Trầm Kích

Chương 21

Bảo vật kẻ trước hy sinh kẻ sau kế tục của cục Quân Khí

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu không đi, ta có xảy ra chuyện, gã cũng có thể coi như không liên quan. Đi chuyến này rồi, nếu ta xảy ra chuyện, ngược lại gã không thể nói rõ ràng được.”

Du Đông Hải nói: “Mạng mất cả rồi, gã còn đi nói rõ ràng với không rõ ràng với ai đây? Trước tiên ngươi cứ đến ở nha môn cái đã, ta cho rằng gã có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám giết tới nha môn Tri phủ.” Lão thuận tiện cất luôn thư Mộ Chẩm Lưu đưa cho vào trong ngực áo.

Mộ Chẩm Lưu trầm ngâm nói: “Nếu thế, ta về thu dọn ít đồ đạc.”

Du Đông Hải không yên tâm lắm, nói: “Ta phái người đưa ngươi đi.”

Mộ Chẩm Lưu cười nói: “Ngươi đã phái hai nha dịch đi rồi, còn muốn ai đưa đi nữa.”

Du Đông Hải nửa tin nửa ngờ gật đầu, tiễn y ra cửa, dặn đi dặn lại hai tên nha dịch kia đủ việc.

Mộ Chẩm Lưu dẫn người về phủ, một mặt mượn cớ thu thập hành lý để bọn họ ra sảnh trước chờ, một mặt sai người chuẩn bị sẵn kiệu ở cổng sau. Chờ sau khi chuẩn bị xong kiệu, y lập tức chuồn ra ngoài từ cửa sau, chỉ là vừa bước chân ra khỏi cổng đã bị hai vị thần giữ cửa một trái một phải cản đường.

Nha dịch bất đắc dĩ nhìn y: “Mộ đại nhân muốn đi đâu?”

Mộ Chẩm Lưu mau chóng thu lại vẻ lúng túng, nói: “Ra ngoài đi dạo chút.”

Nha dịch nói: “Du đại nhân đang chờ trong phủ, chi bằng Mộ đại nhân về nha môn trước đã, gặp Du đại nhân một chút.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Gặp sớm hay gặp muộn thì tóm lại vẫn phải gặp, tạm thời không cần vội vã.”

Y định lên kiệu, lại bị nha dịch ngăn lại.

Mộ Chẩm Lưu nhíu mày: “Du đại nhân mời ta làm khách, tất nhiên ta cảm kích. Nhưng phong thái kiểu này lại không thể khiến người ta vui vẻ.”

Nha dịch nói: “Đại nhân dặn dò, cho dù thế nào cũng phải mời Mộ đại nhân trở về Tri phủ trước khi mặt trời lặn, đi đâu cũng không được. Mong đại nhân đừng làm khó tiểu nhân.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu ta không chịu theo, các ngươi định như nào?”

Hai tên nha dịch quay sang nhìn nhau, cũng cực kỳ khó xử. Không hoàn thành được nhiệm vụ Du Đông Hải giao phó thì dĩ nhiên không có quả ngon để ăn, mà cưỡng ép bắt người thì lúc tới trước mặt Du Đông Hải mình cũng không tiện ăn nói như vậy.

Nha dịch nói: “Tiểu nhân phụng mệnh làm việc, mong Mộ đại nhân thông cảm.”

Mộ Chẩm Lưu giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy bọn họ ra.

Chân hai tên nha dịch như chôn chặt trong đất, cắn răng bất động.

Mộ Chẩm Lưu mấp máy môi, đang định nói chuyện thì một trận gió mạnh lao tới trước cửa, hai tên nha dịch đột nhiên bị ném ra ngoài y như trái cầu, phát ra hai tiếng kêu thảm.

Cùng với một tiếng cười khe khẽ, ánh nắng trước người Mộ Chẩm Lưu bị một thân hình cao lớn chặn lại, nét cười quen thuộc còn chói loá hơn cả ánh nắng. “Ta vừa không có ở đây, ngươi đã bị người ta ức hiếp quá đáng rồi.”

Nỗi lo lắng treo lơ lửng trong lòng Mộ Chẩm Lưu suốt bảy ngày trời cuối cùng cũng từ từ rơi xuống, trên mặt y hiện lên nụ cười thực thụ đầu tiên sau suốt mấy ngày liên tiếp: “Bọn họ là người Du đại nhân phái tới bảo vệ ta.” Nói rồi y chắp tay với hai nha dịch, “Xin lỗi. Vừa nãy bằng hữu của ta có chỗ hiểu lầm hai vị, đắc tội nhiều rồi.”

Nha dịch vội nói không dám.

Túc Sa Bất Thác hơi cau mày, đánh giá y từ trên xuống dưới: “Đến bọn này mà ngươi cũng không đánh lại được à?”

Mộ Chẩm Lưu yên lặng.

“Nhưng mà, sao ngươi lại cần bọn hắn bảo vệ?”

Mộ Chẩm Lưu há miệng định nói, Túc Sa Bất Thác lại tự mình nói tiếp: “Từ bao giờ ngươi lại thân thiết với Du Đông Hải như vậy?”

Mộ Chẩm Lưu sợ hắn không biết giữ mồm, truyền đến tai Du Đông Hải lại nảy sinh hiểu lầm, vội nói: “Nguyên do trong đó lát nữa ta sẽ nói rõ với ngươi.”

Túc Sa Bất Thác nhìn chiếc kiệu cạnh cửa, nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Phủ Tổng Binh.”

Túc Sa Bất Thác cau mày nói: “Đường Trì Châu? Rượu của gã y như nước tiểu ngựa vậy, có gì hay mà đi!”

Mộ Chẩm Lưu cười trừ với nha dịch, lôi Túc Sa Bất Thác vào trong phủ, nhìn xung quanh không có ai, mới nói: “Lần trước may có gã cứu giúp, mới có thể…” Thấy mặt Túc Sa Bất Thác lộ vẻ không vui, y cười khép miệng lại, “Tất nhiên nên tự mình tới cửa cảm ơn.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Nếu không phải ta tha cho ngươi một mạng, ngươi nghĩ cái đám giá áo túi cơm gã dẫn theo kia có thể làm ra được tích sự quỷ gì?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu gã không tìm tới tận cửa, bao giờ ngươi mới tha cho ta một mạng đây?”

“Bao giờ ta vui.”

“Ngươi vừa gặp gã một cái liền vui, không phải ta vẫn nên cảm ơn gã à.”

“…” Túc Sa Bất Thác phẫn nộ nói, “Ai bảo ta vừa gặp gã liền vui! Ta vừa gặp gã đã rất là mất hứng, hận gã không thể mau mau biến đi!”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Vậy vẫn phải cảm ơn gã.”

Túc Sa Bất Thác liếc nhìn y một phát, nói: “Không phải ngươi với Du Đông Hải thân thiết ư? Đường Trì Châu là người bên Phương Hoành Tà… Ngươi muốn chơi cả hai à?”

Mộ Chẩm Lưu thở dài, nói: “Nói ra rất dài. Ầy, nói về ngươi trước đi. Đưa thư chưa? Quảng Phủ huynh… Nói thế nào?”

Lòng Túc Sa Bất Thác trùng xuống, không biết sao lại không vui, đột nhiên hất tay y ra, hừ lạnh nói: “Ngươi chỉ nhớ mỗi Quảng Phủ huynh của ngươi.”

Cánh mũi Mộ Chẩm Lưu đột nhiên động đậy, y chợt dán lại gần Túc Sa Bất Thác.

Túc Sa Bất Thác cực kì mẫn cảm với việc có người áp sát, lập tức duỗi ngón tay ra ngăn cản: “Ngươi làm cái gì đấy?”

Mộ Chẩm Lưu hơi đổi sắc mặt, nói: “Ngươi bị thương rồi?”

Sắc mặt Túc Sa Bất Thác lập tức hơi mất tự nhiên, hắn đi vào trong phòng.

Mộ Chẩm Lưu đầy bụng nghi vấn, theo đuôi đằng sau.

Túc Sa Bất Thác vào phòng, bệ vệ ngồi xuống, tự mình rót trà.

“Nước từ hôm qua đấy, ta kêu người pha bình trà mới cho ngươi.” Mộ Chẩm Lưu vươn tay lấy bình trà trong tay hắn, Túc Sa Bất Thác trừng mắt liếc y, giơ tay phải lên, quăng chén trà văng ra ngoài.

Mộ Chẩm Lưu giương mắt há mồm, không biết vì sao hắn đột nhiên phát tác.

Túc Sa Bất Thác cũng hơi sửng sốt, cảm thấy mình bất ngờ cáu giận không đầu không đuôi. Chỉ là hắn làm theo ý mình đã quen, mau chóng áp không khí khác thường xuống, con ngươi khẽ đảo, quét qua mảnh vỡ trên mặt đất, khoé miệng khẽ nhếch, nhấc bình trà lên, ghé sát miệng bình, uống ùng ục.

Mộ Chẩm Lưu ngồi xuống đối diện hắn.

Túc Sa Bất Thác uống nửa ấm trà, sắc mặt mới dễ nhìn hơn chút: “Dụng cụ pha trà cũ quá rồi, ta mua bộ mới cho ngươi.”

Đồ pha trà vừa mua không lâu trước đây, đương nhiên không thể cũ quá. Mộ Chẩm Lưu biết hắn chỉ đang kiếm cớ che đậy con nóng giận vừa nãy, cũng không vạch trần hắn, dỏng tai nghe thấy tiếng nha dịch và đầu bếp khoát tay áo chạy tới.

Đầu bếp cầm cái chổi, cẩn thận từng li quét hết mảnh vỡ.

Túc Sa Bất Thác lấy hai phong thư trong ngực ao ra, vỗ lên bàn, nói: “Không tìm thấy!”

Mộ Chẩm Lưu cúi đầu nhìn qua thư, trên góc một bức trong đó còn có một dấu răng nhàn nhạt. Y im lặng thở dài, cất thư vào trong lòng, quay người ra ngoài.

Túc Sa Bất Thác dõi mắt xuôi theo bóng lưng y một đường đi thẳng ra khỏi cửa, tới chỗ mắt không nhìn theo được nữa, mông hắn vẫn dán vững vàng trên ghế, lẳng lặng đợi thêm một lúc. Mãi vẫn không thấy Mộ Chẩm Lưu quay về, hắn nhướng mày, vọt ra cửa sau, tóm lấy tên gác cổng vừa mới ra ngoài về, nói: “Mộ Chẩm Lưu đâu?”

Người gác cổng nói: “Đại nhân vừa mới đi.”

Túc Sa Bất Thác giận tái mặt: “Đi đâu?”

Người gác cổng lắc đầu nói không biết.

Ngón tay Túc Sa Bất Thác gia tăng sức lực.

Người gác cổng đau đớn kêu: “Phủ Tổng Binh… Đại nhân nói tới phủ Tổng Binh!”

Kiệu đi qua chợ, hai bên ồn ào, huyên náo đến nỗi Mộ Chẩm Lưu đầu ong ong càng thêm đau đầu, trong tai loáng thoáng như nghe được tiếng ong ong, khó mà tập trung suy nghĩ. Y duỗi ngón tay đè lên huyệt Thái Dương, nghĩ đến lát nữa còn phải gặp Đường Trì Châu, vội vàng dừng kiệu, sai người vào hiệu thuốc mua ít dầu cù là.

Không lâu sau, một giọng nói giòn giã cách màn kiệu nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Ngài là Mộ đại nhân Cục Quân Khí sao?”

Ngón tay Mộ Chẩm Lưu ấn huyệt thái dương hơi dừng lại, đưa tay kéo mành ra.

Một nha đầu sáu bảy tuổi mặc một thân màu hồng, rụt rè nắm lấy cán kiệu, trên gương mặt tròn vo khảm một đôi mắt to đen láy như mực, đang tò mò lo sợ nhìn y. Cô bé lấy hết dũng khí hỏi lại một lần: “Ngươi là Mộ đại nhân của Cục Quân Khí sao?”

“Đúng là y. Ngươi là ai?” Giọng Túc Sa Bất Thác đột ngột chen vào.

Tiểu nha đầu giật nảy mình, con mắt long lanh như nước bối rối nhìn một cái đầu thò ra từ một bên kiệu còn lại, đỏ mặt nói: “Ta, ta tên là Phương Phương. Ta đưa thư cho một người tên là Mộ đại nhân.” Bàn tay nhỏ lấy một phong thư có mùi son phấn từ trong vạt áo ra, trên viết mộ lang thân khải.

Ánh mắt Túc Sa Bất Thác nhìn Mộ Chẩm Lưu lập tức có phần vi diệu.

Trong lòng Mộ Chẩm Lưu mơ hồ có chút suy đoán, nhận thư nói: “Ai sai nhóc đưa thư?”

Phương Phương nói: “Một vị đại tỷ rất đẹp.”

Túc Sa Bất Thác cười như không cười mà nói: “Không hổ là tài tử phong lưu, mấy ngày không gặp đã có một vị đại tỷ xinh đẹp. Chẳng trách người tiền nhiệm của ngươi có thể trở thành một trong ba bảo vật của Cục Quân Khí.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Người nàng đâu?”

Phương Phương quay đầu nhìn ngó, nhìn quanh một lát, thất vọng lắc đầu nói: “Không thấy nữa.”

Mộ Chẩm Lưu như thể đã đoán được kết quả này, gọi kiệu phu trở về mua một chuỗi kẹo hồ lô ven đường cho cô bé, còn cho nó mấy văn tiền rồi mới đuổi đi.
Bình Luận (0)
Comment