nghỉ ngơi, ở lại đó chờ tộc nhân tìm tới... Thủy Khẩu miếu! Cái tên kỳ quái!”

Chu Vũ Bà nhấc giỏ đi về phía Thủy Khẩu miếu, Hứa Ứng thầm căng thẳng: “Nguy rồi! Chu gia không muốn giết ta, nhưng na tiên áo trắng thì chắc chắn sẽ giết chết ta!”

Giọng nói điềm đạm của Nguyên Vị Ương lại vang lên: “Vị bà bà này, phía trước là nơi ẩn cảnh ẩn hóa của một vị na tiên, vị na tiên kia chết bất đắc kỳ tử, oán niệm rất nặng, không nên đi vào.”

Chu Vũ Bà dừng bước, cười nói: “Đa tạ chỉ giáo. Chẳng phải các ngươi tới Vô Vọng sơn à? Sao lại trở về?”

Giọng điệu của Nguyên Vị Ương khá lạnh nhạt: “Người bằng hữu của ta đang ở trong giỏ của ngươi, sao phải tới Vô Vọng sơn nữa?”

Hứa Ứng ở trong giỏ, chợt nghe bên ngoài có tiếng nổ như trời long đất lở, cái giỏ cũng chấn động kịch liệt,hẳn là lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá đột nhiên ra tay tấn công Chu Vũ Bà!

“Na pháp của Nguyên gia?”

Cái giỏ xóc nảy, thành giỏ che tầm mắt, căn bản là không thể thấy cảnh tượng bên ngoài, Hứa Ứng cũng không biết tình hình trận chiến ra sao.

Đột nhiên chỉ nghe viu một tiếng, Hứa Ứng cảm thấy cái rổ bay lên không, không như đang bị người khác nắm trong tay. Y vội vàng gọi Ngoan Thất, một người một rắn tung người nhảy lên, thoát ra khỏi giỏ!

Quả nhiên cái giỏ đang bay giữa không trung còn Chu Vũ Bà không ở xung quanh, chẳng qua phía xa có sóng chấn động kịch liệt của thần thông.

Hứa Ứng và Ngoan Thất đang ở giữa không thể rung, rơi xuống bên dưới, Ngoan Thất la ó sợ hãi, Hứa Ứng lớn tiếng nói: “Con kiến bị ngã cũng không chết, chúng ta không lớn hơn con kiến, có ngã cũng không chết!”

Bọn họ rơi vù vù xuống, đập thành hai cái hố nhỏ dưới đất.

Thân hình Hứa Ứng bắn lên, y và Ngoan Thất nhanh chóng bỏ trốn, ba chân bốn cẳng chạy suốt cả quãng đường. Không biết bao lâu sau, bọn họ không thể chạy nổi nữa mới dừng lại nghỉ ngơi.

Chạy bao lâu như vậy, bọn họ mới qua một gò núi nhỏ.

Đột nhiên giọng nói oán hận của Chu Vũ Bà vang lên: “Hứa công tử, vì sao cao thủ Nguyên gia lại đột nhiên tấn công ta? Hứa công tử có thể giải thích cho lão thân không?”

Hứa Ứng thầm căng thẳng, đứng dậy nhìn lên, chỉ thấy Chu Vũ Bà máu me khắp người đi tới.

Bà lão này vốn bị đã bị dư âm thần thông của lão tổ Chu gia và con quái vật dưới lòng đất gây thương tích, cho dù là bí tàng Nê Hoàn cũng không cách nào chữa trị, bây giờ lại bị lão đầy tớ áo xanh Kiêu bá đánh trọng thương, lửa giận ngùn ngụt trong lòng, hung ác nói: “Hứa công tử, ngươi có mưu kế chồng chất cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay của lão thân! Ngươi trúng na pháp của lão thân, cho dù đi đến đâu cũng không thoát khỏi cảm ứng của lão thân! Ngươi đã không thích uống rượu mời chỉ thích uống rượu phạt, thế thì đừng trách lão thân độc ác!”

Sắc mặt bà ta đầy âm trầm: “Gia tổ chỉ căn dặn mang ngươi về, chứ không nói sống chết hay tàn phế!”

Hứa Ứng thúc đẩy khí huyết, đột nhiên thân hình từ hạt đậu tương biến thành cao hai ba tấc nói: “Vũ bà bà, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện, không phải ngươi tìm đến chỗ ta mà là ta dụ ngươi tới đây?”

Chu Vũ Bà cười lạnh, giơ tay chộp tới: “Định phá giải na thuật của ta ư, nằm mơ! Cho dù ngươi dụ lão thân tới đây thì ngươi làm được gì kia chứ?”

Nhưng đúng lúc này, trong lòng bà ta bỗng nảy sinh cảnh giác, vội vàng nhảy lên, một ngọn Bạch Cốt Đả Hồn tiên lặng lẽ quất tới sau lưng bà ta, bay qua dưới chân Chu Vũ Bà.

“Nguy hiểm quá, may mà không đánh trúng ta!”

Bà ta mới nghĩ tới dây, bốn cây Bạch Cốt Đả Hồn tiên đã giáng xuống người Chu Vũ Bà, đánh cho bà lão này kêu thảm một tiếng, rơi xuống dưới đất!

Hứa Ứng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía sau Chu Vũ Bà, chỉ thấy năm con Ngưu Ma hùng tráng đang đứng trong âm phong, tay cầm Bạch Cốt Đả Hồn tiên, vây quanh Chu Vũ Bà giơ tay hạ roi, quất lấy quất để!

Ngoan Thất chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận, kêu to: “Đáng đánh!”

Hứa Ứng khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Cuối cùng cũng đợi được các ngươi rồi.”

Sau khi thoát khỏi cái giỏ, y chạy theo hướng Vô Vọng sơn đã gãy, vì y biết chỉ cần năm con Ngưu Ma này còn sống, chắc chắn sẽ miệt mài chạy tới.

Quả nhiên, khi Chu Vũ Bà đuổi theo bọn họ, năm con Ngưu Ma cũng chạy tới nơi.

Chu Vũ Bà bị đánh tới mức kêu la thảm thiết, lăn qua lộn lại dưới đất, tiếng kêu thậm chí khiến Hứa Ứng không đành lòng, giơ ngón tay che lỗ tai mình.

Không nghe thấy sẽ không động lòng trắc ẩn.

Lúc này Hứa Ứng lại thấy cách đó không xa có một thiếu niên, giữa hai hàng mi bừng bừng khí khái, chỉ có lông mi trắng như tuyết, hết sức kỳ lạ.

Thiếu niên kia bình tĩnh đứng đó, nhìn Ngưu Ma quất roi vào Chu Vũ Bà, không ngăn cản.

Ngoan Thất cũng thấy thiếu niên bạch mi kia, không hiểu sao trong lòng lại thấy loáng thoáng sợ hãi, cứ như gặp được thiên địch.

Hứa Ứng khẽ nhướn mày, y thấy được một số thứ quen thuộc trên người thiếu niên bạch mi kia.

Thiếu niên bạch mi cất bước đi tới, nhẹ nhàng nói: “Ta không ngăn cản ngươi quất roi mụ ta, là vì mụ ta làm trái lệnh ta. Ta bảo mụ tới mời ngươi mà mụ lại dùng thủ đoạn sỉ nhục thu nhỏ ngươi lại, không hề tôn trọng quý khách, cho nên đáng đánh.”

Hắn đi tới trước mặt Hứa Ứng, thản nhiên nói: “Ta tên là Chu Tề Vân, hơn ba trăm năm trước ta cũng giống như ngươi, là người bắt rắn.”

Bình Luận (0)
Comment