Ngày hôm sau khi Kiển Tuy đổi màu mắt, Sầm Kiêu Uyên đã đến gặp Sầm Khỉ Lộ. Ở chỗ cô ta, hắn biết được Giang Nghi Vãn đã trở về nhà họ Giang.
“Nhà họ Sầm không cần thiết phải giữ một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh, hơn nữa tên đó cũng chỉ là một đồ ngu thôi.”
Bấy giờ, Sầm Khỉ Lộ đang pha trà, trong phòng trà mang đậm nét cổ xưa, hương trà thoang thoảng lan tỏa khắp không gian.
“Cậu ta đã tự phá hủy tuyến thể của mình, vẫn là Thiều Anh phải kéo cậu ta từ Quỷ Môn Quan trở về.”
Sầm Khỉ Lộ rót trà xong, nhẹ nhàng đẩy tách trà đến trước mặt Sầm Kiêu Uyên, vẻ mặt vô tội nói: “Em để tâm đến Omega đó à? Vậy thì em nên nói với tôi sớm hơn.”
Kiển Tuy biết chuyện này cũng không khỏi sững sờ.
Tuyến thể một khi đã tổn thương thì vết thương ấy sẽ không thể phục hồi, có lẽ cả đời này Giang Nghi Vãn sẽ không thể cảm nhận được pheromone, nhưng kỳ đ*ng d*c của Omega vẫn sẽ giày vò cậu.
Sầm Kiêu Uyên nói: “Sầm Khỉ Lộ đã cài người của mình bên cạnh Giang Nghi Vãn, chuyện tuyến thể của cậu ta bị phá hủy hiện vẫn chưa bị phát hiện.”
“Cậu ấy vẫn còn sống ư?”
“Bị nhà họ Giang nhốt lại rồi.”
Sầm Kiêu Uyên nói: “Bọn họ không xử lý Giang Nghi Vãn là vì vẫn muốn liên hôn với nhà họ Triệu, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Bọn họ giấu nhẹm chuyện Giang Nghi Vãn trở về, hẳn là có cân nhắc đến việc hợp tác với nhà họ Triệu.”
Kiển Tuy trước nay vốn không rành những chuyện thế này, nên giờ nghe cũng không hiểu lắm.
Sầm Kiêu Uyên bèn giải thích cho y, rằng nhà họ Triệu thực ra không quá tha thiết tấn công khu C. Nhưng nhà họ Giang thì khác, những năm gần đây họ liên tục sinh ra các Alpha và Omega chất lượng kém, tất cả đều bị bí mật đưa đến khu B. Cứ đà này, gia tộc của họ tất sẽ đi đến chỗ suy tàn, vì vậy họ muốn khai phá những con đường khác.
Triệu Ương Khải đã lớn tuổi, chỉ muốn cưới một Omega trẻ đẹp về để vui vầy hưởng lạc, nghe nói ông ta còn có vài sở thích đặc biệt.
Nhà họ Giang đổ hết trách nhiệm việc Giang Nghi Vãn mất tích lên đầu Sầm Kiêu Uyên. Người già mà, khó tránh có lúc hồ đồ, thế là thật sự liên minh với nhà họ Giang, muốn cho Sầm Kiêu Uyên một bài học.
Hiện tại nhà họ Triệu bỏ tiền, nhà họ Giang bỏ sức. Nhưng một khi Giang Nghi Vãn trở về, mọi chuyện được giải quyết, thì sẽ chẳng còn liên quan gì đến Sầm Kiêu Uyên hay khu C nữa.
Nhà họ Giang tham lam, muốn bắt cá hai tay, mới tạo nên cục diện ngày hôm nay.
Giang Nghi Vãn đúng là một quả bom hẹn giờ. Nước cờ này của Sầm Khỉ Lộ đi không hề sai. Hoặc là Giang Nghi Vãn chết một mình, hoặc là cậu kéo cả nhà họ Giang chết chung, một mối làm ăn quá hời, dù sao cũng không liên quan đến nhà họ Sầm.
Sầm Kiêu Uyên cũng không cần phải mạo hiểm quay về khu C, chỉ việc ngồi chờ bọn họ chó cắn chó, lông bay đầy miệng. Một khi Triệu Ương Khải phát hiện Giang Nghi Vãn là một kẻ vô dụng, ắt sẽ nổi trận lôi đình.
Sầm Khỉ Lộ sẽ chẳng bận tâm đến sống chết của một Omega quèn.
Ngược lại việc Sầm Kiêu Uyên chủ động quay về mới là điều khiến cô ta ngạc nhiên.
“Tôi còn tưởng em không muốn về nữa, dù sao thì chó nhỏ của em cũng đã tự tìm đến bên em rồi.”
Ngay sau đó, cô ta lại nói lần này là do cô ta phán đoán sai lầm. Vốn tưởng Sầm Kiêu Uyên ra mặt thì hai nhà Giang, Triệu sẽ biết khó mà lui, ai ngờ lại càng chọc giận họ hơn, dẫn đến việc Sầm Kiêu Uyên bị trọng thương.
Cô ta chủ động nhận sai, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút ăn năn, thậm chí còn nhắc đến chuyện Sầm Kiêu Uyên giả mù.
Cô ta nói: “Em cũng giỏi thật đấy.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Sầm Khỉ Lộ cũng không ngờ được một Beta lại có thể trốn thoát lần thứ hai, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Sau khi sự việc xảy ra, Sầm Khỉ Lộ đã bắt giữ con gái của Thiều Anh ngay trong đêm.
Như đã nói ở trên, cô ta sẽ không mềm lòng với Omega. Ban đầu Thiều Anh không chịu khai, Thiệu Thiến quả thực đã phải chịu không ít khổ sở, ép Thiều Anh không còn cách nào khác, đành phải nói ra tung tích của Kiển Tuy.
Biết được Kiển Tuy đã quay về khu C, phản ứng đầu tiên của Sầm Khỉ Lộ là không thể nào. Mãi cho đến khi có tin tức từ khu C truyền đến, cô ta mới nhận ra có những chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Sau đó những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tiếp xảy ra, Sầm Khỉ Lộ đã không còn thấy lạ nữa. Điều duy nhất khiến cô ta kinh ngạc là Sầm Kiêu Uyên lại dám đưa Kiển Tuy trở về khu A một lần nữa.
Bọn họ từng có một giao dịch, nhưng Sầm Kiêu Uyên đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên Sầm Khỉ Lộ không định thực hiện lời hứa vào lúc này.
Tất cả những chuyện trên, Sầm Kiêu Uyên đều không nói rõ với Kiển Tuy.
Hắn chỉ kể cho y nghe chuyện của Giang Nghi Vãn, giải thích những mối quan hệ rối rắm trong đó.
Hoàng hôn buông xuống, bốn bề chìm trong bóng tối mờ mịt.
Trong phòng không bật đèn. Chờ một lúc lâu, thấy Sầm Kiêu Uyên không nói gì nữa, Kiển Tuy mới lên tiếng: “Hết rồi sao?”
“Hết rồi.”
Sầm Kiêu Uyên cụp mắt xuống, v**t v* gò má y: “Tôi nói xong rồi, cậu có gì muốn nói không?”
“Nhưng tôi cảm thấy ngài vẫn còn điều muốn nói.”
Kiển Tuy mặc cho nụ hôn của Alpha rơi trên má mình, cũng không né tránh: “Bởi vì ngài không hề nhìn tôi.”
“Không còn gì nữa, những gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi. Tôi đã nói, tôi không muốn quan tâm đến sống chết của người khác…”
Nụ hôn của Sầm Kiêu Uyên trượt xuống cằm Kiển Tuy.
“Nhưng chỉ cần một câu của cậu, bất kể là chuyện gì, tôi cũng sẽ làm.”
Kiển Tuy chớp mắt: “Ngài đang uy h**p…”
“Tôi uy h**p gì chứ?”
“Ngài cứ như đang nói ‘chọn người khác hay là chọn tôi’ vậy.”
Sầm Kiêu Uyên im lặng một lúc rồi cúi xuống hôn lên môi y, nụ hôn rất mãnh liệt và chẳng theo một quy tắc nào, chẳng mấy chốc đã nếm thấy vị máu.
Kiển Tuy không cảm thấy đau, là do Sầm Kiêu Uyên đã tự cắn rách môi mình, nhưng y vẫn nếm thấy vị gỉ sắt, vị bút chì, và cả mùi của những thứ mục nát cũ kỹ, trong đó còn có cả hương vị của Alpha.
Từ ba năm trước Sầm Kiêu Uyên đã tan nát tả tơi. Hắn cố gắng chắp vá bản thân thành một dáng vẻ mạnh mẽ, độc đoán, nhưng thực chất bên trong chỉ là một khối bông cháy sém.
Kiển Tuy hỏi: “Ngài sắp khóc sao?”
Sầm Kiêu Uyên đáp: “Tại sao tôi phải khóc?”
“Bởi vì biểu cảm của ngài cứ như đang nói ‘tôi sắp khóc rồi, cậu phải ôm lấy tôi’ vậy.”
“Vậy cậu sẽ ôm lấy tôi chứ?”
Sầm Kiêu Uyên nhìn y chằm chằm.
Kiển Tuy đưa hai tay ra, khum lại trước mặt Sầm Kiêu Uyên: “Tôi sẽ ôm mà.”
Sầm Kiêu Uyên nhẹ nhàng kéo chiếc vòng trên cổ y, dùng pheromone để mở nó ra.
Hắn không thích màu mắt hiện tại của Kiển Tuy, cũng không thích y đeo vòng cổ nữa. Kiển Tuy chính là Kiển Tuy, là một Beta là được rồi, y cứ là chính mình thì chính là tốt nhất.
Sầm Kiêu Uyên nói: “…Sầm Khỉ Lộ đã cài người bên cạnh Giang Nghi Vãn.”
Kiển Tuy lắng nghe, không nhắc Sầm Kiêu Uyên rằng chuyện này hắn vừa mới nói lúc nãy.
“Người này không thể là người nhà họ Sầm, cũng không thể là bất kỳ ai có quan hệ với nhà họ Sầm.”
Sầm Kiêu Uyên ngước mắt lên, cùng với lúc vòng cổ được tháo ra, hắn chạm vào vết cắn đã đóng vảy sau gáy Beta.
“Người đi theo Giang Nghi Vãn đến nhà họ Giang chính là Duyên Dư.”
Trong phòng chìm vào tĩnh lặng.
Kiển Tuy mấp máy môi, nói: “Phải rồi, suýt nữa thì tôi quên mất, sư huynh là Alpha.”
Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Sầm Kiêu Uyên, hắn lại siết chặt cổ y: “Tôi nói, Duyên Dư đã đến nhà họ Giang, nếu Giang Nghi Vãn chết, vậy thì cậu ta cũng…”
“Nhưng đó là lựa chọn của sư huynh.”
Kiển Tuy nói: “Giống như tôi sẽ đưa ra lựa chọn của mình, dù có vô lý đến đâu, anh ấy cũng sẽ chấp nhận. Vậy nên tôi cũng tôn trọng lựa chọn của anh ấy.”
Sầm Kiêu Uyên ngu người. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Lúc trước Duyên Dư xuống núi hỏi thăm tung tích của Giang Nghi Vãn, có lẽ khi gặp Trần Nhiên, Giang Nghi Vãn đã bị người của Sầm Khỉ Lộ đưa đi rồi.
Tuy không biết vì sao Duyên Dư lại chọn đến khu A, nơi anh căm ghét nhất.
Nhưng đây đúng là lựa chọn của chính anh.
Kiển Tuy hỏi: “Ngài cho rằng tôi sẽ ra lệnh cho ngài đi cứu sư huynh sao?”
Điều này gần như là mặc định.
Sầm Kiêu Uyên mặc định rằng vị trí của mình trong lòng Kiển Tuy không thể lọt vào top ba.
Mà Kiển Tuy cũng thật sự không biết nên đặt Alpha vào vị trí nào. Lúc nhỏ không biết, lớn lên rồi càng không rõ, bây giờ vẫn cứ mơ hồ.
“…Cậu ta không thể chết.”
Câu trả lời của Sầm Kiêu Uyên chẳng ăn nhập gì với câu hỏi, đến cả Kiển Tuy cũng ngây ra, rồi ngay sau đó, Sầm Kiêu Uyên lại nói một cách căm hận: “Cậu ta chết rồi, cả đời này cậu sẽ đều nhớ đến cậu ta.”
Kiển Tuy không cố ý bật cười.
Y che miệng lại, nhưng đôi mắt vẫn cong lên. Sầm Kiêu Uyên nhìn y với vẻ mặt âm u, y lại càng muốn cười hơn.
“Vậy ngài có từng nghĩ, nếu ngài chết đi, tôi cũng sẽ nhớ ngài cả đời không?”
Y thấy mắt Alpha thoáng long lanh, lập tức vội nói: “Không được! Ngài không được chết, tuyệt đối, tuyệt đối không được!”
Sầm Kiêu Uyên cố chấp nói: “Tại sao, Duyên Dư được mà tôi lại không được?”
“Sư huynh cũng đâu thể nói chết là chết được… Ài, ý tôi không phải vậy.”
Đây hoàn toàn là một sự so sánh không cần thiết. Kiển Tuy đành kéo Sầm Kiêu Uyên đến bên giường, bảo hắn nằm xuống, Sầm Kiêu Uyên nằm xuống ngay, hai người đối mặt với nhau.
“Ý của tôi là… Ngài và sư huynh không giống nhau. Sư huynh có cuộc đời riêng, có lựa chọn của riêng mình, nhưng ngài… Ngài đã đưa ra lựa chọn rồi còn gì, ngài đã chọn tôi, và tôi chính là một phần trong cuộc đời của ngài.”
Nói rồi, Kiển Tuy hôn lên đôi môi dính máu của Alpha, nhẹ nhàng, hời hợt in lên đó nụ hôn của mình.
“Người sẽ cùng tôi làm những chuyện thế này, sẽ ôm tôi vào mỗi sớm mai, sẽ làm tôi khóc rồi lại làm tôi cười, trên đời này chỉ có một mình ngài thôi.”
Vốn chẳng cần phải xếp hạng.
Bản thân Sầm Kiêu Uyên đã là độc nhất vô nhị.
Kiển Tuy nói: “Vậy nên ngài nhất định, nhất định không được chết. Ngài mà chết rồi, tôi sẽ chỉ còn lại một mình trơ trọi, trông đáng thương lắm đó.”
━━━━━━━━
[Lời tác giả]
Lại đến màn câu hỏi lựa chọn sinh tử đây
Sầm Tiểu Viên: Chọn nó (chết) hay chọn tôi (chết)!!
Tiểu Quả khó xử, chó con quay vòng vòng.jpg
Đừng chết chứ!! Tất cả đừng có chết dễ dàng như thế chứ!!
Người chắc chắn là phải cứu rồi, nhưng hãy để cho cặp đôi nhỏ của chúng ta tình tứ với nhau một chút đã.