Trảm Long (Tập 2) - Tranh Đoạt Long Quyết

Chương 11

“Tim. Lúc như thế muốn đảm bảo bắn trúng đối phương, thì phải bắn vào nơi có diện tích lớn nhất, thân thể là dễ bắn trúng hơn cả, vì vậy tôi nhắm vào tim hắn ta.”

Lục Kiều Kiều lại hỏi: “Anh có bắn trúng không?”

“Trúng rồi, tôi thấy ngực hắn trúng đạn...”

“Bị bắn trúng tim tất nhiên là chết ngay tại chỗ rồi... Nếu viên đạn không trúng tim, mười mấy ngày sau người này có thể đứng dậy đi lại bình thường không?” Lục

Kiều Kiều truy vấn.

Jack đáp: “Chuyện này thì khó nói lắm, nếu bắn trúng xương hay là đạn xuyên qua cơ thể, hoặc trên người hắn có mặc áo giáp, hay bắn trúng phải thứ gì đó đeo trên

người... thì đều không thể gây trọng thương... có vấn đề gì sao?”

“Có, tôi cảm thấy tay hàng xóm gặp ở khách điếm khi nãy rất kỳ lạ, hắn ta là bổ đầu ở Quảng Châu, nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, tôi nghi ngờ hắn theo dõi

chúng ta; nghe Dương Phổ nói, bọn họ có mấy người cùng đến, tôi cảm thấy đây chính là mấy tên bịt mặt tấn công chúng ta ở núi Phù Dung; mà hắn ta ho khù khụ, tôi

nghi ngờ không biết có phải vùng phổi bị trúng đạn hay không; quan trọng nhất là vóc dáng người hắn và tên áo đen kia thực tình quá giống nhau.” Lục Kiều Kiều vắn

tắt trình bày nghi vấn của mình.

Jack lắc đầu nói: “Chứng cứ không đầy đủ, Kiều Kiều, em đoán bừa rồi...”

“Thì thế, tôi cũng không có bằng chứng chứng minh hắn ta là bổ đầu của phủ Quảng Châu đây này. Tôi ở trong ngõ Hinh Lan được một năm, sau đó hắn mới chuyển

đến. Chúng tôi làm hàng xóm được hai năm, chưa bao giờ thấy hắn ta mặc quần áo quan sai, mà chuyện hắn làm bổ đầu, cũng là do hắn tự nói ra...” Lục Kiều Kiều

gật đầu trầm ngâm: “Ừm, có vấn đề...”

An Long Nhi nói: “Nếu là Đặng đại ca, sao không trực tiếp đi hỏi, đằng nào thì mọi người cũng biết cả mà.”

Lục Kiều Kiều ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói: “Khục khục, thằng lỏi Long Nhi này, lá gan cũng không nhỏ một chút nào, để cô nghĩ đã.”

Về đến khách điếm, Lục Kiều Kiều đã thiếu ngủ nghiêm trọng, lập tức lên giường ngủ vùi một giấc; Jack và An Long Nhi xích con Đại Hoa Bối lên xe ngựa để ở sân

sau, cho nó coi chừng cỗ xe, sau đó về phòng số hai của hai người lăn ra ngủ.

Đại Hoa Bối đích thực là một con chó rất nhạy cảm, mỗi khi có người đến gần xe ngựa, ở phòng khách trên tầng hai cũng có thể nghe thấy tiếng sủa của nó. Một lúc

sau, có lẽ những người đi qua chỗ xe ngựa đều vòng ra xa, con Đại Hoa Bối cũng dần im tiếng, Lục Kiều Kiều thấy biểu hiện của con chó thì rất hài hòng, ngủ thiếp đi.

Lúc mặt trời lặn, Đặng Nghiêu tới gõ cửa phòng Lục Kiều Kiều. Cô mở cửa cho y vào, Đặng Nghiêu nói: “Tối nay Đặng đại ca mời cô ăn cơm, gọi cả hai người bạn

kia đi cùng nữa.”

Lục Kiều Kiều lắc đầu: “Tối nay không được rồi, giờ chúng tôi còn đang phải đợi Dương đại nhân sắp xếp, nếu Đặng đại ca không vội đi, hay để ngày mai ngày kia

Kiều Kiều mời huynh ăn cơm nhé...”

Chiêu này của Kiều Kiều đã vận dụng bí quyết chữ “kéo” đến mức công cũng được mà thủ cũng xong, nếu ngày mai ngày kia họ vẫn còn ở Thiều Châu, thì có thể

thăm dò Đặng Nghiêu thêm một bước nữa; còn nếu ngày mai đã lên đường, thì cũng có thể khiến họ Đặng trở tay không kịp.

Đặng Nghiêu nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, biết rằng tối nay người ta đã có hẹn ăn cơm, bèn hỏi: “Cô làm gì ở Quảng Châu vậy? Sao lại đến nỗi bị truy nã như thế?”

Lục Kiều Kiều đáp: “Tôi có lòng tốt giúp người ta bắt cướp, nhưng lại bắn chết tên ấy, không ngờ tên cướp ấy là mệnh quan triều đình, chậc... Đặng đại ca, huynh

nghìn vạn lần chớ nói tên tôi ra đấy nhé, ở bên ngoài cứ gọi tôi là An Kỳ Nhi được rồi, mạng của Kiều Kiều nằm cả trong tay huynh đấy.”

Đặng Nghiêu gật gật đầu: “Thì ra là ngộ sát... vậy sao cô lại đến nha môn làm gì?”

“Tôi đang trên đường về nhà tạm lánh, nhưng vì An Long Nhi biết xem phong thủy, Dương đại nhân biết được, cứ nằng nặc đòi nó đến xem cho châu đồng đại nhân,

tôi đành phải đi theo...” Lục Kiều Kiều đùn hết mọi việc cho An Long Nhi.

“Long Nhi tuổi nhỏ như vậy mà đã biết xem phong thủy rồi cơ à?” Đặng Nghiêu kinh ngạc hỏi.

“Đặng đại ca đây không phải là người đạo thuật cao cường thâm tàng bất lộ hay sao?” Lục Kiều Kiều hờ hững nói.

“Kẻ thô lỗ như Đặng đại ca của cô thì biết gì về đạo thuật chứ, cái con nha đầu này toàn nói bậy, ha ha...” Đặng Nghiêu không hiểu Lục Kiều Kiều nói gì, bật cười hồn

hậu.

“Ha ha ha...” Lục Kiều Kiều nhìn vào mắt Đặng Nghiêu, cũng cười lên thành tiếng: “Một tháng không gặp, Đặng đại ca không phải đã phát tài rồi sao? Bộ quần áo

này không tệ đâu đấy nhé...”

“Bề trên yêu cầu mọi người ra ngoài làm việc phải ăn mặc cho tử tế, không thể làm mất mặt phủ Quảng Châu, đây chỉ được cái mẽ bên ngoài thôi, lấy đâu ra mà phát

tài phát lộc gì chứ...”

“Bệnh của huynh đỡ chưa?” Lục Kiều Kiều quan sát lồng ngực Đặng Ngiêu, muốn nhìn xem có dấu vết băng bó lộ ra bên ngoài y phục hay không.

“Cảm ơn cô, tôi bị nhiễm phong hàn trên đường, đã ở đây mấy ngày rồi, giờ mới đỡ được một chút...”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...” Lục Kiều Kiều lại hỏi Đặng Nghiêu: “Chuyến này huynh đi một mình à?”

“Ha ha, bọn tôi đi ba người, cũng may có người săn sóc... Bằng không đổ bệnh một cái là phiền phức to... khụ khụ...”

Lục Kiều Kiều chăm chú lắng nghe tiếng ho của Đặng Nghiêu, tiếng ho phát ra từ phổi, kèm theo cả tiếng xì xì khe khẽ; nếu bị cảm phong hàn, thì tiếng ho phải từ cổ

họng mới đúng.

“Huynh ho đến đau cả phổi cơ à?” Lục Kiều Kiều làm bộ đau lòng hỏi Đặng Nghiêu.

Đặng Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, ngừng lại giây lát rồi nói: “Cái chứng cảm phong hàn này... đỡ chảy nước mũi thì bắt đầu ho khan, ngày nào cũng phải uống

thuốc, khụ khụ...” Dứt lời, y không kìm được, lắc đầu cười khổ.

Lục Kiều Kiều nói đầy ẩn ý: “Phải đó, nếu có đại tẩu ở đây thì tốt, Đặng đại ca làm chuyện công vào sinh ra tử chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nếu triều đình vẫn

chỉ cho huynh chút bổng lộc còm cõi ấy, chi bằng đừng làm thì hơn...”

Đặng Nghiêu lắc đầu: “Nhà ai chẳng có chuyện khó nói, tôi là người có gia thất rồi, bỏ việc ở nha môn cũng không biết làm gì...” Nói xong, y thở dài: “Hà, vậy nhé,

ngày mai tôi đến mời cô đi ăn cơm, tôi đi trước đây...”

“Thật là ngại quá, Đặng đại ca, ngày mai để Kiều Kiều mời khách, huynh đi đường cẩn thận nhé.” Lục Kiều Kiều nói xong liền đứng dậy mở cửa cho Đặng Nghiêu,

hai tay kéo chốt cửa ra, cùi chỏ chưa kịp hạ xuống đã xoay người lại, thành thử thúc luôn vào ngực Đặng Nghiêu.

Đặng Nghiêu hơi co người, song vẫn bị cườm tay của Lục Kiều Kiều thụi vào, liền kêu “ôi” một tiếng, cười cười nói: “Ha ha, nha đầu này, tay chân làm gì mà lóng nga

lóng ngóng thế...”

“Đặng đại ca, xin lỗi huynh, huynh không sao chứ...” Lục Kiều Kiều vừa xin lỗi rối rít vừa quan sát chân mày Đặng Nghiêu, chỉ cần anh ta nhíu mày, ắt là do cảm giác

đau đớn dị thường ở lồng ngực.

Nhưng Đặng Nghiêu không hề chau mày, vẫn cười hì hì đi ra cửa, vừa nói không sao, vừa đi ra khỏi căn phòng số một ở cuối hành lang, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt.

Lục Kiều Kiều chu miệng, rủa thầm trong bụng: “Con cáo già này, để xem tối nay ta lật mặt nạ của ngươi thế nào...”

Đặng Nghiêu vừa đi, Dương Phổ lại đến, kéo ba người bọn Lục Kiều Kiều sang nha môn phủ Thiều Châu.

Jack đi đằng trước nói chuyện với Dương Phổ, còn Lục Kiều Kiều lại kéo An Long Nhi đi phía sau.

“Long Nhi... xem phong thủy quan trọng nhất là xem cửa, phải đạt đến trình độ người chưa bước qua cửa đã biết ba phần sự việc rồi; nếu đang nói chuyện dở lại ra

ngoài đo cửa thì vừa nghiệp dư vừa mất mặt...”

Được Lục Kiều Kiều chỉ dẫn, An Long Nhi nhân lúc Dương Phổ đi đằng trước mải nói chuyện không để ý, liền móc la bàn ra đo phương hướng cửa lớn của nha môn

và chỗ thủy khẩu nơi nước chảy vào chảy ra trên phố.

Lục Kiều Kiều lại dặn: “Xem cửa lớn xong, phải nhớ rõ các chi tiết, phân tích ra một phương hướng đại thể, sau đó từng bước đi vào bên trong, quan sát từng sảnh

đường, phòng và bếp xem có hợp với phép tắc hay không, mỗi một góc có bố cục phong thủy tốt, đều sẽ tăng cường phúc lực cho bố cục chỉnh thể, nếu không tốt

đương nhiên sẽ sinh ra sát khí...”

Khi Lục Kiều Kiều và An Long Nhi chầm chậm đi vào hậu đường, An Long Nhi cũng đã nắm được tình hình đại khái của nha môn này.

“Nhớ kỹ, người ta tìm đến chúng ta, nhất định là có việc không giải quyết được; mày phải cân nhấc trong lòng, nhận rõ người ta có nghi nan ở đâu, mày có phương án

giải quyết hay không; đoán bệnh dễ, trị bệnh mới khó, vì vậy xem phong thủy thì dễ thôi, nhưng ứng cứu một bố cục phong thủy thì trong sách vở không dạy đâu, mày

cần phải vận dụng cho linh hoạt...”

An Long Nhi chăm chú lắng nghe, chốc chốc lại gật gù. Lục Kiều Kiều lại nói: “Đối phương cũng là tay lão luyện phong thủy, mày mới là đứa trẻ, ông ta sẽ không kỳ

vọng quá nhiều ở mày đâu; vì vậy chỗ nào không biết thì đừng cố, càng không cần nói dối, cứ bảo thẳng mình không biết là được, có thể những thứ mày học từ ông ta

dùng cả đời vẫn không hết đâu... Mày cứ gọi cô là cô, lai lịch gia môn với giá tiền thế nào để đấy cô đàm phán, không nhất thiết phải thu được tiền, mày cứ làm hết

sức là được rồi...”

Vừa nói chuyện vừa đi vòng vèo trong nha môn, bọn Lục Kiều Kiều mới nhận ra, nha môn này chỉ có cánh cổng nhỏ, chứ bên trong không hề nhỏ chút nào, đi qua

sảnh đường xử án vào bên trong, không ngờ phải qua hai tầng nội đình mới đến được hậu hoa viên, cũng là nơi ở của châu đồng đại nhân.

Hậu hoa viên nhỏ xíu, gọi là hoa viên cũng hơi miễn cưỡng. Chỗ nào có đất thì có cây cối, dưới gốc cây mọc đầy cỏ dại, chẳng có lấy một bồn hoa nào, cũng không có

cây cảnh gì cần người chăm sóc, chỗ nào không có đất thì được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Nơi này cùng lắm chỉ có thể có thể coi là một khoảng đất trống nhiều cỏ

mà thôi.

Xem nhà của một người, có thể nhìn ra nhân phẩm của người ấy, Lục Kiều Kiều thấy khu vườn này thì không khỏi cười thầm, vị châu đồng đại nhân này rõ ràng là một

lão già thông thái rởm.

Trong căn phòng bên cạnh hậu hoa viên có một ông lão gầy gò chừng hơn năm mươi bước ra, ông ta để râu ba chòm trắng xám, ăn mặc giản dị như một tú tài già.

Dương Phổ vừa thấy ông lão đã chắp tay thi lễ: “Phạm đại nhân, đây chính là mấy vị bằng hữu mà tôi có nhắc với ngài.”

Nói đoạn, y quay người lại giới thiệu với bọn Jack: “Vị này là châu đồng của phủ Thiều Châu, Phạm Trọng Lương, Phạm đại nhân.”

Phạm Trọng Lương trông không có vẻ già nua lụ khụ, mà hứng khởi chắp tay chào ba người, tiếng nói âm vang như chuông đồng: “Đã đợi các vị từ lâu... vị này chắc

là thần thám Tây dương Jack tiên sinh, đúng là tuổi trẻ tài cao! Tốt lắm! Cốt cách tinh kỳ, tướng mạo hiên ngang, vị này nhất định là Phong thủy tiểu đồng An Long

Nhi rồi! Ồ? An Kỳ Nhi cô nương chân mày đầy đặn, thần vận xuất chúng, nhất định là xuất thân danh môn, không phải người thường! Hoan nghênh hoan nghênh...”

Cả bọn không ngờ Phạm Trọng Lương lại sảng khoái cởi mở như vậy, đều lật đật vái chào đáp lễ.

Lục Kiều Kiều càng lấy làm bất ngờ, trong lòng thầm nhủ phen này phiền phức to rồi, không khéo lại bất cẩn tự chui đầu vào rọ của lão già này cũng nên.

Đặng Nghiêu ra khỏi phòng Lục Kiều Kiều, đi dọc hành lang, rẽ ngang về phòng mình.

Phòng y cũng ở tầng hai, cách phòng số một của Lục Kiều Kiều khoảng hơn mười phòng. Đây là một phòng lớn có cả sảnh và buồng ngủ riêng, bên trong còn có hai vị

đồng liêu cùng ở.

Y vừa bước vào liền xoay tay đóng cửa lại, hít vào mấy hơi khí lạnh, vừa ôm ngực vừa thở hồng hộc.

“Chậc chậc... ôi cha... đau chết đi được...” Đặng Nghiêu vừa kêu đau, vừa đi ra ghế, chống hai tay vào bàn ngồi xuống. Hai đồng liêu của y từ trong phòng đi ra, bọn

họ chính là hai trong năm vị Quan chính ở Khâm Thiên giáo Tử Cấm thành, Khoái Đao Thần Toán Lục Hữu, và Kim Lập Đức tinh thông thuật phong thủy.

Còn thân phận thực sự của Đặng Nghiêu, là truyền nhân của Thần Tiêu phái, Huyền Linh quan Tiêu Kiếm.

Từ năm năm trước, phủ Quốc sư đã bắt đầu tiến hành giám sát và khống chế các thầy phong thủy dân gian có tiếng khắp tỉnh Quảng Đông. Tiêu Kiếm thân là mệnh

quan triều đình, đương nhiên cũng được phủ Quốc sư bí mật điều động đến Quảng Châu, sắp xếp cho đối tượng để giám sát, đồng thời đổi tên giả là Đặng Nghiêu.

Trong năm năm, các thầy phong thủy dân gian ở Quảng Đông, bất luận là mở quán hành nghề hay ẩn cư nghiên cứu, đều bị phủ Quốc sư ghi vào hồ sơ, rồi giao cho

các quan viên phụ trách huyền học không ngừng sàng lọc và lôi kéo.

Đám lừa đảo lăn lội trên giang hồ kiếm cơm là những kẻ an toàn nhất, bọn họ nhanh chóng bị tìm hiểu và gạt bỏ, có thể tiếp tục yên ổn lừa tiền lừa sắc trong chốn dân

gian.

Nhưng các thầy phong thủy có chân tài thực học, người nào sẵn sàng phục vụ cho triều đình Đại Thanh đều được lôi kéo một cách có kế hoạch, kẻ nào không phục

tùng thì cũng nhanh chóng bị ám sát.

Những phong thủy sư không muốn bán mạng cho triều đình, lại có thể thoát khỏi truy sát đương nhiên không phải vì họ may mắn; bọn họ chẳng những kiêu ngạo bất

khuất, mà còn là những cao thủ chân chính tinh thâm huyền học, văn võ song toàn, đã trải qua vô số khảo nghiệm sinh tử. Trong số những phong thủy sư sống sót, có

người trốn khỏi Quảng Đông, không biết tung tích, cũng có kẻ gia nhập lực lượng phản Thanh, quyết liều một phen sống mái với triều đình. Đồng thời với việc truy sát

các phong thủy sư dân gian, phủ Quốc sư cũng tạo ra và tuyển lựa cho mình những đối thủ mạnh mẽ nhất, đây là hệ quả không thể nào tránh khỏi.

Khi nhận nhiệm vụ giám sát Lục Kiều Kiều, Đặng Nghiêu còn hoài nghi không biết có phải phủ Quốc sư đã nhận lầm đối tượng hay không, trong mắt y, Lục Kiều Kiều

chỉ là một khuê nữ nhà bên mười bảy mười tám tuổi đầu.

Lúc y chuyển đến ở cạnh nhà Lục Kiều Kiều, lại phát hiện cô gái này tuy tính tình lanh lợi, nhưng không có chí lớn, cả ngày chỉ xem bói cho người ta kiếm chút bạc

vụn mua thuốc phiện; buổi tối, cô không ra ngoài mấy, ngày nào cũng ngửi thấy mùi thuốc phiện thoang thoảng bay sang, rõ ràng là một con nghiện rất nặng.

Y không hiểu tại sao một hoàng hoa khuê nữ lại sống một mình giữa chốn trăng gió này, cũng không biết người nhà và lai lịch của Lục Kiều Kiều ra sao. Những lúc nói

chuyện phiếm, mỗi khi y hỏi đến, Lục Kiều Kiều đều lảng sang chủ đề khác. Đúng như y nói, nhà ai chẳng có chuyện khó nói, người ta là nữ nhi, đã không muốn kể,

Đặng Nghiêu tính tình đôn hậu cũng không tiện truy vấn thêm.

Trong tư liệu phủ Quốc sư giao cho y có ghi rằng cô gái này là phong thủy sư thuộc diện trọng điểm phải giám sát, về lai lịch chỉ ghi là người Giang Tây, ngoài ra không

có gì cả. Đối với một phong thủy sư, viết như vậy coi như không viết gì, bởi lẽ phong thủy sư trong thiên hạ lúc bấy giờ có quá nửa xuất thân từ Giang Tây, mà những

kẻ lừa đảo kiếm cơm, lại càng phải tự xưng mình là phong thủy sư Giang Tây.

Sống cạnh nhau hai năm, Lục Kiều Kiều đã qua lại thân thiết với vợ con Đặng Nghiêu, cũng thường sang nhà Đặng Nghiêu chơi, dần dần, y cũng thấy quý mến cô gái

trẻ này.

Đặng Nghiêu rất thích làm hàng xóm với Lục Kiều Kiều, cô khiến y có cảm giác rất thoải mái mỗi khi trở về nhà buổi tối. Y chưa từng lo lắng cô sẽ gây chuyện hay

liên hệ với đám phản tặc, mà phủ Quốc sư cũng chưa từng yêu cầu y chiêu an hoặc ám sát Lục Kiều Kiều, công việc dễ chịu như vậy cớ gì không vui vẻ thực thi chứ?

Lục Kiều Kiều tính tình lanh lợi hoạt bát, thích bày mấy trò mờ ám trêu chọc trẻ con, nhưng mấy đứa con y lại rất thích. Bọn chúng đã coi Lục Kiều Kiều vừa xinh đẹp

vừa tinh quái ấy như một người chị lớn, vừa thấy Lục Kiều Kiều đến nhà là cười khanh khách; có lúc y và vợ ra ngoài làm chút chuyện, còn đem con sang nhờ Lục

Kiều Kiều trông giúp. Chuyện này khiến Đặng Nghiêu có cảm giác như mình có thêm một cô con gái nữa.

Đầu tháng Tám, nhà Lục Kiều Kiều đột nhiên bị người ta đập phá, Đặng Nghiêu không trông thấy ai ra tay, nhưng y đương nhiên hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Y mau

chóng nhận được mệnh lệnh yêu cầu chuẩn bị sẵn sàng đi lên phía Bắc bất cứ lúc nào. Vợ và lũ con vẫn tiếp tục ở lại ngõ Hinh Lan, còn bản thân y thì phải ngày đêm

đợi lệnh.

Một tháng trước, khi tin tức Lục Kiều Kiều bắn chết quan viên của Khâm Thiên giám ở núi Kê Đề đến tai Đặng Nghiêu, y đã được một phen cả kinh thất sắc. Mấy

ngày sau, phủ Quốc sư điều động năm vị Quan chính, do Quốc sư trực tiếp dẫn đầu, theo dõi Lục Kiều Kiều đi về phía Bắc tới Giang Tây, y liền biết chuyện này không

phải tầm thường, bao năm nay, chưa từng có hành động nào lớn như vậy cả.

Sau đó, y lại hay tin Lục Kiều Kiều đột nhiên đổi hướng từ Thanh Thành ngoặt xuống phía Nam, bấy giờ Đặng Nghiêu mới biết cô gái nhà bên ấy không phải hạng

vừa, Lục Kiều Kiều đang sử chiêu Hồi mã thương, đâm một nhát vào nơi yếu nhất, đau nhất trong kế hoạch của phủ Quốc sư.

Khi đó, y nhận được lệnh hỗ trợ Tôn Tồn Chân theo dõi Lục Kiều Kiều, có lẽ Quốc sư cảm thấy Tôn Tồn Chân có thể bị đối phương cắt đuôi, muốn phái thêm nhân

thủ để đảm bảo việc giám sát Lục Kiều Kiều thêm chặt chẽ.

Mới theo dõi được hai ngày, y phát hiện Lục Kiều Kiều đặt bẫy Tôn Tồn Chân ở núi Song Long. Chuyện này khiến Đặng Nghiêu càng nhìn cô bằng con mắt khác.

Y không biết Tôn Tồn Chân là ai, y chỉ biết Lục Kiều Kiều không thể chết; một là vì y đã nhận được yêu cầu không giết Lục Kiều Kiều của Quốc sư; hai là y đã coi

Lục Kiều Kiều như con gái mình, cô có xấu đến mấy, y cũng chỉ coi như hơi điêu ngoa xảo quyệt mà thôi. Y giống như vị trưởng bối đã nhìn Lục Kiều Kiều trưởng

thành, không tin rằng cô lại có lòng dạ hại người.

Trong trận chiến ở đỉnh Phù Dung, sau khi nhận được lệnh hủy xác cấp tốc của Quốc sư, lại nhận thấy ông ta không chỉ rõ phải giết người, y liền là người đầu tiên xông lên làm nổ xác chết, hòng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hủy thi diệt xác, song phương đều có thể giảm thiểu thương vong; nhưng nguyên nhân lớn hơn là y không muốn phải xuất thủ tấn công Lục Kiều Kiều, vượt lên trước làm nổ tung xác chết Hồng lão gia là biện pháp duy nhất.

Lúc cho nổ xác chết, Đặng Nghiêu bị Jack bắn trúng, nhưng y cũng không căm hận đối phương. Trong cuộc chiến ác liệt như vậy, khó tránh khỏi có người thương vong, vốn dĩ không có gì để oán giận, quan trọng nhất là không hổ thẹn với đất trời, với lương tâm. Một là y không làm trái lệnh Quốc sư, cũng coi như không phụ hoàng ân, hai là y không cần xuất thủ xung đột trực diện với Lục Kiều Kiều, kịp thời trúng thương rút lui khỏi trận chiến âu cũng là chuyện tốt.
Bình Luận (0)
Comment