Ngôi nhà một tầng vẫn như cũ, lặng lẽ đứng sừng sững giữa trời tuyết. Mái nhà màu xanh xám hòa vào nền trời xanh thẳm, nối liền với một vệt mây trên dãy núi phía xa.
Y không biết Sầm Kiêu Uyên rốt cuộc có dự tính gì, hắn chẳng nói gì với y cả, hai người cứ thế ở lại đây.
Hành lý của Kiển Tuy quá ít ỏi, hệt như một năm về trước, khi y đóng gói đồ đạc từ ký túc xá đến Cảng Biển. Giờ đây, y lại đóng gói chúng một lần nữa, chuyển đến ngôi nhà này, không thừa cũng chẳng thiếu một món nào.
Những thứ Sầm Kiêu Uyên sắp xếp cho y không tính, y chỉ đếm những gì thuộc về mình.
Hai hôm sau, nơi này cũng đổ một trận tuyết. Màu trắng bạc bao trùm khắp mặt đất, xung quanh không còn ai ghé đến, cả ngôi nhà đứng trơ trọi một mình.
Thời tiết bên ngoài quá lạnh, mà mọi thứ trong nhà lại quá ấm áp. Kiển Tuy cuộn mình bên lò sưởi trong phòng khách, ngay cạnh Sầm Kiêu Uyên, đọc lại cuốn sách mua từ hồi năm nhất đại học ba năm trước. Những câu chữ xưa kia tối nghĩa khó hiểu, giờ đây y cũng đã đọc được đôi phần. Y lật giở từng trang, còn hắn thì hết lần này đến lần khác vuốt tóc y, hệt như đang xoa đầu một chú chó con lông ngắn.
“Cậu muốn về khu C không?” Sầm Kiêu Uyên đột nhiên hỏi.
Kiển Tuy có chút kinh ngạc, bỏ cuốn sách xuống.
“Tôi có thể về sao?”
“Khu C không phải là nơi cậu sinh ra à, cậu còn có một đứa em trai nữa mà?”
“Tôi cứ tưởng ngài ghét nó.”
Im lặng mất hai giây.
Sầm Kiêu Uyên nói: “Đúng là không ưa nổi.”
Kiển Tuy đáp: “Đôi khi con người ta cũng không cần phải thành thật quá.”
Dứt lời, mặt y lập tức bị Sầm Kiêu Uyên véo cho phồng lên, không tài nào mở miệng nói tiếp được nữa.
Alpha nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Vậy phải dối trá triền miên như cậu sao?”
“Tôi đã… Không nói dối nữa rồi, tôi đã nói cho ngài biết tất cả mọi chuyện rồi mà.”
Kiển Tuy gỡ tay hắn ra, rồi đan mười ngón tay vào nhau để ngăn Sầm Kiêu Uyên véo mình lần nữa.
Sầm Kiêu Uyên khựng lại, mặt mày tỏ vẻ mất tự nhiên, hỏi y đang làm gì vậy.
Kiển Tuy nói đây là khống chế, mặt hắn lại sa sầm, nhấn mạnh rằng lấy lòng hắn cũng vô dụng thôi.
“Tôi muốn về.”
Kiển Tuy nói: “Ngày mai về được không?”
“Cậu vội cái gì?”
Sầm Kiêu Uyên nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan vào nhau của họ, siết chặt lại.
“Để một thời gian nữa rồi nói.”
Kiển Tuy không hỏi “một thời gian nữa” là bao giờ, bởi y biết giờ phút này Sầm Kiêu Uyên sẽ không để y đi.
Y lại hỏi: “Ngài có về cùng tôi không?”
Sầm Kiêu Uyên đáp: “Chứ để cậu về một mình, đi gặp tên Alpha kia à?”
Kiển Tuy thừa biết, thế nào cũng không thoát khỏi Duyên Dư, nhưng y và Duyên Dư thật sự chỉ là anh em tốt.
“Vậy ngài không được đánh sư huynh nữa đâu, em trai tôi sẽ liều mạng với ngài đấy.”
“Em trai cậu che chở cậu ta như vậy, cứ để hai đứa chúng nó sống với nhau chẳng phải tốt rồi sao.”
Kiển Tuy ngẩn người, rồi như bừng tỉnh ngộ.
“Đúng nhỉ, sao tôi không nghĩ ra… Vậy thì không cần đến tôi nữa.”
Sầm Kiêu Uyên nhìn y một lúc, cái nhìn khiến Kiển Tuy sởn gai ốc. Bất chợt, hắn tựa đầu lên vai y, hai tay vòng qua eo Kiển Tuy, ôm chặt y vào lòng.
“Tôi cần.”
Sầm Kiêu Uyên nói, không cho y nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.
Muộn hơn một chút, Kiển Tuy đã đọc đến trang cuối cùng của cuốn sách, không còn gì để đọc nữa, y bèn cầm điện thoại lên, mở trò chơi nhỏ mình vẫn thường hay chơi.
Y đã qua được hơn một trăm màn, những màn tiếp theo độ khó càng lúc càng tăng. Kiển Tuy chết đi sống lại ở cùng một màn, trời cũng sắp tối hẳn, máy liên lạc của Sầm Kiêu Uyên cũng vang lên hết lần này đến lần khác.
Đó là chuyện thường ngày, không ai buồn để tâm, nhưng ai cũng biết đó là lời giục giã. Sầm Kiêu Uyên rồi cũng phải trở về khu A.
Nhà họ Sầm đã dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng một Alpha cấp cao thành người, cho dù hắn là gì, là gia chủ hay đao phủ, thì dù có chết, cũng phải chết ở khu A.
Kiển Tuy dùng rau củ trong tủ lạnh, làm một bữa tối đơn giản, chỉ có một món mặn một món canh, mỗi người một chén cơm.
Tiếng chuông reo mãi rồi cũng im, chiếc máy không còn kêu nữa, Sầm Kiêu Uyên lại cắm sạc cho nó.
Hắn không thể để mất liên lạc, ấy vậy mà vẫn kháng cự lại nguồn tin.
Vào đêm thứ năm họ ở đây, Kiển Tuy lại mất ngủ. Y nhắm mắt đếm sao, đếm đến một nghìn hai trăm ba mươi tư ngôi thì máy liên lạc của Sầm Kiêu Uyên lại vang lên, lần này là một hồi rung rất dài.
Lần này, Sầm Kiêu Uyên không từ chối cuộc gọi.
Xung quanh quá tĩnh lặng, một tiếng gió thổi cỏ lay cũng nghe rõ mồn một, huống chi là tiếng người nói chuyện.
Đây là lần đầu tiên Kiển Tuy nghe thấy giọng của người nói chuyện với Sầm Kiêu Uyên.
Giọng nói the thé đến mức không phân biệt được nam nữ, đối phương đã dùng thiết bị đổi giọng.
“Nhà họ Giang không tìm thấy Giang Nghi Vãn đâu nữa rồi.”
Giọng Sầm Kiêu Uyên đều đều: “Thì có liên quan gì đến tôi?”
“Vẫn phải phiền cậu về một chuyến, phối hợp điều tra với nhà họ Giang.”
Giọng nói the thé non nớt ấy nói tiếp: “Giờ tôi sẽ cho người qua đó, tiện thể có chút việc giao cho cậu làm.”
Hồi lâu sau, Sầm Kiêu Uyên chỉ đáp lại một chữ.
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc, Sầm Kiêu Uyên quay sang phía Kiển Tuy.
“Đừng giả vờ ngủ, nhịp thở của cậu không đúng.”
Kiển Tuy mở mắt: “Tôi vẫn luôn thở như vậy mà.”
“Đừng có dẻo mỏ.”
“Ngài sắp về rồi sao?” Kiển Tuy hỏi.
“Sẽ về nhanh thôi.” Sầm Kiêu Uyên đáp.
Kiển Tuy ngồi dậy trên giường, ngẩng đầu nhìn Alpha.
“Người vừa gọi điện là ai vậy?”
“Một kẻ không quan trọng.”
Kiển Tuy “ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa.
“Ngài sẽ về nhanh chứ?”
Y lại xác nhận một lần nữa, và sau khi Sầm Kiêu Uyên gật đầu, y đưa tay ra đan mười ngón tay mình vào tay hắn.
Kiển Tuy có thể cảm nhận được sự cứng đờ của Sầm Kiêu Uyên, nhưng y vẫn tiếp tục, để lòng bàn tay hai người áp vào nhau.
Đôi mắt y vẫn ngước lên nhìn hắn, đồng tử y vẫn giữ màu sẫm đặc trưng của Beta, trong đêm nay cũng không có gì khác lạ.
“Ngài lại sắp đi làm chuyện nguy hiểm phải không?”
Đây là một câu hỏi, nhưng Kiển Tuy không hề mong đối phương trả lời. Tay còn lại của y túm lấy cổ áo Sầm Kiêu Uyên, ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Vệt hồng mỏng manh nơi vành tai y như lan sang vành tai của Alpha.
Kiển Tuy nói: “Sầm Kiêu Uyên, tôi mong ngài sẽ thắng, tôi không muốn ngài chết.”
##
Thiều Thiến rời khỏi dinh thự trong nước mắt.
Thiều Anh đã thay nhỏ gánh chịu cơn thịnh nộ của Sầm Kiêu Uyên. Cô gái dù làm thế nào cũng không gõ nổi cánh cửa kia, tiếng khóc bất lực bật ra từ cổ họng, bàn tay gõ đến đỏ ửng sưng vù, mồ hôi và nước mắt cùng lúc chảy dài trên má, trông vô cùng đáng thương.
Khi cánh cửa phòng khách mở ra, giọng nói của Sầm Kiêu Uyên theo đó vọng ra ngoài.
“Tôi sẽ tìm người trông chừng con nhỏ đó giúp cô.”
Đôi môi Thiều Anh trắng bệch, chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỵ xuống.
Trên dưới khắp dinh thự không một ai dám thở mạnh, tất cả đều cúi đầu làm việc của mình.
Sầm Quảng Lan đã đạp gãy tay của Beta kia ngay trước mặt mọi người, chính là để nhắc nhở Sầm Kiêu Uyên rằng, cái nhà này rốt cuộc ai mới là người có quyền định đoạt.
Cái tát không lời ấy giáng thẳng vào mặt Sầm Kiêu Uyên, hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cơn thịnh nộ là điều khó tránh khỏi.
Hắn đã không tìm Kiển Tuy suốt mấy ngày liền, mặc cho Beta kia tự sinh tự diệt.
Sau trận trừng phạt hôm đó, Sầm Quảng Lan vẫn đưa đứa con nuôi của mình ra ngoài.
Đây vốn là mục đích của Sầm Quảng Lan khi xuất hiện. Ông ta bồi dưỡng Sầm Kiêu Uyên như người thừa kế, đưa hắn tham dự các sự kiện lớn nhỏ.
Cơn giận đã qua, cảm thấy đã dằn mặt Sầm Kiêu Uyên đủ rồi, Sầm Quảng Lan còn đặc biệt để bác sĩ riêng của mình lại.
Hôm đó, khi Sầm Kiêu Uyên đang chén tạc chén thù trong bữa tiệc, thì Kiển Tuy đang phải tiếp nhận trị liệu trong phòng y tế.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, sống mũi thẳng tắp đeo một cặp kính gọng vàng, nhưng động tác trên tay lại vô cùng thô bạo. Giữa những tiếng thét chói tai của Kiển Tuy, anh ta lấy cả cuộn băng gạc nhét vào miệng y, ép y không thể phát ra âm thanh.
Kiển Tuy đau đến cùng cực, có mấy lần ngất đi rồi lại tỉnh lại. Người trước mặt không hề gây tê cho y, hoàn toàn tuân theo lời dặn của Sầm Quảng Lan, chỉ nối lại xương cho y, còn lại dứt khoát không quan tâm.
Dù anh ta là anh trai của Thiều Anh… Nhưng anh chỉ nghe lệnh của Sầm Quảng Lan.
Cũng giống như Thiều Anh sẽ tuân theo mệnh lệnh của Sầm Kiêu Uyên, và sự ưu ái cô dành cho Kiển Tuy cũng chỉ là vì Sầm Kiêu Uyên mà thôi.
Trong mắt đám người này, y vốn không được xem là người.
“Cậu là một gánh nặng.”
Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông vang lên.
Đôi mắt đẫm lệ của Kiển Tuy cố gắng chớp lia lịa, muốn nhìn rõ vẻ mặt của người trước mắt.
“Ngài Lan muốn tôi xử lý cậu.” Thiều Hàng nói.
Kiển Tuy liều mạng co rúm người lại, nhưng anh ta không ngăn cản, cứ mặc cho y rơi xuống, từ bàn phẫu thuật ngã xuống đất, tạo ra một tiếng động trầm đục.
“Xử lý cậu rồi, có khi cậu chủ nhỏ của cậu sẽ không bệnh mà tự khỏi đấy.”
Thiều Hàng bước đến bên cạnh Kiển Tuy, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Cậu nói xem, có đúng không?”
Kiển Tuy mặc kệ cơn đau, lắc đầu như điên, lắc đến choáng váng đầu óc, chỉ hận không thể ngất đi ngay lập tức.
“Tôi cũng thấy là không.”
Bên tai truyền đến tiếng cười mơ hồ của Thiều Hàng, Kiển Tuy thậm chí còn không chắc đó có phải là ảo giác của mình không.
May thay, giây tiếp theo, y thật sự ngất đi, không cần phải chịu đựng sự dày vò này nữa.
Trong lúc ý thức mơ hồ, y cảm thấy Thiều Hàng đã dừng lại trước mặt mình rất, rất lâu.
Sau đó.
“Thôi vậy.”
Y hoàn toàn ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, cổ tay đã được băng bó cẩn thận.
Kiển Tuy dọn ra khỏi phòng bên cạnh phòng của Sầm Kiêu Uyên, trở về căn phòng nhỏ chật hẹp kia. Ánh nắng rải đầy giường, y có chút hoảng hốt, đưa tay sờ lên, không có bụi bặm, chỉ có ánh nắng.
Y nên biết đủ.
Giống như lần đầu tiên đến nhà họ Sầm, y đã ở đây.
Yêu cầu của y rất ít, chỉ có một chút xíu thôi, chỉ cần được sống là tốt rồi.
Kiển Tuy mệt mỏi cuộn mình trên chiếc giường nhỏ. Cùng với sự trưởng thành, vóc dáng của y cũng thay đổi, chiếc giường quả thật quá nhỏ, vừa vặn ôm trọn lấy y.
Nửa đêm, chiếc giường không chịu nổi sức nặng mà kêu lên một tiếng “kẽo kẹt”. Kiển Tuy giật mình tỉnh giấc, đối diện với bóng người trước mắt, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Ánh trăng rọi lên gương mặt tuấn tú của Alpha, Sầm Kiêu Uyên cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, hỏi Kiển Tuy: “Chữa trị thế nào rồi?”
Bọn họ muốn y chết.
Mắt Kiển Tuy không chớp lấy một cái.
“Cậu chủ, cậu không nên đến đây.”
Trên mặt Sầm Kiêu Uyên thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng lại bị hắn cưỡng ép đè nén xuống, yết hầu trượt một cái.
“Vậy tao nên đi đâu? Mày đang đuổi tao đi à?”
Kiển Tuy lại nín. Trong phòng tĩnh lặng, và y cũng im lặng.
Hôm đó y biết vẻ mặt lạnh như tiền của Sầm Kiêu Uyên không phải nhắm vào y, nhưng thế thì đã sao?
Y biết Sầm Kiêu Uyên đã cố tình dặn dò, dù đã dọn về căn phòng nhỏ này, mỗi ngày vẫn có các loại trái cây khác nhau được gửi tới, y đều có thể ăn no bụng. Y biết Sầm Kiêu Uyên để tâm đến vết thương trên cổ tay y, nửa đêm lén tất cả mọi người đến thăm y.
Nhưng thế thì đã sao chứ.
Tại sao kẻ bề trên ban ơn, thì người bề dưới phải biết ơn đội nghĩa mà đón nhận tất cả?
Nỗi đau của y không phải do hắn mang đến hay sao? Chỉ cần còn ở khu A một ngày, y sẽ còn bị xem như sâu kiến mà chà đạp…
Thân thể của Alpha áp sát lại, tựa vào vai y, hơi thở nóng rực lướt qua gáy y.
Nhịp thở của Kiển Tuy chợt ngừng lại, cảm xúc oán hận dường như cũng theo đó mà tan biến.
Sầm Kiêu Uyên còn đáng thương hơn y.
Hắn phải ở khu A cả đời.
Nghĩ đến đây, cả người y mềm nhũn ra.
Alpha lại một lần nữa muốn chạm vào cổ tay y, nhưng rồi lại dừng lại giữa không trung.
“Mày có trách tao không?”
Kiển Tuy chớp mắt, rồi lắc đầu.
“Không.”
Là lỗi của y.
Ngay từ đầu, khi hai người gặp nhau, từ lúc Sầm Kiêu Uyên ép y ăn từng miếng thức ăn, còn y thì như một con chó vẫy đuôi lẽo đẽo theo sau hắn, tất cả đã sai rồi.
Là y đã vứt bỏ lòng tự trọng trước.
Y không trách bất kỳ ai, y chỉ hận chính mình.
##
Đêm đã rất khuya. Sau khi Sầm Kiêu Uyên đi, Kiển Tuy vẫn mải mê chơi game, một màn chơi chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chờ được tin nhắn trong danh sách bạn bè.
Trong hộp thoại trò chơi, nhân vật hoạt hình đang nở một nụ cười thật tươi.
[ Đã dò la xong cho cậu rồi, trong thời gian ngắn hắn sẽ không về đâu. ]
[ Bọn canh gác cậu cứ chín tiếng lại đổi ca một lần, nếu cậu đi ngay bây giờ, vẫn còn nửa tiếng để rút lui. ]
[ Chú emm, nhớ chuyển nốt tiền vào tài khoản của tôi nhée. ]
━━━━━━━━━━━
[ Lời tác giả ]
Là HE.