Chu Tề Vân đi tới đại điện chính giữa Thủy Khẩu miếu, phất nhẹ ống tay áo một cái, không gian lập tức rung động, đại điện trung tâm theo chấn động không gian gạt sang hai bên!
Không gian rung động kịch liệt, sấm sét đan xen, tiếng nổ không ngừng, không gian bị ép thành lôi hỏa cuồn cuộn, tỏa ra năng lượng vô tận!
Hứa Ứng thấy vậy cực kỳ lo sợ, chỉ thấy một thế giới khác ẩn nấp trong Thủy Khẩu miếu bị Chu Tề Vân mở ra, năm tòa tiên sơn và ngôi miếu lớn đập vào mắt bọn họ!
“Lão tổ tông của Chu gia thật mạnh mẽ!” Ngoan Thất sợ hãi than.
Chu Vũ Bà hung hăng trừng mắt với con rắn, Ngoan Thất lại nói: “Còn nhìn nữa, ta bảo trâu của A Ứng đánh ngươi!”
Chu Vũ Bà rùng mình một cái, sợ hãi liếc mắt nhìn năm con Ngưu Ma sau lưng Hứa Ứng.
Hứa Ứng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy thế giới trong miếu hoang đã khác hẳn lúc trước y đến, tảng đá lơ lửng trên bầu trời đã không còn tăm hơi, từng tảng thịt vung vẩy xúc tu mạch máu cũng biến mất không thấy đâu.
Còn trên năm tòa tiên sơn lại có máu thịt màu đỏ ửng đang ngọ nguậy, một số cơ thịt khổng lồ đang leo lên trên núi, như từng con mãng xà khổng lồ, lại có vẻ như đang sinh trưởng.
Hứa Ứng thầm lo lắng: “Chắc chắn tên tà na tiên này đã hấp thu không ít máu thịt của con người! Sau khi bị người khác ăn thịt, hắn lại định cướp máu thịt của người khác. Hắn muốn phục sinh!”
Dưới chân Chu Tề Vân hiện lên áng mây, nâng mọi người bay lên không trung, y nhàn nhã đi bộ về phía ngôi miếu lớn giữa năm tòa tiên sơn, nói: “Trong căn nhà đá, khi ta đập đầu với xương cốt của chủ nhân Nê Hoàn, bộ xương đột nhiên giơ tay điểm lên mi tâm của ta. Một chỉ đó khai mở bí tàng Nê Hoàn của ta. Đây chính là cạm bẫy, khi ta mở bí tàng tầng thứ năm đã ý thức được điều này. Ngay sau đó, ta phế bỏ động thiên tầng thứ năm, tu luyện trở lại. Ta thiếu chút nữa mất mạng vì chuyện này.”
Hứa Ứng thu ánh mắt, vừa khiếp sợ vừa thán phục, khen: “Tiền bối quả là người quyết đoán, có đại trí tuệ đại nghị lực. Mở được bí tàng tầng thứ năm, luyện thành ngũ đại động thiên đã là rồng phượng trong loài người, có thể trở thành Tiết độ sứ, đảm nhiệm trọng trách. Nhưng tiền bối nói phế bỏ là phế bỏ, đồng thời còn có thể tu luyện trở lại, đúng là thiên phú kinh người!”
Chu Tề Vân nói: “Ngươi cũng mở bí tàng Nê Hoàn, chẳng lẽ khi ngươi lễ bái bộ xương kia cũng bị hắn giơ ngón tay điểm vào mi tâm, mở bí tàng của ngươi?”
Hứa Ứng lắc đầu: “Ta quỳ lạy hắn làm gì? Ta tự mở được bí tàng Nê Hoàn, sao phải nhờ người khác?”
Trong giọng điệu của y lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Chu Tề Vân kinh ngạc nhìn y một cái, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Ta nói cạm bẫy là cạm bẫy trong công pháp. Mở bí tàng mà không có công pháp tương ứng thì khó lòng phát huy uy lực của bí tàng. Lúc năm mươi tám tuổi, ta chuẩn bị xung kích bí tàng tầng thứ chín lại đột nhiên phát hiện ra sơ hở này, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh khắp người.”
Lúc này bọn họ đã đi tới ngôi miếu lớn, cửa miếu mở rộng, trước cửa mưa gió dập dềnh, thác nước kia cũng trở nên cực kỳ khủng khiếp, ngàn vạn thần thông ẩn giấu trong thác nước như sắp bộc phát tới nơi!
Ngoài ra còn có mấy trăm thần linh cao bảy tám trượng đứng trước cửa, đằng đằng sát khí, quanh người là khí hương hỏa lượn lờ, tiếng vạn dân ngâm xương vang lên như tiếng sấm!
Đi qua cửa miếu đang mở rộng, chỉ thấy na tiên áo trắng đang ngồi ngay ngắn trước tiên điện, mái tóc màu trắng phấp phới, tiên quang như kiếm bay vòng xung quanh, như gặp đại địch!
Trước khi Chu Tề Vân bước chân vào miếu hoang, hắn đã cảm ứng được kẻ địch cường đại này, tự biết người này thực lực vô cùng cao siêu, kẻ tới không có ý tốt, cho nên bố trí thiên la địa võng trước ngôi miếu lớn, lẳng lặng chờ đám người Chu Tề Vân đi tới!
Chu Tề Vân lại coi trận địa này như không thấy, nhẹ nhàng cúi người với Hứa Ứng: “Xin lỗi.”
Dứt lời, thân hình hắn bay bồng bềnh lên, cứ như hóa thành một luồng tiên quang, xuyên qua thác nước dữ tợn và mấy trăm thần linh đằng đằng sát khí!
Ngay khoảnh khắc sau đó, thân hình của hắn xuất hiện trong ngôi miếu lớn, phía trước tiên điện!
Na tiên áo trắng Trần Miên Trúc còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị hắn điểm một chỉ lên mi tâm, phía sau túi da lập tức nổ tung, tinh khí toàn thân phát tiết, chẳng mấy chốc đã khô quắt lại hóa thành một tấm da người chưa được thổi phồng, bay phất phới về phía sau!
“Đùng!”
Tấm da treo lên đại sảnh của tiên điện, dán sát vách tường!
Hứa Ứng thầm giật mình, lúc này giọng nói của quả chuông lại vang lên: “A Ứng, người này mạnh quá! Một chỉ của hắn đã đánh tan oán niệm của tà na tiên, loại bỏ hắn cực kỳ triệt để!”
Lúc này, Chu Tề Vân như nhận thấy có gì khác thường, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Ứng.
Quả chuông lo lắng: “Hắn phát hiện ra ta rồi!”
Hứa Ứng cũng thầm căng thẳng, mặt vẫn mỉm cười bước về phía trước, Y vừa đi tới trước ngôi miếu thì đột nhiên chứng kiến thác nước ẩn chứa vô số hình tượng của đại đạo đột nhiên tan rã, đầu óc của mấy trăm thần linh khổng lồ cũng ầm ầm nổ tung!
Hứa Ứng còn chưa đi tới cửa miếu thì tất cả đã hoảng sợ thành tro bụi!
“Vừa rồi ta chỉ thấy thân hình của hắn như ánh điện lao tới, nhưng không nhìn thấy hắn ra tay đánh tan những thứ này từ bao giờ.” Y kinh hãi khó tả.
“Vị tà na tiên này cũng là người đáng thương.”
Chu Tề Vân đưa lưng về phía y, đứng trên đại sảnh tiên điện,chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn tấm da người ghim trên vách tường, lẳng lặng chờ Hứa Ứng đi tới nói: “Ta nhận ra công pháp của na sư ẩn giấu sơ hở cực lớn, nhưng hắn lại không phát hiện ra. Thế nên trong lúc ẩn cư ở địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, hắn bị người lao vào, ăn sạch sành sanh. Hừ, tài nghệ không bằng người, chết cũng đúng thôi!”
Hứa Ứng đi tới sau lưng hắn, nghe vậy la lên thất thanh: “Ý ngươi là trong na pháp của vị na tiên này cũng có một cái bẫy, thế nên hắn bị người ta ăn mất? Thế nhưng ai lại biết cạm bẫy trong công pháp của hắn?”
Y mới nói tới đây, đột nhiên tỉnh ngộ.
Người biết cạm bẫy trong công pháp, đương nhiên là người sáng tạo ra công pháp!
Trên trán y đổ từng hạt mồ hôi lớn, đột nhiên nghĩ tới truyền thừa của chủ nhân Nê Hoàn cung, nếu bị bộ xương chủ nhân Nê Hoàn cung mở bí tàng giúp, lại tu luyện công pháp của chủ nhân Nê Hoàn, chẳng phải tương đương với nhảy thẳng vào cạm bẫy, giao tính mạng mình cho đối phương?
Chu Tề Vân vẫy tay, tấm da bồng bềnh hạ xuống.
Hắn kiểm tra tỉ mỉ tấm da rồi nói: “Ngươi biết ta làm cách nào nhảy ra khỏi cạm bẫy của truyền thừa Nê Hoàn không?”
Hứa Ứng đang định lắc đầu, đột nhiên lóe lên ý tưởng, nói: “Yêu pháp! Không đúng, là công pháp của luyện khí sĩ!”
Chu Tề Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, khóe mắt giật nhẹ, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi thông minh như vậy khiến ta đột nhiên thấy muốn giết ngươi. Ta không thích thấy người thông minh hơn ta.”
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp lời Hứa Ứng, nói: “Không sai, là công pháp của luyện khí sĩ. Sau khi phát hiện cạm bẫy, ta khổ sở suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi vẫn không tìm được biện pháp giải quyết. Trong tám mươi sáu năm ròng, ta du lịch khắp bốn phương, tìm kiếm tung tích na tiên. Tám mươi sáu năm đó, ta tìm được tổng cộng mười bảy địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên.”
Y phun ra một luồng trọc khí, sắc mặt bình tĩnh nói: “Bọn họ đều chết trong nơi ẩn cảnh ẩn hóa của mình, không ai ngoại lệ. Hừ, cái gọi là phi thăng vào tiểu tiên giới trong cơ thể chỉ là chuyện cười mà thôi!”