Năm cuối cùng Kiển Tuy ở nhà họ Sầm, Sầm Kiêu Uyên tròn mười tám tuổi, bắt đầu cùng cha nuôi xuất hiện tại các buổi tiệc xã giao.
Hôm ấy, cũng như mọi khi, Sầm Kiêu Uyên kết thúc một ngày huấn luyện trở về nhà, Sầm Quảng Lan đã đợi sẵn trong thư phòng.
Vừa thấy cha nuôi, Sầm Kiêu Uyên theo phản xạ gọi Kiển Tuy trên lầu. Trước mặt Sầm Quảng Lan, hắn không gọi y là “Điểm Tâm” mà chỉ gọi bằng mật danh.
Nhưng dù vậy, Sầm Quảng Lan, người trước nay luôn cố nhẫn nhịn, cuối cùng cũng bùng nổ sự bất mãn dồn nén bấy lâu vào chính ngày hôm đó.
Khi Kiển Tuy xuống lầu, hai cha con họ đang tranh cãi kịch liệt về chuyện này.
Sầm Quảng Lan vốn đã cho rằng sự tồn tại của Kiển Tuy là bằng chứng cho thấy đứa con nuôi này vô dụng, vậy mà Sầm Kiêu Uyên lại còn chủ động yêu cầu y đi cùng, thậm chí còn dùng lý lẽ để tranh luận với ông.
Kiển Tuy vừa bước vào cửa, Sầm Kiêu Uyên đã quát: “Cút về! Không có chuyện gì của mày ở đây cả!”
Chẳng phải cậu gọi em tới sao?
Kiển Tuy định lui ra thì Sầm Quảng Lan, lúc ấy cũng đang bừng bừng tức giận, gằn giọng: “Để nó ở lại! Cứ dắt nó ra ngoài cho thiên hạ người ta nhìn cho kỹ, đằng nào thì người mất mặt cũng chẳng phải tao!”
Đó là lần cuối cùng, Kiển Tuy với tư cách là người học cùng của một Alpha, theo Sầm Kiêu Uyên đến dự tiệc.
Chừng nào chứng rối loạn pheromone còn chưa được chữa khỏi, chừng nào y vẫn còn ở bên cạnh Sầm Kiêu Uyên, chừng nào… Chừng nào hợp đồng vẫn còn ràng buộc hai người họ.
Chừng đó, Sầm Kiêu Uyên sẽ mãi mãi bị những kẻ đó coi như trò cười.
Bọn họ nói thế nào ấy nhỉ?
Một con quái vật bị cảm xúc điều khiển, một Alpha không cách nào kiểm soát nổi pheromone của mình, chẳng khác gì súc vật.
Thế nên chúng gọi hắn là “chó điên”, bề ngoài thì tỏ vẻ tôn kính, nhưng sau lưng thì căn bản chẳng coi Sầm Kiêu Uyên ra gì.
Phải từ bỏ y, phải thoát khỏi y, một Beta đến từ khu C này, thì Sầm Kiêu Uyên mới có thể trở thành người thừa kế được cha nuôi công nhận.
Nhất là trong khoảng thời gian cuối cùng đó, tất cả mọi người trong dinh thự nhà họ Sầm đều biết rõ trong lòng. Chưa kể, Sầm Kiêu Uyên ngày càng trở nên điên cuồng và nóng lòng muốn thành công, mọi lời cảnh báo của Thiều Anh đều bị hắn bỏ ngoài tai, mỗi lần bị thương lại càng nghiêm trọng hơn lần trước.
“Cứ tiếp tục thế này, nó sẽ chết mất.”
Kiển Tuy không còn dám quả quyết nói rằng sẽ không đâu.
Một Alpha được đưa đến khu A từ năm sáu tuổi, ngày qua ngày trải qua những đợt huấn luyện đặc biệt, làm sao có thể dễ dàng chết được chứ?
Nhưng về sau, y cũng không dám chắc nữa, biết đâu Sầm Kiêu Uyên thật sự sẽ chết, có lẽ là ngày mai, hoặc có lẽ là trong một tương lai không xa.
Sầm Kiêu Uyên không còn đưa y theo bên mình nữa, hai người ngày càng ít nói chuyện với nhau. Phần lớn thời gian, họ gặp nhau trong phòng phẫu thuật, hoặc là khi Alpha đứng bên bờ vực của kỳ đ*ng d*c, cần tìm y để giải tỏa pheromone.
Thiếu niên mười tám tuổi, vóc người đã rất rắn rỏi, kết hợp với gương mặt điển trai tinh tế ấy, đáng lẽ phải làm say đắm biết bao Omega. Thế nhưng, chỉ vì chứng rối loạn pheromone chưa được giải quyết, không một gia tộc nào dám đặt cược tương lai con cái của họ.
Bên cạnh hắn chưa từng có bất kỳ một Omega nào, chỉ có một Beta tầm thường, một người không hề bị pheromone của hắn làm cho xao động.
“Hay là tao cứ giấu mày đi luôn cho xong.”
Nụ hôn vừa dứt, câu nói đột ngột của Sầm Kiêu Uyên khiến Kiển Tuy chớp mắt, y chỉ vờ như không nghe thấy gì.
Y dĩ nhiên biết mình càng ít lộ diện càng tốt, tốt nhất là tất cả mọi người đều quên đi y, như vậy họ cũng sẽ quên đi chuyện Sầm Kiêu Uyên không thể kiểm soát pheromone.
Ở khu A, y vốn đã không được chào đón, Sầm Kiêu Uyên đối xử với y như vậy, lại càng đẩy y xuống vực sâu hơn.
Là Sầm Kiêu Uyên đã không cần y trước.
Điều này cũng chẳng có gì sai cả.
Cuộc gặp gỡ của hai người, vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch.
Giữa họ rõ ràng chỉ có một con đường duy nhất đi… Sau khi hợp đồng kết thúc, từ đó về sau sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.
Đây vốn dĩ nên là kết cục tốt đẹp nhất.
…
Thế nhưng, ba năm sau, vào lúc này, sự xuất hiện của Sầm Kiêu Uyên đã phá tan tất cả.
“Nếu tôi thật sự mất kiểm soát thì sao hả?”
“Cậu vì cứu tên Beta kia, à không, phải là Alpha chứ nhỉ.”
“Cậu vì cứu nó, mà bỏ rơi tôi.”
Hàng loạt câu chất vấn khiến Kiển Tuy cứng đờ tại chỗ.
Nhưng đâu chỉ có thế, Sầm Kiêu Uyên nói tiếp: “Xem ra ai cũng sẵn lòng giúp cậu nhỉ, ngay cả Sầm Mộc cũng phản bội tôi.”
Đồng tử Kiển Tuy khẽ giãn ra, y nhớ đến mấy tin nhắn Sầm Mộc gửi cho mình hôm đó, rồi nhanh chóng bị xóa đi, biến mất khỏi danh sách liên lạc.
Sầm Kiêu Uyên hỏi y có đến phòng y tế nữa không, nếu y đến, có lẽ thứ y nhìn thấy chỉ là cảnh tượng hoang tàn của ngày cũ. Bác sĩ vào lúc đó đã bị Sầm Kiêu Uyên phát hiện rồi.
Giờ đây, mọi lời nói dối đều đã bị vạch trần, thứ chờ đợi Kiển Tuy chỉ còn là địa ngục vô tận.
“Vậy mắt của ngài… Là giả vờ sao?”
Kiển Tuy gần như không thể tin nổi.
Bước chân Sầm Kiêu Uyên khựng lại, y mới nhận ra mình đã buột miệng nói ra thắc mắc.
“Cậu cho rằng tôi giả vờ? Được, rất tốt, cứ cho là vậy đi.” Sầm Kiêu Uyên tức quá hóa cười.
“Cứ cho là tôi giả vờ đi, cậu và Sầm Mộc lén lút qua lại sau lưng tôi, lẽ ra phải nghĩ đến việc sẽ bị tôi phát hiện chứ. Hai người các cậu đều coi tôi là thằng mù, mù thì chẳng làm được gì chắc? Xin lỗi nhé, tôi đây cho dù có mù…”
Hắn vừa nói vừa nhanh chân bước đến trước mặt Kiển Tuy, theo sau là một tiếng hét thất thanh, rồi siết lấy cổ y.
“Vẫn tóm được cậu.”
“Tôi vốn dĩ định…”
Kiển Tuy khó khăn thốt ra vài chữ, nhưng chưa kịp nói hết đã bị một đòn chặt gáy đánh ngất đi.
Sẽ không có người thứ hai nào biết y định nói gì nữa rồi. Dù cho Kiển Tuy có tỉnh lại, thì vẫn sẽ có những vấn đề mới chắn ngang giữa hai người họ. Alpha đã không cho y cơ hội để giải thích, niềm tin là thứ mong manh dễ vỡ nhất giữa họ.
Y vốn dĩ định quay về. Bởi vì mắt Sầm Kiêu Uyên không nhìn thấy, và y lại nói dối.
Ngay từ đêm hôm trước, y đã nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự chỉ còn lại một liều thuốc ức chế, nếu y thật sự lấy nó đi, vậy thì y phải ở lại.
Kiển Tuy vốn dĩ định quay về tìm Sầm Kiêu Uyên, chỉ là y chưa kịp hành động thì Sầm Kiêu Uyên đã tìm đến rồi.
Nghe thì có vẻ như là một cái cớ.
Nhưng Kiển Tuy thật sự đã nghĩ như vậy.
Giang Nghi Vãn cố gắng bịt chặt miệng mình, không để tiếng hét tiếp theo bật ra khỏi cổ họng.
Ngay từ tối qua, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn, định lẻn ra ngoài xem xét tình hình, kết quả lại phát hiện ra tên Beta thô lỗ kia lại là một Alpha, khiến cậu sợ đến mức phải lùi lại liên tục. Duyên Dư cũng nhận ra động tĩnh, nhưng không dám tùy tiện đi vào, giằng co một hồi lâu, cuối cùng anh đành đi đến một nơi xa hơn.
Cái tên Beta này là giả, thực chất là một Alpha ư?!
Cậu không muốn sống nữa, Kiển Tuy cũng chẳng thèm sống nữa rồi, chuyện này mà để Sầm Kiêu Uyên biết được…
Kết quả, đúng là ông trời không chiều lòng người, bao nhiêu chuyện tồi tệ cứ thế đổ dồn vào một chỗ.
Pheromone của một Alpha sắp bước vào kỳ đ*ng d*c vốn đã khiến cậu vô cùng căng thẳng, nay lửa giận của Sầm Kiêu Uyên lại như có thực thể, từng mảng từng mảng đè nặng xuống. Giang Nghi Vãn chỉ cảm thấy sởn hết gai ốc, nỗi sợ hãi như kim châm đâm vào da thịt.
Sầm Kiêu Uyên ngoảnh lại nhìn cậu một cái, rồi đưa ngón trỏ lên đặt giữa hai bờ môi.
Giang Nghi Vãn trợn tròn mắt, điên cuồng gật đầu.
Cậu sẽ không hé răng nửa lời với tên Beta giả mạo kia, chỉ có như vậy cậu mới giữ được mạng sống.
Alpha vừa mới tiêm thuốc ức chế sẽ có một khoảng thời gian suy yếu ngắn. Đợi đến khi Duyên Dư nghe thấy tiếng hét, vội vã quay lại, trong hang động chỉ còn lại một mình Giang Nghi Vãn.
“Kiển Tuy đâu?!”
“Cậu ấy… Cậu ấy đi rồi, đột nhiên chạy mất.”
Giang Nghi Vãn vẻ mặt không được tự nhiên.
“Không hiểu sao, tự dưng lại chạy đi mất.”
Kiển Tuy, giá như cậu cứ mãi bạc tình thì cũng đành đi, đằng này lại có lúc mềm lòng.
Đây mới chính là điều chí mạng nhất.
Sau khi Kiển Tuy tỉnh lại, y phát hiện mình được sắp đặt ở một nơi trú ẩn kín đáo và rộng rãi hơn. Xung quanh trải đầy cỏ khô, còn ở cửa hang thì chất một đống… Robot ghi điểm, tất cả đều bị bẻ gãy chân tay, đang ngọ nguậy một cách bất thường, trông vô cùng đáng sợ.
Y vừa định ngồi dậy, đã cảm thấy tay mình bị thứ gì đó trói lại. Y cúi đầu nhìn, Sầm Kiêu Uyên đã tháo chiếc rọ mõm ra, dùng chính sợi dây da trên đó để trói chặt hai tay y.
“Tỉnh rồi à?” Sầm Kiêu Uyên bước tới, đứng trước mặt y.
“Tỉnh rồi thì đi giải quyết đám kia đi. Nhìn tôi làm gì, mục đích cậu tham gia kỳ sát hạch chẳng phải là thế này sao? Tôi cho cậu đấy.”
Kiển Tuy bị Sầm Kiêu Uyên kéo một cái, lập tức lùi người né tránh.
Sầm Kiêu Uyên mặt vẫn như thường, thậm chí còn cởi trói cho y. Chỗ cổ tay hằn lên vết đỏ ửng, bị hắn dùng sức xoa mạnh hai cái, cơn tê dại lan tận vào xương khớp.
“Tôi bảo cậu đi giết chúng nó, chẳng phải cậu muốn ghi điểm sao? Chừng này chắc là đủ rồi.” Sầm Kiêu Uyên lạnh lùng lên tiếng, song túm lấy cổ áo Kiển Tuy, đẩy y đến trước đống robot sinh học kia.
Kiển Tuy cảm thấy mình sắp nôn ọe đến nơi.
Dù cho đây đều là những cỗ máy không có sự sống, không có suy nghĩ, nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực chưa từng thấy bao giờ.
Sầm Kiêu Uyên đứng canh ngay bên cạnh, Kiển Tuy chỉ có thể run rẩy đưa tay ra. Không có dao găm hay đoản đao, y chỉ đành dùng tay không để moi lấy lõi năng lượng điều khiển hoạt động của đám robot ghi điểm, hết con này đến con khác.
Mãi cho đến khi tất cả robot ngừng hoạt động, y mới quay đầu đi, dạ dày trống rỗng chỉ có thể nôn ra một ít nước chua.
Sầm Kiêu Uyên dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện y trộm thuốc ức chế, hắn đưa cho Kiển Tuy một chai nước và ít thức ăn không biết kiếm được từ đâu.
Kiển Tuy hoàn toàn không hiểu nổi tình hình trước mắt. Sầm Kiêu Uyên thậm chí còn lấy băng gạc từ trong ba lô của mình ra, ra lệnh cho y cởi áo, để hắn kiểm tra vết thương.
“Tôi đối tốt với cậu không?” Sầm Kiêu Uyên đột nhiên hỏi.
Kiển Tuy cứng người lại.
“Tôi đối tốt với cậu như vậy, cậu phải nhớ cho kỹ đấy.” Sầm Kiêu Uyên xoa đầu y, vuốt từ đỉnh đầu xuống má, rồi nâng mặt y lên, ghé sát lại gần, khóe môi cong lên.
“Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua rồi, tên Beta kia căn bản không hề đi tìm cậu. Cậu nghĩ cậu ta thật sự quan tâm đến sống chết của cậu sao? Cậu ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi.”
Hàng mi Kiển Tuy khẽ run lên.
Nụ cười trên môi Sầm Kiêu Uyên nhanh chóng tắt ngấm.
“Cậu không phải thật sự nghĩ rằng cậu ta sẽ đến cứu cậu đấy chứ?”
“…”
“Cậu sợ tôi làm tổn thương cậu ta?” Sầm Kiêu Uyên bóp lấy cằm Kiển Tuy.
“Hay là sợ tôi giết thẳng cậu ta luôn?”
“…”
Sầm Kiêu Uyên nhìn y chằm chằm.
“Cậu lấy tư cách gì mà mơ mộng đẹp thế? Vì cậu mà tôi phải làm như vậy, để rồi bị toàn bộ Liên Minh truy nã, có đáng không?”
“Tôi biết mà. Những người như chúng tôi, ngài chẳng hề để tâm đâu.”
Kiển Tuy cuối cùng cũng lên tiếng.
“Duyên Dư từng học chung lớp với tôi trong ‘chuồng’, ngài chẳng nhớ gì về anh ấy nữa rồi.”