Tuế Hữu Tố cảm thấy toàn thân không ổn, đôi mắt đỏ hoe. Nếu không chọn đúng đối tượng công lược, ả sẽ bị trừng phạt.
Ả ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lộ Hành Chu. Nhìn gương mặt tinh xảo và thanh tú của cậu, tim ả bất giác đập thình thịch. Hoặc ả có thể đổi sang một đối tượng công lược khác?
Lộ Vân Nhĩ nghiêng người rót rượu, khiến tim Tuế Hữu Tố đập càng lúc càng dữ dội...
Anh em à... Tề nhân chi phúc ai mà không thích chứ?
Ả nhanh chóng đưa ra quyết định, đổi đối tượng công lược! Đích đến mới Lộ Hành Chu hoặc Lộ Vân Nhĩ.
Khi hệ thống bắt đầu định hướng lựa chọn Lộ Hành Chu, nó lập tức phát ra chuỗi cảnh báo dồn dập: 【Vị thành niên không thể lựa chọn! Vị thành niên không thể lựa chọn! 】
Lộ Hành Chu suýt nữa thì phun cả ngụm nước ngọt ra ngoài. Gì đây? Nữ nhân này bị bệnh à?
Cậu còn là trẻ vị thành niên đó!
Lộ Hành Chu đứng dậy nói: "Em ra ngoài hít thở chút không khí, lát nữa quay lại."
Ngay cả đứa nhỏ như cậu mà cũng không buông tha, nữ nhân kia đúng là điên rồi! Phải nhanh chóng thu hồi hệ thống thôi!
Nhìn thấy Lộ Hành Chu rời khỏi ghế lô, Tuế Hữu Tố lập tức đuổi theo. Vừa thấy cậu đi tới, ả lập tức chớp mắt, mỉm cười quyến rũ chào đón..
Tuế Hữu Tố lao thẳng vào, một cú nhào tới định bổ vào lòng Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu lập tức lùi lại một bước, khiến Tuế Hữu Tố suýt chút nữa ngã sõng soài. Ả đỡ vào tường, ánh mắt ai oán nhìn Lộ Hành Chu, giọng đầy oán trách: "Em trai thật là quá cứng lòng. Chị đây là đại mỹ nhân đó, em lại nỡ lòng không đỡ lấy một cái!"
Lộ Hành Chu cười nhạt, ánh mắt thản nhiên quét qua ả: "Tôi còn nhỏ với mỹ nhân không hề có hứng thú. Người ta nói khó nhất là từ chối mỹ nhân, nhưng lời đó chưa chắc đúng."
Dứt lời, cậu quay người rời đi, ống tay áo nhẹ lướt qua Tuế Hữu Tố, ngay khoảnh khắc đó, ả cảm thấy đầu đau nhói.
Chờ đến khi mở mắt ra, ả phát hiện quần áo trên người mình như bị căng chặt lại. Nhìn xuống tay, rồi nhìn đám thịt trên bụng, Tuế Hữu Tố hét lên kinh hoàng.
Mọi người xung quanh nhìn ả bằng ánh mắt kỳ quái. Tuế Hữu Tố loạng choạng chạy về phía nhà vệ sinh, nhìn vào gương, gương mặt bình thường, thân thể bình thường, không còn nét nào của hồ ly tinh mê người.
Ả ngất ngay tại chỗ.
Hệ thống của ả đã không còn! Những vật phẩm hệ thống từng cho ả cũng biến mất!
Bên này, Lộ Hành Chu đã hấp thu toàn bộ hệ thống của Tuế Hữu Tố, giao diện trong hệ thống của cậu lại lần nữa được cập nhật.
Khi quay lại phòng, Phó Quân Hằng và những người khác đều nhìn cậu chằm chằm. Lộ Hành Chu nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Nhìn tôi làm gì vậy?"
【Tốt lắm, lại hoàn thành một quyển. Đến lúc về nhà rồi. 】
Lộ Vân Nhĩ mỉm cười: "Cũng đúng, nên trở về thôi."
Hồ Thất cũng bị ôm về, Quan Cự Nhĩ cười cười có chút ngượng ngùng. Hồ Thất vừa nhảy vào lòng Lộ Hành Chu vừa hô lên: "Quan ca ca bị đập đầu vào tường rồi!!"
Liên Thành Hoán và nhóm người kia mặc kệ chuyện có nghe thấy hay không, từng đứa hóng chuyện tò mò quay đầu nhìn về phía Quan Cự Nhĩ.
Quan Cự Nhĩ đỏ mặt, xấu hổ nói một câu: "Ghét quá đi~"
Liên Thành Hoán trừng mắt, lật người qua một bên: "Đừng có buồn nôn như vậy."
Ngụy Diên lập tức đá hắn một cước, phản pháo: "Đi chỗ khác chơi! Đừng có làm bẩn mắt nhà ta Chiêu Chiêu."
Quan Cự Nhĩ hừ lạnh một tiếng: "Các người không hiểu gì cả."
Vừa nghĩ đến dáng vẻ của cô gái ban nãy, trái tim Quan Cự Nhĩ lại bắt đầu nhảy loạn, đáng yêu quá đi mất! Thật sự rất thích!
Tối hôm đó tan tiệc, nhóm Lộ Hành Chu cùng nhau trở về. Trên đường, Lộ Hành Chu len lén nhét một tờ giấy đã được gấp gọn vào túi áo của Liên Thành Hoán.
Về đến nhà, người hầu mang bộ vest của Liên Thành Hoán đi treo lên. Khi treo, một góc tờ giấy lộ ra từ túi áo, nhô nhọn ra ngoài. Người hầu lập tức quay đầu gọi lớn: "Thiếu gia, trong túi có tờ giấy"
Liên Thành Hoán vẫn còn đang trầm ngâm suy nghĩ, tại sao hắn lại không thể nghe được tiếng lòng của Lộ Hành Chu? Phải làm sao mới có thể giúp tìm lại cô gái kia? Ngay lúc đó, khi nghe thấy tiếng gọi từ người hầu, hắn lập tức sải bước đến. Cầm lấy tờ giấy từ túi áo, hắn chăm chú nhìn vào địa chỉ ghi trên đó suốt một lúc lâu.
Ngẩng đầu lên, hắn nở một nụ cười nhè nhẹ. Có nghe thấy hay không cũng không quan trọng nữa. Vận mệnh của hắn, từ khoảnh khắc này, đã bắt đầu thay đổi.
Lộ Hành Chu trở về khách sạn, vừa đặt chân vào phòng đã nhận được cuộc gọi từ Đặng Mai. Lộ Hành Chu nhấc máy, giọng thản nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
Đặng Mai hỏi qua điện thoại: "Khi nào cậu quay về? Cảnh bên kia đã dàn dựng xong cả rồi, chỉ cần cậu đến là có thể quay liền một mạch luôn."
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm: "Được, mai tôi quay lại."
Về đến nơi, cậu sẽ chốt lại toàn bộ kịch bản, nhạc nền và các thiết lập khác. Sau đó, cậu sẽ đi đến Quỷ Trạch để tìm diễn viên.
Trưa hôm đó, nhóm Lộ Hành Chu trở về nhà. Dạo gần đây, trong nhà ai cũng rất bận rộn. Lộ Du Tư đang chuẩn bị tiếp quản bệnh viện của gia tộc, đồng thời còn dẫn theo mấy sư huynh mở một viện nghiên cứu riêng. Còn Lộ Hữu Sâm thì vừa mới xử lý xong công việc bên kia, nghe nói cũng bận đến mức chân không chạm đất. Gần đây, Lộ Hành Chu hầu như chỉ biết tin tức về các anh qua thời sự.
Lộ Kỳ Dịch còn không có về nhà, mà Lộ Lâm Vụ đâu, thành thật nhất, còn ở đi học.
Do Lộ Kỳ Dịch đang bận công tác ở Đông Bắc, nên gần đây Lộ Khiếu cũng cực kỳ bận rộn. Vừa về đến nhà, Lộ Hành Chu đã thấy Tống Khanh đang ở trong phòng khách. Bà ngồi nghiêng người trên lưng Mập Mạp, vừa chỉnh góc vừa chụp ảnh.
Chủ yếu là vì... Mập Mạp hôm nay mặc quần áo. Không phải loại quần áo bình thường—mà là sườn xám, cùng kiểu với bộ mà Tống Khanh đang mặc. Trên người Tống Khanh, sườn xám thì quyến rũ, yêu kiều. Nhưng trên người Mập Mạp, a con hổ mập lông xù lại...
Không thể nói là kỳ quái, mà phải nói là buồn cười muốn chết.
Lộ Vân Nhĩ vừa nhìn thấy đã cười ngặt nghẽo, suýt nữa thì té khỏi ghế. Một con hổ to hung mãnh mặc sườn xám, hình ảnh này quá vượt sức chịu đựng, hắn thật sự không dám nhìn thêm!
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, cậu có thể nói gì đây? Nhìn Mập Mạp vẫn còn vui vẻ uốn éo tạo dáng, cậu chỉ có thể im lặng.
Tống Khanh thấy Lộ Hành Chu trở về liền vẫy tay: "Chu Chu về rồi à! Mau nhìn mẹ với Mập Mạp mặc đồ đôi có đẹp không?"
Lộ Hành Chu mím môi, quay sang nhìn Lộ Vân Nhĩ cầu cứu, nhưng đối phương lại lập tức quay đầu ngắm trần nhà ngắm sàn nhà, chỉ thiếu nước ngó qua tây nam đông bắc chứ nhất quyết không nhìn cậu.
Lộ Hành Chu còn có thể làm gì? Đương nhiên chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Sau bữa cơm tối, Lộ Hành Chu nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Lúc này, Lộ Kỳ Dịch gửi cho cậu địa chỉ của một công viên giải trí mới xây. Công viên đã hoàn thiện, chỉ chưa chính thức mở cửa.
Đây chính là món quà Lộ Kỳ Dịch đặc biệt chuẩn bị cho Lộ Hành Chu, để cậu đích thân đến mở lễ khánh thành.
Lộ Hành Chu nghe xong cũng tò mò không chịu nổi. Ngày mai, cậu sẽ đến đó xem thử.
Lộ Hành Chu đương nhiên vô cùng vui vẻ nhận lời. Nhân lúc trong nhà ai cũng rảnh rỗi hiếm có, cậu và Lộ Vân Nhĩ quyết định ngày mai sẽ cùng nhau đi chơi ở công viên giải trí.
Giữa trưa hôm đó, sau bữa cơm, Tống Khanh liền chuẩn bị đưa bảo bối của mình ra ngoài khoe với mọi người. Trong khi đó, Lộ Vân Nhĩ và Lộ Hành Chu lại nằm bẹp dí trên sofa, chỉ liếc nhau một cái đã hiểu ngay tâm trạng mệt mỏi giống nhau. Bỗng dưng Hồ Thất từ đâu nhảy bổ tới, suýt chút nữa đè bẹp Lộ Vân Nhĩ thành bánh bao dẹt.
Bên ngoài, tiếng sủa của Thiểm Quang vang lên dồn dập. Lộ Hành Chu lập tức nghiêm mặt lại, đứng dậy đi ra ngoài. Thiểm Quang sủa gâu gâu vài tiếng với Lộ Hành Chu, như đang vội vàng gọi cậu đi theo mình.
Lộ Hành Chu lập tức gọi theo Lộ Vân Nhĩ, hai người thay quần áo rồi nhanh chóng đi ra khỏi nhà. Cổng lớn biệt thự, một bảo an đang ngồi xổm dưới đất, phía sau lưng là tấm chắn chống bạo động. Trước mặt cậu, một con tạng ngao khổng lồ nằm sóng soài trên mặt đất, yết hầu rỉ máu đỏ tươi, thấm đẫm cả lớp cỏ bên dưới.
Sắc mặt Lộ Hành Chu sa sầm, cậu ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương. Bảo an định lên tiếng, nhưng vừa nghĩ đến trong trang viên nhà này còn nuôi một con hổ to bằng giường đơn...
Thôi vậy, cứ chờ xem đã. Dù sao con tạng ngao này trông cũng không giống như là có thể đụng vào.
Ngón tay Lộ Hành Chu chầm chậm hạ xuống, một dòng nước nhỏ trong suốt từ lòng bàn tay rỉ ra, chảy dọc xuống mặt đất, len lỏi đến vết thương nơi cổ con chó khổng lồ. Chỉ chốc lát sau, bốn phía bắt đầu xuất hiện từng bóng chó lặng lẽ. Chúng không tiến lại gần, chỉ đứng yên ở xa nhìn chăm chú.
Bất ngờ, Tiểu Bò Sữa từ trong góc bay như pháo lao đến, phịch một tiếng ngồi xổm trước mặt con tạng ngao, miệng kêu meo meo đầy phẫn nộ: "Đồ ngu, sao cậu lại thành ra như vậy hả?!"
Bên cạnh, mấy bảo an đều choáng váng, ở đâu ra mà nhiều chó như vậy?!
Nhưng mà...ở Lộ gia làm việc, từ sau khi thiếu gia trở về không bao lâu, tất cả nhân viên đều phải ký một bản hiệp nghị im lặng đặc biệt, trong đó có một điều khoản nổi bật: Đối với mọi chuyện liên quan đến thiếu gia, nếu không hiểu hãy học cách không biết gì cả.
Cho nên dù chuyện trước mắt có kỳ quái đến mấy, bảo an cũng không hé răng nửa lời. Lộ Vân Nhĩ liếc nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Đi gọi người, mang con chó này đến chỗ bác sĩ Bạch ngay."
Hồ Thất khịt khịt mũi, nói khẽ: "Con chó này, sắp không qua khỏi rồi."
Lộ Hành Chu khẽ thở dài, tay vẫn truyền nước xuống vết thương ở cổ tạng ngao. Thủy hệ chỉ có thể kéo dài mạng sống một chút, nhưng không thể chữa khỏi hẳn. Nếu nó có ý chí cầu sinh mạnh mẽ, may ra còn cứu được.
Bọn họ lập tức đưa tạng ngao về trạm cứu hộ động vật. Khi vừa trông thấy nó, bác sĩ Bạch suýt thì ngã khỏi ghế. Hắn nhanh chóng cầm kéo và tông đơ lao tới, trước tiên phải cạo sạch đám lông dày quanh cổ để xử lý vết thương. Vừa nhìn thấy miệng vết cắn, bác sĩ Bạch bật thốt lên: "Cái này là do con người làm."
Lông mày Lộ Hành Chu nhíu chặt: "Nhưng đây là tạng ngao mà."
Bác sĩ Bạch cười khổ, lắc đầu nói: "Tạng ngao thì sao chứ? Dù là giống chó to mạnh mẽ đến đâu, thì vẫn là chó. Chỉ cần con người muốn tổn thương nó, vẫn dễ như trở bàn tay."
Lộ Hành Chu ngồi xổm xuống cạnh con chó đang thoi thóp, quay sang hỏi Thiểm Quang: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Thiểm Quang gâu gâu gâu vài tiếng, chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc. Thì ra con tạng ngao này là một trong những thành viên của Bang Cẩu Cẩu, một tổ chức chó hoang ẩn mình sống trong thế giới loài người. Khu vực bọn chúng sống luôn duy trì quy luật ẩn thân không lộ diện.
Khác với phe mèo thường nhởn nhơ, vô hại và dễ dàng được loài người yêu thích, chó lại có vóc dáng to lớn, sức tấn công cao hơn, nên dễ bị con người xua đuổi, thậm chí là ngược đãi. Vì vậy, trong các lần cần tiếp cận loài người, Bang Cẩu Cẩu thường cử những chú chó nhỏ có vẻ ngoài dễ thương ra mặt, phía sau mới là những đại cẩu âm thầm quan sát và bảo vệ.
Vốn dĩ thành viên của băng cẩu cẩu cũng không nhiều, nên cuộc sống của họ tạm coi là ổn. Từ sau khi Lộ Hành Chu đến, cuộc sống của họ lại càng khấm khá hơn. Có điều, con chó ngao này là một con chó chiến, rất cảnh giác với con người...