Càng là nơi đầm rồng hang hổ thì càng phải tra rõ thực hưDu Đông Hải đoán không sai, Mộ Chẩm Lưu đến thành Bình Ba đích thực có mục đích khác.
Kể từ sau khi Phương Hoành Tà bước vào phủ Thiên Cơ năm hai mươi tuổi, quan trường Trang triều đã phá bỏ rất nhiều rào cản về lai lịch và kinh nghiệm, rất nhiều quan viên trẻ tuổi đã có thể được đặc cách đề bạt. Tuy Mộ Chẩm Lưu còn trẻ, kinh nghiệm còn non, nhưng trên đầu y có cái mác học trò tâm đắc của các chủ Lăng Tiêu Các, cho dù ở lại kinh thành hay ra ngoài công tác, con đường làm quan vẫn cứ thuận lợi trôi chảy.
Túc Sa Bất Thác nói không sai, Thẩm Chính Hòa vốn định ra sức cho Mộ Chẩm Lưu nhận chức Tuần phủ. Thứ nhất, phẩm cấp của Tuần phủ trong Trang Triều không thể coi là cao, nhưng quyền lực lại không hề ít, cực thích hợp với một thanh niên tuổi trẻ tài cao khuyết thiếu kinh nghiệm như Mộ Chẩm Lưu, thứ hai, Tuần phủ là đường tắt để thăng quan, chỉ cần chút thành tích là có thể tấu thẳng lên trên, tiền đồ vô lượng.
Tuy nhiên, trước khi Thẩm Chính Hòa biến ý định thành hành động, lão đã nhận được một phong thư, sau đó thay đổi quyết định.
Trong thư kể một câu chuyện nhỏ. Có một cô gái đi lấy chồng, mỗi ngày nấu cơm đều chỉ dùng ngũ cốc, rau dại cho đủ bữa, sau đó mang hết số gạo tiết kiệm được về chu cấp cho nhà mẹ đẻ. Nếu chỉ có vậy, Thẩm Chính Hòa sẽ chỉ cười trừ mà thôi, nhưng phần ký tên lại khiến cho người ta phải suy ngẫm – Bình Thành Khí Tạo.
Trong triều đình Đại Trang, có tổng cộng sáu thành trấn có chữ Bình ở trong tên: Vĩnh Bình, Bình Triệu, Bình Dương, Khang Bình, Bình Ba, Bình Châu, trong số đó, thành mà dùng đến hai chữ ‘khí tạo’, chỉ có thành Bình Ba, Cục Quân Khí.
Mà nhắc đến gạo trong Cục Quân Khí, thứ đầu tiên Thẩm Chính Hòa và Mộ Chẩm Lưu nghĩ tới đều là sắt.
Binh khí luôn luôn là thứ triều đình quản lý nghiêm ngặt nhất, giang sơn càng bất ổn, triều đình càng quản binh khí chặt chẽ. Một trong số những tội danh đã khiến Thẩm Chính Hòa ngã ngựa ngày trước chính là dung túng cho thuộc hạ lén tàng trữ binh khí.
Nếu thực sự có người dở trò rút ruột sắt trong Cục Quân Khí, vậy thì mục đích không cần hỏi cũng biết.
Khi đó, tin đồn Phương Hoành Tà âm thầm ủng hộ Tín vương tạo phản nổi lên khắp nơi, khiến Thẩm Chính Hòa không thể không xem xét kỹ càng bức thư không đầu không đuôi này một lần nữa. Để đề phòng chẳng may có chuyện gì xảy ra, sau nhiều lần trì hoãn và bàn bạc với Thẩm Chính Hòa, Mộ Chẩm Lưu mới tiếp nhận chức chưởng cục Cục Quân Khí thành Bình Ba.
Trước khi lên đường, y đã phân tích kỹ lưỡng cùng Thẩm Chính Hòa, cả hai đều cho rằng phong thư này xuất phát từ trong Cục Quân Khí, lão chưởng cục sắp sửa kết thúc nhiệm kỳ tất nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Do đó, tuy Mộ Chẩm Lưu đã đặc biệt chú ý lão chưởng cục ngay từ đầu rồi, thế nhưng để tránh làm cho người ta nghi ngờ, đánh rắn động cỏ, y đã cố tình tỏ ra thờ ơ lãnh đạm chẳng gần chẳng xa. Nào ngờ lão chưởng cục vẫn không thoát được kiếp nạn này.
Mộ Chẩm Lưu ngồi trong thư phòng, lẳng lặng đọc hết từng câu từng chữ lão chưởng cục để lại.
Trời tối rất nhanh.
Quản gia Liêu phủ thấy y không có ý định rời khỏi, đặc biệt cầm đèn đến cho y.
Đèn sáng chưa được bao lâu, Du Đông Hải đã mang hộp cơm với rượu tới.
Mộ Chẩm Lưu đành phải đặt sách xuống, trò chuyện câu được câu không với lão.
Du Đông Hải nói bóng gió: “Người người đều biết Liêu đại nhân yêu sách như mạng, cất trữ không ít bản sách độc nhất, không biết Mộ lão đệ coi trọng cuốn nào? Có thể cho ca ca ta nhìn thử với không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta đang đọc ghi chép Liêu đại nhân để lại.”
Mắt Du Đông Hải hơi sáng lên: “Có thể nhìn ra kết quả gì không?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Liêu đại nhân ôm chí lớn trong lòng, chí hướng cao xa, đáng tiếc…” Nghĩ đến kết cục của lão chưởng cục, y không thể không thở dài.
Du Đông Hải muốn tìm ra manh mối lật đổ Phương Hoành Tà từ trong ghi chép của lão chưởng cục, nghe vậy lập tức nói: “Đúng là đáng tiếc! Ta nghĩ kiểu người như lão chưởng cục, nếu không phải bị người ta dụ dỗ, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như thế này, mà không biết kẻ nào bức lão. Ai da, nếu có thể tìm được kẻ đó, đưa ra công lý, cũng coi như thay lão báo thù.”
Mộ Chẩm Lưu trầm mặc không lên tiếng.
Hai người cơm nước xong xuôi, Du Đông Hải chủ động ngỏ ý ở lại giúp đỡ tìm kiếm. Qua nửa canh giờ, Mộ Chẩm Lưu sợ gây ra lời đồn không hay cho vợ lão chưởng cục, y và Du Đông Hải liền cùng nhau cáo từ.
Du Đông Hải vẫn chưa bỏ cuộc, lúc ra cửa còn cố ý vỗ nhẹ ngực y, để phòng y giấu diếm mang cái gì ra ngoài.
Mộ Chẩm Lưu cũng mặc kệ lão.
Ngoài miệng bọn họ nói muốn liên minh, thực ra trong lòng đều biết quan hệ đồng minh này chỉ như tấm giấy mỏng manh, hai bên vẫn đề phòng nhau quá nhiều.
Mộ Chẩm Lưu về đến nhà rồi, nghe nói Túc Sa Bất Thác vẫn chưa trở về, không hiểu sao mà lòng chợt thắt lại, thầm nghĩ: Chuyến này đến Bách Châu, nếu đi cả ngày lẫn đêm, không ngủ không nghỉ, một ngày rưỡi là có thể đi đến nơi về đến chốn rồi, nếu có trễ một chút thì mất hai ba ngày. Mình không cần sốt ruột quá mức.
Dù nghĩ như vậy đấy, nhưng y mới trờ về từ Liêu phủ, khó tránh nhớ lại cuộc gặp gỡ với lão chưởng cục, vẫn có mấy phần bất an, ban đêm cũng không an giấc, bên ngoài vừa có động tĩnh, người lập tức tỉnh lại, nhìn sắc trời sắp sáng mà chưa sáng, chính là thời khắc trước buổi bình minh.
Người gác cổng vội vàng gõ cửa, lực đập kia cứ như hận không thể khua chiêng gõ trống.
Mộ Chẩm Lưu khoác áo, vừa mở cửa liền đối diện với khuôn mặt lo lắng của người gác cổng, thoáng ẩn nét hơi bất an. Lần trước nhìn thấy dáng vè này của hắn, chính là đến báo tin lão chưởng cục tự sát.
Quả nhiên, lần này lại là tin dữ.
Tên gác cổng nói: “Du đại nhân tới, ngài ấy nói, ngài ấy nói nhà Liêu đại nhân cháy rồi.”
Mộ Chẩm Lưu đột ngột choáng váng, đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu, loạn thành một nùi rối tung. Y đẩy cánh tay của người gác cổng đưa ra đỡ, vội mặc lại áo ra ngoài.
Du Đông Hải đã đứng trước cổng, đèn đuốc trong tay nha dịch từ bên dưới chiếu lên trên gương mặt lão, khiến một nửa khuôn mặt bên trên ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra nửa gương mặt phía dưới, nhìn qua đặc biệt âm trầm.
Lão nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Chẩm Lưu, quay đầu lại, cả khuôn mặt chìm hẳn vào trong bóng đêm, đen tối như từng giọt mực nhỏ xuống.
“Liêu phủ xảy ra chuyện rồi.” Lão gằn từng tiếng giữa kẽ răng.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Một canh giờ trước.” Hầu kết Du Đông Hải động đậy, mắt lão nhìn y chằm chặp, không hề che giấu hoài nghi trong lòng.
Mộ Chẩm Lưu hơi nhíu mày, thấy trên mặt Du Đông Hải dính tro xám, cau mày nói: “Liêu phu nhân bọn họ…”
“Toàn bộ chết cháy.”
Mộ Chẩm Lưu như đánh rơi thứ gì trong lòng, dường như đang nhìn thấy từng cỗ thi thể cháy đen nằm la liệt trên đống phế tích, buồn bực khó chịu không nói nên lời, mãi sau mới nói: “Liêu phủ lớn như thế, sao có thể...”
Du Đông Hải thấy y chấn kinh không giống giả tạo, sắc mặt mới dịu đi: “Ngươi nói không sai. Cả tòa Liêu phủ lớn như vậy! Cả thành Bình Ba lớn như vậy! Nhiều người như thế, nhiều đôi mắt như thế! Vậy mà lại có kẻ có thể giết người phóng hỏa, vô thanh vô tức, quả thực… Quả đúng là vô pháp vô thiên!” Lão vừa tức giận vừa nóng ruột vừa sợ hãi, thân thể khẽ run lên.
Lúc này, Mộ Chẩm Lưu lại tỉnh táo lại: “Ai phát hiện đầu tiên, có bắt được kẻ phóng hỏa không?” Một trận hỏa hoạn thiêu chết mấy chục mạng người nhà họ Liêu tuyệt đối không thể là chuyện ngoài ý muốn.
Du Đông Hải bị cảm xúc của y tác động, cũng dần bình tĩnh lại, mãi lâu sau đó, lão mới nghiến răng ken két: “Tuy không bắt được người, nhưng cũng không khó đoán kẻ đứng đằng sau.”
Mộ Chẩm Lưu hơi nhíu mày.
“Tại thành Bình Ba, chỉ có một người có năng lực như vậy mà thôi!”
Mộ Chẩm Lưu không hỏi người đó là ai, bởi vì cùng lúc Du Đông Hải mở miệng, y cũng nghĩ ra rồi.
Liêu phu nhân, tám ả vợ lẽ, mười hai nô tỳ thông phòng, ba cô con gái, mười sáu người hầu, bao gồm cả vị quản gia cầm đèn cho Mộ Chẩm Lưu, đều mất mạng trong trận hỏa hoạn. Khám nghiệm tử thi, kẻ bị chết cháy chỉ có năm người – ba cô con gái, hai nô tỳ thông phòng, những người còn lại đã chết trước khi ngọn lửa bùng lên rồi.
Du Đông Hải ra tay quyết liệt, bắt hết những người sống xung quanh về nha môn, như thể không tra rõ quyết không ngừng!
Mộ Chẩm Lưu thì ra mặt xử lý hậu sự cho Liêu gia.
Chuyện này phần nào xoa dịu cảm xúc oán hận của đám người trong Cục Quân Khí. Tuy phần lớn bọn họ thuộc phe cục thừa, nhưng Cục Quân Khí trải qua mấy lần mưa gió, đã sớm thủng lỗ chỗ, phe phái trong cục vốn không hòa hợp nay lại thành chuyện nhỏ, tự nhiên đoàn kết lại, cùng chống giặc ngoài.
Đương nhiên, chỗ lắm người luôn khó tránh bất đồng.
Có người đoàn kết, cũng có người chùn chân.
Cục Quân Khí liên tục xảy ra chuyện, kéo theo đủ loại tin đồn. Có người nói, lão chưởng cục bị người nhà hại chết, giờ đây oan hồn quay về đòi mạng. Khi còn sống ông ta và đám cục thừa bất hòa nên mới báo mộng cho Du Tri phủ, vạch trần tội ác của cục thừa. Lại có người nói, Cục Quân Khí vốn là đạo trường của tiên nhân. Sau khi tiên nhân phi thăng, nhìn thấy nơi này bị phàm nhân chiếm mất, sinh lòng bất mãn, xuống tay phá hoại phong thủy chỗ này. Còn có người nói, chưởng cục mới tới là thiên sát cô tinh, đi tới chỗ nào, xui xẻo chỗ đó.
Có một số người trong Cục Quân Khí tin vào lời đồn, vội vã từ chức.
Mộ Chẩm Lưu cũng không níu giữ, mặc họ bỏ đi. Giờ phút này, người thực sự khiến y lo lắng là Túc Sa Bất Thác.
Năm ngày rồi, vẫn không có tin gì về Túc Sa Bất Thác.
Vụ Liêu phủ là chuyện xảy ra sau khi y đã đi khỏi, dù y không muốn nghĩ như vậy nhưng cũng không thể không nghĩ, bàn tay đen ẩn nấp trong bóng đêm đã để mắt tới y. Vì vậy, Du Đông Hải còn cố tình phái mấy tên nha dịch tới bảo vệ y.
Nếu y đã bị để mắt tới, vậy thì Túc Sa Bất Thác trước đây vẫn luôn xuất hiện bên cạnh y tất nhiên cũng không thể may mắn tránh thoát.
Mộ Chẩm Lưu không biết võ công Túc Sa Bất Thác cao thế nào, y chỉ biết là, võ công của một người có cao đến mấy thì cũng vẫn chỉ là một người. Y bắt đầu hối hận vì đã để Túc Sa Bất Thác lên đường một mình.
Đến ngày thứ bảy, y không nhin được nữa, nhờ Du Đông Hải giúp đỡ, mong lão phái người đến Bách Châu tìm hiểu tin tức.
Du Đông Hải đang sứt đầu mẻ trán vì vụ án Liêu phủ, lại lo lắng bàn tay đen ẩn náp trong bóng tối lại ra tay lần nữa, dĩ nhiên không đồng ý phái thuộc hạ đi, an ủi: “Yên tâm đi. Ngươi đã nói hắn là người trong giang hồ mà, tự nhiên sẽ có cách tự vệ của dân giang hồ, không cần chúng ta phải lo lắng. Nha dịch trong nha môn đều là người bình thường, ra trước mặt cao thủ chân chính căn bản chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Nếu Túc Sa công tử thật sự gặp nguy hiểm, có bọn hắn ở đó ngược lại còn vướng chân.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta chỉ muốn hỏi thăm thử tung tích của hắn, xem có phải hắn gặp phải chuyện gì chậm trễ hay không.”
Du Đông Hải nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng đơn giản, cho người truyền tin đi thăm dò thử chút là được rồi.”
Mộ Chẩm Lưu cảm ơn lão, lại lấy ra một phong thư từ trong ngực áo: “Nếu ba ngày nữa ta chưa về, ngài hãy đưa thư này tới kinh sư, giao cho ân sư.”
Du Đông Hải nghe khẩu khí y như đang dặn dò hậu sự, biến sắc: “Ngươi muốn đi đâu?”
Mộ Chẩm Lưu: “Phủ Tổng Binh.”
Sắc mặt Du Đông Hải biến đổi.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu gã đã muốn giết ta, ta có đi hay không vẫn sẽ giết ta. Thay vì ngồi im chờ chết, chi bằng quang minh chính đại tìm hiểu thực hư.”
Du Đông Hải nói: “Hồ đồ! Đường Trì Châu nắm giữ trọng binh, một tay che trời ở thành Bình Ba…”
Đường Trì Châu là thân tín của Phương Hoành Tà, gắn bó chặt chẽ với Cục Quân Khí, trước đó y đã động đến cục thừa, tương đương với ngang nhiên đối đầu gã. Nghĩ tới đây, y sợ toát mồ hôi lạnh! Chỉ trách Đường Trì Châu bình thường quá mức khiêm nhường cẩn trọng, chưa từng kết giao với quan viên trong thành Bình Ba, cũng không thể hiện ra mình coi trọng Cục Quân Khí. Chỉ có một lần gã dẫn binh làm lớn, lại là lần chạy tới cứu Mộ Chẩm Lưu.
Nếu không phải trận hỏa hoạn tại Liêu phủ lần này quá mức kỳ lạ mới nghi đến gã, có lẽ y vẫn quên mất bên cạnh mình vẫn một con mãnh hổ đang nằm!