– Ván gỗ: Hề hề hề hề.
– Hàm Phiến: Sét đánh rồi… @Cẩm Cẩm
– Xuân Tiết: Uống nhầm thuốc à? @Cẩm Cẩm
– Tóc Quăn: Hay là gặp ma! @Cẩm Cẩm
– Bình Nước: Thật không khoa học… @Cẩm Cẩm
– Thư Bản: Tai họa @Cẩm Cẩm
– Hộp Nhạc: Thật đáng ghét! @Cẩm Cẩm
– Cẩm Cẩm: Không sao đâu. @Tôi làm gì! Tôi ở đâu!
– Tôi: Ai… @Tôi?
– Cẩm Cẩm:… Trần Hàm, anh…
– Tóc Quăn: Hàm Phiến cậu thật đáng yêu 233 mau đến đây cho anh thương cậu
– Hàm Phiến: Hừ! Cút xa ra một chút cho ông đây!
Trong nhóm trò chuyện bắt đầu có tin nhắn lóe lên liên tục, Hạ Hải Lâu mỉm cười đầy thâm ý, nụ cười tươi rói này vốn mang theo vẻ quyến rũ không phải dạng thường, đáng tiếc là chiếc khăn bông ướt đặt trên gáy lại phá hủy hết hơn phân nửa điều đó. Ngón cái của hắn lướt qua lướt lại trên bàn phím của màn hình nhưng không hề thực sự gõ lên câu nào, cho đến khi chiếc di động trong tay đột nhiên rung lên!
Đang đợi cái này đó! Hạ Hải Lâu thậm chí không đợi tiếng chuông di động đổ vang đã nhận cuộc gọi:
“A lô?”
Cho dù là đang nghiêm túc làm việc thì cũng không thể nào không nghe được tiếng nói của người nằm ngay bên cạnh, Cố Trầm Chu đánh một dấu tích trong tài liệu rồi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua chỗ của Hạ Hải Lâu, kết quả là ánh mắt anh chạm phải ánh mắt đối phương, hơn nữa còn là nhận được một ‘nụ cười xinh đẹp đầy vẻ lấy lòng của Hạ Hải Lâu’.
Cố Trầm Chu không nói gì mà chỉ nhìn Hạ Hải Lâu chăm chú, sau đó lại nhìn chiếc di động trên tay Hạ Hải Lâu, cuối cùng chẳng hề nói gì cả mà tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hạ Hải Lâu có cảm giác bản thân mình vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong tiếng thở phào này còn xen lẫn chút cảm giác kiêu ngạo tự đắc, loại cảm xúc này không thể cản nổi mà len vào trong bên trong lòng hắn.
“Tiểu Chu?”
“Cho hỏi ai đó?”
Đầu điện thoại bên kia đột nhiên im lặng trong khoảng chừng năm phút đồng hồ.
Hạ Hải Lâu nhẩm đếm số giây, khi đếm từ sáu mươi số đầu tiên đến sáu mươi số thứ năm, chính bản thân hắn cũng phải chậc lưỡi tỏ ra ngạc nhiên.
Cuối cùng, trong khoảng im lặng chợt vang lên một giọng nói nặng nề:
“… Hạ. Hải. Lâu?”
“Là tôi.”
Trong lòng Hạ Hải Lâu cực kì sảng khoái, nụ cười cũng tràn đầy ác ý, hắn thầm nghĩ: Ai kêu lúc trước anh ghét tôi.
“Anh là Vệ Tường Cẩm?”
Xưng hô này quả nhiên là từ khóa mấu chốt, Cố Trầm Chu lập tức ngẩng đầu lên rời mắt khỏi màn hình.
Cố Trầm Chu là vì công việc của mình liên tục bị ngắt quãng, Hạ Hải Lâu lại là vì phản ứng của Cố Trầm Chu, Vệ Tường Cẩm bị ngăn cách thông tin cũng là bởi vì giờ phút này di động thuộc về sở hữu của người khác.
Việc mà Hạ Hải Lâu am hiểu nhất chỉnh là chuyển từ bị động thành chủ động, nói cách khác chính là bản thân hắn không thoải mái là sẽ muốn khiến người khác càng không được vui vẻ, vẻ mặt hắn không hề dao động lại mỉm cười, vừa nhìn Cố Trầm Chu vừa nói chuyện vào trong điện thoại:
“Là bạn thời thơ ấu của anh.”
Những lời này là nói với Cố Trầm Chu.
“Tiểu Chu đang ở ngay bên cạnh tôi, có muốn tôi gọi anh ấy không?”
Lại thêm một khoảng lặng im.
Vài giây sau, điện thoại bị cúp.
Hạ Hải Lâu thầm tận hưởng niềm khoái ý ở trong lòng, lúc ngẩng đầu lên thì đã trưng ra một bản mặt vô tội, tay khua khua di động nói:
“Vệ Tường Cẩm cúp máy rồi.”
Sau đó hắn lại trả đũa:
“Anh và Vệ Tường Cẩm sao vậy hả? Chẳng phải là bạn từ nhỏ ư? Sao tôi vừa mới gọi anh thì anh ta đã cúp máy?”
Cố Trầm Chu:
“…”
Hạ Hải Lâu:
“Hử?”
QQ: ‘Tích tích! Tích tích!’
Hạ Hải Lâu đang cầm di động lập tức chuyển mắt nhìn tin tức mới trong nhóm hội thoại:
– Cẩm Cẩm: Hạ! Hải! Lâu! Cậu rảnh lắm hả mà giả làm Tỏi Bựhả?!
– Xuân Tiết:?
Một loạt người bên dưới ấn dấu ‘+’ cùng số kèm theo sau liên tục.
– Ván Gỗ: Thì ra trong lòng anh Cố Trầm Chu chính là một củ tỏi bự…?
– Cẩm Cẩm: …
– Hàm Phiến: Từ từ đã… Hạ Hải Lâu dùng số QQ của Cố Trầm Chu hả? Thế giới quan của tôi bị đảo lộn – ing…
Bên dưới lại xuất hiện một loạt dấu ‘+’ điên cuồng.
– Chị Hai: Rốt cuộc là các cậu đang quậy cái gì hả? Tin nhắn vừa rồi nhấp nháy liên tục không ngơi nghỉ.
– Rừng Sâu: Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu thực sự dính lấy nhau? Không phải là Hạ Hải Lâu mơ mộng ảo tưởng ư? Chuyện này thật không khoa học!
– Ván Gỗ: Hạ Hải Lâu ở ngay bên cạnh tôi.
– Cẩm Cẩm: Tôi đã nói cậu là Tỏi Bự!… Khoan, Tiểu Chu à?
– Ván Gỗ: Ừ, là mình.
– Cẩm Cẩm: Orz… Tiểu Chu, mình thực sự không phải là đang nói cậu…
Hạ Hải Lâu nhìn tin nhắn mình vừa mới gửi đi trên màn hình di động, chậc lưỡi một cái tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, nói với Cố Trầm Chu:
“Anh không làm việc nữa?”
Cố Trầm Chu đã đứng dậy rời khỏi ghế ngồi đi đến bên giường. Anh liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái:
“Trong hai mươi phút đã bị ngắt quãng ba lần.”
Nói đoạn, anh vươn tay sờ sờ chiếc khăn lạnh đặt trên trán của Hạ Hải Lâu, lật sang mặt khác rồi lại tiếp tục đắp lên cho hắn.
Hạ Hải Lâu chậc lưỡi, mỉm cười cực kì rụt rè rồi thay đổi tư thế, đầu tự động gác lên trên đùi Cố Trầm Chu rồi cầm di động của mình ra, nói:
“Thêm tôi vào đi.”
Cố Trầm Chu liếc Hạ Hải Lâu một cái, tay gửi tin nhắn lên nhóm:
– Anh Thẩm, chị Duyệt, thêm Hạ Hải Lâu vào đi ạ.
– Chị Hai: Dãy số?
Cố Trầm Chu nhập một dãy số dài vào. Không bao lâu sau tiếng ‘tích tích’ đã vang lên, Hạ Hải Lâu cầm di động của mình ra, mở icon hình chiếc loa nhỏ đang nhảy nhót trên màn hình, đồng ý gia nhập nhóm.
Danh sách hiển thị thành viên trong nhóm chat mà Cố Trầm Chu đang tham gia có thêm username chứa toàn những ký hiệu vô nghĩa của một thành viên mới.
-o&*[tehoteu&: Hề hề hề
– Hàm Phiến: Thật phi lý, vì sao tôi nhìn cái username này thì đã trực tiếp liên tưởng đến Hạ Hải Lâu.
– Tóc Quăn: Phải đá đi…
– Hộp Nhạc: Chắc chắn cần đá!
– Điện Thoại: Không thể đá được!
– Nhà: Ai dám đổi username của tôi đó?
– Chị Hai: Tôi.
– Hàm Phiến/ Xuân Tiết/ Tóc Quăn/ Hộp Nhạc/ Bình Nước/ Thư Bản: Ha ha ha…
Xoắn quẩy gớm. Hạ Hải Lâu vừa mới gõ xong ba chữ này, đang định gửi đi thì di động trong tay đã bị Cố Trầm Chu lấy đi mất.
“Anh làm gì đó?”
Hạ Hải Lâu quay đầu nhìn theo hướng chuyển động của cánh tay của Cố Trầm Chu, kết quả là vừa mới xoay được một nửa thì đã bị người bên cạnh ấn xuống.
Đầu ngón tay chạm lên hai má có cảm giác lành lạnh khiến Hạ Hải Lâu không kìm được mà hắt xì một cái.
Cố Trầm Chu ngó Hạ Hải Lâu:
“Cậu mau đi ngủ.”
Đồng thời anh dùng di động của mình gửi tin nhắn lên.
– Ván gỗ: Hạ Hải Lâu sốt rồi, tôi dẫn cậu ta đi nghỉ ngơi.
Trong nhóm chat xuất hiện một khoảng im lặng cực quỷ dị.
Khoảng hai, ba phút sau, Thẩm Đức Lâm xông lên.
– Rừng Sâu: Vợ yêu, mặc kệ bọn nó, chúng ta mau đi ngủ.
– Xuân Tiết: Hề hề hề
– Tóc Quăn: Hề hề hề
– Hộp Nhạc: Hề hề hề
– Hàm Phiến: Cược là bị đánh.
– Cẩm Cẩm: Cược +1
– Thư Bản: Cược +2
Cố Trầm Chu không bận tâm đến nội dung tiếp theo nữa, cũng không định tiếp tục bị người khác để ý đến nên anh trực tiếp tắt di động của mình và Hạ Hải Lâu, tiếp đó anh cầm chiếc khăn mặt đã chuyển sang âm ấm trên trán Hạ Hải Lâu đi vào phòng tắm ở bên ngoài, sau khi thấm nước lần nữa mới quay trở vào phòng.
Chỉ trong vỏn vẹn vài phút như vậy, căn phòng màu lam đậm chợt trở nên an tĩnh.
Cố Trầm Chu nhẹ chân bước đến bên giường sờ lên trán Hạ Hải Lâu, sau đó đặt khăn mặt lên một lần nữa.
Người đang nhắm mặt đột nhiên lặng lẽ mở mắt ra, dường như có vẻ rất buồn ngủ nên chỉ cố giữ được vài giây rồi lại nhắm mắt lại một lần nữa. Nhưng mí mắt mỏng manh vừa mới phủ xuống, chủ nhân của ánh mắt lập tức bừng tỉnh mà mở to mắt ra một lần nữa, hơn nữa ngón tay còn vô thức rung lên giống như đang cố giãy dụa giữa cơn mỏi mệt… Lặp đi lặp lại như vậy vài lần, vẻ mặt Hạ Hải Lâu đã có sự thay đổi rất nhỏ: Giống như mang theo chút mờ mịt, rồi lại như hiện lên biểu cảm nào khác không thể nói rõ được.
Cố Trầm Chu vẫn ngồi bên cạnh nhìn người nằm trên giường.
Anh tắt laptop đi, không nói gì cũng không làm bất cứ việc nào khác, anh chỉ im lặng ngồi đó, im lặng ngắm nhìn, nhìn đối phương đang thống khổ giãy dụa trong phân vân giữa ngủ và thức.
Quả là thống khổ.
Thật đẹp.
Anh cũng không phải là không thích Hạ Hải Lâu. Cố Trầm Chu lại bất ngờ nghĩ như vậy.
Anh đã đoán được hơn phân nửa là Hạ Hải Lâu đang nghĩ cái gì, đang làm chuyện gì, nhưng lại không thể xác định được mục đích của Hạ Hải Lâu khi làm như thế. Muốn biến chuyện này trở thành sự thật ư? Rồi sau đó thì sao? Dù là anh hay Hạ Hải Lâu thì vốn không hề đặt những chuyện như thế này ở trong lòng. Ngày hôm nay anh có thể chính miệng thừa nhận trước mặt mọi người, ngày mai lại vẫn có thể bình tĩnh thản nhiên nói rằng hai người đã chia tay ngay trước mặt những người đó.
Điểm này Hạ Hải Lâu không phải là không lường được trước.
Vậy nên, rốt cuộc là Hạ Hải Lâu đang suy nghĩ cái gì?
Tiếng hát lúc có lúc không bên ngoài cửa sổ không biết đã tắt ngấm từ lúc nào.
Hơi thở của người đang nằm trên giường không được thông thuận cho lắm, ***g ngực nhấp nhô thật mạnh mấy cái, ngón tay cũng vô thức mở ra ngồi nắm lại.
Cố Trầm Chu vươn tay lần tìm về phía trước rồi nắm được bàn tay của đối phương, ánh mắt anh rũ xuống, tay kéo từng ngón tay của bàn tay kia thẳng ra.
Ví dụ như cha anh cùng những áp lực mà ông vừa mới đè ép thêm từ bên trên cho anh vậy, nếu nói rằng ông tức giận vì chuyện của Hạ Hải Lâu, vậy chẳng bằng nói rằng ông ấy đang tìm một thời cơ thích hợp để cho anh một bài học, cũng để xem anh tài giỏi đến đâu.
Mọi chuyện thực ra rất đơn giản: Chuyện ở huyện Thanh Hương, chuyện của Tiết Minh San đều là ý của cha anh hết, nhưng cũng không hoàn toàn là ý của cha anh.
Nếu anh không vượt qua được, không biết phải giải quyết bằng cách nào, vậy đương nhiên – đương nhiên là không có chuyện gì cả. Chỉ là sau này, toàn bộ sự nghiệp, hôn nhân đều phải nghe theo sự sắp xếp của người trong nhà, đừng nói là ở cùng với Hạ Hải Lâu, chỉ e dù có cưới một người phụ nữ thì chưa chắc đã có thể cưới được một người vừa lòng hợp ý với mình.
Ngược lại, nếu anh có thể vượt qua, như vậy anh có thể phát triển sự nghiệp bản thân theo suy nghĩ của mình, cưới người phụ nữ mà mình muốn, thậm chí nếu sau này anh không kết hôn mà ở cùng một người đàn ông thì cũng chẳng có vấn đề gì.
“Từ từ đã, anh đừng chạy!”
Hạ Hải Lâu đang ngủ mơ đột nhiên hô lên.
Cố Trầm Chu tưởng rằng đối phương đã tỉnh bèn ngẩng đầu lên nhìn qua, người vừa hô lên vẫn còn nhắm chặt mắt, hàng mày cau chặt lại, gương mặt tràn ngập vẻ khó chịu.
Ánh mắt anh lưu luyến trên gương mặt đối phương một lúc, thật sự phân tích một cách nghiêm túc giống như đang muốn tìm kiếm điểm khác biệt so với ngày thường – sau đó anh lại mỉm cười vì hành động vô nghĩa của bản thân, bàn tay nâng lên kiểm tra chiếc khăn đặt trên trán đối phương.
Cảm giác lạnh lẽo trên trán khiến Hạ Hải Lâu im lặng được vài phút. Nhưng chút im lặng ấy không kéo dài được nổi mười phút, người trên giường vừa lật mình đã làm chiếc khăn rơi xuống trên gối đầu.
Cố Trầm Chu kéo vai đối phương lại nhưng không quá dùng sức, đã nghe thấy Hạ Hải Lâu đang ngủ lẩm bẩm:
“Đã bảo anh đừng chạy, xem ông đây có đuổi kịp anh không… Đầu gỗ thối… Ưm, Tiểu Chu…”
Cố Trầm Chu thoáng khựng lại, sau đó tự nhủ thầm một câu:
“Tôi đâu có chạy.”
Nói xong câu này anh liền bật cười khẽ, thân mình cúi xuống ghé sát đến bên tai Hạ Hải Lâu, nói:
“Thế nhưng nếu cách cậu dùng để giữ tôi lại chỉ là mấy lời nói này –“
Vậy thì chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Thế nhưng anh còn muốn Hạ Hải Lâu phải làm được gì đây?
Giống như lúc trước vậy, anh có thể tìm được một trăm lý do để ở bên Hạ Hải Lâu, nhưng cũng có thể tìm ra được một trăm lý do để rời khỏi Hạ Hải Lâu.
Rốt cuộc là anh vì cái gì mà quyết định ở bên cạnh Hạ Hải Lâu –
Bản thân Cố Trầm Chu cũng không biết. Anh còn gần như không thể tưởng tượng nổi.
“Hạ Hải Lâu, cậu nói cho tôi nghe, vì sao tôi phải ở lại đây?”
Cố Trầm Chu hỏi, nửa là hỏi đối phương, nửa lại như hỏi chính mình.