Lừa người cả.
Những lời đe dọa mà Sầm Kiêu Uyên nói với Kiển Tuy, tất cả đều là lừa bịp.
Sau khi nghe xong lời giải thích ấp úng của Kiển Tuy, mặt Sầm Mộc lập tức xanh mét.
Rồi anh ta lại bật cười, cái cười do tức quá hóa rồ. Anh ta hỏi Kiển Tuy: “Chuyện này mà cậu cũng tin à?”
Trong ấn tượng của Kiển Tuy, Sầm Kiêu Uyên gần như không bao giờ nói dối. Hắn không thèm làm vậy, cũng chẳng có lý do gì để phải làm thế.
Y cứ đinh ninh rằng những gì Sầm Kiêu Uyên nói đều là sự thật.
Nhưng nhìn phản ứng của Sầm Mộc, y biết rõ mọi chuyện không phải như thế.
Theo lời Sầm Mộc, anh ta đã bị áp giải về khu A, chuyến này là trốn ra ngoài.
Kiển Tuy hỏi anh ta chẳng phải đã bị khu Thượng Thành xóa tên rồi sao, Sầm Mộc bèn vặn lại, ai bảo bị xóa tên thì không được quay về?
“Này chú em, thời thế thay đổi rồi, chúng ta phải bắt kịp thời đại chứ, đừng có khư khư ôm lấy mấy cái quy tắc cũ rích mục nát đó nữa.”
Sầm Mộc đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi ra ngoài cùng với hai tên ngoài cửa kia đấy, vốn chỉ định đi nhờ xe thôi. Trên đường nghe lỏm được tên cậu, nghĩ bụng gặp lại cậu một lần cũng hay.”
Kiển Tuy nhìn anh ta đầy nghi ngờ, vẫn chưa hoàn toàn tin lời anh ta nói.
Khi Sầm Mộc tiến lại gần, y lại lùi về sau một bước.
Sầm Mộc nhận ra sự đề phòng của y, bèn dứt khoát dừng lại, chỉ đứng tại chỗ nhìn y cười.
“Đừng để đại ca lừa. Mười mấy năm trước hắn mới bao lớn chứ? Chuyện năm đó bị mấy thằng già trong tộc ém nhẹm đi, người biết sự thật chẳng có mấy ai, muốn bịa thế nào mà chẳng được.”
Sầm Mộc vẫn giữ vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi, nhưng Kiển Tuy lại cảm thấy những lời này của anh ta rất nghiêm túc.
“Nhưng đúng là tôi đã không bảo vệ tốt cho em ấy, hại em ấy phải chết.”
“Chuyện đã qua thì cho qua đi, giờ nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Sầm Mộc rút một điếu thuốc từ trong túi ra, không châm lửa mà chỉ ngậm trên môi.
“Tốt nhất là trên đời này chỉ có một mình tôi biết rõ, tôi giữ riêng cho mình mảnh ký ức độc nhất ấy, không ai có thể cướp đi được.”
“Suy nghĩ này có đáng sợ không? Người họ Sầm cốt cách đã là kẻ paranoia¹. Tôi đúng là không có tư cách khuyên đại ca, cũng là tự chuốc khổ vào thân.”
Sầm Mộc nói: “Cái người thương của cậu ấy, phải giấu cho kỹ vào, để đại ca biết là toi đời đấy.”
Kiển Tuy: “Tôi không có người thương…”
Hơn nữa Sầm Kiêu Uyên đã biết rồi.
Khoan đã.
Vốn dĩ đâu phải người thương.
Sầm Mộc gật đầu: “Dù có hay không thì hôm nay tôi đến để từ biệt.”
Kiển Tuy sững người.
“Tôi không muốn bị tống về khh A lần nữa đâu, vẫn nên trốn đi xa một chút thì hơn.”
Sầm Mộc cắn đầu lọc thuốc.
“Lần này là nhờ nhỏ cháu gái tôi giúp. Nhỏ đó thực dụng lắm, nếu có cơ hội cậu gặp nó thì phải tránh xa ra, không thì sẽ bị nó gặm cho không còn mảnh xương nào đâu.”
Kiển Tuy: “…Vậy sau này chú định đi đâu?”
“Chưa nghĩ ra, khu B lớn thế này, thế nào chẳng có chỗ dung thân.”
Sầm Mộc đáp: “Hay là cậu đi với tôi đi, tôi đưa cậu đi trốn, đại ca về đây sẽ tức điên lên, rồi trút giận lên hai tên ngoài cửa kia một trận. Tôi ngứa mắt bọn chúng lâu lắm rồi, cả đường đi chẳng nặn nổi một chữ.”
Kiển Tuy: “…”
“Đùa thôi.” Sầm Mộc lại cười, vẫn là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch ấy.
“Cậu phải ở lại, chỉ có thể ở lại. Người ngoài cửa sẽ không để cậu đi, mà người ở khu A cũng vậy.”
Câu này Kiển Tuy không hiểu, cứ ngỡ anh ta đang nói đến Sầm Kiêu Uyên.
Sầm Mộc vung tay, nghênh ngang đi ra ngoài. Hai người mặc đồ đen làm như không thấy anh ta, rõ ràng đã được dặn dò từ trước.
Khi anh ta bước ra đại lộ, Kiển Tuy mới nhận ra hôm nay anh ta không mặc chiếc áo blouse xanh quen thuộc. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất, còn trong nhà lại là một khoảng râm mát.
Kiển Tuy vẫn còn rất nhiều chuyện chưa tỏ tường, nhưng cũng chẳng còn ai để hỏi nữa.
Cả một ngày trời, y chỉ quanh quẩn trong căn nhà này.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng vậy. Đến ngày thứ tư, Kiển Tuy cuối cùng cũng bước chân ra khỏi cửa. Những người áo đen canh gác bên ngoài đã đổi người khác, nhưng vẫn là gương mặt xa lạ và lạnh lùng như tảng đá. Y đi đến đâu, họ theo đến đó. Y hỏi chuyện, họ lại như câm như điếc, không hé nửa lời.
Kiển Tuy cảm thấy vô vị cùng cực, chỉ đành chạy ra vườn sau xem mấy luống rau mới trồng, bón phân tưới nước, như một đứa trẻ đang chơi trò đồ hàng.
Y không còn tâm tư bức thiết muốn trốn đi nữa. Y biết rằng dù có đến bất cứ đâu, y cũng sẽ bị tóm trở về. Sự cố chấp của Sầm Kiêu Uyên đối với y đã vượt xa mức bình thường, nỗi chấp niệm này đã bén rễ từ ba năm trước, không thể nào dễ dàng nhổ bỏ.
Ngày thứ năm, chiếc điện thoại bàn cũ kỹ trong phòng khách vang lên.
Kiển Tuy nhìn dãy số xa lạ, lòng bất giác giật thót.
Y nhấc máy, áp lên tai, một lúc lâu sau đầu dây bên kia vẫn không có tiếng động.
Y cũng không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.
“Đang chờ điện thoại của em trai cậu à?”
Sầm Kiêu Uyên cuối cùng cũng mở lời.
Kiển Tuy thở phào một hơi: “Không có, đầu số là A, tôi tưởng…”
“Cậu tưởng là gì?”
Sầm Kiêu Uyên vặn lại, rồi tỏ ra đã hiểu.
“Cậu tưởng là Sầm Quảng Lan à?”
Kiển Tuy không đáp, im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.
“Xem nhiều truyện ma quá rồi à? Cậu nghĩ đến cả nó mà lại không nghĩ đến là tôi sao?”
Kiển Tuy hỏi: “Khi nào ngài về?”
Đầu dây bên kia khựng lại.
“Đang tính xem mình còn mấy ngày vui vẻ nữa à? Không nhiều đâu, tôi về ngay đây.”
“Vậy tốt quá, ngài về nhanh lên đi.”
Kiển Tuy nói.
Lần này đến lượt Sầm Kiêu Uyên không biết nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Nóng lòng lấy lòng tôi thế, chẳng lẽ lại làm chuyện gì khuất tất rồi à?”
Kiển Tuy nói thẳng: “Hạt giống trồng ở sân sau đã nảy mầm rồi, tôi muốn ngài về xem thử.”
Sau khi điện thoại bị ngắt, Kiển Tuy đi đến một căn phòng trống. Hôm qua y thật sự không có việc gì làm, bèn đi dạo một vòng, tìm thấy một cuốn băng hình trong căn phòng chứa đồ chơi thuở nhỏ. Kiểu băng này hơi cũ, không tìm được đầu DVD phù hợp để phát.
Căn nhà này có lẽ sau khi cha mẹ Sầm Kiêu Uyên qua đời thì không còn ai ở nữa, bao nhiêu năm nay vẫn là phòng trống. Món đồ từ mười mấy năm trước không biết còn đọc được dữ liệu không.
Y muốn đưa cho Sầm Kiêu Uyên xem, biết đâu hắn chưa từng xem qua. Đây là một ký ức được lưu giữ lại.
Thân thế của Sầm Kiêu Uyên bi thảm đến vậy, Kiển Tuy cho rằng hắn sẽ trân trọng nó, cũng như cách y trân trọng gia đình của mình.
Việc giật mình tỉnh giấc giữa đêm đã là chuyện thường ngày. Kiển Tuy lại gặp ác mộng, vừa mở mắt ra đã đối diện với một đôi con ngươi vàng rực, sợ đến nỗi không thốt nên lời.
Sầm Kiêu Uyên đã về.
Vào lúc nửa đêm, hắn xuất hiện đột ngột như một bóng ma, lại còn ở khoảng cách gần đến thế.
Cánh tay của Alpha chống hai bên vai Kiển Tuy, hơi nóng trong mắt hắn vẫn chưa tan đi, hơi thở vừa nặng nề vừa gấp gáp, tợ như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Trái tim Kiển Tuy đập không ngừng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thình thịch, thình thịch, gõ vào màng nhĩ như trống trận.
Y mấp máy môi, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Sầm Kiêu Uyên cúi xuống, lồng ngực ép chặt lấy y, giống như một con dã thú mà l**m láp và ngửi ngửi y. Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, hàm răng cắn nhẹ lên da thịt.
Cánh tay Kiển Tuy run rẩy đặt lên lưng Alpha.
Sầm Kiêu Uyên khựng lại.
“…Ngài bị thương à?” Kiển Tuy nuốt nước bọt, giọng nói khô khốc vô cùng.
“Không.”
Tiếp đó là giọng điệu lạnh lùng của Sầm Kiêu Uyên, hóa ra hắn không mất kiểm soát.
“Cậu không muốn tôi bị thương? Tại sao?”
Đầu óc Kiển Tuy vẫn còn hỗn loạn, không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.
“Chảy nhiều máu quá sẽ chết mất, tôi.”
Kiển Tuy có chút mơ màng: “Tôi đã từng mơ thấy.”
Hơn nữa còn không chỉ một lần.
Sầm Kiêu Uyên nói: “Tôi chết rồi thì cậu sẽ được tự do, sẽ không bị giam ở nơi này nữa.”
Kiển Tuy muốn tự do.
“…Tôi không muốn ngài chết.”
Trán y bỗng nhiên được xoa nhẹ. Sầm Kiêu Uyên chống người dậy, trong đôi mắt thấp thoáng ánh lên một tia sáng.
“Đêm ngủ không yên là vì mơ thấy tôi chết hử?”
“Không, không hoàn toàn… Ưm.” Y vừa dứt lời, miệng đã bị chặn lại, mang theo vị máu thoang thoảng. Môi của Sầm Kiêu Uyên nứt ra nhiều vết nhỏ, rất khô, dần dần trở nên ẩm ướt dưới từng chút m*t mát.
“Còn mơ thấy gì nữa?”
Kiển Tuy bị hôn đến có chút thiếu dưỡng khí.
“Quên… Quên rồi, không nhớ ra.”
Sầm Kiêu Uyên cười khẽ một tiếng.
“Chỉ nhớ mỗi tôi thôi.”
Ngón tay hắn dò vào khoang miệng của Kiển Tuy.
“Cái miệng này đúng là biết nói lời dễ nghe thật đấy. Hôm nào đó tôi cho cậu câm luôn, để rồi suốt ngày chỉ biết ‘a a’ kêu mãi thì hay biết mấy.”
Kiển Tuy lí nhí đáp: “Người suốt ngày ‘a a’ không ngừng là đứa khờ…”
“Im đi. Cắn vào tay tôi rồi đấy. Còn động đậy nữa là không chỉ mỗi ngón tay bị nhét vào đâu.”
Kiển Tuy im lặng một lúc. Sau khi chắc chắn Alpha không bị mất kiểm soát, y cũng không còn thấy quá sợ hãi nữa. Dù gì những chuyện kinh khủng hơn y cũng đã từng trải qua rồi, tâm lý giờ đã vững vàng hơn nhiều.
Y định vươn tay gạt tay hắn ra, nhưng vừa nhúc nhích thì Sầm Kiêu Uyên đã hạ giọng đe dọa: “Xem ra cậu còn muốn nếm thử thứ khác.”
Tận đến khi nước miếng sắp chảy ra, Sầm Kiêu Uyên mới rút tay lại, còn tiện tay quẹt loạn lên mặt y, khiến Kiển Tuy chỉ biết phát ra vài tiếng rên khe khẽ.
Một lúc sau, Kiển Tuy hỏi: “Bác sĩ Mộc không ở đây, có phải sẽ không có ai chữa trị cho ngài nữa không?”
Sầm Kiêu Uyên đáp: “Không chết được.”
“Sẽ thành kẻ mù lòa mất.”
“Cũng sẽ không thành kẻ mù lòa, tôi biết chừng mực.”
Sầm Kiêu Uyên đổ thẳng người xuống bên cạnh Kiển Tuy. Có thể thấy hắn rất mệt mỏi, có lẽ vừa về chưa được bao lâu, mới đặt lưng lên giường thì Kiển Tuy đã tỉnh giấc.
“Ngài về khu A làm gì vậy?”
Kiển Tuy cứ ngỡ mình sẽ không nhận được câu trả lời.
Sầm Kiêu Uyên gác tay lên che mắt, lẩm bẩm một cái tên mà Kiển Tuy chưa từng nghe qua, nói rằng người đó đã ngã đài rồi.
Kiển Tuy ngơ ngác: “Ai cơ?”
“Nói ra thì cậu sẽ biết à?”
Sầm Kiêu Uyên cuộn cả người lẫn mền lại, dúi đầu vào trong.
“Đã giải quyết xong rồi, đừng ồn nữa.”
Quả nhiên vẫn không muốn tiết lộ thêm.
Đúng như Sầm Kiêu Uyên đã nói, nói với y cũng vô dụng, Alpha chỉ có thể tự mình giải quyết.
Đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ với Kiển Tuy.
Y như một con cá được Sầm Kiêu Uyên nuôi trong bể kính, hoàn toàn không hiểu gì về hành vi của con người, chỉ có thể ăn thức ăn được người ta thả cho.
Kiển Tuy rút tay ra. Vừa rồi bị dọa cho toát một thân mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng lạnh như băng. Y đặt tay lên che trên mắt Sầm Kiêu Uyên.
“Làm thế này có dễ chịu hơn chút nào không?”
Sầm Kiêu Uyên không hé răng.
Kiển Tuy tưởng hắn đã ngủ rồi, nào ngờ lại đột nhiên bị lật người, mền bị ném sang một bên, cả người y xoay một vòng.
“Giả nhân giả nghĩa quan tâm tôi làm gì, trong lòng lại đang âm mưu chuyện gì?”
Kiển Tuy giật mình, bàn tay bất giác buông lỏng, rồi lại bị Alpha ấn về vị trí cũ.
Thế là y đã thốt ra lời nói táo bạo nhất trong đời mình.
“Nhưng rõ ràng là ngài rất muốn mà.” Kiển Tuy nói.
━━━━━━━━━━
(1) Paranoid: Rối loạn nhân cách hoang tưởng (paranoid) là một rối loạn sức khỏe tâm thần, thuộc nhóm A (nghi ngờ) rối loạn nhân cách. Trong đó đặc trưng bởi:
Hành vi của một người có vẻ kỳ lạ hoặc bất thường khi cư xử với người khác.
Rất nghi ngờ người khác, không tin vào động cơ của người khác và tin rằng người khác muốn làm hại họ. Đôi khi miễn cưỡng tâm sự với người khác những nội dung mang tính hận thù, hạ thấp hoặc đe dọa trong những bình luận hay sự kiện thường nhật. Những người mắc rối loạn nhân cách hoang tưởng (paranoid) cũng có thể nhanh chóng cảm thấy tức giận và thù địch với người khác. Và chỉ khi những đặc trưng tính cách này trở nên kém linh hoạt hay có khả năng làm suy yếu đi đáng kể các chức năng sống của họ và làm cho người đó có cảm thấy đau khổ thì rối loạn mới được xác định. Rối loạn nhân cách hoang tưởng (Paranoid Personality Disorder) đặc trưng bởi xu hướng rất không tin tưởng vào người khác và nghi ngờ về động cơ của mọi người.