Nhìn dây câu bị kéo đứt, Lộ Hành Chu hậm hực cúi đầu nhìn xuống nước.
Một con rùa biển to như cái cối xay lặng lẽ trồi lên mặt nước. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của nó chằm chằm nhìn cậu, khóe miệng vẫn còn móc theo lưỡi câu của cậu.
Lộ Hành Chu thề, cậu thật sự thấy được ánh mắt trách móc từ con rùa biển này. Nhưng mà... cậu còn biết nói gì đây? Chỉ có thể xin lỗi thôi, dù rõ ràng là con rùa này tự ý ăn mồi người ta câu!
Cậu hạ ván đi xuống từ du thuyền, rùa biển cũng bơi lại gần. Nó thò đầu lên, Lộ Hành Chu tháo lưỡi câu xuống, ném cả đoạn dây ra luôn.
Sau đó cậu yên lặng đưa tay, nhỏ nước suối linh tuyền lên vết thương quanh miệng rùa. Không bao lâu sau, vết thương liền lành lại.
Lộ Hành Chu nghiêm túc nhìn rùa biển nói: "Tôi xin lỗi, vậy được chưa? Đừng dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi đâu có cố ý. Tôi đi câu cá, không phải câu cậu."
Rùa biển thanh âm vang lên: "Nhưng mà cá của cậu ngon quá."
Cậu nghẹn họng, không biết đáp lại làm sao. Cuối cùng nói một câu: "Cái này cũng là lỗi của tôi chắc?"
Rùa biển gật đầu, Lộ Hành Chu giơ tay lên, nghiêng đầu hỏi: "Cậu nhìn kỹ xem, đây là cái gì?"
Rùa biển ngó ngó nói: "Là tay của thú hai chân."
Lộ Hành Chu mỉm cười nhã nhặn nhưng đầy sát khí: "Cậu nói thêm câu đó nữa xem. Cái tay này sẽ đập thẳng lên đầu cậu, đến khi não rùa cũng tan nát."
Cậu xem ra đã hiểu, con rùa biển này đúng là... vô duyên vô cớ gây sự.
Rõ ràng cậu đi câu cá, con này tự ý cắn câu, thế mà còn quay sang đổ lỗi cho cậu? Đúng là đầu rùa thật rồi.
Rùa biển nhìn Lộ Hành Chu đầy ấm ức, như thể sắp khóc đến nơi. Lộ Hành Chu thở dài, lấy từ túi bên hông ra ít mồi cá trộn linh tuyền, đưa ra: "Chỉ có chừng này thôi đấy. Ăn là ăn, không được làm mình làm mẩy!"
Nhận được đồ ăn ngon, rùa biển lập tức vui vẻ, bắt đầu thưởng thức đầy sung sướng. Lộ Hành Chu nhìn mớ hàu bám và rong biển dính đầy trên lưng nó, cảm thấy ngứa ngáy cả người như thể chứng cưỡng ép dọn dẹp sắp phát tác.
Cậu lập tức lấy cái xẻng nhỏ, thừa lúc rùa còn mải ăn, vui vẻ bắt đầu cạo sạch từng mảng bám. Từng lớp hàu, rong rêu rơi xuống theo nhát cạo, khiến trong lòng Lộ Hành Chu trào lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ khó tả.
Lúc trước chỉ xem qua video, còn giờ tự mình ra tay, cảm giác thế nào ấy hả?
Lộ Hữu Sâm cũng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh. Hắn nhìn Lộ Hành Chu đang ra sức cạo hàu, trên mặt mang nụ cười lâng lâng như đang lên tiên. Nhìn thấy thế, tay hắn cũng ngứa ngáy khó chịu. Thật sự sướng đến vậy sao?
Rồi Lộ Hữu Sâm lật nhẹ con rùa biển, đưa tay ra: vươn tay nói; "Cho tôi thử với."
Lộ Hành Chu vẫn đang high vì hành trình dọn sạch rêu rong, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn Lộ Hữu Sâm một cái, sau đó đưa cái xẻng nhỏ qua: "Làm đi."
Lộ Hữu Sâm lập tức nhập cuộc, bắt đầu cạo từng mảng hàu, từng búi rong biển trên mai rùa.
Chờ rùa biển trên người đằng hổ cùng lục rêu cũng chưa lúc sau, hai người lộ ra vui sướng mỉm cười, đừng hỏi, hỏi chính là thực sảng.
Đến khi trên người rùa biển không còn chút bẩn thỉu nào, hai người cùng nở nụ cười sảng khoái, như thể vừa hoàn thành một kiệt tác.
Đừng hỏi vì sao cười, hỏi chính là: quá đã!
Ngay cả con rùa biển cũng vui không để đâu cho hết, vừa ăn vừa gật gù, cảm giác như vừa được đi spa một vòng. Không còn đống rác bám người, nó cũng thấy sảng dữ dội.
Lộ Hữu Sâm lại im lặng một lần nữa quăng cần câu. Không dám cầu kỳ, chỉ mong hôm nay đừng không quân nữa là đủ.
Hai người câu suốt nửa ngày, đừng nói cá, ngay cả một sợi lông cũng không dính! Lộ Hành Chu nằm vật ra ghế, nghiêng đầu nhìn sang anh ba, giọng u oán: "Thế này là hợp lý à? Không hợp lý tí nào! Tay em còn đang trong thời kỳ bảo dưỡng đó! Có thể đệ đơn khiếu nại không?"
Lộ Hữu Sâm khẽ giật cổ, gật đầu như trống bỏi: "Chuẩn, không hợp lý thật..."
Điều Lộ Hành Chu không biết chính là: Tất cả cá bị thu hút đến gần đều bị con rùa biển kia... dùng tuyệt kỹ xoay mai dọa chạy hết!
Hiện tại, chuyện hợp lý hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Kết quả mặt trời đã gần lặn, hai người bọn họ không câu được nổi một con cá nào.
Đúng lúc cả hai chuẩn bị thu cần, cam chịu số phận không quân, thì du thuyền khẽ rung nhẹ. Lộ Hành Chu ngó đầu nhìn ra, thì thấy một con rùa biển to tướng đang bơi tới, ngậm trong miệng một con cá điêu, giống như đang tặng quà cảm ơn. Không những vậy, nó còn thú tội rằng: Cá trong vùng này vốn nhiều lắm, nhưng tôi lỡ dùng mai rùa xoay một vòng nên tụi nó bơi hết.
Lộ Hành Chu cười. Cười... rồi tắt cười. Thật sự cười không nổi nữa. Chẳng lẽ mình không thể nghĩ ra chuyện này từ trước sao?!
Nhưng... con rùa trước mắt lại là động vật được bảo vệ, nên cậu đành hít sâu một hơi, tự nhủ không thèm chấp với mấy con vật sống dưới biển.
Ngoại trừ mấy loài to xác như cá voi, cá mập trắng, cá heo thì những sinh vật biển còn lại đầu óc đều xoắn như mì sợi.
Xem ở cá điêu phân thượng, hắn quyết định buông tha này chỉ rùa biển. Chấp với tụi nó... thật là phí lời.
Thôi, nể mặt con cá điêu, tha cho con rùa này một lần vậy.
Dù vậy, cậu vẫn ngứa ngáy tay chân, rất muốn đánh cho con rùa kia một trận ra trò. Lớn từng này rồi, mà chẳng hiểu chuyện gì cả!
Lộ Hữu Sâm thì từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cạnh, mặt mỉm cười như hoa xuân. Thật ra hắn cũng muốn ra tay, nhưng ngặt nỗi nếu hắn đánh thật, con rùa này chắc chắn đầu thai luôn, nên thôi, nhịn được thì nhịn.
Ánh chiều đỏ cam phủ khắp đường ven biển. Lộ Hành Chu và Lộ Hữu Sâm dắt theo cá điêu trở về bờ. Nói thế nào nhỉ cũng không tính là không quân nữa, dù sao vẫn có cá mang về.
Sau khi về biệt thự nghỉ ngơi dưỡng sức, hai người nhanh chóng đi ngủ sớm. Còn Thiểm Quang thì dẫn theo Hồ Thất chạy vòng quanh suốt một ngày, về đến nơi là ngoan ngoãn ngâm chân, rồi lăn vào ổ ngủ luôn.
Sáng hôm sau, Lộ Hành Chu mới vừa mở mắt đã muốn nhắm lại ngủ tiếp. Bên ngoài đã ồn ào tiếng gọi réo rắt. Lộ Hành Chu biết, các anh cậu đang giục mọi người lên đảo.
Đạo diễn Trần của chương trình Luyến Tổng là một đạo diễn trẻ, Nếu không trẻ thì sao dám liều lĩnh làm show kiểu này chứ. Lộ Hành Chu thay đồ xong, nhân viên tổ tiết mục trang điểm nhẹ cho cậu chỉ chỉnh lông mày và viền mắt một chút, vì da cậu vốn đã đẹp sẵn, không cần dùng kem nền hay phấn phủ gì cả. Tông da của cậu trắng đến mức chỉ hợp với màu trắng sáng nhất. Nhưng theo Lộ Hữu Sâm, thì cái tông da ấy nhìn vào giống như: Chết ba ngày rồi còn chưa tái mặt đến mức này đâu.
Chuẩn bị xong, Từ Nhược Khải bước tới chào cậu. Lộ Hành Chu nhìn người này nói; "Không phải đang trong kỳ học sao? Không đi học à?"
Từ Nhược Khải vuốt vuốt tóc, nói: "Tôi xin nghỉ rồi. Chuẩn bị đi du học nước ngoài..."
Lộ Hành Chu gật đầu. Ba mẹ của Từ Nhược Khải lúc trước cũng từng nói chuyện này với hắn. Chỉ là hắn từ chối thẳng thôi.
Vì hắn thật sự không quen nổi đồ ăn nước ngoài.
Dù nói là có tiền thì đi đâu cũng được phục vụ chu đáo. Nhưng ở trong nước thì vẫn thoải mái hơn, an toàn hơn và điều quan trọng là: Ra nước ngoài, sợ mình không kiểm soát nổi bản thân, bay nóc luôn...
Từ Nhược Khải thật ra cũng đến từ sớm. Chỉ là lúc đó Lộ Hành Chu còn đang ngủ.
Ở phía xa xa, một chiếc du thuyền đang lướt trên mặt biển. Camera và các thiết bị ghi hình đã được chuẩn bị đầy đủ.
Trong khoang du thuyền, họ đang phát sóng trực tiếp phỏng vấn các khách mời tham gia show.
Lộ Hành Chu ngáp một cái, ngay lúc đó, du thuyền cũng vừa cập bến. Người đầu tiên xuống tàu là Lộ Vân Nhĩ, Lộ Vân Nhĩ vừa thấy Lộ Hành Chu liền vèo một cái chạy tới, ôm chặt lấy cậu: "Chu Chu à! Anh nhớ em muốn chết luôn đó!!"
Lộ Hành Chu nhìn với vẻ đầy nghi hoặc, cho đến khi Khương Nhiên Thủy và Khương Nhiên Vũ, hai chị em cùng lúc bước xuống du thuyền, Lộ Hành Chu vẻ mặt hiểu rõ.
Lộ Vân Nhĩ ôm đầu, vẻ mặt đau khổ: "Chắc đầu óc anh có vấn đề thật rồi..."
【A, có khi nào là Khương Nhiên Vũ đang dùng phúc ngữ* để giả vờ tiếng lòng? Để tôi lên Weibo tra thử vài từ khóa đã.】
* Phúc ngữ: kiểu nói ám chỉ trong lòng, nội tâm, chỉ người tu luyện hoặc có năng lực đặc biệt mới hiểu được
Lộ Hành Chu âm thầm rút điện thoại ra tra cứu, còn Lộ Vân Nhĩ thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng Khương Nhiên Vũ là con riêng của cha mình hoặc con cháu thân thích nhà nào, vì nghĩ đến tiền lệ giống như Lộ Hành Chu từng nhặt về...
Kết quả, hắn quan sát kỹ lại thì phát hiện: Ngoài hắn ra, người khác đều có thể nghe được tiếng lòng của Khương Nhiên Vũ. Nhưng kỳ lạ là... Lộ Vân Nhĩ vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Vì những câu tiếng lòng của Khương Nhiên Vũ nghe như đang cố tình chỉ điểm quá rõ ràng.
Lộ Vân Nhĩ nhỏ giọng nói: "Anh hình như... nghe được tiếng lòng của Khương Nhiên Vũ rồi."
Điều quan trọng là: Tiếng lòng của Khương Nhiên Vũ phát ra quá dày đặc, Khác với Lộ Hành Chu, tiếng lòng của cậu chỉ có người nhà mới nghe được, còn Khương Nhiên Vũ thì ai cũng có thể nghe được.
Không thấy sao? Chị gái của cô ta sắc mặt trắng bệch kìa. Có phải da trắng bẩm sinh đâu? Là tức đến trắng cả mặt đấy.
Người xuống thuyền kế tiếp là Từ Nhược Vân và Triệu Thanh Y.
Lộ Hành Chu vừa nhìn thấy Triệu Thanh Y liền lập tức chuyển sang vẻ mặt cá chết không cảm xúc. Triệu Thanh Y thì tươi cười, vui vẻ vẫy tay chào mọi người. Lộ Hành Chu nhìn cô bằng ánh mắt vô ngữ không muốn tiếp chuyện. Triệu Thanh Y nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ tới nhìn chơi thôi! Cái suất tham gia ban đầu là của Triệu Hân, nhưng cô ta không đi, nên tôi... tới náo nhiệt một chút."
Triệu Thanh Y nhìn Khương Nhiên Vũ nói: "Cô gái đó... oán khí nặng thật đấy..."
Lộ Hành Chu gật đầu đồng tình. Không nặng sao được? Vì tình yêu mà tàn phá cả một đời, chết vì tình, rồi kéo theo biết bao oán hận chưa thể buông.
Ánh mắt của Lộ Hành Chu vẫn bình tĩnh, phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Triệu Thanh Y càng thêm xác định, người này quả nhiên là một đại thần chính hiệu. Bằng không, sao có thể giữ được vẻ bình thản như vậy?
Triệu Thanh Y nói: "Cô gái kia hình như... sẽ vô tình để lộ tiếng lòng ra ngoài. Ai ở gần mà không cẩn thận là nghe thấy hết."
Lộ Hành Chu hỏi: Vậy ngoài oán khí, cô còn nhìn thấy điều gì khác từ cô ta không?"
Triệu Thanh Y lắc đầu. Vấn đề này, cô thật sự không cảm nhận được gì thêm. Ngoài cái gọi là tiếng lòng, cô hoàn toàn không bắt được sóng gì khác.