Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, khu A đã loạn thành một nồi cháo heo. Lúc Sầm Khỉ Lộ đích thân tìm đến, Kiển Tuy đang đào rau trong một khoảnh đất hoang ở vườn sau.
Vừa ngẩng đầu lên, đã thấy nữ Alpha trong bộ vest kết hợp chân váy, sắc mặt đen kịt, trông lại có vài phần giống Sầm Kiêu Uyên.
Người nhà họ Sầm ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, đối với người ngoài thì có sức hấp dẫn chết người. Nhưng không bao gồm Kiển Tuy, y đã quen với nhan sắc của Sầm Kiêu Uyên, nên khi nhìn những người khác sẽ không dễ dàng bị quyến rũ.
Ví như lúc này, mặc dù Sầm Khỉ Lộ đang mỉm cười, nhưng bản năng của y mách bảo có nguy hiểm, vừa quay đầu định bỏ chạy, đã bị mấy người áo đen không biết từ đâu xuất hiện chặn đường.
Sầm Khỉ Lộ tiến lên một bước.
“Sầm Kiêu Uyên đâu? Tôi không tin nó lại yên tâm để cậu một mình…”
Lời còn chưa dứt, Sầm Khỉ Lộ đã quay đầu lại, Alpha đang đứng ở phía đối diện, lạnh lùng nhìn cô ta.
À không, là nhìn hai người đang chặn đường Kiển Tuy ở phía sau cô ta.
Sầm Khỉ Lộ vẫy tay một cái, hai người kia lùi sang một bên, Kiển Tuy lập tức nhanh như chớp chạy về bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, trong tay vẫn còn cầm mấy cọng rau dại dính đầy đất.
“Cậu cũng to gan thật đấy, nhà họ Sầm bây giờ đang tìm cậu khắp nơi, thế mà cậu lại dám dắt theo chú chó nhỏ của mình đến thẳng địa bàn nhà họ Sầm? Cũng may là cậu nghĩ ra được đấy.”
Nữ Alpha vuốt lại mái tóc, khoanh tay nói: “Tôi đã đặc biệt tránh tai mắt của đám lão già đó, lặn lội đến đây một chuyến, không mời tôi vào trong ngồi một lát sao?”
Sầm Khỉ Lộ xem xét một lượt bên trong dinh thự, quay đầu lại nói: “Nơi này và nơi tôi ở trước đây, giống hệt nhau.”
Có lẽ là để che giấu thân phận, Sầm Quảng Lan chưa bao giờ qua lại quá sâu với con trai nuôi của mình, họ được phân chia sống ở những nơi khác nhau, địa điểm gặp mặt vĩnh viễn là hòn đảo hoang đó.
Ở sân thử luyện, tất cả những đứa trẻ đều là kẻ thù, thỉnh thoảng cũng là đồng minh, lúc mười mấy tuổi, đã vì sinh tồn mà tranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Sầm Khỉ Lộ đi thẳng về phía phòng họp, Sầm Kiêu Uyên lên tiếng ngăn cản: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây.”
Trong đại sảnh trống rỗng, một tay hắn nắm lấy tay Kiển Tuy, từ chối bước thêm một bước nào nữa.
Kiển Tuy ngẩng đầu, muốn nói với Sầm Kiêu Uyên rằng không sao cả. Y sắp quên rồi, hơn nữa thứ khiến y sợ hãi vĩnh viễn là con người. Sầm Quảng Lan đã chết rồi, không còn ai có thể làm hại y nữa.
Căn phòng họp đó cũng chỉ là một căn phòng rất bình thường. Nhưng thái độ của Sầm Kiêu Uyên lại rất kiên quyết.
Thế là Kiển Tuy biết, người có sao chính là Sầm Kiêu Uyên.
Y không nói gì nữa, cùng Sầm Kiêu Uyên dừng lại.
Sầm Khỉ Lộ cũng không khăng khăng phải nói chuyện trong phòng họp, đại sảnh trống trải, mái vòm cao vút vọng lên, tiếng vang khiến giọng nói trở nên không thật.
Sàn nhà vang lên tiếng ma sát chói tai, nữ Alpha kéo một chiếc ghế qua, tự mình ngồi xuống, hai chân vắt chéo sang một bên, lại để lộ ra vết sẹo xấu xí đó.
“Hai người kia đã rời khỏi khu A một cách thuận lợi rồi, chuyện cậu yêu cầu tôi đã làm được, bây giờ có phải nên giải thích cho tôi một chút, cậu và con heo mập Triệu Ương Khải kia đã đạt được thỏa thuận gì không?”
Sầm Khỉ Lộ vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng lời nói ra lại chẳng hề khách sáo.
Sầm Kiêu Uyên mắt cũng không thèm chớp, trước tiên vỗ vỗ vào người Kiển Tuy, bảo y cũng lấy một chiếc ghế ngồi xuống.
Kiển Tuy đi rồi lại quay lại, đặt chiếc ghế ra sau lưng Sầm Kiêu Uyên.
“Tôi bảo cậu tự ngồi cơ mà.”
“Bớt trình diễn trước mặt tôi đi.”
Sầm Khỉ Lộ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, móng tay gõ lên tay vịn ghế: “Tôi đang hỏi cậu đấy, người em họ thân yêu của tôi, tại sao Triệu Ương Khải lại đột nhiên rút nguồn lực đang đóng tại khu C về?”
“Tôi cứ nghĩ cô rất hài lòng với những gì tôi đã làm trong buổi yến tiệc hôm đó chứ. Tôi không thể đặt chân ở khu A được nữa, sẽ không còn ai có ý đồ muốn đẩy tôi lên vị trí đó nữa.”
Sầm Kiêu Uyên trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi, dứt khoát tự mình ngồi xuống, ôm Kiển Tuy vào lòng. Hai tay Kiển Tuy đều bẩn thỉu, dính đầy đất, hắn tỉ mẩn phủi đi từng chút một, ngón tay lướt qua từng đốt ngón tay, khẽ ngửi mùi hương sạch sẽ trên người Beta.
Kiển Tuy quay lưng về phía hắn, không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này.
Sầm Kiêu Uyên nói: “Sầm Khỉ Lộ, cô muốn chiếm hết mọi lợi ích cho riêng mình, chi bằng cứ nằm thẳng cẳng ra mà mơ thì dễ hơn đấy.”
Sầm Khỉ Lộ lại một lần nữa gõ mạnh móng tay của mình.
Hai người trước nay vẫn luôn lợi dụng lẫn nhau, vừa là kẻ thù vừa là đồng minh, giống như lúc còn nhỏ ở trong “huấn luyện địa ngục” vậy.
Có những lời chỉ có thể nói đến thế mà thôi.
Triệu Ương Khải vốn không có hứng thú với khu C, giao dịch này với Sầm Kiêu Uyên, trong mắt ông ta là rất hời.
Sầm Kiêu Uyên vạch trần lời nói dối của nhà họ Giang ngay tại chỗ, cho ông ta lý do để ra tay với nhà họ Giang. Triệu Ương Khải đồng ý rút thế lực từ khu C về, chuyên tâm vào việc phát triển khu A.
Để tránh tình trạng một nhà độc chiếm, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ tiếp tục kiềm chế nhà họ Sầm.
Sầm Khỉ Lộ cũng mới nghĩ thông suốt vào ngày hôm qua, người em họ này của cô ta hoàn toàn không màng đến gia tộc, khuỷu tay chỉa ra ngoài. Như vậy, khu C thì không sao rồi, nhưng những chuyện phiền phức ở khu A ngược lại càng nhiều hơn, còn đều đổ hết lên người cô ta.
Alpha quả nhiên thù dai.
Vẫn còn nhớ trước đây Sầm Khỉ Lộ đã chơi hắn một vố, bây giờ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Bầu không khí giằng co trong đại sảnh khiến Kiển Tuy rất không tự nhiên, vội hỏi hai người có khát không, rồi tự mình đi lấy trà.
Đợi Beta đi xa, Sầm Khỉ Lộ hỏi: “Cậu muốn gì?”
Sầm Kiêu Uyên thẳng thắn nói: “Tôi muốn quyền kiểm soát của cô ở khu C.”
Đây là cách duy nhất hiện giờ.
Với năng lực hiện tại của Sầm Khỉ Lộ vẫn chưa đủ để quán xuyến cả hai khu vực, đây cũng là lý do cô ta vẫn luôn cố gắng kiềm chế Sầm Kiêu Uyên. Cô ta cần năng lực của Alpha để bù đắp cho sự thiếu hụt trong năng lực của mình.
Hơn nữa Sầm Kiêu Uyên đã khuấy đảo khu A thành ra bộ dạng này, lại còn đích thân thừa nhận mình ở bên một Beta, quả thật không thể tiếp tục ở lại khu A được nữa.
Hắn không thể uy h**p đến vị trí của Sầm Khỉ Lộ ở khu A, mà Sầm Khỉ Lộ lại phải chuyên tâm đối phó với nhà họ Triệu và áp lực từ nội bộ nhà họ Sầm.
Giao quyền lực ở khu C cho Alpha quản lý là lựa chọn tốt nhất.
Hồi lâu sau, Sầm Khỉ Lộ nở nụ cười: “Rốt cuộc là ai đã tung tin đồn đầu tiên, đặt cho cậu cái tên chó điên vậy? Rõ ràng cậu mới là người tinh ranh nhất.”
Đại sảnh rơi vào một sự im lặng kỳ quái.
“Không phải là do chính cậu tự bắt đầu đấy chứ?”
Nụ cười của Sầm Khỉ Lộ tắt dần.
Sầm Kiêu Uyên không trả lời, ánh mắt thúc giục Sầm Khỉ Lộ mau chóng trả lời.
“Được thôi, cho cậu đấy.”
Sầm Khỉ Lộ đứng dậy: “Cậu ở lại khu A chần chừ mãi không đi, không phải là đang đợi tôi chủ động đến tìm cậu đấy chứ?”
Lần này Sầm Kiêu Uyên ngay cả một ánh mắt cũng lười cho cô ta.
“Hay lắm, thật sự rất hay, chó con của cậu có biết không? Tất cả những chuyện này, từ đầu đến cuối, đều nằm trong tính toán của cậu.”
Sầm Kiêu Uyên lên tiếng: “Cô dám nói với cậu ấy thêm một lời, hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi đây.”
Sầm Khỉ Lộ nở một nụ cười nhạt: “Vậy thì thật không phải, xem ra bao nhiêu năm qua, cậu cũng không quen thuộc với nơi này lắm nhỉ, phòng trà ở sảnh phụ, mà sảnh phụ… Thì có một con đường khác có thể đi.”
Sầm Kiêu Uyên thuận theo ánh mắt của Sầm Khỉ Lộ quay đầu lại, Kiển Tuy đang đứng trước sảnh, trong tay bưng hai tách trà ấm, không biết đã nghe được bao nhiêu nội dung.
Khóe môi Alpha mím lại, không còn vẻ kiêu ngạo như lúc nãy nữa.
Sầm Khỉ Lộ nói: “Cậu không thể dễ dàng rời khỏi khu A, đám lão già đó sẽ không cho phép cậu tùy tiện như vậy, chó con của cậu thì có thể, nếu cần, tôi có thể giúp.”
Họ là kẻ thù, cũng là đồng minh. Trước đây là vậy, bây giờ cũng thế.
Năm đó, hai người cùng mất đi cha mẹ, lần đầu tiên bị “lưu đày” đến hòn đảo hoang, không biết tên của nhau, nhưng lại gánh trên vai cùng một số phận.
Năm nay, trong ngôi nhà cũ của ngày xưa, hai người lướt qua nhau, bánh xe số phận vẫn tiếp tục quay, hướng về những ngã rẽ riêng của mỗi người.
Sau khi Sầm Khỉ Lộ đi, Kiển Tuy bước tới, đưa một trong hai tách trà đến trước mặt Sầm Kiêu Uyên, nhăn nhó cả mặt: “Tôi vừa nãy lén nếm thử một ngụm, đắng quá à.”
Sầm Kiêu Uyên cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy đó, thần kinh vốn đang căng cứng của hắn bỗng chốc chùng xuống, khẽ cười một tiếng: “Vậy đưa tôi nếm thử xem, rốt cuộc đắng đến mức nào.”
Sau mấy đêm hoang đường, Kiển Tuy đã đuổi Sầm Kiêu Uyên ra khỏi căn phòng nhỏ của mình.
##
“Ngài về phòng của ngài mà ngủ.”
“Phòng trên lầu lớn quá, một mình tôi ngủ không được.”
“Ngài có thể, còn tôi thì sắp không xong rồi.”
Hai người đối thoại qua cánh cửa.
Thấy thái độ của Kiển Tuy kiên quyết, Sầm Kiêu Uyên biết giả vờ yếu đuối không có tác dụng, uy h**p vài câu cũng chẳng ăn thua.
Kiển Tuy nói mông của mình sắp nở hoa đến nơi rồi, Sầm Kiêu Uyên lại bảo vậy thì càng phải xem cho kỹ.
Kiển Tuy nói: “Không được, không được.”
Bên ngoài cửa đột nhiên không còn tiếng động.
Đợi một hồi lâu, đợi đến lúc y sắp không cầm cự nổi mà mở cửa ra, Sầm Kiêu Uyên đột nhiên nói: “Sáng sớm ngày mai, người của Sầm Khỉ Lộ sẽ đến đón cậu về khu C.”
Kiển Tuy sững người một lúc: “Chỉ có tôi thôi sao?”
“Chỉ có cậu thôi.”
“Vậy còn ngài?”
Sầm Kiêu Uyên im lặng một lát.
“Tôi sẽ đến tìm cậu sớm thôi.”
Cửa mở ra, Sầm Kiêu Uyên không lập tức tiến lên, hai người đứng đối diện nhau.
Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Cậu có bằng lòng đợi tôi không?”
Kiển Tuy cũng hỏi lại: “Ngài sẽ đến tìm tôi chứ?”
“Nếu không thì tôi còn có thể đi đâu được nữa?”
Sầm Kiêu Uyên tiến lên một bước, khép cửa lại, ánh trăng rải trên chiếc giường nhỏ hẹp, những ngày qua họ đã cùng ngủ, cùng thức, cùng nhau đạt đến đỉnh cao, cũng cùng nhau hôn môi.
“Tôi đã tìm cậu lâu như vậy, cậu đừng hòng thoát khỏi tôi, không chỉ đời này, mà cả đời sau, đời sau nữa, tôi cũng sẽ đến bên cậu.”
“Cái này nghe giống chuyện kinh dị quá, ngài muốn đời đời kiếp kiếp không buông tha cho tôi à.”
“Vậy cậu có sợ không?”
Sầm Kiêu Uyên nhìn y thật sâu.
Kiển Tuy không trả lời, mà nói: “Tôi sẽ đợi ngài, nhưng tôi sẽ không đợi quá lâu đâu.”
Trong phòng trở nên tĩnh lặng, Sầm Kiêu Uyên ôm chặt lấy Kiển Tuy, dường như muốn ăn y vào trong cơ thể mình, như vậy thì họ sẽ không phải xa nhau nữa.
Hắn không nỡ phải xa cách, sợ hãi từ biệt.
Những gì Sầm Kiêu Uyên sở hữu quá ít ỏi, thứ duy nhất cầu xin cũng chỉ có một, điều này làm sao khiến hắn có thể buông tay.
Kiển Tuy lau đi nước mắt của Alpha, nói: “Tôi biết mà, tôi cũng không nỡ xa ngài.”
Sầm Kiêu Uyên ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt đen láy của Kiển Tuy ươn ướt và sáng ngời.
“Kể lén cho ngài nghe một chuyện.”
Y hôn lên mắt của Alpha, nước mắt của mình cũng lăn dài: “Thật ra tôi vẫn có chút để tâm chuyện ngài tặng vòng cổ cho Giang Nghi Vãn, rồi sau đó lại tặng cho tôi… Nhưng mấy hôm trước ngài đã giải thích rõ ràng với tôi, nên tôi không còn để tâm nữa. Lạ thật, lúc đó tôi rõ ràng rất muốn trốn khỏi ngài, nhưng mà… Tôi lại có một chút để tâm.”
Sầm Kiêu Uyên trầm giọng hỏi: “Cậu ghen sao?”
“Không có, không có.”
Kiển Tuy vội vàng phủ nhận: “Chỉ là một chút để tâm thôi, để tâm và ghen tuông sao có thể giống nhau được?”
“Cậu ghen rồi.”
“…”
Kiển Tuy không nói gì nữa.
“Biết thế đã không nói với ngài.”
“Cứ nói đi, tôi muốn nghe, tôi muốn cậu để tâm.”
Cục xí muội chua ngọt mang theo vị đắng thấm đẫm lấy hai người, pheromone của Alpha lặng lẽ bao bọc lấy họ.
Thế là Kiển Tuy lại nói: “Tôi sẽ không đợi ngài lâu đâu, nên ngài phải nhanh đến bên tôi, phải thật nhanh, thật nhanh đấy nhé.”
“…Được.”
Trong khoảnh khắc này, Alpha đột nhiên không còn chán ghét xa nhau đến thế nữa, bởi vì hai tay Kiển Tuy đang nắm chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, rất chặt, rất chặt.
“Tôi sẽ đi tìm cậu, cho dù có phải làm lại bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng sẽ tìm được cậu.”