Giang Nghi Vãn rời đi ngay trong đêm, khoảng sân vốn ồn ào thường ngày bỗng chốc yên tĩnh hẳn. Ngược lại, Trần Nhiên lại dọn đến ở.
Trước đây, mỗi lần Trần Nhiên đến đều chỉ là vội vã gặp mặt, nói đôi ba câu rồi lại đi.
Cũng phải thôi, cậu ta đang quản lý công việc kinh doanh của cả một khu, nhiều việc phải tự thân vận động, lại thêm việc phải đề phòng nhà họ Sầm nên không tiện ở lại lâu.
Nhưng chuyến này đến, cậu ta đã ở lại gần nửa tháng mới rời đi.
Ngay ngày đầu tiên Trần Nhiên dọn vào, cậu ta và bé Hôi đã mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, lườm nhau đến nửa ngày trời.
Cuối cùng, Trần Nhiên cạn lời nhìn sang Duyên Dư.
“Đây là con chó mà anh trai em nuôi đấy à?”
Duyên Dư gật đầu.
Trần Nhiên nhíu mày, sờ cằm, nghi ngờ nhìn bé Hôi.
“Muốn nuôi thì cứ nuôi thôi, miễn là đừng để nó làm anh ấy bị thương là được… Anh em chắc không biết gì về chuyện này đâu nhỉ?”
Duyên Dư lại gật đầu.
“Thảo nào, anh ấy có bao giờ nuôi thứ gì sống đâu… Trừ em ra.”
Trần Nhiên bước lên một bước, bé Hôi lùi lại một bước, cảnh giác vểnh tai lên, nhưng không hề tỏ thái độ đe dọa.
Nó có lẽ chỉ có ác cảm lớn với mỗi Giang Nghi Vãn.
“Nó rất thân với Kiển Tuy, sẽ không làm thằng bé bị thương đâu.”
Duyên Dư đã nói vậy, Trần Nhiên đương nhiên là tin, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bé Hôi.
Một người một chó cứ thế đối mặt nhau, cho đến khi Kiển Tuy ra sân gọi mọi người vào ăn cơm. Thấy cảnh này, y bèn lên tiếng với em trai mình: “Em đừng bắt nạt nó.”
Nuôi thêm vài tháng nữa, ai bắt nạt ai còn chưa biết được đâu.
Thế nhưng, Trần Nhiên chẳng nói gì, chỉ nhún vai rồi bước vào nhà chính.
Những hạt mầm dưa mang về từ mùa đông, cuối cùng cũng đã được gieo xuống đất khi xuân sang.
Chỉ có điều, lần này toàn bộ công việc đều do Trần Nhiên và Duyên Dư làm, còn Kiển Tuy chỉ ngồi bên cạnh quạt gió, đưa nước.
Bé Hôi cuộn tròn cái đuôi lớn, ngủ say bên chân Kiển Tuy, trong mơ đôi tai thỉnh thoảng lại giật giật.
Ngoài đồng, Trần Nhiên và Duyên Dư vừa làm vừa tán gẫu, cuối cùng câu chuyện lại vòng về nhà họ Sầm.
“Gần đây có người cố tình gây sự với họ, mấy cơ sở kinh doanh đều bị đập phá, liên lụy không ít cửa hàng xung quanh, ai nấy đều đang phản đối.”
Trần Nhiên vừa cắm mạ vừa nói, bùn đất dính cả lên mặt cũng không hay.
“… Là người từ khu A đến, không rõ nữa, có lẽ là đối thủ cạnh tranh?”
“Chó điên và Dạ Oanh đều không ra mặt, đám người kia chỉ có nước chịu đòn thôi.”
“Đây là phá vỡ quy củ, nhưng quy củ cũng là do người đặt ra thôi.”
Giữa những lời nói rời rạc của hai người, Kiển Tuy lim dim sắp ngủ, y nghe nhưng chẳng hiểu gì mấy.
Ngay sau đó, Trần Nhiên lại nói: “Chắc họ cũng chẳng quan tâm đâu, người đã ở khu A cả rồi, sản nghiệp bên này duy trì được bao lâu nữa? Mấy hôm trước trên tin tức chẳng phải cũng nói, họ lại giở cái trò liên hôn gia tộc ấy ra, như thể heo nòi phối giống vậy.”
Kiển Tuy gật gù ngủ gật, cằm trượt khỏi cổ tay, cơn buồn ngủ ập đến không sao chống đỡ nổi, y bèn đứng dậy nói mình buồn ngủ rồi, muốn về phòng chợp mắt một lát.
Bé Hôi bên cạnh cũng đứng bật dậy, vẫy đuôi hai cái rồi lẽo đẽo đi theo sau y.
“Em cố ý nói cho em ấy nghe à?”
Sau khi Kiển Tuy đi rồi, Duyên Dư mới lên tiếng hỏi.
“Phải, anh nghĩ anh ấy có nghe lọt tai không?”
Trần Nhiên nhếch miệng cười, nụ cười vừa tinh quái lại vừa độc địa: “Heo thì nên phối giống với heo chứ, nếu không sẽ có cách ly sinh sản đấy.”
Duyên Dư nói: “Anh cũng là Alpha.”
Nụ cười của Trần Nhiên cứng đờ trên mặt, cậu ta cúi đầu thành thật nói: “Xin lỗi anh.”
“Đừng làm mấy chuyện này nữa, trong lòng Kiển Tuy là người rõ nhất, nếu không em nghĩ tại sao em ấy lại quay về?”
Duyên Dư dạy dỗ Trần Nhiên một trận, còn Kiển Tuy thì không hề hay biết.
Y về phòng là đặt lưng xuống ngủ ngay, không biết đã ngủ bao lâu, chỉ đến khi cổ tay nhói lên từng cơn đau buốt mới tỉnh lại.
Hơi ẩm luồn qua khe cửa sổ, Kiển Tuy mở mắt.
Trời mưa rồi.
Bé Hôi không biết đã chạy ra ngoài từ lúc nào, cứ tru lên không ngớt.
Cổ tay của Kiển Tuy rất đau, không cầm nổi dù, nửa người lại bị ngủ cho tê cứng, y tập tễnh bước tới, đẩy cánh cửa gỗ của căn phòng ra, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên.
Tiếng tru của bé Hôi bỗng im bặt, đầu tiên là những tiếng sủa non nớt, sau đó lại nhỏ dần thành những tiếng rên ư ử, cứ như thể nó đã quay về thời mới đầy tháng, biến thành một nhóc chó con cụp đuôi, lon ton chạy thật nhanh về phía y.
Trong màn mưa bụi, mọi thứ đều nhòa đi, không nhìn rõ.
Kiển Tuy ngồi xổm xuống v**t v* bộ lông ướt sũng của bé Hôi. Bàn tay y lướt dọc tấm lưng của con chó, một đoạn cánh tay chìa ra ngoài, những giọt mưa dày đặc trút xuống, rơi trên cổ tay y.
“Trời mưa mà còn chạy ra ngoài, mày hoang dã thật đấy.”
Bé Hôi áp sát hai tai vào da đầu, gác cả cái đầu vào khuỷu tay của Kiển Tuy, rồi lại ngoảnh đầu nhìn ra ngoài.
“Mày còn muốn ra ngoài nữa à? Nhưng mưa to thế này mà.”
Kiển Tuy nhìn ra ngoài theo hướng của bé Hôi, vậy mà lại bắt đầu thương lượng với một con chó: “Đợi mưa tạnh rồi đi được không?”
Bé Hôi khẽ rên một tiếng, ra sức rúc vào lòng Kiển Tuy, trông có vẻ hơi hoảng sợ.
Kiển Tuy chưa bao giờ thấy bé Hôi như vậy, y lỡ bị nó húc cho một cái ngã ngửa, bàn tay theo phản xạ chống xuống đất, kéo theo một cơn đau thấu tim.
Kiển Tuy hít một hơi khí lạnh. Cánh cửa gỗ bị y va vào vang lên một tiếng “loảng xoảng”, theo sau là giọng của Trần Nhiên.
“Anh ơi?!”
Trần Nhiên từ phòng bên cạnh chạy ra, người dầm mưa, thấy Kiển Tuy ngã trên mặt đất, bên dưới còn đè lên cả bé Hôi, cậu ta nhất thời cạn lời.
“Anh đang làm gì vậy?”
Kiển Tuy cười gượng hai tiếng, giấu cổ tay ra sau lưng.
“Anh không cẩn thận bị ngã, bé Hôi làm đệm lót cho anh đấy.”
Chỉ một đoạn chạy ngắn vừa rồi mà cả người Trần Nhiên đã ướt sũng, lúc này cậu ta nhe răng trợn mắt, cơn tức không sao phát ra được: “… Em chịu anh thật đấy!”
Kiển Tuy chỉ cười, cũng có chút ngại ngùng.
Mưa rồi.
Cơn mưa lớn đầu tiên của mùa xuân, trút xuống như thác đổ, che lấp đi mọi mùi hương, chỉ còn lại mùi đất ẩm ướt, mùi lá cây tươi non…
Tất cả đều mờ ảo trong sương, có chút đắng, có chút ngọt, hòa quyện thành một mùi hương gỗ.
##
Những cây giống rau mà Trần Nhiên và Duyên Dư trồng đều là loại dễ sống, ngày thường chỉ cần xới đất, tưới nước là được. Công việc được giao cho Kiển Tuy, họ cũng dặn y không cần quá áp lực, chết cũng không sao, dù sao thì cũng chẳng ai trông mong vào y.
Lời này là do Trần Nhiên nói, Duyên Dư không tán thành, anh chủ trương theo lối giáo dục khích lệ, bảo Kiển Tuy phải tin vào chính mình.
“Nhưng đừng tưới nhiều nước quá.”
Duyên Dư nói.
Kiển Tuy: “…”
Thế thì vẫn là không tin mình rồi còn gì.
Y cũng không phản bác, chỉ gật đầu đồng ý.
Trần Nhiên đã ở đây đủ lâu, cũng đến lúc phải trở về. Trước khi đi, cậu ta lại nhìn chằm chằm vào bé Hôi.
Một lúc lâu sau, Trần Nhiên nói: “Hay là để em mang nó đi nhé.”
Kiển Tuy ngẩn người: “Em thích chó à?”
“Không phải.”
Trần Nhiên có chút bực bội gãi đầu.
“Nó mà lớn hơn nữa sẽ khó nuôi, em sợ anh đối phó không nổi.”
“Không đâu, bé Hôi ngoan lắm.”
Kiển Tuy vừa nói, con chó con cũng phối hợp áp sát vào người y.
Trần Nhiên lại im lặng, trao đổi ánh mắt với Duyên Dư rồi cúi đầu nhìn bé Hôi: “Vậy anh bảo nó sủa hai tiếng cho em nghe xem nào?”
Kiển Tuy: “??”
Kiển Tuy: “Sao em lại nói giống hệt Giang Nghi Vãn vậy, rốt cuộc là ai học ai?”
“Vấn đề không phải ở đấy! Anh không thấy là nó không biết sủa tiếng chó à?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của Kiển Tuy, Trần Nhiên bỗng nổi khùng: “Nó vốn dĩ không phải là chó! Là sói!! Là sói đó!!!”
Kiển Tuy: “…”
Kiển Tuy chuyển ánh mắt sang Duyên Dư, Duyên Dư cũng gật đầu theo.
Duyên Dư: “Ừm.”
Kiển Tuy: “…”
Kiển Tuy: “Ể?????”
Cuối cùng, bé Hôi vẫn được giữ lại.
Dù sao cũng đã nuôi mấy tháng, cũng đã có tình cảm, Trần Nhiên lại ngày ngày bôn ba khắp nơi, chắc chắn không thể chăm sóc tốt cho con chó con… Con sói con được.
Kiển Tuy vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc. Y chọc chọc vào mũi bé Hôi, lại vuốt một đường dọc cái đuôi, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh ngộ: “Thảo nào mày chỉ ăn thịt không ăn rau.”
Y hỏi Duyên Dư có phải đã biết từ sớm không, Duyên Dư nói ngay lần đầu gặp đã biết rồi, nhưng thấy dáng vẻ của Kiển Tuy rõ ràng là muốn nuôi, nên anh đã không ngăn cản.
Trần Nhiên buông lời châm chọc, nói Duyên Dư giống hệt một ông ba già nuông chiều con nít.
Duyên Dư nói: “Vậy thì em cũng là con trai của anh.”
Trần Nhiên lập tức cứng họng, lủi thủi bỏ đi.
Lần này Duyên Dư không đi theo ngay, kỳ nhạy cảm của anh cũng sắp đến. Sau khi tiêm thuốc ức chế đặc chế, anh sẽ yếu đi trong hai ngày, nên cũng rời đi trước sau Trần Nhiên không lâu.
Thế là tất cả mọi người đều đã đi, khoảng sân hoàn toàn trống trải, chỉ còn lại đám đàn em do Trần Nhiên sắp xếp.
Kiển Tuy buồn chán quá, bèn bắt đầu mày mò với mấy luống rau, tưới nước, xới đất, tiện thể ngăn bé Hôi giẫm đạp lên chúng.
Y phát hiện dạo gần đây bé Hôi hay đột nhiên khom người xuống, gầm gừ đầy đe dọa về một hướng nào đó, rồi sau đó lại cụp đuôi lủi thủi chạy đến tìm y.
Đây là lần đầu tiên Kiển Tuy nuôi thú cưng.
Mà lần đầu tiên lại nuôi ngay một con sói.
Y không hiểu rõ lắm về tập tính của loài động vật này. Một hôm, bé Hôi lại cụp tai xuống, lật đật chạy đến tìm y dụi dụi.
Kiển Tuy vừa v**t v* nó vừa nói: “Mày đến kỳ đ*ng d*c rồi à?”
“Auu~” bé Hôi dùng chiếc mũi ẩm ướt hích vào người Kiển Tuy, đôi mắt sói đen láy sáng ngời.
Nó bị nuôi như một con chó suốt mấy tháng trời, bản tính hoang dã đã phai đi bảy tám phần, bây giờ cũng chỉ giống như một con chó con, vẫy đuôi làm nũng.
Bên ngoài vọng đến tiếng hét lớn “A” của một đứa trẻ. Kiển Tuy vội đứng dậy ra xem, đi qua nhà chính, đến trước cửa thì thấy mấy đứa trẻ đang tranh nhau một trái táo tươi rói.
“Trái táo này ở đâu ra vậy?”
Kiển Tuy hỏi.
Đứa trẻ đang bị vây quanh ở giữa, tay giơ cao trái táo, lớn tiếng hét: “Đây là phần tao đáng được nhận!”
Kiển Tuy chỉ tò mò làm sao ở nơi này lại có trái cây tươi, đứa trẻ không muốn trả lời, y cũng không hỏi thêm nữa. Thấy chúng vẫn còn giành giật không ngừng, y bèn nói: “Đừng làm rơi, anh có bánh mì đây.”
Bọn trẻ đã ăn ngán bánh mì, một đứa lấm lem trong đó hét lớn: “Ai mà thèm!”
Kiển Tuy gật đầu. Mùa xuân đã đến, bọn trẻ trong làng này đúng là không đến mức phải chịu đói. Y lùi lại một bước, rồi đóng cửa lại.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài vọng lại tiếng khóc của trẻ con, Kiển Tuy cũng chẳng buồn để tâm.
Ngày hôm sau, y hay tin đứa trẻ đã quát mình hôm trước bị ngã gãy mất chiếc răng cửa.
Kiển Tuy không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Tên đàn em nói chuyện với y vẫn là tên tóc vàng hoe. Nó cũng cười hì hì theo: “Nghe nói là bị một người lớn không quen biết ngáng chân cho một cú, đúng là thất đức thật.”
Kiển Tuy gật đầu phụ họa: “Đúng là thất đức thật.”
Lại mưa rồi.
Mưa mỗi lúc một lớn, Kiển Tuy bắt đầu lo cho mấy cây rau giống đã khó khăn lắm mới sống được đến giờ.
Y giật vội một tấm bạt nhựa, cũng chẳng buồn cầm dù mà lao ra ngoài. Ra đến sân, Kiển Tuy ngớ người ra.
Mảnh đất nhỏ đó đã sớm được che chắn cẩn thận, không một giọt mưa nào lọt vào.
“Ai làm vậy?”
Kiển Tuy lẩm bẩm một mình rồi bước tới, ngó nghiêng trái phải. Bắp chân y bị huých một cái, y cúi đầu xuống, bé Hôi cũng đã chạy theo ra.
Kiển Tuy nhìn mảnh đất, vẫn còn ngẩn ngơ.
“Thế này chẳng phải sẽ làm cây giống chết ngạt hết sao?”
Y đoán là đám đàn em nhiệt tình của Trần Nhiên có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc.
Bé Hôi lại bắt đầu tru lên, ấuuuuuu, là tiếng sói tru, hướng về một góc sân.
Kiển Tuy đã quen từ lâu, chẳng thèm liếc nhìn, chỉ véo vào cái mõm nhọn của bé Hôi: “Đừng làm phiền hàng xóm.”
Bé Hôi cụp đuôi xuống, rên khẽ một tiếng rồi ỉu xìu.
Sau cả buổi trời vật lộn, người Kiển Tuy đã ướt sũng, cuối cùng cũng nới lỏng được tấm bạt nhựa đang buộc chặt để tạo ra một khe hở.
Xung quanh sương giăng mờ mịt, mọi thứ đều không nhìn rõ.
Trong màn mưa là mùi đất ẩm ướt, hương lá rau tươi mát, và cả mùi gỗ chua phảng phất vị đắng, cùng vị ngọt của trái chín.
Kiển Tuy đun nước nóng định ngâm mình, lúc đi ngang qua nhà chính, y thấy trên đĩa hoa quả bày rất nhiều hạt dưa, lạc.
Y bới tìm trong đó, thấy được vài viên kẹo xí muội, bèn lấy một viên, vừa đi vừa bóc vỏ, cho vào miệng, ngậm cho tan một vòng.
Vị chua ngọt, lại phảng phất chút đắng.
Cái vị này mới là chuẩn nhất.