Khi bầu trời vẫn còn là một mảng tối đen thì Hạ Hải Lâu đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Vị trí hắn nằm ngủ ở sát bên cửa sổ, khi gió lạnh heo hắt luồn qua một khe hở nhỏ của cửa sổ vào trong phòng thì thổi phất qua mặt hắn, tạo cảm giáchơi ngưa ngứa. Hắn chỉ tiêu tốn thời gian không đến một giây đã có thể vượt qua quá trình từ mơ ngủ đến tỉnh táo.
Đèn đều đã tắt khiến căn phòng chìm vào trong một mảnh đen thẫm. Nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là ánh sáng màu cam của ngọn đèn đường chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào cùng ánh trăng sáng trắng bàng bạc, có lẽ còn có cả một chút màu lam đậm ảm đạm khác nữa, chúng hòa quyện vào nhau thành một rồi chiếu vào nửa phần cửa sổ còn lại còn chưa bị tấm mành cửa che khuất rồi trải một quầng sáng trên mặt đến, có vài mảnh sáng trong đó nhảy lên khỏi mặt đất rồi chiếu đến bên mép giường.
Hạ Hải Lâu nâng ngón tay lên, rõ ràng là không chạm vào thứ gì nhưng lại có thể thâu tóm phần lớn những tia sáng trắng bạc vào trong lòng bàn tay.
Hạ Hải Lâu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Tinh thần hắn cực kì phấn chấn, tứ chi cùng thân mình hoàn toàn không có chút cảm giác biếng nhác nào khi mới tỉnh ngủ mà ngược lại tràn đầy sức mạnh, còn phần trán – Hạ Hải Lâu đưa tay lên xoa cái trán mình một lúc – nhiệt độ đương nhiên đã hoàn toàn lui đi chỉ còn lại nhiệt độ của thân thể. Hắn vừa quay đầu thì gương mặt của người đang say ngủ bên cạnh đã ánh vào đáy mắt, tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền vào trong lỗ tai khiến trái tim trong thân thể cùng tâm trí cũng bắt đẩu nhảy nhót ‘thịch thịch’ tràn đầy sức sống.
Đúng thật là – Hạ Hải Lâu cắn chặt răng hơn một chút, nghiêm túc đánh giá tâm tình của mình.
Không cần dùng dằng cũng không cần suy nghĩ lâu, hắn đã nói với bản thân: Đó là một loại cảm giác rất vui vẻ.
Thân thể của con người có lẽ thật sự có chung một nhịp đập với thân thể. Ví dụ như lúc bị bệnh dù thế nào cũng sẽ cảm thấy yếu ớt hơn một chút, ví như lúc khỏi bệnh sẽ cảm thấy mừng vui, lại ví như được người làm bạn bên cạnh mà mình vô cùng vừa ý chăm sóc chu đáo, vậy sẽ cảm thấy – vô cùng thỏa mãn.
Mình rất vui vẻ. Hạ Hải Lâu lặng lẽ nghĩ như vậy, cảm giác sung sướng chi phối hành động của hắn, khiến ngay cả một động tác đưa tay lên chạm vào khăn mặt của hắn cũng được làm vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sẽ khiến người bên cạnh bừng tỉnh.
Khăn mặt là màu xám, vẫn chưa rơi xuống giường mà được đặt ngay ngắn chỉnh tề trên một cái đĩa được đặt ở tủ đầu giường. Thật quá rõ ràng, Cố Trầm Chu chắc chắn là sau khi đảm bảo hắn không còn cần thứ này nữa thì mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Hạ Hải Lâu chạm vào khăn mặt, nó hãy còn rất lạnh. Hắn lại nhờ vào ánh sáng lọt vào qua cửa sổ để nhìn xem, chiếc này màu xám, không phải cái trước đó.
Lúc nào Tiểu Chu mới đi ngủ nhỉ? Hắn khi nào mới hạ sốt? Trong khoảng thời gian ấy, có phải Tiểu Chu vẫn luôn ở bên cạnh hắn hay không?
Hiện giờ, Hạ Hải Lâu đột nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với loại chuyện vốn chẳng hề có ý nghĩa gì này. Hắn cực kỳ hưng phấn mà bắt đầu liệt kê ra một loạt khả năng, lại không biết mệt mà tìm đủ loại vết tích để rồi tìm cách phản biện, gạt bỏ từng loại từng loại khả năng có thể xảy ra.
Thời gian nhích dần qua từng chút một. Hắn bắt đầu cảm thấy hơi chán ghét, vậy nên hắn nghiêng người qua nhìn gương mặt bình tĩnh đang say ngủ của người bên cạnh, chẳng hiểu sao lại cảm thấy hưng phấn một lần nữa, vì thế hắn vừa tỉ mỉ đánh giá đối phương từng chút một, vừa bấm ngón tay tính toán khả năng này. Nhưng những khả năng đó lại không thể tính được, hắn lại bắt đầu tự hỏi xem lát nữa nên trải qua một buổi sáng với đối phương như thế nào, ví dụ như tiếp tục chuyện mà đêm qua vẫn chưa hoàn thành? Ai nói là không thể chứ Thực ra hiện giờ có thể làm luôn mà…
Chuyện này đúng là nhàm chán. YY đủ rồi, Hạ Hải Lâu tiếp tục nghĩ như vậy không chỉ một lần. Nhưng cùng lúc ấy, hắn lại cũng không chỉ một lần cảm thấy vui sướng cùng hài lòng mà đắm chìm trong loại chuyện nhàm chán này. Bên ngoài ô cửa sổ đằng sau lưng hắn, tấm màn đen bao phủ không trung bị vén lên từng lớp từng lớp một, ánh sáng cũng bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Hắn bắt đầu nhìn thấy rõ ràng gương mặt của Cố Trầm Chu, quả nhiên là giống như đúc với hình dung trong lòng hắn; hắn cũng thấy rõ từng sợi tóc của đối phương, những sợi tóc ấy mềm mại như mọi khi nhưng lại hơi rối bù; hắn còn chú ý đến đôi môi của đối phương, trông có chút nhợt nhạt do không đủ nước; hàng mi của anh chưa từng được chải chuốt nên có chút lộn xộn… Mà trời đã sáng rồi, bên ngoài cũng có tiếng ồn, sao Tiểu Chu vẫn chưa dậy? Chẳng lẽ vẫn chưa đến sáu giờ?
Hạ Hải Lâu đợi đến mức có phần mất kiên nhẫn, hắn vừa buồn bực nghĩ vậy rồi vươn tay lần tìm di động trên đầu giường, kết quả là cầm đến trước mặt thì phát hiện ra di động tắt máy.
Hắn nhìn màn hình tối đen như mực một lát, vẫn không chọn việc khởi động máy mà ngồi dậy, cẩn thận vươn người qua phía trên thân thể Cố Trầm Chu để lấy chiếc đồng hồ mà đối phương đặt ở trên một chiếc tủ đầu giường khác. Lúc vươn người qua người đối phương, hắn còn cố ý cúi đầu xuống nhìn người đang ngủ, phát hiện ra đuôi mày anh chỉ giật nhẹ một chút chứ không hề tỉnh lại.
Đồng hồ được đầu ngón tay câu lên, Hạ Hải Lâu ngồi lại về chỗ của mình, cúi đầu nhìn thì thấy kim giờ và kim phút của đồng hồ đang chỉ rõ ràng vào số sáu và số ba.
Sáu giờ mười lăm phút, đã ngủ quá giờ rồi….
Hạ Hải Lâu đầu tiên là cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng vừa thoáng nghĩ một chút thì khóe miệng đã nhếch lên mỉm cười, nụ cười còn chưa kịp nở rộ hoàn toàn thì hắn đã xoay người đè lên trên người Cố Trầm Chu, cực kì vui vẻ tiến hành hoạt động đánh thức đối phương dậy nhiệt tình gấp bội so với khi đối phương gọi mình dậy:
“Sáu giờ mười lăm rồi, dậy thôi!”
Lúc này đuôi lông mày của người đang ngủ mới giật nhẹ mấy cái rồi đôi mắt mới chậm rãi mở ra.
Cảnh tượng này thật sự rất rung động, giống như nàng công chúa ngủ say trong quan tài bằng thủy tinh cuối cùng cũng mở đôi mắt linh động xinh đẹp của mình ra vậy.
Hạ Hải Lâu tựa như bị mê hoặc mà từ từ cúi thấp đầu xuống, đặt một nụ hôn khẽ xuống mí mắt của người đang nằm ở bên dưới.
Rung động mềm mại tựa như hồ điệp vỗ cánh.
Trong đầu Hạ Hải Lâu vừa mới chợt lóe lên ý nghĩ như vậy thì lại bị người nằm dưới đột nhiên đẩy ra.
“?”
Hắn hơi bối rối, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Cố Trầm Chu ngồi dậy, nghiêng đầu hắt xì vài cái liền.
Hạ Hải Lâu:
“Anh bị cảm?”
Cố Trầm Chu:
“Ừ?”
Giọng nói cũng khản đặc.
Hạ Hải Lâu:
“… Tôi khỏi bệnh rồi, anh bị tôi lây bệnh đúng không?”
Cố Trầm Chu:
“…”
Mãi cho đến khi rời giường rồi uống hết một cốc nước gừng được pha sẵn, Cố Trầm Chu vẫn cảm thấy đầu hơi váng vất, anh cùng Hạ Hải Lâu ngồi trên bàn cơm ngoài phòng khách ăn sáng, Hạ Hải Lâu ngồi đối diện cầm chiếc nhiệt kế mà Cố Trầm Chu vừa kẹp lên xem:
“38.4oC, hơi hâm hấp sốt đấy, anh muốn uống một viên thuốc không?”
“Hơi sốt thì không sao đâu.”
Cố Trầm Chu bưng bát cháo lên uống ngay một hớp nhân lúc còn nóng:
“Uống thuốc cảm xong cả buổi sáng sẽ rất ủ rũ.”
Hạ Hải Lâu không đồng ý:
“Vậy nằm trên giường an ổn nghỉ ngơi chẳng phải là tốt hơn ư? Chẳng lẽ anh còn thiếu thời gian một ngày?”
Cố Trầm Chu day day cổ họng có cảm giác như bị dị vật chặn ngang, không đáp lại lời nói của Hạ Hải Lâu – anh quả thực không thiếu chút thời gian ấy, nhưng cơn sốt nhẹ này cũng chỉ là một việc cực nhỏ bé không đáng kể, vốn không cần phải xin nghỉ phép.
“Còn nữa.”
Hạ Hải Lâu hỏi:
“Sao hôm qua anh không quay về phòng mà nghỉ ngơi? Nếu anh về phòng nghỉ ngơi…”
Hắn liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái:
“Có lẽ sẽ không bị tôi lây bệnh.”
Điều này là đương nhiên. Nhưng giống như tính cách có đôi phần hơi thích sạch sẽ của Cố Trầm Chu vậy, anh cũng có đôi chút khuynh hướng yêu thích sự hoàn mỹ, không chỉ trong việc bố trí con đường chính trị cùng việc lựa chọn đối tượng hôn nhân trong tương lai, ngay cả việc hẹn hò với Hạ Hải Lâu cũng được bao gồm bên trong.
Không thích thì không làm, đã làm thì phải làm cho tốt. Việc này cũng chẳng hề phức tạp.
“Cậu đã bắt đầu nói mê sảng.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Không đến mức ấy chứ?”
Hạ Hải Lâu hơi sửng sốt:
“Nhiệt độ lúc ấy mới 38.5oC đúng không? Trước khi anh ngủ hẳn là tôi đã hạ sốt rồi?”
“Khoảng mười giờ rưỡi đã hạ.”
Cố Trầm Chu nói:
“Nhưng chắc không có liên quan đến cơn sốt, là ảnh hưởng của chứng ảo giác.”
Nếu như thực sự có người dùng trăm cách ngàn kế lấy được bệnh án của Hạ Hải Lâu, sau đó lại lấy việc Hạ Hải Lâu có bệnh về tinh thần làm điểm mấu chốt để kiềm chế rồi tìm cách thắng hắn – vậy kẻ đó đã hoàn toàn sai lầm. Hạ Hải Lâu hoàn toàn không đồng tình với việc này, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói:
“Chắc là không sai, bình thường lúc tôi suy yếu đến một mức nào đó, ví dụ như khi uống rượu, hoặc là –“
Hắn nhún vai một cái, cuối cùng cũng không nói những lời mà mình đã ngẫm nghĩ đến tận lúc bình minh ra.
Cố Trầm Chu cũng chẳng bận tâm đến việc đó, anh ăn xong bữa sáng, thấy đã gần đến giờ làm liền khoác thêm một chiếc áo khoác cho mình, nói:
“Hôm nay cậu nằm nhà nghỉ ngơi đi.”
Hạ Hải Lâu ‘Ừ’ một tiếng rồi cũng đứng dậy đi đến trước mặt Cố Trầm Chu, cầm khăn quàng cổ đến quấn quanh cổ đối phương, híp mắt mỉm cười rồi hôn ‘chụt’ một cái lên trán đối phương:
“Buổi trưa tôi qua đó ăn cơm với anh được không?”
“Được.”
Cố Trầm Chu đồng ý rồi đi giày, ra khỏi nhà. Bước vào thang máy trong hành lang, cảm giác không trọng lượng khiến cơn váng vất trong đầu càng rõ ràng hơn, nhưng cảm giác vương vướng ở cổ lại không còn rõ rệt như lúc mới ngủ dậy.
Cố Trầm Chu đi ra khỏi tòa nhà, mỉm cười gật đầu với người bảo vệ cất tiếng chào hỏi anh, sau đó lơ đãng ngẩng đầu lên theo trực giác liền bắt gặp Hạ Hải Lâu đang đứng tựa bên cửa sổ nhìn anh chăm chú.
Có lẽ cậu ta/anh ấy đang mỉm cười.
Hạ Hải Lâu đứng ở trên tầng cùng Cố Trầm Chu ở tầng dưới cùng nghĩ như vậy.
Nét cười bên môi Hạ Hải Lâu rõ ràng hơn một chút, hắn đứng tựa bên cửa sổ vẫy vẫy tay với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu ngửa đầu lên nhìn đối phương khoảng hai giây rồi khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu một cái.
Cảm giác này thực không tệ. Anh nghĩ như vậy rồi mang tâm trạng tốt đẹp ấy đến tận giữa trưa, cho đến lúc lại thấy Hạ Hải Lâu dáng vẻ cà lơ phất phơ xách theo một chiếc hộp thức ăn to đùng đi vào trong văn phòng của anh.
“Tan ca chưa?”
Hạ Hải Lâu còn chưa bước vào đã mở miệng hỏi.
“Đến vừa đúng giờ.”
Cố Trầm Chu đáp, anh đứng dậy giúp người kia nhấc hộp thức ăn đến đặt xuống bàn trà, cho dù đã chuẩn bị sẵn từ trước nhưng anh vẫn giật mình lắp bắp vì sức nặng trên tay:
Hạ Hải Lâu mỉm cười thần bí, không nói gì mà phất tay ý bảo Cố Trầm Chu ngồi xuống sô pha, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh nhấc nắp đậy của tầng đầu tiên lên, bên trong có hai bông hoa to bằng bàn tay được đặt trên hai đĩa sứ trắng, một bên là rau trộn dưa chuột, một bên là rau trộn rong biển, đám rong biển được xếp thành hình tổ chim, dưa chuột lại được cắt ra thành từng mảnh nhỏ xếp thành hình dạng một đóa hoa.
Hạ Hải Lâu bày hai đĩa đồ ăn này trước mặt Cố Trầm Chu một lúc.
Cố Trầm Chu hơi nhíu mày.
Hạ Hải Lâu vẫn giữ nụ cười đầy vẻ thần bí của mình. Đây là tầng trên cùng trong năm tầng của chiếc hộp khắc hoa làm theo kiểu có thể để người ta xoay tròn được, hắn chuyển tầng trên cùng của hộp cơm ra để lộ những thứ bên trong tầng thứ hai: Đậu hũ kho tàu, rau muống xào, khoai tây thái sợi trộn dấm chua, ba màu sắc đỏ vàng xanh được phối hợp trông cực kì đẹp mắt.
Cố Trầm Chu nhịn không được cười rộ lên, khen ngợi đối phương:
“Rất có lòng! Bên dưới thì sao?”
Lại một tầng hộp nữa bị xoay qua, tầng hộp này bị chia thành bốn ngăn nhỏ hình chữ khẩu, Hạ Hải Lâu lần lượt mở hai ngăn đựng đầy canh bí đao bên trong, hai ngăn khác lớn hơn thì một ngăn xếp thịt dê, một ngăn khác xếp thịt gà bên trong.
Cố Trầm Chu cảm thấy mình hẳn là nên đợi đối phương kéo mở hết các tầng của hộp cơm ra hồi hẵng lên tiếng, vì thế anh nhìn về phía Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu rất dứt khoát mở tầng tiếp theo ra, ngăn này đựng đầy cơm, chỉ là màu sắc có phần đặc biệt, là do trộn thêm một vài loại thực phẩm phụ nên có màu sắc thật rực rỡ.
“Tầng cuối cùng thì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Hạ Hải Lâu cười cười rồi lại xoay tầng thứ tư của hộp đồ ăn, năm tầng hộp xoay ra thành hình xoắn ốc xoáy tròn dần đều xuống đến tầng cuối cùng là nơi đặt đồ tráng miệng: Toàn bộ món trángmiệng xếp thành hình tôm hùm đầy một đĩa nằm trọn vẹn cả ở trong tầng hộp này. Những con tôm hùm này chỉ lớn bằng khoảng nửa ngón tay, vỏ tôm cùng ngao có thể phân biệt được rõ ràng, toàn thân tôm chỉ tuyền một màu trắng, duy độc con mắt là màu đen, trên lưng tôm và mép của ngao có thêm chút sắc hồng nhạt.
“Cái này…”
Cố Trầm Chu vừa mới nói được hai chữ đã bị Hạ Hải Lâu nhanh tay lẹ mắt nhét một con tôm vào trong miệng, anh nhai nhai theo bản năng liền nếm ra được là vị măng khô.
“Hương vị thế nào?”
Hạ Hải Lâu vội hỏi.
Cố Trầm Chu đáp:
“Khá ngon đấy, cậu mất không ít thời gian làm cái này đúng không?”
Rất tốt, mục tiêu đã đạt được một cách hoàn hảo! Thành tích tròn 100 điểm còn phải cộng thêm 1 đó! Hạ Hải Lâu búng tay, đắc ý nói:
“Ông đây làm hết cả buổi sáng mà lị!”
Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu hai giây, sau đó bất chợt phụt cười.
“Rất tốt, ngon lắm, tôi rất vui.”
Anh thành thực nói, thế nhưng vẫn còn không quá trung thực mà nuốt câu cuối cùng lại.
Thực ra cậu lúc này cũng vô cùng, vô cùng đáng yêu.
Quả là đáng yêu đến mức khiến người ta muốn đè xuống.