Trầm Chu

Chương 95

Bên ngoài cửa sổ sát đất ở tầng thứ hai mươi mốt của tòa nhà, bầu trời màu lam giống như vừa được lau chùi cẩn thận. Những tầng mây trắng muốtcó viền như nạm vàng lơ lửng giữa trời, tụ tập thành từng mảng hoặc bồng bềnh tản mạn như bông tơ rải rác khắp nơi.

Đây là ngày thứ năm Cố Trầm Chu đến nơi này.

Buổi tối bốn ngày trước, vì vấn đề ‘bị thương’ của Vệ Tường Cẩm mà Cố Trầm Chu vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc, hiện giờ vết thương của đối phương cuối cùng cũng đã ‘ổn định’ thì anh mới rời khỏi chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân, thuê một căn phòng nhỏ ở một khách sạn cách bệnh viện không xa.

Ánh mặt trời gay gắt buổi chiều trải một luồng sáng màu vàng cam sáng rực lên tấm thảm màu xám, trên bàn sách đặt đối diện với cửa sổ sát đất, ngoại trừ có một chiếc notebook thì còn có đủ loại tư liệu có liên quan người em họ Lý Kiến Quốc của Diệp Tú Anh phủ kín toàn bộ mặt bài.

Trong đủ loại tư liệu này, có cái liên quan đến việc Lý Kiến Quốc lấy tư cách pháp nhân đăng kí công ty trách nhiệm hữu hạn về vật liệu xây dựng cùng tài sản và các khoản nợ, có tài liệu liên quan đến gia đình và các mối quan hệ xã hội của Lý Kiến Quốc, thậm chí còn có một số tư liệu về vài người có mối quan hệ chặt chẽ với Lý Kiến Quốc.

Tình hình của những thứ này nhìn qua đều không có vấn đề gì: Công ty có tổng tài sản mấy ngàn vạn vốn không hề khiến người khác chú ý, ngoại trừ đám quan hệ nam nữ bất chính mà ngay cả bà xã Đào Phong Tú của Lý Kiến Quốc cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Gần như không có chút kẽ hở.

Cố Trầm Chu ném mấy phần tư liệu về vật tư xây dựng của Kim Khê về lại mặt bàn, tựa vào bàn máy tính suy tư.

Không chỉ riêng Lý Kiến Quốc, các anh chị em, cô bác cậu mợ, thậm chí là cả tài sản cá nhân của người cha già của Diệp Tú Anh cũng không có điểm nào đáng để khiến người ta chú ý – thứ nổi bật nhất chính là công ty của Lý Kiến Quốc.

Ngay cả người nhà của vợ mình còn yêu cầu nghiêm khắc như vậy, càng không cần nói đến gia tộc của chính Uông Bác Nguyên nữa.

Bí thư Uông đúng thật là vô cùng cẩn thận.

Từ vấn đề công tác đến phương diện cá nhân, từ quyết sách chính trị đến cuộc sống thường ngày gần như không tìm thấy được chỗ nào có thể tấn công…

Di động trên mặt bàn đột nhiên rung mạnh, có một tin nhắn. Cố Trầm Chu không lập tức nhận ngay mà chuyển ánh mắt lên màn hình máy vi tính, trên đó đang hiển thị tư liệu cá nhân vắt tắt về phu nhân Diệp Tú Anh của Uông Bác Nguyên:

Diệp Tú Anh, người Kim Khê thuộc Nhạc Châu, sinh năm 1958, cử nhân Kinh tế học, năm 1976 tham gia công tác tại Cục Thống kê Quốc gia, năm 1980 quen biết với Uông Bác Nguyên, một năm sau kết hôn, năm 2010 xảy ra tai nạn xe cộ trên đường cao tốc Lan Nhạc và tử vong tại chỗ.

Cha mẹ của vị phu nhân bí thư này đều là công nhân bình thường, mẹ đã qua đời vì bệnh nhiều năm trước, cha già vẫn tại thế và luôn ở quê nhà Kim Khê, ngày lễ ngày Tết Uông Bác Nguyên đều đích thân đến nhàthăm hỏi.

Không có anh chị em trực hệ, việc qua lại với đủ loại thân thích cũng không phải đặc biệt thân thiết, nhưng trong một năm trước khi qua đời bà ấy từng tiếp xúc nhiều lần với cậu em họ Lý Kiến Quốc, chẳng qua phần lớn số lần tiếp xúc này đều là Lý Kiến Quốc đến cửa chào hỏi, mục đích là mong ông anh rể họ đang làm bí thư Thị ủy thành phố Khánh Xuân có thể giúp ông ta chút việc nhỏ ở vài hạng mục đấu thầu nào đó.

“Vẫn đang xem tư liệu?”

Giọng nói của Vệ Tường Cẩm bất chợt truyền đến từ bên cạnh. Người vốn nên đang ở trong bệnh viện mặc một chiếc quần đùi cùng áo ba lỗ rộng rãi đi từ trong phòng tập thể thao bên cạnh ra, trong tay cầm theo một chiếc khăn mặt, từng giọt mồ hôi phủ kín làn da màu đồng cổ lộ ra bên ngoài của anh thỉnh thoảng lại trượt theo làn da chạy vào trong chiếc áo ba lỗ, để lại một vệt âm ẩm trên chiếc áo chất vải bông.

Cố Trầm Chu ngồi trên ghế ‘ừ’ một tiếng, vẫn tiếp tục xem tư liệu hiển thị trên màn hình máy tính:

Hạng mục cung cấp vật liệu xây dựng dùng cho việc xây dựng kí túc xá là hạng mục cao nhất cấp chính phủ mà công ty vật liệu xây dựng Kim Khê đang cạnh tranh với các công ty khác, hạng mục này không tính là lớn, tính toán đâu ra đấy từ trên xuống dưới cũng chỉ có lợi nhuận tầm mấy chục vạn, nhưng đối với công ty Kim Khê có tổng tài sản chỉ mấy ngàn vạn mà nói là rất không tệ.

Nhưng có một chi tiết nhỏ, công ty vật liệu xây dựng Kim Khê không có mặt nào nổi trội hơn so với các công ty cùng cạnh tranh khác nên vốn không phải chỗ tốt nhất, hay có thể nói cũng không phải một lựa chọn hay.

Vừa rõ ràng lại vừa ngoài dự đoán, hạng mục này cuối cùng không rơi vào tay công ty vật liệu xây dựng Kim Khê.

“Nghỉ ngơi chút, uống nước đi.”

Bình nước khoáng mát lạnh chạm nhẹ một cái lên trán Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu ngồi đối diện với bàn vừa hơi nhấc cằm lên một chút thì Vệ Tường Cẩm đã thuận thế đặt chai nước khoáng xuống mặt bàn.

Anh ta đi đến chỗ một chiếc ghế khác cạnh bàn rồi ngồi xuống, cũng đặt chai nước của mình lên bàn rồi vơ mấy tờ tư liệu trải tán loạn khắp mặt bàn lên tùy tiện xem lướt qua vài lần:

“Đây là công ty vật liệu xây dựng Kim Khê… Trong này là sổ sách kế toán?”

“Dùng vài cách lấy được thông tin từ trong nội bộ, hiện giờ nếu trực tiếp điều tra Lý Kiến Quốc thì sẽ đánh rắn động cỏ.”

Cố Trầm Chu vừa đáp vừa cầm di động lên mở xem tin nhắn chưa đọc. Anh vừa tiếp cận Uông Tư Hàm vừa nhờ người anh em tốt che chở cho mình ra khỏi kinh thành, chính là để tránh không muốn bất cứ ai để ý, bao gồm cả Uông Bác Nguyên, trước khi anhđiều tra ra được kết quả — với thân phận của Cố Trầm Chu mà nói, anh vốn không có lí do cũng không có tư cách đi điều tra người bên cạnh Uông Bác Nguyên. Hành vi này bị kiêng dè vô cùng, một khi bị Uông Bác Nguyên biết được chắc chắn sẽ dẫn đến cơn giận dữ lôi đình. Bởi vậy hiện giờ Cố Trầm Chu không chỉ phải đề phòng người của phe Úc, ngay cả người bên phe Uông này anh cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.

Trong lúc nói chuyện, Cố Trầm Chu đã mở tin nhắn ra đọc nội dung: Phó Viện trưởng bệnh viện quân khu Nhạc Phong bất ngờ quyết định đi thăm nom kiểm tra các phòng bệnh trong bệnh viện.

Một tin nhắn rất ngắn, Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một lát đã hiểu rõ đầu đuôi.

“Sao thế?”

Vệ Tường Cẩm ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt Cố Trầm Chu không ổn lắm bèn lên tiếng hỏi.

“Có người đến điều tra tình hình trong phòng bệnh của cậu.”

Cố Trầm Chu đưa điện thoại di động cho Vệ Tường Cẩm.

Vệ Tường Cẩm cầm điện thoại lên xem liền nhíu mày:

“Nhanh như vậy đã kịp phản ứng ngay rồi? Là phe Úc hay phe Uông đây?”

“Là Hạ Hải Lâu.”

Cố Trầm Chu khẳng định.

Vệ Tường Cẩm nhìn lướt qua chỗ Cố Trầm Chu liền phát hiện đối phương đã ngồi tựa lại lên lưng ghế, đầu hơi ngửa ra sau, gương mặt bình tĩnh đến mức không biết là anh đang suy nghĩ chuyện gì.

Quả cầu lửa giữa trời dần hiện ra sau đám mây nhẹ nhàng bồng bềnh, ánh sáng phủ một lớp vàng kim trên gương mặt Cố Trầm Chu khiến gương mặt quen thuộc này chợt trở nên mơ hồ. Trong nháy mắt, chủ nhân của gương mặt dường như hơi nhếch môi lên chút, bóng mờ như sóng nước lướt qua khuôn mặt.

“Đến đúng lúc.”

Cùng thời gian, cùng một chuyện, người lại khác.

Mất thời gian hơn một ngày để biết rõ ràng nơi Cố Trầm Chu đến, tiếp đó mất thêm ba ngày để thuyết phục Hạ Nam Sơn cho hắn đến đây nắm giữ phần thế lực ở chỗ này để điều tra chuyện của Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm, Hạ Hải Lâu nhắc đi nhắc lại bản thân phải điều tra cho ra kết quả, trong lòng ngoại trừ suy đoán về hành động tiếp theo của Cố Trầm Chu thì còn một chút nghi hoặc với Hạ Nam Sơn: Cấp bậc phó Viện trưởng ở một bệnh viện địa phương như nơi này, đối với tướng tài của phe Úc như Hạ Nam Sơn mà nói thì có lẽ không được coi là chuyện gì to tát, nhưng bệnh viện quân khu và bệnh viện hành chính lại có điểm khác, quân đội cùng hành chính luôn là hai hệ thống tách biệt, có thể khiến người trong quân đội khẳng khái giúp đỡ như vậy chứng tỏ ông già kia đã hào phóng ngoài dự đoán, lúc căn dặn cấp dưới cho hắn sử dụng thế lực cũng không quá nhỏ đâu.

Nhưng vì gì đây? Vẻ mặt Hạ Hải Lâu không chút thay đổi thầm nghĩ, làvì một câu ba hoa múa mép ‘Cố Trầm Chu có thể không có chủ ý nhưng không thể không cân nhắc đến suy nghĩ của Cố Tân Quân, Vệ Tường Cẩm đang yên đang lành sao có thể bất ngờ bị thương? Trong này chắc chắn có bẫy, cháu muốn đến đây giám sát hướng đi của Cố Trầm Chu thay phe Úc và Thủ tướng’ của hắn ngày đó đã thuyết phục được ông ấy?

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là không thể nào, ông già ấy làm như vậy chắc chắn là có suy tính riêng, mà suy tính này rốt cuộc là gì?…

Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu trước sau đều rời khỏi kinh thành, nhịp độ thay đổi trong kinh thành cũng không vì hai tên nhóc này rời đi mà trở nên chậm rãi hơn.

Ngày đầu tiên sau khi Hạ Hải Lâu rời khỏi kinh thành, Phương Tự đã báo cáo kết quả công việc mình tiến hành cho Hạ Nam Sơn trong khoảng thời gian nghỉ giữa hai cuộc hội nghị mà Hạ Nam Sơn tham gia:

“Thủ tướng, chuyện của Tỉnh trưởng Đới đã có kết quả.”

Hạ Nam Sơn ngồi ở ghế sau xe không tỏ vẻ gì.

Phương Tự liền tự mình làm việc:

“Tỉnh trưởng Đới xảy ra chút vấn đề về kinh tế, đã bị người của ban Kiểm tra Kỉ luật khống chế đưa đi cách ly điều tra.”

Lúc này Hạ Nam Sơn mới thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, cũng không nhắc lại chuyện có liên quan đến Đới Du Long mà nói:

“Nói về lịch trình tiếp theo đi.”

Phương Tự cung kính đáp ‘vâng’ rồi mở bản ghi chép tùy thân của mình ra liếc nhìn một cái – động tác này có phần dư thừa, lịch trình mỗi ngày của Hạ Nam Sơn đều được ông khắc ghi trong lòng vào buổi tối trước khi bắt đầu công việc một ngày.

“Lát nữa Thủ tướng sẽ gặp mặt đoàn đặc phái viên của Sakhalin…”

Ông ta vừa nói lịch trình tiếp theo vừa không kìm được nhớ đến phần báo cáo của mình vừa rồi, kết cục này của Đới Du Long kết hợp với cuộc đối thoại lần trước khi đối phương chạy đến kinh thành chào hỏi Hạ Nam Sơn trong kí ức, ông cũng chỉ muốn nói một câu: Đáng đời!

“Du Long, uống một ngụm trà trước đi.”

Hạ Nam Sơn nói với vị khách đang ngồi đối diện với mình.

Vị khách này khoảng trên dưới năm mươi, dáng người hơi béo mặc một bộ tây trang phẳng phiu. Tiếp đó, cái mông ông ta chỉ dính một nửa trên sô pha, thân mình hơi nghiêng về đằng trước, hai tay chống cả lên đầu gối, dáng dấp ngoan ngoãn vô cùng khiêm tốn:

“… Lần này đến kinh thành vì việc công, nghĩ rằng không thể không chào hỏi lãnh đạo nên tôi mới chọn sau khi xong việc đến đây quấy rầy Thủ tướng.”

Đây là đến cầu mong Hạ Nam Sơn che chở đấy mà!

Chuyện của Bành Tùng Bình xảy ra, vụ án của Lộ Lâm bị lật lại, Đới Du Long trong vòng bảy năm đã lên làm phó Tỉnh trưởng địa khu Giang Nam lập tức không thể ngồi yên, sau mấy lần gọi điện thoại liên lạc với Hạ Nam Sơn không có kết quả thì cuối cùng đã liều mình đi vào kinh thành, trực tiếp đến cửa cầu xin.

Hạ Nam Sơn khẽ gật đầu:

“Cậu khách sáo quá, gọi một cú điện thoại đến là được rồi.”

Đây đương nhiên là lời khách sáo, lần nào Đới Du Long gọi điện thoại đến thì đáng tiếc lần đó Hạ Nam Sơn không phải đang họp thì cũng đang gặp mặt với đoàn đặc phái viên nước ngoài, dù sao bất kể Đới Du Long gọi sớm hay gọi muộn, thư kí Phương chỉ có một câu là Thủ tướng Hạ không có thời gian tiếp điện thoại của ông ta!

Đương nhiên sẽ không có ai nói toạc ra điểm này. Quan cao chỉ ấn nhẹ một cái anh đã chết, mục tiêu trực tiếp Bành Tùng Bình của phe Uông đã rơi đài, Đới Du Long không có sự giúp đỡ của Hạ Nam Sơn chưa chắc đã chết ngay; nhưng nếu sau đó ông ta đắc tội với Hạ Nam Sơn, vậy sự nghiệp chính trị của ông ta đã đi đến điểm cuối.

Thực ra tuy Hạ Nam Sơn từ chối nhận điện thoại của Đới Du Long, nhưng sau khi biết đối phương đến kinh thành lại mong muốn gặp ông, ông cũng cho đối phương một cơ hội, thầm nghĩ muốn nhìn xem đối phương còn giá trị gì để mình nâng đỡ hay không.

Đới Du Long vội cười xòa nói:

“Đây là việc nên làm, lúc trước không phải Thủ tướng đã chỉ điểm cho tôi nhiều như thế sao, tôi chỉ hận không thể luôn ở bên học tập Thủ tướng! Hiện giờ đi qua trước cổng nhà Thủ tướng, nếu không vào thăm một chút thì trong lòng tôi ngứa ngáy giống như bị mèo cào…”

Phương Tự ở bên cạnh vừa nghe vậy liền kinh ngạc: Đới Du Long này nói thì hay ho nhưng trong lời nói chẳng phải đang ám chỉ Thủ thướng Hạ có quan hệ không phải là ít với người họ Đới nào đó, đừng nghĩ muốn gạt qua một bên là có thể phủi sạch tay được ư! Người này lấy đâu ra được tự tin như thế, còn dám nói xéo Thủ tướng?

Hạ Nam Sơn bình tĩnh ngồi nghe.

Đới Du Long lại chuyển đề tài nói về những chuyện lúc mình còn làm Thị trưởng ở Tang Tán:

“Thủ tướng, chuyện khác không nói, nhưng hạng mục được tôi nâng đỡ lúc còn ở Tang Tán hiện giờ đã trở thành xí nghiệp sản suất sữa lớn nhất cả nước, đám dân du mục ở quanh Tang Tán đều có được thu nhập khá cao khiến nền kinh tế của Tang Tán cũng phát triển theo, trong thời gian một năm rưỡi đầu tiên mà Tang Tán đã thực hiện xong mục tiêu của kế hoạch năm năm. Nếu hạng mục này không được Thủ tướng ủng hộ, chỉ e ngay từ đầu tôi đã từ bỏ vì rất nhiều nguyên nhân khác rồi!”

Vẻ mặt Phương Tự đứng bên cạnh đã có phần thay đổi: Lời này của Đới Du Long đúng là không hề khách sáo, lúc ấy áp lực của Đới Du Long chủ yếu đến từ việc bị bí thư thị ủy Tang tán áp chế, tuy rằng phân chia ra Thị trưởng quản lí kinh tế, bí thư thị ủy quản lí nhân sự nhưng chốn quan trường đã thành lệ rằng nhân vật số một số hai thường không sống chung được trong một hồ. Tình hình lúc đó là hạng mục này trên thực tế đã được người mà bí thư thị ủy để ý tiến hành, Đới Du Long vừa nhậm chức muốn lập chiến công nên cũng nhắm vào hạng mục đó, đúng lúc vấn đề về kinh tế vốn là chuyện thuộc chức trách của ông ta, hơn nữa Hạ Nam Sơn vừa đưa ông ta lên nên vẫn còn đứng sau làm chỗ dựa cho ông ta, cuối cùng ông ta cũng cướp được hạng mục này vào tay. Hiện giờ ông ta lại lôi chuyện này ra, chẳng phải có ý muốn nói rằng Hạ Nam Sơn đã sớm thò tay vào nắm quyền bên chỗ Tang Tán ư? Tâm tư này phải diệt!

Vài ý tưởng không ngừng xoay tròn trong đầu, Phương Tự không kìm được nhìn về phía Hạ Nam Sơn.

Hạ Nam Sơn ngồi im nãy giờ vẻ mặt vẫn không có gì khác, ông vốn không hề cân nhắc nhiều vấn đề giống như Phương Tự. Ngay khi Đới Du Long nói xong những lời này, ông đã đưa ra một quyết định vừa đơn giản vừa trực tiếp:

Không thể giữ kẻ này.

=====

Tác giả có lời muốn nói: Phía dưới này là trạng thái trong lòng Hạ.

Hạ: [Truy tìm][Điều tra][Bắt kẻ thông ***.]

Ta kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm –

Quả thực hai gã đàn ông chết tiệt kia đều biến mất rồi!!!!!!! QAQ

[Giận dữ][Giận dữ][Giận dữ][Âm u][Âm u][Âm u][Hưng phấn][Hưng phấn][Hưng phấn]

[Mảng S trong đầu bị kích hoạt.]

[Lấy súng máy uy lực lớn cùng lựu đạn ra.]

Tiểu Chu Anh ở nơi nào Ngoan =w=, đi ra tôi thương anh

Vệ: Ắt xì.

Cố: Ắt xì, ắt xì, ắt xì. [Hắt hơi ba cái liền.]

Vệ: Hai người nháy mắt cùng bị cảm sao? [Không hiểu gì.]

Cố: Chắc vậy… [Nhìn da gà nổi trên cánh tay.]
Bình Luận (0)
Comment