Trầm Chu

Chương 83

Cố Trầm Chu vốn đã xoay nửa người đi nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy cô gái trẻ tuổi được anh nâng dậy kia vén lọn tóc dài rũ xuống ra sau tai để lộ vành tai trắng nõn, vẻ mặt mang theo chút ngờ ngợ.

Cô gái này đại khái khoảng hai mươi ba hai mươi tư, đi giày vải Canvas, mặc quần dài bảy phân cùng một chiếc T-shirt đơn giản có in hình mặt mèo. Mái tóc của cô dài đến cổ, một vài sợi tóc sát cổ đã bị dính mồ hôi bết thành từng lọn, một chiếc máy ảnh thoạt nhìn hơi nặng nề còn đang đeo trên cổ, vai trái đeo một cái ba lô gọn gàng đã bị kéo mở khóa, trong tay cầm một quyển vở nhỏ cùng một cây bút.

So với sự ngờ ngợ của cô, Cố Trầm Chu vừa quay đầu lại nhìn đối phương thì đã nhận ra người trong ánh mắt đầu tiên, anh cười nói:

“Cô là con gái bác Uông –“

“Uông Tư Hàm, gọi tôi Tư Hàm là được rồi.”

Uông Tư Hàm mỉm cười với Cố Trầm Chu, cô mím môi có vẻ ngại ngùng, khóe môi bên trái có một lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

“Tôi nhớ một lần đi dùng cơm thì hình như đã gặp qua anh, vừa rồi còn nghĩ là mình nhận nhầm người chứ.”

Chỗ đối diện với cửa lớn của bệnh viện luôn tấp nập người đến người đi lại có một đoàn người đi từ bên ngoài vào.

Cố Trầm Chu vươn tay che chở cho Uông Tư Hàm khỏi dòng người rồi mới hỏi:

“Hôm nay đến đây có việc?”

“Thu thập một ít tư liệu cho luận văn.”

Uông Tư Hàm lắc lắc chiếc máy ảnh trên cổ, hỏi tiếp:

“Anh thì sao?”

“Bạn học trước đây của tôi làm bác sĩ ở nơi này cho nên đến thăm hỏi một chút.”

Cố Trầm Chu đáp.

“À.”

Uông Tư Hàm gật đầu, hai người không quen biết, cô cũng không có gì cần nói với Cố Trầm Chu liền quay chủ đề câu chuyện lại về việc nói lời cảm ơn như đã định:

“Cảm ơn anh vừa rồi đã đỡ tôi.”

Cố Trầm Chu nhướn mày:

“Chút việc ấy còn có thể có được một tiếng cảm ơn?”

“Tất nhiên là cần!”

Uông Tư Hàm nghiêm nghị nói xong lại mỉm cười:

“Tôi đi thu thập tư liệu tiếp đây, bọn họ đưa nạn nhân của vụ tai nạn xe liên hoàn đến, tôi muốn tìm vài người trong vụ đó nói chuyện.”

“Ừ.”

Cố Trầm Chu nói.

“Đúng rồi.”

Uông Tư Hàm chợt nhớ đến một chuyện.

“Anh nói bạn học của anh làm bác sĩ ở đây? Là người ở phòng nào?”

“Ở khoa ngoại – nhưng không phải người trong giới, để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, đợi cô hỏi bệnh nhân xong, nếu muốn tìm hiểu điều gì thì có thể tìm hỏi cậu ấy.”

Cố Trầm Chu nói, suy nghĩ của Uông Tư Hàm không khó phân tích.

Việc này cũng chỉ mất công gọi một cuộc điện thoại, Uông Tư Hảm quả thực là có ý này, Cố Trầm Chu chủ động nói thì cô cũng vui vẻ khẳng khái đồng ý:

“Làm phiền anh. Đợi về rồi tôi sẽ mời anh đi ăn cơm.”

“Để một quý cô mời tôi?”

Cố Trầm Chu cười nói, cầm di động ra bấm gọi bạn học của mình.

Uông Tư Hàm vừa kiếm di động trong ba lô vừa nói:

“Ai nhờ giúp thì người đó mời, lần tới anh muốn lấy được tin tức có một không hai nào của cha tôi từ chỗ tôi thì tôi cũng sẽ không khách sáo… Ô?”

Cổ họng cô đột nhiên phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên.

Cố Trầm Chu hơi nhấc điện thoại ra xa lỗ tai:

“Sao thế?”

Uông Tư Hàm có hơi rối rắm nhìn ba lô của mình một lúc rồi mới thất vọng nói:

“Ví tiền lại bị trộm mất rồi.”

Lại… Cố Trầm Chu cũng im lặng một lúc, lúc này điện thoại kết nối, giọng nói của người mặc áo dài trắng vừa mới tiễn Cố Trầm Chu ra khỏi bệnh viện vang lên:

“Sao thế, Cố thiếu gia quên mất việc gì?”

“Không quên việc gì, nhưng có thêm một chuyện.”

Cố Trầm Chu nói với điện thoại.

“Tôi mang một cô gái đẹp qua đó cho cậu bổ mắt.”

Uông Tư Hàm cầm di động trong túi ra, khi ngẩng đầu lên thì đã khôi phục lại khỏi sự buồn bực vì bị mất trộm ví:

“Tôi tự đi qua đó được rồi, cũng chỉ mất một hai trăm đồng thôi, trong túi vẫn còn bỏ ít tiền lẻ nữa.”

Cố Trầm Chu thấy đối phương lấy di động ra liếc mắt nhìn một cái, là dòng máy đời thấp nhất chỉ có giá tầm hai ba trăm tệ, con gái của bí thư Uông sao có thể không có nổi một chiếc di động tốt, cái máy này hơn nửa là do chính cô cố ý chọn – nhưng vì sao?

Cố Trầm Chu không để lộ chút nghi hoặc nào lên gương mặt.

Lực chú ý của Uông Tư Hàm vốn không đặt trên di động của mình, sau khi cô lưu số điện thoại của Cố Trầm Chu vào trong di động thì lại từ chối lần nữa:

“Không cần anh theo, tôi chỉ đi hỏi vài người thôi.”

Không phải là đang khách sáo. Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý – bọn họ thực sự không hề có quan hệ gì, đề nghị vừa rồi chỉ là thuận tiện, nếu đối phương không cần thì anh đương nhiên cũng sẽ không khăng khăng:

“Được rồi, tôi về trước, bác sĩ kia họ Hứa, tên Hứa Quang, là bác sĩ trực ban ở khoa ngoại.”

“Ok.”

Uông Tư Hàm mỉm cười rồi xoay người rời đi, lúc này sau khi bỏ di động vào trong ba lô thì không quên kéo khóa ba lô lên.

Cố Trầm Chu lập tức xoay người đi vào bãi đỗ xe lấy xe, xe đi thẳng từ bệnh viện về Thiên Thụy Viên, lúc vào nhà thì Cố Chính Gia đang ở trong phòng bếp nói vọng ra:

“Anh, buổi tối cha mẹ đi xã giao không về nhà ăn, em đang chuẩn bị nấu mì, anh có muốn ăn một bát không?”

“Nấu mì gì?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Mì ăn liền ạ.”

Cố Chính Gia trả lời.

“Có những vị nào?”

“Để em xem đã… Mì gà dưa chua, mì tôm cá tươi, mì nước xương hầm, mì bò kho –“

“Vị hầm.”

Cố Trầm Chu vừa trả lời thì di động trong túi đã kêu vang, anh nhìn dãy số trước rồi mới nhấc máy:

“Người đẹp được lắm đúng không?”

“Vừa mềm vừa cao!”

Người gọi điện thoại đến chính là Hứa Quang, anh ta đè giọng xuống hơi thấp, tạp âm ở bên cạnh rất nhiều giống như đang ở chỗ nào đó đông người thì lén gọi điện thoại đến đây:

“Nhóc cậu đúng là có phúc!”

“Chỉ là bạn.”

Cố Trầm Chu nói.

Hứa Quang khinh bỉ:

“Nam chưa lập gia nữ chưa gả chồng, dùng lý do này để thoái thác làm quái gì chứ!”

“… Chỉ quen biết thôi.”

Cố Trầm Chu đổi một từ khác để hình dung.

Hứa Quang hít sâu một hơi:

“Thì ra vẫn còn chưa xác định quan hệ với đối phương! Hay là ông bạn học này, cậu rút khỏi trận địanày đi, tôi mời cậu ăn một bữa thịnh soạn, cũng tùy cậu chọn bất cứ món quà nào cậu muốn, kể cả mất một vạn tôi cũng mua! Cô em mềm mại này thật sự quá dễ thương, cho anh đây một cơ hội nhé?”

Cố Trầm Chu dở khóc dở cười, nửa đùa nửa thật:

“Cô ấy là đại tiểu thư đó.”

“Biết rồi, đều có khí chất mạnh mẽ kì diệu giống hệt Cố thiếu gia cậu!”

Hứa Quang nói.

Hứa Quang và Cố Trầm Chu là bạn học thời tiểu học. Khi đó còn nhỏ tuổi, thị hiếu chưa rộng mở như bây giờ, Cố Trầm Chu đi học đều là trường điểm, không khí học tập trong trường học vô cùng sâu nặng, ngoại trừ các giáo viên đã được đánh tiếng từ trước thì cũng không có bao nhiêu bạn học là người cùng trong giới biết thân phận của anh. Dù sao cái ‘giới’ mà anh đang ở, nói đơn giản một chút thì là một đám con cháu của các gia tộc tối cao vẫn chưa có công tác cụ thể tập hợp lại thôi, cho dù là tên điên như Hạ Hải Lâu hay vị con cháu nào khác ăn ngập uống lụt không gì không thạo thì cũng không thể treo câu ‘cha tôi là ai, nhà tôi là gì’ ở trên miệng mỗi ngày.Có thể đi vào trong giới, mọi người đương nhiên vẫn phải có chút vốn liếng và ngạo khí.

Mà cái danh ‘Cố thiếu gia’, tuy rằng không khác gì xưng hô của anh trong giới hiện giờ, nhưng vào năm đó thật sự chỉ là biệt danh mà mọi người nghịch ngợm gọi như vậy thôi – ngoại trừ biệt danh Cố thiếu gia này, anh còn có biệt danh là Người sắt, Pháo lép hay Súng lục gì đó cơ mà.

“Hôm nay cậu mới gặp cô ấy lần đầu tiên, sao lại đột nhiên vừa mắt thế?”

Cố Trầm Chu không có ý định nói thẳng thân phận của Uông Tư Hàm ra, chuyện này không cần anh phải bận tâm, nếu Hứa Quang thật sự nghiêm túc thì đương nhiên sẽ có người đặt tư liệu về anh ta đến trước mặt Uông Bác Nguyên, để ngài bí thư kia cẩn thận đánh giá.

“Cô ấy đẹp!”

Hứa Quang rất thành thực bật ra một câu rồi nói tiếp:

“Thực ra lần đầu tiên tôi thấy cô ấy là cô ấy đang lau sạch sẽ quần áo giúp một bà cụ đau dạ dày nôn đầy ra người. Lúc ấy tôi còn tưởng là người thân chứ, sau đó cô ấy chạy đến tìm tôi nói tên cậu thì tôi mới biết cô ấy chỉ là người qua đường, đến đây chỉ để tìm số liệu cho luận văn mà thôi.”

“Chỉ thế?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Như vậy còn chưa đủ sao?”

Hứa Quang kêu toáng lên:

“Người thì đẹp, có bằng cấp, còn không ngần ngại ra tay giúp đỡ một bà cụ không quen không biết, cô gái tốt như thế dù cầm đèn soi cũng không thấy đâu đại thiếu gia, nếu cậu còn thấy cô ấy không vừa mắt thì chuẩn bị bắt một thiên tiên về nhà thờ đi?”

Đàn ông khác nhau thì định nghĩa về một nửa khác của mình trong tương lai cũng không giống nhau.

Theo cách nói của Hứa Quang, Uông Tư Hàm quả thực là một cô gái tốt mà dù có đốt đèn ***g cũng khó tìm thấy: Xuất thân cao sang nhưng không có lòng hư vinh, học tập thành thực lại có phẩm chất tốt vô cùng.

Nếu hỏi Cố Trầm Chu có tán thưởng nhân cách như thế, có thích người có nhân cách như vậy hay không, anh đương nhiên là rất tán thưởng và cũng thích, nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ muốn phát sinh thêm một bước quan hệ sâu hơn với đối phương, giống như một người lúc đi mua sắm sẽ thích rất nhiều thứ, nhưng người đó sẽ không mua tất cả những thứ ấy về nhà.

“Cậu còn chưa xem bát tự của cậu với cô ấy mà đã bắt đầu muốn tiếp tục rồi?”

Cố Trầm Chu lại hỏi đối phương.

Hứa Quang hơi ngượng:

“Haiz, Tư Hàm thoạt nhìn là một cô gái mềm mỏng, không bao giờ cãi cọ với người khác. Cậu biết không, hôm nay có hai chiếc xe cấp cứu đưa hai người bị tai nạn đến, người qua qua lại lại chật chội khó đi, sau khi Tư Hàm bước vào thì vẫn luôn giúp đỡ người bị thương cùng những người xung quanh, vừa trả lời câu hỏi của cảnh sát lại vừa giúp y tá sắp xếp cho người bị thương… Lúc này có một tên trộm vặt lặng lẽ lẻn đến sau lưng cô ấy trộm kéo ba lô của cô ấy ra! Kết quả lúc lấy được di động thì chỉ là loại hai trăm tệ, tên trộm muốn thả lại vào thì bị người ta bắt gặp, lập tức bị một đám người vây quanh muốn túm lại giao cho cảnh sát, đúng lúc cảnh sát tìm đến là người mới nên không biết tên trộm vặt này, mọi người bàn luận mọi chuyện càng lúc càng theo hướng nghiêm trọng mà cô ấy lại chỉ nói ‘Có người thấy anh ta trộm di động của tôi’…”

Anh ta nói đến đây thì lại quay sang khẳng định lại với Cố Trầm Chu:

“Cậu xem mức độ thành thật như thế này thì có chỗ nào giống với định cãi nhau?”

Cố Trầm Chu thầm nghĩ người ta không phải cô gái rất mềm mại dễ thương không hề biết cãi cọ đâu, vốn là không thèm liếc mắt nhìn tên trộm vặt kia thì có: Con gái của bí thư thị ủy ở một thành phố trực thuộc Trung ương, có thể xinh có thể xấu, có thể ngang tàng càn quấy cũng có thể cao ngạo ham hư vinh, có thể khiêm tốn cẩn thận lại thông minh thừa thủ đoạn, chỉ không thể nào là người yếu đuối có thể bị bắt nạt.

Nhưng vừa nghe Hứa Quang nói vậy anh đã hiểu được vì sao Uông Tư Hàm lại dùng loại di động kia: Đại khái là vì lúc chen chúc chốn đông người thì khó tránh khỏi có những lúc không thể bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh, vậy cứ dứt khoát mua mấy thứ đồ rẻ tiền trộm không thèm lấy để dùng tạm đi.

“Cậu gọi điện thoại đến đây là để phân tích quá trình cậu thích một cô gái mưu trí à?”

Nấu mì tôm cũng không mất bao nhiêu thời gian, Cố Chính Gia đã bưng hai cái bát sang đây, đang cắn đầu đũa nhìn Cố Trầm Chu thật lâu.

Cố Trầm Chu đi qua chỗ bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống nhìn hai bát mì kia thì một bên có một quả trứng, một bên có vài cọng rau xanh liền chọn bát có mấy cọng rau xanh, đẩy bát còn lại về phía Cố Chính Gia.

Cố Chính Gia thuận tay đặt hai chiếc đũa sang cho anh mình, sau đó mới bưng bát lên uống một hớp nước dùng trước.

“Còn không phải vì có duyên phận đặc biệt, lại chỉ quen biết mỗi cậu nên không kìm được nói với cậu mấy câu hay sao.”

Hứa Quang đáp.

“Đúng rồi, giờ cậu đang làm gì?”

“Ăn cơm.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Có món gì ngon?”

Trong ngữ điệu của Hứa Quang tràn đầy sự hâm mộ.

“Chỗ tôi chỉ có Hamburger rác rưởi với Cola.”

“Mì ăn liền.”

Cố Trầm Chu lại đáp.

Đầu điện thoại bên kia im lặng hồi lâu.

Cố Chính Gia ngồi cạnh Cố Trầm Chu nghe được loáng thoáng, nhìn nhìn anh mình rồi nói:

“Em chỉ biết làm món này, hơn nữa em vẫn luôn cảm thấy nó ngon…”

“Thực ra tôi cũng có cảm giác như thế.”

Giọng nói của Hứa Quang truyền ra từ điện thoại, rõ ràng là anh ta nghe được lời nói của Cố Chính Gia ngồi bên cạnh. Sau đó bắt đầu nghiêm túc phân tích một chuỗi dài những nhãn hiệu nổi tiếng có vị ngon nhất, ngay lúc Cố Trầm Chu suýt nữa đã ngắt điện thoại thì Hứa Quang chợt nói thêm:

“A, đúng rồi, tôi bỗng dưng nhớ ra vì sao tôi lại gọi điện thoại cho cậu!”

“Vì Uông Tư Hàm?”

Cố Trầm Chu nói.

“Không chỉ việc đó, Cố thiếu gia, cậu có biết chuyện cuối cùng cô em mềm mại kia hỏi tôi là việc gì không?”

Hứa Quang đưa ra một nút thắt.

Đáy lòng Cố Trầm Chu lập tức xao động:

“Chẳng lẽ cô ấy hỏi cậu chuyện giá cả tiêu thụ khi xếp lại hàng hóa rồi đưa ra coi như dược phẩm mới?”

“… Không phải chứ, cậu đoán được thật?”

Hứa Quang không thể tin nổi:

“Giữa hai người thật sự không có gian tình chứ! Lúc cô ấy rời đi thì có thuận miệng hỏi tôi về việc xin số hiệu dược phẩm khác nhau trước đây, cùng với chuyện giá cả tiêu thụ và đóng gói khi coi như đưa một loại dược phẩm mới ra thị trường lần đầu tiên. Nghe ngữ điệu của cô ấy thì hình như chỉ là đột nhiên nghĩ ra rồi tùy tiện hỏi… Sao cả hai đều chú ý đến chuyện này?”

Giờ thì Cố Trầm Chu không thỏa mãn cho sự tò mò của bạn học nữa, anh thuận miệng ứng phó hai câu rồi ngắt điện thoại, ăn xong bữa tối liền bỏ bát vào chậu rửa, vừa đi lên tầng đã mở lại điện thoại và QQ, lập tức nhận được tin nhắn của Vệ Tường Cẩm:

“Có phải không?”

“Tay cũng nhanh thật!”

“Ánh mắt cũng hơi cao đấy!”

“Quả nhiên là một cô em xinh đẹp!”

“Trước đó cậu cũng chưa từng để lộ ra chút tin tức nào!”

“Mình còn nghĩ cậu sắp làm hòa thượng chứ!”

“Bao giờ về nhớ phải lập tức liên lạc với mình! Chờ cậu trên mạng!”

Cố Trầm Chu nhìn khung trò chuyện hình thang trên màn hình, sau đó nhấp đúp vào biểu tượng vẫn đang online của Vệ Tường Cẩm.

“Cậu đang nói chuyện gì thế?”

“Còn giả ngốc?”

Vệ Tường Cẩm nhanh chóng trả lời, gần như cùng lúc Cố Trầm Chu gõ câu kia lên thì câu của anh cũng lập tức nhảy lên màn hình.

Cố Trầm Chu ‘?’, anh quả thực là không hiểu gì cả.

Vệ Tường Cẩm trực tiếp gửi hình ảnh mình copy về lên.

Cố Trầm Chu vừa nhìn đã thấy là ảnh chụp của mình với Uông Tư Hàm lúc ở bệnh viện buổi chiều, đối phương có lẽ là dùng di động để chụp, ảnh chụp hơi mờ, còn có bóng, động tác vốn là đưa tay ra đỡ người ngã của anh lại bị chụp thành có cảm giác bất thường – nhìn qua giống như Uông Tư Hàm đang nũng nịu, còn anh lại vui vẻ chủ động đỡ lấy người.

“… Cái này từ đâu ra?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Trong nhóm.”

Vệ Tường Cẩm đáp.

“Bọn họ sắp bàn tán đến phát điên rồi, nói cậu không lên tiếng thì thôi, vừa ra tay đã túm được con gái của bí thư, còn tóm rất chuẩn, ánh mắt cao đến nỗi khiến người ta mặc cảm!”

Cố Trầm Chu gõ:

“Ý mình là kẻ nào đưa lên.”

“… À.”

Vệ Tường Cẩm gửi tin nhắn lại:

“Cậu định trả thù?”

Cố Trầm Chu:

“…”

Vệ Tường Cẩm:

“Nói thật, cậu và Uông Tư Hàm thật sự đang hẹn hò? Lúc trước đúng là không để lọt khe chút tin đồn nào ra… Nhưng hiện giờ các cậu hẹn hò thì thời điểm có chút mẫn cảm đấy.”

“Cậu cũng biết giờ là thời điểm mẫn cảm, vì sao mình còn phải lén hẹn hò với cô ấy?”

Cố Trầm Chu hỏi lại.

“Thì ra không phải thật.”

Vệ Tường Cẩm lười gõ chữ tiếp nên trực tiếp gọi điện thoại qua cho Cố Trầm Chu:

“Vậy sao hai người lại cùng có mặt ở một bệnh viện? Nếu suy nghĩ lệch lạc đi một chút thì đều có thể nói là cậu đưa Uông Tư Hàm đi kiểm tra.”

“Vậy chờ bị bí thư Uông chỉnh chết đi.”

Cố Trầm Chu nói, lại giải thích:

“Mình đến bệnh viện là có việc phải làm, Uông Tư Hàm đến là đang tìm tư liệu cho luận văn. Lúc ở ngoài bệnh viện thì bất chợt có rất nhiều người ùa vào, Uông Tư Hàm bị người ta đụng ngã về phía mình nên mình mới thuận tay đỡ lấy.”

Hơi dừng lại một chút, anh nói tiếp:

“Bí thư Uông coi con gái ông ấy là bảo bối đến mức nào cậu còn không biết? Nghe nói lúc còn chưa rời khỏi thành phố Khánh Xuân thì tất cả công việc xã giao bên ngoài đều giao cả cho Uông Vinh Trạch. Mình cũng mới gặp cô ta được hai ba lần thôi.”

“Ừ.”

Vệ Tường Cẩm hỏi:

“Cậu đến bệnh viện làm gì?”

“Tìm Hứa Quang, tìm hiểu cụ thể về mấy loại dược phẩm được chia số rồi kiểm nghiệm lại lần nữa, sau đó coi như thuốc mới rồi định giá đưa ra thị trường.”

Cố Trầm Chu đáp.

Đề tài đột ngột chuyển từ phong hoa tuyết nguyệt sang chỗ khác giống hệt như thảo nê mã vừa chạy đi, còn không kịp quay lại đã vội mò đến vấn đề chính trị tiêu điểm của xã hội.

Vệ Tường Cẩm im lặng một lúc.

“Sao thế?”

Cố Trầm Chu thấy đối phương không tiếp lời thì không kìm được hỏi.

“Mình nhất định là đã mắc loại bệnh lên là ‘Không thể nghe được sự thật’ rồi, aiz, Tiểu Chu…”

Vệ Tường Cẩm phiền muộn.

Cố Trầm Chu:

“…”

“Đừng phá.”

Vẫn là Cố Trầm Chu nói chuyện.

“Mình với Uông Tư Hàm không có chuyện gì cả… A.”

Di động của anh chợt nhận được một thông báo, anh lấy ra nhìn số rồi nói với Vệ Tường Cẩm:

“Cậu đợi, mình tiếp điện thoại.”

Anh treo cú điện thoại đang nói với Vệ Tường Cẩm rồi ấn ngược sang nút khác:

“Chuyện gì?”

“Cố thiếu gia, chuyện của Đổng Xương Tề đã xảy ra rồi, tôi truyền cho ngài một đoạn video.”

Đối phương nói xong lập tức treo điện thoại, khoảng mấy phút sau, một tập tin được truyền vào trong hòm thư cá nhân của Cố Trầm Chu. Cố Trầm Chu mở ra xem, sau khi nhìn rõ nam chính trong video liền đóng phần ghi hình này lại.

“Sao thế?”

Vệ Tường Cẩm nhắn tin qua QQ.

Cố Trầm Chu trả lời:

“Một vị phó Cục trưởng của cục Giám sát Dược phẩm bị ghi hình lúc mua ***, trên video là cảnh một nam bốn nữ đang chơi NP.”

Vệ Tường Cẩm:

“…”

Nói đến chuyện chính rồi, Cố Trầm Chu trực tiếp đổi QQ thành điện thoại, cầm di động lên bấm gọi cho Vệ Tường Cẩm, đợi đối phương nhấc máy lên liền nói:

“Đây là người mình đang điều tra hai ngày nay, hiện giờ ông ta….”

Anh nhìn lướt qua một câu ghi trên e-mail rồi nhắc lại nguyên văn cho Vệ Tường Cẩm:

“Nam chính trong video đã bị truyền vào trong mạng internet của Cục Giám sát Dược phẩm, có lẽ đã có một nửa số người nhìn thấy.”

“Chậc chậc chậc.”

Vệ Tường Cẩm lặp từ ba lần liên tiếp.

“Lão ta bị ai chỉnh?”

“Cậu nói xem?”

“Phe Uông?”

Cố Trầm Chu tránh không đáp mà chỉ nói:

“Vị này bị kéo xuống thì chắc chắn sẽ có vụ tham ô nhận hối lộ, lão ta bật đèn xanh cho một nửa số thuốc được đóng gói lại bán với giá cao nhất, chỉ e còn bị xử phạt rất nặng. Nhất định còn bị chèn ép hai lần, chiếu theo mức độ giàu có của lão ta thì ít nhất là phải ngồi tù mười năm.”

“Trọng điểm không phải là lão đi?”

Vệ Tường Cẩm hỏi, chỉ là một phó Cục trưởng thôi, vậy mà phe Uông phải cố ý khiến lão rơi đài đúng lúc này.

“Phó Cục trưởng dựa dẫm vào Cục trưởng cũng không lạ đúng không?”

Cố Trầm Chu nói.

“Cục trưởng Cục Giám sát Dược phẩm là chồng của Dương Lan Phương ở Bộ Dịch tễ, Dương Lan Phương và Hạ Nam Sơn có quan hệ cá nhân rất tốt.”

Vệ Tường Cẩm:

“Việc lần này là nhắm vào Hạ Nam Sơn?”

Giờ Cố Trầm Chu đã mở file tư liệu các quan chức trong kinh thành trên máy tính, anh nhìn biểu đồ quan hệ mà mình tự vẽ nên, vừa từ tốn nói chuyện vừa gõ chữ:

“E rằng không phải…”

Đề tài đi đến đây đã hoàn toàn rời khỏi tấm ảnh chụp bị đưa ra lúc đầu.

Mấy câu của Vệ Tường Cẩm lúc đầu nói trắng ra cũng chỉ là một loại trêu ghẹo: Hai người làm bạn từ nhỏ đến lớn, nếu thực sự có bạn gái thì anh không tin Cố Trầm Chu không bóng gió cho anh chút nào, bởi vậy ngay từ đầu anh đã không bận tâm lắm.

Nhưng cho dù Vệ Tường Cẩm không thèm để ý, Cố Trầm Chu vốn không nghĩ đến, đám người trong giới chỉ phun bong bóng góp vui tùy tiện ném vài quả pháo ra… Thì vẫn luôn có người thực sự để ý mà không phải là người bạn ấu thơ của Cố Trầm Chu: Ví dụ như Hạ Hải Lâu đã điều tra xong chuyện của Khổng Đức Thanh, vừa mới từ bên ngoài quay về Chính Đức Viên.

Hắn ngồi trên ghế trước bàn máy tính, trong tay cầm một chồng tư liệu đen có liên quan đến Khổng Đức Thanh, máy tính trước mặt mở ra, chính giữa màn hình là một bức ảnh chụp được phóng to… Không sai, chính là bức ảnh chụp nghiêng Uông Tư Hàm và Cố Trầm Chu, chủ nhân bức ảnh bị cái bóng che lại mờ mờ, không hiểu vì sao ngược lại cho ra được tấm ảnh chụp mờ ám.

Hạ Hải Lâu lười biếng tựa lưng trên ghế ngồi, tư thế ngồi có hơi nghiêng ngả, răng nanh của hắn cắn lên đầu ngón cái tay phải, ánh mắt quẩn quanh trên tấm ảnh giữa màn hình máy tính, năm phút, mười phút, máu tươi chậm rãi chảy ra từ vết cắn, bắt đầu chảy xuống từ răng nanh và môi hắn, lướt qua cằm rồi rơi xuống nhỏ giọt trên áo sơ mi màu trắng, chốc lát sau đã thấm ra một vết máu to bằng đồng tiền xu.
Bình Luận (0)
Comment