Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 63

Chiếc mô tô đen tuyền lao vun vút trong đêm sâu, xé toang màn đêm, để lại một vệt mờ ảo.

Trong tai nghe của Sầm Kiêu Uyên vang lên âm thanh, báo rằng người được cử đi từ khu A đã đến gần căn nhà.

Alpha giảm tốc độ, giọng nói lạnh lùng: “Đừng đến làm phiền cậu ấy, cậu ấy khó khăn lắm mới ngủ được.”

“Vâng.”

Chuyến đi này của Sầm Kiêu Uyên kéo dài tổng cộng ba ngày, đến ngày trở về hắn mới được báo tin.

Kiển Tuy biến mất rồi.

##

Thời gian quay ngược lại nửa tháng trước.

Duyên Dư hỏi: “Kiển Tuy, em định khi nào mới nói thật với anh?”

Kiển Tuy nói: “Bây giờ ạ.”

“Sư huynh, em muốn nhờ anh một việc.”

Hôm đó trong phòng bệnh, Kiển Tuy đối diện với Duyên Dư, nghiêm túc nói: “Lát nữa Sầm Kiêu Uyên vào, em muốn anh giúp em nói vài câu, cứ nói về… Chuyện thuốc ức chế.”

Y muốn Sầm Kiêu Uyên biết tất cả những gì y đã che giấu trước đây, muốn giữa họ hoàn toàn không còn dính dáng gì đến nhau.

“Em, em còn muốn…”

Kiển Tuy ngẩng đầu nhìn Duyên Dư trên giường bệnh, vết thương trên môi vẫn còn đau âm ỉ, mùi máu tanh thoang thoảng trong khoang miệng.

“Anh giúp em liên lạc với Trần Nhiên, nói với thằng bé, em muốn về khu C.”

Y ngừng lại một chút, không chắc chắn lắm mà hỏi: “… Có được không anh?”

Đây là lần duy nhất y cầu cứu.

Cầu cứu người nhà của mình.

“Dĩ nhiên là được.” Duyên Dư đáp lời.

##

Ba giờ sáng ở khu B.

Ngọn gió ở bến cảng lạnh thấu xương, mãi đến khi đặt chân lên thuyền, Kiển Tuy mới dám thở một hơi thật sâu.

Bên trong khoang thuyền chật hẹp, còn có một người mặc áo hoodie đang ngồi. Lúc này, người đó tiến về phía y, cúi người nghiêng đầu, vừa đưa ngón tay ra định chọc thì đã bị Duyên Dư đang đứng cạnh Kiển Tuy “bốp” một tiếng gạt tay ra.

Omega nọ nhanh chóng cởi mũ áo xuống, nhe răng trợn mắt: “Mấy người có bị gì không? Đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy đó hả?”

“Tin tình báo là do Kiển Tuy dùng tiền đổi lấy, cậu làm được gì hả?” Duyên Dư hỏi.

Giang Nghi Vãn nghẹn lời: “Nếu không phải tôi nói cho anh biết sự thật, chẳng phải bây giờ anh vẫn còn bị lừa trong bóng tối sao? Kế hoạch sở dĩ thuận lợi như vậy, còn không phải vì tôi đã báo tin trước…”

“Người nhà của cậu đang tìm cậu đấy.”

Kiển Tuy vẫn chưa hoàn hồn sau phen kinh hãi vừa rồi, bất cứ tiếng động nào xung quanh cũng khiến y hoảng sợ, trong tiềm thức cho rằng mình không thể trốn thoát.

Theo nhịp thuyền chòng chành, y gắng gượng đứng dậy.

“Nhà họ Giang đang tìm cậu.”

Sắc mặt Giang Nghi Vãn trở nên khó coi đi mấy phần, cậu mím chặt môi.

“Tôi sẽ không về đâu, đi đâu cũng được, tôi không thể về để gả cho một ông già… Vả lại chuyện đã thành ra thế này, bây giờ tôi mà về, Sầm Kiêu Uyên sẽ không tha cho tôi đâu. Tôi không quan tâm! Mấy người phải đưa tôi đi!”

“Bây giờ ném cậu xuống biển cũng không ai phát hiện đâu.”

Duyên Dư làm bộ tiến lên, dọa cho Giang Nghi Vãn hét ầm lên.

Tiếc là người lái thuyền là một ông lão vừa câm vừa điếc, vốn chẳng thể nghe thấy động tĩnh trong khoang thuyền.

Kiển Tuy vội vàng cản Duyên Dư lại, nói: “Anh ấy dọa cậu thôi, cậu đừng ồn nữa, chúng tôi sẽ đưa cậu đi.”

Giang Nghi Vãn im bặt ngay lập tức.

“… Thật không?”

“Thật.”

Sắc mặt Kiển Tuy không được tốt cho lắm, thuyền lắc lư khiến y buồn nôn, đành phải bịt miệng ngồi xuống.

“Chẳng phải hôm đó cậu nói tôi cứu cậu sao?”

“…”

Giang Nghi Vãn quay đầu đi lẩm bẩm: “Thảm hại thế này, cứu cái nỗi gì…”

Sầm Kiêu Uyên đã từ chối kế hoạch liên hôn, phá hỏng ý đồ của cậu, nên Giang Nghi Vãn cũng không muốn cho Alpha kia được yên ổn. Nếu Kiển Tuy quan trọng với hắn đến vậy, cậu cũng muốn đối phương nếm thử mùi vị mất mát.

Lúc đó Giang Nghi Vãn hận đến nghiến răng nghiến lợi, khi xúi giục Duyên Dư, cậu hoàn toàn không nắm chắc tên trâu đất này có thể đưa Kiển Tuy rời khỏi vòng tay Sầm Kiêu Uyên không.

Không ngờ chính Kiển Tuy cũng muốn rời đi.

Thứ họ thiếu chỉ là một thời cơ.

Nghe nói chiếc thuyền này và cả tuyến đường biển này đều do em trai của Kiển Tuy sắp xếp, khéo léo đi vòng qua các trạm kiểm soát biên giới, chỉ cần thuận lợi đặt chân đến khu C, Sầm Kiêu Uyên sẽ hết cách với họ.

“Trần Nhiên giận lắm.”

Lúc bỏ trốn không kịp nói chuyện, bây giờ kế hoạch đã thành công hơn nửa, Duyên Dư mới nói: “Nó bảo anh hỏi em, tại sao trước đó lại giấu nó, còn nói, về đến nơi sẽ tính sổ với em sau.”

“Em trai cậu là người đứng đầu gia đình à?” Giang Nghi Vãn hỏi Kiển Tuy.

“Bọn tôi nói chuyện, liên quan gì đến cậu?” Duyên Dư cau mày.

Giang Nghi Vãn vội vàng nhích lại gần Kiển Tuy. Kiển Tuy say sóng càng lúc càng nặng, y nói một cách yếu ớt: “Hai người đừng cãi nhau nữa…”

Giang Nghi Vãn: “Nghe thấy chưa? Cậu ấy bảo anh im đi đấy.”

Duyên Dư: “Kiển Tuy nói là…”

Kiển Tuy: “Tất cả im đi!”

Đầu y đau như muốn nổ tung, vậy mà hai người này vẫn còn tâm trạng đấu võ mồm bên cạnh.

Trên thuyền im lặng trong chốc lát, cuối cùng chính Kiển Tuy cảm thấy hơi ngại, bèn nói: “Xem ra dạo này quan hệ của hai người tốt lên rồi…”

“Ai mà thèm có quan hệ tốt với anh ta…”

“Đó là ảo giác của em thôi…”

“Được rồi, là lỗi của tôi.”

Kiển Tuy giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng.

“Quan hệ của hai người không tốt chút nào, không có chút quan hệ, nhưng mấy ngày tới tôi mong mọi người hòa thuận với nhau, những ân oán khác đợi đến khu C rồi giải quyết được không?”

Kiển Tuy cảm thấy mình chẳng khác nào cô giáo mầm non, trước thì phải tìm mọi cách lừa Sầm Kiêu Uyên, giờ lại còn phải giải quyết mối quan hệ của hai người trước mặt này nữa.

Nghĩ đến Sầm Kiêu Uyên, y chớp mắt một cái.

Trong suốt khoảng thời gian đó, y vẫn luôn dựa vào game để duy trì liên lạc với thế giới bên ngoài, kế hoạch bỏ trốn không phải là một phút bốc đồng.

Y không thể làm con chim hoàng yến trong lồng, đợi đến ngày bị người của khu A phát hiện. Bị giẫm gãy cổ tay đã là sự khoan dung lớn nhất mà đám người đó dành cho y, và cái cảm giác bất lực đến ngạt thở ấy, Kiển Tuy không thể trải qua thêm một lần nào nữa.

Y là một Beta, y đến từ khu C, tất cả những điều đó đều không có một chút lợi lộc gì cho Sầm Kiêu Uyên.

Hành động níu chặt lấy y không buông của Sầm Kiêu Uyên sẽ hại chết cả hai người họ.

Giống như cái hồi nghỉ lễ, hai người họ cùng đến trang trại xem bò và cừu. Kiển Tuy không muốn nuôi lớn rồi lại ăn thịt chúng, như vậy tàn nhẫn lắm. Sầm Kiêu Uyên tỏ vẻ không thể hiểu nổi, hắn nói: “Nuôi lớn không phải là để ăn sao?”

Ngay khoảnh khắc đó, Kiển Tuy cảm thấy mình chính là con cừu non đang kêu be be trong đồng cỏ, ngây thơ chờ đợi số phận bị làm thịt.

Có lẽ nếu may mắn, y sẽ được nuôi làm thú cưng.

Y không có quyền lựa chọn muốn hay không muốn, sự đối tốt của Sầm Kiêu Uyên chưa bao giờ là thứ y chủ động yêu cầu, nhưng những chuyện phiền phức nối gót theo sau lại hoàn toàn có thật.

Kiển Tuy thở ra một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lúc y tỉnh lại thì thuyền đã cập bến, khung cảnh quen thuộc trải ra trước mắt.

Bầu trời khu C lúc nào cũng mù sương, không khí ẩm ướt hòa cùng gió lạnh. Giang Nghi Vãn lại đội mũ áo lên, che chắn kín mít từ đầu đến chân để phòng người khác nhìn thấy vòng cổ của mình mà nhận ra cậu là một Omega.

Kiển Tuy không quá quen thuộc với khu vực bến cảng này, Duyên Dư đi trước dẫn đường. Y vừa định bước lên thì vạt áo đã bị Giang Nghi Vãn nắm chặt lấy.

“Mấy người không thể lợi dụng xong rồi vứt bỏ tôi đi được.”

Kiển Tuy sững lại một chút, nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy cậu có muốn đi cùng chúng tôi không? Nơi này không giống các khu khác đâu…”

“Muốn!”

Chưa đợi Kiển Tuy nói xong, Giang Nghi Vãn đã đáp ngay lập tức: “Tôi đi cùng mấy người, cậu đưa tôi đi.”

“Vậy được thôi.” Kiển Tuy nói.

Giang Nghi Vãn không dám tin, cậu đi theo Kiển Tuy được hai bước, xác định rằng y thật sự sẽ không bỏ rơi mình, rồi đột nhiên nói: “Tôi biết tại sao Sầm Kiêu Uyên nhất định phải có được cậu rồi.”

Kiển Tuy nghe vậy thì dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

“Nếu giữa đường mà tôi bị cậu bỏ lại, chắc tôi cũng không oán trách cậu đâu, mà sẽ nghĩ lại xem có phải bản thân mình đã làm gì không tốt không.”

“Thì ra cậu thật sự không hận.” Giang Nghi Vãn nói với vẻ không cam tâm.

“Tôi còn tưởng cậu chỉ nói miệng thôi, cậu không hận bất kỳ ai trong chúng tôi, cho dù chúng tôi đối xử tệ với cậu thế nào…”

“Thái độ của cậu lạ thật, rốt cuộc cậu coi khu A là cái gì?”

Đây là lần hiếm hoi cậu tỏ ra thông minh, vẻ mặt phức tạp, nuốt nước bọt.

Đúng lúc có người dắt gia súc nhà mình đi ngang qua, hai người bèn tránh đường. Duyên Dư đang đứng đợi ở phía không xa, Kiển Tuy nói mau đuổi theo, không trả lời câu hỏi của Giang Nghi Vãn.

Gia súc sắp bị làm thịt rất đáng thương, Kiển Tuy không muốn nuôi chúng, không thể trơ mắt nhìn chúng chết đi được.

Trong mắt y, khu A là một lò mổ khổng lồ, bò và cừu bên trong phải sinh sản, phải phối giống, mạnh được yếu thua, trong một vòng lặp tuần hoàn không hồi kết, không một ai có thể thoát ra được.

Ba người đi lòng vòng qua bảy tám ngã rẽ, cuối cùng cũng đến một con hẻm bỏ hoang. Có người đứng chờ sẵn ở cuối hẻm, dẫn cả nhóm đi vào một lối đi ngầm dưới lòng đất.

Bốn bức tường xung quanh đen kịt, còn bốc lên mùi hôi thối của rác rưởi. Đi được một đoạn, Giang Nghi Vãn không nhịn được lên tiếng: “Đã đến khu C rồi, đâu cần phải che che giấu giấu như vậy nữa chứ?”

Người dẫn đường đó quay đầu lại, chỉ vào Giang Nghi Vãn, hỏi Duyên Dư: “Anh Duyên, cái thứ này là sao đây?”

Giang Nghi Vãn lập tức xù lông, vừa định nổi đóa thì đã đi hết con đường. Một cánh cửa trước mắt được đẩy ra, bên trong là cả một thế giới khác.

Khu C có rất nhiều thành phố ngầm, phần lớn đều được mở thành những tụ điểm giải trí bí mật như thế này. Không khí lúc này vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ã.

Người đang đứng sừng sững ở chính giữa, tay cầm gậy bi-a, được đám đông vây quanh, chính là Trần Nhiên.

Đã gần một năm Kiển Tuy không gặp lại em trai mình. Tóc của Trần Nhiên đã ngắn hơn, trông lởm chởm như thể có thể đâm vào tay. Khuôn mặt vốn giống y đến bảy, tám phần, ngay khoảnh khắc nhìn thấy y, đã sa sầm lại chỉ còn giống năm phần.

Sau khi chào hỏi Duyên Dư, Trần Nhiên lờ đi tên Omega bên cạnh Kiển Tuy, rồi giữ chặt vai y, ấn mạnh y vào tường.

Trong thoáng chốc, xung quanh đều im bặt.

“Thằng chó điên đó đến sao anh không nói với em?! Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Anh tưởng em tốn công tốn sức không cho anh về là đang giận dỗi vớ vẩn với anh à?!”

Kiển Tuy ngây người trước một tràng chất vấn, y vịn vào cánh tay em trai, câu đầu tiên thốt ra là: “Em, em bình tĩnh lại đã.”

“Anh bảo em bình tĩnh thế nào được?!”

“‘Tốn công tốn sức không cho anh về’ là có ý gì?”

Kiển Tuy dùng đôi mắt sẫm màu nhìn em trai mình.

“Hay là chúng ta bắt đầu từ câu nói này, rồi từ từ nói chuyện từng chút một nhé.”

Trần Nhiên: “…”

Giang Nghi Vãn không nhịn được mà chọc chọc vào Duyên Dư bên cạnh, dù bị đối phương né ra.

“Hai người họ sao thế nhỉ, tôi lại thấy Kiển Tuy mới là người có quyền thế hơn.”

##

Khu A, ở dinh thự nhà họ Sầm.

Bức tranh cuộn cuối cùng có giá trị không nhỏ cũng rơi từ trên tường xuống.

Xung quanh là một mớ hỗn độn, ấm trà vỡ nát, bình sứ tan tành, và cả những vệt mực vung vãi tung tóe.

Cả phòng trà cổ kính trang nhã đã biến thành một đống đổ nát.

Mấy Alpha mặc vest đen đồng phục không dám thở mạnh, bị pheromone cấp cao áp chế đến mặt đỏ tía tai, ánh mắt liên tục nhìn về phía người đang ngồi vững vàng giữa phòng trà.

Dường như là cầu cứu, mà cũng giống như cầu xin tha thứ.

Và lúc này, Sầm Kiêu Uyên đang đứng ở phía đối diện, ánh mắt đáng sợ và mất kiểm soát.

“Nhiệm vụ chị giao cho tôi, tôi đã hoàn thành, bây giờ chị trông người giúp tôi như thế này đây à?!”

Người bị hắn chất vấn đang dùng ngón tay v**t v* tách trà duy nhất không bị vỡ. Vừa nhấc nắp lên, dòng trà đắt tiền đã thuận theo vết nứt trên thành tách chảy xuống, cả căn phòng tức thì ngập tràn hương trà.

“Chắc chắn sẽ tìm được người thôi.”

Người phụ nữ đó cười tủm tỉm chống cằm, giọng điệu vẫn đầy hứng thú, vỗ về cảm xúc của Alpha đang phát điên ở phía đối diện.

Cô ta giải phóng pheromone của mình, chặn lại được một nửa luồng khí thế đáng sợ kia, thuộc hạ của cô ta mới có thể th* d*c.

“Lúc trước tìm được thế nào, thì bây giờ tìm lại y như vậy.”

Nữ Alpha nói: “Cậu em họ thân mến của tôi ơi.”

Bình Luận (0)
Comment