Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 91 - Liễu Ám Hoa Minh Giải Thị Nhân 1

(Giải thích tựa đề chương:

“Liễu ám hoa minh” là mô tả cây liễu tỏa bóng mát, cảnh tượng mùa xuân phồn hoa như gấm. Đây cũng là ví von sau khi gặp gian khổ khúc chiết, đột nhiên sau chỗ đường cùng lại phát hiện một cảnh sắc khác. Tương tự như tìm được đường sống trong chỗ chết.

Giải thị nhân - câu này còn vế sau: Giải thị nhân, thoát thị quả báo

Giải thoát: giải là tháo gỡ, giải trừ phiền não của ngươi, giải trừ khúc mắc trong lòng ngươi. Thoát là thoát khổ, kết thúc tháo gỡ, khổ cũng không còn. Giải là đối với phiền não, là không thể nói rõ, thoát là giảng giải đối với luân hồi sinh tử. Giải là nhân, thoát là quả báo.

Một đoạn trích diễn giải kinh phật mà tại hạ tìm được và dịch lại, đừng hỏi, tại hạ cũng không hiểu đâu)

Hứa Ứng thầm thở dài một tiếng, biết mình không thể chạy thoát nổi. Lão tổ Chu gia Chu Tề Vân là nhân vật trong truyền thuyết, một trong số những người cường đại nhất trên đời hiện giờ.

Bản thân mình đứng trước mặt hắn, tuyệt đối không thể chạy trốn nổi.

Trong lòng y chỉ cảm thấy hoang đường, lão tổ Chu gia Chu Tề Vân là người bắt rắn ba trăm năm trước, vì đuổi bắt một con dị xà mà đi nhầm vào Tần Nham động, nhận được truyền thừa Nê Hoàn cung.

Hơn ba trăm năm sau, người bắt rắn Hứa Ứng cũng vì một con dị xà mà đi vào Tần Nham động.

Trong cõi sâu xa, có một loại duyên phận kỳ diệu móc nối bọn họ với nhau.

Chu Tề Vân nhẹ nhàng phất tay, năm con Ngưu Ma đột nhiên bay lên, rơi sang một bên. Chu Vũ Bà cố nhịn cơn đau, khó khăn lắm mới bò dậy được, đứng hầu ở một bên, không dám nói gì.

Hứa Ứng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ diệu ập tới, thuật Tát Đậu Thành Binh trên người lập tức được hóa giải, thân thể khôi phục như lúc ban đầu, Ngoan Thất cũng khôi phục hình thể như trước.

Chu Tề Vân đi tới bên cạnh Hứa Ứng, quan sát y một hồi rồi nói: “Ngươi mở bí tàng Nê Hoàn nhưng không tu luyện công pháp của hắn? Đúng rồi, kinh thư mà hắn lưu lại trong Nê Hoàn cung, thứ gì mang đi được thì ta đều mang đi, không mang đi được thì đốt trụi, vì vậy ngươi không nhận được truyền thừa của hắn.”

Hứa Ứng hơi ngạc nhiên.

Rõ ràng đây là đoạn lịch sử đen, không ngờ Chu Tề Vân lại nói ra thoải mái như vậy, ngược lại có vẻ xấu xa tới mức quang minh chính đại.

“Chu tiền bối, năm xưa vì sao ngươi phải thiêu hủy tâm huyết của chủ nhân Nê Hoàn cung?” Hứa Ứng hỏi.

Chu Tề Vân đi đằng trước, thản nhiên nói: “Năm xưa ta muốn bắt một con dị xà nên lao vào Tần Nham động, đi nhầm vào căn nhà đá, nhận được truyền thừa của chủ nhân Nê Hoàn cung, trong lòng mừng rỡ, dập đầu bái sư với bộ xương trắng kia, cho rằng đời này chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, không cần làm người bắt rắn nữa. Nhưng trong gian nhà đá có quá nhiều kinh thư, toàn sách là sách, đủ loại võ học, đủ thứ pháp môn thần thông, cái gì cần cũng có. Ta không thể mang đi toàn bộ lại không muốn lưu lại cho hậu nhân, càng không muốn có người khác cũng tới đây học được pháp môn tương tự, cho nên hạ quyết tâm thiêu hủy tất cả những thứ không mang đi được!”

Hứa Ứng khẽ nhíu mày, ngoan ngoãn bước theo chân hắn.

Chu Tề Vân mỉm cười, hiển nhiên hắn không cho rằng mình làm sai, ngược lại hết sức tự đắc vì hành động này.

Hắn bước đi không nhanh không chậm nói: “Ta biết chuyện Tần Nham động có liên quan rất lớn, nếu bị người khác biết nơi này có một tòa Nê Hoàn Cung Động Thiên, lại có truyền thừa thần bí khó lường, chắc chắn sẽ bị người ta lần theo dấu vết để lại, tìm tới đầu ta. Ngay sau đó ta bèn lưu lại một quyển kinh văn và một hồ lô linh đan.”

Hứa Ứng thầm giật mình, la lên thất thanh: “Hồ lô linh đan mà ông nội Ngoan Thất tìm ra là ngươi để lại!”

“Ông nội của Ngoan Thất?”

Chu Tề Vân kinh ngạc nhìn Ngoan Thất một cái rồi nói: “Ngươi là cháu của con dị xà kia? Ha ha ha, duyên phận giữa ta và ông cháu các ngươi đúng là không ít.”

Ngoan Thất cũng thầm giật mình, la lên thất thanh: “Chính ngươi là người đuổi theo ông nội ta, ép ông đi vào Tần Nham động? Lúc còn sống ông nội thường xuyên nhắc tới ngươi, nói là nếu không có người bắt rắn nhà ngươi, chắc chắn ông đã không phát hiện ra cái lỗ trong Tần Nham động, cũng chắc chắn không thể tu thành yêu quái.”

Chu Tề Vân mỉm cười nói: “Ông nội ngươi trở thành yêu quái là nhờ ta tác thành. Chủ nhân của Nê Hoàn lưu lại rất nhiều linh đan diệu dược trong căn nhà đá, giúp ta trúc cơ tu hành. Ta bèn lưu lại một hồ lô linh đan cho con dị xà dẫn ta vào đây. Con dị xà đó ăn linh đan sẽ khai mở linh trí. Ta còn nhớ kinh thư mà ta để lại cho hắn tên là Đại Nhật đạo dẫn công, là một trong số ít những công pháp yêu tộc mà chủ nhân Nê Hoàn cung cất giữ.”

Ngoan Thất nói liến thoắng: “Trong Đại Nhật dẫn đạo công còn có một môn công pháp võ đạo tên là Tượng Lực Ngưu Ma quyền!”

Chu Tề Vân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ có pháp môn võ đạo này. Lúc đó ta không có ý tốt, nghĩ rằng nếu ta có thể tới đây thì chắc chắn người khác cũng có thể tới đây. Nếu bọn họ phát hiện kho báu của chủ nhân Nê Hoàn cung rơi vào tay ta, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế diệt trừ ta, đoạt lấy kho báu. Khà khà, thế nên ta cho con dị xà kia linh đan và Đại Nhật đạo dẫn công.”

Ngoan Thất vẫn không hiểu, nhưng Hứa Ứng đã nhận ra, nói: “Mưu kế của Chu tiền bối hay lắm. Cho dù người khác tới được nơi này cũng tưởng dị xà nhận được truyền thừa. Bọn họ còn cho rằng truyền thừa của chủ nhân Nê Hoàn cung chỉ đến thế mà thôi, sẽ không tra xét tiếp.”

Y vừa nói vậy, Ngoan Thất lập tức tỉnh ngộ, la lớn: “Ngươi giá họa cho ông nội ta!”

Chu Tề Vân thản nhiên nói: “Nếu ta không lưu lại hồ lô linh đan và công pháp, sau này làm gì có ngươi?”

Ngoan Thất không nói thêm gì nữa.

Hứa Ứng dò hỏi: “Chu tiền bối, khi đó ngươi bao nhiêu tuổi?”

Chu Tề Vân nhìn y nói: “Tuổi tác xấp xỉ ngươi.”

Hứa Ứng cảm khái nói: “Ta không có tâm tư tinh tế như tiền bối, không ngờ tiền bối có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện chỉ trong thời gian ngắn như vậy. Tiền bối nghĩ quá sâu xa.”

Chu Tề Vân thở dài: “Sau này ta mới phát hiện mình cẩn thận quá mức. Vốn chẳng có ai tới Tần Nham động, cũng chẳng có ai lại quan tâm tới một con dị xà biến thành xà yêu. Còn ta từ từ quật khởi ở Linh Lăng, bốn năm sau, khi trưởng thành ta đã là đệ nhất ở Vĩnh châu.”

Một ngôi miếu hoang hiện lên trước mắt, Hứa Ứng nhìn quanh, thầm giật mình, đó là Thủy Khẩu miếu.

Giờ phút này Thủy Khẩu miếu không nằm trên khe lớn mà di chuyển về phía nam ba mươi dặm.

Hứa Ứng trong lòng hơi động: “Ngôi miếu hoang này đang di chuyển về phía Vô Vọng sơn! Xem ra na tiên áo trắng đã biết ta ở Vô Vọng sơn, nhưng hắn không biết bây giờ Vô Vọng sơn đã gặp tai bay vạ gió rồi!”

Chu Tề Vân đi thẳng về phía Thủy Khẩu miếu, tiếp tục nói: “Tới năm mươi bảy tuổi, ta mở được động thiên thứ tám, bí tàng tầng thứ tám đã được ta mở rộng, khi đó ta là ngôi sao chớm nở trong giới na sư, khiến mọi người trong Thần Châu chú ý nhất. Chí Đạo Đại Thánh Minh Hiếu hoàng đế thấy ta, xoa đỉnh đầu ta, khen ta là người tài ba. Ta đọc một hiểu mười, đúng là xứng với danh xưng này.”

Hứa Ứng tâm thần chấn động, một người được cả thiên hạ công nhận là thiên tài, đúng là đáng kiêu ngạo.

Chu Tề Vân đi tới cửa Thủy Khẩu miếu, lúc này Thủy Khẩu miếu không còn cảnh ngoài là một thế giới trong là một thế giới khác mà rất bình thường, trông không khác gì những ngôi miếu phổ thông.

“Ta mở được tầng thứ tám của bí tàng lúc năm mươi bảy tuổi, nhưng mãi tới tận lúc một trăm bốn mươi ba tuổi mới mở được bí tàng tầng thứ chín. Thế nhân nói ta là loại tài ba hết thời, chế nhạo ta, sỉ nhục ta. Nhưng lý do ta trì hoãn không đột phá, thực ra là vì ta nhận ra trong công pháp mà chủ nhân Nê Hoàn cung lưu lại có cạm bẫy.” Chu Tề Vân đi thẳng vào đại điện ở trung ương, gương mặt lộ vẻ đau thương.

Hứa Ứng khẽ nhíu mày nói: “Cạm bẫy? Có cạm bẫy gì?”

Y đột nhiên nghĩ tới cảnh ngộ của bản thân khi mở bí tàng Nê Hoàn, lập tức hiểu ra, nói: “Chu tiền bối, chẳng lẽ chủ nhân Nê Hoàn cung giúp ngươi mở bí tàng Nê Hoàn?”

Bình Luận (0)
Comment