Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 91

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiển Tuy vừa dứt lời, Alpha đã lập tức đè y xuống dưới thân.

Hơi nóng cuồn cuộn ập đến, càn quét khắp người. Kiển Tuy trong cơn mơ màng chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi có phải kỳ nhạy cảm của Sầm Kiêu Uyên sắp đến rồi không, rồi được Alpha khẳng định.

Mãi đến khi cả hai đều đầm đìa mồ hôi, Kiển Tuy đã sức cùng lực kiệt không nói nổi một lời, trong ý thức mờ mịt, y nghe thấy Sầm Kiêu Uyên nói: “Chuyện sau này, tôi sẽ nghĩ cách.”

Rồi sau đó là tin tức về cái chết của Thiều Hàng. Trong nghĩa trang hai người họ chỉ đứng từ xa nhìn một cái.

Sầm Kiêu Uyên nói ông ta vốn đã muốn chết từ lâu rồi, ngụ ý rằng Thiều Hàng không phải tự vẫn chỉ vì câu nói lúc đó của Kiển Tuy.

Kiển Tuy đương nhiên biết điều đó. Hành vi của Thiều Hàng vốn dĩ kỳ quái, thuở nhỏ đã để lại cho y một ám ảnh cực lớn, y cũng không đến mức cảm thấy áy náy vì chuyện này. Hơn nữa lời đề nghị mà y buột miệng nói ra lúc ấy, cũng hoàn toàn là thật lòng.

Trên đường trở về nhà chính họ Sầm, chiếc xe hơi màu đen hai người đang ngồi bị một chiếc xe khác có vẻ ngoài vô cùng phô trương chặn lại.

Tài xế của chiếc xe đối diện vừa lau mồ hôi vừa bước xuống, đến bên cửa kính xe của Alpha, chờ đợi hẳn một phút, cửa sổ xe mới từ từ hạ xuống.

Người tài xế cung cung kính kính đưa lên một tấm thiệp mời, mời Sầm Kiêu Uyên tham dự yến tiệc tối nay. Thiệp mời có hai tấm, tấm còn lại là dành cho ai, không cần nói cũng biết.

Kể từ khi Sầm Kiêu Uyên đưa Kiển Tuy trở về khu A, những lời mời như thế này vẫn không ngớt. Rất nhiều người muốn xem thử Omega ở bên cạnh Sầm Kiêu Uyên rốt cuộc là nhân vật thế nào, nhưng tiếc là nhà chính của họ Sầm không phải nơi người thường có thể vào được, nên các lời mời đều bị Sầm Kiêu Uyên từ chối hết.

Kết quả lần này còn quá đáng hơn, ngang nhiên chặn xe giữa đường. Sầm Kiêu Uyên không thèm nhìn thiệp mời, xé nát ngay lập tức, rồi hỏi người tài xế, đối diện là ai.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu của người tài xế lã chã rơi, vừa rồi căng thẳng quá nên quên cả tự xưng gia môn, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Alpha, hai chân đứng trên đất run lẩy bẩy, một lúc lâu sau mới run rẩy nói ra danh xưng của ông chủ nhà mình…

Người ở xe đối diện là Triệu Ương Khải.

Sầm Kiêu Uyên nhướng mày, người tài xế còn tưởng có cơ hội xoay chuyển, nhưng những mảnh thiệp vụn đã rơi vào lòng bàn tay gã ta, cửa sổ xe cũng từ từ đóng lại ngay trước mặt.

Xe đã chạy đi, để lại người tài xế ôm một đống giấy vụn quay về.

Đỉnh đầu Triệu Ương Khải đã hói, cặp mắt bị mỡ thừa chèn ép chỉ còn là một khe hẹp, trông giống hệt một vị Phật Di Lặc, ông ta chậm rãi nói: “Thôi bỏ đi, cũng đâu có trông mong gì mày làm được việc. Tiệc tối nay, không phải hắn muốn không đi là được đâu.”

Lúc này bên trong chiếc xe đang chạy, Sầm Kiêu Uyên nói: “Người trong chiếc xe vừa rồi chính là vị hôn phu của Giang Nghi Vãn.”

Kiển Tuy: “…”

Y không muốn nghe Alpha kể chuyện cười nhạt như nước ốc đâu.

“Nếu cậu tò mò, tôi có thể nhận lời mời.”

Sầm Kiêu Uyên nói cứ như thật, rồi từ từ tiến lại gần Kiển Tuy.

Kiển Tuy đưa một tay ra chặn lại: “Tôi không tò mò.”

“Thật sao?”

Sầm Kiêu Uyên áp sát vào y, những lọn tóc của cả hai cọ vào nhau: “Tôi có thể đưa cậu đi xem từ xa một cái, sẽ không bị ai phát hiện đâu, cậu cũng biết thân thủ của tôi mà…”

Kiển Tuy biết Alpha đang cố ý trêu chọc mình, nhưng vẫn trả lời: “Thôi khỏi, bây giờ càng ít người nhìn thấy tôi càng tốt.”

Lớp ngụy trang của Kiển Tuy đủ để qua mắt rất nhiều người, nhưng dù sao y cũng là một Beta.

Trong “chuồng” chuyên dành cho người học cùng, Kiển Tuy đã ở đó một thời gian không ngắn. Những người bạn học cùng Sầm Kiêu Uyên trong khoảng thời gian đó đều là đối tượng cần phải đề phòng.

Bây giờ họ đều đã trưởng thành, một số cũng giống như Sầm Kiêu Uyên, đã trở thành ứng cử viên của gia tộc.

Sầm Kiêu Uyên lại tỏ thái độ không quan tâm, bị phát hiện thì đã sao, hắn có thể đánh cho kẻ đó không dám nhận ra mình.

Vì sự an toàn tính mạng của người khác, Kiển Tuy vẫn quyết định tốt nhất là nên ít ra ngoài.

##

Về đến nhà chính không lâu, Sầm Kiêu Uyên lập tức bị người của Sầm Khỉ Lộ gọi đi. Lúc quay về, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

Bữa tiệc tối nay do Triệu Ương Khải tổ chức, Sầm Khỉ Lộ muốn hắn đến dự, lý do là biết đâu lại có được niềm vui bất ngờ.

Sầm Kiêu Uyên vẫn còn ghi hận chuyện để mất Kiển Tuy, bây giờ cô ta lại muốn sai khiến hắn, đương nhiên hắn sẽ không nghe theo.

“Chó con của em có thể không đi, cậu ta ở chỗ tôi sẽ rất an toàn.”

Sầm Khỉ Lộ tung ra con át chủ bài, nhìn sắc mặt Sầm Kiêu Uyên dần lạnh đi.

“Đây không phải là uy h**p, tôi tuyệt đối sẽ không động đến cậu ta, trong lòng em hiểu rất rõ.”

Sầm Khỉ Lộ biết Kiển Tuy quan trọng với Sầm Kiêu Uyên đến mức nào, một người giỏi tính toán như cô ta chắc chắn sẽ không tự tìm khổ cho mình.

“Triệu Ương Khải đã đặc biệt sai người đưa thiệp mời đến tận nhà họ Sầm rồi, trong số những người ông ta mời, nhất định sẽ có người của nhà họ Giang.”

Sầm Khỉ Lộ chỉ nói đến đó.

Sau một hồi suy nghĩ, Sầm Kiêu Uyên quyết định sẽ đi.

Thật ra chỉ cần để Kiển Tuy ở trong phòng là được. Sau ngần ấy ngày, y đã rất quen thuộc với các trang thiết bị ở tầng này, người hầu cũng rất ít khi ra vào, có lẽ là do Sầm Kiêu Uyên đã cố ý dặn dò.

Sầm Kiêu Uyên đưa Kiển Tuy vào thang máy, y hỏi: “Ngài sợ tôi lại chạy trốn sao?”

Sầm Kiêu Uyên đáp không phải.

Kỳ nhạy cảm của Alpha sắp đến, nỗi bất an trong lòng bị phóng đại lên vô số lần. Chuyện đã hứa với Kiển Tuy mãi vẫn chưa làm được, hắn sợ rằng giây tiếp theo Kiển Tuy sẽ đột ngột đề nghị muốn quay về khu C.

Đến lúc đó, hắn phải làm sao đây? Trong lòng Sầm Kiêu Uyên có cả nghìn ý nghĩ đen tối, nhưng tất cả đều tan biến vào khoảnh khắc Kiển Tuy nắm lấy tay hắn.

“Thang máy đến rồi.”

Kiển Tuy chỉ ra ngoài, dắt Alpha ra: “Tiếp theo nên đi đâu đây?”

Sầm Kiêu Uyên: “…Đi thẳng, đến cuối hành lang.”

##

Đó là một phòng trà mang đậm nét cổ xưa.

Sầm Kiêu Uyên nói trong lúc hắn ra ngoài, Kiển Tuy có thể ở đây đợi hắn về.

Phòng trà rất lớn, gian phòng bên cạnh đã được trải sẵn chăn nệm để Kiển Tuy nghỉ ngơi.

Kiển Tuy hỏi tại sao mình nhất định phải ở đây, trả lời y là một giọng nữ từ sau tấm bình phong: “Bởi vì không chỉ người ngoài tò mò về cậu, mà người nhà họ Sầm cũng tò mò như vậy.”

Kiển Tuy nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một cái bóng đổ trên tấm bình phong, hòa cùng vạt áo rộng của nữ chủ nhân, bàn tay cầm tách trà trông vừa thon dài vừa sắc nhọn.

Sầm Khỉ Lộ từ sau tấm bình phong bước ra, mái tóc dài thẳng đến hông, đôi mắt màu hổ phách giống Sầm Kiêu Uyên, trên người mặc áo lót trắng tinh cùng áo choàng ngoài rộng màu đỏ giản dị, tựa như người bước ra từ tranh thơ.

Sầm Khỉ Lộ cũng giống như những Alpha cấp cao khác, sở hữu một vẻ đẹp hớp hồn. Vạt váy của cô ta kéo lê trên mặt đất, bước đi khập khiễng về phía hai người.

Cô ta không hề che giấu, còn Kiển Tuy cũng chú ý đến cái chân đi khập khiễng của cô ta.

Cô ta mỉm cười với Kiển Tuy, nụ cười như một chiếc mặt nạ được đeo lên: “Cậu không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa đâu nhé, lần này tôi sẽ đích thân trông chừng cậu.”

Sầm Kiêu Uyên rõ ràng không hài lòng với lời lẽ của cô ta, nhưng Kiển Tuy lại nhìn đồng hồ, quay đầu nói: “Ngài còn không đi sao, ngài sắp trễ rồi đó.”

Sầm Kiêu Uyên đang do dự không biết quyết định của mình có đúng đắn hay không, thì Kiển Tuy đã đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Trước mặt Sầm Khỉ Lộ, y có chút gượng gạo, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Sầm Kiêu Uyên, nhẹ nhàng đẩy vào ngực Alpha: “Ngài đi đi, đi nhanh rồi về nhanh nhé.”

Sầm Khỉ Lộ tỏ ra hứng thú nhìn xem, Sầm Kiêu Uyên mím môi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo cô ta một tiếng, rồi mới chịu đẩy cửa rời đi.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó ngoan ngoãn như vậy, quả thật… Như một con thú hoang đã được thuần hóa.”

Đợi Sầm Kiêu Uyên đi xa, Sầm Khỉ Lộ mới lên tiếng: “Cuối cùng cũng gặp mặt rồi, chó con của Sầm Kiêu Uyên.”

Kiển Tuy quay đầu lại, đối mặt với Sầm Khỉ Lộ: “Cô là chị họ của Sầm Kiêu Uyên.”

Trong mắt Kiển Tuy, cô ta cũng không có tên.

Sầm Khỉ Lộ bật cười, dường như rất hài lòng với câu trả lời của Beta, rồi hỏi Kiển Tuy: “Muốn uống trà không?”

“Tôi không biết thưởng trà.”

Sầm Khỉ Lộ nói không sao, trong lúc pha trà, Kiển Tuy để ý thấy móng tay bên phải của cô ta rất dài, trong khi tay trái thì không.

Y không nói tiếng nào.

Y vốn mang một sự thù địch tự nhiên đối với Alpha nữ này.

Cô ta cũng là một trong những người coi Sầm Kiêu Uyên như một công cụ.

Trà đã pha xong, Sầm Khỉ Lộ đẩy tách trà đến trước bàn. Kiển Tuy rướn người định lấy, Sầm Khỉ Lộ liền đưa cả hai tay ra cho y xem.

“Bàn tay này là để thưởng trà hưởng lạc.”

Sầm Khỉ Lộ đưa tay phải ra nói, ngay sau đó lại đặt bàn tay còn lại với những móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, phẳng phiu lên bàn, “Còn bàn tay này, là để giết người.”

Cô ta ngước mắt nhìn phản ứng của Kiển Tuy.

Kiển Tuy uống một ngụm trà, vị đắng chát lan ra trong cổ họng, y nhăn mặt nói: “Vậy thì cô là người thuận tay trái.”

Sầm Khỉ Lộ đờ người, rồi bật cười.

Kiển Tuy không hiểu được tại sao cô ta lại cười, bèn đặt tách trà lại lên bàn.

“Thôi tôi không uống nữa, tôi không quen uống.”

“Được thôi.”

Sầm Khỉ Lộ sảng khoái đồng ý, ra lệnh cho người đang chờ bên ngoài chuẩn bị trà bánh và nước lọc.

Đợi Kiển Tuy nuốt xuống vị đắng trong cổ họng, cô ta mới nói: “Tôi nghe người của mình nói, hôm nay hai người đã đến dự tang lễ của Thiều Hàng, thế nào?”

Sầm Khỉ Lộ chắc chắn đã cho người theo dõi, nên mới có thể biết rõ hành tung của họ như vậy.

Bây giờ lại quang minh chính đại nói ra, Kiển Tuy không hiểu ý đồ của cô ta: “Trên đường về trời có đổ một trận mưa bóng mây, rồi tạnh rất nhanh.”

Sầm Khỉ Lộ ngẩn ra, không ngờ Kiển Tuy lại không trả lời theo lẽ thường, cô ta im lặng một lúc, rồi nói thẳng: “Tôi hỏi cậu cảm thấy thế nào, có cảm giác sảng khoái khi thù lớn được báo không?”

Màu mắt của Kiển Tuy bây giờ rất nhạt, nhưng bóng của hàng mi khi rũ xuống vẫn đen và dày, lúc chớp mắt, vẻ mặt y lại mang một nét ngây thơ tự nhiên.

Sầm Khỉ Lộ nói: “Cậu không biết sao, năm đó Sầm Kiêu Uyên vốn có thể trực tiếp giết ông ta…”

“Chuyện này ngài ấy đã nói với tôi rồi.”

“Nó nói thế nào?”

Sầm Khỉ Lộ cười hỏi y: “Nó có nói là nó cố ý giữ lại mạng của Thiều Hàng, để ông ta sống không được chết không xong không?”

Kiển Tuy khựng lại.

“Xem ra nó không nói, cũng phải thôi, cũng nhờ nó nghĩ ra được. Lúc Sầm Quảng Lan chết cũng vậy, chắc chắn nó đã nói gì đó mới khiến Sầm Quảng Lan suy sụp. Tiếc thật, tôi đã không thể tự tay giết ông ta, lại để ông ta điên điên khùng khùng treo cổ chết một cách dễ dàng như vậy.”

Sầm Khỉ Lộ nói: “Nhưng Thiều Hàng chết thật không đúng lúc, đã kéo dài nhiều năm như vậy rồi, ít nhất cũng phải cố gắng thêm chút nữa, phe phái ủng hộ ông ta, tôi vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản được.”

Cô ta dường như xem Kiển Tuy như một loại thú cưng của Sầm Kiêu Uyên, nên nói chuyện không hề che giấu, tàn nhẫn đến đỉnh điểm.

“Em họ của tôi thật sự quá thích cậu rồi, vì cậu mà có thể vứt bỏ tất cả.”

Sầm Khỉ Lộ đột nhiên đưa tay ra, bóp lấy cằm Beta.

“Nói mới nhớ, tôi cũng từng có một người học cùng đi theo. Thời gian chúng tôi ở bên nhau rất ngắn, tôi phân hóa quá sớm, mà cô ấy lại quá sợ tôi. Nếu thời gian chúng tôi ở bên nhau lâu hơn một chút, liệu có giống như cậu và em họ của tôi không nhỉ ?”

Kiển Tuy muốn lùi lại, nhưng Sầm Khỉ Lộ lại cố ý dùng pheromone để áp chế, hương phật thủ cam¹ lan tỏa khắp nơi.

Tuy nhiên Kiển Tuy đã quen với pheromone của Alpha cấp cao, cho dù bị áp chế, y vẫn còn sức để giãy ra.

Y lùi lại một khoảng rất xa, giữ tư thế phòng bị đối với Alpha nữ.

Sầm Khỉ Lộ lại một lần nữa cảm thấy bất ngờ, cô ta vẫy vẫy tay với Kiển Tuy.

“Đùa một chút thôi mà, không được nói với Sầm Kiêu Uyên đâu đấy.”

Kiển Tuy không đi qua đó, dáng vẻ cảnh giác trong mắt Sầm Khỉ Lộ trông hệt như một chú chó con xù lông.

Khóe môi cô ta cong lên thành một nụ cười, nói: “Người chú bất tài của tôi ở khu C sống thế nào rồi?”

Kiển Tuy lúc này mới nhớ ra cô ta là cháu gái của Sầm Mộc, hồi tưởng lại lần cuối cùng gặp Sầm Mộc, ngón tay của bác sĩ suýt nữa đã bị bé Hôi cắn đứt.

“…Rất tốt.”

Sầm Khỉ Lộ gật đầu.

“Ồ, vậy sao.”

Sầm Khỉ Lộ lại nói: “Chó con, cậu biết gì không?”

“…Tôi không phải là chó con.”

Sầm Khỉ Lộ xua tay, nếu không phải chén trà trong tay cô ta, chính y vừa rồi cũng đã uống, Kiển Tuy hẳn sẽ nghi ngờ cô ta có phải đã say rồi không.

“Sầm Mộc cũng từng có một người yêu Beta, chú ta vì người Beta đó mà không tiếc bị tước bỏ cả họ tộc, cũng muốn ở bên người đó. Nhánh của chúng tôi bị đuổi khỏi nhà chính từ rất sớm, mà người chú đó của tôi chính là thủ phạm. Thế là họ cho rằng, đó là lỗi của người Beta kia, bèn sai người đi giải quyết người Beta đó.”

“Là cha của Sầm Mộc, tức ông nội của tôi, đã chính tay tước đoạt hạnh phúc của chú ta.”

“Chó con, cậu biết không? Huyết thống là một lời nguyền.”

Ngón tay của Sầm Khỉ Lộ lướt qua vành chén trà, khóe môi luôn nở một nụ cười.

Trong phòng trà vẫn còn thoang thoảng hương trà, sống lưng của Kiển Tuy hơi thả lỏng.

Đây là… Một phiên bản khác.

Hoàn toàn khác với câu chuyện bịa đặt vớ vẩn của Sầm Kiêu Uyên, Kiển Tuy mơ hồ nhận ra.

Đây mới là phiên bản thật.

Sầm Khỉ Lộ dùng tay chống đầu, mái tóc dài tùy ý xõa trên sàn gỗ. Cô ta duỗi chân phải ra, trên bắp chân vốn nên láng mịn lại có một vết sẹo xấu xí, vặn vẹo.

“Đây là vết sẹo khi tôi bỏ trốn trong lúc bị người của Sầm Quảng Lan truy sát năm đó, cho đến tận hôm nay, vết sẹo này vẫn khiến tôi không thể đi lại bình thường.”

Sầm Khỉ Lộ nói một cách thản nhiên.

“Khu A trước nay không bao giờ nhúng tay vào khu C, là vì họ hoàn toàn xem thường nơi đó. Nhưng tôi thì khác, sở dĩ Sầm Mộc chọn hợp tác với tôi, là vì chú ta biết rất rõ điều này, mà tôi cũng có tham vọng lớn hơn.”

Sầm Khỉ Lộ đã phải lăn lộn từ khu C để leo lên được vị trí ngày hôm nay, cô ta hiểu rõ hơn về việc vận dụng quyền lực, cũng như lợi ích mà nó có thể mang lại cho mình.

Tất cả hận thù này, cuối cùng sẽ luân hồi về đâu? Ngay khoảnh khắc này, Kiển Tuy đột nhiên hiểu ra, Sầm Mộc mong rằng sẽ có một người phá vỡ hoàn toàn tất cả chuyện này, mà người được chọn đó…

“Cậu là Beta đầu tiên bước vào nhà chính.”

Nữ Alpha nở một nụ cười vô cùng khoái trá.

“Mà đám ông già hủ lậu kia vẫn hoàn toàn chẳng hay biết gì, nếu họ mà biết được, vẻ mặt chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây.”

“Điểm yếu của Sầm Kiêu Uyên lúc nào cũng lộ rõ rành rành, chỉ là không ai chịu tin mà thôi.”

“Bọn họ rồi sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn của mình.”

Kiển Tuy cuối cùng cũng buông bỏ cảnh giác.

Sầm Khỉ Lộ không hề coi y là thú cưng của Sầm Kiêu Uyên, sở dĩ Sầm Kiêu Uyên dám giao phó y cho nữ Alpha này, cũng là bởi vì hắn đã quá hiểu cô ta sau ngần ấy năm.

“À phải rồi, cậu có biết tại sao năm đó Sầm Quảng Lan lại dung túng cho Sầm Kiêu Uyên coi trời bằng vung không? Ngay cả khi hắn đánh người ở trường học, nổi điên trước mặt bàn dân thiên hạ, Sầm Quảng Lan cũng không hề ngăn cản. Chính ông ta đã để mặc cho Sầm Kiêu Uyên trở thành một người chẳng khác gì dã thú.”

Nét bi ai thoáng qua trong đáy mắt cô ta.

Kiển Tuy biết câu trả lời cho câu hỏi này.

“…Bởi vì ông ta không cần thêm một người nào thông minh hơn nữa.”

Bọn họ đều là những con thú bị nhốt trong lồng.

━━━━━━━━━━━
(1) Phật thủ cam: Cây phật thủ còn được gọi là thanh yên, phật thủ cam… Có vị đắng, chua và tính ấm. Quả phật thủ không thể ăn trực tiếp nhưng có thể dùng để làm nguyên liệu chế biến các món ăn bổ dưỡng và dùng làm các bài thuốc quý.

Bình Luận (0)
Comment