Trầm Chu

Chương 31

Cho dù là vài phút trước tận mắt nhìn thấy đất đá ập xuống, Cố Trầm Chu cũng không có cảm giác không nói nên lời như lúc này.

“Hạ… Bác gái không không phải là đang nằm trong khu mộ sao?”

“Ai biết là thứ tro cốt gì được đặt ở đó?”

Hạ Hải Lâu nheo mắt, tươi cười trên mặt rất kỳ lạ, vừa tàn khốc lại vừa sảng khoái. Hắn tùy tiện nhặt xương cốt dưới đất lên ném vào trong bình, mấy chiếc xương đầu còn đặt trong lòng bàn tay lau lau một chút, mấy chiếc sau vẫn còn dính đầy bùn nước đã bị ném vào trong bình, không còn chút vẻ gì giống như lúc vội vã túm lấy cái bình lúc đất đá ập xuống vừa rồi.

“Tro cốt trong mộ là cậu bỏ vào đúng không?”

Cố Trầm Chu nhìn cái bình đựng đầy xương trắng trước mắt hỏi Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, nhặt mảnh xương cốt cuối cùng lên:

“Là tôi.”

“Đi thôi.”

Cố Trầm Chu không nói thêm gì nữa, đứng lên kéo theo Hạ Hải Lâu rồi buông ra – lúc này anh mới phát hiện ra tay hai người hãy còn nắm chặt lấy nhau.

“Chúng ta đi lên sườn núi trước.”

Hạ Hải Lâu không lên tiếng mà chỉ liếc mắt nhìn cánh tay Cố Trầm Chu buông xuống một cái, cầm bình xương lên đuổi kịp bước chân của người kia.

Tiếng vang trong khe núi dần dần yên lặng.

Hai người đi từ trong bùn lầy ra, bước thấp bước cao đi về phía sườn núi vuông góc với nơi bị trôi đất đá. Chỗ sườn núi không bị lở đất này có độ nghiêng cực lớn, xung quanh lại không có chỗ nào lồi ra để bám lấy, cũng may bình thường hai người leo núi cũng không ít, vừa kéo vừa đỡ nhau một hồi cuối cùng cũng vững vàng leo lên được chỗ có độ cao hơn mười thước.

Sắc trời càng lúc càng tối, trăng tròn vốn lơ lửng giữa trời không biết cũng đã ẩn nấp vào trong tầng mây từ lúc nào.

Cố Trầm Chu vào Hạ Hải Lâu ngồi xuống một chỗ sườn núi bằng phẳng hơn một chút, từ đầu đến chân hai người toàn là bùn lầy, lúc ở dưới còn không cảm thấy gì, hiện tại vừa rời khỏi nơi nguy hiểm một lúc lập tức cảm thấy ngồi kiểu gì cũng không thoải mái. Nhưng bất kể là ai, vào thời điểm như thế này cũng không có ham muốn oán giận. Bọn họ ngồi song song với nhau yên lặng một hồi lâu, Hạ Hải Lâu mở miệng phá vỡ sự im lặng:

“Anh nghe được những gì rồi?”

Cố Trầm Chu mất một lúc mới tập trung được tinh thần, nhận ra Hạ Hải Lâu đang nói về mẹ mình:

“Không được mấy, bác gái một mình đến đây vào hơn hai mươi năm trước?”

Anh chỉ dùng một câu đã khái quát được tin tức mình nghe thấy.

“Nếu không phải xe của Hạ thiếu gia đỗ ở đây, tôi thật sự không thể liên tưởng được gì.”

“Cho dù không có xe của tôi, nhiều nhất là trong hai ba ngày Cố thiếu gia cũng có thể thuận lợi hỏi thăm được rõ ràng việc nhỏ này, không phải sao?”

Hạ Hải Lâu nói.

Cố Trầm Chu không ừ hử gì cả:

“Trước kia Hạ thiếu gia sống ở đây?”

“Trước bốn tuổi.”

Hạ Hải Lâu miễn cưỡng đưa ra thời gian cụ thể.

Trong lòng Cố Trầm Chu khẽ động:

“Hạ thiếu gia còn nhớ địa hình quanh đây hay không?”

Hạ Hải Lâu lắc đâu:

“Tôi biết anh đang nghĩ gì… Tôi có thể nhớ rõ một vài con đường nhỏ và hang đá nhưng lúc này cũng không biết có bị đất đá trôi xuống lấp không, đường nhỏ trong khe núi là chỗ dễ xảy ra nguy hiểm nhất, mà hang đá bên đó – không nói đến việc nó quá xa, cho dù chúng ta đi được đến đó, chỉ cần xui xẻo sẽ lại gặp phải núi lở hoặc đất đá trôi thì sẽ bị chôn sống ngay, như vậy đúng là đồ ngốc.”

Cố Trầm Chu lặng lẽ cười.

Hạ Hải Lâu nghe tiếng cười nhìn lại, trong trời đất đen kịt, gương mặt gần trong gang tấc cũng trở nên mơ hồ, hắn nhìn nhìn, dường như ngay cả hình ảnh trong trí nhớ cũng bị bịt kín một tầng hơi nước lờ mờ không quá rõ ràng, chỉ nhìn thấy –nhớ kỹ — hình dáng trước mắt, mỗi một đường cong đều toát lên vẻ nhu hòa tự nhiên.

“Mẹ tôi sinh tôi năm hai mươi sáu tuổi.”

Hạ Hải Lâu đột nhiên lên tiếng.

Cố Trầm Chu nhìn về phía Hạ Hải Lâu.

“Bà ấy không thích gặp người khác, hay nói đúng hơn là có cảm giác sợ hãi con người.”

Hạ Hải Lâu rút một điếu thuốc lá trong túi mình ra, lại dùng sức lắc lắc bật lửa – cũng may là cái bật lửa này có nắp đậy, cũng không phải vì ở nơi toàn bùn đất vây quanh mà xảy ra vấn đề gì – bật lửa lên hút thuốc.

“Thường xuyên đứng trong phòng, mỗi lần ngẩn ngơ là mười ngày nửa tháng, khát thì uống nước, đói bụng mới ăn hai cái bánh bao cứng như đá….”

Hạ Hải Lâu thả lỏng thân thể tựa lên sườn núi, mặt hướng lên không trung, để mặc tàn thuốc đỏ rực đốt đến đầu ngón tay. Hắn từ tốn kể lại nhưng dường như cũng không phải là vì nói cho Cố Trầm Chu nghe:

“Tính tình nóng nảy, nghi thần nghi quỷ, lúc nào cũng lải nhải về họ Lâm, họ Từ, họ Chu, không chỉ một lần muốn vứt bỏ hoặc bóp chết tôi, đợi đến lúc tỉnh táo lại ôm tôi khóc rống… sau đó lại muốn bóp chết hoặc vứt bỏ tôi, vòng đi vòng lại như vậy.”

Hắn dụi tàn thuốc lên một tảng đá.

“Đáng tiếc mệnh tôi quá kiên cường, không chết được, ngược lại là bà ấy… một lần bị dập đầu lên cạnh bàn, bị ngã chết.”

Bị dập đầu lên cạnh bàn?

Đáy lòng Cố Trầm Chu xao động.

Hạ Hải Lâu dường như cũng biết Cố Trầm Chu đang nghĩ cái gì, hắn nhàn nhã mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh lại tàn khốc:

“Là tôi đẩy.”

“Tro cốt trong bia mộ cũng là tôi đổi.”

Hạ Hải Lâu chậm rãi nói.

“Tôi thà dâng hương cúng bái một con tinh tinh cũng không muốn để cho bà ấy được an an ổn ổn xuống mồ bình yên như vậy.”

“Hạ thiếu gia nói nhiều quá rồi.”

Giọng nói Cố Trầm Chu lộ vẻ âm trầm, anh cũng không muốn bàn luận mấy vấn đề này với Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu bật cười:

“Dù sao tôi nói, Cố thiếu gia nghe, ra khỏi nơi này dù Cố thiếu nói lại mấy chuyện này với tôi, tôi cũng sẽ không nhận.”

Cố Trầm Chu cũng cười khẽ:

“Hạ thiếu gia đây là đang trêu đùa tôi rồi.”

Hạ Hải Lâu lại mở miệng, cười giả lả:

“Nếu Cố thiếu gia có hứng thú với mấy chuyện cũ năm xưa này, không cần cố sức tìm người khác điều tra tin tức, trực tiếp tìm đến tôi, dựa vào giao tình hai lần này tôi nhất địnhkhông biết không nói, biết thì sẽ nói hết ra toàn bộ.”

Lời này đương nhiên không nên coi là thật, Cố Trầm Chu gật gật đầu, thuận miệng đối phó hai câu rồi thả lỏng thân thể tựa vào vách núi giống Hạ Hải Lâu, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía bầu trời quang đãng.

Ánh trăng không thấy đâu, nhưng sao mai mọc lên ở phía Đông lại sáng đến chói mắt.

Bọn họ ngây người trên ngọn núi nhìn màu sắc của bầu trời giống như được một cục tẩy siêu lớn tẩy sạch, từ sâu đến nông, cho đến ngày hôm sau khi ánh mặt trời dâng lên từ sau đỉnh núi, màu xanh da trời thanh sạch cũng bị nhuộm đẫm thành màu phấn lam tươi đẹp.

Hạ Hải Lâu ôm cái bình, gần đến bình minh thì lăn ra ngủ mất.

Cố Trầm Chu ngược lại vẫn mở to mắt ra cảnh giác nhìn động tĩnh xung quanh, lại cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng. Anh dùng sức lắc lắc đầu, động tác rất nhỏ này khiến Hạ Hải Lâu bên cạnh vừa mới nhắm mắt lại bừng tỉnh.

“Trời sáng rồi à?”

Hạ Hải Lâu vươn vai ngồi dậy từ chỗ vách núi. Giọng nói của hắn có chút khô nghẹn, gương mặt bị một lớp bùn đất thật dày bao phủ nhưng cũng che đi được không ít mỏi mệt, rõ ràng là vụ tai nạn tối hôm qua cũng có ảnh hưởng đến hắn không hề ít hơn nó đã ảnh hưởng đến Cố Trầm Chu.

“Thấy rõ đường.”

Cố Trầm Chu đáp, lớp kính trên mặt đồng hồ đã bị nước bùn bao phủ vào đêm qua, không được lau kịp thời nên giờ toàn bộ mặt kính đều là đất vàng khô cằn, không thể nhìn ra nổi thời gian.

Hạ Hải Lâu thấy Cố Trầm Chu đang nhìn đồng hồ thì cũng móc di động trong túi áo ra, nhưng thiết bị điện tử này rõ ràng là không có sức bền được như chiếc bật lửa kia nên đã sớm tự động tắt nguồn lúc từ giao lưu với nước bùn.

Hạ Hải Lâu thử bấm nút khởi động máy, nhưng sau khi phát hiện không được liền ném điện thoại di động vào lại trong túi:

“Hỏng rồi. Đi theo tôi.”

Hắn đứng lên đầu tiên rồi kéo Cố Trầm Chu dậy đi xuống dưới sườn núi, không biết là do đã quên hay vì muốn để phòng bị ngã sấp xuống mà trước sau cũng không hề buông tay ra.

Cả một buổi tối trôi qua trong lo lắng đề phòng, lúc này Cố Trầm Chu thật sự không còn để ý đến chút việc vặt ấy. Anh đi theo Hạ Hải Lâu nửa chạy nửa trượt xuống dưới sườn núi.

Đất đá đổ xuống khiến khe núi biến thành một đống hỗn độn.

Hiện ra trước mắt hai người là một thế giới toàn một màu vàng đất. Gian nhà dựa sát vào vách núi mà Hạ Hải Lâu từng ở đã bị sập mất một nửa, đất bùn nhấn chìm chỗ từng là một phần ba vách tường. Khe suối nhỏ chảy từ khe núi ra biết thành một vũng nước, trái có một chỗ phải có một chỗ, nước bên trong đục ngầu khó phân biệt. Đi dọc theo vũng nước về phía trước vài bước còn có thể nhìn thấy xác động vật nhỏ đang trôi nổi bên trong.

Vừa đến đầu thu nên cái đuôi nóng bức của mùa hè còn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ trong thời gian một đêm mà xung quanh xác đã có mấy con ruồi bọ bu quanh, tiếng đập cánh ong ong cách vài bước đã có thể nghe thấy.

Đất đá trôi đọng trên mặt đất vẫn chưa hoàn toàn khô hết, hai người đi trong khe núi thỉnh thoảng lại bị lún chân xuống, nhưng có bị chôn thì đêm qua cũng bị chôn rồi, bây giờ có bị lún xuống dính thêm chút nước bùn cũng là nhiều rận không sợ ngứa, không ai bận tâm đến.

Hạ Hải Lâu đi đằng trước dẫn đường bất chợt dừng chân lại.

Cố Trầm Chu nhìn lướt qua đằng trước thì lập tức hiểu được:

“Lối vào đường mòn bị chặn rồi?”

Đây là đường mòn mà tối qua bọn họ đi vào: Hai bên vách núi cao ngất kéo dài lên tận trời, độ cao ít nhất cũng phải một hai trăm mét, cự ly giữa hai bên là trên rộng dưới hẹp, chỗ cao nhất có độ rộng khoảng mười thước, nhưng chỗ hẹp nhất – lại chính là con đường ra vào khe núi – nhiều nhất chỉ có thể cho hai người sóng vai đi qua.

Đương nhiên đây là vào lúc bình thường, sau trận đất đá lở trôi ngày hôm qua thì phần núi nơi này đã bị lở đặc biệt nghiêm trọng, đá và bùn đất trượt xuống với diện tích rất lớn khiến toàn bộ con đường hẹp đều bị chặn, đống đất đá trước mắt còn cao hơn cả người.

Cố Trầm Chu bước về phía trước hai bước, rất tự nhiên rút tay ra:

“Cũng may hôm qua cậu về lấy thứ kia, nếu ngày hôm qua chạy xuống chỗ này…”

Chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị chôn sống. Lời này có chút mơ hồ, hiện tại tình cảnh của hai người đặc biệt nên Cố Trầm Chu cũng không nói ra miệng:

Hạ Hải Lâu cười nhạo:

“Lúc đất đá lở thì đừng đi lên loại địa hình này là kiến thức thông thường.”

Nhưng xung quanh tối tăm mù mịt, đất đá lở lại ở ngay sau lưng, nếu không phải ở lại đây dài ngày thì sao có ý thức đề phòng, ai ngờ được nhiều như vậy? Cố Trầm Chu tuy rằng nghĩ trong lòng như vậy nhưng không có ý phản bác.

Nhưng Hạ Hải Lâu thì ngược lại, cười nhạo một tiếng rồi lại nói:

“Nhưng tình hình giống như ngày hôm qua thì có lẽ trong đầu cũng chỉ có loại suy nghĩ phải nhanh chóng chạy ra ngoài…”

“Bây giờ đi sang bên kia?”

Nói cái này cũng chẳng có nghĩa lý gì, Cố Trầm Chu kéo đề tài về đúng quỹ đạo:

Hạ Hải Lâu nhìn chằm chằm con đường mòn bị chặn kín một lúc:

“Đi qua chỗ này không ổn lắm… Chúng ta tìm thử chỗ khác xem sao.”

Hắn nói xong liền xoay người đưa Cố Trầm Chu đi về một hướng khác.

Vẫn như lúc thường là hàng đống đất bùn vàng nhấp nhô mênh mông, xác động vật, cây cối gãy đoạn, vũng nước cùng mấy tảng đá lớn nhỏ, Cố Trầm Chu đi theo Hạ Hải Lâu rẽ trái quẹo phải, lúc thì đi lên một đoạn lúc lại bước xuống vài bước, vòng vòng vèo vèo căn bản không hề giống như phía trước có đường đi.

Hai người lại leo lên một đoạn dốc nữa, Hạ Hải Lâu nhìn trái nhìn phải nhận diện phương hướng, khi nhìn thấy một cái cây ở phía trước thì mắt sáng lên.

“Chờ chút đã.”

Hắn nói với Cố Trầm Chu rồi đi về phía cái cây kia, đi vào bước đến chỗ cái cây rồi hái hai quả xuống.

“Quả lê đấy. Ăn một quả bổ sung chút nước, quả của cây lê này rất nhiều nước.”

Hắn vừa nói vừa sát một quả lên lên áo một chút, lại phát hiện quả lê đang tính là sạch sẽ sau khi lau xong lại dính lên một mảng màu vàng đất liền vội vàng đổi một quả khác cho Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu kiềm chế ham muốn lau quả lên lên bất cứ chỗ nào trên thân thể, sau khi cắn qua lớp vỏ quả lên thì phát hiện Hạ Hải Lâu không nói sai chút nào: Anh gần như cắn được nửa ngụm nước ngọt lịm.

“Ăn rất ngon.”

Ngọn lửa cháy bỏng trong cổ họng thoáng cái bị dập tắt, anh nói ra lời từ tận đáy lòng.

Hạ Hải Lâu cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ lên thân cây lê:

“Đây chính là tài sản của tôi.”

Ngón tay thon dài của hắn lướt qua bỏ cây màu nâu thô ráp, ngồi xổm xuống chỉ vào một chỗ đầy vết khắc rất mờ.

“Chiều cao của tôi năm ba tuổi.”

Ngón tay lướt xuống theo thứ tự.

“Ba tuổi bốn tháng, ba tuổi tám tháng, bốn tuổi, bốn tuổi bốn tháng.”

Sau đó vết khắc dừng lại.

Hạ Hải Lâu đứng thẳng dậy ngẩng đầu nhìn lướt qua tán cây lê, vung tay lên áng chừng độ cao của mình với thân cây lẩm bẩm:

“Hai mươi hai tuổi tám tháng.”

Mặt trời trên không lặng lẽ dịch chuyển vị trí.

Hạ Hải Lâu thu tầm mắt lại nói với Cố Trầm Chu:

“Đi thôi, sắp đến rồi. Trước đây tôi thường xuyên leo trèo ở trong này – cây lê này kết quả ăn ngon nhất trong rừng này đấy.”

“Cho nên nó biến thành tài sản riêng của cậu?”

Cố Trầm Chu hỏi.

Hạ Hải Lâu thành thực gật đầu nhưng không hề giống như đang nói đùa:

“Đây là tất nhiên.”

Một hai câu đùa cợt qua rồi, Cố Trầm Chu lại đi theo Hạ Hải Lâu tiếp tục đi về phía trước, chờ đến khi bọn họ đi qua một sườn núi nữa thì không cần Hạ Hải Lâu lên tiếng, Cố Trầm Chu đã nhìn thấy gian từ đường tựa vào vách núi của thôn Thanh Tuyền kia.

Mái ngói màu xám đen giờ phút này nằm ở ngay dưới chân, Cố Trầm Chu nhìn về phía thôn đánh giá một lượt liền phát hiện tình hình của thôn Thanh Tuyền tuy rằng không được tốt nhưng không phải quá xấu.

Đất đá lở trôi rõ ràng là có lan đến thôn nhỏ này, nhưng bởi vì quy mô của thôn không quá lớn, phần lớn nhà ở đều xây dựng tương đối gần vào vị trí chính giữa, chỉ có một số ít được xây gần sát với những chỗ quá cao nên trên vách tường có xuất hiện vết nứt nhưng không có nhà nào bị sập xuống, đám người tản ra bốn phía đi dạo cũng rất lẻ tẻ im lặng, không hề có vẻ đặc biệt nôn nóng giống như có người gặp phải chuyện không may.

Lúc này người trong thôn cũng nhìn thấy Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu đứng ở trên sườn núi. Một người đứng gần chỗ sườn núi nhất lập tức dùng tiếng địa phương hô lên vài tiếng, Cố Trầm Chu không hiểu đối phương đang nói cái gì nên Hạ Hải Lâu ở bên cạnh phiên dịch hộ:

“Anh ta đang nói ‘Hai người kia có phải là hai người đến từ thành phố không?’.”

Tiếng kêu này kinh động đến hơn nửa số người đang rải rác trong thôn, một dáng người hơi béo từ phía xa xa chạy lại đây, vui vẻ kêu to:

“Tiểu Cố! Là Tiểu Cố về rồi!”

Tiểu Cố?

Sắc mặt Hạ Hải Lâu tràn đầy cổ quái liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh một cái:

“Cố đại thiếu gia thật bình dị gần gũi.”

Cố Trầm Chu trả lời Hạ Hải Lâu:

“Là tôi lén đến nơi này.”

Ý là không muốn để lộ thân phận, anh đi về phía trước đón Lý Hữu Tài chạy đến đây:

“Ngày hôm qua có người nào bị thương không?”

“Không có ai cả, nhưng ngày hôm qua lúc bắt đầu lở đất thì tôi phát hiện cậu không thấy đâu liền lập tức nói với quản lý, quản lý lo lắng nên trời vừa sáng đã kéo người trong thôn đi tìm cậu khắp nơi rồi.”

Lý Hữu Tài mô tả qua tình hình còn không quên khoe công lao của bản thân:

“Đúng rồi, vị này là –“

Anh ta nhìn người bên cạnh Cố Trầm Chu.

“Tôi họ Hạ.”

Hạ Hải Lâu nói họ mình ra.

“Thì ra là Tiểu Hạ.”

Lý Hữu Tài ừ một tiếng, anh ta đã khoảng ba mươi ba ba mươi tư tuổi, kêu hai người trước mặt là Tiểu Cố Tiểu Hạ thật sự rất dễ dàng:

“Cậu không phải người trong thôn đúng không? Sao lại đến đây vậy?”

Cân nhắc đến việc Cố Trầm Chu cũng bị gọi là Tiểu Cố, Hạ Hải Lâu cũng không có gì lấn cấn với việc mình là ‘Tiểu Hạ’, còn thuận miệng đáp lại câu hỏi của đối phương:

“Đi du lịch.”

“Du lịch?”

Lý Hữu Tài ngạc nhiên.

“Nhưng lái xe bị lạc đường.”

Hạ Hải Lâu bổ sung.

“Thì ra là như vậy.”

Lý Hữu Tài hơi giật mình rồi nói tiếp với Cố Trầm Chu:

“Nếu Tiểu Cố cậu quay về rồi thì tôi đi nói với quản lý là không cần đi tìm nữa.”

Cố Trầm Chu khách sáo nói cảm ơn.

Lý Hữu Tài cảm thấy mỹ mãn bước đi vài bước, bấm số gọi quản lý rồi lớn tiếng nói lại tình hình Cố Trầm Chu đã quay về an toàn.

Tín hiệu trên núi không tốt, Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu nhìn thấy Lý Hữu Tài đi qua đi lại trong thôn, miệng kêu đến mức muốn rách cả họng nhưng người ở đầu kia điện thoại cũng không nghe hiểu được. Cuối cùng vẫn là người trong thôn đi theo hướng mọi người rời đi tìm về, khoảng mười hai mươi phút sau đã đưa được toàn bộ quay về.

Cố Trầm Chu bước lên bày tỏ lòng cảm kích, không biết xuất phát từ cái gì mà Hạ Hải Lâu cũng bắt chước Cố Trầm Chu nói vài tiếng cảm ơn.

Quản lý dẫn đầu đoàn đi tìm người mệt mỏi khoát tay rồi đến gần một người phụ trách đoàn xe khác thấp giọng trò chuyện, thỉnh thoảng có một hai từ như ‘cứu hộ’, ‘thời gian’ từ xa xa bay đến.

“Đồ đạc của cậu để ở đâu rồi?”

Cố Trầm Chu hỏi Hạ Hải Lâu.

“Trong xe.”

Hạ Hải Lâu trả lời rồi đi về phía mình đỗ xe, nhưng không đợi hắn thực sự đến được nơi thì hai người đã nhìn thấy rõ ràng tiếc xe hơi màu trắng đỗ ở trước cây táo đã bị đất vàng bao phủ, ngay cả đỉnh xe cũng bị cây táo đổ xuống đè lõm.

“Hành lý của cậu…”

Cố Trầm Chu còn chưa nói xong thì Hạ Hải Lâu đã lấy chìa khóa xe trong túi áo ra nhắm ngay vào phía sau xe ấn xuống một cái, nắp đậy màu trắng phía sau rung lên một hồi rồi văng ra.

Hạ Hải Lâu rút chìa khóa lại, vỗ vỗ bùn đất đọng trên nắp xe rồi dùng sức đẩy lên trên:

“Hướng dẫn sử dụng nói không hề sai, cái xe này quả thực rất bền.”

“Nếu còn lái được mới thực sự là bền.”

Cố Trầm Chu đáp.

Nhưng cho dù có thể mở ra thì hai người cũng không thể kéo xe từ trong đám bùn ra – huống chi sau trận lở đất, gầm xe thấp như vậy vốn cũng không thể lái đi được.

Hai người dính đầy bùn đất tìm được một cái vòi nước ở trong thôn, tuy rằng nước chảy ra có màu vàng đục nhàn nhạt nhưng có ít còn hơn không, bọn họ lần lượt rửa tay và mặt, sau khi lau sạch sẽ qua một lượt mới cầm quần áo sạch ở trong lành lý ra thay vào.

Đội cứu hộ đến từ huyện Thanh Hương có mặt sớm hơn dự đoán của mọi người nhiều. Vừa qua buổi trưa đã nhìn thấy mấy chiếc xe lớn gầm cao kéo một đống đồ lớn đi vào thôn Thanh Tuyền. Đoàn người phụ trách đội khảo sát vội vàng tiến lên trao đổi một chút với Đội trưởng đội cứu hộ, Đội trưởng phụ trách vung tay lên, điều ba chiếc xe đưa đoàn khảo sát về huyện Thanh Hương.

Xe bị chôn trong bùn đất không thể dùng nữa, Hạ Hải Lâu đương nhiên là đi về cùng đoàn khảo sát.

“Tốc độ phản ứng của huyện này cũng rất nhanh, đêm qua vừa mới xảy ra tai nạn mà giữa trưa hôm này đã đến rồi. Lái xe từ huyện Thanh Hương đến đây cũng phải mất khoảng ba bốn tiếng, còn chưa kể đến việc sẽ bị chậm trễ vì chuyện đồ tiếp tế và điều hòa tin tức nữa…”

Trong chiếc xe xóc nảy, Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu thấp giọng nói chuyện với nhau.

“Tin tức nhanh nhạy và thủ đoạn cao siêu, cậu chọn cái nào?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Chọn cả hai.”

Hạ Hải Lâu đáp.

Xung quanh vẫn còn những người khác đang ngồi, vậy nên sau khi trò chuyện ngắn gọn với nhau thì hai người không nói gì nữa.

Tai nạn khiến toàn bộ mọi người đều thêm vẻ mệt mỏi, cả một quãng đường đi xe không có người nào lên tiếng, sau khi xe quay lại huyện Thanh Hương thì Hạ Hải Lâu một mình rời đi, Cố Trầm Chu và đoàn khảo sát lại đến nhà khách đó, chỉ là lần này anh không ở cùng những người khác nữa mà tự về phòng mình, đi vào toilet cố gắng tẩy rửa mình từ đầu đến chân lại một lần rồi mới lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, uống cạn một cốc nước ấm được rót sẵn trên bàn.

Lúc ra khỏi phòng thì người của đoàn khảo sát đã tập hợp dưới đại sảnh cùng đến quán cơm ở đối diện nhà khách ăn cơm chiều, hai người phụ trách tuyên bố ngày mai lập tức quay về.

Cố Trầm Chu đứng lẫn trong đám người, đợi đám người xung quanh đã tản đi hết mới bước lên.

“Cậu muốn ở lại?”

Vẻ mặt quản lý có chút kỳ lạ.

“Có người thân ở nơi này.”

Cố Trầm Chu giải thích như vậy liền khiến vẻ mặt quản lý mang theo chút giật mình.

“Được rồi, cậu thích thì cứ ở lại đi.”

Khi đến tầng trệt thì quản lý quay về phòng nghỉ ngơi, Cố Trầm Chu đi tiếp lên tầng trên, vừa muốn cắm thẻ mở phòng thì thấy cửa phòng đối diện mở ra từ bên trong.

“Cố thiếu gia, thật trùng hợp.”

Ở nơi như thế này, gọi Cố Trầm Chu là Cố thiếu gia chỉ có một người.

Cố Trầm Chu xoay người nhìn Hạ Hải Lâu đã thay một bộ quần áo mới, ngay cả mái tóc hơi dài màu vàng cũng đã được xử lý cẩn thận trở nên vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, gật đầu:

“Thật là trùng hợp, Hạ thiếu gia.”

Thực ra thì trong trấn nhỏ này cũng chỉ có nhà khách này là tạm được, lại thêm hiện tại vốn không có người đến đây, hai người lại một trước một sau… Nói như thế nào cũng không thể không trùng hợp hơn.

“Tiếp theo Cố thiếu gia có dự định gì không?”

Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh mỉm cười hỏi:

“Dự định ở lại?”

Hắn đoán Cố Trầm Chu sẽ không trở về như vậy.

“Tôi còn một số việc cần phải ở lại thêm một khoảng thời gian.”

Cố Trầm Chu đáp.

Đúng như dự đoán của hắn, Hạ Hải Lâu thầm nghĩ,thật đúng là không phải vì muốn điều tra hắn mà đến đây. Hắn cảm thấy bản thân mình hiện tại có chút phức tạp liền thay đổi đề tài, nửa thật nửa giả cười nói:

“Là người nào có thể diện lớn đến mức khiến Cố thiếu gia phải tự mình ra tay vậy?”

Cố Trầm Chu cười khẽ, không trả lời thẳng câu hỏi này của Hạ Hải Lâu mà hỏi:

“Hạ thiếu gia cảm thấy loại người nào có thể giữ kín bí mật tốt nhất?”

“Người chết.”

Hạ Hải Lâu đáp.

“Người chết à?”

Cố Trầm Chu nói.

“Tôi cảm thấy là chính tôi.”

Tiếp đó anh lễ phép gật đầu với Hạ Hải Lâu rồi rút thẻ ra cắm vào khe rồi đi vào phòng.

“Xin lỗi không tiếp chuyện tiếp thêm được, Hạ thiếu gia.”
Bình Luận (0)
Comment