Trẫm lại giả dạng làm Thanh Li, cầm thư tay mình viết ra khỏi cung.
Sợ lại gây chuyện, lần này trẫm không đi theo cổng Nghi Nhân nữa.
Cũng không gặp được anh giai lính gác kute phô mai que.
Vì trẫm không đi theo cổng Nghi Nhân gần nhất, nên lần này trẫm phải xuyên qua hai con phố.
Dọc đường đi, trẫm đã nghĩ sẵn vô số bản nháp trong đầu.
Còn vòng mấy vòng quanh khu nhà Hoàng thúc để chuẩn bị.
Đến khi trẫm rốt cuộc chuẩn bị tâm lý xong xuôi đi lên gõ cửa.
Thì Hoàng thúc lại không ở nhà.
Hoàng thúc đến biệt thự ở ngoại thành nghỉ ngơi dưỡng bệnh rồi.
Quận chúa cũng không ở nhà.
Quận chúa cũng đến biệt thự ở ngoại thành đi nghỉ với Hoàng thúc.
May mà anh giai lính gác ở Vương phủ nhận ra trẫm.
Để phân biệt anh này với anh giai lính gác cổng Nghi Nhân.
Chúng ta gọi anh giai lính gác ở Vương phủ là anh gác Vương đi.
Anh gác Vương từng gặp trẫm một lần, biết Hoàng thúc đã tìm trẫm rất lâu, lập tức chuẩn bị ngựa xe cho trẫm, đưa trẫm đến biệt thự dùng để đi nghỉ ở vùng ngoại thành của Hoàng thúc.
Tuy đi xe ngựa thay cuốc bộ và được dẫn đường, nhưng trẫm vẫn phải tốn khôi khối thời gian mới tới được biệt thự ở ngoại thành của Hoàng thúc.
Trẫm nghĩ bụng, phải tốc chiến tốc thắng.
Kẻo không trẫm sẽ không kịp về cung trước khi trời tối mất.
Trẫm xuống khỏi xe ngựa, thấy mấy chiếc xe lớn đỗ cạnh chuồng ngựa, đang vận chuyển hàng hóa, có khá nhiều người đi lại xung quanh.
Trẫm thấy hơi khó hiểu, biệt thự này Hoàng thúc dùng để nghỉ phép, tại sao còn vận chuyển hàng hoá?
Trẫm đang định đi qua xem rốt cuộc xe chở thứ gì, thì một bàn tay to béo bỗng chồm tới từ đằng sau.
Đập cái bốp lên lưng trẫm.
Trẫm lại suýt ngã sấp mặt vì ăn đập.
Cách chào hỏi độc đáo thế này.
Khỏi cần nghĩ cũng biết là ai.
Đều là trai thẳng độc thân, học hỏi Hoàng thúc có được không bạn ơi?
Tính tình bạn như thế mà còn trách các em gái thời xưa không chịu chơi les với bạn à?
Quận chúa quất một đòn Đại Lực Kim Cương Chưởng lên lưng trẫm.
(Đại Lực Kim Cương Chưởng (hay Đại Lực Kim Cang Chưởng) là một trong 72 Tuyệt Kỹ Thiếu Lâm do “Đạt Ma tổ sư” của Thiếu Lâm Tự truyền lại.)Làm một lớp bụi vẩn lên.
Quận chúa chun mũi phẩy tay: “Gái mới chui ra từ đống bụi à?”
Bộ quần áo mà trẫm đang mặc đây.
Từ khi lột nó xuống khỏi người Thanh Li, trẫm chưa giặt được phát nào.
Nhét dưới gầm giường lâu quá, còn đóng cả đống bụi.
Trẫm vừa không tự giặt được, cũng không thể sai người khác giặt hộ.
May đang là mùa Đông, khoác thêm mấy lần cũng chẳng sao.
Trẫm thoải mái không câu nệ tiểu tiết phủi chỗ bụi trên quần áo đi.
Quận chúa kéo trẫm qua một bên.
Quận chúa hỏi: “Không phải gái về cung rồi ư? Sao lại ra ngoài nữa? Tự chạy ra à? Bệ hạ có biết không?”
Trẫm thấy hơi khó mở miệng: “Bệ hạ sai tớ tới đấy… để tớ đi khuyên nhủ Hoàng thúc.”
Dựa theo cái tính mất nết xưa giờ của Quận chúa.
Lúc này ắt hẳn cậu ta phải khịt mũi coi thường cười nhạo đứa con gái xuyên không là trẫm chỉ biết yêu đương với tạo drama khắp nơi.
Ai ngờ Quận chúa lại không cười nhạo trẫm.
Quận chúa chẳng những không cười nhạo, còn nhíu mày, như suy tư gì.
Quận chúa do dự hỏi: “Gái thực sự tính… yêu đương với đám đàn ông cổ đại à, định lấy họ rồi sống cả đời bên này chắc? Gái không cảm thấy… suy nghĩ đôi bên khác nhau quá nhiều, đạo đức, cách nhìn nhận thế giới không nhất trí, không có tiếng nói chung sao?”
Trẫm nào có cơ hội giao lưu sâu thêm với Hoàng thúc mà đi tìm tiếng nói chung, bàn bạc cách nhìn đời chứ.
Trẫm cũng không thể yêu đương với Hoàng thúc được.
Trẫm càng không thể lấy Hoàng thúc rồi sống với ảnh cả đời.
Nghĩ tới đây trẫm lại thấy rầu hết cả người.
Quận chúa nói tiếp: “Gái thật sự không muốn vượt thời không về nhà sao? Mấy bữa nữa tớ sẽ về Tây Bắc với chú tớ, gái đi chung với tớ đi, tìm xem ông anh vượt thời không bằng da thịt kia có để lại cỗ máy thời gian gì gì đó không. Tuy rằng thân xác của tớ ở hiện đại có lẽ đã xong cơm rồi, nhưng tớ có thể vượt thời không bằng thân thể hiện tại mà! Gái may mắn hơn tớ, chí ít gái cũng không thay đổi giới tính, bao giờ về tớ còn phải làm phẫu thuật chuyển giới…”
Chưa nói đến việc cái anh bị đốt thành đèn trời hong gió kia rốt cuộc có cỗ máy thời gian hay không.
Dù ổng có thì 80% chắc cũng hỏng rồi.
Chứ không ổng đã vượt thời gian quay về bên người trong lòng từ lâu, làm gì đến nỗi phải hong gió.
Hơn nữa trẫm cũng không khá khẩm hơn Quận chúa tẹo nào.
Cùng lỡ vận chuyển giới như nhau thôi.
Điểm duy nhất trẫm đỡ hơn Quận chúa chắc chỉ là phẫu thuật chuyển giới nam thành nữ hình như dễ hơn phẫu thuật nữ thành nam.
Trẫm đành phải nói: “Thật ra tớ có nhiều tiếng nói chung với bệ hạ lắm…”
Đâu chỉ là tiếng nói chung, phải là trong em có anh, trong anh có em ấy chứ.
Quận chúa hỏi: “Vậy ý gái là gái định chọn bệ hạ, từ bỏ chú tớ hả?”
Trẫm từ bỏ Hoàng thúc rồi, cũng không thể chọn ai được nữa.
Ôi, lòng đau như dao cắt.
Trẫm làm bộ làm tịch trong một đằng ngoài một nẻo, nói: “Thấy hai chú cháu vua tôi làm căng thế này vì tớ, dù gì cũng phải kết thúc thôi. Bệ hạ đã giải tán hậu cung vì tớ, còn nói sau này sẽ lập tớ lên làm Hoàng Hậu, thành mẫu nghi thiên hạ…”
“Em muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ ư?”
Trẫm quay đầu lại theo giọng nói.
Hoàng thúc đứng dưới giàn hoa cách đó không xa.
Ảnh đứng khoanh tay, nhìn trẫm đăm đăm bằng ánh mắt nặng nề.
Không không không Hoàng thúc chàng đừng hiểu lầm!
Trẫm không muốn làm mẫu nghi thiên hạ đâu!
Xin chàng nhất định đừng vì trẫm nói thế mà đi xử lý trẫm rồi tự lên làm vua sau đấy cho trẫm làm Hoàng Hậu nhé!
Trẫm cũng không thể làm mẫu nghi thiên hạ được.
Bởi vì riêng chữ đầu tiên trong cụm bốn “mẫu nghi thiên hạ”.
Trẫm đã không hợp rồi.
Lại thêm mấy ngày trẫm không gặp Hoàng thúc.
Theo thủ pháp tu từ lâu nay trẫm thường dùng.
Lần trước gặp Hoàng thúc tựa như đã là chuyện của kiếp trước.
Vẻ ngoài của Hoàng thúc đã khá hơn lúc diện thánh mấy hôm trước, không còn mệt mỏi phờ phạc vì chạy đôn chạy đáo nhiều ngày.
Nhưng hàng lông mày của ảnh càng nhíu chặt hơn, ánh mắt u ám.
Hoàng thúc tiến lên giữ chặt tay trẫm: “Đi với ta.”
Hoàng thúc kéo tuột trẫm đi quanh co vòng vèo tới một khoảng nhà vườn, vào phòng đóng cửa lại.
Trông thì có vẻ đây là một căn phòng ngủ.
Phòng không rộng lắm.
Chủ yếu là có một chiếc giường lớn trông vô cùng mờ ám.
Làm sao bây giờ chưa gì đã đến phần bum bà là bum rồi á?
Nhưng trẫm còn chưa chuẩn bị xong trẫm sợ hãi lắm căng thẳng quá Hoàng thúc ơi chàng phải đối xử với người ta dịu dàng chút nha hức hức hức…
Hoàng thúc kéo trẫm đi đến mép giường.
Rồi ngồi xuống ghế.
Hoàng thúc vẫn không buông tay trẫm ra.
Hoàng thúc nắm tay trẫm, khẽ thở dài: “Rõ ràng mới không gặp nhau mấy ngày, mà ta lại cảm thấy như đã là chuyện của kiếp trước.”
Quận chúa, bạn ơi bạn lại đây!
Còn bảo Hoàng thúc không có tiếng nói chung với trẫm á!
Nhìn đi!
Mạch suy nghĩ của Hoàng thúc giống hệt trẫm đây này!
Nói đến Quận chúa, trẫm lại nhớ ra một chuyện.
Trẫm hỏi: “Nghe Quận chúa nói, mọi người sắp về Tây Bắc rồi ư? Những chiếc xe bên ngoài là để vận chuyển hành lý ạ?”
Hoàng thúc đáp: “Lúc hồi kinh ta mang theo khá nhiều người, còn dìu già dắt trẻ, đều bố trí họ ở biệt uyển này. Bây giờ sốt sắng trở về, dù sao cũng phải để người ta có chút thời gian gói ghém hành trang.”
Trẫm trợn mắt nhìn ảnh: “Hóa ra ngài đã chuẩn bị xuất phát lâu rồi, vậy mà ngài còn nói với bệ hạ là…”
Hoàng thúc cười nhẹ: “Bệ hạ là người thấu đáo, ngài ấy có suy nghĩ và quyết định của mình, chẳng phải ngài ấy đã đưa em về bên Cô vương rồi sao?”
Tâm trạng của trẫm hơi phức tạp.
Hoàng thúc ngoài miệng thì giả bộ làm căng với trẫm, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị cho chuyến về Tây Bắc từ sớm, chẳng chậm trễ tẹo nào.
Hoàng thúc không phải loại người kể công kiêu ngạo thêm dầu vào lửa không biết nặng nhẹ làm hại nước nhà như lời Tể tướng.
Trẫm không nhìn lầm ảnh.
Nếu biết trước sẽ thế này, trẫm còn tới làm gì!
Trẫm hổ thẹn trước lời đánh giá mà Hoàng thúc dành cho trẫm.
Trẫm có phải người thấu đáo gì đâu.
Điều mà trẫm suy nghĩ quyết định, có lẽ không phải cùng một chuyện như Hoàng thúc nghĩ.
Khi ngồi, Hoàng thúc vẫn cao hơn trẫm nửa cái đầu.
Hoàng thúc khom lưng, cúi đầu nhìn bàn tay đang được tay ảnh nắm trọn của trẫm.
Một rặng mây đỏ khả nghi lại ửng lên trên gò má Hoàng thúc.
Hoàng thúc tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng điệu lại thoáng vẻ căng thẳng: “Cùng về Tây Bắc với ta nhé, được không? Rời xa chốn thị phi kinh thành, không bao giờ quay lại nữa. Tây Bắc tuy rằng khổ hơn, không phồn hoa tươi đẹp được như kinh thành, nhưng cũng có nét đẹp riêng của nó.”
Nếu trẫm là Thanh Li.
Trẫm sẽ đồng ý ngay tắp lự.
Cùng cao chạy xa bay với Hoàng thúc, du lịch khắp đất trời.
Tiếc rằng đó không phải là trẫm.
Trẫm chỉ có thể nói: “Em không thể đi theo ngài…”
Hoàng thúc ngẩng đầu lên nhìn trẫm: “Em không thể, hay là không muốn?”
Hoàng thúc hơi khom người, nên vừa ngẩng đầu là đối mặt với trẫm ngay.
Mặt Hoàng thúc chỉ cách mặt trẫm 10cm.
Tóm lại dựa theo định luật lực hấp dẫn tỉ lệ nghịch với bình phương khoảng cách.
Trẫm lại không nghĩ ngợi được gì nữa.
Trẫm dại ra nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Hoàng thúc.
Hoàng thúc lại hỏi: “Ban nãy ta đã nghe em nói chuyện với Quận chúa, em nghĩ kỹ rồi sao? Giữa bệ hạ và Cô vương, em muốn chọn ai?”
Hoàng thúc vươn người về phía trước một chút, gần trẫm thêm một tẹo.
Hoàng thúc nhìn trẫm đăm đăm, thủ thỉ hỏi gặng: “Chọn ngài ấy, hay là chọn ta?”
Ở sát rạt thế xong hỏi bằng giọng điệu này thì người ta biết trả lời làm sao!
Trẫm dùng hết khả năng tự chủ mà mình có được, dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngăn cách sự quấy nhiễu.
Trẫm nhắm mắt, lớn tiếng nói: “Thôi em đành có lỗi với ngài vậy! Em chọn bệ…”
Trẫm không thể nói nốt nửa câu sau.
Bởi vì.
Môi trẫm đã bị chặn lại.
Tác giả có lời muốn nói:Đừng băn khoăn về bộ áo ngoài của trẫm nữa.
Người mặc một cái áo phao suốt mùa Đông không giặt có tư cách gì mà cười nhạo trẫm.
Hừ.
[HẾT CHƯƠNG 48]