Băng qua khu rừng rậm rạp, men theo lối đi ngầm tối đen như mực thẳng tiến về phía trước.
Chân Kiển Tuy trượt một cái, đã bị Alpha túm lấy cổ áo.
“Cẩn thận một chút.”
Sầm Kiêu Uyên nói: “Mấy hôm nay trời mưa, ở đây ẩm lắm.”
Chiếc đèn dầu kiểu cũ xuất hiện trong tay Sầm Kiêu Uyên, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, soi rọi con đường phía trước.
Sầm Kiêu Uyên đi ở phía trước, để tránh bị ngã lần nữa, Kiển Tuy níu lấy vạt áo của Alpha. Giống như lúc còn nhỏ.
“Đường hầm này có từ trước rồi sao, sao tôi chưa bao giờ biết vậy?”
“…Không, là sau khi cậu đi rồi mới có.”
Chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa trong đó, Sầm Kiêu Uyên đã dừng lại.
“Đến rồi.”
Họ lại trở về đây.
Nơi đây từng là nơi ở của Sầm Kiêu Uyên, một dinh thự của nhà họ Sầm nằm sâu trong núi.
Xung quanh không một bóng người, hành lang cũng tối đen như mực.
Sau khi Kiển Tuy bỏ trốn, Thiều Hàng bị giam lại, Sầm Khỉ Lộ ra lệnh cho người lục soát khắp dinh thự một lượt, cũng không thể phát hiện ra đường hầm này.
Nếu con chim trong lồng đã không còn, thì những thứ “trang trí” còn lại cũng không cần thiết nữa.
Rất nhanh, người trong dinh thự đã rút đi, căn phòng trống rỗng, lại trở thành một dinh thự bỏ hoang.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ vòm trên mái nhà rọi xuống. Kiển Tuy ngẩng đầu, ánh trăng xanh lạnh lẽo vừa vặn chiếu vào mắt y, tạo thành một khung hình chữ nhật nhỏ tinh xảo, soi sáng màu đồng tử thật sự nơi đáy mắt y.
Rõ ràng cơ thể đã rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Alpha đang ngang nhiên c** q**n áo ngay giữa đại sảnh.
Áo khoác vest đã bị cởi ra lúc bỏ chạy, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng bên trong, phác họa nên dáng người của Alpha, bây giờ thì dứt khoát cởi cả cúc áo ra, để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc, những vết sẹo cũ kỹ, nhấp nhô theo ánh trăng, theo từng nhịp thở.
“Ngài bị thương ở đâu vậy?”
Kiển Tuy chủ động tiến lên hỏi.
Sầm Kiêu Uyên không lên tiếng, nắm lấy cổ tay Kiển Tuy, áp lên lồng ngực nóng rực của mình.
Nhịp tim dưới lòng bàn tay mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Kiển Tuy nghiêng đầu nhìn kỹ, cũng không nhìn ra được gì, trên người Alpha không có vết thương nào rõ ràng.
Người nhà họ Giang không dám ra tay thật với Sầm Kiêu Uyên. Một khi xảy ra chuyện, chính là sự tranh chấp giữa hai nhà. Tối nay Sầm Kiêu Uyên gây ra động tĩnh đã đủ lớn, nhà họ Sầm chắc chắn phải ra mặt đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Nhưng đây rõ ràng không phải là điều mà Sầm Kiêu Uyên cần phải lo lắng vào lúc này.
“Ngài bị thương ở đâu vậy?”
Kiển Tuy dùng tay kia v**t v* đôi mày, sống mũi của Sầm Kiêu Uyên, lướt qua từng đường nét, vẫn đang chăm chú nhìn kỹ: “Là mắt bị đau sao?”
Sầm Kiêu Uyên nói: “Cậu hôn một cái là tôi khỏe ngay.”
Ánh trăng nhẹ nhàng lướt trên đỉnh đầu, một người ở trong bóng tối, một người ở trong ánh sáng mờ ảo.
Kiển Tuy dường như đã tin là thật, nâng mặt Alpha lên, hôn xuống, chủ động đưa lưỡi ra, l**m láp như một chú chó con, đã nhắm mắt lại rồi, hàng mi run rẩy, mở mắt ra lại cố gắng không né tránh.
“Vậy bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Vẫn chưa.”
Sầm Kiêu Uyên ấn vào gáy Kiển Tuy, làm nụ hôn sâu hơn, cánh tay đặt sau lưng Beta, hai người lại càng sát lại gần nhau hơn.
Lần này không chỉ là nhịp tim, hắn dùng cả thân thể để bao bọc lấy Kiển Tuy.
Alpha không nên để lộ tuyến thể của mình, không nên để lộ trái tim của mình, không nên để lộ điểm yếu chí mạng có thể bị hạ gục chỉ bằng một đòn của mình…
Trong miệng Kiển Tuy phát ra tiếng rên nhẹ, ngay cả chút âm thanh này hắn cũng muốn nuốt chửng, hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Ngọn lửa hừng hực trong con ngươi, là do chính tay Kiển Tuy châm lên. Tất cả những gì không nên để lộ. Trước mặt Kiển Tuy, hắn đều để lộ hết.
##
Trên gác mái có hộp thuốc, vị trí của tất cả mọi thứ, đều không khác mấy so với năm Kiển Tuy rời đi.
Lúc bị giam lại, y đã không có cơ hội quan sát kỹ, bây giờ đi một vòng trong ngoài, lại càng chứng thực suy nghĩ trong lòng mình.
Bên hông của Sầm Kiêu Uyên quả thật có một vết bầm tím xanh, không biết là đã va vào đâu lúc nào. Kiển Tuy hỏi rồi, Alpha chỉ nói mình đã quên.
Đèn trên gác mái tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, Kiển Tuy phải nhìn kỹ mới có thể tìm đúng vị trí vết bầm đó. So với những vết thương mà Alpha kia từng chịu đựng trước đây, thì vết thương này chẳng đáng là gì. Y dùng một bàn tay ấn lên vết thương của Sầm Kiêu Uyên, nói: “Tôi xoa cho ngài là sẽ khỏi ngay.”
Sầm Kiêu Uyên nói: “Được.”
Kiển Tuy dùng sức xoa mấy cái, thấy đối phương mắt cũng không chớp lấy một cái, bèn hỏi: “Ngài đỡ hơn chưa?”
Sầm Kiêu Uyên nhìn thẳng vào mắt y, hàng mi dài mảnh khẽ rũ xuống, che đi con ngươi màu sáng, bàn tay men theo cánh tay Kiển Tuy trượt xuống, đặt lên hông mình, giọng nói trầm khàn: “Chậm một chút, tôi đau.”
Kiển Tuy: “…”
“Sao không xoa nữa?”
Sầm Kiêu Uyên ngẩng mắt hỏi.
“Không xoa nữa.”
Kiển Tuy khô khốc nói: “Ngài không hề đau, ngài lại lừa tôi.”
Luôn là như vậy, trong vô số lần lừa dối và trốn chạy, quanh đi quẩn lại họ lại trở về nơi đây.
Kiển Tuy cũng cảm thấy rất kỳ diệu, y đột nhiên không còn sợ hãi nữa, có lẽ là vì căn nhà này đã trống rỗng, những người trước đây đều đã biến mất.
Chỉ có y và Sầm Kiêu Uyên, chỉ còn lại hai người họ.
“Tôi đau mà.”
Alpha lại sáp lại gần, nắm lấy tay Kiển Tuy một cái, rồi một cái nữa, xoa vào bên hông mình còn mạnh hơn lúc nãy, để ngón tay Kiển Tuy lún sâu vào trong thớ cơ săn chắc đó, muốn rút ra cũng không rút ra được.
“Cậu không chữa khỏi cho tôi, tôi sẽ cứ đau mãi. Kiển Tuy ơi, tôi nghe lời cậu, đưa hai người đó ra khỏi khu A rồi, vậy còn phần thưởng của tôi đâu, cậu định báo đáp tôi thế nào đây?”
Kiển Tuy đáng lẽ nên cảm thấy nguy hiểm, Sầm Kiêu Uyên trước nay vẫn luôn như vậy, chỉ biết lớn lên trong đau đớn, cho dù thái độ đã mềm mỏng hơn, cũng vẫn giỏi dùng cách uy h**p để nói ra yêu cầu của mình.
“Nhưng tôi không có gì hết.”
Kiển Tuy nói: “Phải báo đáp ngài thế nào đây?”
Kiển Tuy nghĩ, tôi có nên làm ngài thỏa mãn không?
Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên rực cháy: “Cậu nói đi, tôi là của cậu.”
Hắn vẫn còn nhớ lời Kiển Tuy nói ở yến tiệc, hắn tuyệt đối sẽ không quên nụ hôn đó.
Việc đánh dấu dường như đã thật sự thành công, đồng thời khắc sâu một dấu ấn vĩnh viễn vào trong lòng cả hai người. Sầm Kiêu Uyên cần sự công nhận này, Alpha cần Kiển Tuy yêu hắn.
“Vậy tôi nên cho ngài cái gì đây? Tôi sẽ cho bản thân mình cho ngài nhé?”
Thế là Kiển Tuy đã nghĩ thông suốt rồi, thuận theo ý của Alpha.
Dẫu cho tất cả những chuyện này đều là do Sầm Kiêu Uyên sắp đặt, nhưng đúng sai đã không còn quan trọng nữa, trên suốt chặng đường đã có quá nhiều hy sinh.
Suy cho cùng, hắn chỉ muốn được ở bên cạnh Kiển Tuy.
##
Ánh trăng trải dài trên con đường lát đá, vượt qua sảnh phụ, vượt qua nhà bếp, đi qua hành lang dài hẹp.
Nơi đây dẫn đến căn phòng trước đây của Kiển Tuy, căn phòng nhỏ hẹp, ban ngày có ánh nắng chiếu rọi.
Tất cả đồ đạc của y đều ở bên trong, chiếc ly dùng để uống nước, chiếc chén, chiếc muỗng dùng để ăn cơm, chiếc quần yếm và đôi giày da lúc còn nhỏ, và cả huy hiệu kỵ sĩ lấp lánh. Kiển Tuy không biết cưỡi ngựa, chắc là do Sầm Kiêu Uyên sau khi đoạt giải đã ném cho y. Một chiếc huy hiệu tinh xảo, y thấy đẹp nên đã cất đi.
Tất cả đồ đạc của y đều ở bên trong, không có gì bị vứt đi cả.
Sầm Kiêu Uyên đã giữ chúng lại, giống như giữ lại cách bài trí của dinh thự, hắn dùng cách này để níu giữ ký ức của sáu năm đó.
“Chúng ta đều to xác quá rồi.”
Kiển Tuy nói: “Cứ thế này, giường của tôi sẽ sập mất.”
“Sao lại là giường của cậu?”
“Chính là của tôi.”
Kiển Tuy ngẩng đầu, đôi môi lướt qua gò má Alpha, hai người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, chật chội đến đáng thương.
“Đây là phòng của tôi mà.”
Alpha sau khi được dỗ dành lại bắt đầu vểnh đuôi lên: “Trong nhà này cái gì cũng là của tôi, ngay cả cậu cũng vậy.”
Kiển Tuy: “Sau khi tôi đi, ngài mới xây dựng đường hầm đó sao?”
“…”
“Mất bao lâu?”
“…”
“Có phải vừa đào thông, là đã chạy đi tìm tôi không?”
Kiển Tuy nói: “Ngài đã tìm tôi lâu lắm rồi.”
Sầm Kiêu Uyên không lên tiếng, khẽ siết chặt vòng tay đang ôm ngang hông y.
Kiển Tuy sáp lại gần, hôn lên mắt Sầm Kiêu Uyên, nhặt lên trái tim đang chênh vênh của Alpha: “Kết quả là tôi đã bị ngài tìm thấy.”
Con người Kiển Tuy, cái gì cũng có thể tha thứ. Duy chỉ có đối với Sầm Kiêu Uyên, y luôn phải đắn đo do dự. Nếu như tôi tha thứ cho ngài, tôi còn yêu ngài không? Nếu như tôi yêu ngài, vậy thì tôi phải tha thứ cho ngài như thế nào đây? Việc bị ngài tìm thấy là một kết quả.
Tốt đẹp nhất, mà cũng tồi tệ nhất.
##
Sau một đêm đầy sóng gió, cả hai đều đã có chút mệt mỏi, chen chúc trên chiếc giường nhỏ rồi thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, trời đã hửng sáng.
Kiển Tuy tỉnh lại trong một cơn rung lắc.
Chiếc giường chật chội đến đáng thương, hai người sát rạt vào nhau, không một kẽ hở.
Dường như đã quay trở về thời thơ ấu, y sẽ giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ say, kinh ngạc nhận ra có người bên cạnh, rồi lại thả lỏng cơ thể ngay giây tiếp theo khi cảm nhận được pheromone quen thuộc.
Bất kể là trước hay sau khi phân hóa, Alpha vẫn luôn thích đến tìm y, giống như một đứa trẻ không thể thiếu gấu bông khi ngủ, phải vòng một tay qua eo y, ôm y vào trong lòng.
Nhưng sáng nay lại có chút khác biệt.
Kiển Tuy vẫn còn mơ màng, chưa hoàn toàn thoát ra khỏi giấc ngủ.
“Tỉnh rồi à?”
Ánh nắng ban mai rải trên người hai người, Sầm Kiêu Uyên hỏi.
Kiển Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong giấc ngủ cứ lắc lư qua lại, cả chiếc giường nhỏ của y cũng rung chuyển theo.
Kiển Tuy chỉ sợ nó sẽ sập mất, một lúc lâu sau mới hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Sau một đêm, màu mắt của y đã trở lại màu nguyên bản.
Kiển Tuy mơ màng hỏi: “Tôi đang mơ phải không?”
Sầm Kiêu Uyên cố tình đáp: “Phải.”
Kiển Tuy gật gật đầu, dang hai tay ra, muốn Sầm Kiêu Uyên kéo mình dậy, rồi tự mình ngồi vào lòng Alpha.
Mái tóc của y, đôi mắt của y, chóp mũi hơi hếch lên, Sầm Kiêu Uyên đều thích, đều hôn một lượt.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Alpha, y nghiêng đầu, hôn lên má đối phương: “Tại sao ngài không vào?”
“Cậu quên đã hứa với tôi rồi à.”
Alpha kia cắn lên tai Kiển Tuy: “Cậu đã nói lần này cậu sẽ chủ động.”
Kiển Tuy nhớ lại, hình như có chuyện như vậy thật, ở trong nhà vệ sinh họ chỉ làm được một nửa, y dường như đúng là đã hứa với Alpha.
…
Trong tầm mắt thoáng qua chiếc vòng cổ Omega đã bị tháo ra, Kiển Tuy vươn người ra để lấy, dùng đầu ngón tay khều lên, ướm thử chiếc vòng da lên cổ mình, hỏi Sầm Kiêu Uyên: “Ngài thích tôi như thế này sao?”
Sầm Kiêu Uyên gạt chiếc vòng cổ vướng víu sang một bên, ngón tay x** n*n gáy của Kiển Tuy, hôn lên vết sẹo ở đó: “Tôi thích như thế này hơn.”
Hắn không còn cố gắng đánh dấu, không còn cắn xé nữa. Hắn để lại những nụ hôn.
Alpha đã khống chế được bản tính thú vật của mình, chỉ giải phóng pheromone lên người Kiển Tuy. Mùi gỗ trầm hương rơi trên người Kiển Tuy để lại cảm giác tê dại.
“Tôi cứ tưởng, ngài thích.”
Kiển Tuy nói: “Trước đây ngài… Còn đưa vòng cổ cho Giang Nghi Vãn.”
Nghe thấy tên người khác trên giường, Sầm Kiêu Uyên nhạy bén nheo mắt lại: “Tôi lúc nào… Cậu nói là bài kiểm tra giữa kỳ?”
Kiển Tuy không lên tiếng, chỉ nhìn Alpha.
Y nhớ vòng cổ thuộc về Omega. Không thuộc về y. Y chỉ là đồ đi kèm mà thôi. Y đã nghĩ rằng mình chỉ là đồ đi kèm. Cho đến khi Sầm Kiêu Uyên nói ra giao dịch giữa hắn và Giang Nghi Vãn.
“Sân tập luyện cần có đồng đội mới vào được, tôi muốn đến tìm cậu, không phải cậu đã lập đội với sư huynh tốt của cậu rồi sao?”
Cho đến tận hôm nay, khi Sầm Kiêu Uyên nhắc đến chuyện này, vẻ mặt vẫn khó coi đến tột cùng.
Kiển Tuy nhớ ra rồi, cố gắng giả khờ: “Có chuyện như vậy sao… Tôi không nhớ… Ah!”
Kiển Tuy không giữ được chiếc vòng cổ trong tay, nó rơi xuống, rơi trên mặt đất, không ai thèm quan tâm nó hết.
Y há miệng cắn lên tuyến thể của Alpha. Trong miệng tràn ngập hương vị đắng chát, như chó con đang mài răng, cắn cắn rồi lại l**m l**m, hừ hừ hai tiếng, truyền hương vị trong miệng mình cho Sầm Kiêu Uyên.
“Pheromone của ngài là xí muội đắng.”
Y nói với vẻ lấy lòng, muốn Alpha quên đi chuyện vừa rồi, một đôi mắt sáng long lanh, những vết cào trên lưng Sầm Kiêu Uyên cũng giống như do chó nhỏ cào ra.
“Ngài có muốn cắn tôi không, nhẹ một chút, đừng làm tôi đau quá.”
Kiển Tuy nói: “Có thể mà, tôi thích ăn kẹo, vị đắng cũng được…”
Sầm Kiêu Uyên thích mái tóc của y, đôi mắt của y, hắn yêu Kiển Tuy đến nhường nào, hận không thể cho y tất cả mọi thứ.
Căn phòng này đâu đâu cũng là ký ức thời niên thiếu, họ đã ôm nhau lúc còn là thiếu niên, cùng ngủ trên một chiếc giường.
Bây giờ tất cả đã thay đổi, hương vị đã thay đổi, vị xí muội đắng đã nhuốm mùi hương tươi mới của thạch nam, ánh nắng rải trên bờ vai rắn chắc mạnh mẽ của Alpha, mồ hôi rơi xuống, nóng đến mức y sắp tan chảy.
Kiển Tuy v**t v* những vết sẹo trên người hắn, những vết sẹo đó không thể phai mờ, vết cắn trên gáy y cũng không thể phai mờ, nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.
Y cắn chặt môi, bị Sầm Kiêu Uyên cạy mở, đầu lưỡi bị chặn lại, không ngừng run rẩy.
Chiếc giường sắp sập rồi, y cũng sắp mất đi ý thức, chỉ biết rằng trời đã sáng, ánh nắng chói chang đến thế, một màu vàng rực rỡ, tất cả đều rải xuống, một khung cảnh tràn đầy sức sống, y ở trong khung cảnh tràn đầy sức sống này đã mấy lần ngất đi rồi lại tỉnh lại.
“Thật sự sắp hư rồi, ngài làm mạnh quá.”
Cuối cùng Kiển Tuy mếu máo nói: “Ngài không hề thích tôi, nói yêu tôi là nói dối, tôi sắp hư mất rồi.”
Sầm Kiêu Uyên vội vàng hôn y, gân xanh trên trán nổi lên: “Tôi yêu cậu.”
Hắn chỉ nói ba chữ đó.
Kiển Tuy lập tức biết hắn là thật lòng.
“Tôi yêu cậu, cục cưng à, chúng ta cùng nhau đi.”
Cùng nhau đi đâu chứ? Kiển Tuy có lý do để nghi ngờ mình đã nghe sót gì đó, là Sầm Kiêu Uyên cố tình.
Người nhà họ Sầm đều là những kẻ điên.
Y dường như đã đoán ra rồi, cùng nhau đi đâu, là lên đến tận mây xanh hay là cùng nhau đi chết.
Alpha là một kẻ điên. Nhưng Kiển Tuy đang ở đây, bởi vì y đang ở đây…
Khi tất cả kết thúc, ánh nắng rải trên người Kiển Tuy. Cả người y mơ màng buồn ngủ, hỏi Sầm Kiêu Uyên: “Tôi đang mơ phải không?”
Sầm Kiêu Uyên nói “không phải”, y không nghe, lại rúc vào lòng Alpha, nói: “Trong mơ ngài cũng không tha cho tôi, muốn làm tôi hư mất.”
Sầm Kiêu Uyên biết y vẫn luôn tỉnh táo, là cố tình giả vờ chưa tỉnh ngủ, dường như như vậy có thể táo bạo hơn, mà đúng là đã táo bạo thật.
Kiển Tuy mệt mỏi ôm lấy eo hắn, mơ hồ hỏi: “Chúng ta cùng nhau đi đâu?”
Hồi lâu sau, trong một vầng sáng mờ ảo, Sầm Kiêu Uyên trả lời: “Cùng nhau về nhà.”
Bởi vì Kiển Tuy đang ở đây, hắn mới buông bỏ những suy nghĩ cố chấp điên cuồng đó.
Khi trời vừa sáng, hắn cúi xuống hôn khẽ lên đuôi mắt người mình trân trọng. Căn phòng này, những ký ức chất đầy nơi đây, tất cả có thể bỏ đi.
Tôi chỉ cần cậu, bởi vì cậu đang ở bên cạnh tôi. Tôi có thể tha thứ cho tất cả.
━━━━━━━━
[Lời tác giả]
Sắp kết thúc rồi, còn một hai chương nữa, cái đuôi cần phải làm cho tròn một chút.