“Đổng Xương Tề?”
Cái tên này khiến Cố Trầm Chu nao nao, các vị quan chức cao cấp trong kinh thành không có tên như vậy, vậy là tầng tiếp theo sao?
Anh cân nhắc tất cả những người anh từng tiếp xúc hoặc điều tra một lượt trong đầu, nhưng vẫn không có liên hệ gì với cái tên mà Cố Tân Quân vừa nói.
Cố Tân Quân dường như cũng đoán được Cố Trầm Chu không biết người này nên nói tiếp:
“Là một phó Cục trưởng của Cục Giám sát Dược phẩm.”
Cố Trầm Chu a một tiếng, nói đến chức vị cụ thể thì anh cuối cùng cũng có chút ấn tượng mờ nhạt.
Lúc này bản tin buổi sáng đã gần kết thúc, Cố Tân Quân tắt TV, nhìn xe đã chờ ở bên ngoài liền đứng dậy đi ra chuẩn bị đi làm.
Câu hỏi của Cố Trầm Chu vốn đã đến bên miệng lại nuốt trở về: Cố Tân Quân rõ ràng không có ý định nói tiếp, bằng không sẽ không dừng câu chuyện khi chỉ mới đưa ra một cái tên và chức vụ.
Đây là có ý kêu mình tự đi điều tra… Anh hơi trầm tư rồi đưa ra kết luận, cầm di động lên bấm một dãy số, đợi đối phương nhấc máy liền trực tiếp hạ lệnh:
“Tìm giúp tôi một chút tư liệu về phó Cục trưởng Đổng Xương Tề của Cục Giám sát Dược phẩm, lát nữa gửi đến máy tính của tôi.”
“Đã biết, Cố thiếu gia.”
Người ở đầu kia điện thoại cũng rất dứt khoát, trả lời ngắn gọn rồi trực tiếp cúp máy.
Ở một nơi khác, Cố Tân Quân vừa ngồi lên ghế sau của xe chuyên dụng không được mấy lâu liền gọi điện thoại cho cha mình ở Chính Đức Viên:
“Cha, con muốn nói điểm mấu chốt của chuyện lần này cho Tiểu Chu.”
Lái xe và thư kí đều là người của mình, lúc Cố Tân Quân nói chuyện điện thoại cũng không quá kiêng dè:
“Cha thật sự cảm thấy giờ là lúc thích hợp để cho nó chen vào?”
Người thế hệ trước không có thói quen cầm theo di động, điện thoại là cảnh vệ nhận trước rồi mới đưa cho Cố lão. Cố lão đang chăm sóc cá và vườn hoa của ông, nghe vậy liền nói:
“Nếu hiện giờ tiến vào không thích hợp thì còn lúc nào thích hợp hơn? Năm nay nó đã hai mươi tư chứ không phải là mười bốn tuổi.”
Nói xong lời này, ông lại bổ sung:
“Mấy chuyện trước đó không phải Tiểu Chu vẫn tham gia vào không tệ ư?”
Mấy chuyện trước đó là chỉ mấy lần đối đầu với nhà họ Hạ.
Cố Tân Quân giải thích:
“Trước kia dù sao vẫn chỉ là va chạm trong phạm vi nhỏ, hiện giờ chỉ e…”
“Lúc này có ai sẽ đi bận tâm đối phó với một đứa trẻ?”
Cố lão hỏi lại.
“Chỉ sợ nó không đủ chín chắn, nếu tùy tiện chọc ra một điểm yếu thì sau này sẽ không dễ thu dọn.”
Cố Tân Quân nhíu mày đáp.
Cố lão cầm nắm thức ăn cho cá cuối cùng ném vào trong nước, thầm nghĩ lúc đôi cha con này nên có tình cảm tốt thì lại giống như người xa lạ đã nhiều năm không gặp; hiện giờ quan hệ cuối cùng cũng cực kì tốt rồi lại bắt đầu không tự chủ cưng chiều quá đỗi, che chở con trai giống như con gà con ấy…
“Nếu Tiểu Chu muốn tiến vào thì nên mở to hai mắt để nhìn thật rõ ràng cẩn thận việc lần này. Nếu đến giờ nó còn không phân biệt rõ ràng được việc gì nên làm hay không nên làm thì còn tiến vào quan trường gì nữa? Chuyện của nó con không cần phải nhiều lời, cứ quyết định như vậy đi.”
Cố lão chặn ngang đề tài này, hỏi tiếp:
“Ngược lại là Chính Gia, con xem xem nó có ý định tiến vào không?”
Cố Tân Quân:
“Con thấy Chính Gia không có quá nhiều hứng thú với việc này.”
“Nếu không có quá nhiều hứng thú thì không cần phải cưỡng ép nó.”
Cố lão vừa đi dạo vừa nói chuyện điện thoại:
“Cha thấy Chính Gia rất có tinh thần nghiên cứu, học tập cũng tốt, về sau nếu có thể phát triển theo phương hướng nghiên cứu khoa học thì đất nước cũng rất cần nhân tài ở phương diện này.”
Cố Tân Quân khẽ gật đầu, nói xong chuyện về hai đứa trẻ rồi ông liền nói sang vài chuyện khác về đề tài công việc, mãi cho đến lúc xe đi vào tòa nhà làm việc thì mới chấm dứt cuộc nói chuyện điện thoại hơi lâu này.
…
Đổng Xương Tề, phó Cục trưởng Cục Giám sát Dược phẩm, người ở Cam Hóa Toại Lâm, sinh năm 1954 trong một gia đình bình thường, năm 1967 chính thức tham gia công tác, từng đảm nhậncác chức vụ: nhân viên vệ sinh bộ phận Dịch tễ thuộc Tổng bộ Hậu cần của quân Giải phóng, bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện quân khu quân Giải phóng, phó Cục trưởng Cục Bảo vệ Sức khỏe, Bộ trưởng Dịch tễ của Tổng bộ Hậu cần quân Giải phóng.
Hai tiếng sau cuộc điện thoại kia, một phần tư liệu chi tiết về Đổng Xương Tề được gửi đến máy tính của Cố Trầm Chu.
Một phần sơ yếu lí lịch không tính là đặc biệt xuất sắc.
Cố Trầm Chu di chuyển vòng lên trên con chuột, tìm xuống một phần đánh giá về người này ở bên dưới: Từng xuất bản nhiều bộ sách, có sở thích sưu tầm đồ ngọc cổ và tranh nổi tiếng.
Tham ô nhận hối lộ à?
Chỉ như thế?
Không cân nhắc quá lâu, Cố Trầm Chu lại bấm số điện thoại lúc trước, nói với đối phương:
“Tra thêm những hạng mục gần đây qua tay Đổng Xương Tề… Không sai, tôi cần chi tiết một chút. Ừ, còn quan hệ của đối phương với những người khác, không chỉ là trên công việc mà còn tình bạn cá nhân, quan hệ nam nữ… Tôi biết, thời gian ba ngày đủ không?”
Anh dừng lại một chút, đợi người bên kia đáp ứng mới nói:
“Được rồi, cứ như thế.”
Nói đoạn anh sửa sang lại tư liệu nhận được một chút, sau đó bỏ vào một file tư liệu trong máy tính.
Cách cú điện thoại này không lâu lắm, Du Văn Tuấn ở bên ngoài phòng làm việc của Cố Tân Quân nhận được tin tức. Ông ta cúp điện thoại, trầm ngâm một lát liền chỉnh sửa lại một vài tư liệu trên bàn, đứng dậy gõ cửa phòng Cố Tân Quân.
“Vào đi.”
Cố Tân Quân vẫn cúi đầu làm việc không hề ngẩng đầu lên.
Du Văn Tuấn đi vào văn phòng, hai tay đưa tư liệu cho đối phương:
“Bộ trưởng, đây là tình hình điều động một vài vị trí ở Dương Hoài.”
Tỉnh Dương Hoài vì bị Uông Bác Nguyên đốt lửa lên, ngoại trừ hai vị Cục trưởng Công an cùng Viện trưởng Viện Kiểm Sát cùng ngã ngựa thì còn liên lụy đến rất nhiều cán bộ lớn nhỏ, cho dù bản thân tỉnh Dương Hoài có thể giải quyết việc điều động công việc của một vài cán bộ cơ sở, nhưng những công việc còn lại cần Bộ Tổ chức ở Trung ương xử lí vẫn cực kì nhiều, hơn nữa trong loại thời kì mẫn cảm này, quyền lực điều động nhân sự lớn cũng đồng nghĩa với việc mạo hiểm lớn, chỉ không khéo một chút là sẽ bị kẻ địch bắt được nhược điểm.
Cố Tân Quân nâng tay đón xấp tư liệu.
Du Văn Tuấn nói thêm:
“Bộ trưởng, Vương Đức đang toàn lực thu thập tư liệu về Đổng Xương Tề, hẳn là Cố thiếu gia dặn anh ta làm – chúng ta có cần chuyển tư liệu đã thu thập đầy đủ qua đó không?”
Trên vấn đề về gia đình của lãnh đạo, thái độ của Du Văn Tuấn và thư kí Phương Tự của Hạ Nam Sơn thực ra không khác nhau lắm: Cơ bản là không can thiệp, nhưng nếu có nhắc đến thì nhất định phải làm được theo đủ ba yêu cầu ‘Đúng lúc, chuẩn xác, khách quan’, tức là: Báo cáo lãnh đạo đúng lúc, miêu tả sự kiện chuẩn xác, giữ vững lập trường khách quan.
Nhưng cho dù phương châm của hai người về cơ bản là giống nhau, nhưng bởi vì nhân vật chú ý của hai người khác nhau nên kết quả cũng một trời một vực – Du Văn Tuấn gần như không tốn chút tâm tư nào vào vấn đề gia đình của Cố Tân Quân mà chỉ dồn toàn bộ tinh lực lên công việc và phận sự của mình; mà Phương Tự ư, ông ta tiêu phí vô số tâm lực bày ra vô số gương mặt tươi cười, cuối cùng vẫn không thể đánh hạ được tòa thành vững chắc Hạ Hải Lâu, đến giờ còn phải nếm trải không biết bao nhiêu lần loại đối xử như không tiếp điện thoại hoặc dập ngang điện thoại xuống.
“Không cần, để tự họ làm đi.”
Cố Tân Quân xem tài liệu, không hề ngẩng đầu lên.
Đây là thử thách, Du Văn Tuấn vừa nghe đã hiểu được:
“Bộ trưởng, vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Du Văn Tuấn nhẹ chân đi ra khỏi văn phòng, cầm một phần tài liệu khác đã được chỉnh sửa kẹp dưới nách, dặn dò thư kí Hứa ngồi bên cạnh một tiếng rồi đi về phía thang máy ngoài hành lanh, vừa đi thang máy xuống đại sảnh tầng một thì đã đụng phải Phương Tự đi từ phía đối diện đến.
“Ra là thư kí trưởng Phương.”
Du Văn Tuấn đi từ trong thang máy ra chào hỏi trước.
“Chào thư kí trưởng Du.”
Phương Tự cũng rất khách sáo, dừng lại trò chuyện:
“Thư kí Du đây là chuẩn bị đi làm việc?”
“Phải, là vài công việc cần đến hiện trường kiểm tra.”
Du Văn Tuấn đáp.
Phương Tự mỉm cười, hơi nghiêng người đi xem như nhường đường:
“Thư kí Du bận thì đi đi, tôi không quấy rầy thư kí Du nữa!”
Du Văn Tuấn cũng khách sáo nói cảm ơn rồi mới tiếp tục đi về phía tòa nhà làm việc của Bộ Truyền thông, vừa mới đi đến bên ngoài văn phòng của Bộ trưởng Truyền thông thì thư kí ngồi bên trong đã đứng dậy phía sau bàn, bước nhanh đến bắt tay Du Văn Tuấn:
“Ai, ngọn gió nào thổi thư kí Du đến thế này!”
Du Văn Tuấn cười nói:
“Là gió Đông nam.”
Thư kí ra đón cũng là thư kí số một của Lương Hữu Sinh, ông ta đón Du Văn Tuấn vào trong văn phòng ngồi xuống rồi tự mình pha trà cho đối phương.
Du Văn Tuấn khoát tay:
“Không cần, tôi phải về ngay, lần này đến chỉ là đưa một phần tài liệu.”
Thư kí của Lương Hữu Sinh đón lấy tập tài liệu trên tay Du Văn Tuấn, cười nói:
“Thư kí Du dặn một tiếng, kêu người khác đưa đến không phải là được rồi sao? Có chậm trễ bên nào cũng không dám chậm trễ tài liệu mà Bộ Tổ chức đưa đến đâu!”
Ông ta vừa nói vừa mở túi tài liệu ra xem, hàng chữ tiêu đề [Một số đề nghị xây dựng có liên quan đến tác phong liêm khiết của một số cán bộ Đảng viên] lập tức đập vào mắt.
Mí mắt ông ta không kìm được giật nhẹ, nụ cười tươi tắn trên mặt sắp xuất hiện lập tức cứng ngắc lại trong nháy mắt.
Du Văn Tuấn nói tiếp:
“Thư kí Lâm, tài liệu đã đưa đến rồi, tôi đi về trước.”
“Được được.”
Thư kí Lâm trả lời, lại làm bộ một chút:
“Thư kí Du, tôi tiễn anh.”
Du Văn Tuấn mỉm cười từ chối, xoay người rời khỏi văn phòng của Bộ Truyền thông. Thư kí Lâm vẫn kiên trì tiễn đối phương ra đến cửa rồi mới cầm túi hồ sơ bước nhanh về phía bàn làm việc, mở tập tài liệu do Phương Tự bên chỗ Hạ Nam Sơn đưa đến mà mình vừa mới đặt lên bàn: [Một số đề nghị xây dựng có liên quan đến việc nâng cao năng lực và tác phong liêm khiết của cán bộ và lãnh đạo trong Đảng]…
Hai thứ này vốn là có cùng tiêu đề, hai vị không hợp nhau đó đã đấu đá đến mức độ này?
Thư kí Lâm cũng không dám tự tiện quyết định, cầm hai tập hồ sơ như cầm củ khoai lang phỏng tay, xoay người đến gõ cửa văn phòng của lãnh đạo ở phía sau bàn làm việc của mình.
Lương Hữu Sinh trong văn phòng nhận hai tập tài liệu, lật xem một lúc, không nói gì mà chỉ phất tay cho thư kí của mình đi ra ngoài.
Tình thế ở nơi này không có lúc nào là không lặng lẽ thay đổi, nhưng trong ánh mắt của đa số mọi người thì trước sau vẫn luôn ngay ngắn trình tự, yên lặng bình tĩnh, còn là càng lúc càng ngay ngắn và bình tĩnh.
…
Thời tiết tháng Bảy luôn nóng đến mức khiến người ta có ảo giác bị quay trong lò lửa.
Lúc Cố Trầm Chu đi từ bệnh viện ra thì thời gian là khoảng hơn ba gần bốn giờ chiều, là thời điểm nóng nhất trong ngày. Vị bác sĩ mặc áo dài trắng đứng bên cạnh anh nói:
“Tôi đã nói hết mọi điều về loại dược phẩm này cho cậu rồi – sao cậu lại đột nhiên có hứng thú với việc này vậy?”
“Đúng lúc cần tìm hiểu chút thôi.”
Cố Trầm Chu nói, tiếp đó thay đổi chủ đề:
“Khi nào thì cậu rảnh thì ra ngoài ăn một bữa nhé?”
“Dựa vào thể diện của Cố thiếu gia thì không rảnh cũng phải rảnh để đi.”
Người mặc áo dài trắng cười ha ha trêu ghẹo một câu, tiếp đó lại giải thích:
“Nhưng gần đây thực sự không có thời gian rỗi, vài ca phẫu thuật được sắp xếp liên tục rồi, về nhà là không muốn động đậy nữa, đợi qua khoảng thời gian bận rộn này tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu nhé?”
Cố Trầm Chu khẽ gật đầu:
“Gần đây tôi không có việc gì, cứ xếp theo thời gian của cậu là được rồi. Được rồi, cậu đừng tiễn nữa, vừa rồi tôi nhìn lướt qua thì thấy còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ mà.”
Người mặc áo dài trắng quả thực cũng nhớ đến chuyện này, gật đầu:
“Ok, bạn học cũ đi thong thả, tôi vào trước.”
Cố Trầm Chu nhìn đối phương đi vào đại sảnh bệnh viện rồi bản thân cũng đi về phía bãi đỗ xe.
Bất kể là lúc nào thì bệnh viện vẫn luôn là nơi không thiếu người, ngày hôm nay hình như người còn đặc biệt nhiều thêm, Cố Trầm Chu vừa mới đi xuống cầu thang thì một đoàn người từ bên ngoài đã ùa vào, bác sĩ mặc áo dài trắng cùng y tá giúp đỡ đẩy xe bệnh được một đám người vây quanh đi nhanh về phía đại sảnh của bệnh viện.
Cố Trầm Chu bước sang bên cạnh vài bước nhường đường, tránh né đám người đang vọt đến, nhưng mới đi được vài bước thì đã bị xô đẩy nghiêng trái ngã phải, còn có một cô gái trẻ tuổi bị đẩy ngã về phía Cố Trầm Chu đang đứng. Anh thuận tay đỡ đối phương, thấy đám người đã đi qua, đang muốn tiếp tục đi về thì nghe thấy bên cạnh có giọng nói:
“Cố… Trầm Chu?”