Trảm Long (Tập 2) - Tranh Đoạt Long Quyết

Chương 10

Thuyền bè tấp nập trên mặt sông dưới ánh ban mai, đa số đều neo đậu bên bờ đối diện, mấy dặm ven bờ là các hiệu buôn xây kiểu nhà sàn. Nhà sàn là một trong

những điểm đặc sắc lớn của kiến trúc cổ ở Thiều Châu, cột nhà cắm thẳng xuống lòng sông, nên thuyền hàng có thể ghé luôn vào bên dưới nhà. Sàn nhà đều có cửa

lật, hàng hóa có thể trực tiếp chuyển từ dưới thuyền lên qua lối đó.

Jack và An Long Nhi chưa từng thấy cảnh tượng chuyển hàng như vậy, từ đằng xa đã trầm trồ khen lạ.

Dương Phổ dùng roi ngựa chỉ sang bờ đối diện:

“Con sông trước mặt chúng ta là dòng Trinh Giang, thượng du Trinh Giang chính là Giang Tây..”

Cả bọn nghe nói đến Giang Tây, đều không nhịn được đưa mắt nhìn về hướng ấy.

“Thiều Châu mặt Đông là dòng Trinh Giang, phía Tây là Vũ Giang, thượng du của Vũ Giang là Hồ Nam...” Dương Phổ vẫy vẫy tay về phía mặt sông, gọi một con đò

tới, sau đó lại tiếp tục giới thiệu về Thiều Châu: “Vũ Giang và Trinh Giang kẹp Thiều Châu vào giữa, khiến nơi này thành yết hầu của con đường huyết mạch thông

giữa ba tỉnh với nhau, bao đời nay vẫn luôn là chốn binh gia phải tranh lấy...”

Jack nói: “Thì ra bên kia còn một dòng sông nữa, thành phố New York ở Mỹ cũng bị hai con sông kẹp vào giữa thế này...”

An Long Nhi hỏi: “Thế thành phố New York ở Mỹ chắc là nơi hưng vượng và đông đúc lắm phải không?”

“Long Nhi giỏi thế? Sao em biết đó là nơi rất hưng vượng, không phải là lại được viết trong sách phong thủy đấy chứ?” Jack hỏi.

An Long Nhi đáp: “Đúng rồi, hai bên đất bằng tìm thế nước, hai dòng kẹp giữa đích chân long...”

“Cái gì?” Jack không hiểu tiếng Trung kiểu cổ theo dạng thơ thất ngôn ấy lắm.

An Long Nhi giải thích: “Trong Hám Long kinh có viết, chỗ nào có hai dòng sông kẹp giữa, đều là đất chân long, sẽ rất hưng vượng.”

“Hám Long kinh là cái gì?”

“Là sách phong thủy.”

Jack nhướng mày nói: “Oa! Đúng là trong sách phong thủy có viết thật! Thật không thể tưởng tượng nổi, sao lại có người viết sẵn xem nơi nào có thể phát triển tốt

được nhỉ? New York từng là thủ đô của nước Mỹ, Quốc hội đầu tiên được lập ra ở đó đấy, hiện giờ bến cảng New York càng ngày càng lớn thêm, giá đất cũng không

ngừng tăng cao, anh định kiếm đủ tiền ở Trung Quốc sẽ đến đó mua đất. Long Nhi bảo đấy là nơi hưng vượng, anh tin lời em... Ha ha, sắp giàu to rồi...”

Jack nhìn thành Thiều Châu, tựa như đang nhìn thấy tương lai đẹp đẽ khi mình trở thành triệu phú.

Dương Phổ cười ha hả: “Long Nhi huynh đệ quả có tầm nhìn hơn người, Thiều Châu là thành nộp thuế nhiều nhất mạn Bắc vùng Lưỡng Quảng, mỗi năm nộp lên cho

triều đình mười mấy vạn lạng bạc trắng, vì vậy tác phong của quan lại địa phương cũng thành vấn rất đề lớn, càng dễ kiếm tiền thì quan lại càng hủ bại, số bạc bị nuốt

vào túi riêng nào chỉ có mười mấy vạn lạng thôi đâu.”

Lục Kiều Kiều vừa nhìn qua đã nắm rõ tình hình mảnh đất Thiều Châu này, song cô có hứng thú với New York hơn, bèn vỗ vai Jack nói: “Hì hì, New York có to hơn

Thiều Châu không?”

Jack nói: “To hơn nhiều! Hai con sông đều lớn hơn sông Trinh Giang!”

“Xa không?” Lục Kiều Kiều lấy làm tò mò.

“Đi tàu chắc phải mất hai tháng mới đến nơi, nếu em muốn đi Mỹ, trạm đầu tiên chính là New York, đó là nơi đăng ký xuất nhập cảnh của cả nước Mỹ đấy.”

“Ở đấy toàn người Tây như anh à? Có người Trung Quốc không?” Trong lúc Lục Kiều Kiều cứ bám lấy Jack đòi kể chuyện New York, đò ngang đã ghé đến sát chân

bọn họ.

Con đò khá rộng, có thể đưa cả cỗ xe ngựa Tây của Jack lên, hai con đò lần lượt chở xe và ngựa, chầm chậm tiến về phía thành Thiều Châu.

Bán đảo Thiều Châu hình như con cá diếc nằm giữa dòng chảy của hai con sông, ba mặt hướng nước, đánh xe ngựa chạy chừng nửa tiếng có thể đi khắp Nam thành

đến Bắc thành. Phía Bắc thành nối liền với một dải đồng bằng. Ở mạn Nam Thiều Châu, hai dòng Trinh Giang và Vũ Giang hợp lại thành một trong những dòng sông

quan trọng nhất của Quảng Đông - Bắc Giang, nơi này chính là khởi nguồn của Bắc Giang. Giữa bán đảo Thiều Châu có một tòa nhà, chu vi khoảng chừng chín dặm,

bốn phía có tường thành cao hơn hai trượng.

Cả bọn lên bờ, liền trông thấy con phố lớn phồn hoa bên phía Trinh Giang. Nhìn từ bờ bên kia, thấy thuyền bè như mắc cửi, còn từ trong thành nhìn ra lại thấy hiệu buôn

san sát như rừng, xe ngựa chở hàng chạy như thoi đưa.

Được Dương Phổ dẫn đường, cỗ xe ngựa Tây đi vào qua cổng Nam, chạy trên con đường lớn chính giữa thành, đi lên phía Bắc một đoạn, rồi rẽ vào một con đường

nhỏ, liền trông thấy nha môn.

Đám Lục Kiều Kiều vừa xuống xe ngựa đều lấy làm ngạc nhiên, trong thành nhiều hàng hóa, nhiều bạc trắng thế này, sao nha môn lại khiêm tốn như vậy?

Dương Phổ dẫn cả bọn đi qua cửa bên của nha môn sang một con phố nhỏ khác, hai bên đường đều là nhà hai tầng có hàng hiên chìa ra. Nguyên lý của loại nhà này

cũng giống như sàn nơi bờ sông, chỉ khác ở chỗ đi bên dưới là người chứ không phải thuyền bè. Khi trời mưa, người đi bên dưới hàng hiên có thể dạo khắp cả thành

cũng không cần giương ô.

Căn nhà nơi họ nghỉ lại có thể để xe ngựa ở sân sau, trong sân cũng có cầu thang để lên tầng hai. Qua cách nói chuyện của Dương Phổ với người canh cổng, có thể

thấy nơi này là khách điếm dùng để chiêu đãi khách khứa của nha môn, từ cửa sổ tầng hai nhìn ra còn có thể thấy mái nha môn ngay bên cạnh.

Sau khi bọn Lục Kiều Kiều chia nhau về phòng, cất hành lý và rửa mặt mũi, Dương Phổ liền dẫn cả bọn ra ngoài uống trà sớm, An Long Nhi lấy dây thừng tròng vào

cổ Đại Hoa Bối, kéo nó đi theo.

Vừa ra khỏi cửa lớn của khách điếm, thì gặp một người quen đi tới, người này không cao lớn, nhưng thân hình chắc nịch vạm vỡ, chính là tay hàng xóm Đặng Nghiêu

của Lục Kiều Kiều ở ngõ Hinh Lan thành Quảng Châu.

Lục Kiều Kiều biết Đặng Nghiêu là bổ đầu của phủ Quảng Châu, hồi ở cạnh nhà cô trong ngõ Hinh Lan, y toàn mặc áo vải, con người cũng rất hiền hòa dễ chịu.

Nhưng hôm nay lại thấy y mặc đồ tơ lụa đắt tiền, bộ dạng trông như thương nhân, cô cảm thấy hết sức bất ngờ.

Lần cuối Lục Kiều Kiều gặp Đặng Nghiêu là một tháng trước, lần đó nhà Lục Kiều Kiều bị một đám người bí ẩn phá hoại, Đặng Nghiêu còn chạy sang định báo quan

giúp. Một tháng không gặp đột nhiên lại chạm mặt nhau ở Thiều Châu, hai bên không chào hỏi đối phương ngay, mà chỉ thoáng ngẩn người ra.

Lục Kiều Kiều rất không muốn Đặng Nghiêu chào hỏi, y mà mở miệng ắt sẽ gọi cô một tiếng “Kiều Kiều”, giờ cái tên này đã trở thành tên tội phạm bị truy nã, bên

cạnh cô còn một viên quan chính trực là Dương Phổ, nếu Dương Phổ biết cô là tội phạm đang bị triều đình truy bắt, y tuyệt đối sẽ không tha cho cô.

Nhưng An Long Nhi không nghĩ xa đến thế, nó thoạt nhìn đã nhận ra Đặng Nghiêu, liền buột miệng chào hỏi: “Đặng đại ca, huynh cũng đến Thiều Châu à!”

Đặng Nghiêu ngơ ngác nhìn Dương Phổ và Lục Kiều Kiều, chớp chớp mắt.

Lục Kiều Kiều lập tức lên tiếng gọi trước: “Đặng đại ca...”

Cô đãi giọng ra rất dài, hòng áp chế không để y lên tiếng.

“Đặng đại ca, tôi tin theo Thượng đế, giờ đổi tên rồi, tên mới của tôi là...” Lục Kiều Kiều nói tới đây, nhất thời cũng không nghĩ ra nên nói gì tiếp nữa, thực tình cô cũng

không biết tin theo Thượng đế thì phải đổi tên thế nào, đành kéo dài giọng quay đầu nhìn Jack.

Jack rất thông minh, lập tức đỡ lời cho Lục Kiều Kiều: “An Kỳ Nhi! Ha ha... Cô ấy đổi tên thành An Kỳ Nhi (Angel) rồi, tức là thiên sứ của Thượng đế đấy!”

Lục Kiều Kiều bước đến bên cạnh Đặng Nghiêu cười hì hì nói: “Đặng đại ca, thử gọi tôi bằng tên mới xem có hay không?”

Đặng Nghiêu như đã sực hiểu ra: “À, à! An Kỳ Nhi! Hay... hay... Đây không phải Long Nhi sao? Mới không gặp một thời gian hình như đã cao lên nhiều rồi, mọi

người sao lại đến đây thế?”

“Còn huynh sao lại đến đây?”

Lục Kiều Kiều và Đặng Nghiêu đều không hẹn mà cùng hỏi đối phương, Đại Hoa Bối bước đến cạnh chân Đặng Nghiêu hít hít ngửi ngửi một hồi.

Dương Phổ nói với Jack: “Tên hai người hầu này của Jack tiên sinh hay thật đấy, nam tên là An Long Nhi, nữ tên là An Kỳ Nhi... An Long Nhi là đại sư phong thủy,

An Kỳ Nhi chắc hẳn cũng có tuyệt nghệ gì đó rồi...”

Jack tròn mắt lên nhìn Dương Phổ, đoạn gãi gãi đầu cười ha hả nói: “Đúng thế đúng thế...”

“Đặng đại ca, huynh nói trước đi...” Lục Kiều Kiều làm bộ con gái nũng nịu hỏi đối phương rất hợp tình hợp lý, để cho mình có thời gian nghĩ câu trả lời.

“Ôi chà, Đặng đại ca của cô là quan sai thì phải đi xa làm việc công thôi, lần này đi Chiết Giang, đến đây thì ngã bệnh, nên ghé vào thăm hỏi huynh đệ trong nha môn

rồi nghỉ ngơi lại vài ngày... khụ khụ khụ...” Đặng Nghiêu nói xong khẽ ho lên mấy tiếng, một tay ôm ngực.

Lục Kiều Kiều vội nói: “Vậy để tôi đỡ huynh lên phòng nghỉ ngơi nhé, lát nữa tôi sẽ quay lại, rồi chúng ta nói chuyện tiếp...”

Đặng Nghiêu gật đầu nói: “Được được... khụ khụ...” Vừa nói, y vừa kéo Lục Kiều Kiều sang một bên, nói nhỏ vào tai cô: “Cô muốn chết hả, khắp thành Quảng Châu

toàn là cáo thị truy nã cô, thế mà giờ cô lại vào ở trong nha môn? Rốt cuộc cô phạm phải chuyện gì vậy?”

“Ôi chao, tôi bị oan uổng mà, thế nên mới phải đến Giang Tây lánh một thời gian, chuyện kể ra dài lắm, lát tôi quay về sẽ nói với huynh, để tôi đỡ huynh về phòng

nhé...”

Đặng Nghiêu nói: “Không cần, tôi không sao, lát nữa sẽ đến tìm cô, cô ở phòng số mấy?”

“Số một.”

“Phòng lớn đấy nhé...”

“Người ta là con gái mà, tôi còn dẫn theo cả con chó nữa, ở phòng trong cùng an toàn hơn, huynh đừng có tị nạnh... vậy tôi đi trước đây...”

Sau khi cáo biệt Đặng Nghiêu, cả bọn liền cùng Dương Phổ lên một quán trà ở ven sông.

Cả bọn ngồi bên bờ Trinh Giang, mỗi người một ly trà xanh Bạch Mao đặc sản địa phương, con Đại Hoa Bối nằm rạp dưới gầm bàn chờ cho ăn. Lục Kiều Kiều

quay mặt về phía vầng dương mới lên, ăn bánh nếp nhân thịt gà bọc trong lá sen, rốt cuộc cũng cảm thấy ý nghĩa cuộc đời lại thực sự trở về với cái bụng của mình.

Cô ăn mấy miếng điểm tâm, rồi quay sang nói với Dương Phổ: “Dương đại nhân, Jack thiếu gia ngày mai còn phải lên đường, nếu châu đồng đại nhân bận quá, chúng

tôi cũng không dám quấy rầy quá lâu, sáng sớm mai chúng tôi tự rời đi.”

Dương Phổ nói: “Nếu như vậy... ta sẽ nhanh chóng sắp xếp với châu đồng đại nhân, mấy vị cứ nghỉ ngơi đi, trước giờ cơm tối ta sẽ xử lý xong xuôi.”

“Phải rồi Dương đại nhân, ngài có biết vị Đặng bổ đầu lúc nãy không?” Lục Kiều Kiều tiện thể hỏi dò.

Dương Phổ nói: “Giữa các nha môn thường có qua lại với nhau, nhưng ta cũng không quen biết nhiều người lắm, họ ở đây đã năm sáu ngày rồi, nhưng không ai giao

thiệp với ta cả. Mấy người đó hình như là khách của châu đồng đại nhân.”

Lục Kiều Kiều thầm giật thót mình: “Ồ? Hì hì, Đặng bổ đầu đấy là hàng xóm của tôi ở thành Quảng Châu, không ngờ lại có duyên như vậy, đến đây cũng gặp được

nhau... Anh ta đi với nhiều người lắm hả? Không biết có phải người quen của tôi không nhỉ?”

Dương Phổ bật cười nói với Jack: “Ha ha ha... Hai người hầu này của anh thành tinh cả rồi, An tiểu thư quen biết khắp thiên hạ, công sai thành Quảng Châu đều là

hàng xóm với người quen của cô, đúng là không đơn giản chút nào...”

Cả bọn cười phá lên một hồi, đoạn Dương Phổ ngoảnh mặt sang nói với Lục Kiều Kiều: “Anh ta đi với ba bốn người nữa, tôi không chú ý lắm, nhưng mấy ngày trước

cũng không thấy anh ta ra ngoài, trái lại mấy đồng liêu của anh ta thì đi ra đi vào khá nhiều.”

Lục Kiều Kiều mỉm cười gật đầu cám ơn Dương Phổ, rồi để mặc cho Jack và Dương Phổ tán chuyện trên trời dưới đất, quay sang nhỏ giọng hỏi An Long Nhi: “Mày

còn nhớ Đặng Nghiêu không?”

“Tất nhiên là nhớ, cháu vừa đến nhà cô, anh ta đã cho cháu một bao lì xì.” An Long Nhi có nhân phẩm tốt, chịu ơn của người thì nhớ mãi không quên, đây cũng là một

trong những nguyên nhân Lục Kiều Kiều chọn nó làm người hầu.

“Cô không nói chuyện đấy... anh ta đã thay trang phục, mày có để ý thấy không?”

“Có ạ, trước đây ăn mặc rất giản dị, hôm nay lại mặc rất đẹp.”

“Mày thấy liệu có trùng hợp quá không? Chúng ta ở đây, anh ta cũng ở đây...” Từ lúc trông thấy Đặng Nghiêu ở Thiều Châu, lòng Lục Kiều Kiều đã sinh nghi.

“Thế thì sao ạ?” An Long Nhi không hiểu ý cô.

“Thì là... người đó... mày có thấy vóc người anh ta giống ai đó không?” Lục Kiều Kiều bặm môi, đắn đo từ ngữ.

“À...” An Long Nhi nhìn vào mắt Lục Kiều Kiều, ngẫm nghĩ một hồi: “Hình như giống một người, nhưng mà chuyện này sao có thể được chứ...”

Lục Kiều Kiều ghé vào tai An Long Nhi nói: “Mày thấy anh ta giống ai?”

An Long Nhi cũng ghé sát tai cô, đáp: “Vóc dáng anh ta khá giống người áo đen đã làm nổ tung xác Hồng lão gia...”

“Đúng... cái tên có chưởng tâm lôi cực mạnh ấy...” Lục Kiều Kiều gật đầu.

An Long Nhi nói: “Lúc đó, hắn ta bị trúng một viên đạn của Jack, liền tung hỏa mù bỏ chạy...”

Lục Kiều Kiều tiếp lời: “Thì đó, vừa nãy Dương Phổ cũng bảo mấy ngày liền không thấy Đặng Nghiêu ra ngoài, một hai hôm nay mới thấy đi ra phố, mày nói xem liệu

có phải đã trúng đạn nên phải dưỡng thương không...”

“Trúng đạn từ hơn mười hôm trước, liệu có thể hồi phục nhanh vậy sao?” An Long Nhi chỉ biết súng Tây có thể bắn chết người, chứ trị liệu thế nào thì hoàn toàn mù

tịt.

Lục Kiều Kiều nói: “Đợi chốc nữa hỏi Jack xem phát súng ấy anh ta bắn trúng chỗ nào?”

Dương Phổ thấy Lục Kiều Kiều và An Long Nhi thì thầm với nhau, liền cười hỏi hai người: “Hai chị em nhà họ An đang bàn chuyện lớn gì đó?”

Lục Kiều Kiều làm bộ ngượng ngùng nói: “Sau khi Jack thiếu gia ra ngoài, việc làm ăn ở Quảng Châu không có ai lo liệu, chúng tôi rất lo...” Sau đó, cô đưa mắt nhìn

Jack, lè lè lưỡi, bộ dạng như thể vừa lỡ lời.

Jack không nghe ra Lục Kiều Kiều đang ngầm ám chỉ với Dương Phổ rằng mời An Long Nhi xem phong thủy thì phải trả tiền, liền nói: “Không phải lo đâu, tôi có bạn

làm ăn, anh ta sẽ giúp tôi coi sóc công việc.”

Dương Phổ nói: “Làm lỡ dở thời gian của Jack tiên sinh thế này thật là ngại quá, tôi nhất định sẽ bẩm báo với châu đồng đại nhân, để ngài ấy bồi thường lại cho Jack

tiên sinh.”

“Vô cùng cảm tạ, thế thì tốt quá rồi.” Tiếng Trung của Jack cũng trực tiếp như tiếng Anh vậy, làm Dương Phổ nghe mà cười ha hả: “Người nhanh nhẹn nói năng cũng

nhanh nhẹn, tốt lắm!”

Uống xong trà sớm đã là giờ Thìn, Dương Phổ phải về nha môn báo cáo, còn đám Lục Kiều Kiều thì về khách điếm nghỉ ngơi.

Ba người dắt theo một con chó đi trên đường lớn, Jack hỏi Lục Kiều Kiều: “Dương Phổ nói châu đồng đại nhân là quan thanh liêm, em thấy một viên quan thanh liêm

thì có tiền trả cho chúng ta không nhỉ?”

Lục Kiều Kiều bĩu môi: “Có phải là quan thanh liêm không, tôi phải gặp mới biết được... mà lần này người ta mời An Long Nhi, có làm hay không, thu bao nhiêu tiền

anh cứ hỏi Long Nhi là được rồi....”

An Long Nhi nói: “Cô Kiều... cháu mới đọc sách phong thủy được có một tháng, cô bảo cháu đi xem phong thủy cho người ta thế này sao? Cháu chỉ sợ nói bừa...”

Lục Kiều Kiều cười cười bảo: “Yên tâm đi, mày không nghe Dương Phổ nói hả? Đại nhân gì đó của y cũng biết xem phong thủy, mày có nói sai cũng không hại chết

được ông ta đâu... Vả lại, muốn trở thành phong thủy sư, thế nào cũng phải có lần đầu tiên nghe theo yêu cầu của khách, giảng giải phong thủy cho người ta, đây là cơ

hội tốt, mày đừng bỏ lỡ...”

“Cháu chỉ sợ nói sai...” An Long Nhi vẫn thấp thỏm không yên.

Lục Kiều Kiều đi tới sạp hàng ven đường mua một túi trám tẩm cam thảo, chia cho mỗi người một quả ngậm trong miệng: “Mày sợ cái gì chứ? Nói sai cùng lắm bị

người ta đuổi đi, vậy thì lên đường thôi, có sao đâu... Với lại cũng chẳng phải chúng ta khoe khoang để lôi kéo chuyện làm ăn, người ta mời đấy chứ, trình độ chúng ta

thế nào không phải tự mình nói là được, phải do người ta nói mới tính...”

Jack mút mút quả trám tẩm cam thảo nói: “Chà... nói có lý lắm, Kiều Kiều rất giống Chúa Giê-su...”

“Tôi làm cái gì mà giống bánh xu xê nhà anh?” Lục Kiều Kiều tỏ vẻ khinh khỉnh.

Jack đáp: “Chúa Giê-su từng nói, người ta không thể tự đánh giá bản thân. Tự nói mình tốt là không đúng, chỉ có người khác nói mình tốt mới là chân thực...”

Lục Kiều Kiều cắt ngang chủ đề Giê-su của Jack: “Jack, lần trước lúc anh khiêng xác Hồng lão gia lao từ trên núi Phù Dung xuống, trên trời có người rơi xuống xác

của ông ấy...”

Jack nghe thấy cô nhắc lại chuyện cũ, tựa như trở lại giữa cảnh tượng kinh tâm động phách, long trời lở đất ấy, liền nhăn mặt khổ sở nói: “My God... đừng nhắc chuyện

ấy nữa, tôi ôm xác Hồng lão gia, người còn bị ám mùi mất mấy ngày...”

“Đừng tự ti, chúng tôi không chê anh thối đâu, ý tôi là sau khi người áo đen đó làm nổ thi thể, anh có bắn hắn ta một phát súng, phát súng ấy trúng chỗ nào trên người

hắn vậy?” Lục Kiều Kiều nói.
Bình Luận (0)
Comment