Thiểm Quang hơi động đậy, một cái mông ụp xuống, chặn cứng Hoàng Cửu dưới thân. Hoàng Cửu bị đè ép đến mức không thể động đậy, còn chưa kịp ra tay đã quay đầu nhìn về phía đám đệ tử xuất mã, hét lên: " Các ngươi còn đứng đó làm gì?! Mau lại đây giúp ta!"
Đám đệ tử tụm lại thành một nhóm, từng người hai mặt nhìn nhau, không ai dám bước ra. Cái tên gan to nãi côn thì đã sớm lăn ra ngất xỉu.
Có một người gan lớn lắm định bước lên trợ giúp, nhưng liếc thấy Triệu Thanh Y đang xem náo nhiệt phía trên, lập tức khựng lại. Ai mà dám làm phiền lúc này, nàng mà tức giận thì không ai cứu nổi.
Bởi vì cô căn bản không quan tâm bên nào đúng, bên nào sai. Hồ Thất và Chu Chu là bằng hữu cực kỳ thân thiết của cô, thế là đủ rồi.
Cô vung tay lên, một lá bùa hiện ra. Phất nhẹ một cái, bùa tự cháy, một đạo kim quang xuất hiện. Đám đệ tử xuất mã bị kim quang bao phủ, hoàn toàn không thể cử động nổi.
Lộ Hành Chu chậc một tiếng, còn Phúc Bảo thì đã vù vù bay qua. Hồ Thất trừng đôi mắt nhỏ, hắn ngồi xổm xuống, tiểu đao đã vào vị trí.
Hoàng Cửu toàn thân đều không ổn, hắn hoảng loạn duỗi chân, giãy dụa:"Hồ Thất! Ngươi là đồ hồ ly điên! Ngươi muốn làm gì?!"
Hồ Thất cười hắc hắc, giọng nũng nịu pha chút âm hiểm: "Ta muốn làm gì? Đương nhiên là cho ngươi cảm thụ một chút cảm giác làm thái giám! Bổn tiên ra ngoài học nghệ, không phải cũng nên tìm ai đó để thử tay sao? Hoàng Cửu à, lúc ngươi tính kế ta, đáng lẽ nên nghĩ đến hậu quả rồi chứ!"
Trong tay hắn, tiểu đao loé lên ánh hàn quang. Hoàng Cửu nuốt nước bọt cái ực, rồi lập tức điên cuồng kêu to: "Ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Ta không nên làm thế với ngươi! Ta xin lỗi, ta bồi thường!"
Hồ Thất cười lạnh nói: " Nói nhiều vô ích. Đưa trứng ra đây!!"
Dứt lời, Hồ Thất không nói không rằng trực tiếp dùng vật lý gây tê Hoàng Cửu. Tiểu đao trong tay loé sáng, đám đệ tử phía sau đồng loạt hít hà một hơi, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào hiện trường.
Không phải chưa từng thấy động vật bị tuyệt dục, nhưng đây là tiên gia có thể giống sao?
Cho nên, dù sợ, ai nấy vẫn nhìn chằm chằm, mắt không chớp.
Dưới thân Hoàng Cửu truyền đến một trận đau nhức dữ dội. Hồ Thất xoát xoát hai nhát, rồi dùng sức ấn mạnh một cái...
Hai vật thể nhỏ màu đỏ lăn ra khỏi người Hoàng Cửu.
Hắn từ trong đai lưng móc ra một cái bình nhỏ, đó là nước suối Lộ Hành Chu đưa cho rồi nghiêm túc rưới xuống bên dưới một chút.
Giải phẫu hoàn tất.
Hồ Thất đứng lên, bụng nhỏ phập phồng, vẻ mặt đầy đắc ý, cười gian nói: "Giải phẫu thành công rồi!"
Triệu Thanh Y vỗ tay liên tục, vui vẻ khen ngợi: "Tiểu Thất ngầu quá đi!"
Hồ Thất vẫy vẫy bàn tay nhỏ, khuôn mặt thịt múp míp đầy vẻ khiêm tốn nói: "Là bác sĩ Bạch dạy tốt đó."
Hoàng Cửu cảm thấy cả người suy sụp. Nửa người dưới của hắn đã hoàn toàn mất cảm giác. Nhìn Hồ Thất đang đắc ý khoe khoang, hắn chỉ muốn phát điên.
Hồ Thất cười lạnh một tiếng, không nói lời nào liền bẻ miệng hắn ra, đổ thẳng một đống thuốc vào. Dù sao Hoàng Cửu cũng là đại tiên, thuốc mê không làm hắn ngất được, nhưng thuốc tê thì vẫn có tác dụng.
Hoàng Cửu lè lưỡi, ánh mắt đầy oán hận trừng Hồ Thất. Cả con chồn nằm bẹp trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Hồ Thất đúng là một con hồ ly giảo hoạt còn cố tình đem hai cái vật nhỏ kia đặt ngay ly của Hoàng Cửu, để hắn phải nhìn chằm chằm vào bảo bối của chính mình.
Hoàng Cửu tức đến muốn phát khóc, gào lên một tiếng rồi khóc thật.
Hồ Thất chống bụng đứng bên cạnh cười ha ha, vô cùng đắc ý.
Đám đệ tử xuất mã ánh mắt dần chuyển sang nhìn về phía thần tượng mà bọn họ cung phụng. Bọn họ sao lại cảm thấy thần tượng hình như đang tắt máy?
Ở nơi này, ngoài Hoàng gia, còn có cả người của Hồ gia. Lộ Hành Chu ngẩng đầu nhìn tượng Hồ Tam gia gia, thấy đôi mắt trên bức tượng hình như đang chớp?
【 A... nghe nói Hồ Tam thái gia và Hồ Tam thái nãi dạo này lại cãi nhau rồi. Hình như là vì Hồ Tam gia gia đem hết ngọc lộ của Hồ Tam nãi nãi ra uống, làm nàng tức muốn chết. Nhiều năm rồi không thấy Hồ Tam thái gia lộ mặt, mà hệ thống mới nâng cấp hình như lại có công thức ngọc lộ...】
Trong lúc khẽ meo meo lại gần xem kịch, ánh mắt của Hồ Tam thái gia đột ngột xoẹt qua, nhìn thẳng vào Lộ Hành Chu, tiểu tử này có công thức ngọc lộ?!
Đám Hồ gia đại tiên đang đứng coi kịch cũng lập tức bừng tỉnh. Trước đó họ còn bảo nhau, gọi mãi cũng chẳng thấy Hồ Tam thái nãi hay Hồ Tam thái gia xuất hiện, hóa ra là cãi nhau!
Hồ Tam thái gia hừ lạnh một tiếng, đám tiên Hồ gia xuất mã lập tức tản đi. Họ biết rõ mỗi lần thái gia bị tức lên là lại giận cá chém thớt đám hậu bối như họ, chẳng ai dám dây vào nữa.
Hồ Thất thì thở phào một hơi, tam thái gia vẫn ở đây, vậy thì không sao cả. Hắn chỉ vào Hoàng Cửu, ngồi xổm xuống, nghiến răng: "Mau gọi hai đệ đệ của ngươi tới đây. Nếu không... ta lại mổ tiếp đó."
Lộ Hành Chu mím môi, nhỏ giọng nhắc: "Có thể đưa trứng của hắn cho vợ cả hắn giữ hộ..."
Hoàng Cửu lập tức hét lên a a a a!! đầy thảm thiết. Dù bên dưới không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa, nhưng điều kiện tiên quyết là vợ cả hắn còn phải giữ lại đồ vật nguyên vẹn đã. Hắn rít qua kẽ răng: "Hồ Thất là hồ ly... nhưng ngươi thật không phải người! Đáng sợ quá, ngươi đúng là Hồ Thất mà!"
Lộ Hành Chu bĩu môi, cậu ghét bỏ nhìn Hoàng Cửu.
Nhưng xét thấy xung quanh còn rất nhiều đệ tử xuất mã đang nhìn, cậu đành không nói thêm nữa. Tuy nhiên, trong lòng vẫn âm thầm ghi nhớ, nếu có cơ hội thì hỏi tội Hồ Thất một thể cũng chẳng sao.
【Nói thật cho cậu biết, Hoàng Cửu năm xưa... Năm đó còn trẻ tuổi...Hắn đang trên đường xuống núi để báo ân, thì bất ngờ chạm mặt người vợ cả tương lai của mình. Khi ấy, hắn vừa mới hóa hình, tu vi còn nông cạn, diện mạo lại không tồi, ai ngờ bị người ta lừa bán vào tiểu quan quán, suýt chút nữa bị đào rỗng. Nếu không phải đúng lúc đó gặp được vợ cả, chỉ sợ đã không thể ra được.】
Hồ Thất nghe xong khoát tay, nhìn Hoàng Cửu, cười nhạt: "À, không ngờ ngươi còn có một quá khứ thế này à."
【Lúc đó Hoàng Cửu còn trẻ người non dạ, mới vừa hóa hình không bao lâu, đi xuống trần gian làm việc thiện, ai ngờ lại bị người bắt, phong khiếu, bán vào thanh lâu. Chỉ vì cái gương mặt đẹp mà suýt thành họa lớn. Không như vậy thì sao giờ hắn lại trở nên đa nghi thế này.】
Hồ Thất bật cười ha ha, vươn tay xoa đầu chó của Hoàng Cửu: "Đừng khóc lóc nữa, gọi luôn hai đệ đệ kia của ngươi lên đi. Một mình ngươi mất mặt không bằng ba người cùng mất, có phải đỡ quê hơn không?"
Hoàng Cửu suýt chút nữa lại khóc tiếp. Cái chuyện nhục nhã đó, ngoài vợ cả ra thì không ai biết cả. Sau này hắn định quay lại tìm người tính sổ, nhưng cái tiệm kia đã biến mất, nên hắn đành chôn kín trong lòng.
Mẹ nó! Giờ cái tên nhân loại này lại lôi ra giữa đám đông thế này, nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào sống nữa chứ?!
Hoàng Cửu ánh mắt đen lại, lập tức chuyển trạng thái hắc hóa. Đã thảm tới mức này, vậy mấy đứa đệ đệ cùng tính kế Hồ Thất với hắn cũng đừng mong được yên.
Hắn ngao ngao kêu một tiếng, gọi lớn Hoàng Thâm Hoàng Thiển. Theo làn khói trắng cuồn cuộn, hai con chồn xuất hiện.
Hồ Thất không nói nhiều, hô lớn: "Thiểm Quang, lên!"
Hắn lao tới như hổ đói vồ mồi, trực tiếp đè bẹp Hoàng Thiển xuống đất, còn Thiểm Quang thì đè Hoàng Thâm nằm úp sấp, không nhúc nhích được.
Hoàng Thâm và Hoàng Thiển mới chỉ vừa nghe thấy giọng cửu ca liền vội vã chạy tới, ai ngờ vừa ló mặt đã bị đánh úp, đè bẹp dí thành bánh chồn.
Hả? Cái tình huống quỷ gì vậy?!
Hoàng Cửu nhìn đám đệ đệ nhà mình bị áp đảo, ánh mắt trở nên bình tĩnh lạ thường, biểu cảm cũng hư ảo mông lung. Thôi vậy, mất mặt thì mất luôn một thể, về nhà còn có thể méc tổ tông!
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, tiếp tục xem kịch. Hồ Thất chổng mông, nhét vào dưới người Hoàng Thâm một viên thuốc. Hoàng Thâm vựng vựng hồ hồ, nằm bẹp dí dưới đất, mất luôn khả năng phản kháng.
Lộ Hành Chu chống cằm nhìn, bên cạnh Thiểm Quang vẫn nghiêm túc đè chặt Hoàng Thiển.
Hồ Thất từ từ thở ra một hơi dài, chống tay lên eo tròn trĩnh của mình nói: "Mệt muốn chết! Chờ ta đi khử độc cho con dao cái đã."
Lộ Hành Chu tấm tắc hai tiếng đầy cảm khái. Bên kia, Hoàng Thiển vẫn còn đang giãy giụa kêu gào: "Cái gì đây!? Tại sao lại như vậy!?"
Một đệ tử xuất mã bị kẹt bên rìa, nhỏ giọng giải thích cho vị đại tiên nghe sơ tình hình. Hoàng Thiển nghe xong, đồng tử co lại dữ dội. Hắn quay đầu nhìn về phía cửu ca nhà mình rồi lại nhìn hai vật nhỏ đáng sợ nằm ngay trước mặt cửu ca.
Chết tiệt, hắn đột nhiên cảm thấy chỗ đó lạnh lạnh. Tuy bọn họ không phải người, nhưng là giống đực, đã hóa hình, là tiên hoàng đàng hoàng! Cảnh tượng trước mắt này thật sự quá mức kh*ng b*!
Hoàng Thiển suýt thì sụp đổ, nhưng hắn không động đậy nổi. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hồ Thất, cái bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn phía sau với cái mông lắc lư kia hận không thể đá bay hắn đi luôn cho rồi!
Hắn cắn răng, giương đầu lưỡi cắn mạnh, hắn muốn phát tín hiệu cầu cứu về cho Hoàng gia thái gia!
Nhưng, liệu có truyền ra được không? Không. Bởi vì Hồ Tam thái gia hiện đang ngồi ở đây luôn rồi.
Đông Bắc ba đại tiên, thống lĩnh toàn bộ tiên gia, chính là ba người: Hồ Tam thái gia, Hồ Tam thái nãi và Hắc Mụ Mụ.
Hồ Tam thái gia là người tính tình vui vẻ phóng khoáng, thích uống rượu, mà mê nhất chính là ngọc lộ mà Hồ Tam thái nãi ủ riêng.
Chỉ tiếc là công thức ngọc lộ đã thất truyền từ lâu. Số còn lại chỉ có vài bình, mà cái bình cuối cùng cũng bị ông không nhịn nổi mà uống trộm mất. Từ đó đến nay, Hồ Tam thái nãi giận đến mức chẳng thèm liếc ông lấy một cái.
Lần này vốn chỉ định đến xem náo nhiệt, ai ngờ lại nghe thấy có một tiểu tử nói có công thức ngọc lộ. Hồ Tam thái gia lập tức quyết định làm người tốt một phen.
Dù sao thì, lũ tiểu bối này cũng chỉ đang chơi đùa, có mất gì đâu? Hồ Thất còn suýt chết, giờ đã quay lại, đè mấy tên kia xuống đánh cho một trận cũng chẳng có gì quá đáng.
Tiên gia có tiên quy: đã đánh cược thì phải chịu thua. Chỉ cần còn giữ được cái mạng, thì chuyện gì cũng có thể tính sau.
Hồ Thất nhe răng cười, ánh mắt đầy hung ác, chính thức bắt đầu ca mổ thứ hai.
Đợi đến khi giải phẫu hoàn tất, Hồ Thất cảm thấy bản thân như thăng hoa. Trên đầu hắn bốc lên một làn khói trắng mỏng, thân thể hắn phồng lên một chút, chính thức từ tam đầu thân tiến hóa thành ba phẩy năm đầu thân.
Tam đầu thân là cách chơi chữ theo văn phong gốc, thường chỉ hình dáng nhân vật nhỏ bé, kiểu 3 đầu người = 1 thân thể. Nâng lên 3.5 là kiểu đùa rằng: mình lớn mạnh, trưởng thành hơn sau khi hành xử bá đạo.
Hồ Thất chớp chớp mắt, có chút mơ hồ nói: "Ta đột phá?"
Đằng sau, ba con chồn đang nằm rạp dưới đất, toàn thân đau đớn trong lòng đầy oán khí.
Tốt lắm, rất tốt, quá tốt! Dám dùng trứng của tụi ta để đột phá tu vi hả? Việc này không thể để yên!!
Hồ Thất vung tay cởi áo, xắn tay áo lên, từng đứa từng đứa một, hắn đặt "vật nhỏ" của tụi nó ngay trước mặt bọn chúng, khoanh tay cười ha hả, lớn tiếng tuyên bố: "Từ nay về sau, Hồ Thất ta mới là nhất điểu!!"
Nhất điểu là cách chơi chữ: có thể hiểu là chim to nhất, đỉnh nhất, hoặc đầu đàn tùy hoàn cảnh.
Hoàng Cửu nằm dưới đất, miệng ríu rít phun ra một chuỗi âm phù loạn xạ, không nghe rõ câu nào chỉ thấy răng nanh nghiến chặt, vẻ mặt như muốn chửi cả dòng họ nhà Hồ Thất.
Lộ Hành Chu nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên đánh giá: "Mắng cũng tục thật đấy."
Ngay lúc không khí đang hỗn loạn, Hoàng gia thái gia cuối cùng cũng thong thả xuất hiện. Vừa bước vào, ông suýt nữa thì tức tới hộc máu.
Nhìn ba đứa cháu có thể căng mặt giữ thể diện dòng họ của mình...
Bị thiến sạch trơn?!
Hoàng thái gia hít một hơi thật sâu, cố gắng an ủi bản thân: Không sao, không sao, dù gì tụi nó cũng già rồi, không có thì thôi, sống được là tốt rồi. Cùng lắm về lại luyện tiếp...
Dù gì cũng là tu tiên, sợ cái gì!
Bên này, Hồ Thất đã thu lại gói nhỏ của mình, vẻ mặt tươi rói như vừa được tăng lương trúng số. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại liếc nhìn một vòng hiện trường như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật của chính mình.
Hoàng gia thái gia liếc mắt nhìn về phía tượng thần trong miếu, à không là nhìn qua Hồ Tam gia thấy người kia cũng đang ở đây, thở dài một tiếng rồi chậm rãi hiện thân.
Ông nhẹ giọng nói: "Tiểu Thất, giận thì cũng giận rồi, đánh thì cũng đánh rồi, bỏ qua cho tụi nó đi."
Hồ Thất chống eo, hừ lạnh: "Hừ! Ta suýt thì chết ngoài kia đó!!"
Hoàng thái gia nhìn tiểu hồ ly mũm mĩm trước mặt, ánh mắt mềm lại, đột nhiên trong lòng không đành, rõ ràng là đang giận nhưng vẫn đáng yêu thế này. Ông ngồi xổm xuống, dịu dàng xoa đầu Hồ Thất, giọng điệu lập tức cao vút: "Vậy Tiểu Thất muốn sao đây~~?"
Hồ Thất lập tức rùng mình, cả người nhảy dựng lên như bị sét đánh, lui về sau mấy bước, mặt đầy phòng bị: Cái gì vậy!? Hoàng gia lão nhân phát điên rồi sao!?
Lộ Hành Chu đang ngồi bên cạnh cũng ngồi thẳng người dậy, nhịn không nổi ho khan hai tiếng, suýt thì cười sặc tại chỗ.
【 A... Chuẩn rồi. Đội quân đoàn sủng con nít tuy đến muộn nhưng cuối cùng cũng có mặt. Chỉ cần nhìn thấy vai chính đáng yêu một chút, mấy ông lớn này đều không tự chủ được mà đổi tông giọng, bắt đầu như dỗ con...】
Hồ Thất chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lộ Hành Chu, ánh mắt tuyệt vọng. Lộ Hành Chu thì che mắt nín cười, chỉ khẽ gật đầu xác nhận đúng là thế đấy.
An Nguyễn, vai chính nguyên bản mở mắt ra, khẽ ưm một tiếng, âm thanh mềm nhũn run rẩy, mang theo vài phần sợ hãi: "Tôi... sao lại thành thế này?"
Hoàng gia thái gia cũng vừa nghe thấy lời Lộ Hành Chu nói, trong lòng một trận run rẩy. Tiếng nha ma quỷ dị trong miệng hắn vừa rồi chính là do hắn vô thức phát ra, dọa cả chính mình dựng tóc gáy.
Không phải chứ!? Ông đây sao lại kẹp giọng ra cái kiểu đó?! Thế quái nào mà thành giọng nũng nịu được!!
Cái gọi là đội quân đoàn sủng con nít là thứ quỷ quái gì vậy!?
Phía bên kia, Hồ Tam thái gia cười đến sắp chết lâm sàng, ngồi xổm xuống ôm bụng cười lăn. Cái này đúng là chết vì vui vẻ thật sự.
Ha ha ha! Không ngờ lão Hoàng ngươi còn có tiềm chất kẹp giọng nha!
Hoàng gia thái gia cũng là lão hữu của ông, bây giờ nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi, ông càng cảm thấy đáng tiền!
Lộ Hành Chu ngáp một cái, còn chưa kịp nói gì, Hồ Thất đã biến hình thành tiểu hồ ly, bay nhào vào lòng cậu, nức nở thảm thiết: Tôi không muốn sống nữa!! Nếu thành ra như vậy... tôi không muốn sống nữa!!!
Triệu Thanh Y thì cười đến ngửa nghiêng, thiếu điều gục xuống đất lăn lộn, chỉ vào mặt Hoàng gia thái gia mà cười muốn nội thương. Vẻ mặt kia, buồn cười đến mức viết thành truyện cũng không ai tin!
Mặt mũi Hoàng thái gia rõ ràng cũng không giữ nổi, vừa xấu hổ vừa khó chịu. Ông vung tay áo, trực tiếp dẫn theo ba cái nằm thi mất trứng nhà mình biến mất trong chớp mắt.
Trước khi đi, còn mơ hồ nghe thấy ông lẩm bẩm đầy oán trách: "Hỏng rồi, giờ là thành ra kịch bản quậy chung rồi..."
Lộ Hành Chu không nhịn được nữa, cười ha ha phá lên tại chỗ.
Hồ Thất cũng cười đến chảy cả nước mắt. Nhưng rồi hắn ngồi xổm lại, nghiêm túc hỏi nhỏ: "Này, vai chính nguyên bản nằm bên kia kìa, ta có nên thử nhập lại hay không?"
Lộ Hành Chu khẽ thở dài. Không còn cách nào, nếu vai chính là người bên mình, cậu còn có thể áp chế được luồng quang hoàn vai chính kia. Nhưng nếu không thân quen thì...
Áp không nổi!
Mà bây giờ tình huống rõ ràng là không ổn rồi!
Là một mãnh nam chính hiệu, Hồ Thất đương nhiên không thể nào chấp nhận chuyện mình biến thành một người nũng nịu gọi mẹ. Lại càng không thể tiếp thu nổi cái tình huống vừa rồi. Hắn lập tức quăng mình nhào thẳng về phía vai chính mà kết quả là vai chính nhỏ gầy yếu ớt của chúng ta hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Còn Hồ Thất thì lại trở nên... càng đáng yêu hơn.
Lộ Hành Chu nga một tiếng khoát tay, nói: "Xong đời rồi, dung hợp càng lúc càng sâu. Tiểu Thất, cậu nhẫn nhịn chút đi, coi như số mệnh."
Cậu đứng dậy, Thiểm Quang ngậm sợi dây thừng chạy lạch bạch tới. Lộ Hành Chu nắm lấy dây, vừa kéo vừa quay đầu nhìn Hồ Tam thái gia, vị thần tượng lừng danh đang khom người cúi chào một cách cung kính.
Phần còn lại thì mặc kệ bọn họ.
Hồ Tam thái gia xem như đã hoàn thành việc lớn của lão nhân gia, vui vẻ hớn hở mà thu dọn hiện trường. Những đệ tử được lệnh xuất mã cũng quên bẵng chuyện xảy ra vừa rồi. Nhưng mà các vị tiên gia mà họ cung phụng thì chưa quên đâu nha.
Kết quả là cả giới tiên gia Đông Bắc đều lan truyền câu chuyện bi thảm của ba huynh đệ nhà họ Hoàng.
Cùng lúc đó, những ai từng chọc giận Hồ Thất cũng bắt đầu tự giác thu liễm, ngoan ngoãn cụp đuôi làm tiên.
Nói thật nhé, Hồ Thất vốn đã không phải kẻ dễ chọc. Giờ thì hay rồi, đi ra ngoài một chuyến, quay về lại càng phát rồ hơn. Mà cái người chủ nhân của hắn, Lộ Hành Chu ấy, cũng chẳng khá hơn là bao. Nghe đồn, toàn bộ những thói hư tật xấu đều là do cái nhân loại kia dạy ra! Thử hỏi, thế này thì còn phát rồ đến đâu nữa cơ chứ?
Và thế là truyền thuyết mới nhất trong giới tiên gia: Ác ma Hồ Thất và con người yêu nghiệt của hắn.
Chỉ là Hồ Thất và Lộ Hành Chu hoàn toàn không biết những lời đồn đó. Lúc này, hệ thống thương thành của họ vừa được cập nhật thành công trong lúc Hồ Tam thái gia xuất hiện. Hồ Thất đang vội đi tìm nguyên liệu để thử công thức ủ rượu mới mà công thức này chính là do Hồ Tam thái gia đích thân xác nhận đó nha!