Chớp mắt quyến rũ cho người mù xem“Mộ đại nhân.”
Giọng nói như tiếng chim oanh, người còn yêu kiều hơn hoa, mỹ nhân như vậy, đại đa số nam nhân đã gặp đều sẽ thương tiếc và đổ rạp trước nàng.
Chỉ đáng tiếc, người nàng gặp phải lại là Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu trước nay chưa bao giờ là đại đa số.
“Quận chúa.” Thần sắc y bình tĩnh.
Quận chúa Thanh Hoành thấp giọng nói: “Thanh Hoành mạo muội mời, mong Mộ đại nhân đừng trách.”
“Biết rõ là mạo muội mà vẫn mạo muội thì không thể gọi là mạo muội được, phải gọi là ngu muội.” Tiếng cười nhạo lạnh lẽo từ ngoài cửa truyền đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của quận chúa Thanh Hoành hơi tái, luống cuống nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu: “Thanh Hoành từ lâu đã ngưỡng mộ Mộ đại nhân một lòng trung nghĩa, nhiệt tình vì lợi ích chung, nên mới mặt dày cầu kiến, nếu có chỗ nào thất lễ, Thanh Hoành xin bồi tội ở đây.”
“Biết rõ là thất lễ mà vẫn thất lễ thì không thể gọi là thất lễ được, phải gọi là vô lễ.”
Mộ Chẩm Lưu nhìn sắc mặt quận chúa Thanh Hoành lúc trắng lúc xanh, khẽ thở dài, giải vây: “Quận chúa khách khí rồi. Mời ngồi.”
Quận chúa Thanh Hoành thấy ánh mắt y trong sáng, nét mặt trầm tĩnh, âm thầm lo lắng, nhấc ấm rót trà: “Thanh Hoành chẳng có thứ gì tốt, chỉ có vài món ăn nhỏ còn coi như đem ra mời được. Ngày xưa, đến cả Cù tướng gia với Phương phủ chủ đều từng khen ngợi. Mong Mộ đại nhân nể mặt thưởng thức.” Nói xong, nàng thấp thỏm liếc ra ngoài cửa, chỉ sợ giọng nói kia lại xông tới giội cho gáo nước lạnh.
Mộ Chẩm Lưu chặn họng ngay trước khi Túc Sa Bất Thác mở mồm, vội nói: “Thật vinh hạnh.”
Quận chúa Thanh Hoành tự mình ra cửa gọi món, trông thấy Túc Sa Bất Thác, ánh mắt khẽ tránh đi, chờ sau khi đồ ăn lên đủ, nàng đóng sập cửa lại ngay trước mặt hắn.
Đồ ăn mau chóng bày lên, Quận chúa Thanh Hoành vén tay áo, để lộ cổ tay trắng muốt như bạch ngọc, tự mình gắp thức ăn.
Mộ Chẩm Lưu không đổi sắc mặt nhìn nàng.
Quận chúa Thanh Hoành mất bao lâu mê hoặc, cuối cùng nhận ra mình phí công diễn cho kẻ mù xem, ngượng ngùng đặt đũa xuống, nói: “Đồ ăn không hợp khẩu vị đại nhân sao?”
Mộ Chẩm Lưu đắn đo: “Quận chúa thân là thiên kim, không cần làm như thế.”
Ngón tay của quận chúa Thanh Hoành khẽ run lên, cười tủm tỉm nhìn y, nói: “Nếu là đại nhân, Thanh Hoành cam tâm tình nguyện.”
Mộ Chẩm Lưu nghi ngờ: “Ta và quận chúa chưa từng gặp mặt.”
“Đại nhân không nhớ đấy thôi.” Quận chúa Thanh Hoành cúi đầu xuống, thẹn thùng nói, “Từ lúc đi chùa dâng hương, ta và đại nhân đã có sơ duyên gặp mặt. Khi ấy đại nhân mới thi đỗ, cùng mấy người bạn thân lên dâng hương tạ thần.”
Mộ Chẩm Lưu không có chút ấn tượng nào, chỉ có thể chuyển chủ đề: “Sao quận chúa lại đến thành Bình Ba?”
Quận chúa Thanh Hoành ngẩng đầu, khuôn mặt mới một khắc trước còn cười tủm tỉm giờ đã rơi hai hàng lệ trong: “Thanh Hoành không có nhà để về, không có chốn để đi.”
Mộ Chẩm Lưu trầm mặc.
Tín Vương là thân thích của hoàng thượng, bí mật lập mưu tạo phản, là bất trung bất hiếu. Quận chúa Thanh Hoành là con gái của Tín Vương, cũng khó tránh liên lụy. Nhưng nhìn một thiếu nữ trẻ tuổi lớn lên trong nhung lụa như thế gặp phải biến đổi lớn, hoàn cảnh đau khổ, y không khỏi hơi động lòng trắc ẩn.
“Đại nhân, ngài có thể thu nhận Thanh Hoành không?” Nàng nhìn y mong đợi.
Mộ Chẩm Lưu giật mình, không hiểu cho lắm.
Về công, y là quan viên, nàng là tội phạm.
Về tư, trừ việc nàng đơn phương ghi nhớ một lần tình cờ gặp mặt ra, chẳng còn lần gặp mặt nào nữa.
Trước khi tới đây, Mộ Chẩm Lưu đã nghĩ tới trăm ngàn loại yêu cầu nàng có thể nhắc đến, chỉ chưa nghĩ đến duy nhất loại này.
Quận chúa Thanh Hoành nói: “Bây giờ, người duy nhất ta có thể tín nhiệm, chỉ có…”
“Chính cô!” Túc Sa Bất Thác đĩnh đạc đẩy cửa mở ra, “Thời buổi này, người cô có thể tin tưởng nhất, chỉ có chính cô thôi.”
Thanh Hoành biến sắc: “Ngươi là ai?”
Túc Sa Bất Thác đưa một tay khoác vai Mộ Chẩm Lưu, nói: “Nói cho cô ấy, đêm qua ngươi ngủ với ai đi.”
“Ta ngủ một mình.”
Túc Sa Bất Thác cả giận nói: “Ngươi nói dối.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đêm qua ngươi không ở thành Bình Ba, sao biết ta nói dối?”
Túc Sa Bất Thác ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra hôm nay mình mới về thành Bình Ba.
Mộ Chẩm Lưu đứng dậy nói: “Ta và quận chúa xưa nay không quen biết, thực sự khó mà ở chung.”
Quận chúa Thanh Hoành đứng dậy theo, ra vẻ khổ sở đáng thương nhìn về phía y, nói: “Ta nguyện làm kẻ hầu người hạ.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Không nuôi nổi đâu.”
Quận chúa Thanh Hoành dõi mắt mong chờ nhìn Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu cười khổ, nói: “Mộ mỗ sức mỏng, thật sự khó mà hầu hạ được quận chúa.”
Túc Sa Bất Thác tươi như hoa, nói: “Ừ, cố nuôi ta là được rồi.” Thấy Mộ Chẩm Lưu khẽ nhíu mày, dường như không tán thành cho lắm, hắn lập tức nói, “Ta ăn của ngươi, uống của ngươi, ngủ chỗ ngươi, lẽ nào không phải ngươi đang nuôi ta à?” Lần đầu nghe Đường Trì Châu nói thế, hắn không vui nổi, thế nhưng lần thứ hai chính miệng nói ra lời này, hắn lại cảm thấy một loại thoả mãn khó nói, tới lần này thì đơn giản là trực tiếp khoe khoang không biết xấu hổ.
Lời vừa nói ra, Thanh Hoành trông như cái túi da, lại nhìn cực kỳ chướng mắt.
Quận chúa Thanh Hoành thấy sắc mặt Mộ Chẩm Lưu dành cho mình không thay đổi chút nào, rốt cục phải sử dụng đến đòn sát thủ: “Ngài có muốn biết, vì sao Du Đông Hải muốn đối phó Cục Quân Khí không?”
Ánh mắt Túc Sa Bất Thác ngưng tụ: “Cô muốn dùng việc này làm điều kiện trao đổi ư?”
Quận chúa Thanh Hoành nhìn Mộ Chẩm Lưu đầy thành khẩn, nói: “Ta ở bên Du Đông Hải mấy tháng nay, không có chuyện gì là lão không nói với ta. Nếu Mộ đại nhân chịu tin ta, tất nhiên cũng không có chuyện gì mà ta không nói với Mộ đại nhân.”
Túc Sa Bất Thác hừ lạnh, nói: “Muốn bắt một người nói chuyện, không nhất thiết phải dùng phương thức nhã nhặn.”
Quận chúa Thanh Hoành rút môt con dao găm từ trong tay áo, dí vào cổ mình, nói: “Du Đông Hải hết sức say mê ta, nếu ta chết ở trong tay các ngươi, lão nhất định sẽ không chịu để yên đâu!”
Túc Sa Bất Thác nói: “Tự cô tìm chết, liên quan gì đến bọn ta?”
Quận chúa Thanh Hoành nói: “Ngươi có thể đảm bảo lão sẽ nghĩ như thế không?”
“Hôm nay đến đây thôi.”
Mộ Chẩm Lưu cuối cùng cũng mở miệng.
Quận chúa Thanh Hoành giật mình lo lắng nói: “Đến đây thôi?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đa tạ quận chúa chiêu đãi chu đáo, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cáo từ trước.”
Quận chúa Thanh Hoành ngẩn người ngây ngốc nhìn y nói đi là đi luôn, Túc Sa Bất Thác nhìn vẻ mặt mê mang đờ đẫn của nàng, không nhịn được cười lớn hai tiếng, rồi mới theo sau.
Quận chúa Thanh Hoành vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đi theo, còn chưa tới gần Mộ Chẩm Lưu đã bị ánh mắt tràn ngập sát khí của Túc Sa Bất Thác doạ cho chấn động, sợ hãi đứng im tại chỗ, chỉ có thể không cam lòng kêu to: “Mộ đại nhân!”
Mộ Chẩm Lưu mắt điếc tai ngơ, ra khỏi quán rượu, cũng không quay đầu mà đi về phía dinh quan.
Tâm trạng Túc Sa Bất Thác cực tốt: “Cự tuyệt một vị mỹ nhân yêu kiều như vậy, ngươi không hối hận sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi cho là sao?”
“Cho dù là mỹ nhân xinh đẹp mê hoặc vô vàn như thế, ở trong lòng ngươi vẫn không sánh nổi với một cọng lông tơ của vị Quảng Phủ huynh kia của ngươi sao?” Tâm trạng Túc Sa Bất Thác không còn tốt nữa.
Mộ Chẩm Lưu không nói đúng hay sai.
Khi đối tượng bị đem ra so sánh là Cao Mạc, Túc Sa Bất Thác lại muốn đứng về phía quận chúa Thanh Hoành: “Bí mật của Du Đông Hải, lẽ nào ngươi không tò mò ư?”
Mộ Chẩm Lưu lắc đầu nói: “Không tò mò.”
Túc Sa Bất Thác không tin: “Nói dối.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ai cũng có bí mật của riêng mình, nếu ta cứ một mực đi tìm bí mật của người khác, không phải là bỏ bê hết việc của mình sao.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Du Đông Hải lúc nào cũng nhằm vào Cục Quân Khí, lẽ nào ngươi cứ không lo lắng gì sao?”
“Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn.”
“Là binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, hay là minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương?” Túc Sa Bất Thác nói, “Nếu các ngươi không đạt được thoả thuận, hôm nay hai tên nha dịch kia sẽ không nói mấy lời như vậy.”
(*: binh pháp thường xuyên được sử dụng thời cổ đại, xuất phát từ việc Hàn Tín giả vờ sửa đường núi, âm thầm vượt Trần Thương, chỉ việc sử dụng hành động bên ngoài che giấu ý đồ thực sự bên trong)Mộ Chẩm Lưu nói: “Bất kể ra sao đi nữa, việc khẩn cấp nhất trước mắt chính là chữa trị tốt vết thương của ngươi.”
Túc Sa Bất Thác cố tình nhìn chăm chú vào trong đôi mắt của y, phát hiện ra lúc y nói những lời này, ánh mắt không tránh không né, hoàn toàn chân thành, trong lòng thoải mái vô cùng, khí thế hùng hổ doạ người trên thân cũng thu liễm rất nhiều: “Không lo lắng cho Quảng Phủ huynh nữa à?”
Mộ Chẩm Lưu đặc biệt bó tay với cái tính trẻ con thay đổi xoành xoạch mỗi lúc một kiểu của hắn: “Khi nào ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ nói thôi.”
“Nếu ta mãi không muốn nói thì sao?”
“Vậy ta có thể làm thế nào chứ?”
Mộ Chẩm Lưu bình đạm như vậy, rốt cục cũng khiến nỗi bất mãn trong lòng Túc Sa Bất Thác bình lặng, hắn bình thản nói: “Lúc ta đến Bách Châu, hắn đã đi rồi.”
Mộ Chẩm Lưu muốn hỏi hắn đi đâu, lại sợ mình biểu hiện quá sốt sắng, sẽ khiến hắn phản cảm, đành phải lẳng lặng chờ đoạn sau.
Túc Sa Bất Thác quả nhiên không phụ kỳ vọng, tiếp tục nói: “Ta hỏi bọn họ hắn đã đi đâu, bọn họ lại không chịu nói cái gì, ta không thể làm gì khác ngoài hỏi thăm người khác, nghe ngóng thật lâu mới biết, hắn dẫn theo một thư đồng, đi về phía bắc.”
Thư đồng mà hắn nói đến, Túc Sa Bất Thác có biết, đó vốn là công tử của một môn phái nhỏ, từng được sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ. Về sau môn phái nhỏ bị cuốn vào một trận phân tranh giang hồ, mấy vị trưởng bối đều bị người ta giết hại, khi đó y còn nhỏ tuổi, không giữ được gia nghiệp, bị sư đệ của cha mình bừng bừng dã tâm đoạt mất. Y lang thang khắp nơi, trải qua bao trắc trở, mới tới được bên cạnh Cao Mạc.