Trong tích tắc ấy, ánh mắt của Hoàng thúc khiến trẫm tưởng là ảnh muốn lật 18 đời tổ tông nhà trẫm lên.
Không không không, Hoàng thúc không thể lật 18 đời tổ tông nhà trẫm được.
Bởi vì trong 18 đời tổ tông nhà trẫm.
Có 14 đời cũng là tổ tông của Hoàng thúc.
Nên mình xoá cụm 18 đời tổ tông đi nhé.
Ánh mắt của Hoàng thúc làm trẫm tưởng rằng ảnh muốn lật trẫm lên.
—— Thế thì xông lên đi!
Trẫm và Hoàng thúc nhìn nhau trừng trừng thật lâu.
Hoàng thúc không xông lên lật trẫm.
Trẫm hơi thất vọng.
Hoàng thúc thu ánh mắt sắc bén về, áp cơn giận xuống.
Hoàng thúc cúi đầu hỏi: “Không biết bệ hạ định phong Thanh Li vào vị trí nào?”
Trẫm suy nghĩ vầy nè.
Quan niệm về cấp bậc của người xưa thực sự rất nghiêm ngặt, lúc trước Chu thị cũng chỉ được phong làm Tài Nhân.
Thanh Li chỉ là một cô cung nữ xuất thân bần hàn, còn không sinh được con trai cho trẫm.
Nói cao quá thì nghe fake lắm.
Nói thấp quá, có lẽ Hoàng thúc sẽ tức giận, cảm thấy trẫm bôi nhọ cô gái mà ảnh ưng ý.
Vì thế trẫm đáp: “Trẫm chuẩn bị phong nàng ấy làm Chiêu nghi trước. Còn những vị trí khác, tương lai còn dài, sau này bàn bạc kỹ hơn cũng không muộn.”
Hoàng thúc không phát biểu ý kiến về quyết định của trẫm.
Hoàng thúc lấy một bản tài liệu mà ảnh đã chuẩn bị trước ra khỏi túi.
Hoàng thúc nói: “Bệ hạ nhân từ đức độ, cần kiệm liêm chính, tháng trước người đã thả đi hơn 2000 cung nhân, chỉ chừa lại 138 phi tần. Đây là danh sách cung phi mà Tông Chính Tự mới kiểm kê lại, ngoài vị trí Hoàng Hậu còn trống, và bệ hạ không lập Hiền phi để giữ chữ hiếu với Thái Hậu, do Thái Hậu từng là Hiền phi của tiên đế, thì ba phi, chín tần, 27 thế phụ, 81 ngự thê đều đã đủ quân số. Còn 18 người khác nhận được thịnh sủng của bệ hạ nhưng không có địa vị, đang chờ chỗ trống. Bệ hạ tính phong Thanh Li làm Chiêu nghi, vậy bệ hạ định bố trí Chiêu nghi hiện tại thế nào? Hay là người tính để Thanh Li chờ tới khi khuyết vị trí của người trước, như 18 cô gái mà bệ hạ đã từng ân sủng ư?”
Hóa ra trẫm đã sa thải hơn 2000 người cơ à.
Còn nhiều vợ thế nữa…
Trẫm nhẩm thử.
138 cô.
Bắt đầu từ lúc trẫm 13 tuổi tới giờ.
Trông tướng này chắc bình quân tháng nào trẫm cũng phải thay lòng đổi dạ một lần.
Còn chưa tính những cô bị trẫm hắt hủi xử tệ đày vào Lãnh cung.
Và cả những cô bị trẫm đè ra nhưng trẫm không chịu trách nhiệm không thừa nhận.
Kiếp này trẫm không thể trả hết nợ phong lưu được rồi.
Hoàng thúc dịu giọng hơn, nói: “Hậu cung của bệ hạ đã có bao nhiêu phi tần. Quý phi, Đức phi, Chiêu nghi, nào ai không có tình sâu ý đậm với bệ hạ? Mỹ nhân, Tài nhân, Tiệp dư, cũng đâu người nào chưa từng được bệ hạ âu yếm si mê? Đối với bệ hạ, Thanh Li chỉ là một trong số 139 người kia, sau này sẽ có nhiều hơn thế, nhưng với thần, nàng ấy là độc nhất vô nhị. Nếu bệ có thể bỏ đi thứ mình yêu thích chấp nhận tặng thần, thần xin khấu tạ hoàng ân, khắc sâu trong lòng, vô cùng cảm kích.”
Hoàng thúc còn quan tâm đến trẫm phiên bản Thanh Li như vậy cơ đấy.
Trẫm cảm động chết thôi.
Trẫm ước chi mình có thể ném phắt mũ miện cởi phăng long bào nói đi đi đi, trẫm không cần chức hoàng đế thổ tả này nữa, trẫm về nhà với chàng.
Nhưng trẫm không thể làm thế được.
Trẫm còn phải giả mù sa mưa, chua chát đáp: “
Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình. Từ sau khi gặp được Thanh Li, trẫm mới hiểu được tình yêu là gì. Tất cả ngây thơ hoang đường xưa kia đều thành mây khói hết, nên trẫm mới thả cung nhân đi để bày tỏ ý chí của mình. Nếu các phi tần cũng có thể ly hôn hòa bình đi thêm bước nữa, trẫm nguyện dẹp hết hậu cung vì nàng ấy, trọn đời trọn kiếp chỉ riêng đôi mình.”
Ủa không, hình như thời này còn chưa có trọn đời trọn kiếp chỉ riêng đôi mình.
Đừng để ý đến chi tiết này.
(
Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình: Hai câu “Tuy tắc như vân, Phỉ ngã tư tồn” trong bài Xuất kỳ đông môn 1 thuộc Kinh thi, bản dịch của Tạ Quang Phát. Đọc và xem giải nghĩa tại đây: Link.)Hoàng thúc nhìn trẫm chằm chằm, nói: “Thần và Thanh Li đã hứa hẹn trọn đời bên nhau. Bệ hạ là đấng thiên tử cao quý, giàu sang nhất nước, ngài muốn giai lệ kiểu gì chẳng có, hà tất phải cướp đoạt ái tình?”
Trẫm cố đấm ăn xôi nói: “Hoàng thúc chỉ vừa về kinh mấy tháng ngắn ngủi, quen biết Thanh Li mới được mấy ngày? Trẫm và Thanh Li ở chung sớm chiều, tình ý đã nảy sinh từ lâu. Nếu nói cướp đoạt ái tình, e rằng phải là Hoàng thúc cướp đoạt ái tình của trẫm thì có. Thanh Li và trẫm mới là hai lòng cùng ưa, sao nàng ấy có thể nhận lời hứa hẹn chung thân với Hoàng thúc được? Phải chăng Hoàng thúc mơ mộng đơn phương, hiểu lầm đấy ư?”
Hoàng thúc nói: “Thần không dám lừa gạt bệ hạ. Nếu bệ hạ không tin, xin truyền Thanh Li tới đối chất tận nơi.”
Trẫm đương nhiên không thể truyền Thanh Li tới đối chất tận nơi rồi.
Trẫm trợn tròn mắt.
Hoàng thúc thấy trẫm trợn tròn mắt.
Hoàng thúc càng chắc mẩm là trẫm đang cố ý gây khó dễ.
Hoàng thúc nghiêm mặt nói: “Thần canh gác biên cương phía Tây, vào sinh ra tử vì bệ hạ, nay chỉ xin một cung nữ, vậy mà bệ hạ cũng không chịu ư? Bệ hạ nói thần mơ mộng đơn phương, thần không phục, trừ phi Thanh Li nói rõ tận mặt với thần.”
Hoàng thúc nói câu này hơi nặng nề.
Suýt nữa trẫm quên mất trong tay Hoàng thúc còn có 100 nghìn quân Lũng Tây.
Cách đây không lâu Hoàng thúc còn là mối uy hiếp lớn nhất dễ hất cẳng trẫm khỏi ngôi vua.
Ông đây ở cái bờ Tây khỉ ho cò gáy chim không thèm ỉa chịu khổ bán mạng canh giữ giang sơn cho mày, thứ giá áo túi cơm con ông cháu cha nhà mày thì nhàn nhã hưởng phúc ở kinh thành, giờ còn muốn cướp người con gái của ông, có tin ông cáu lên ông hất văng cái ghế vàng của mày không?
Ý ảnh là thế đúng không?
Hoàng thúc đi rồi, trẫm ngồi ngẫm lại.
Trẫm hối hận không thôi.
Trẫm cảm thấy mình xử lý chuyện này quá kém, tụt hết cả điểm IQ EQ.
Ban đầu Hoàng thúc có lẽ chỉ có tí cảm tình với Thanh Li, tiện tay nạp về làm thiếp.
Trẫm đột nhiên bỏ chạy mà không bảo tiếng nào, Hoàng thúc không rõ nội tình, lo lắng nhớ mong tìm kiếm khắp nơi.
Tục ngữ nói thứ mình không chiếm được mới là thứ tốt nhất.
Trẫm chạy rồi, Hoàng thúc càng nhớ thương trẫm tợn.
Sau đó trẫm phiên bản hoàng đế lại nhảy ra chặn ngang, cướp trẫm phiên bản Thanh Li khỏi Hoàng thúc.
Cỏ vườn hàng xóm xanh hơn vườn nhà!
Tại sao trẫm lại không hiểu đạo lý này cơ chứ!
Bây giờ trẫm với Hoàng thúc chính là Romeo và Juliet, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, bị thế lực độc ác chia đôi xẻ nửa.
Đối với Hoàng thúc, trẫm vô cùng đặc biệt.
Muốn mà không được.
Chắc hẳn Hoàng thúc phải yêu trẫm khắc cốt ghi tâm, không kiềm lòng nổi.
Vậy trẫm biết làm sao cho trót đây?
Làm theo lời Hoàng thúc, giả dạng Thanh Li, nói thẳng vào mặt ảnh là trẫm không thích ảnh đâu, ảnh bỏ cuộc đi ư?
Nhưng trẫm vừa mới thề không bao giờ mặc quần áo của Thanh Li vào nữa mà.
Từ nằm vật ra long sàng thất tình.
Trẫm chuyển qua nằm vật ra long sàng sầu não.
Trẫm cảm thấy mình phá thối thế này, có khi Hoàng thúc sắp tạo phản đến nơi.
Trẫm sầu đời mấy bữa trên long sàng.
Nhưng Hoàng thúc không tạo phản.
Hoàng thúc chẳng những không tạo phản, mà càng trở nên quan trọng với quốc gia xã tắc hơn.
Bởi vì Tây Bắc gặp chuyện lớn rồi.
Trước kia từng nói, ba năm trước Hoàng thúc đánh một trận với Đảng Hạng, đánh cho người Đảng Hạng tè cả ra quần.
Khả Hãn của Đảng Hạng đã ký hiệp ước cầu hòa với Hoàng thúc, hứa hẹn sẽ chung sống hòa bình, không gây chiến sự với Đại Ngô trong suốt phần đời còn lại của ông ta.
Nhưng không ngờ, đời Khả Hãn lại ngắn như thế.
Người Đảng Hạng ấy à, không giống chế độ tập quyền phong kiến đang trong thời kì hưng thịnh ở Trung Nguyên, mà vẫn còn là xã hội chiếm hữu nô lệ quá độ lên phong kiến.
Khả Hãn không phải vua, mà là tù trưởng chung do các bộ lạc đề cử ra.
Chuyện các bộ lạc động tí là trở mặt thành thù cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Nên việc tạo phản rất phổ biến ở bên đấy.
Khả Hãn đương nhiệm cũng tạo phản hất người đi trước xuống chứ đâu.
Lần này ông ta cũng bị người khác tạo phản lật đổ.
Kẻ tạo phản xử lý Khả Hãn chính là chú của ông ta.
Nguyên nhân là Khả Hãn cướp thím mình – vợ của ông chú.
Ông chú đã chịu nhiều khổ sở vì cha của Khả Hãn, giờ lại bị cháu trai mình bắt nạt.
Ông chú cáu quá, thông đồng với đám hầu cận Khả Hãn, nhân lúc Khả Hãn uống say, chú ta thọc một đao vào lưng Khả Hãn.
Trẫm nghe chuyện này, chỉ cảm thấy lưng mình lạnh toát, hoa cúc thít vào.
Các đại thần hẵng còn châm chích trước mặt trẫm, bảo người Đảng Hạng ăn tươi nuốt sống dã man tàn bạo vô nhân đạo không biết liêm sỉ.
Chí ít Khả Hãn còn ngủ với thím mình rồi mới bị chú mình xọc chết.
Nếu trẫm bị Hoàng thúc xọc chết vì tranh giành bản thân.
Thế thì trẫm lại oan quá.
Liệu trẫm có trở thành vị vua chết oan nhất lịch sử không?
Khả Hãn bị giết rồi, bản hiệp ước thời ông ta còn sống đương nhiên cũng thành rác.
Khả Hãn mới vừa lên ngôi, Đảng Hạng rung chuyển bất an, liệu họ có khởi xướng chiến tranh để chuyển hóa mâu thuẫn nội bộ không còn là điều khó nói.
Cho nên quân đội Lũng Tây dâng tấu, hi vọng Hoàng thúc trở về trấn giữ biên thùy phía Tây.
Với uy danh của Hoàng thúc, có lẽ người Đảng Hạng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng thúc có mười mấy năm căn cơ ở Tây Bắc, quyền uy danh vọng không phải dạng vừa đâu.
Người Đảng Hạng từng thua chạy bán xới, điều đó đã đủ để làm chúng khuất phục mà không cần đánh chiến.
Không một ai khác có được hiệu quả này.
Không phải ảnh thì không được.
Cho nên ngay cả Tể tướng luôn lải nhải bên tai trẫm là phải tước quyền hành của Hoàng thúc đi, phòng ngừa ảnh tạo phản, mà bây giờ cũng ủng hộ việc cho Hoàng thúc về Tây Bắc.
Tuy rằng trẫm chẳng nỡ rời xa Hoàng thúc.
Nhưng an nguy ở biên cương quan trọng hơn.
Nếu có thể không đánh giặc thì tốt nhất đừng nên đánh.
Hòa bình thế giới là tâm nguyện lớn nhất của trẫm.
Vì thế trẫm ra chiếu chỉ, lệnh cho Hoàng thúc tạm trở về Lũng Tây.
Bao giờ bên kia yên ổn, trẫm vời ảnh về là được.
Hoàng thúc không lập tức về Tây Bắc ngay.
Hoàng thúc làm kiêu.
Hoàng thúc cáo ốm không ra, không tiếp chỉ.
Trẫm lại vội vã sai người đi hỏi Hoàng thúc bị làm sao đấy? Mắc bệnh gì? Có nặng lắm không?
Hoàng thúc đáp lại: Nỗi lòng xao xuyến, da diết tình quê, không đành rời kinh.
Chàng cứ dứt khoát nói thẳng chàng vướng bệnh tương tư là được mà! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hoàng thúc vướng bệnh tương tư vì trẫm.
Lòng trẫm mừng thầm.
Nhưng trẫm cũng rất sầu não.
Bởi vì Hoàng thúc làm thế này là đang đe dọa trẫm.
Vì thế Tể tướng còn cho ngự sử dưới trướng anh ta viết tấu chương buộc tội Hoàng thúc.
Nói Hoàng thúc kể công kiêu ngạo không để đấng bề trên vào mắt làm hại xã tắc ý đồ đáng chết.
Trẫm thì lại không thể nói thật với họ là thực ra trẫm cướp gái của Hoàng thúc nên Hoàng thúc mới làm bộ làm tịch với trẫm.
Trẫm càng không thể huỵch toẹt ra là thật tình trẫm có cướp gái của Hoàng thúc đâu trẫm chính là cô gái ấy đây nên trẫm không thể ban cô đó cho Hoàng thúc được.
Tóm lại nguồn cơn của chuyện nàychính là tại sao trẫm lại chạm mạch đi giả gái cơ chứ.
Tuy rằng trong cõi lòng này, trẫm chính là con gái.
Chẳng ai thấu hiểu được nỗi khổ của trẫm cả.
Trẫm quả thực tủi hổ hết chỗ nói.
Vì giang sơn xã tắc lê dân bá tánh an nguy nước nhà hòa bình thế giới.
Trẫm đành phải chịu tủi hổ thêm chút vậy.
Trẫm lại lôi bộ đồ giấu dưới gậm giường lên.
Trẫm thề.
Đây chắc chắn, chắc chắn là lần cuối cùng trẫm mặc bộ đồ này.
Tác giả có lời muốn nói:Gáy rồi đấy.
Cho bệ hạ ăn trái ngọt trước.
[HẾT CHƯƠNG 47]