Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 38

“Mắt ngài không nhìn thấy sao?”

Dứt lời, một bàn tay của Sầm Kiêu Uyên đã vươn tới, chuẩn xác siết lấy cằm y.

“Thế thì cậu cũng đừng hòng trốn thoát, đừng mơ mộng hão huyền nữa. Chi bằng nghĩ xem sắp tới cậu sẽ thế nào thì hơn.”

Hai từ “thảm hại” đã không đủ để hình dung tình cảnh của Kiển Tuy lúc này. Máu vẫn đang rỉ ra từ sau gáy y, khóe miệng cũng sưng bầm, còn eo và cánh tay thì chi chít vết thương do va đập với mức độ nặng nhẹ khác nhau.

Y vốn cho rằng đây là hình phạt Sầm Kiêu Uyên giáng xuống mình, rằng hắn cố tình làm ngơ.

Nhưng rõ ràng là không phải.

Hắn chỉ là, không nhìn thấy nữa mà thôi.

Không thấy Kiển Tuy đáp lại, dẫu người đang nằm gọn trong tay, Sầm Kiêu Uyên vẫn không khỏi sốt ruột: “Tôi đang hỏi cậu đấy, cậu bị thương ở đâu?”

“Eo và cánh tay, với cả… Chúng ta thật sự không thể ở đây… Tiếp tục ở đây được nữa đâu.”

Lần này, Kiển Tuy đáp rất nhanh, thậm chí còn vươn tay níu lấy cánh tay Sầm Kiêu Uyên.

Alpha đột ngột bị y áp sát, bèn giật mình lùi mạnh về sau, bàn tay đang giữ chặt cằm Kiển Tuy cũng theo đó mà cứng đờ.

Hắn không tài nào hiểu nổi Kiển Tuy.

Giây trước rõ ràng còn rất sợ hắn, giây sau đã có thể vô tư sà vào lòng hắn.

Hệt như hồi ở khu A, bất kể hắn có đối xử với y thế nào, Kiển Tuy dẫu có phản kháng đến mấy cũng cắn răng chịu đựng, cho dù đã sợ đến run lẩy bẩy, thì ngày hôm sau vẫn lẽo đẽo bám theo sau lưng hắn, miệng không ngớt lời ‘Cậu chủ ơi’, ‘Cậu chủ à’.

Vốn tưởng là một chú chó con ngoan ngoãn, sẽ luôn quấn quýt quanh mình không rời.

Nào ngờ chỉ vừa nới lỏng vòng cổ, nó đã chạy biến đi đâu không dấu vết, tìm mãi chẳng ra.

Dấu ấn hắn khắc lên người Kiển Tuy, Kiển Tuy căn bản không thừa nhận. Miệng Beta thì nói phục tùng, nhưng trong lòng lại nghĩ những điều hoàn toàn trái ngược.

“Thuốc ức chế của ngài đâu?” Kiển Tuy hỏi.

Sầm Kiêu Uyên đáp: “Không cần tìm đâu, tôi tiêm lâu rồi.”

Phía đối diện im bặt. Sầm Kiêu Uyên cảm nhận được thân nhiệt cùng sự căng cứng rõ rệt của cơ thể dưới tay mình.

Alpha đã tiêm thuốc ức chế không hề mất kiểm soát như vẻ bề ngoài, nhưng cả một ngày trời, Sầm Kiêu Uyên đã một mình giành được vô số điểm.

Do cưỡng ép pheromone quá mức, thể lực không bù đắp nổi lượng tiêu hao, lại thêm di chứng cũ ở mắt, nên hắn mới bị mù tạm thời.

Giống như đêm hai người gặp lại.

Sầm Kiêu Uyên cũng vậy, sau khi từ chiến trường trở về đã không dừng một bước, tức tốc tìm đến ký túc xá của Kiển Tuy.

Còn bây giờ, trước mắt hắn đã thấp thoáng những hình bóng lờ mờ, nhưng hắn không định nói cho Kiển Tuy biết.

Cũng như Kiển Tuy có những chuyện nửa thật nửa giả giấu giếm, Sầm Kiêu Uyên cũng vậy.

“Cậu tìm ra chỗ này thế nào?” hắn hỏi.

“Tôi… Tôi gặp Giang Nghi Vãn…” Kiển Tuy hoàn hồn, buột miệng đáp.

“Là ‘bọn tôi’ thì đúng hơn nhỉ, cậu và Beta đó cùng hành động.”

Cánh tay Sầm Kiêu Uyên quấn lấy eo Kiển Tuy, nghe người trong lòng hít một ngụm khí lạnh, hắn biết y không nói dối, eo y đúng là có bị thương.

“Hai người họ đâu rồi, cậu bỏ mặc họ chạy đi à?” Sầm Kiêu Uyên ôm trọn Kiển Tuy vào lòng, cúi xuống, kề bên tai y, hắn vẫn tiếp tục hỏi, giọng đầy chế giễu: “Đừng nói với tôi là cậu đột nhiên nghĩ thông suốt rồi nên mới đến tìm tôi đấy nhé.”

“Không được sao?” Kiển Tuy vặn lại.

“Không thể là như vậy được à? Tôi hối hận rồi, ngài vẫn lợi hại hơn, nên tôi đến tìm ngài.”

Y đã không còn biết mình đang nói gì nữa.

Trong đầu y lúc này chỉ luẩn quẩn một chuyện: thuốc ức chế hết rồi, chẳng bao lâu nữa kỳ đ*ng d*c của Duyên Dư sẽ bùng phát, mà chính y là người đã đẩy một Alpha và một Omega vào cùng một không gian.

Y phải đi đâu để tìm thuốc ức chế cho Alpha đây?

Y còn lại bao nhiêu thời gian nữa?

Chưa kịp nghĩ xong, cổ y đã bị siết chặt, Sầm Kiêu Uyên lạnh lùng nói: “Nói dối mãi không thấy chán à.”

Thật ra mắt Sầm Kiêu Uyên đã nhìn rõ lại rồi, chỉ còn vài đốm đen sót lại. Vẻ mặt lơ đãng của Kiển Tuy hiện rõ trên võng mạc hắn, đau nhói như kim châm vào thần kinh.

Rõ ràng trước khi đến đây hắn đã nghĩ kỹ rồi, dù thế nào thì lần này nhất định…

“Ngài thật sự đã tiêm thuốc ức chế rồi sao?”

Kiển Tuy vẫn chưa từ bỏ hy vọng, hỏi lại một lần nữa, bởi lẽ trạng thái hiện giờ của Sầm Kiêu Uyên thật sự không thể gọi là ổn định được.

“Thật sự lo lắng đến vậy à, sao cậu không tự mình kiểm tra đi? Ba lô ở ngay sau vách đá đấy.” Sầm Kiêu Uyên nói.

Kiển Tuy nãy giờ vẫn luôn dựa vào vách đá, bị ép phải nuốt thứ pheromone nồng nặc đến nghẹt thở, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, càng không phát hiện ra thứ mình cần tìm đang ở ngay trong tầm tay.

Trong ba lô của Sầm Kiêu Uyên đồ đạc ít đến đáng thương, ngoài thiết bị định vị và băng gạc cầm máu bắt buộc phải có, thì chỉ còn vài ống thuốc ức chế được buộc lại bằng dây.

Lúc tìm thấy, Kiển Tuy cũng sững sờ, y nghiêng đầu nhìn Alpha, Alpha vẫn thờ ơ, dường như chẳng hề hay biết.

Ngón tay y nhanh chóng rút ra một ống, giấu sau lưng rồi hỏi: “Sao ngài lại mang nhiều thuốc ức chế theo người thế?”

“Tôi lục được từ chỗ Sầm Mộc, thấy phiền phức nên mang hết theo luôn.”

Sầm Kiêu Uyên đột nhiên không còn mất kiểm soát nữa, cũng không né tránh câu hỏi của Kiển Tuy, thậm chí còn hỏi thêm một câu: “Sau đó cậu có đến phòng y tế không?”

Lòng bàn tay Kiển Tuy ướt đẫm mồ hôi, dưới ánh nhìn vô hồn của Sầm Kiêu Uyên, y lắc đầu, rồi ý thức được đối phương không nhìn thấy, y bèn lên tiếng đáp lại.

Sầm Kiêu Uyên bỗng bật cười, một tiếng cười rất khẽ: “Sầm Mộc nói không sai.”

“…”

“Cậu là một đứa trẻ bạc tình.”

Kiển Tuy không hiểu tại sao Sầm Kiêu Uyên lại đột nhiên nói vậy, câu này trùng khớp với lời Duyên Dư từng nói.

– “Em vốn là một đứa trẻ lương thiện, nhưng đôi khi mềm lòng chỉ làm hại chính em mà thôi.”

Rốt cuộc ai nói đúng, hay tất cả đều sai?

Họ gói gọn Kiển Tuy trong một câu nói ngắn ngủi, như thể rất hiểu y vậy.

Nhưng Sầm Kiêu Uyên nói cũng không sai.

Y không hề vị tha, không hề xả thân vì người khác đến thế.

Y chỉ có thể cố sống cố chết giữ lấy những gì mình trân trọng, thế nhưng ngay cả những điều y trân quý nhất, y cũng gần như không giữ nổi, huống chi là những thứ vốn chẳng thuộc về mình.

Không tham lam chẳng lẽ không phải là đức tính tốt sao? Y chỉ cần mảnh đất một mẫu ba sào của riêng mình, chỉ mong mình sống tốt hơn một chút.

Sao cứ đụng đến Sầm Kiêu Uyên là lại không được nhỉ? Y vốn chẳng trông mong nhận được gì từ tên Alpha đó, chỉ mong không bị tước đoạt thứ gì mà thôi.

Sầm Kiêu Uyên bỗng từng bước tiến về phía Kiển Tuy.

“Ngài nhìn thấy…” Kiển Tuy vừa định nói, Sầm Kiêu Uyên đã lướt qua vai y, giật lấy cổ tay y.

“Tôi không nhìn thấy.”

Hắn siết chặt cổ tay Kiển Tuy, đoạn quay đầu lại: “Không biết đến bao giờ mới hồi phục được. Sau nửa đêm cậu gác đêm đi.”

Kiển Tuy sững người, mãi đến khi Sầm Kiêu Uyên giật mạnh cánh tay y lần nữa.

Sầm Kiêu Uyên nói: “Chẳng phải tự cậu nói là cậu đã nhận rõ tình hình, chủ động đến tìm tôi đó sao? Vậy thì để tôi xem thành ý của cậu thế nào. Hay là, cậu không muốn tôi ngủ, muốn làm ngay bây giờ? Tôi không phiền đâu, dù sao cũng là kỳ…”

Kiển Tuy vội la lên: “Tôi sẽ gác đêm! Tôi đảm bảo sẽ gác đêm cẩn thận!”

Cuối cùng, Sầm Kiêu Uyên cũng chịu đến trước vách đá ngồi xuống, co một chân, gục đầu nghỉ ngơi.

Kiển Tuy quả thực không dám tin. Sầm Kiêu Uyên không thể nào dễ dàng tin y như vậy được, chuyện này đâu đâu cũng lộ ra vẻ bất thường, nhưng thời gian không đợi người, Kiển Tuy không dám nghĩ nhiều.

Có lẽ vận may lần trước đã ưu ái kéo dài đến tận bây giờ.

“Trong ba lô có băng gạc, cậu cũng xử lý vết thương của mình đi.” Sầm Kiêu Uyên nhắm mắt, đột nhiên lên tiếng.

Kiển Tuy “vâng” một tiếng nhưng không hề nhúc nhích. Một lúc sau, y hỏi: “Ngài thật sự đã tiêm thuốc ức chế rồi sao?”

“Cậu rốt cuộc có gì không yên tâm chứ? Nếu thật sự có thể đánh dấu.” Sầm Kiêu Uyên khựng lại.

“Thì cậu đã bị tôi đánh dấu từ năm mười sáu tuổi rồi.”

Kiển Tuy căn bản không phải lo lắng chuyện này.

Nhưng y không nói gì thêm.

Nửa đêm sau trôi qua thật yên ả, chẳng có sinh viên nào dại dột chạy lên lưng chừng núi vào lúc này.

Kiển Tuy vẫn luôn giữ cảnh giác, nhưng tinh thần đã trải qua biến động lớn, khó khăn lắm mới được yên ổn, có mấy lần y suýt không trụ nổi mà thiếp đi, đầu chưa kịp gục xuống đã giật mình tỉnh giấc.

Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực. Sầm Kiêu Uyên co mình bên vách đá, từ đầu đến cuối dường như không hề cử động.

Mãi cho đến khi sương mỏng bắt đầu giăng mắc giữa núi rừng, một vệt xanh thẫm hiện lên phía chân trời, Kiển Tuy biết mình không thể đợi thêm được nữa.

Không dám có hành động thừa thãi, Kiển Tuy đứng dậy, lê đôi chân tê cứng, mỗi bước đi đều cẩn trọng hơn bước trước. Ra đến cửa hang, y ngoảnh đầu nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng Sầm Kiêu Uyên đâu nữa.

Hang động này hóa ra sâu đến vậy, Sầm Kiêu Uyên ẩn mình kín đáo đến thế…

Lúc xuống núi, Kiển Tuy cố rảo bước thật nhanh. Vết thương ở eo vẫn chưa được xử lý, còn vết thương trên cánh tay thì lồ lộ ra ngoài. Da thịt bị cọ xát trên phiến đá thô ráp giờ đây lấm lem đất cát, đáng lẽ phải được rửa sạch bằng nước, nhưng Kiển Tuy nào dám dừng chân, chỉ sợ vừa dừng lại, Sầm Kiêu Uyên đã lù lù xuất hiện ngay sau lưng.

Đường đi thông suốt không gặp trở ngại. Khi đến nơi trú ẩn, Duyên Dư đã không còn ở cửa hang nữa.

Trong đầu Kiển Tuy đã hiện lên viễn cảnh tồi tệ nhất. May mà y chưa kịp bước vào, cánh tay đã bị ai đó níu lại.

Duyên Dư chau mày nhìn bộ dạng tả tơi của Kiển Tuy, còn bản thân anh, dù đã cố gắng kìm nén, pheromone Alpha trên người vẫn nồng nặc.

“Lúc xuống núi em không cẩn thận bị ngã một cú, đau muốn chết luôn đây này.” May mà Kiển Tuy đã chuẩn bị sẵn cớ, vờ như thật.

Ánh mắt Duyên Dư lại sắc bén lia về phía sau gáy y.

Kiển Tuy vội ôm lấy gáy, cơn đau nhói vẫn còn đó.

“…Em cũng hết cách rồi, dù sao thì hắn cũng đang trong kỳ đ*ng d*c.”

Kiển Tuy vội vàng lấy ống thuốc ức chế giấu sau lưng đưa cho Duyên Dư: “Lần này em không tiêm giúp anh nữa nhé, sư huynh tự làm được mà, phải không?”

Duyên Dư biết chuyện này không thể trì hoãn, đợi giải quyết xong vấn đề nan giải trước mắt rồi hỏi Kiển Tuy cũng chưa muộn.

“Vậy em vào trong nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác chúng ta nói sau.”

Kiển Tuy gật đầu. Sau khi Duyên Dư rời đi, y lập tức quay gót, bước về hướng ngược lại.

Thế nhưng, y còn chưa kịp cất bước, bóng người đứng cách đó không xa đã khiến y chết lặng trong giây lát.

Alpha đã cố tình che giấu hơi thở, không một ai nhận ra sự xuất hiện của hắn.

Sầm Kiêu Uyên từng bước một tiến về phía Kiển Tuy. Không cần Kiển Tuy phải hỏi lại, y cũng biết, hắn đã nhìn thấy rồi.

Đôi mắt ấy, giờ đây đang phản chiếu hình ảnh của Kiển Tuy một cách rõ ràng và sâu sắc.

“Nếu tôi thật sự mất kiểm soát thì sao hả?”

“Cậu vì cứu tên Beta kia, à không, phải là Alpha chứ nhỉ.”

“Cậu vì cứu nó, mà bỏ rơi tôi.”

Bình Luận (0)
Comment