Y lại trốn lên gác mái.
Sáng nay, y nghe Thiều Anh nói anh trai cô sắp đến.
Anh trai của Thiều Anh tên là Thiều Hàng, là bác sĩ thường xuyên phục vụ bên cạnh Sầm Quảng Lan. Nếu anh ta đến, vậy thì Sầm Quảng Lan cũng nhất định sẽ đến.
Thế nên y đã trốn lên gác mái.
Người hầu dưới lầu vẫn đang bài trí yến tiệc một cách ngăn nắp, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến y.
Y chỉ là một Beta không quan trọng.
Vài tia nắng lọt qua khung cửa sổ hẹp của gác mái, y cuộn mình bên cạnh chiếc thang gỗ nâng hạ, mơ màng sắp ngủ thiếp đi.
Tiếng bước chân đột ngột truyền đến làm y giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra, một bàn tay đã bịt miệng y lại.
“Mày chạy đến đây làm gì? Tao tìm mày cả buổi.”
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, và cả hơi thở quen thuộc.
“Hỏi mày đấy Kiển Tuy.”
Người đó tiếp tục nói: “Có phải cố tình trốn tao không?”
Kiển Tuy chỉ có thể lắc đầu, vừa đập vừa cào vào cánh tay của Alpha kia.
Kiển Tuy đáng thương nói: “Em… Em sắp ngạt thở chết rồi.”
Alpha buông tay ra: “…Mũi của mày để làm cảnh à, sao không thở đi chứ.”
Người đó có một đôi mắt màu sáng rất đẹp, lúc này đang nhìn Kiển Tuy chằm chằm: “Tao hỏi mày có phải cố tình trốn tao không?”
Kiển Tuy bảo: “Không có mà.”
Alpha đánh giá y, rồi tiến lại gần.
Kiển Tuy lại ngửi thấy mùi hương đắng chát đó, là pheromone của người trước mặt.
Y còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, Alpha đã hôn lên môi y.
Dưới chiếc thang gỗ chật hẹp, họ hôn nhau. Alpha đưa lưỡi vào khoang miệng y, truy đuổi từng chút một, Kiển Tuy lùi về sau, thì hắn lại tiến về phía trước.
Y sắp ngã đến nơi, Alpha ôm y vào lòng, một tay đỡ lấy lưng y, hung hăng nói: “Còn nói mày không trốn?”
Tại sao lại hôn mình? Là đang bắt nạt mình sao? Bởi vì mình không nghe lời, không để hắn tìm thấy ngay từ đầu… Không, không đúng.
Kiển Tuy chớp mắt một cái, thử chủ động tiến lên, chủ động hôn Alpha.
Xung quanh một mảnh tĩnh lặng, lờ mờ còn có thể nghe thấy tiếng động dưới lầu.
Sầm Kiêu Uyên cùng y ngã xuống sàn gỗ của gác mái, ánh nắng yếu ớt bao trùm lấy hai người, hắn khẽ ngửi mùi hương trên cổ Kiển Tuy.
Kiển Tuy tốt bụng nhắc nhở: “Em không phải Omega, không thể đánh dấu được đâu.”
“Tao biết, không cần mày nói.”
Sầm Kiêu Uyên gục đầu lên vai y, buồn bực nói: “Tao chỉ là…”
Chỉ là gì chứ? Alpha không nói tiếp.
Nhưng Kiển Tuy biết.
Y nói: “Cậu chỉ là thích em thôi.”
“Ai thích mày…”
“Cậu.”
Y trả lời, dùng ngón tay chỉ vào chính mình: “Thích em.”
Bây giờ tôi đã biết tôi là ai, cũng biết ngài là ai.
Sầm Kiêu Uyên lại một lần nữa hôn tới, lần này có chút khác biệt, hắn nhẹ nhàng, cẩn thận tiến lại gần.
“Ngài đến tìm tôi rồi.”
Kiển Tuy lên tiếng ngắt lời.
Sầm Kiêu Uyên dừng lại: “Ừ, tôi đến tìm cậu.”
“Nhưng như vậy không đúng.”
Kiển Tuy nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Alpha: “không nên là lúc này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì… Lúc này ngài vẫn chưa biết tên tôi, ngài không nên gọi tôi là Kiển Tuy.”
Kiển Tuy tựa trán mình vào trán Alpha: “Chúng ta còn phải trải qua rất nhiều chuyện, mới có thể ở bên nhau.”
“Sớm một chút không tốt sao? Tôi sớm một chút tìm được cậu, chúng ta sớm một chút ở bên nhau.”
“Tôi không biết.”
Kiển Tuy trả lời, nghiêm túc nhìn Sầm Kiêu Uyên trong giấc mơ, hắn của năm mười bảy hay mười tám tuổi: “Như vậy có lẽ sẽ rất tốt, nhưng như vậy thì đã chẳng còn là ngài và tôi nữa.”
Y tiếp tục nụ hôn bị gián đoạn đó, và nói với Sầm Kiêu Uyên: “Không sao cả, tôi sẽ đợi ngài mà.”
Thế là trời sáng, y tỉnh mộng.
Kiển Tuy mở mắt, một ngày mới, đã bắt đầu.
Lúc mới nhặt được bé Hôi, nó chỉ lớn bằng bàn chân của Kiển Tuy, bây giờ đã qua một năm, nó đã là một con sói vô cùng oai vệ, nhưng vẫn bằng lòng cuộn mình ngủ bên cạnh giường của Kiển Tuy.
Kiển Tuy vừa tỉnh dậy, nó cũng tỉnh theo, dùng chóp mũi ẩm ướt cọ cọ vào tay Beta.
Tính đến nay, Kiển Tuy quay về khu C đã được mấy tháng.
Trong mấy tháng này, tin tức về Sầm Kiêu Uyên rất ít ỏi, nhà họ Sầm muốn dập tắt những chuyện đã xảy ra vào ngày yến tiệc, nhưng những người có mặt hôm đó đều nhìn thấy rất rõ ràng, Sầm Kiêu Uyên đã hôn người học cùng của mình năm xưa.
Mà người học cùng đó, không cần phải nghi ngờ gì, là một Beta.
Không ai biết tên thật của Kiển Tuy, nên việc tìm kiếm rất khó khăn.
Thêm vào đó là những tin tức nhiễu loạn mà Sầm Khỉ Lộ cố tình tung ra, nhà họ Sầm chỉ biết loanh quanh tìm kiếm ở khu B.
Kiển Tuy ở khu C, sống những ngày tháng rất bình yên.
…Có lẽ vậy.
“Kiển Tuy, Kiển Tuy.”
Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi rất nhỏ, không biết còn tưởng là đang gọi hồn, lúc đầu Kiển Tuy còn bị dọa sợ, dần dần cũng quen.
Y mở cửa sổ ra, đầu của Giang Nghi Vãn không cẩn thận đập vào khung cửa sổ, “ui da” một tiếng.
“Xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Kiển Tuy cũng không ngờ tới.
“Vẫn, vẫn ổn, đừng quan tâm đến chuyện này vội, cậu xem cái này trước đi, tôi chỉ hỏi cậu đẹp không, ngầu không!”
Bên ngoài cửa sổ, đôi mắt của Giang Nghi Vãn sáng lấp lánh nhìn y.
Từ sau khi Kiển Tuy trở về, Giang Nghi Vãn rất thích đến tìm y, cho y xem những món đồ thủ công mà cậu đã học được từ vợ của tóc vàng, là mẹ của cô nhóc đã cho cậu kẹo m*t.
Giống như một học sinh tiểu học đang khoe khoang tác phẩm của mình.
Cậu khao khát nhận được sự công nhận của Kiển Tuy.
Trên tấm vải dệt có thêu những hoa văn xinh đẹp, Giang Nghi Vãn ngay cả quần áo cũng đã tự mình làm được, chỉ là gu thẩm mỹ đáng lo ngại, đặc biệt thích những màu sắc sặc sỡ.
Ngày yến tiệc hôm đó, người đưa cậu đi là Duyên Dư, cho dù nhà họ Giang cắn chết chuyện này có liên quan đến Sầm Kiêu Uyên, cũng vì thiếu bằng chứng mà không giải quyết được gì.
Hơn nữa một Omega cấp thấp có tuyến thể bị tổn hại thì hoàn toàn không có giá trị lợi dụng.
Giang Nghi Vãn hoàn toàn trở thành một quân cờ bị vứt bỏ, không ai truy tìm cả.
Kiển Tuy đặt hai tay lên bệ cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tấm vải dệt đó, trái với lương tâm mà nói: “Rất… Đẹp, kỹ thuật móc chỉ của cậu lại tiến bộ rồi.”
“Phải không! Tôi đã nói mà, Duyên Dư không có gu thẩm mỹ!”
Giang Nghi Vãn trở nên kiêu ngạo, lúc đứng dậy lại một lần nữa đập đầu vào khung cửa sổ.
Một tay Kiển Tuy đưa ra giữa không trung: “…Cậu thật sự không sao chứ?”
Giang Nghi Vãn một tay ôm đầu, tay kia thì xua xua, rồi lại nói: “Dạo này cậu ngủ nhiều thật đấy, tôi ở ngoài đợi cả buổi, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi.”
Bây giờ đã là buổi chiều rồi.
Giấc ngủ này của Kiển Tuy quả thật đã quá lâu.
“Chắc là do trồng trọt mệt quá.”
Kiển Tuy lẩm bẩm.
Giang Nghi Vãn há miệng, cuối cùng nói: “Chắc là vậy rồi…”
Kiển Tuy lại bắt đầu thử trồng những cây rau mầm của mình, mỗi ngày đều mong chúng nảy mầm, có hôm phát hiện Trần Nhiên lén lút giúp mình xới đất, còn đắn đo nói với em trai: “Em đừng làm chúng chết đấy.”
Trần Nhiên tức giận phẩy tay không làm nữa, quay đầu đi tìm Duyên Dư phàn nàn.
“Em là đang giúp ảnh! Sao ảnh lại không biết ơn chứ! Cái hạt giống đó! Cái mảnh đất đó! Không có em thì làm sao mà sống được?”
Trần Nhiên tức giận xong, lại bắt đầu tủi thân, đập bàn một cái: “Ảnh đối xử với đám rau mầm đó còn tốt hơn cả em, em có còn là em ruột của ảnh không chứ!”
Vẻ mặt Duyên Dư bình thản uống nước, uống xong, chỉ nói một câu, đã khiến Trần Nhiên câm nín.
“Nhường anh trai em một chút đi, trước giờ vẫn luôn là em ấy nhường em mà.”
Thế là nửa đêm Trần Nhiên đành phải nhân lúc anh trai mình ngủ say, mới dám lén lút giúp chăm sóc rau mầm.
Sống đến nước này, thật là uất ức biết bao.
Nhưng cậu ta lại không muốn đám rau mầm chết đi, để anh trai mình thất vọng.
Kiển Tuy trước nay vẫn luôn là người dễ thích nghi, không có h*m m**n gì, hiếm khi có một sở thích.
Tất cả mọi người đều đang giúp y.
Ngay cả Giang Nghi Vãn ngốc nghếch nhất cũng đã biết chừng mực, không nói những lời chán nản trước mặt Kiển Tuy.
##
Sau khi hai nhà Giang và Triệu lần lượt rút đi, khu C đã trở lại như xưa, lúc Sầm Mộc xuống núi đã chào hỏi Trần Nhiên, nói muốn về địa bàn của nhà họ Sầm để đợi đại ca nhà mình.
Kết quả mấy tháng trôi qua, đại ca thì không đợi được, anh ta ngược lại trở thành người đứng đầu của cảng A, thỉnh thoảng còn tiến hành một số giao dịch với Trần Nhiên.
Trần Nhiên gọi anh ta là ông già gian xảo, Sầm Mộc cười ha ha: “Ông già thì quá đáng rồi, tôi đây đang ở tuổi tráng niên, sao cũng phải gọi một tiếng chú chứ.”
“Ồ, ông chú.”
“…”
Sầm Mộc lại một lần nữa xuất hiện tại nơi ở của Kiển Tuy, Trần Nhiên đã cử mấy tên đàn em theo dõi anh ta.
Sầm Mộc trong vòng vây của một đám đàn em tóc vàng, gặp mặt Kiển Tuy.
Kiển Tuy: “…Lâu rồi không gặp, chú Sầm.”
Nụ cười trên mặt Sầm Mộc không giữ được nữa, đau lòng nói: “Chú em ới, cậu đừng có học thói xấu của thằng em trai phiền phức của cậu chứ!”
Sầm Mộc đến là để mang tin tức cho Kiển Tuy, nhà họ Sầm sau khi bàn bạc, quyết định sẽ trục xuất Sầm Kiêu Uyên khỏi khu A.
“Dù sao cũng phải cho nhà họ Giang một lời giải thích, dù gì thì cũng đã phá nát cả cơ ngơi của người ta, hơn nữa chuyện của cậu và hắn… Bây giờ gần như cả khu A đều đã biết rồi.”
Sầm Mộc vắt chéo chân, tay cầm một trái táo xoay tới xoay lui: “Đây là hình phạt nghiêm khắc nhất mà họ có thể nghĩ ra, trục xuất khỏi khu A, tước bỏ gia tộc, giống như tôi năm xưa vậy.”
Nhưng nhà họ Sầm vẫn còn có Sầm Khỉ Lộ.
Những chuyện sau này, không ai có thể nói trước được.
Sầm Mộc còn có thể bị Sầm Kiêu Uyên bắt về khu A, Kiển Tuy là một Beta cũng đã từng ở trong chủ trạch của nhà họ Sầm, những quy tắc mục nát hàng trăm năm đang dần dần bị phá vỡ.
Hình phạt mà đám người đó hết lòng tin tưởng, lại chính là thứ mà Alpha cấp cao mong muốn nhất, vì nó mà đã tốn không biết bao nhiêu công sức để bày mưu tính kế.
Kiển Tuy nói: “Kiêu Uyên cũng rất hay.”
Kiển Tuy: “Đó là cái tên mà cha mẹ đã đặt cho ngài ấy, rất hay.”
Sầm Mộc: “…Đôi khi tôi thật sự rất ghét hai vợ chồng cậu đấy. Được rồi, lời tôi đã mang đến rồi, không có chuyện gì nữa, phiền chú em tiễn tôi một đoạn được không?”
Kiển Tuy đứng dậy, Sầm Mộc lại trong vòng vây của một đám đàn em di chuyển ra khỏi đại sảnh, lúc đi ngang qua mảnh vườn rau thì dừng bước.
Sân viện này là do Trần Nhiên đặc biệt tìm đến, còn lớn hơn cả sân viện bên ngoài làng lúc trước một vòng.
Kiển Tuy không có việc gì thì ra vườn sau trồng trọt, đàn em của Trần Nhiên có bị thương hay bị bệnh gì, cũng sẽ đến đây tìm Kiển Tuy khám bệnh.
Bên ngoài vườn rau là một ngày nắng đẹp, Sầm Mộc cười quay đầu lại, nói với Kiển Tuy: “Hắn vẫn chưa thể đi ngay được, cho dù là bị trục xuất, nhà họ Sầm cũng nhất định sẽ luôn theo dõi hành tung của hắn, có lẽ cậu phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Kiển Tuy gật đầu.
“Đại ca trong máy liên lạc đã dặn đi dặn lại, sợ cậu sẽ chạy mất cùng với người nào mà hắn không biết.”
Kiển Tuy kỳ quái nói: “Cùng với ai chứ? Chú bảo ngài ấy đừng suy nghĩ nhiều, tôi ngày nào cũng ở cùng bé Hôi.”
“Ồ đúng rồi, hắn cũng không muốn con sói con đó ở cùng cậu đâu.”
“…”
“Vậy chú bảo ngài ấy tự mình đến mà nói.”
Kiển Tuy sờ sờ đầu bé Hôi: “Đừng có lúc nào cũng bắt nạt chó nhỏ của tôi.”
Đợi chiếc xe chở Sầm Mộc đi xa, một anh chàng tóc vàng ở lại tò mò hỏi một câu: “Anh, người đó nói anh đang đợi gì thế ạ?”
Kiển Tuy chỉ vào mảnh đất tơi xốp của mình: “Đợi chúng nảy mầm.”
Y gieo xuống một hạt giống, y chờ một người trở về.
Lại mơ nữa rồi. Kiển Tuy tỉnh dậy từ trong mơ.
Sáng sớm tinh mơ, Duyên Dư và Giang Nghi Vãn đã cãi vã ở bên ngoài.
Duyên Dư: “Đừng có múa vải đỏ trước mặt bò.”
Giang Nghi Vãn: “Đây là phối màu đỏ xanh, anh có hiểu gì về thời trang không thế?”
“Đừng quan tâm là màu gì, nếu cậu muốn chúng nó húc chết cậu.”
Duyên Dư lùi lại một bước, làm động tác “mời”: “Thì cứ tự nhiên.”
Giang Nghi Vãn: “…”
Mấy ngày đầu mới quay lại khu C, Omega vẫn còn rất nghe lời Duyên Dư.
Dù sao thì cũng là Duyên Dư đã cứu mình, về cơ bản thì Duyên Dư nói gì cậu làm nấy, nhưng bản thân Duyên Dư lại quá tỉ mỉ và nghiêm túc, Giang Nghi Vãn không kiên trì được bao lâu.
Huống chi Kiển Tuy đã trở về. Trong lòng Giang Nghi Vãn, trước sau vẫn là Kiển Tuy đã chìa tay ra với cậu đầu tiên, cho cậu nhìn thấy ánh sáng ban sơ ấy.
Giang Nghi Vãn quay đầu, lớn tiếng mách lẻo: “Kiển Tuy! Cậu xem anh ta kìa!”
Kiển Tuy vội vàng đưa tay che mắt, nói: “Tôi không xem, tôi không xem, tôi không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi, tôi còn có việc, Trần Nhiên bảo tôi đến thành phố ngầm một chuyến! Tôi đi trước đây!”
Bến cảng vẫn náo nhiệt như mọi khi, tiếng rao hàng, tiếng hò hét vang lên cùng lúc, trâu bò cừu sống bị lùa ra chợ để mua bán.
Lối vào thành phố ngầm lại thay đổi, Kiển Tuy đi vòng vèo mãi mà không tìm được lối vào, ngược lại còn hóng được không ít chuyện phiếm bên ngoài con hẻm.
“Khu vực cảng A lại sắp đổi người quản lý rồi à?”
“Không chỉ thế, địa bàn dưới trướng của Dạ Oanh cũng lần lượt bị tiếp quản hết rồi.”
“Nghe nói lai lịch của người nắm quyền mới không hề tầm thường?”
“Dạo này Alpha đến khu C cũng nhiều quá rồi.”
“Đây còn là một cấp S nữa.”
Kiển Tuy nghĩ, y hình như không cần phải tìm lối vào nữa rồi.
Hạt giống y trồng vẫn chưa nảy mầm, mùa này trồng trọt ở khu C rất khó thấy được thành quả.
Nhưng không nảy mầm cũng chẳng sao nữa.
Y móc chiếc điện thoại trong túi ra, quả nhiên một phút trước đã nhận được một tin nhắn.
“Quay đầu lại nhìn tôi.”
Kiển Tuy quay đầu lại, tìm kiếm trong con phố đông đúc mà không có kết quả.
Vừa quay người lại, y đã đâm sầm vào một người, ngã vào một vòng tay. Người đó ôm chặt lấy y, như muốn nuốt y vào trong cơ thể mình.
“Kiển Tuy, cậu quay đầu lại muộn quá, tôi không đợi được nữa, nên đến thẳng đây tìm cậu.”
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, và cả hơi thở quen thuộc.
… Xí muội đắng là trái hư.
Đôi mắt Kiển Tuy lập tức nhòe đi, y chớp đi những giọt nước mắt, mở miệng nói: “Sầm Kiêu Uyên…”
Gần đây y vẫn luôn mơ những giấc mơ tương tự nhau.
Trong mơ luôn là Sầm Kiêu Uyên và y.
Từ gặp gỡ đến xa cách, rồi lại đến trùng phùng, họ gặp nhau ở những thời điểm khác nhau.
Alpha trong mơ nói: “Tôi đến tìm cậu rồi.”
Kiển Tuy trong mơ trả lời: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Alpha trong hiện thực nói: “Tôi đến tìm cậu rồi.”
Trong hiện thực, đầu óc Kiển Tuy toàn là những giấc mơ đó, chúng đã bay đi mất, để lại Sầm Kiêu Uyên và y của lúc này.
Sầm Kiêu Uyên lau đi nước mắt của Kiển Tuy, hôn lên khóe môi y: “Tôi đã nói rồi mà, cho dù cậu ở đâu, tôi cũng sẽ luôn tìm được cậu.”
Ký ức quá khứ bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt màu hổ phách.
Kiển Tuy cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không thể nào nói ra được.
Nhưng cuối cùng y vẫn nói ra.
“Sầm Kiêu Uyên, tôi yêu ngài.”
━━━━━━━━━
[Lời tác giả]
Tiểu Quả trước nay chưa từng nói lời yêu, tôi đã để dành nó cho phần kết.
Hoàn thành rồi. Cảm ơn sự đồng hành của mọi người trong bốn tháng qua, cả phần đầu và phần sau đều có chỉnh sửa, cảm ơn đã ủng hộ bản chính chủ! Nghỉ ngơi vài ngày, chúng ta gặp lại ở ngoại truyện nhé.