Kiển Tuy vẫn thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc giữa đêm, như thể rơi vào hố đen, tay chân nặng trĩu rồi giật nảy người. Y mở mắt ra, vẫn là màn đêm, bên cạnh là Alpha đang say ngủ.
Alpha vốn dĩ rất cảnh giác lại không nhận ra điều bất thường này, chỉ vì lúc hai người mới ngủ chung, tay chân Kiển Tuy cũng không yên phận lắm, cần Sầm Kiêu Uyên vòng tay ôm mới chịu nằm yên.
Đã quen sống một mình, Kiển Tuy vẫn chưa thể thích nghi với việc bên cạnh lúc nào cũng có người. Cảm giác này hoàn toàn khác với khi ở khu A, tâm trạng cũng khác hẳn.
Ban đầu, Sầm Kiêu Uyên sợ y không ngủ được, nên thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm để kiểm tra hơi thở của y. Kiển Tuy vì thế mà tỉnh giấc một hai lần, sợ đến hét toáng lên.
Sầm Kiêu Uyên giải thích: “Tôi xem cậu ngủ chưa.”
Lời này, Kiển Tuy nghe càng giống như “Tôi xem cậu chết chưa”.
Sau đó cũng quen dần, mỗi khi ngón tay Sầm Kiêu Uyên chạm tới, y chỉ khẽ run mi mắt rồi vùi đầu vào gối ngủ tiếp.
Bây giờ Kiển Tuy đang tỉnh, nhất thời chưa ngủ lại được. Dưới ánh trăng, y ngắm nhìn gương mặt tuấn tú, đẹp đẽ của Alpha, và cả vết sẹo hình trăng lưỡi liềm mờ mờ bên má hắn.
Đây là vùng quê, không khí khắp nơi yên bình, thư thái. Ban đêm rất mát mẻ, không oi bức như trong thành phố. Cửa sổ mở hé một nửa, tấm rèm cửa mỏng manh khẽ bay bay.
Kiển Tuy vừa định nhắm mắt, cánh tay đang ôm eo y bỗng siết chặt. Sầm Kiêu Uyên cúi xuống hôn nhẹ lên môi y rồi mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo.
“Sao không ngủ, không ngủ được à?”
Kiển Tuy theo phản xạ lắc đầu rồi lại gật đầu.
“Tôi mơ một giấc mơ, rồi tỉnh.”
Kỳ nghỉ hè đã qua hơn nửa, y và Sầm Kiêu Uyên đã sống trong căn nhà này gần nửa tháng, trong thời gian đó cũng có ra ngoài. Nhưng hễ cứ ra khỏi cửa, Alpha đã nắm lấy tay y, bất kể trời nóng đến đâu, có người qua lại hay không cũng không buông tay.
Có đôi lúc Kiển Tuy không kìm được muốn rụt tay về, nhưng chỉ bị Sầm Kiêu Uyên nắm chặt hơn.
“Cậu để ý bọn họ làm gì, cậu quen họ à? Không ngờ phạm vi giao tiếp của cậu rộng thế đấy.”
Sầm Kiêu Uyên nói chuyện vẫn đầy gai góc, châm biếm mỉa mai. Đợi đến chỗ râm mát không có người, hắn gọi Kiển Tuy. Kiển Tuy vừa ngẩng đầu lên, hắn lập tức cúi xuống hôn nhẹ lên môi y, lưỡi không tiến vào, chỉ là một nụ hôn, trong sáng đến độ, ngược lại khiến người ta chẳng biết phải đáp lại ra sao.
Nếu là bị ôm ghì, bị đánh dấu trong đau đớn để buộc phải ghi nhớ, Kiển Tuy đều biết cách đối phó. Nhưng đối với thứ tình yêu quá đỗi nhẹ nhàng và dịu dàng này, y chỉ có thể ngẩn người, cứng đờ chịu đựng, vắt óc suy nghĩ cũng không biết nên nói gì, đành lặng lẽ cúi đầu, nhìn đám cỏ xanh rì dưới chân. Lỡ dẫm phải, y lại dịch bước, rồi lại dẫm phải một cây khác, lại dịch bước.
Có lẽ bởi vì nơi đây chỉ có hai người họ, đã gạt bỏ những ràng buộc về khu vực, gạt bỏ học viện Liên Minh, gạt bỏ cả sự phân chia cấp bậc, không một ai quen biết họ, cũng chẳng ai muốn bận tâm.
Du khách ngoại lai trên thị trấn này quá nhiều, hôm nay đến, mai lại đi. Mọi người chỉ quan tâm đến thời tiết hôm nay, vụ mùa sắp tới, và bữa sáng bữa trưa sẽ ăn gì, chẳng ai để ý đến hai người lạ mặt đang thân mật, quyến luyến cả.
Đến cả tâm trạng của Sầm Kiêu Uyên cũng vì thế mà tốt lên, không còn vô cớ nổi giận nữa. Thực ra, chỉ cần Kiển Tuy không nói những lời trái lòng để đối phó với hắn, hắn vẫn rất biết cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Hôm nay hai người còn đến một trang trại, ngắm bò dòm cừu, vốn định mua một con nhỏ.
Kiển Tuy hỏi: “Nuôi lớn rồi thì làm thế nào?”
Sầm Kiêu Uyên đáp: “Giết, thịt.”
Kiển Tuy bèn nói: “Thôi đừng mua nữa, chúng ta cứ ăn thịt bán sẵn là được.”
Kiển Tuy nói: “Nuôi lâu sẽ có tình cảm, rồi tôi sẽ không nỡ ăn thịt đâu.”
Sầm Kiêu Uyên tỏ vẻ khó hiểu: “Vốn dĩ là nuôi để ăn thịt mà. Cậu xem đám dân chăn nuôi kia chẳng phải vẫn ăn đó sao, lấy đâu ra lắm tình cảm thế?’
Kiển Tuy không đáp, một lúc sau mới lên tiếng: “Thôi bỏ đi ạ. Chúng ta cũng không ở đây lâu, sắp khai giảng rồi…”
Sầm Kiêu Uyên không trả lời.
Hắn đến trường hay không cũng chẳng sao, nhưng Kiển Tuy thì không thể. Y đã vất vả ngược xuôi suốt hai năm rưỡi, chính là vì tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp kia.
Alpha dường như nổi giận, cả buổi không thèm để ý đến Kiển Tuy. Kiển Tuy lúc đó đang mải nhìn mấy bé cừu, hoàn toàn không nhận ra, mãi đến khi đối phương buông tay, y mới ngẩng đầu nhìn Sầm Kiêu Uyên một cái.
Sau khi rời khỏi trang trại, Sầm Kiêu Uyên kéo y vào một con hẻm, rồi ngấu nghiến hôn lên môi y một trận.
Hắn một khi đã không vui thì chẳng bao giờ chịu nói năng tử tế, chỉ biết bắt nạt Beta mà thôi.
Kiển Tuy bị hôn đến ngơ ngác, hai tay thử đẩy nhẹ Alpha. Sầm Kiêu Uyên như nắm được thóp, càng hôn sâu hơn, tiếng hôn ướt át không ngừng vang lên.
Tiếng ve kêu ngoài trời, tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc hòa lẫn vào nhau, khuấy đảo tâm trí khiến đầu óc không một giây phút nào được yên. Khi nụ hôn kết thúc, môi Kiển Tuy đã tê rần, sợi chỉ bạc vương vấn bị kéo đứt, rơi xuống khóe môi.
“Vội về trường gặp ai thế?”
Sầm Kiêu Uyên hung hăng hỏi.
Trước đây, Kiển Tuy chưa bao giờ hiểu được những hành động kỳ quặc của Sầm Kiêu Uyên. Đến lúc này, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách ấy, trong con ngươi chỉ toàn là hình bóng của chính mình.
“Tôi không có ý định gặp ai cả, tôi và Duyên Dư không phải như ngài nghĩ đâu…”
Chưa nói dứt lời đã lại bị hôn chặn lại, ngay cả cái tên cũng không được phép thốt ra.
Kiển Tuy lúc này mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là ghen tuông.
Những khúc mắc trước kia lần lượt được giải đáp.
Không muốn y bỏ trốn, không muốn y nhắc đến bất kỳ ai khác, kể cả em trai cũng không được, cũng không muốn y rời xa vòng tay mình nửa bước. Đây mà gọi là yêu ư? E rằng thứ tình cảm này quá đỗi trừu tượng và lệch lạc.
Kiển Tuy bị thứ tình yêu nồng nhiệt và dữ dội ấy bao trùm, suýt chút nữa thì tâm trí quay cuồng.
##
“Cậu mơ thấy gì thế?” Sầm Kiêu Uyên hỏi y.
Gió đêm dịu dàng lướt qua, lay động tấm rèm cửa mỏng, mang theo ánh trăng tràn vào đến tận đầu giường.
Mơ thấy rất nhiều máu, mơ thấy ngài nằm giữa vũng máu, mơ thấy… Mắt ngài vẫn mở trừng trừng, còn rực lên thứ ánh sáng vàng kim ấy.
Mơ thấy ngài chết rồi.
Kiển Tuy vừa hé môi, thì thiết bị liên lạc đặt trên tủ đầu giường bỗng “bíp bíp” reo lên.
Dạo gần đây, chiếc máy liên lạc kia của Sầm Kiêu Uyên thường xuyên vang lên, rồi lại thường xuyên bị hắn dập máy.
Hôm nay là lần thứ tư rồi.
Sầm Kiêu Uyên khẽ cau mày. Giờ này còn gọi đến, e rằng là chuyện rất hệ trọng.
“Cậu ngủ tiếp đi.”
Sầm Kiêu Uyên đưa tay sờ trán y, rồi trở mình xuống giường, đẩy cửa ban công ra.
Hắn dường như không muốn Kiển Tuy nghe thấy, nhưng bên ngoài cửa kính, hắn vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn Kiển Tuy, chẳng hề có ý định che giấu cảm xúc của mình.
Ban đầu, giọng hắn khá bực dọc, sau đó dần dịu lại, rồi lạnh lùng đáp qua loa vài tiếng.
Sầm Kiêu Uyên đẩy cửa bước vào phòng, Kiển Tuy cũng ngồi dậy, hỏi: “Ngài phải về khu A sao?”
Sầm Kiêu Uyên im lặng một hồi lâu.
“Đúng là tôi cần về một chuyến, không thể trì hoãn thêm được nữa.”
Hắn nói xong lại nhìn Kiển Tuy, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Cậu vui lắm à? Tôi sắp đi rồi đấy.”
Kiển Tuy khựng lại.
“Tôi cứ ngỡ, ngài sẽ đưa tôi đi cùng.”
##
Sầm Kiêu Uyên quyết định để Kiển Tuy ở lại.
Ngay tối hôm đó, Alpha thay một bộ đồ khác rồi nói với Kiển Tuy: “Cậu không cần vội mừng thế. Dù tôi không có ở đây, cũng sẽ không để cậu về khu C ngay bây giờ đâu.”
Kiển Tuy đáp: “Ò.”
Rồi y nói thêm: “Tôi vốn dĩ cũng đâu có nghĩ mình sẽ được về.”
Lần này đến lượt Sầm Kiêu Uyên nghẹn lời.
“Lát nữa sẽ có người đến, cậu không cần bận tâm đến họ. Chỉ cần không ra khỏi thị trấn này, cậu muốn đi đâu cũng được. Họ ở đây chỉ để đảm bảo an toàn cho cậu thôi.”
Chưa chắc.
Chẳng phải là để giám sát mình, đề phòng mình bỏ trốn hay sao?
Kiển Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn gật đầu, rồi hỏi: “Vậy khi nào ngài về?”
So với những người xa lạ, y quả thực muốn ở cùng Sầm Kiêu Uyên hơn.
Đây là lời thật lòng, không một chút dối trá.
Sầm Kiêu Uyên nhìn y, ánh mắt đó rất nghiêm túc. Rồi hắn kéo cổ áo Kiển Tuy, hôn lên môi y, lại là một nụ hôn nhẹ nhàng, không hề đi sâu.
Lông mi Kiển Tuy khẽ run, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng.
“Sẽ nhanh thôi.” Sầm Kiêu Uyên nói.
Sau đó không biết bao lâu, Kiển Tuy ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.
Vừa mở cửa phòng ngủ, một giọng nói rất quen thuộc vang lên.
“Cuối cùng chú em cũng dậy rồi à, tôi còn tưởng cậu chết dí trong đó rồi chứ.”
Kiển Tuy lập tức mở to mắt.
Chỉ thấy Sầm Mộc tươi cười ngồi bên bàn ăn, chỉ vào bàn thức ăn thịnh soạn: “Dạo này theo đại ca chắc cực khổ lắm nhỉ, tôi thấy cậu gầy đi rồi đấy. Nào, mau ngồi xuống đi.”
Kiển Tuy vẫn đứng yên tại chỗ.
“Sao chú lại ở đây?”
“Thế tôi nên ở đâu?”
Sầm Mộc hỏi vặn lại, rồi nói với vẻ khó tin: “Cậu sợ tôi à? Tôi giúp cậu không ít đâu đấy, cậu sợ cái gì chứ?”
Kiển Tuy lùi lại một bước.
“Sầm Kiêu Uyên nói sẽ không tha cho chú.”
“À.”
Sầm Mộc chỉ vào quầng mắt hơi thâm của mình.
“Ừ, đúng là không tha cho tôi. Trên người tôi còn vài chỗ nữa, chú muốn xem không?”
Kiển Tuy lắc đầu lia lịa.
“Tôi đây có người chống lưng, dù là đại ca cũng không làm gì được tôi đâu.”
Sầm Mộc vắt chéo chân.
“Với lại chỉ là gửi cái tin nhắn thôi mà, cũng không đến nỗi giết tôi diệt khẩu chứ.”
Kiển Tuy thoáng chút thắc mắc.
Sầm Mộc nheo mắt cười.
“Chuyện đó, hắn vẫn chưa biết đâu.”
Chuyện nào?
Kiển Tuy toàn thân cứng đờ.
Là chuyện Sầm Mộc đưa cho y thuốc ức chế loại E.
Y quên mất.
Vì thân phận Alpha của Duyên Dư đã bại lộ, y cứ đinh ninh rằng Sầm Kiêu Uyên đã biết tất cả rồi.
Thì ra chuyện này vẫn chưa bị phanh phui.
Cảm giác càng tệ hơn, thà rằng bị phát hiện ngay còn hơn, nếu không chắc chắn sẽ phải hứng chịu một trận lôi đình mới từ Alpha.
Ánh mắt Sầm Mộc liên tục nhìn về một phía, Kiển Tuy cũng đưa mắt nhìn theo, rồi giật nảy mình: hai người đàn ông mặc vest đen đang đứng canh gác ngoài cửa.
“Người của cấp trên điều tới, cử đến để trông chừng cậu đấy.”
Giọng Sầm Mộc hạ thấp dần.
“Này, chuyện thuốc ức chế cậu tuyệt đối đừng có mà bô bô ra ngoài nhé, không thì cái mạng nhỏ này của tôi thật sự không giữ được đâu, dù nhỏ cháu gái quý hóa kia của tôi cũng chẳng cứu nổi tôi đâu!”
“Chú còn có cháu gái nữa à?”
Kiển Tuy thoạt đầu ngơ ngác, sau đó trở nên cchú giác.
“Cháu gái của chú là ai?”
“Ồ hô, xem ra cậu biết rồi nhỉ?”
Nụ cười của Sầm Mộc càng rộng hơn.
“Sầm Khỉ Lộ, cậu biết không? Xem ra là biết thật. Cũng không dễ dàng gì, không ngờ đại ca lại kể chuyện này cho cậu nghe. Ừm, cũng phải, cũng đến lúc rồi.”
“Hả?”
Kiển Tuy có chút hoang mang.
Sầm Mộc dùng tay bốc một miếng dưa chuột muối cho vào miệng, nhai “rôm rốp”.
“Từ sau khi Sầm Quảng Lan… Mất tích, thế lực nhà họ Sầm chia thchú mấy phe, giờ cũng hợp nhất gần hết rồi, chỉ còn chờ ngọn gió Đông cuối cùng nữa thôi là thời thế hoàn toàn thay đổi, sẽ là thiên hạ của lớp trẻ rồi.”
Năm tháng đổi thay, trang sử mới mỗi ngày tươi sáng, qua cách nói của Sầm Mộc, lại mang một ý vị hài hước khó tả, như thể tất cả chỉ là một quy trình đã định, còn những âm mưu đấu đá bên trong đều có thể bỏ qua không đáng kể.
“Vậy lần này Sầm Kiêu Uyên về là để…?”
Tim Kiển Tuy đập thình thịch.
“Không biết, không phải chuyện đám tép riu bọn tôi nên nhúng tay vào, cậu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì. Huống hồ hắn với nhỏ cháu gái của tôi… Cậu sợ tôi thật đấy à?”
Vì Kiển Tuy mãi không chịu đi qua, Sầm Mộc nhận ra có gì đó không ổn.
“Không phải chứ, rốt cuộc cậu sợ cái gì? Đại ca nói xấu sau lưng gì về tôi à?”
━━━━━━━━━━━━━━
[Lời tác giả]
Kiển Tuy: Sợ tẹo á