Trầm Kích

Chương 23

Đẹp đẽ như đoá phù dung, rực rỡ như ánh bình minh

Đường Trì Châu vội vàng xua tay, nói: “Mộ lão đệ nói lời gì thế! Quà tặng quý ở tấm lòng, tấm lòng của đệ thì ca ca ta không thể rõ hơn được nữa. Có vài người mặt dày không biết điều, ngươi cứ coi như làn gió ấy, thổi một phát biến luôn.”

Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ mỉm cười.

Nơi này là phủ Tổng Binh, Đường Trì Châu là Tổng binh. Hôm nay Túc Sa Bất Thác làm xằng làm bậy như thế, vậy mà cũng được tha thứ dễ dàng, cho dù có phải Đường Trì Châu nể mặt y hay không, gã cũng không tính toán với Túc Sa Bất Thác, y phải nhớ kỹ phần ân tình này.

Đường Trì Châu tiễn người ra cổng, trước khi chia tay, gã đột nhiên nói: “Mấy ngày nay thành Bình Ba không yên ổn lắm, có vài người nhìn thì có vẻ không dùng được nữa, nhưng lúc nguy hiểm cận kề lại có thể giúp cản được một phen.”

Mộ Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Đường huynh cho rằng… Nguy hiểm tới từ đâu?”

Đường Trì Châu bật cười, phong thái nhẹ như mây gió: “Hiểm ở lòng người.”

“Lòng ai?”

“Lòng ai không cam.”

Túc Sa Bất Thác nghe mất sạch kiên nhẫn, chen vào: “Chi bằng ngươi cứ hỏi thẳng, thành Bình Ba không yên ổn, có phải do ngươi âm thầm giở trò hay không.”

Mộ Chẩm Lưu nghẹn thở, có phần ái ngại nhìn Đường Trì Châu.

Đường Trì Châu không đổi sắc mặt nói: “Không phải.”

Túc Sa Bất Thác vỗ vai Mộ Chẩm Lưu: “Đi thôi, về nhà.”

Đường Trì Châu hơi bất ngờ, nói: “Ngươi không hỏi nữa à?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Lời ngươi nói, mười câu thì chín câu là giả, hỏi làm quái gì.”

Đường Trì Châu nói: “Thế mà ngươi vừa mới hỏi đấy!”

Túc Sa Bất Thác nói: “Không hỏi thì làm sao biết câu trả lời của ngươi vừa hay cũng nằm trong chín câu giả đấy.”

“Làm sao ngươi biết được là giả?”

“Bởi vì đây là thành Bình Ba, ngươi là Đường Trì Châu. Ngươi có thể lăn lộn ở cái chốn này lâu như thế mà vẫn chưa chết, chưa bị tổn hại, chưa bị điều đi, sao có thể không âm thầm giở trò gì.”

Đường Trì Châu giận đến nỗi đập mạnh phiến quạt.

Mộ Chẩm Lưu vội vàng xin Đường Trì Châu cáo từ.

Đường Trì Châu bị Túc Sa Bất Thác làm cho cáu đến nỗi tim gan tì phổi thận không đâu không đau, đến câu khách sáo cũng không buồn nói nữa, hùa theo tiễn người cho có lệ.

Ngược lại, tâm trạng Túc Sa Bất Thác lại rất tốt, hắn không để ý sắc mặt kiệu phu tái nhợt, tranh lên kiệu trước Mộ Chẩm Lưu. Một lúc sau, kiệu được nâng lên. Túc Sa Bất Thác nghi ngờ vén màn kiệu thì trông thấy Mộ Chẩm Lưu chậm rãi ung dung bước đi bên cạnh.

“Sao ngươi không lên kiệu?”

Mộ Chẩm Lưu liếc nhìn tấm lưng kiệu phu, lãnh đạm nói: “Không ngồi được.”

Túc Sa Bất Thác nói: “… Ngươi có thể ngồi cạnh mà.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Xương cốt cứng quá.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không muốn dựa quá sát vào ta?”

Mộ Chẩm Lưu gật nhẹ tới mức gần như không thể thấy.

Túc Sa Bất Thác lại lên cơn bực tức. Hắn phát hiện dạo gần đây cảm xúc của mình không ổn định một cách bất thường, hắn rất hay bị tác động. Đối với người tập võ mà nói, đấy cũng không phải biểu hiện tốt. Hắn nghĩ tới việc bản thân mình đã lâu chưa đột phá được bình cảnh võ học, tâm trạng càng hỏng, đột nhiên muốn xé toang màn kiệu, đập phá chiếc kiệu, tẩn cho tất cả đám người gần đó một trận.

Mộ Chẩm Lưu thấy sắc mặt hắn đen như đáy nồi, hơi khó hiểu: “Không thoải mái ở đâu à?”

Túc Sa Bất Thác lật tay một cái, nâng miếng ngọc lên, nhìn y thật sâu.

Mộ Chẩm Lưu thở dài nói: “Nếu ngươi thích, nói với ta là được rồi, cần gì phải tranh giành với Đường đại nhân.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Xin được nào có thích như tranh được.” Hắn ngừng lại một lúc, không vui nói, “Cái loại ăn của ngươi uống của ngươi ngủ chỗ ngươi như ta cũng chỉ có thể đòi với tranh thôi.”

Câu nói này nghe quái dị một cách khó hiểu.

Mộ Chẩm Lưu dằn sự khác lạ trong lòng xuống, nói: “Đường đại nhân có ân với ta…”

Túc Sa Bất Thác không đợi y nói xong, đã chặn họng: “Cho nên ngươi cứ tặng, ta cứ tranh. Ai lo việc nấy, ngươi không cần áy náy.”

Mộ Chẩm Lưu âm thầm thở dài, không giải thích nữa.

Túc Sa Bất Thác buông màn kiệu xuống, buồn bực ngồi một mình trong kiệu.

Cơn buồn bực này tới chẳng hề có nguyên do. Mộ Chẩm Lưu tặng đồ cho Đường Trì Châu thì liên quan gì tới hắn, tiền cũng không phải hắn chi, mà trong lòng lại không thoải mái. Mà cái loại không thoải mái này không phải mới ngày một ngày hai, Đường Trì Châu, Du Đông Hải, Cao Mạc… Những cái tên liên tục hiện lên trong đầu hắn, thật sự thì cái nào cũng nhìn không vừa mắt.

Mà cái không vừa không vừa mắt nhất lại thuộc về Mộ Chẩm Lưu.

Mỗi lần nhìn thấy dáng điệu không chút gợn sóng nào của y, trong ngực Túc Sa Bất Thác tựa như âm ỉ một đống lửa. Nhưng mà dù hắn nổi cáu đến thế nào, cũng chỉ như đấm một phát vào giữa bịch bông, một chút phản ứng cũng không có!

Chỉ cần nghĩ như vậy là ngọn lửa trong lòng lại bùng cháy hừng hực.

Túc Sa Bất Thác xiết chặt nắm tay.



Thân thể hắn cứng ngắc, ngập ngừng xoè bàn tay ra.

Ngọc phỉ thuý treo quạt nắm trong lòng bàn tay bị ép thành bột phấn.

Chiếc kiệu đột nhiên bị gõ hai lần.

Lòng hắn thắt lại, vội vàng co chặt nắm tay.

Mộ Chẩm Lưu ở ngoài vén màn kiệu lên, nói: “Ta muốn đi chỗ này, ngươi có rảnh không?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Gặp ai? Du Đông Hải sao?”

Mộ Chẩm Lưu mỉm cười, không trả lời.

Túc Sa Bất Thác: “…” Nụ cười kia thật sự là, rất nhức mắt.

Kiệu dừng lại trước chợ. Mộ Chẩm Lưu đuổi đám kiệu phu về trước, mình thì dẫn theo Túc Sa Bất Thác đến một cửa hàng ăn cơm. Túc Sa Bất Thác cất bột ngọc phỉ thúy vào trong ngực áo, đi đường cẩn thận từng tí, chỉ sợ rơi ra ngoài.

Mộ Chẩm Lưu không biết nguyên do, tưởng là tâm trạng hắn cuối cùng cũng đã yên ổn trở lại, thoáng an tâm.

Hai người dùng bữa tối trong quán ăn, Mộ Chẩm Lưu dẫn hắn chui vào con ngõ nhỏ, rẽ đông rẽ tây mãi sau mới ra ngoài.

Túc Sa Bất Thác kinh ngạc nhìn quán rượu trước mắt. Quán rượu cách Cục Quân Khí cũng không xa, cách có hai con đường thôi, hôm nay lúc đến phủ Tổng Binh đã đi qua. Hắn nói: “Ngươi nắm rõ phố lớn ngõ nhỏ trong thành Bình Ba như lòng bàn tay từ bao giờ thế?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Vẫn chưa đâu.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Không phải ngươi muốn nói cho ta, sở dĩ ngươi có thể đi qua đi lại khắp phố lớn ngõ nhỏ như thế là do mang theo la bàn đấy chứ?”

“Cũng có thể nói như vậy.”

“Tại sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Chợ và quán rượu cùng nằm trên một con đường. Lúc ta đi qua, chỉ cần ghi nhớ phương hướng, thì lúc nào cũng có thể đi ra được.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Chẳng may đi vào ngõ cụt thì sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Thì đi lùi ra.”

Túc Sa Bất Thác: “…” Chân tướng luôn khiến con người ta suy sụp.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Chúng ta đi vào đi.”

Túc Sa Bất Thác nhìn hai bên trái phải một chút, xác định không có ai theo dõi, mới theo y vào trong.

Trong quán rượu không có một ai.

Quán rượu này ngày thường tuy không quá đông người, nhưng cũng chưa đến nỗi quạnh quẽ tới mức này. Túc Sa Bất Thác đưa một tay ngăn Mộ Chẩm Lưu đi tiếp, kéo người ra sau lưng mình bảo vệ, cẩn thận tiến lên.

“Mộ đại nhân, ngài đến rồi.” Nha đầu Phương Phương ló đầu ra từ trên quầy hàng. Cô bé không đủ cao, dưới chân còn giẫm lên một băng ghế.

Túc Sa Bất Thác nhìn cô nhóc không thân thiện: “Sao ngươi lại ở đây?”

Phương Phương nói: “Quán này là cậu ta mở.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”

Phương Phương nói: “Trước đây ta sống trên núi, hai ngày trước cậu mới đưa ta xuống núi.”

“Núi nào?”

Phương Phương chỉ về phía nam: “Núi Cầu Vũ.”

Núi Cầu Vũ nằm ở phía nam thành Bình Ba, trên đó có hai thôn xóm, một là Trương Gia Thôn, một là Phùng Gia Thôn. Hai thôn qua lại chặt chẽ, như người thân một nhà, không ít đặc sản trên núi trong thành Bình Ba đều đến từ chỗ bọn họ.

Mộ Chẩm Lưu lướt qua hết tư liệu có liên quan đến núi Cầu Vũ trong đầu một lần, nói ôn hoà: “Cô nương nhờ ngươi đưa thư đâu?”

Phương Phương chì về gian phòng khách duy nhất trong quán: “Dạ, đang chờ trong đó.”

Mộ Chẩm Lưu đang định đi, con đường trước mặt lại bị Túc Sa Bất Thác chắn một nửa.

“Đến gặp cô nương sao?” Túc Sa Bất Thác như cười mà lại không cười, “Người ta chỉ mời mỗi mình ngươi thôi, ta đi vào thế này có được không?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi đồng ý chờ bên ngoài?”

Túc Sa Bất Thác đen mặt.

Gần đây số lần hắn đen mặt quá nhiều, nhiều đến mức Mộ Chẩm Lưu nhìn mãi thành ra quen thuộc, thấy thế cũng chỉ khẽ cười, đưa tay ra dấu mời vào.

Con ngươi Túc Sa Bất Thác đảo một vòng, trực tiếp đi tới chiếc bàn ngay cạnh phòng khách ngồi xuống.

Mộ Chẩm Lưu thấy hơi lạ.

Túc Sa Bất Thác nói: “Ở đây, chẳng may ngươi gặp phải nguy hiểm, ta còn chạy kịp.”

Mộ Chẩm Lưu hơi nhếch khóe miệng, cười khẽ lắc đầu, quay người vào phòng.

Y vừa đi vào, Túc Sa Bất Thác liền dựng thẳng lỗ tai, cũng may Mộ Chẩm Lưu cực kỳ thức thời, cũng không đóng cửa.

Trong phòng tràn ngập mùi hương hoa lan nhàn nhạt.

Phòng khách trong quán rượu nhỏ tất nhiên là không có thứ gì lộng lẫy, chỉ có một chiếc bàn vuông lớn, bốn cái ghế tròn, cùng một bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp tựa bên song cửa. Cho dù không nhìn thấy diện mạo chủ nhân của bóng hình xinh đẹp kia, chỉ trông tấm lưng cũng đã có thể tưởng tượng ra phong thái thướt tha của nàng.

Tuy Mộ Chẩm Lưu chưa bao giờ rung động trước phụ nữ, nhưng cũng không thể không âm thầm tán thưởng.

Dường như nghe thấy động tĩnh sau lưng, chủ nhân của bóng hình xinh đẹp chậm rãi quay về thực tại.

Đẹp đẽ như đoá phù dung.

Rực rỡ như ánh bình minh.

Y như trong tưởng tượng của Mộ Chẩm Lưu vậy, đích thực là tuyệt sắc giai nhân vạn người có một.
Bình Luận (0)
Comment