Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 45

Khi cha mẹ của Sầm Kiêu Uyên còn tại thế, Sầm Quảng Lan đã từng liên lạc với gia đình hắn, điều này có nghĩa là gì?

Điều đó có nghĩa là từ sớm, Sầm Quảng Lan với thân phận gia chủ đã ưu ái gia đình này, đồng thời cũng có nghĩa là, cái chết của cha mẹ Sầm Kiêu Uyên có lẽ không hề đơn giản như vậy.

Sầm Kiêu Uyên nói: “Bên ngoài nói là tai nạn giao thông. Lúc đó tôi còn nhỏ, nhiều chuyện không nhớ rõ nữa.”

Hắn dường như cố ý nói cho Kiển Tuy nghe, nhằm khơi gợi sự nghi ngờ và những câu hỏi từ y.

Tiếng “Cậu chủ” kia ngược lại không còn quan trọng nữa. Alpha không hề sửa lại cách xưng hô của y, ánh mắt dừng trên người y vẫn khiến người ta không tài nào đoán được.

Kiển Tuy lại không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

“Trước đây, những đứa trẻ Sầm Quảng Lan nhận nuôi, một số là do các nhánh trong gia tộc chủ động đưa tới, một số là trẻ mồ côi do ông ta tự mình lựa chọn.”

Sầm Kiêu Uyên tiếp lời: “Tôi và Sầm Khỉ Lộ thuộc nhóm thứ hai.”

Sầm Khỉ Lộ là chị họ của Sầm Kiêu Uyên.
Chính là Alpha từng mất tích nay đã trở về nhà họ Sầm.

Cô ta, cũng giống như Sầm Kiêu Uyên, đều là Alpha cấp cao.

Chuyện trước năm sáu tuổi quá đỗi mơ hồ, đến nỗi khi thực sự tìm được căn nhà này, đẩy cánh cửa này ra, trong lòng Sầm Kiêu Uyên không hề có lấy một chút rung động.

Ký ức cần người khác không ngừng nhắc đi nhắc lại mới có thể khắc sâu, nhưng kể từ khi rời khỏi khu B, không một ai nhắc đến những chuyện đó trước mặt hắn nữa.

Khi cha mẹ qua đời, tâm trạng của bản thân thế nào, đã gào khóc thảm thiết ra sao, Sầm
Kiêu Uyên không còn chút ấn tượng nào cả.

Ký ức của hắn bắt đầu từ khoảnh khắc đặt chân đến khu A, đứng trước mặt Sầm Quảng Lan.

Bởi cha nuôi của hắn là một gã đặt lợi ích lên trên hết và vô cùng máu lạnh, nên trên người Sầm Kiêu Uyên ít nhiều đều mang chút bóng dáng của người đó.

Người hầu trong dinh thự sợ hắn, quản gia cũng không phải người của hắn.

Chỉ có Beta lem luốc, rụt rè được chọn làm người học cùng kia, là luôn ở bên cạnh hắn.

Sầm Kiêu Uyên từ nhỏ đã quen với huấn luyện khắc nghiệt, không nhạy cảm với đau đớn, càng không cách nào đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ.

Kẻ bề trên không hiểu được người dưới đáy vì miếng cơm manh áo mà phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Mãi cho đến sau này, chút lòng trắc ẩn nảy sinh ấy, cũng chẳng qua là vì mối quan hệ giữa hai người đột nhiên xích lại gần nhau hơn.

Ban đầu, sự đối tốt của hắn với Kiển Tuy, vừa là bố thí cũng vừa là phần thưởng. Mãi về sau này, mới từng chút, từng chút một, chậm rãi biến thành tình cảm thật sự.

Sầm Kiêu Uyên trước nay không hề để tâm đến việc bị thương, chỉ cần có thể thắng là được, tốt nhất là luôn thắng, bởi vì kẻ thua cuộc đều có kết cục rất thê thảm.

Nếu không tranh giành, hắn sẽ chẳng còn lại gì cả.

Nhưng sự xuất hiện của Kiển Tuy đã khiến hắn dần thả lỏng. So với việc giành được sự công nhận của cha nuôi, hắn dần chuyển trọng tâm sang sự đồng hành của Kiển Tuy.

Đó là sai lầm đầu tiên hắn phạm phải.

Sai lầm thứ hai chính là hắn đã tưởng rằng, có thể chịu đựng được sự chia ly ngắn ngủi, rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được y.

Khi Sầm Quảng Lan phái người đến khu C tìm hắn, câu chửi hắn là đồ ngu quả không sai chút nào.

Hắn không biết tên thật của Beta là gì, không biết nhà y ở đâu, thậm chí còn không biết y có một gia đình như thế nào.

Bởi vì hợp đồng không cho phép tiết lộ, Sầm Kiêu Uyên đã đơn phương cho rằng, những điều đó đều không tồn tại.

Kẻ cô độc một mình chỉ có hắn mà thôi.

Kiển Tuy có cuộc sống của riêng y, có gia đình của y.

Đó là cú sốc lớn đầu tiên Sầm Kiêu Uyên phải đối mặt sau khi gặp lại.

Là hắn cần Kiển Tuy, chứ không phải Kiển Tuy cần hắn.

Nếu hắn nói thật, hắn sẽ thua.

Nếu hắn không tranh giành, hắn cũng sẽ thua.

Nếu Kiển Tuy không nói dối, không vì Alpha kia mà lừa gạt hắn, Sầm Kiêu Uyên vốn định dùng cách uyển chuyển hơn để nói cho Kiển Tuy biết về những chuyện thối nát của nhà họ Sầm.

Nhưng mọi chuyện lại trùng hợp đến thế. Hè năm đó, sự tương tác giữa Sầm Mộc và Kiển Tuy đã dấy lên nghi ngờ trong hắn.

Ngay tối hôm đó, hắn lập tức cử người theo dõi Sầm Mộc.

Lời nhắc nhở riêng của người đàn ông đó với Kiển Tuy khiến hắn vô cùng tức giận, việc Kiển Tuy che giấu sau kỳ thi cuối kỳ càng khiến tình hình tồi tệ hơn.

Hắn chưa bao giờ là chỗ dựa của Kiển Tuy, hắn là chướng ngại mà y không sao tránh khỏi.

Vượt qua được hắn, Kiển Tuy sẽ sống tốt hơn, y vốn dĩ đã có gia đình riêng, có người thân bên cạnh.

Chính Sầm Kiêu Uyên mới là kẻ không có gì cả.

“Không có bằng chứng nào cho thấy Sầm Quảng Lan đã nhúng tay vào, mấy cuộc điện thoại đó không nói lên được vấn đề gì. Tôi đoán ông ta từng đề nghị nhận tôi làm con nuôi, nhưng cha mẹ tôi không đồng ý. Bởi vì Sầm Khỉ Lộ cũng vậy, cha mẹ cô ta cũng qua đời vì tai nạn.”

Sầm Kiêu Uyên nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ lẽ ra mình nên tỏ ra đáng thương và bất lực hơn một chút.

Nhưng hắn không làm được.

Cả cuộc đời này của hắn, ký ức trước năm sáu tuổi đều tan biến cả, người duy nhất hắn có thể học theo, noi gương, chính là Sầm Quảng Lan.

Sầm Mộc có một điểm nói không sai, người nhà họ Sầm đều là lũ điên.

Kiển Tuy bị một kẻ điên nhắm trúng, thật quá đáng thương mà.

Ánh mắt của Kiển Tuy quả nhiên đã khác. Trong căn nhà tràn ngập ký ức này, y có thể cảm nhận được tình yêu thương mà cha mẹ Sầm Kiêu Uyên dành cho hắn.

Nào ngờ đây lại là một khâu được sắp đặt tỉ mỉ.

Tất cả đồ đạc bài trí, tất cả những gì được trưng bày, Sầm Kiêu Uyên đều cố ý dẫn y đi xem một vòng.

Bức ảnh gia đình trong khung, Sầm Kiêu Uyên cũng đã ngắm nhìn kỹ lưỡng, nhưng lại chẳng thể dấy lên bất cứ cảm xúc nào.

Cuộc sống ở khu A đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí hắn, sự cướp đoạt bất chấp thủ đoạn là bản năng đã khắc vào tận xương tủy.

Sầm Kiêu Uyên nói: “Bây giờ Sầm Khỉ Lộ đã trở về, đa số người trong gia tộc đều ủng hộ cô ta. Bởi vì hai năm trước, Sầm Quảng Lan đã đẩy hết mọi ‘việc bẩn’ cho tôi. Tôi chính là con dao chí mạng treo lơ lửng trên đầu họ, bọn họ đều muốn đẩy tôi ra ngoài.”

Kiển Tuy thầm nghĩ, là do mình sao? Có phải vì mình mà Sầm Kiêu Uyên mới rơi vào hoàn cảnh này không? Chỉ vì một cái tên giả ư?

Chuyện này thật nực cười, nhưng y lại chẳng thể cười nổi.

Sầm Kiêu Uyên tiến lên một bước, cúi đầu nhìn Kiển Tuy: “Sầm Điểm Tâm, cậu còn nhớ trước kia cậu đã từng nói gì với tôi không?”

Hắn quả thật đã làm vậy.

“Cậu nói Sầm Khỉ Lộ chết rồi, tốt quá.”

“Cậu bây giờ vẫn nghĩ vậy sao?”

Kiển Tuy thoáng chốc nhớ tới những lời Giang Nghi Vãn đã nói trên đảo.

– “Chị họ của Sầm Kiêu Uyên bây giờ ở nhà họ Sầm rất có uy thế. Sầm Kiêu Uyên vì chuyện thực thi pháp luật bằng bạo lực trước đó mà đã có nhiều người bất mãn với hắn, hiện giờ đang ở thế yếu.”

– “Nếu một trong hai người họ phải chết, trong tình huống này, cậu mong ai sẽ thắng?”

Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Sầm Kiêu Uyên nói tiếp: “Tôi đã bao giờ nói với cậu chưa, năm tôi năm tuổi từng làm một cuộc kiểm tra.”

Alpha vòng tay ôm lấy y, cằm tựa lên đầu vai y, y cứng đờ người không sao cử động nổi.

“Là đến khu A, làm kiểm tra giới tính thứ hai.”

Sầm Kiêu Uyên cụp mắt xuống, cảm
xúc ẩn giấu trong đôi con ngươi màu hổ phách.

“Tôi không nhớ nữa, nghe người khác nói, tôi cùng cha mẹ đi, kiểm tra phải lấy đủ một ống máu, tôi đã khóc rất lâu, họ lập tức đi khắp nơi tìm kẹo dỗ tôi.”

Kết quả kiểm tra khiến sự ưu tú của Sầm Kiêu Uyên sớm bị phơi bày trước mắt mọi người.

Sầm Quảng Lan là cha nuôi của hắn, nhưng rất có thể lại chính là thủ phạm đã khiến hắn trở thành trẻ mồ côi.

Hắn đã từng hạnh phúc đến thế, từng ngậm kẹo trong miệng, từng nếm trải vị ngọt ngào, để rồi sau đó mất đi tất cả.

Mà giờ đây, cùng với sự mất tích của Sầm
Quảng Lan, tất cả những điều này đều không có cách nào để giải tỏa hay kêu than.

Một lúc lâu sau, đôi tay Kiển Tuy mới nhẹ nhàng đặt lên lưng Sầm Kiêu Uyên.

Giống như sáu năm trước, vào khoảnh khắc chia ly cuối cùng, lời chúc phúc y dành cho Sầm Kiêu Uyên cũng thật chân thành.

– “Em hy vọng cậu mọi chuyện đều tốt đẹp, cậu chủ ạ.”

“Sầm Kiêu Uyên, tôi mong ngài thắng.”

Kiển Tuy nói.

Vào khoảnh khắc này, y nhìn thấy vô vàn bóng hình: là bản thân năm mười ba tuổi, dù bị Sầm Kiêu Uyên ném gối trúng người, vẫn phải đi bôi thuốc cho đối phương; là bản thân năm mười bốn tuổi, ngồi xổm ở một góc sân, chờ đợi Sầm Kiêu Uyên trở về; là bản thân năm mười lăm tuổi, sau khi biết Sầm Kiêu Uyên bớt đi một đối thủ cạnh tranh, đã thở phào nhẹ nhõm.

Năm mười sáu tuổi, y tự đặt cho mình một cái tên, chẳng ai để ý, những lúc không có người, chỉ có Sầm Kiêu Uyên mới gọi y là “Sầm Điểm Tâm”.

Còn từ năm mười bảy tuổi trở đi, mọi chuyện đã hoàn toàn khác.

Sau khi trưởng thành, những thiếu niên rồi sẽ lạc mất nhau.

Kiển Tuy chưa bao giờ mong Sầm Kiêu Uyên chết cả, y chỉ muốn trốn chạy, trốn khỏi khu Thượng Thành, trốn khỏi Alpha cấp cao, trốn khỏi nỗi sợ hãi khi vận mệnh không nằm trong tay mình, để sống một cuộc đời bình dị nhất.

Thế nhưng cuộc gặp gỡ của bọn họ, đã định sẵn nguyện vọng của y không thể nào thành hiện thực.

Mấy ngày sau đó, Kiển Tuy bèn theo Sầm Kiêu Uyên sống trong căn nhà này.

Hai người cùng ăn cùng ở, vẫn có những nụ hôn, vẫn nắm tay nhau, nhưng không làm “chuyện đó” nữa, thật sự quá đau đớn, trong lòng Kiển Tuy đã có một ám ảnh rất lớn.

Alpha gần như không rời y nửa bước, mảnh đất rào ở sân sau có rau củ quả tươi, Kiển Tuy muốn xem, Sầm Kiêu Uyên ngay lập tức dẫn y đi xem.

Sầm Kiêu Uyên hỏi Kiển Tuy có thích không. Mặt trời đứng bóng, Kiển Tuy đang ngồi xổm, tay nhẹ nhàng v**t v* mấy mầm non dưới chân, y quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của
người đang nhìn mình chằm chằm.

“…Thích ạ.”

Kiển Tuy quay đầu đi, nhìn mấy cây rau non.

“Thích ăn.”

“Ngoài ăn ra cậu còn biết gì nữa, còn ngủ nữa hả?”

Bị gõ nhẹ vào đầu một cái, ánh mắt Kiển Tuy lại len lén nhìn qua.

Y biết rất nhiều điều.

Nhưng lại không biết tại sao Sầm Kiêu Uyên lại thích mình.

Y rất muốn hỏi nhưng lại vô cùng sợ hãi khi phải cất lời.

Một khi y nghi ngờ, Alpha nhất định sẽ nổi giận.

Mấy ngày oi bức đó, trong nhà bật điều hòa, Kiển Tuy đang tận hưởng làn gió mát thì phòng khách bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.

Kiển Tuy và Sầm Kiêu Uyên nhìn nhau, y vội vàng chạy nhanh xuống dưới, y tưởng là điện thoại của Trần Nhiên gọi tới, ai ngờ lại là có người gọi nhầm số.

Bên dưới lớp áo thun mỏng tay ngắn là một cơ thể khỏe mạnh, dẻo dai. Sầm Kiêu Uyên không biết đã đến sau lưng y từ lúc nào, một tay vòng qua ôm lấy bụng y, tay kia nâng cằm y lên, rồi hôn xuống.

Tiếng hôn môi khiến tai Kiển Tuy đỏ bừng, vòng eo mềm nhũn của y được hắn nâng đỡ.

“Cậu đang đợi điện thoại của ai?”

Lại là vẻ mặt nguy hiểm đó.

“Em trai tôi.”

Kiển Tuy tưởng câu trả lời này sẽ khiến đối phương hài lòng, nào ngờ môi dưới lại bị cắn mạnh một cái.

Y đau quá nên kêu lên một tiếng, ngay sau đó, bị bế lên đặt trên tủ điện thoại, chiếc quần đùi bị kéo xuống một nửa, lộ ra bắp chân thẳng tắp và đầu gối ửng đỏ, cùng với tiếng nức nở khe khẽ trong cổ họng.

Sầm Kiêu Uyên giúp y dễ chịu hơn rồi mới dừng lại, l**m nhẹ vành tai y, lại là một nụ hôn triền miên.

Cơ thể Kiển Tuy khẽ run lên, đầu ngón chân cũng co quắp lại.

Y chưa bao giờ nhận được nhiều tình yêu đến thế, nhiều đến mức tràn đầy, nhiều đến mức ngạt thở, nhiều đến mức méo mó.

Bình Luận (0)
Comment