Trầm Chu

Chương 32

Hành động điều tra mà không có chút manh mối nào nói thật ra là vô cùng tẻ nhạt.

Ngày đó sau khi tách ra trước cửa phòng trong nhà khách thì Cố Trầm Chu không hề để ý đến động tĩnh của Hạ Hải Lâu – người này vốn là một trong những mục tiêu quan trọng của anh sau khi về nước nhưng không phải là mục tiêu chủ yếu trước mắt, hơn nữa anh vẫn luôn có cảm giác Hạ Hải Lâu thực sự không phải chỉ là dáng vẻ hiện tại – mà là dồn hết toàn bộ tinh lực lên người vị bí thư huyện ủy đương nhiệm của huyện Thanh Hương này.

Huyện Thanh Hương giống hệt như những gì Cố Trầm Chu điều tra được lúc trước: Nghèo khó, xa xôi, không tiện giao thông, không có gì nổi bật, thậm chí ban lãnh đạo ở đây từ trên xuống dưới, từ hiện tại ngược trở về mười mấy năm trước, cũng không có được bất cứ thành tích nào.

Một nơi không hề đáng chú ý.

Ít nhất ở bên ngoài thì có vẻ như vậy.

Mỗi ngày gần đây của ông chủ của quán thịt nướng Tiểu Vương cũng không tệ lắm.

Người làm ăn chỉ chú ý đến việc quan trọng nhất là việc làm ăn vĩnh viễn tốt đẹp, là ông chủ của một quán thịt nướng thiếu vốn dựng ở ven đường, chỉ cần một vị khách ổn định lại hào phóng đã đủ để khiến tâm tình của ông ta bay lên một nấc mới, mà nếu vị khách ổn định hào phóng này còn cực kỳ khéo ăn nói thì thật sự là không thể tốt hơn được nữa.

Đúng chín giờ tối, nhóm khách hàng đầu tiên ghé thăm quán thịt nướng gần như đều sẽ rời đi sạch sẽ. Ông chủ Tiểu Vương vừa chỉ huy người làm duy nhất của quán thịt nướng vừa nhìn ngó ra phía đầu hẻm, đợi đến khi ông nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở đầu hẻmđi tới liền vui vẻ hét to với người làm:

“Nhanh nhẹn rót một cốc bia đặt lên bàn số ba đi!”

Bóng người ở đầu hẻm đi đến trước quán thịt nướng rồi ngồi xuống bàn số ba, ông chủ Tiểu Vương của quán thịt nướng xâu hết các loại thịt đã nướng vào một hai xiên trước, thấy không có khách hàng nào đến đây liền tự mình bưng thịt nướng đi đến bàn số ba:

“Chú em Cố đến rồi?”

Trong thời gian một tuần, tuy rằng ông chủ Tiểu Vương tự cảm thấy mình và đối phương đã quen thuộc đủ rồi nhưng ông ta không thể không thừa nhận rằng hiểu biết của mình về vị khách hàng vừa đúng giờ lại rất hào phóng này chỉ có một chút ít – ví dụ như đối phương họ Cố.

“Mùi vị thịt nướng của ông chủ Vương rất được.”

Vị khách ngồi đối diện ông chủ Tiểu Vương nói như vậy.

Ông chủ Tiểu Vương lập tức cảm thấy trong lòng vui sướng: Thực ra lời này cũng không có gì đặc biệt, trong lòng ông cũng tự biết mùi vị thịt nướng của mình nhiều nhất cũng chỉ đạt tiêu chuẩn bình dân, nhưng vị khách gần đây mới phát triển đến độ thân quen này chỉ cần nói như vậy, không hiểu sao ông lại cảm thấy món thịt nướng của mình quả thực rất tuyệt.

“Nào có nào có, chú em Cố thật sự là quá khách sáo.”

Ông chủ Tiểu Vương cười tươi xán lạn liên tục khiêm tốn.

“Nhưng không phải tôi nói phét chứ quán thịt nướng này quả thực đã được truyền qua ba đời, nguyên liệu phối với thịt nướng từ đời ông nội tôi đã bắt đầu được nghiên cứu cải thiện…”

Đúng lúc này một lon bia ướp lạnh được đặt lên bàn, ông chủ Tiểu Vương cầm lấy uống một ngụm, cảm giác mát lạnh lập tức làn tràn đến tận da.

Thoải mái! Nhưng hiện tại tuy không có khách hàng thì ông cũng không thể uống nhiều quá… Ông chủ Tiểu Vương cầm lon bia lạnh lẽo nghĩ thầm, hạ quyết tâm hôm nay sẽ ngồi đây dứt khoát trò chuyện với vị khách hào phóng này một chút, sau đó sẽ lại quay về với quán thịt nướng ngay để tiếp tục làm việc.

Nhưng máy hát được bật lên rồi thì mọi chuyện vẫn có chút không thể khống chế được.

“Ồ? Phải không?”

“Chuyện này đúng là chưa từng nghe nói.”

“Ông chủ Vương biết thật nhiều.”

Mấy câu vô cùng đơn giản phối hợp với vẻ mặt và ngữ điệu phù hợp, bất tri bất giác đầu lưỡi của ông chủ Tiểu Vương đã hoạt động càng lúc càng nhanh, lon bia trống không ở bên cạnh càng lúc càng nhiều, đề tài cũng nhảy đi càng lúc càng xa – ông ta nói từ chuyện vợ con nhà mình đến mâu thuẫn giữa hàng xóm khác với quán thịt nướng, từ việc thu phí bảo kê ở xung quanh mấy ngã tư đường hoặc là mấy tên du côn ăn uống quịt tiền rồi đến chuyện trong bộ máy của huyện có bảy cô tám dì, lại nói đường từ huyện Thanh Hương đến thôn Thanh Tuyền trong núi, cuối cùng lại quay lại chuyện hàng xóm suốt ngày liếc mắt đưa tình với vợ mình và đứa con không đánh thì không chịu nghe lời…

“Cố thiếu gia đúng là có hứng trí.”

Ông chủ Vương đang nói vô cùng hăng say thì bên cạnh có người đột nhiên chen vào một câu, còn lôi cái ghế trống bên cạnh ông ta đến rồi ngồi xuống.

Ông ta không tránh khỏi có hơi không vui, câu chuyện bị chen ngang khiến ông ta rất mất hứng liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái, lại thấy người ngồi xuống vô cùng trẻ tuổi đẹp trai mặc áo sơmi quần tây, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ bằng vàng mà vừa nhìn đã biết là rất đắt tiền.Vẻ không vui trên mặt ông chủ Vương lập tức biến thành vẻ vui sướng đặc biệt của người làm ăn.Hai vị khách ví tiền dày cộp này rõ ràng là có quen biết nhau! Ông ta nhanh chóng đoán ra rồi khôn khéo ra tay từ đối tượng mình quen thuộc:

“Chú em Cố, vị này là…?”

“Một người bạn.”

“Ồ!”

Ông chủ Vương tỏ ra giật mình.

“Hai người là bạn tốt à, mấy thứ đặt trên bàn đều đã lạnh rồi, có muốn dọn đi rồi gọi thêm mấy thứ khác không?”

Ông ta nói xong liền thấy vị khách mới ngồi xuống nhìn thịt nướng trên mặt bàn rồi gần như không động đậy mà cười như không cười liếc mắt nhìn về phía ông một cái.Người trẻ tuổi này xinh đẹp đến mức có thể sánh bằng diễn viên nam ở trên TV! Ông chủ Tiểu Vương vừa mới thì thầm trong lòng thì vị khách hào phóng ngồi đối diện ông không phụ kỳ vọng gật đầu rồi còn thêm một câu:

“Ông chủ Vương nhìn thật chuẩn.”

Đúng là một vị khách tốt đến không thể tốt hơn! Ông chủ Vương cũng không bận tâm đến việc hứng trí nói chuyện của mình bị người ta chặn ngang, vô cùng vui vẻ đứng dậy bưng mấy thứ trên bàn đi, khi quay lại chỗ nướng thịt thì công việc lại bắt đầu bận rộn.

Hạ Hải Lâu nhìn theo bóng dáng mập mạp của ông chủ quán thịt nướng, tự cầm cốc bia chỉ còn một nửa lên nâng cốc với Cố Trầm Chu cười nói:

“Tôi vẫn tưởng rằng Cố thiếu gia chỉ thích hợp đứng ở những nơi xa hoa – không ngờ rằng có thể nhìn thấy Cố thiếu gia ở trong loại quán nhỏ ven đường này.”

Cố Trầm Chu cũng nâng cốc chạm nhẹ với Hạ Hải Lâu một cái nhưng không hề nhấp môi. Anh hơi điều chỉnh tư thế ngồi, trên mặt vẫn mang theo chút tươi cười, người vẫn là người ấy, quần áo cũng là quần áo vừa rồi, nhưng vị khách hàng bình thường có khí chất bình thản chăm chú lắng nghe người ta kể chuyện vừa rồi đã biến mất:

“Tôi cũng tưởng rằng nơi nhỏ bé này không thỏa mãn được yêu cầu về chất lượng cuộc sống của Hạ thiếu gia.”

“Nơi này không có thứ gì chơi vui.”

Hạ Hải Lâu lắc lắc cái cốc, Cố Trầm Chu không uống bia hắn cũng không để ý, không chỉ lưu loát uống cạn một cốc mà còn tự rót cho mình một cốc nữa.

“Nhưng nếu có Cố thiếu gia ở đây thì dù là nơi không thú vị đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ quyến rũ hấp dẫn người khác.”

Cố Trầm Chu bật cười:

“Hạ thiếu gia khen nhầm rồi.”

“Thực ra tôi khá tò mò.”

Hạ Hải Lâu thay đổi chủ đề.

“Tôi ở lại là vì sự cuốn hút từ Cố thiếu gia, Cố thiếu gia ở lại là vị thứ gì hấp dẫn đây?”

“Mấy ngày nay Hạ thiếu gia không điều tra được gì sao?”

Cố Trầm Chu hỏi.

Trong lời này có ẩn ý. Hạ Hải Lâu mỉm cười:

“Tôi chỉ chú ý nhiều hơn đến Cố thiếu gia mà thôi…”

Hắn buông tay ra.

“Quả thực không tra ra được gì, ngoại trừ phát hiện Cố thiếu gia luôn trò chuyện với người trong thị trấn nhỏ này và di chuyển khắp nơi bên ngoài.”

“Thế à?”

Cố Trầm Chu cũng thay đổi đề tài.

“Quả lê mà Hạ thiếu gia chiêu đãi tôi lần trước ăn rất ngon.”

Hạ Hải Lâu nhướn mày chờ câu tiếp theo.

Cố Trầm Chu quả nhiên nói tiếp:

“Không chỉ là lê, hương vị của hoa quả ở nơi này đều rất tốt. Còn có một loại quả có vỏ màu đỏ nhạt mà tôi chưa từng được ăn ở nơi khác –“

“Quả em bé.”

Hạ Hải Lâu tiếp lời, thấy Cố Trầm Chu nhìn qua liền bổ sung thêm:

“Người địa phương gọi như vậy.”

Cố Trầm Chu cười cười đứng dậy đi sang xe đẩy bán hoa quả bên cạnh quán thịt nướng nói chuyện với người bán hàng một hồi rồi xách một túi hoa quả to lại đây, nhờ ông chủ quán thịt nướng rửa cho hai quả.

Hai khuỷu tay của Hạ Hải Lâu chống xuống mặt bàn nhìn Cố Trầm Chu làm xong một loạt những việc này rồi mới bước đến đưa một quả cho hắn:

“Hạ thiếu gia nếm thử?”

Hạ Hải Lâu nhận lấy cắn một miếng, nước quả sền sệt trong veo mang theo chút vị chua. Mùi vị này không xa lạ, trước đây hắn cũng từng trèo cây khắp ngọn núi hái loại quả này về ăn.

Cố Trầm Chu cầm trong tay ngắm nghía:

“Đáng tiếc ở bên ngoài không có bán loại quả này.”

Người ở trong giới này, chỉ cần anh nói một câu thì kẻ kia thường thường có thể tiếp được câu tiếp theo.

Hạ Hải Lâu nhìn quả em bé trong tay:

“Cố thiếu gia cảm thấy huyện Thanh Hương hẳn là nên dùng loại quả này làm đặc sản rồi bán ra?”

Cố Trầm Chu cười cười:

“Tôi chỉ cảm thấy một huyện luôn có thể tìm thấy một thứ đặc sản gì đó, không phải thứ này thì cũng là thứ khác.”

Anh nói thêm.

“Hạ thiếu gia có biết chút gì về Cố Nhất Khang không?”

“Về mặt nào?”

“Cơ bản nhất.”

Cơ bản nhất…. Hạ Hải Lâu đáp:

“Cũng biết một chút.”

“Năm nay bốn mươi ba tuổi. Hai mươi ba tuổi trở thành nhân viên trong huyện Thanh Hương, sau đó trong thời gian mười sáu năm từ từ bước lên được vị trí bí thư juyện ủy này.”

Cố Trầm Chu chậm rãi nói.

“Lý lịch này ở trong quan trường không cao không thấp, nhưng cho dù bản thân ông ta có được mối quan hệ mà nói thì vẫn kém một chút mới có thể bước tiếp, có thể thấy được là không có thành tựu gì về mặt chính trị.”

“Sau đó?”

“Sau đó?”

Cố Trầm Chu nói tiếp.

“Hạ thiếu gia còn nhớ rõ từ lúc thôn Thanh Tuyền xảy ra tai nạn đến lúc đội cứu hộ chạy đến không, vị bí thư huyện ủy không có chút thành tựu này điều động mất bao nhiêu thời gian không?”

Hạ Hải Lâu hơi nhíu mày.

“Hiệu suất quả thực không tệ đúng không?”

Cố Trầm Chu nói.

“Tin tức nhanh nhạy và thủ đoạn cao minh, lúc ấy Hạ thiếu gia chọn cả hai cái.”

“Chuyện này cũng không thể nói rõ được gì.”

Hạ Hải Lâu nói.

“Có lẽ thôn Thanh Tuyền vào lúc mới xảy ra lở đất đã thông báo đến huyện.”

“Sau đó Cố Nhất Khang trong khoảng thời gian từ mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng ngày hôm sau đã làm tốt tất cả công tác điều động?”

Cố Trầm Chu thản nhiên cười nói.

“Hiệu suất đúng là rất không tệ. Đúng rồi, con ông ta từ năm năm trước đã được đưa ra nước ngoài, vợ ông ta mỗi năm đều ra nước ngoài ba tháng để chăm sóc con, chia đều ra cứ ba tháng sẽ rời đi một tháng.”

Anh nhẹ ừm một tiếng rồi buông tay ra nói:

“Quả thật đều là việc nhỏ thôi đúng không Hạ thiếu gia?”

“Nhưng có vẻ trong những việc nhỏ này chỉ có một việc lớn.”

Hạ Hải Lâu nói.

“Tuy vậy hiện tại tôi có một nghi hoặc, không biết Cố thiếu gia có đồng ý giải đáp cho tôi hay không?”

“Hạ thiếu đừng ngại, mời cứ nói.”

“Vị Huyện trưởng này chính là mục đích Cố thiếu gia đến đây đúng không – vì sao Cố thiếu gia lại đồng ý nói cho tôi biết nhiều như thế?”

“Không phải Hạ thiếu gia vừa mới nói đấy à? Ở lại nơi này hoàn toàn là vì sức cuốn hút từ tôi…”

Cố Trầm Chu cười, nâng cốc với Hạ Hải Lâu rồi uống cạn.

“Một chút tin tức cũng không là gì cả, tốt xấu gì cũng không thể khiến Hạ thiếu gia thất vọng không phải sao?”

Uống cạn một cốc rồi Cố Trầm Chu liền rời đi trước. Cho đến khi bóng Cố Trầm Chu biến mất ở chỗ rẽ đầu đường thì Hạ Hải Lâu vẫn ngồi im tại chỗ.

Hắn phát hiện vài lần mình gặp mặt Cố Trầm Chu thì hình như đều là Cố Trầm Chu nói ‘Xin phép không ngồi tiếp được’ trước…

Đúng rồi, còn đoạn đối thoại vừa rồi nữa. Hắn lặng lẽ suy nghĩ.

Một bí thư huyện ủy không có thế lực cũng không phấn đấu thăng tiến lại đặc biệt chú ý đến thôn Thanh Tuyền, còn sớm tìm đường lui đưa toàn bộ vợ con ra nước ngoài?

Cái này quả thực là sáng rõ giống như đèn trên biển quảng cáo sáng lúc nửa đêm ấy!

Bảy ngày sau Hạ Hải Lâu lại lái xe vào thôn Thanh Tuyền một lần nữa. Trong thời gian một tuần, thôn Thanh Tuyền có vẻ đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng mà trận lở đất buổi tối hôm đó mang đến: Chân tường rạn nứt của mấy ngôi nhà đã được sửa chữa lại, ruộng đất bị bùn đất bao phủ đã trở lại bằng phẳng, mấy con gà trống và chó vàng canh cổng nhà chậm rãi cùng thong thả bước từng bước nhỏ đi dạo trong thôn, hoặc nhàn nhã hoặc kiêu ngạo, ở chung rất hài hòa.

Hạ Hải Lâu lái chiếc xe việt dã mình vừa mua đi đến phía trước hai cây táo ở cuối thôn.

Trong trận lở đất lần trước, chiếc xe hơi đỗ ở đây và cả cây táo gãy đổ lúc đó bị bùn đất vùi lấp đều được chở đi hết. Hạ Hải Lâu dừng xe rồi bước xuống, mấy đứa trẻ con trong thôn giống lần trước khi hắn đến đây đều trốn ở phía sau người lớn mở to hai mắt nhìn về phía bên này.

Trong vòng bảy ngày đến những hai lần, Hạ Hải Lâu có chút không vui nghĩ vậy.Cách đều ba ngày rưỡi lại đến, hắn đã từng nghĩ rằng bản thân mình ít nhất phải hơn mười năm nữa cũng không quay về nơi này.Lần đầu tiên là vì Cố Trầm Chu muốn đến đây, hắn tưởng đối phương đến để điều tra hắn nên mới theo đến.Hạ Hải Lâu thành thạo đi xuyên qua đường mòn dẫn lên núi, lúc đi vào có mấy người dân trong thôn nói với hắn rằng trên núi rất nguy hiểm nhưng đều bị hắn mặc kệ.Lần thứ hai thì sao? Là vì trong lời nói của Cố Trầm Chu có ám chỉ đến nơi này…

Nghĩ đến đây, Hạ Hải Lâu phát hiện ra mình càng không vui hơn. Nhưng hắn quả thực – thực sự là quả thực – có chút hứng thú.

Mười sáu năm giành được vị trí bí thư Huyện ủy.

Sau khi xảy ra tai nạn thì phản ứng được đầu tiên.

Là người dân trong thôn liên lạc với huyện kịp thời? Hay là người trong huyện hiểu rất rõ tình hình ở nơi này?

Hoặc là, gã đặc biệt chú ý đến núi Thanh Hương…?

Trong thời gian mười tám năm, nơi này không hề thay đổi chút nào.

Cây cối, hoa cỏ, đường mòn, dòng suối vẫn giống trí nhớ như đúc.

Nhưng những thứ khác – ví dụ như tổ của một loài chim hay tổ ong nào đó, cũng có một đôi hươu hoang dại chậm rãi đi qua đây, căn cứ bí mật mà hắn chôn giấu đồ chơi của mình – bên trong một gốc cây bị đục rỗng nhưng cành lá vẫn còn tươi tốt, tất cả đều không còn nữa.

Hắn chạy càng nhanh thì bước chân càng ngày càng nhẹ, nụ cười càng lúc càng tươi. Mãi cho đến khi hắn đi được đến đích nhắm của mình, bởi vì ở nơi vốn không nên xuất hiện người khác thì lại nhìn thấy người không nên xuất hiện nhất.

Cố Trầm Chu.

Hắn dừng chân lại, trên mặt vẫn mang theo tươi cười nhưng đôi mày trong lúc không chú ý đã nhíu lại.

“Cố thiếu gia?”

Một câu nói ra thì Hạ Hải Lâu đã bình tĩnh lại, hắn nhìn xung quanh.

“Tôi phát hiện gần đây mình rất có duyên với Cố thiếu gia – Cố thiếu gia đến đây dạo chơi nơi hoang dã?”

Cố Trầm Chu cong môi mỉm cười.Đây là một chỗ gần sát vách núi nhưng lệch khỏi quỹ đạo đường lên núi bình thường có một số chỗ còn phải trèo lên mới đi qua được, bởi vậy hang núi mà Cố Trầm tựa sát vào vách núi bên cạnh để leo lên bị rừng cây che lấp vô cùng ẩn mật, nếu không có người biết đường dẫn đi thì vốn không thể bị người khác phát hiện.

“Hạ thiếu gia thật thích nói đùa.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Tôi là cố ý đến đây, chẳng lẽ Hạ thiếu gia không phải sao?”

Lời này… Còn trắng trợn hơn lúc trước nhiều. Hạ Hải Lâu không nhịn được liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái:

“Chính xác mà nói thì Cố thiếu gia muốn tôi đến đây xem thử.”

Cố Trầm Chu thừa nhận:

“Vốn là định như vậy. Hạ thiếu gia có muốn nhìn một chút không?”

“Nếu Cố thiếu gia đã đến đây thì không bằng Cố thiếu gia cứ nói thẳng ra đi?”

Hạ Hải Lâu quả thực là vì lời nói của Cố Trầm Chu nên mới đến, nhưng nếu Cố Trầm Chu đã đứng ở đây rồi thì Hạ Hải Lâu lại bất chợt không muốn vào xem.Cố Trầm Chu mỉm cười rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung:

“Hạ thiếu gia nói xem liệu hôm nay lại có một trận mưa nữa trút xuống hay không?”

Lại có một trận mưa nữa trút xuống?

Hạ Hải Lâu theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời.

“Sau đó lại có một vụ lở đất nữa.”

Cố Trầm Chu thản nhiên nói.

Những lời này khiến Hạ Hải Lâu nghĩ đến một khả năng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Cố Trầm Chu nâng tay lên ném một xấp gì đó màu xanh lục cho Hạ Hải Lâu. Hạ Hải Lâu không hề động đậy, xấp màu xanh lục kia ‘phạch’ một tiếng rơi xuống đất trước mặt hắn.

Một xấp tiền mặt năm mươi tệ.

Cố Trầm Chu lại lấy ra một xấp khác, thuận tay rút từ trong túi ra một điếu thuốc châm lên, sau đó tùy tiện vứt tiếp xuống mặt đất.Sau vài lần tiếp xúc, Hạ Hải Lâu hiểu rõ chỉ khi nào tâm tình Cố Trầm Chu vô cùng không tốt thì mới lấy thuốc ra hút.

“Là tiền giả?”

Hạ Hải Lâu hỏi.

“Chắc khoảng vài triệu đi.”

Vẻ mặt Cố Trầm Chu rất bình thản.

“Vụ lở đất bảy ngày trước…”

“Cho nổ núi.”

Cố Trầm Chu trả lời.

“Vị bí thư huyện ủy này cảm thấy vô cùng lo lắng với đoàn khảo sát, vậy nên đã nghĩ cách khiến đoàn khảo sát phải chủ động bỏ đi – Hiệu quả không tệ.”

Hạ Hải Lâu cười lạnh một tiếng, vẻ tàn bạo ẩn hiện giữa chân mày:

“Tôi thật sự không biết… Cố thiếu gia nói gã sẽ tiếp tục cho nổ núi? Vì sao?”

“Lần trước Hạ thiếu gia bị khỉ cào đến hôn mê, có thể nói lý với con khỉ đó không?”

Cố Trầm Chu cười nói.

“Tương tự như vậy, thân phận Cố đại thiếu gia dù có khác người thường đến đâu, nếu như bị đất đá lở chôn mất tích, chẳng lẽ nhà họ Cố ở kinh thành chạy đến đây nói lý với đất đá lở?”

Hạ Hải Lâu mỉm cười, vẻ tàn bạo kia nháy mắt lại thu liễm sạch sẽ:

“Vậy Cố đại thiếu gia giờ còn ở đây?”

“Người và tang vật đều đã bắt được rồi.”

Cố Trầm Chu vừa nói xong thì từ xa xa truyền đến tiếng một người kêu lên thảm thiết.

Hạ Hải Lâu nhíu mày:

“Cố thiếu gia nắm thời gian thật chuẩn.”

“Là Hạ thiếu gia chạy đến rất đúng lúc.”

Cố Trầm Chu trả lời, hai người đứng im tại chỗ chờ một lúc thì nghe thấy tiếp từ xa truyền đến tiếng hô lớn ‘Bắt được rồi’, sau đó một vài người mặc đồng phục cảnh sát đẩy bụi cỏ ra bước đến.

“Cố thiếu gia, đã bắt được người rồi, là một thôn dân họ Vương trong thôn dưới chân núi!”

Vị cảnh sát trung niên dẫn đầu bước nhanh đến trước mặt Cố Trầm Chu, hai tay đưa về phía trước nắm chặt tay Cố Trầm Chu lắc mạnh.

“Ít nhiều cũng nhờ có Cố thiếu gia thì chúng tôi mới phá được vụ án kinh tế đặc biệt nghiêm trọng này.”

“Người đội trưởng Vương phải cảm ơn không phải là tôi.”

Cố Trầm Chu thản nhiên cười nói.

Hạ Hải Lâu và đội trưởng Vương đều sửng sốt.

“Ý của Cố thiếu gia là…?”

“Giới thiệu với đội trưởng Vương một chút, đây là Hạ thiếu gia nhà họ Hạ, Hạ thiếu gia trước đây từng đến nơi này nên rất quen thuộc, lần này mọi người có thể tiến hành thuận lợi như vậy, công của Hạ thiếu gia không hề ít đâu.”

Cố Trầm Chu nói.

Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu, nhất thời không nói được lời nào.

Đội trưởng Vương cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ cho dù vị Hạ thiếu gia này quen thuộc nơi đây thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể quen thuộc hơn người ở địa phương hay sao? Huống chi lần này bọn họ cũng là đi theo người ở địa phương mới tìm được nơi này… Nhưng dù thế nào thì cũng là người lâu năm trong thể chế, tâm tư đội trưởng Vương xoay chuyển một chút đã nghĩ ra đây đại khái là trao đổi lợi ích của đám công tử quyền quý ở kinh thành, có liên quan gì đến ông đâu? Vừa nghĩ như vậy liền hiểu rõ rất nhiều, ông quay sang đưa hai tay ra nắm chặt tay Hạ Hải Lâu:

“Thật sự là nhờ có Hạ thiếu gia! Cảm ơn Hạ thiếu gia!”

Mặt Hạ Hải Lâu cương cứng.

Đội trưởng Vương không phải là người đặc biệt biết luồn cúi, bày tỏ thái độ xong ông liền buông hai tay ra nói với hai người Cố Hạ:

“Cố thiếu gia, Hạ thiếu gia, tôi đưa người về Cục Cảnh sát trong thành phố, đảm bảo sẽ khiến hắn mở miệng trong thời gian ngắn nhất, tranh thủ hôm nay bắt luôn kẻ giật dây đằng sau, giải quyết vụ án lớn này!”

“Phiền đội trưởng Vương lo lắng.”

Cố Trầm Chu nói xong liền quay sang Hạ Hải Lâu:

“Tôi đã đặt vé máy bay quay về kinh thành trong hôm nay – Hạ thiếu gia thì sao?”

Hạ Hải Lâu đang định nói chuyện thì di động trong túi áo vang lên. Hắn lấy ra nhìn một lúc nhưng không lập tức nhận máy mà nói với Cố Trầm Chu:

“Cố thiếu gia đến đây vì vụ án kinh tế này?”

“Cố thiếu gia thật sự không biết – đây là quê cũ của tôi?”

Hắn hỏi liền hai câu nhưng cũng không hề chờ mong Cố Trầm Chu trả lời, nhận điện thoại. Đầu bên kia điện thoại là Hạ Nam Sơn.

“Chuyện cháu ở huyện Thanh Hương ta đã nghe nói rồi, làm không tệ.”

Hạ Nam Sơn dừng lại một chút.

“Nếu đám hồ bằng cẩu hữu trước kia của cháu bằng được một nửa tên nhóc nhà họ Cố, sau này ta sẽ không quản cháu nữa!”

Cho dù giọng nói của Hạ Nam Sơn vẫn rất nghiêm túc thì Hạ Hải Lâu vẫn nghe ra được tâm tình của đối phương không tệ. Nhưng một khi tâm tình của đối phương không tệ thì tâm tình của hắn thật sự không được tốt lắm.

Cố Trầm Chu…

Hạ Hải Lâu hơi nheo mắt.

Một con hổ bình thường không thích cử động. Hắn nhìn theo bóng dáng dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên suy nghĩ này. Tuy rằng bình thường không thích cử động nhưng chỉ cần nó muốn thì lúc nào cũng có thể giương móng vuốt ra.

Giữa rừng núi, lúc Hạ Hải Lâu vừa mới nhận điện thoại thì Cố Trầm Chu đã xuống núi một mình. Hạ Nam Sơn sở dĩ có được tin tức nhanh như vậy là vì lúc anh chào hỏi với Cục trưởng công an thành phố trực thuộc huyện Thanh Hương thì đã cố ý nhắc đến Hạ Hải Lâu.Thời gian một ngày đã đủ để vị Cục trưởng công an thông qua các mối quan hệ sau lưng chuyển tiếp đến chỗ bí thư Hạ Nam Sơn – sau đó ra sức khen ngợi Hạ Hải Lâu.

Quan hệ giữa Hạ Nam Sơn và Hạ Hải Lâu chỉ e còn tệ hơn quan hệ giữa anh và Cố Tân Quân. Cố Trầm Chu hiểu rõ những phức tạp ẩn sâu trong đó vốn không cần đắn đo tự hỏi quá nhiều đã hiểu được nếu muốn khiến Hạ Hải Lâu không vui, vậy cứ trực tiếp để Hạ Nam Sơn vừa ý là tốt rồi.Chuyện này không khó khăn lắm, chỉ mất thời gian bằng một cái khoát tay mà thôi.

Anh chạy từ kinh thành đến đây quả thực không phải hoàn toàn giống những lời mà Hạ Hải Lâu nói trước đó – anh đến đây không phải vì Hạ Hải Lâu, nhưng anh biết nơi này là quê cũ của Hạ Hải Lâu.Quê cũ của Hạ Hải Lâu và vị bí thư Huyện ủy có quan hệ ngoắt nghoéo với nhà họ Cố. Anh đến đây là vì muốn tra ra manh mối liên quan đến việc nhà họ Cố sẽ suy yếu sau này. Nhưng chỉ là một quan tham, một vụ án kinh tế trị giá mấy triệu, Hạ Hải Lâu thậm chí còn không biết nội tình bên trong.

Quê cũ chỉ là quê cũ, không có bất cứ manh mối nào.

Cố Trầm Chu tra xét xong xuôi mất vài ngày cảm thấy không vui vẻ lắm. Nếu đã như vậy, anh thầm nghĩ, Hạ Hải Lâu cũng đừng có quá vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment