Trầm Chu

Chương 96

“Ngài nhìn bên đó kìa.”

Trong một quán café tên là ‘Mũi Hảo Vọng’ thuộc thành phố Nhạc Phong, Cố Trầm Chu ngồi cùng một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi trong một góc đại sảnh.

Một bồn cây phát tài xanh biếc đặt dưới đất rất rậm rạp tươi tốt, những phiến lá to dài che khuất một nửa vị trí Cố Trầm Chu đang ngồi. Lưng ghế dựa cao cao hoàn toàn đủ để che kín hoàn toàn người ngồi bên trong.

Người đàn ông ngồi đối diện với Cố Trầm Chu ra hiệu bảo Cố Trầm Chu nhìn về phía người ngồi ở bàn số ba dựa vào tường nằm ở góc chéo với bọn họ đằng trước, chỗ đó có một nam một nữ đang ngồi, người đàn ông mặc tây trang, người phụ nữ thì đưa lưng về phía Cố Trầm Chu, gương mặt nhìn không rõ nhưng dáng người khá được, cách ăn mặc cũng rất hợp thời trang.

“Người phụ nữ ngồi bên đó chính là Đào Phong Tú.”

Hai tay người đàn ông chống lên mặt bàn kính, cơ bắp của cánh tay khiến ống tay áo căng chặt, gương mặt kiên nghị, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua luôn toát lên một tia sáng sắc bén.

Cố Trầm Chu gật đầu:

“Cảnh sát Vương, Lý Kiến Quốc có biết vợ ông ta có người đàn ông khác ở bên ngoài không?”

Cảnh sát Vương khẳng định:

“Không biết, nếu ông ta biết thì cuộc hôn nhân của Đào Phong Tú và Lý Kiến Quốc chắc chắn không giữ được. Nhưng Đào Phong Tú hẳn là biết rất rõ mấy tình nhân của Lý Kiến Quốc, chỗ tôi có giữ tư liệu mà bà ta nhờ thám tử tư theo dõi Lý Kiến Quốc ghi lại.”

Cố Trầm Chu trầm ngâm một lát mới nói tiếp:

“Đào Phong Tú không muốn li hôn?”

Cảnh sát Vương:

“Lý Kiến Quốc còn khối tài sản vài trăm ngàn, li hôn chẳng phải là để kẻ khác hưởng lợi sao? Bản thân Đào Phong Tú sinh được một trai một gái, nhà mẹ đẻ cũng dựa vào Lý Kiến Quốc mà thăng tiến, hiện giờ còn rất nhiều tài sản có liên quan đến công ty của Lý Kiến Quốc. Chuyện Lý Kiến Quốc bao nuôi tình nhân cũng không phải chỉ trong một hai năm, nếu Đào Phong Tú muốn li hôn thì đã sớm làm rồi, bà ta vờ ngốc, Lý Kiến Quốc lại thật sự hồ đồ — dù sao cả hai đều chơi bời, mọi thứ cũng bình an vô sự cả.”

Cố Trầm Chu ‘ừm’ một tiếng rồi hỏi tiếp:

“Cảnh sát Vương, anh có ấn tượng với công ty vật liệu xây dựng Kim Khê không?”

“Là công ty nhà Lý Kiến Quốc đi?”

Cảnh sát Vương hỏi trước một câu, thấy Cố Trầm Chu khẳng định liền nói thêm:

“Ngài hỏi có ấn tượng hay không có ý là…”

“Cảnh sát Vương gọi tôi Tiểu Cố là được rồi.”

Cố Trầm Chu mỉm cười bỏ thêm một câu.

“Ý tôi là sự thay đổi của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê trong vài năm này.”

Thì ra vị này họ Cố. Cảnh sát Vương thầm nghĩ.

Buổi sáng hôm nay anh ta vừa đi làm thì đã được Cục trưởng gọi vào, vẻ mặt nghiêm túc kêu anh lập tức đi gặp mặt một người ở quán café nơi Đào Phong Tú sắp mặt gỡ tình nhân, cũng đem theo kết quả điều tra về những chuyện có liên quan đến Đào Phong Tú thu nhặt được mấy ngày nay báo cho đối phương, khi đó anh ta mới biết được hóa ra việc điều tra về Đào Phong Tú đều là cố ý làm cho người trước mặt.

Lai lịch của người này chỉ e là không đơn giản… Cũng không biết cậu ta có phải là người thân của vị quan chức nào trên tỉnh không nữa.

“Công ty vật liệu xây dựng Kim Khê nhỉ…”

Cảnh sát Vương ngẫm nghĩ, thấy vẻ mặt hiền hòa của Cố Trầm Chu thì cũng thả lỏng hơn chút.

“Tôi có vài người bạn làm thiết kế nội thất, lúc trước điều tra Đào Phong Tú cũng tìm hiểu được vài chuyện, theo như lời bọn họ thì sản phẩm vật liệu xây dựng của Kim Khê đều rất bình thường, giá cả cũng không có ưu đãi gì nên người địa phương không quá thích nhập hàng ở chỗ bọn họ.”

Cố Trầm Chu nâng chén lên nhấp một hớp café.

Cảnh sát Vương tiếp tục nói về những tư liệu mà lúc trước anh ta đã thu thập được và sớm có kết quả điều tra chi tiết: Công ty vật liệu xây dựng Kim Khê vẫn chưa giành được quyền đưa ra sản phẩm, so sánh từ sản phẩm thương mại đến nhân công với các công ty sản xuất tương tự cũng không có đặc sắc gì đáng nói. Bởi vậy trong hai mươi năm từ khi công ty thành lập đến giờ vẫn luôn kinh doanh rất bèo bọt, việc làm ăn lúc tốt lúc xấu nhưng tóm lại lúc báo cáo lên thì vẫn là đang tăng trưởng. Nhưng vài năm gần đây việc làm ăn của công ty xây dựng Kim Khê thực sự không được tốt lắm, tài sản vô dụng ít nhất cũng lên đến một hai trăm ngàn…

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, lực chú ý của cảnh sát Vương cũng không đặt hết lên người Cố Trầm Chu.

Anh ta vẫn ngồi nghiêng, tư thế rất thả lỏng nhưng ánh mắt cứ hai ba phút lại tự nhiên đảo sang phía bên trái quán, vẫn luôn thu hết mọi hành động của Đào Phong Tú trong mắt.

Tiếp đó, Đào Phong Tú cầm túi xách trên bàn lên gọi bồi bàn đến tính tiền, cảnh sát Vương thản nhiên xoay người lại, đang muốn nhắc nhở Cố Trầm Chu lại thấy Cố Trầm Chu cầm di động từ trong túi áo ra, nhìn lướt qua rồi nhấc máy:

“Alo?”

Trong quá trình đối phương nhận điện thoại, cảnh sát Vương thuận thế liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của đối phương một cái: Người làm nghề điều tra luôn có loại tật xấu này, thỉnh thoảng lại muốn suy đoán ra vài chuyện từ chi tiết nào đó.

Với những người có điện thoại di động trong tay thời buổi này mà nói, hiện giờ có rất nhiều người đặt ảnh chụp chính bản thân mình trên màn hình điện thoại, cũng có thể là ảnh của idol mình thích hoặc ảnh chụp người nhà, đây là một tin tức. Khi có người nào đó gọi đến di động của bạn, trên màn hình di động sẽ xuất hiện dãy số hoặc tên liên lạc, đây là một tin tức khác, khi điều tra thì phần lớn thời gian các cảnh sát sẽ để ý mọi điểm, có rất nhiều tin tức mấu chốt dùng để phá án lộ ra từ những chi tiết như thế này.

Cố Trầm Chu đã nhận điện thoại nhưng trên mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, ngón tay trỏ đặt trên mặt bàn lại gõ nhẹ vài cái theo tiết tấu.

Cảnh sát Vương cũng cùng lúc thu tầm mắt của mình lại, vị trí hai người đối diện nhau nhưng vừa rồi anh ta cũng không nhìn thấy được chút thông tin nào trên màn hình di động của đối phương – lúc đối phương hơi dừng lại một chút thì góc độ vừa chuẩn, màn hình di động phản quang nên không thể nhìn thấy cái gì.

Đây là trùng hợp hay do đối phương cố ý?

Cảnh sát Vương thầm giật mình, ánh mắt chuyển đi không bao lâu đã lại không kìm được mà liếc mắt nhìn người ngồi đối diện mình một cái, đúng lúc nghe thấy đối phương nói:

“… Không sao, cậu cứ cho hắn đi chèn ép, tôi xem xem hắn có thể chèn ép ra thứ gì.”

Nói xong một câu ấy, ánh mắt Cố Trầm Chu cũng theo đó dừng lại ở góc chéo đối diện với anh, người đàn ông mặc tây trang cùng với Đào Phong Tú đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Chỉ thấy người phụ nữ mặc váy tím liền thân, bên tay cầm túi xách có đeo một chuỗi hạt châu màu đen trên cổ tay, xoay người lại: Tuổi tác của bà ta quả thật không còn trẻ, trên mặt có thể nhìn rõ dấu vết của tuổi già nhưng dáng vẻ không tệ, trang điểm cũng nhã nhặn.

Hai người kia sóng vai rời khỏi quán café, vừa đi người đàn ông kia còn vừa cúi đầu thì thầm chuyện gì đó bên tai Đào Phong Tú, dáng dấp vô cùng thân mật.

Cố Trầm Chu thu hồi tầm mắt.

Rất can đảm.

Nếu không phải Đào Phong Tú nắm được nhược điểm gì của Lý Kiến Quốc nên biết chắc đối phương không dám ly hôn với bà ta, vậy thì chính là hiện giờ Đào Phong Tú đã không thèm bận tâm đến việc ly hôn hay không ly hôn nữa, thậm chí khéo còn gấp gáp muốn ly hôn để phân chia tài sản…

Hao hụt mất một hai trăm ngàn không đến mức khiến Đào Phong Tú đưa ra quyết định như vậy: Chỉ e tình trạng của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê còn xấu hơn những gì anh điều tra được rất nhiều…

“Chuyện chỗ cậu đã làm xong chưa?”

Giọng của Vệ Tường Cẩm trong điện thoại hỏi Cố Trầm Chu:

“Khi nào mới về?”

“Việc chỗ mình sắp xong rồi, về ngay bây giờ đây. Bên cậu sao rồi?”

“Cậu thực sự nên về sớm chút rồi qua mà xem, thực sự rất náo nhiệt.”

Vệ Tường Cẩm trả lời.

“Vậy á?”

Cố Trầm Chu cười.

“Thế giờ mình về ngay, chờ mình về lại nói.”

Anh nói xong liền cúp điện thoại, đứng dậy bắt tay cảnh sát Vương một cái thật chặt:

“Hôm nay đã làm phiền anh cảnh sát nhiều rồi.”

“Nào có.”

Cảnh sát Vương cũng vội vàng đứng dậy.

“Đây là việc thuộc bổn phận của chúng tôi.”

Cuộc gặp gỡ của Cố Trầm Chu và cảnh sát Vương ở quán café vừa chấm dứt, không đợi cảnh sát Vương quay về Cục Cảnh sát mà tin tức đã lập tức mọc cánh bay lên bàn của đại biểu Thường ủy tỉnh Lý Chiêu Minh.

Lý Chiêu Minh nhận được tin tức thì trầm tư một hồi lâu mới cầm ống nghe điện thoại trên mặt bàn lên bấm hai dãy số, hết đặt xuống rồi lại cầm lên rồi ấn số nội bộ gọi thư kí của mình vào.

Cửa phòng làm việc nhanh chóng vang lên tiếng gõ, một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi đứng ở cửa:

“Thư kí, ngài tìm tôi ạ?”

“Tiểu Từ, vào đây ngồi xuống, phân tích giúp tôi chuyện này.”

Lý Chiêu Minh vẫy tay kêu đối phương ngồi xuống trước bàn làm việc của mình.

“Mời ngài nói ạ.”

Người đàn ông tên Tiểu Từ ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Lý Chiêu Minh, thái độ vô cùng cung kính. Ông ta vừa được Lý Chiêu Minh đề bạt lên không lâu, vẫn chưa hiểu rõ thói quen của vị lãnh đạo này, nhưng người tiền nhiệm của ông ta không biết đã đắc tội gì với vị phó bí thư thường vụ Tỉnh ủy trước mặt mà hiện giờ đến bị điều đến một chỗ nước trong dưỡng lão. Có thể tưởng tượng được, chỉ cần Lý Chiêu Minh còn ngồi ở chỗ này thêm một ngày, người kia còn phải tiếp tục ngồi trên ghế lạnh thêm một ngày. Vết xe đổ còn ở ngay trước mắt, cũng không phải chỉ do thái độ không đoan chính của ông ta.

Lý Chiêu ở bên này lại cân nhắc một chút, chủ yếu là do ông ta không nhìn thấy quá rõ thái độ của Cố Tân Quân: Nếu nói Cố Tân Quân không đứng cùng một chỗ với bí thư Uông thì đó là điều hoàn toàn không thể nào, bất kể là trên hội nghị được truyền hình trực tiếp hay là trong văn kiện cấp trên đưa xuống dưới, Cố Tân Quân đều ra mặt ủng hộ bí thư Uông; nhưng nếu nói Cố Tân Quân đứng bên phe bí thư Uông, vậy Cố Tân Quân ở sau lưng phái con trai mình đến đây điều tra em vợ của bí thư Uông là có ý gì?

Vừa nghĩ như vậy ông ta đã đại khái phân biệt được một chút, đương nhiên cũng không nói ra cụ thể là ai với ai.

Tiểu Từ nghe xong thì thầm kêu một câu ‘Ôi trời đất ơi’ ở trong lòng, ngài bí thư này nói không kéo chẳng qua chỉ là không kéo da hổ, nhưng đúng là tai nghe tám hướng mắt rọi sáu đường đấy.

“Bí thư, ngài xem liệu có thể như thế này không?”

Tiểu Từ phản ứng lại rất nhanh:

“Người trẻ tuổi đã đến tuổi bước vào xã hội nhưng vẫn chưa xuất hiện sẽ luôn nôn nóng muốn biểu hiện năng lực của bản thân, có thể người lớn trong nhà cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là cho con cái mình một phương hướng để cố gắng thôi.”

Việc này ngược lại rất có khả năng, Lý Chiêu Minh ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu, đúng lúc điện thoại trên bàn kêu vang.

Ông ta trực tiếp đứng dậy.

“Alo, xin hỏi…?”

Vừa dứt lời ông ta đã nhíu chặt mày:

“Cái gì? Không phải tôi đã dặn dò việc có liên quan đến Lý Kiến Quốc phải be bịt thật kĩ rồi để cho Vương Giang toàn quyền phụ trách sao? Triệu Hưng Bình hắn ăn gan hùm mật gấu chắc mà dám đến cướp á? Cậu kêu hắn gọi đến đây nói rõ ràng cho tôi! – Đã lấy đi cả ngày trời rồi?”

Lý Chiêu Minh chợt cao giọng, vẻ mặt biến đổi.

“Đúng là phản!”

“… Là Cục trưởng Tôn…”

Tiểu Từ ngồi phía trước bàn của Lý Chiêu Minh mơ hồ nghe được vài chữ này, Cục trưởng Tôn chắc hẳn là Cục trưởng Cục Công an thành phố Tôn Thịnh Triều đi, ông ta vừa phỏng đoán một chút lại nghe Lý Chiêu Minh nói.

“Vậy kêu Tôn Thịnh Triều đến giải thích với tôi!”

Nói xong dập ống nghe ‘rầm’ một tiếng, cúp điện thoại.

Ở một chỗ cách văn phòng của Lý Chiêu Minh chỉ vài con đường, trong văn phòng của một Tỉnh trưởng, trong văn phòng của một bí thư Tỉnh ủy, hai vị đứng đầu tỉnh Nhạc Châu đều thu hết chuyện này vào trong mắt.

Trong chính trị có rất nhiều bí mật nhưng thực chất cũng chả có bí mật nào.

Cùng lúc Tỉnh trưởng Dương Tri Thư trực tiếp bảo thư kí của mình gọi điện thoại liên lạc với bí thư Uông Bác Nguyên ở trong kinh thành, bí thư Tỉnh ủy ngồi một bên nghe thư kí báo cáo chi tiết rồi lạnh nhạt xua tay:

“Được rồi, mặc kệ họ làm gì thì làm. Chẳng phải có câu ‘không điếc không câm không làm được a ông’* sao, lần này cứ để tôi làm a ông một lần đi.”

(Câu này có nghĩa người đứng đầu một nhà có thể giả bộ hồ đồ bỏ qua cho khuyết điểm của con cháu, trong trường hợp này có thể hiểu là vị bí thư kia giả câm điếc để mặc người khác thích làm gì thì làm. – Theo Baike)

Nói đoạn ông ta khép hờ mắt lại, suy nghĩ bay về phía văn phòng Thị trưởng ở sát bên cạnh, thầm nghĩ dạo trước đối phương đã nộp chính sách xin đưa hưu bổng về thành phố lên Viện Quốc Vụ, lập trường đã được thể hiện ra rõ ràng là ủng hộ bí thư Uông.

Lý Chiêu Minh bên kia thì sao, ông ta thật muốn nói bình thường nhìn thế nào cũng không thấy, chẳng ngờ đối phương lại có quan hệ sâu sắc như thế với Bộ trưởng Cố Tân Quân, còn định nhân cơ hội này củng cố quan hệ bền chặt hơn chút nữa đi?! Đừng có mơ! Tôi còn ngồi ở đây, muốn đứng vào phe thì cơ hội đầu tiên cũng không thể cho anh cầm đi…



“Cậu đoán xem sáng hôm nay có bao nhiêu nhóm người ‘tình cờ’ đi ngang qua đây?”

“Năm nhóm?”

Từ quán café quay lại khách sạn là vừa đúng giữa trưa, Cố Trầm Chu cùng Vệ Tường Cẩm không đi ra ngoài ăn mà trực tiếp gọi phục vụ phòng đưa bữa trưa lên.

Căn phòng này ở trên một tầng so với căn phòng mà Cố Trầm Chu đặt, căn phòng được đặt lúc trước là do Cố Trầm Chu đến đây ‘chăm sóc’ Vệ Tường Cẩm nên trực tiếp dùng tên cùng chứng minh thư của mình để đăng kí, có thể điều tra ra cực kì dễ dàng. Mà phòng hiện tại lại dùng chứng minh thư của người khác để đăng kí, nhìn từ bên ngoài thì không có bất cứ liên quan nào đến Cố Trầm Chu và Vệ Tường CẨm.

“Gấp đôi số đó.”

Vệ Tường Cẩm đưa ra đáp án rồi cầm một xấp tư liệu trên mặt bàn lên.

“Cậu bắt đầu chỉnh sửa lại đấy à?”

“Ừ.”

Cố Trầm Chu lên tiếng.

Vệ Tường Cẩm lật lật một lượt, chỉnh sửa lại mấy phần theo trình tự đã sắp xếp rồi nói:

“Lý Kiến Quốc có vấn đề rất lớn về mặt phụ nữ.”

“Vợ tìm đàn ông khác, đầu đội mũ xanh.”

“Việc làm ăn trong ba bốn năm liền đều đang xuống dốc.”

“Còn một đám nhật kí xuất hành nữa.”

Lần này Vệ Tường Cẩm trực tiếp dùng máy tính đưa tư liệu ra.

“Gã đàn ông này đã gần năm mươi tuổi mà mỗi ngày vẫn còn tinh lực chạy đến các chỗ khác nhau ăn chơi, hết uống rượu rồi chơi gái?”

“Cây già hồi xuân thì sao? Nói không chừng cây già còn có thể nảy mầm nữa đấy.”

Cố Trầm Chu vừa xem tư liệu vừa bình tĩnh nói.

Vệ Tường Cẩm thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của chính mình:

“Đừng như thế, bình thường cậu không phải là không hay nói chuyện cười sao? Đột nhiên nói ra… Cảm giác rất đáng sợ!”

Cố Trầm Chu dứt khoát kéo đề tài về chuyện chính, anh rút hai phần tư liệu khác trên bàn ra đưa cho Vệ Tường Cẩm.

Vệ Tường Cẩm đón lấy nhìn thì thấy phía trên chi chít hìnhchân dung của phụ nữ, cả đám đều trang điểm choe choét:

“Đây là…?”

“Đây là mấy cô gái hành nghề trong một câu lạc bộ đêm mà Lý Kiến Quốc ghé thăm lúc ở Khánh Xuân ba năm trước.”

Cố Trầm Chu nói:

“Cậu đối chiếu thử xem.”

Vệ Tường Cẩm nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, đuôi lông mày hơi nhướn lên chỉ vào một bức hình phía trên có ghi một cái tên bằng tiếng Anh là Rose:

“Thiếu một người này?”

Cố Trầm Chu lại rút thêm một xấp tư liệu khác đưa cho đối phương.

Vệ Tường Cẩm cầm lấy, đây là bản sao một bản thay đổi hộ khẩu, phía trên có in chứng minh thư của đối phương:

“Cô gái tên Rose này về nhà?”

Cố Trầm Chu lắc đầu:

“Cô ta không có ở quê nhà.”

Vệ Tường Cẩm nhăn mày:

“Không có? Là gái làng chơi thôi mà… Không đến mức đã gây ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?”

Cố Trầm Chu không đáp câu hỏi này mà tiếp tục nói:

“Vị khách cuối cùng cô ta tiếp chính là Lý Kiến Quốc, vào ngày 28 tháng 7. Ngày này một tuần sau chính là ngày Diệp Tú Anh qua đời.”

“Hơn nữa trong hơn ba năm này công ty của Lý Kiến Quốc luôn xuống dốc, điều này nói rõ ba năm gần đây Uông Bác Nguyên không chỉ không giúp đỡ Lý Kiến Quốc chút nào mà e rằng còn cản trở ít nhiều…”

Vệ Tường Cẩm tiếp lời rồi lại nhíu mày:

“Ý của cậu này việc người phụ nữ đó mất tích có liên quan đến cái chết của Diệp Tú Anh?”

Cố Trầm Chu không nói có phải hay không mà chỉ nói:

“Trước khi Diệp Tú Anh qua đời thì có từng gặp gỡ Lý Kiến Quốc.”

Vệ Tường Cẩm xâu chuỗi lại trước sau thì có phần không chắc chắn lắm:

“Nếu nói việc Rose mất tích có liên quan đến Lý Kiến Quốc, vậy Lý Kiến quốc đi tìm Diệp Tú Anh là vì muốn nhờ Diệp Tú Anh giúp mình xóa sạch chuyện này? Kết quả không được mấy ngày sau Diệp Tú Anh đã xảy ra tai nạn xe cộ… Nói như thế thì chuyện ba năm trước cậu có thể điều tra được, sao bí thư Uông có thể không biết?”

Anh ngẫm nghĩ rồi đề nghị:

“Có điều tra sâu thêm nữa không?”

Cố Trầm Chu tựa như đang cân nhắc điều gì đó:

“Không thể điều tra. Bí thư Uông nhất định đã biết chuyện này, nói không chừng còn đang dùng chuyện này làm cạm bẫy để tìm ra kẻ có khả năng là chủ mưu, tiếp tục điều tra chắc chắn sẽ khiến bí thư Uông chú ý…”

Nơi này dường như cũng chẳng có lỗ hổng nào.

Vụ án Lý Kiến Quốc chơi gái đến mức đối phương mất tích này, Diệp Tú Anh biết, Uông Bác Nguyên chắc chắn cũng biết, bất kể rốt cuộc vụ tai nạn của Diệp Tú Anh có nguyên nhân gì, ít nhất 90% là Uông Bác Nguyên đã chuẩn bị sẵn ở phía sau vụ án gái *** mất tích sau khi tiếp Lý Kiến Quốc, chỉ chờ người đi vào chạm phải mìn.

Nhưng đối tượng có liên quan đến vụ tai nạn của Diệp Tú Anh dường như chỉ có một kẻ này…

Nếu lỗ hổng này là do chính Uông Bác Nguyên cố ý thả ra, vậy khả năng Úc Thủy Phong xuống tay từ chỗ này cũng không quá lớn.

… Là anh tìm sai hướng ư?

Cố Trầm Chu rũ mi trầm tư rồi lại chợt nghĩ: Bên chỗ Hạ Hải Lâu thì sao? Đối phương đi theo phương hướng của anh sẽ điều tra được thứ gì?

Hạ Hải Lâu cũng không điều tra được điểm gì quá đặc biệt.

Hắn chỉ đi theo Cố Trầm Chu đến chỗ này, trước khi đến đây còn không kịp chuẩn bị gì nên đương nhiên không thể điều tra được thứ gì nhiều hơn Cố Trầm Chu. Nhưng trong vài thứ Cố Trầm Chu tra ra được hiện tại thì hắn cũng biết được bảy tám phầm – Tôn Triều Thịnh làm chỗ dựa cho Triệu Hưng Bình, Triệu Hưng Bình điều hết hồ sơ có liên quan đến Lý Kiến Quốc từ chỗ Vương Giang về đây, Hạ Hải Lâu dò xét tư liệu đó cùng những thứ mình cho người đi thu thập lúc trước cũng biết được không ít.

Giống Cố Trầm Chu, trong quá trình lật xem tư liệu hắn cũng chú ý đến mấy điểm đáng ngờ rõ ràng, ví dụ như thời gian Rose mất tích rất sát ngày mà Diệp Tú Anh qua đời, còn có sự xuống dốc liên tục của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê mấy năm qua, đương nhiên có cả việc Đào Phong Tú có tình nhân cùng sự chuyển biến khác thường về thái độ của bà ta.

Cái chết của Diệp Tú Anh có liên quan đến Lý Kiến Quốc và gái *** tên Rose kia.

Uông Bác Nguyên biết chuyện này.

Công ty vật liệu xây dựng Kim Khê xảy ra vấn đề.

Bên ngoài ban công ở tầng lầu thứ hai mươi mốt, Hạ Hải Lâu thả lỏng thân thể nằm ngâm mình trong bồn tắm hình bầu dục loại nhỏ, ánh nắng cực nóng chiếu xuống làn nước mát lạnh bao lấy thân thể, thoải mái đến mức giống như được phủ thêm một lớp da khác. Trên mặt nước bên phía tay phải của hắn có một khay gỗ sơn đen nổi bập bềnh, phía trên có đặt một ly rượu vang đỏ, chiếc khay đang nhấp nhô theo mặt nước hơi dao động.

Hạ Hải Lâu vươn tay nâng ly thủy tinh lên đặt đến bên môi nhấp một ngụm, sau đó hắn cảm thấy nhàm chán nghiêng mép ly khiến chất lỏng màu đỏ tươi tràn ra khỏi ly thủy tinh, từ trên cao rơi xuống nước chạm vào làn da hắn, tiếp đó trượt từ ***g ngực hắn xuống rồi cuối cùng hòa vào trong bể nước.

Sau đó Hạ Hải Lâu thả lỏng tay ra, cái ly cũng rơi vào trong nước bập bềnh nặng nề một lúc lâu, nửa chiếc ly lộ ra trên mặt nước dập dềnh giống như cái khay bên cạnh.

Đây là phòng số 2112 của khách sạn này. Đứng đối diện với nó cách hai ngã tư đường chính là khách sạn Minh Châu mà Cố Trầm Chu đang nghỉ tạm.

Hơn nữa xuất phát từ sự trùng hợp không ai nói rõ được, lúc ấy Cố Trầm Chu chọn phòng đúng lúc lại chọn số phòng giống Hạ Hải Lâu như đúc, mà kiến trúc kết cấu của hai khách sạn này không biết vì sao – ví dụ như đại sảnh các tầng, phòng khách của các tầng – đều giống hệt nhau.

Hai căn phòng cùng số 2212, hai căn phòng đối diện nhau.

Lúc Hạ Hải Lâu đi lên ban công ngâm nước còn cố ý đặt một giá kính viễn vọng ở đây, thỉnh thoảng lại ghé mắt vào nhìn một cái, nhưng tổng cộng một tiếng mười phút từ lúc hắn bắt đầu ngâm cho đến khi chấm dứt thì vẫn không thể nhìn ra được chút gì từ cửa sổ sát đất bị kéo rèm kín mít ở phía đối diện.

Đúng là đáng tiếc.

Hạ Hải Lâu tiếc hận nghĩ rồi chậm rãi đứng dậy khỏi bồn tắm, sau đó xoay người cầm chiếc khăn tắm cùng di động nằm trên chiếc ghế ở bên cạnh lên đi vào căn phòng lớn thông với ban công.

Thợ massage đã sớm chờ trong phòng khách lập tức dẫn hắn lên giường massage, đầu tiên dùng nước lau khô hết bọt nước trên người hắn rồi xoa hai tay đã bôi đầy dầu cho nóng lên, bắt đầu massage cho Hạ Hải Lâu.

Hạ Hải Lâu nheo mắt nghỉ ngơi một lát, cầm di động lên bấm một dãy số:

“Cục trưởng Lương, ông đã nhận được tài liệu về công ty vật liệu xây dựng Kim Khê mà tôi gửi cho ông lần trước chưa?… Nhận được rồi, ý của tôi á? Ý của tôi là nếu công ty vật liệu xây dựng Kim Khê thật sự có vấn đề, vậy Cục trưởng Lương hãy phái một tổ kiểm tra nhỏ qua đó kiểm tra tài khoản của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê một chút đi.”

Người ở đầu bên kia nói gì đó.

Hạ Hải Lâu cười khẽ nói:

“Cục trưởng Lương sợ cái gì? Tất cả những thứ ông có đều dựa theo điều lệ, nếu thật sự sợ thì người phải sợ không phải ông… Đâylà ý của Thủ tướng, trước khi tôi ra ngoài đã được Thủ tướng dặn dò cẩn thận.”

Sắc mặt hắn không chút thay đổi lôi tấm da hổ Hạ Nam Sơn ra dùng.

Người ở đầu kia điện thoại lại nói thêm gì đó.

“Thời gian?”

Hạ Hải Lâu nói:

“Theo ý kiến cá nhân của tôi thì đương nhiên là càng nhanh càng tốt, chi bằng bây giờ đi qua luôn đi.”

“Đương nhiên là tôi không nói đùa, Cục trưởng Lương hạ quyết định, sau đó hút điếu thuốc, ăn cơm chiều rồi ngủ một giấc, hay là lại chợt dâng trào cảm xúc muốn chọn ngày đẹp trời mới định ra ngoài?”

Đầu điện thoại bên kia im lặng một chút, tiếp đó, giọng nam trung niên thông qua tín hiệu truyền vào trong lỗ tai Hạ Hải Lâu:

“Thôi thôi, nếu là ý của Thủ tướng thì giờ tôi lập tức đi chuẩn bị –“

Nói đến đây thì cuộc điện thoại này xem như đã kết thúc.

Đối phương cũng không lập tức cúp máy. Trong một hai giây cuối cùng, Hạ Hải Lâu nghe thấy Cục trưởng Lương lớn tiếng hét to vài cái tên, sau đấy – ‘cạch’ một tiếng, tiếng nói chuyện ở một đầu khác bị ngắt ngang.

Hạ Hải Lâu lấy điện thoại ra khỏi bên tai rồi cầm trong tay xoay xoay, thầm nghĩ lần này đúng là nhờ phúc của nhiệm kì mới, bằng không nếu đối phương đã quyết tâm đặt cửa bên phe Úc lại vội vã biểu lộ sự trung thành với Hạ Nam Sơn, sao có thể không nghe hắn nói hai ba câu đã kêu người đi điều tra công ty của em vợ Hạ Nam Sơn được.

Đương nhiên, cái danh em vợ của Uông Bác Nguyên này rất có sức nặng với người của phe Uông, nhưng với người của phe Úc mà nói thì khó tránh khỏi yếu kém hơn rất nhiều: Cho nên ngay cả việc điều tra Cố Trầm Chu cũng phải làm lén lút, mà Hạ Hải Lâu có thể trực tiếp giơ đuốc cầm gậy đến nhà đập phá.

Nhưng mà –

Hiện giờ chủ động điều tra thì sẽ tra ra được thứ gì: Trốn thuế lậu thuế, thua lỗ nghiêm trọng hay rửa tiền bất chính?

Mà Cố Trầm Chu lại muốn tra ra được thứ gì ở nơi này?

Đối với phần đông người dân ở thành phố Nhạc Phong mà nói, buổi tối hôm nay cũng không có gì khác biệt so với ngày thường.

Nhưng đối với một vài người khác, ánh mắt của họ nhìn xuyên qua đêm tối, thế lực của họ giống như mạng nhện lặng lẽ giăng bẫy chặt chẽ không chút tiếng động, chỉ chờ con mồi chui đầu vào lưới.

Nhưng chưa đến khoảnh khắc cuối cùng, không ai biết rốt cuộc ai là con mồi, ai là thợ săn.

Hạ Hải Lâu bị tiếng chuông di động đánh thức.

Hắn nhắm chặt mắt nhô đầu ra khỏi chiếc gối đầu mềm mại thơm ngát, sờ soạng cầm chiếc di động đặt ở đầu giường lên rồi ậm ừ hai tiếng, chỉ nghe thấy người ở đầu kia điện thoại nói:

“Công ty vật liệu xây dựng Kim Khê nợ ngân hàng 2.5 triệu nguyên!”

Hắn khựng lại, đầu tiên nhấc điện thoại ra khỏi bên tay nhìn dãy số gọi đến, tiếp đó nâng tay day trán một lúc mới đứng dậy khỏi giường, đi kéo bức màn lại kín mít:

“Cục trưởng Lương, vừa rồi ông nói cái gì?”

“Công ty vật liệu xây dựng Kim Khê nợ ngân hàng món vay là 2.5 triệu nguyên.”

Cục trưởng Lương dứt khoát nhắc lại một lần.

“Tôi nhớ rõ tổng cộng số tài sản của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê chỉ có mấy chục triệu thôi, sao có thể lòi ra món vay lớn thế này?”

Hạ Hải Lâu hỏi.

“Theo quy định thì đương nhiên là không thể, công ty vật liệu xây dựng Kim Khê có tổng tài sản mấy chục triệu, nhiều nhất cũng chỉ có thể vay mấy chục vạn mà thôi…”

Cục trưởng Lương giải thích một lượt rồi nói thêm.

“Ngày hôm qua tôi kêu người của Cục Thống kê hạch toán lại tài sản của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê suốt cả đêm, phát hiện ra công ty này từ mấy tháng nay đã sớm không còn một đồng nào!”

Câu được cá lớn!

Giờ thì Hạ Hải Lâu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Em vợ của Uông Bác Nguyên thiếu nợ ngân hàng 2.5 triệu nguyên liệu có liên quan gì đến Uông Bác Nguyên hay không? – Bất kể món nợ này có quan hệ gì đến Uông Bác Nguyên, người của ngân hàng gan dạ xuất ra nhiều tiền như vậy khẳng định là do nể mặt Uông Bác Nguyên…

“Tôi biết rồi.”

Hạ Hải Lâu hơi dừng một chút.

“Thứ Thủ tướng muốn điều tra chính là việc này, tôi…”

“Cậu làm gì hả!”

Trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng quát mắng của Cục trưởng Lương.

Hạ Hải Lâu vừa mới sửng sốt thì đã nghe thấy tiếng của đối phương tiếp tục truyền ra từ trong điện thoại, tiếng nói lần này nhỏ đi nhiều, có vẻ như chủ nhân của chiếc điện thoại đã đặt ống nghe xuống bên cạnh.

“Ai cho cậu tự tiện vào đây? Cánh cửa để đó làm cảnh chắc?…”

Thì ra là đang nói chuyện với người khác.

Hạ Hải Lâu thầm nghĩ vậy, một loại cảm giác cổ quái chợt lướt qua đáy lòng: Nghe ý trong lời đối phương thì có người không gõ cửa đã xông vào văn phòng của ông ta, nếu là bình thường…

“Cậu nói gì?! Sổ sách và tư liệu của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê đều bị cầm đi!?”

Trong điện thoại truyền ra tiếng của Cục trưởng Lương.

Nếu như bình thường thì lúc này sẽ xảy ra một vài chuyện không tốt: Ví dụ như người của Ban Kiểm tra Kỉ luật bất chợt xông vào đưa người đi, hoặc lãnh đạo cấp trên bất ngờ đến thị sát hay sẽ xảy ra một chuyện khác nữa, chuyện mà lãnh đạo căn dặn lại bị cấp trên của lãnh đạo cướp mất!

Cách làm này thật sự rất quen mắt, ngày hôm qua không phải hắn mới kêu Tôn Thịnh Triều chỉ thị cho Triệu Hưng Bình cướp mất tư liệu mà Cố Trầm Chu cho người thu thập từ tay Vương Giang sao?

Chỉ cách một buổi tối, Cố Trầm Chu đã đánh lại một đòn giống như đúc!

“Cậu cứ chờ trước đã, tôi kiểm tra bên này một chút…”

Trong điện thoại lại truyền ra giọng nói.

Hạ Hải Lâu ngừng lại một lát mới ý thức được câu nói này là Cục trưởng Lương đang nói với mình. Hắn không trả lời đối phương mà trực tiếp cúp điện thoại, tìm ra số điện thoại của Ủy viên quản lý kinh tế của tỉnh rồi bấm thẳng qua.

Điện thoại kêu vang một lúc thật lâu rồi mới được nhấc lên:

“Alo?”

“Là chú Lâm ạ? Cháu là Hạ Hải Lâu.”

Hạ Hải Lâu nói vào trong ống nghe điện thoại.

Đầu điện thoại bên kia có tiếng cười ha hả:

“À, là Tiểu Hạ à, tìm chú Lâm có chuyện gì không?”

“Quả thực là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ chú Lâm giúp đỡ.”

Hạ Hải Lâu cười nói rồi tóm lược đơn giản chuyện thẩm tra kiểm kê công ty vật liệu xây dựng Kim Khê lại một lần.

Giọng nói ở đầu điện thoại bên lên liền lộ ra chút khó xử:

“Việc này chú thật sự không biết, như vậy đi, chú sẽ hỏi thăm trước một chút cho cháu, đợi xác nhận được thông tin rồi sẽ báo cho cháu nhé?”

“Vâng, làm phiền chú Lâm rồi.”

Vẻ mặt Hạ Hải Lâu rất tự nhiên mỉm cười rồi cúp điện thoại.

Điện thoại vừa ngắt tín hiệu, hắn không dừng một giây nào bấm tìm liên tục xuống phía dưới. Không tìm người này được thì tìm người khác, Ủy viên không được đã có bí thư và Thị trưởng:

“Alo, dì Phương đúng không ạ? Cháu là Hạ Hải Lâu… Vâng, cháu có chút việc muốn nhờ chú giúp đỡ, đương nhiên là việc có liên quan đến Thủ tướng…”

“Xin chào, chú Vưu đó ạ…”

“Alo…”

“Xin chào quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau.”

“Xin chào quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi…”

Theo từng cú từng cú điện thoại được bấm, vẻ mặt Hạ Hải Lâu cũng chuyển từ tối tăm thành âm u lạnh lùng, chốc lát sau lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

Năm cú điện thoại.

Ba cuộc qua loa, hai cuộc trực tiếp bị ngắt.

Chỉ trong thời gian vỏn vẹn một buổi tối.

Không không, đương nhiên là không chỉ trong một buổi tối.

Úc Thủy Phong và Uông Bác Nguyên đã đấu nhau vài tháng, phe Uông liên tiếp ép sát, phe Úc lùi về phía sau từng bước một, bất kể là ở kinh thành hay địa phương thì mọi người đều nhìn rõ.

Di động bị đặt lên ghế ngồi, Hạ Hải Lâu đan mười ngón tay vào nhau ngồi dựa lưng vào ghế, chợt hiểu rõ vì sao trước đó Hạ Nam Sơn lại hào phóng giao hết thế lực quan hệ ở vùng này cho hắn như vậy: Từ khi hai phe Úc Uông đấu đến giờ, tình thế đã vô cùng rõ ràng, nếu không giao cho hắn nhiều một chút thì hắn lấy cái gì để đấu với Cố Trầm Chu?

So sánh như vậy, những người này trước đó bật đèn xanh cho hắn cũng không phải vì bọn họ đứng ở bên phe Úc, mà là bởi vì trước đó Cố Trầm Chu vốn không hề có ý định ra mặt!

Hiện giờ hắn cho người đi tra xét công ty vật liệu xây dựng Kim Khê là đã chọc vào tổ ong vò vẽ Uông Bác Nguyên trước, Cố Trầm Chu không cần phải kiêng dè nữa liền chạy đến hái đào, những người đó vừa thấy Cố Trầm Chu tỏ thái độ thì đương nhiên cũng muốn lập tức ngồi thẳng người dậy, miễn cho bị biến thành vật hi sinh đầu tiên trong cuộc tranh đấu giữa hai phe.

Di động nằm trên sô pha bất chợt reo vang.

Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động liền phát hiện là số của thư kí Phương Tự của Hạ Nam Sơn. Lần này hắn bắt máy ngay lập tức:

“Alo?”

“… Hạ thiếu gia đúng không?”

Tiếng nói ở phía bên kia rất ồn ào, Phương Tự gọi điện thoại cũng không biết là đang nói chuyện gì với người khác mà giọng nói lúc cao lúc thấp, một lúc lâu sau mới có tiếng nói rõ ràng truyền ra từ trong điện thoại.

“Ừ.”

Tâm Tình của Hạ Hải Lâu đang cực kì ác liệt, chỉ đáp trả lại đối phương một âm tiết đơn giản.

Phương Tự rõ ràng là không còn sức lực để bận tâm đến ngữ điệu của Hạ Hải Lâu: Ông ta nói chuyện với Hạ Hải Lâu vẫn luôn đứt quãng, loại tình huống này là lần đầu tiên xuất hiện trong suốt bốn năm nay kể từ khi Hạ Hải Lâu về bên cạnh Hạ Nam Sơn.

“Hạ thiếu gia, Thủ tướng nói cậu không có việc gì thì mau về ngay… Đúng đúng, chính là vậy!… Chuyện ở Nhạc Phong… Phần văn kiện mà cậu đưa cho tôi!… Hẳn là đã cách một khoảng thời gian đi… Cần… Còn muốn tôi nhắc lại mấy lần? Đánh mỗi một cái tài liệu cũng không xong à?!… Hạ thiếu gia, có cần tôi đặt vé máy bay về kinh thành dùm cậu không?”

Ngắt quãng mất ba bốn lần, cuối cùng Phương Tự cũng nói được cho hết câu.

Ông già kia đã biết kết quả của chuyện này từ khi hắn rời khỏi kinh thành.

Hạ Hải Lâu thầm nghĩ trong lòng. Hạ Nam Sơn là phó Thủ tướng ở Trung ương, thư kí trưởng Phương Tự bên cạnh ông ta lúc nào cũng bận rộn công việc, cho dù có mạng lưới tình báo kia thì vẫn không thể lúc nào cũng chăm chú theo dõi hướng đi của hắn, có thể gọi điện thoại đến chuẩn giờ như vậy chỉ có thể là đã biết kết quả này ngay từ đầu.

“Tôi biết rồi.”

Hạ Hải Lâu đáp lại một câu rồi trực tiếp gác điện thoại.

Một người ở một mình trong căn phòng rộng bảy mươi thước vuông thật sự quá trống trải.

Trong phòng khách, Hạ Hải Lâu ngồi một mình cũng lười chèn ép thêm gì nữa, hắn trực tiếp gọi điện thoại kêu người của khách sạn đặt cho hắn một tấm vé máy bay, sau đó dứt khoát tắt di động chuẩn bị về kinh thành ngay lập tức.

Lần này, con mẹ nó hắn quả thực đã thua hoàn toàn.

Đúng là tự chuốc lấy nhục.

Từ thực tiễn nhiều lần cho thấy, lúc tâm tình Hạ Hải Lâu tốt đẹp thì tâm tình của Cố Trầm Chu không tốt lắm. Nhưng nếu đảo ngược lại thì đẳng thức không thể thành lập. Ít nhất lúc này đây, Cố Trầm Chu cũng không cảm thấy vui vẻ vì đã đá được Hạ Hải Lâu ra khỏi ván cờ.

Anh nhận được một tin tức. Một tin tức khiến người người ta hoàn toàn bất ngờ: Sau quá trình kiểm toán công ty vật liệu xây dựng Kim Khê, người của phía thẩm tra đã liên hệ cho ngân hàng nhưng ngân hàng không liên lạc được với Lý Kiến Quốc.

Không chỉ như thế, 9 giờ 18 phút sáng ngày hôm nay, khoản tiền hơn mười vạn trong tài khoản cá nhân của Lý Kiến Quốc bất chợt được chuyển sang tài khoản khác.

Đồng thời, Cục Cảnh sát nhận được tin báo, người của đội trinh sát đã lần lượt đi đến chỗ các bất động sản đứng tên Lý Kiến Quốc cùng những nơi nghỉ dưỡng mà Lý Kiến Quốc thường đến, kết quả là không hề phát hiện tung tích của Lý Kiến Quốc.

Lý Kiến Quốc đã bỏ trốn!

Thương nhân thành công ở huyện Kim Khê, em họ của phu nhân bí thư thị ủy thành phố Khánh Xuân, em họ vợ của một trong những người có thể là nhà cầm quyền tiếp theo, đã đeo món nợ 2.5 triệu nguyên trên lưng bỏ trốn!

Nếu nói Cố Trầm Chu ít nhiều gì đã có dự cảm về việc thua lỗ của công ty vật liệu xây dựng Kim Khê, vậy sự kiện Lý Kiến Quốc bỏ trốn này đã khiến Cố Trầm Chu có chút hoảng hốt.

2.5 triệu nguyên, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nếu cân nhắc đến quan hệ của Lý Kiến Quốc và bí thư Uông, thực ra Lý Kiến Quốc hoàn toàn không cần phải làm như vậy…

Chẳng lẽ Lý Kiến Quốc cảm thấy bí thư Uông sẽ không giúp ông ta?

Nhưng bên này Lý Kiến Quốc xảy ra chuyện khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến Uông Bác Nguyên, đây là việc không thể tránh khỏi, cho dù bản thân bí thư Uông và Lý Kiến Quốc không có quan hệ gì, thậm chí còn vì cái chết của Diệp Tú Anh mà có dấu hiệu chèn ép Lý Kiến Quốc, phe Úc cũng sẽ bất kể sự thật như thế nào mà túm chặt lấy nhược điểm này, cố gắng hắt nước bẩn lên người bí thư Uông…

Nhưng nếu đây là mưu kế mà bí thư Uông bày ra?

Như vậy ngược lại có chút không thông, bí thư Uông đã có chuẩn bị ở đằng sau trong vụ án Lý Kiến Quốc gọi gái, nếu bí thư Uông muốn đặt sự chuẩn bị này ở phía sau…

Cũng không đúng, Diệp Tú Anh qua đời, bí thư Uông tuyệt đối sẽ không lấy được chứng cứ trực tiếp nào, nhiều nhất cũng chỉ là suy đoán; nếu bí thư Uông đã lấy được chứng cứ có ích thì vốn không cần thiết phải ép Lý Kiến Quốc đến mức trốn chạy; nếu bí thư Uông không lấy được chứng cứ thì Lý Kiến Quốc lại càng không cần phải trốn chạy, hiện giờ tình hình của phe Uông đã rất tốt, bí thư Uông chỉ cần có nền tảng vững chắc thì có khả năng rất lớn là sẽ bước lên đài cao…

Trừ phi Lý Kiến Quốc trốn chạy không có liên quan gì đến bí thư Uông.

Nếu việc Lý Kiến Quốc trốn chạy không có liên quan gì đến bí thư Uông…

“Tường Cẩm!”

Cố Trầm Chu chợt lên tiếng.

Vệ Tường Cẩm ngồi bên cạnh thuận thế quay đầu lại liền lắp bắp kinh hãi, anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt phức tạp lạ lẫm như vậy trên gương mặt người bạn từ thuở ấu thơ của mình: Nghi hoặc, lo lắng, bàng hoàng, trầm ngâm, tỉnh ngộ… Sau đó tất cả những thứ ấy hội tụ lại thành một bóng ma khổng lổ, nặng nề phủ lên gương mặt đối phương.

“Sao thế?”

Vệ Tường Cẩm không kìm được lên tiếng hỏi, lại lắc lắc chiếc điện thoại của Cố Trầm Chu trên tay.

“Thư kí Du gọi điện thoại đến, văn kiện xin đưa hưu bổng về tỉnh Nhạc Châu đã được Viện Quốc Vụ phê chuẩn, đợi đến tháng Chín sẽ bắt đầu tiến hành thí điểm ở tỉnh Nhạc Châu, còn kêu mình nói với cậu rằng mọi chuyện bên phía kinh thành đều thuận lợi.”

Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng, bất chợt nói:

“Tường Cẩm, vết thương của cậu đã lành có thể quay lại trong quân được rồi, mọi chuyện bên này cũng đã khá ổn.”

“Cậu thì sao?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

“Mình cũng lập tức về kinh thành.”

Cố Trầm Chu đáp dứt khoát.

=====

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường chi Massage.

Nghe nói ngày X tháng X năm X sau này, khi Cố Hạ ở cùng nhau, tình cảm cũng có chút ổn định.

Vì thế một ngày nào đó, Cố Trầm Chu đi làm về, vừa vào cửa đã thấy Hạ Hải Lâu chỉ mặc một cái quần lót nằm trên giường massage để một thợ massage xoa bóp toàn thân cho mình.

Hạ: Đã về rồi [Mỉm cười xinh đẹp, âm cuối còn vui vẻ ngân cao lên.]

Cố: Ừ. [Vẻ mặt thản nhiên.]

Hạ:?

Một tuần sau.

Hạ: Gọi điện thoại đến đâu để tìm một thợ massage kha khá đây? [Suy tư.]

Cố: Nằm xuống, cởi quần áo.

Hạ:?

Cố: [Xắn tay áo][Đổ dầu][Bắt đầu massage cho đối phương.]

Hạ: … Ưm, ưm… Ưm a … Ừ a… Ưm Ư [Đủ loại rên rỉ ái muội ing]

Cố: … Rốt cuộc em đang kêu cái gì? [Rất nghiêm túc massage cho người kia.]

Hạ: [Nghiêng người][Nhếch môi cười quyến rũ][Nâng nửa thân trên lên][Muah]

— Phân cách tuyến yêu tinh đánh nhau XXOOOOXX –

Hạ: [Cực kì thỏa mãn][Tinh thần phấn chấn][Vẻ mặt sáng láng, hai mắt sáng ngời, càng lúc càng đẹp trai] Đi ra ngoài ăn cơm đi! Hôm nay chúng ta ăn tối có thắp nến nhé?

Cố: [… Vẫn cảm thấy mọi chuyện có chút bất ổn…] Được rồi, đi thôi.
Bình Luận (0)
Comment