Kiển Tuy nuôi một con sói.
Kiển Tuy thà nuôi một con thú hoang nguy hiểm, còn hơn ở bên cạnh hắn!
Mùi pheromone của Alpha không thể kiềm nén mà tuôn ra, khiến bé Hôi có khứu giác nhạy bén cũng phải chú ý.
Giữa màn mưa, Sầm Kiêu Uyên cũng như con sói kia, toàn thân ướt sũng. Mùi trầm hương gỗ mun hòa vào màn sương ẩm ướt, vừa có vị đắng nhẹ lại xen lẫn chút ngọt ngào.
Hành tung của Trần Nhiên rất khó tìm. Người của Sầm Khỉ Lộ đã tốn không ít công sức mà cũng chỉ lần ra được một phương hướng mơ hồ.
Mấy tháng ròng, dưới áp lực liên tục từ Sầm Kiêu Uyên, nụ cười đầy tự tin của một kẻ luôn quen tính toán mọi đường đi nước bước trên mặt Sầm Khỉ Lộ cuối cùng cũng rạn vỡ.
Và lần này, sự cố do nhà họ Giang và nhà họ Triệu bắt tay gây ra ở khu C, ngược lại đã khiến Trần Nhiên lơ là cảnh giác, tự cho rằng Sầm Kiêu Uyên không thể phân thân ra mà cử người theo dõi y được nữa.
Ngay ngày thứ hai y ở lại nơi này, Sầm Kiêu Uyên đã dựa theo tình báo mà tìm đến.
Trước khi hắn đi, Sầm Khỉ Lộ tỏ vẻ không tán thành: “Vẫn chưa chắc chắn cậu ta ở đó. Em mà đến khu C bây giờ, nhất định sẽ khiến bọn Triệu Ương Khải cảnh giác.”
“Đó là vấn đề chị cần giải quyết.”
Sầm Kiêu Uyên đáp.
“Cũng không nhất thiết phải để em thân chinh, tôi sẽ cho người đi bắt cậu ta…”
“Tôi sẽ tự mình đi.”
Sầm Kiêu Uyên ngước đôi mắt màu trà nhạt lên.
“Bắt buộc phải là tôi.”
Sầm Khỉ Lộ không thể cản nổi hắn. Hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy Kiển Tuy, phải tự tay bắt y về mới cam lòng.
Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Hắn nhìn thấy ba người họ đang vui vẻ nói cười.
Bên cạnh Kiển Tuy có một con sói con vẫn chưa trưởng thành, có cả em trai của y, và cả tên Alpha giả dạng Beta kia nữa.
Tận mắt chứng kiến cảnh này, Sầm Kiêu Uyên tức đến nổ phổi.
Chỉ cần rời xa hắn, Kiển Tuy sẽ sống rất tốt, sẽ biết nói biết cười, sẽ dùng đôi mắt đen láy ấy để nhìn những người khác.
Hắn như thể quay lại thời điểm vừa mới phân hóa, không tài nào kiểm soát nổi pheromone, cũng chẳng thể điều khiển được cảm xúc của mình. Dung nham nóng bỏng như muốn phun trào từ sâu trong cơ thể, từ trái tim lan ra tứ chi, chảy qua từng mạch máu, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.
– Nhưng lại chẳng có nơi nào để trút giận.
Sầm Kiêu Uyên đã biết từ lâu rồi.
Ngay từ khoảnh khắc hai người gặp lại nhau, lẽ ra hắn nên hiểu rõ.
Sẽ không còn ai vịn lấy vai hắn, nghiêng đầu ngây ngô hỏi: “Cậu chủ, cậu sao thế? Cậu chủ, cậu khó chịu lắm ạ?”
Cũng sẽ chẳng còn ai vỗ về sau lưng hắn, mặc cho tóc hắn cọ vào cổ mình, để rồi không một chút phòng bị mà phô ra phần gáy sạch sẽ thơm mát.
Không có bất kỳ một Beta nào… Không có bất kỳ một ai, sẽ lại gần hắn trong những lúc hắn điên cuồng và cuồng bạo nhất, giống như Kiển Tuy, để nói với hắn rằng, tôi mong người sống sót sẽ là ngài, tôi mong ngài sẽ không bị thương.
Cho dù tất cả những điều này đều là giả dối, là sự cố tình lấy lòng của một Beta, là nỗ lực để sinh tồn…
Sầm Kiêu Uyên cũng đành chấp nhận.
Thế nhưng, một khi đã là diễn kịch, một khi không phải thật lòng, thì sẽ có lúc phải hạ màn.
Ngày trước, khi Kiển Tuy rời khỏi khu A, lạc lõng giữa sân ga như một chú chó không tìm được đường về, chính Sầm Kiêu Uyên đã ra lệnh cho lính gác đổi ca chỉ đường cho y.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Beta ấy sẽ một đi không trở lại.
Chỉ cần nghĩ đến việc Kiển Tuy sẽ không ở bên cạnh hắn mãi mãi…
Sầm Kiêu Uyên đã không thể nào chịu đựng nổi.
Trời đổ mưa.
Cơn mưa gột rửa vạn vật, Sầm Kiêu Uyên từ đầu đến chân đều ướt sũng.
Giờ đây, ngay cả một con sói con cũng dám gào thét trước mặt hắn.
Bé Hôi gồng mình nhe nanh, muốn đuổi kẻ không mời mà đến trước mắt đi, nhưng Alpha kia lập tức nạt lại. Hắn chỉ cần khẽ giải phóng pheromone, sói con đã cụp đuôi rên ư ử rồi bỏ chạy.
Nếu đây là chiến trường.
Nếu kẻ nào không chiến đấu, thì chỉ có một con đường chết.
Thế mà nó không chiến đấu, lại quay đầu nhào vào lòng Kiển Tuy. Kiển Tuy v**t v* tấm lưng ướt sũng của bé Hôi, còn dỗ dành “bé chó” của mình đừng đi dầm mưa.
Hàng mi Sầm Kiêu Uyên trĩu nặng những giọt nước. Mưa làm nhạt đi mùi pheromone của hắn, làm nhạt đi hương gỗ trầm, và làm nhòa đi mọi thứ trước mắt.
Mưa, trượt dài trên gò má, lướt qua vết sẹo hình trăng lưỡi liềm bên thái dương, chảy xuống tận cằm, tựa như một giọt lệ chực rơi, rồi tuột xuống, hòa vào mặt đất, lẫn vào những giọt mưa khác.
Lẽ ra hắn nên lập tức bắt y đi, đưa y rời khỏi nơi này, rời khỏi hai thằng ngu kia.
Tại sao không thể chỉ có một mình hắn thôi?
Hắn chỉ cần một mình Kiển Tuy là đủ rồi, những kẻ khác chết hết đi cho xong.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cánh cửa gỗ phát ra một tiếng “cộp”. Sầm Kiêu Uyên bất giác bước lên một bước.
Duyên Dư vội vã chạy ra khỏi cửa, Sầm Kiêu Uyên lập tức thu lại hơi thở, trơ mắt nhìn bóng lưng chàng trai vội vã chạy đi.
Kiển Tuy giấu bàn tay đang tái phát bệnh cũ ra sau lưng, cười hề hề với em trai mình.
Cơn mưa ở khu C mang theo mùi bùn đất, khiến người ta liên tưởng đến xác động vật trong rừng sâu, đến những cái xác thối rữa ở bãi rác. Nước mưa bẩn thỉu rơi vào mắt Alpha, để lại từng cơn cay xè.
Sầm Kiêu Uyên không chớp mắt, mặc cho nước mưa từ trên mí mắt chảy vào rồi lại tuôn ra từ khóe mắt. Cảm giác đau đớn kéo dài như sợi chỉ dai dẳng, chẳng đáng là bao so với những vết thương thập tử nhất sinh trên chiến trường, nhưng lại khiến hắn thảm hại đến mức không biết phải làm sao.
Trời đổ mưa.
Cơn mưa vùi lấp tất cả.
Hơi thở của trầm hương gỗ mun, pheromone của hắn, và cả sự tồn tại của hắn, tất cả đều như bốc hơi trong trận mưa rào.
##
Kiển Tuy tưởng mình nuôi một con chó… Thật nực cười.
Mau vứt con sói đó đi.
Sầm Kiêu Uyên không chút biểu cảm, bước đi trên những viên gạch ngói không mấy chắc chắn. Dù khoảng cách rất xa, con sói kia vẫn gầm gừ với hắn.
Bé Hôi đã nhớ kỹ mùi của hắn, chỉ cần Sầm Kiêu Uyên có ý định đến gần, nó sẽ lập tức vào trạng thái chiến đấu.
Kiển Tuy vẫn còn đang ngơ ngác: “Mày đến kỳ đ*ng d*c rồi à?”
Con sói con không biết xấu hổ kia lại còn vẫy đuôi cọ vào người Kiển Tuy, hoàn toàn ném kẻ địch là hắn ra sau đầu.
Sầm Kiêu Uyên thầm nghĩ, hay là hầm nó ăn thịt quách cho rồi.
Thịt sói chắc là không ngon, thôi thì chia cho cái đứa nhóc đang la lối om sòm bên ngoài, đứa nhóc suýt nữa thì làm lộ hành tung của hắn.
Sầm Kiêu Uyên ném trái táo cho đứa trẻ đang la hét, ra hiệu cho nó không được nói gì cả.
Mắt đứa trẻ sáng rỡ, líu lo “được, được, được”.
Đợi Sầm Kiêu Uyên ẩn nấp xong, trái táo đã thu hút một đám trẻ con đến tranh giành. Kiển Tuy đẩy cửa bước ra, còn bị một đứa trong số đó lườm cho một cái.
Giỏi thật đấy.
Chỉ biết giở thói hung hăng với y thôi.
Không có chủ ở bên thì chỉ biết cụp đuôi bỏ chạy.
Đúng là giống hệt con sói khờ kia.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Ánh mắt Sầm Kiêu Uyên dừng lại trên đứa trẻ hung hăng nhất, ồn ào nhất, rồi hắn thoáng trầm ngâm.
Lại mưa nữa rồi.
Sầm Kiêu Uyên ghét trời mưa.
Kiển Tuy bị mưa xối thành con gà rù, lúc đi ngang qua sảnh lớn còn không quên lựa đồ ăn vặt từ đĩa trái cây.
Suốt ngày chỉ biết ăn, nhà có thêm người mà cũng chẳng hay biết.
Sầm Kiêu Uyên theo bước chân Kiển Tuy vào sảnh lớn, đoạn cầm lên một viên kẹo xí muội.
Loại kẹo này, trong căn nhà ở khu B cũng có, cả một túi đầy, ngọt đến ngấy, tất cả đều đã phủ bụi trong tủ.
Sầm Kiêu Uyên xé vỏ kẹo, bóc một viên bỏ vào miệng.
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào viên kẹo, vị đắng lập tức lan tỏa.
Rốt cuộc thì hắn đến đây để làm gì? Mục đích ban đầu của hắn, lý do hắn nóng lòng đến khu C như vậy…
Là để đưa Kiển Tuy đi.
Hành tung của Trần Nhiên đã bị bại lộ hoàn toàn, Duyên Dư cũng đã bị điều đến một khu vực khác.
Sầm Kiêu Uyên đã ở lại khu C đủ lâu rồi. Bãi rác tuy ẩn khuất, nhưng sớm muộn gì nhà họ Triệu cũng sẽ tìm đến tận cửa.
Hắn cần phải đưa Kiển Tuy đi trước lúc đó.
Viên kẹo xí muội trong miệng tan dần, mang theo vị chua ngọt mà Kiển Tuy từng nói là giống mùi pheromone của y.
Sầm Kiêu Uyên vừa bước lên một bước, bé Hôi đã xông tới, nhe hàm răng nanh sắc nhọn lao về phía hắn!
Ngoài trời vẫn đang mưa, Kiển Tuy đang tắm trong phòng. Tiếng mưa rơi lộp độp trên bậu cửa sổ át đi mọi âm thanh, khiến y chẳng nghe rõ được gì, cứ ngỡ bé Hôi vẫn đang ngồi canh ngoài cửa như mọi khi.
Sầm Kiêu Uyên né được mà không tốn mấy sức. Con sói lao tới quá mạnh, đâm thẳng vào màn mưa, toàn thân ướt sũng, hai mắt sáng quắc.
Sầm Kiêu Uyên cũng bước theo ra ngoài, mái tóc lập tức ướt đẫm, dính chặt vào má. Những giọt mưa trượt dài trên sống mũi cao thẳng của hắn.
Bé Hôi cảnh giác lùi lại một bước. Sầm Kiêu Uyên khẽ cười một tiếng: “Sao cứ phải vội đi tìm cái chết thế nhỉ?”
Con sói lại bắt đầu tru lên, từng tiếng một, hòa tan vào màn mưa.
Lần này Kiển Tuy đã nghe thấy. Từ trong phòng tắm, y bối rối gọi ra: “Bé Hôi?”
“Mày không muốn tao đưa cậu ấy đi à?”
Giờ phút này, đối diện với một con vật, một con thú hoang, ánh mắt Sầm Kiêu Uyên lại chứa đầy sự thù địch cố chấp.
“Tất cả chúng mày đều ngăn cản tao, đều không muốn tao đưa cậu ấy đi!”
Lần này, bé Hôi không cụp đuôi bỏ chạy nữa, mà cũng gầm gừ đáp trả.
Nắm đấm của Sầm Kiêu Uyên siết chặt, hai cánh tay run lên.
Em trai của Kiển Tuy không hề thờ ơ với y như những gì thể hiện trong tin nhắn. Ngược lại, cậu ta quan tâm y vô cùng, nếu không đã chẳng tốn công tốn sức giấu anh mình ở một nơi như thế này, đã chẳng sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Ngay cả Duyên Dư cũng vậy. Mấy ngày sau khi Trần Nhiên rời đi, anh vẫn còn ở lại.
Sầm Kiêu Uyên từng nghĩ hay là giải quyết luôn tên Alpha cấp thấp này tại đây. Sự tồn tại của anh là một mối đe dọa với hắn, bởi Kiển Tuy vẫn luôn nhượng bộ vì Duyên Dư.
Độ ghen tuông trong lòng Sầm Kiêu Uyên cứ đầy lên hết lần này đến lần khác. Điều khiến hắn bất lực nhất là hắn chỉ có thể dùng cách uy h**p, chỉ có thể dùng Duyên Dư làm con tin để trói buộc Kiển Tuy bên mình.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, là hắn tìm thấy Kiển Tuy trước.
Là do Kiển Tuy quá sơ hở nên mới bị hắn tìm thấy.
Hắn có quyền… Phá hủy.
Phá hủy cái gì?
“Kiển Tuy, em tưới nước nhiều quá, cây con sẽ chết đấy.”
Hai ngày Duyên Dư còn ở lại, anh vẫn luôn giúp Kiển Tuy trông chừng mảnh vườn rau đó.
Vì Kiển Tuy đã thất bại quá nhiều lần, nên anh không khỏi lo lắng hơn một chút.
Kiển Tuy có hơi nản lòng: “Em chỉ… Muốn thấy nó nảy mầm thôi.”
“Sẽ nảy mầm thôi.”
Duyên Dư an ủi: “Em đã dốc lòng thế này cơ mà, nó nhất định sẽ nảy mầm.”
Phá hủy cái gì đây?
Phá hủy hạnh phúc mà Kiển Tuy đã khó khăn lắm mới có được.
Sự tồn tại của hắn, việc hắn đứng ở đây ngay lúc này, việc hắn xuất hiện trước mặt Kiển Tuy, sẽ chỉ khiến y đau khổ mà thôi.
“Bé Hôi?”
Giọng của Kiển Tuy đã gần hơn, y đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn ra ngoài.
Sầm Kiêu Uyên cau mày. Ngay khoảnh khắc hắn quay đầu lại, con sói đã lao tới cắn vào cánh tay hắn, không chút lưu tình mà ngoạm một miếng.
Sầm Kiêu Uyên gằn một tiếng, một cước đá bay bé Hôi, khiến nó bay ra xa, rơi mạnh xuống bụi cỏ.
Máu theo cánh tay nhỏ giọt xuống, rồi nhạt dần và tan biến dưới làn mưa…
Dù vậy, Sầm Kiêu Uyên vẫn cố gắng khống chế pheromone không để rò rỉ ra ngoài. Viên kẹo trong miệng đắng ngắt, nuốt xuống vị chua chát, cổ họng cũng đau rát.
Xí muội đắng, xí muội đắng.
Hắn đã nếm phải trái đắng chỉ dành riêng cho mình.
━━━━━━━━
[Lời tác giả]
Một chương viết rất đã tay.
Biết các bạn lo lắng điều gì rồi, bé Hôi không chết đâu, hôn các bạn chụt chụt.