Sau khi giải quyết xong chuyện chính, Hồ Thất thật sự rất sảng khoái. Về tới Ngụy gia, vừa đúng lúc Lộ Vân Nhĩ bước lên sân, ai oán nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Các người đi đâu vậy hả?"
Lộ Hành Chu đang ôm Hồ Thất, tay kia vuốt vuốt đầu chó của Thiểm Quang ở bên cạnh, lười biếng đáp: "Đi tìm bãi diễn. Nhìn một chút hiện trường biểu diễn y học sống động của Hồ Thất."
Lộ Vân Nhĩ ngồi xuống bên cạnh, Triệu Thanh Y thì bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho anh nghe hết chuyện buổi sáng. Phải nói, văn hóa xuất mã thỉnh thần bên này đúng là rất có nhịp điệu và vận luật.
Lộ Vân Nhĩ nghe đến choáng đầu, gục luôn lên bàn, bĩu môi nói: "Anh cũng muốn đi xem."
Hồ Thất nhảy phốc lại gần, vỗ ngực đảm bảo:
"Chuyện nhỏ! Đợi bên này xong, tôi dẫn các người đến địa bàn của tôi chơi một chuyến."
Lộ Vân Nhĩ nghe xong thì bắt đầu chờ mong, Triệu Thanh Y cũng không giấu được hứng thú. Dù sao cô là chính thống truyền nhân Đạo gia, đối với hình thức xuất mã thỉnh tiên kiểu Shaman này vẫn còn khá tò mò.
Bên này, đại tiên và yêu không giống nhau. Con đường họ đi là công đức chi đạo dùng tu hành bản thân mà thông linh với trời đất, từ đầu đã là tiên khí đứng đắn.
Còn yêu, dù có cố đến mấy, trước khi thành tiên thì mãi mãi vẫn là yêu.
Điều quan trọng nhất là thế giới bây giờ đã không còn cái gọi là thăng tiên nữa. Triệu Thanh Y tu đạo là để bắt yêu tróc quỷ, chứ không thể kéo dài tuổi thọ, càng không thể thành tiên, cũng chẳng có bí kíp tu luyện trường sinh gì cả.
Bằng không, Lộ Hành Chu đã sớm đích thân đi tìm rồi.
Ngụy Diên và Mạc Chiêu Hựu cũng vừa xuống nhà. Tiệc đính hôn sẽ bắt đầu vào ngày hôm sau. Lộ Kỳ Dịch sẽ đến Ngụy gia để chính thức gặp cha mẹ vợ của Ngụy Diên, mà ở Ngụy gia nhà cũ lúc này cũng chỉ còn vợ chồng Ngụy Diên ở lại.
Buổi tối, họ dẫn theo Lộ Hành Chu và mọi người đi trải nghiệm văn hóa tắm suối địa phương. Phải nói chứ, Lộ Hành Chu cảm thấy thư giãn thật sự mấy cái này đúng là nên thử một lần.
Ban đầu, cả nhóm định tối nay sẽ rút về khách sạn Lộ gia, nhưng Ngụy Diên chịu đâu có nổi. Khó khăn lắm bạn bè mới đến một chuyến, vậy mà lại để họ đi ở khách sạn, thế còn ra thể thống gì!
Thế là anh trực tiếp kéo Lộ Vân Nhĩ đi, chà rửa linh hồn một trận.
Cuối cùng, đêm đó mọi người vẫn nghỉ lại tại nhà cũ Ngụy gia.
Lộ Hành Chu vừa mới nhắm mắt được một lúc, thì một cơn gió mát thổi lướt qua. Cậu mở mắt ra, trước mắt là một con con đường nhỏ yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt. Lộ Hành Chu cúi đầu, mắt cá chết, còn Hồ Thất thì cười lấy lòng với cậu.
Xem ra... Quỷ Vương kia tỉnh rồi.
Trên đầu, ánh đỏ mờ mờ chiếu xuống. Một chiếc kiệu đỏ được tám người khiêng từ xa xuất hiện. Lộ Hành Chu nhìn kỹ, người khiêng kiệu kia thực ra không thể gọi là người.
Đó là vật bồi táng của Quỷ Vương.
Không giống mấy người giấy làm cho có lệ, mấy người này mặc áo sa mỏng đen tuyền, mặt mũi tinh xảo đến hoàn mỹ, nhưng ánh mắt thì trống rỗng, không mang theo chút thần thái nào rõ ràng là vật chết.
Tấm mũ dài rủ xuống châu liên, đầu ngón chân vừa chạm đất, chiếc kiệu kia liền dừng lại trước mặt Lộ Hành Chu và Hồ Thất, như thể bị một cơn gió nhẹ mang đến rồi dừng ngay đó.
Hồ Thất nhìn hết thảy với vẻ bực bội, hắn nhỏ giọng hỏi: "Chu Chu, tôi có thể đánh chết bọn họ không?"
Lộ Hành Chu liếc hắn một cái, giọng bất đắc dĩ: "Ngẫm lại Hoàng gia thái gia đi. Mặc kệ cậu mạnh đến đâu, trước mặt Quỷ Vương, vẫn bị dẫn đi như thường."
Hồ Thất lập tức ngậm miệng. Một tràng cười thanh thúy vang lên, từ phía xa bay tới một bé gái xinh xắn như búp bê, cười khúc khích tiến đến trước mặt Lộ Hành Chu, ngọt ngào nói: "Tân nương, mời lên kiệu."
Lộ Hành Chu nhìn nữ đồng, miệng méo xệch, xấu hổ cười cười nói: "Cái đó... có thể nhầm rồi, ta không phải tân nương. Cái này nè, mới đúng."
Cậu vừa nói vừa kéo Hồ Thất đang ôm chặt lấy chân mình ra làm minh chứng. Nữ đồng há miệng, cười đến toét tận mang tai, rồi dần dần thu lại vẻ tươi cười, nhẹ nhàng lơ lửng lên cao, đến khi ngang tầm mặt với Lộ Hành Chu, rõ ràng là hoàn toàn không để ý đến Hồ Thất đang dán chặt dưới chân cậu.
Nhìn thấy một mỹ nam tuấn tú tinh xảo đứng trước mắt, cô bé liền mặc định: Đây chính là tân nương của Quỷ Vương.
Chỉ là... Nữ đồng nghiêng đầu, ánh mắt bắt đầu dời xuống dưới chân Lộ Hành Chu. Emmmm...Cái sinh vật nhỏ kia, đúng là có dáng vẻ mềm mại đáng yêu, tinh xảo vô cùng. Nhìn thôi cũng khiến người ta nhịn không được muốn ôm lấy, vò nắn một cái.
Nhưng mà... có phải hơi kỳ không? Tân nương này hình như còn thấp hơn cô bé một chút? Ngay lúc đó, nữ đồng nhẹ nhàng rơi mũi chân xuống đất, cái mũi nhỏ khẽ động một cái.
Một tiếng hét chói tai vang lên: "A!!! Đây là hồ ly!!!"
Nữ đồng trừng mắt, không thể tin nổi mà nhìn Hồ Thất. Tân nương của Quỷ Vương nhà nàng sao có thể là một con hồ ly?! Nhà nàng đại nhân còn dị ứng với lông thú kia mà!
Chưa từng nuôi nổi một con vật nào có lông cả dù là lúc còn sống hay đã chết chỉ cần vừa chạm vào động vật có lông là hắt xì liên tục không ngừng!
Càng nghĩ càng tức, gương mặt nhỏ nhắn ban đầu còn thanh tú đáng yêu bỗng trở nên méo mó, dữ tợn. Miệng của nữ đồng bắt đầu toác rộng, để lộ hàm răng răng cưa đáng sợ, đôi mắt biến thành một màu đen tuyền không đáy, tóc dài xõa tung phiêu đãng trong không trung như có gió thổi. Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Lộ Hành Chu, nghiến răng gằn giọng: "Ngươi đùa ta đúng không?!"
Lộ Hành Chu không có vẻ gì là sợ hãi, mắt còn sáng rỡ lên một chút. Hắn ngồi xổm xuống, chọc chọc bụng Hồ Thất, cười nói: "Ngươi nói xem, có giống kịch bản tiểu nữ quỷ trong phim không?"
Hồ Thất vốn đang muốn ra tay cũng ngẩn ra, động tác dừng lại. Hắn chớp mắt mấy cái, cẩn thận nhìn lại nữ đồng kia. Đúng thật, giống một trong mấy ngọc nữ người giấy từng thấy...
Hồ Thất gật gù, giơ ngón tay cái lên khen: "Xác thật giống, giống cực luôn."
Lộ Hành Chu cười càng vui vẻ: "Mang về!"
Lông dê không vặt thì phí, kiểu gì cũng phải tận dụng được chút gì chứ!
Nữ đồng giận đến run người, nhưng lại không dám động thủ. Lỡ đâu khiến đại nhân nhà mình nổi giận, thì tiêu đời là cái chắc. Nhìn hai người trước mắt. một người ngồi xổm, một con hồ ly bụng tròn chẳng chút sợ hãi gì, ngược lại còn có vẻ muốn nhét cả cô ta vào bao tải đem đi... Cô ta hít sâu một hơi, từ trong lòng móc ra một sợi chỉ đen, cười lạnh: "Tuyến này sẽ chỉ dẫn vị trí của tân nương thật sự."
Sợi chỉ đen trong tay nữ đồng nhẹ nhàng phiêu động giữa không trung, chậm rãi lượn vòng, trong ánh mắt chờ mong của cô ta... nó cứ thế, từ từ... rồi dừng lại trên người Hồ Thất.
Chính xác là ngay trên cái bụng tròn vo của Hồ Thất.
Nữ đồng hét lên một tiếng chói tai đầy tuyệt vọng. Cô ta thật sự không tài nào chấp nhận nổi kết quả này.
Một con hồ ly. Lại còn bụng tròn như vậy. Mà lại là tân nương của Quỷ Vương?! Cô cảm giác mạng nhỏ của mình chắc không giữ được lâu nữa rồi.
Lộ Hành Chu nhìn cô ta, ánh mắt đầy vẻ đồng cảm. Còn Hồ Thất thì đắc ý cười toe toét.
Nữ đồng nhìn chằm chằm Lộ Hành Chu, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng phải đi theo!"
Lộ Hành Chu chẳng hề bận tâm, gật đầu một cái, bế Hồ Thất lên thản nhiên bước lên kiệu.
Vừa lên kiệu, bên cạnh lập tức xuất hiện mấy bóng mờ kỳ dị, chúng có cái cổ dài ngoằng, thân người, nhưng khuôn mặt trên cổ lại mang hình dáng rắn.
Trong tay chúng cầm loa và khi Lộ Hành Chu vừa yên vị, chúng liền bắt đầu thổi nhạc.
Âm nhạc vang lên, vừa vui mừng rộn rã, lại vừa âm u kỳ quái đến rợn người.
Chiếc kiệu bắt đầu chuyển động.
Trong lúc ấy, Lộ Hành Chu ngồi bên trong, mắt đảo một vòng, cẩn thận quan sát hai bên đường. Ở phía trước, nữ đồng đang tung những tờ tiền âm phủ đỏ trắng đan xen, trải thành một con đường mở lối.
Cái bầu không khí này phải nói là quá tuyệt!
Lộ Hành Chu lập tức bắt đầu ghi nhớ trong đầu từng chi tiết một. Tiếc là bây giờ hắn đang ở trong mộng, không thể nào rút sổ tay từ không gian mang theo ra để ghi chép lại.
Sở dĩ cậu không hề sợ hãi, cũng bởi vì cậu rất rõ, bọn họ đang ở trong mộng, giấc mơ của Hồ Thất. Cậu chỉ là bị kéo vào theo mà thôi.
Tôi mẹ khiếp, ở trong giấc mơ của chính mình mà còn để cho các người bắt nạt được à?
Tương tự, mộng của Hồ Thất cũng vậy thôi.
Chỉ cần cậu không sợ, thì không có gì trong mộng có thể làm cậu bị thương.
Kiệu dừng lại trước một tòa phủ đệ lớn, toát ra khí thế cổ xưa, u tối mà áp lực. Giọng nữ đồng vang lên sắc lẹm: "Tân nương, xuống kiệu!"
Lộ Hành Chu bế Hồ Thất bước xuống, vừa đặt chân xuống đất, ánh mắt lơ đãng liếc qua nữ đồng kia. Chỉ một cái liếc, ánh nhìn mang theo hàm ý sâu xa đã khiến cô ta giật mình, rụt cổ co người lại.
Trên đường đi đến đây, cô ta cũng đã bắt đầu hoang mang. Quả thực, việc này, đúng là hơi sai sai. Thiếu niên trước mắt này tuy rất đẹp, nhưng rõ ràng không phải gu của đại nhân nhà cô.
Người mà đại nhân thích rõ ràng là cái sinh vật đang nằm trong lòng thiếu niên đó kia kìa!
Nhưng là một kẻ ti tiện lại còn là hồ ly lại có thể..
Lộ Hành Chu bước xuống khỏi kiệu, trên người cậu là một bộ hỉ phục đỏ rực.
Trên đầu còn phủ một tấm khăn voan đỏ thẫm.
Lộ Hành Chu tặc lưỡi một tiếng, bắt đầu nghiên cứu bộ hỉ phục trên người chính là y phục táng theo Quỷ Vương năm đó, được phục dựng hoàn toàn nguyên mẫu.
Lần này đến đây, Lộ Hành Chu vốn mang theo một ý niệm, đó là phải cảm nhận cho thật rõ ràng bầu không khí nơi này. Sau này lúc quay phim điện ảnh, cậu có thể dựa vào trải nghiệm lần này mà phục dựng bối cảnh chân thật hơn.
Cậu cũng không định cướp công Quỷ Vương, ngược lại còn chuẩn bị cho hắn một chỗ tốt chính là đến lúc chết, sẽ để hắn chết cho gọn gàng, dứt khoát một chút.
Vừa bước vào đại môn, một luồng nước chảy nhẹ nhàng cuốn tới, cậu liền bị đẩy thẳng vào tân phòng, ngồi ngay ngắn trên giường cưới. Cậu vén khăn voan lên, liền thấy chính mình đang ngồi trên chiếc giường lớn.
Lại cúi đầu nhìn Hồ Thất đang nằm gọn trong lòng mình.
Lộ Hành Chu nhướng mày hỏi: "Chuyện gì đây?"
Hồ Thất cười lấy lòng nói: "Tôi vừa mới nằm yên chuẩn bị ngủ thì cảm giác có người muốn kéo tôi vào mộng cảnh, tôi theo bản năng ôm chặt lấy chân cậu..."
Lộ Hành Chu thở dài nói: "Cho nên tôi bị kéo vào theo?"
Hồ Thất gật đầu lia lịa.
Lộ Hành Chu không nói gì, chỉ chậc hai tiếng rồi lẩm bẩm: "Lúc đọc tóm tắt là tôi đã nghi nghi rồi, bây giờ nhìn biểu hiện của con quỷ kia, tôi càng muốn biết rốt cuộc có chuyện kỳ quái gì đang chờ."
Hồ Thất nghiêng đầu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lộ Hành Chu hạ giọng nói: "Cái Quỷ Vương này..."
Bên ngoài bỗng vang lên một tràng cười khanh khách. Lộ Hành Chu lập tức im bặt, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn. Cậu kéo Hồ Thất giấu ra phía sau, rồi nhướng mày ra hiệu.
Hồ Thất lập tức hiểu ý, còn Lộ Hành Chu thì đắp lại khăn voan lên đầu. Cậu muốn xem thử, vị Quỷ Vương này rốt cuộc là thứ gì!