Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 143

Lộ Hành Chu nhẹ nhàng xoa đầu chú ngao Tây Tạng đang nằm đó để trấn an. Chú chó vốn dữ dằn giờ đây đã yếu đến mức thở cũng khó khăn. Bác sĩ Bạch lập tức đẩy chiếc cáng vào phòng phẫu thuật. Lộ Hành Chu ngồi chờ bên ngoài, mấy chú chó thuộc băng cẩu cẩu cũng tụ tập cả ở đây.

 

Lộ Hành Chu đảo mắt nhìn quanh, tổng cộng có tám con chó. Trong đó có ba chú chó nhỏ thuộc giống thổ cẩu, nhìn có vẻ là giống lai tạp, chắc cũng vì thế mà bị bỏ rơi.

 

Ba bé con đầu tròn thân mũm mĩm, nhìn vô cùng đáng yêu, như ba cục thịt sống động.

 

Năm con còn lại đều là chó lớn. Một trong số đó là Alaska, mà nhìn kỹ thì có lẽ là lai với Husky. Con này ánh mắt rất thông minh, đứng cạnh nó là một con Border Collie, thân hình nhỏ nhắn hơn hẳn, bộ lông lại mang sắc thiên thạch trông... khá là quý tộc.

 

Nếu được tắm rửa sạch sẽ, trông chắc chắn rất đẹp.

 

Ba con còn lại tuy là chó cỏ, nhưng nhìn vào mắt thì cũng đều là chó lai.

 

Lộ Hành Chu mím môi, sau đó đứng dậy, dẫn cả đám chó đến khu tắm rửa. Cậu hất cằm ra hiệu: "Đi tắm rửa hết đi. Chờ đại ca các nhóc khỏe lại rồi trừ giun, từ giờ về sau đại ca các cậu chính là anh."

 

Chú Alaska bất mãn, trợn mắt nhìn cậu, gâu gâu hai tiếng như muốn nói: "Dựa vào cái gì chứ?"

 

Lộ Hành Chu nhướng mày. Ồ? Nhóc con gan to thật đấy, dám khiêu khích cậu à?

 

Ngay lập tức, con Biên Mục vung chân đập thẳng một cú vào đầu Alaska. Sau đó nó cúi đầu về phía Lộ Hành Chu, gâu gâu nghiêm túc: "Ân nhân cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp! Đại ca bọn em còn sống, bọn em là chó của anh. Nếu đại ca không qua khỏi, thì Thiểm Quang sẽ là đại ca mới. Thiểm Quang là chó của anh, thì tụi em cũng vậy!"

 

Lộ Hành Chu nhìn chằm chằm con Biên Mục, chậm rãi hỏi: "Nhóc đã từng đi học à?"

 

Biên Mục ngẩng cao đầu, thần thái ưu nhã: "Đương nhiên. Trước kia em từng cùng tiểu chủ nhân học bài. Về sau thì..."

 

Biên mục như đá quý trong mắt ánh lên một tia buồn thương. Sau đó, nó không nói gì thêm nữa.

 

Lộ Hành Chu khẽ gật đầu. Cậu gần như đã hiểu rõ, trong cẩu cẩu bang, Thiểm Quang chính là quân sư, Tàng Ngao là đại ca, còn chú Alaska kia là linh vật. Ba con chó cỏ to xác là nhóm đánh đấm. Còn lại ba bé con chắc là linh vật kế nhiệm.

 

Phân vai rõ ràng, trách sao nhìn con nào cũng ra dáng cả.

 

Lộ Hành Chu quay sang hỏi: "Thiểm Quang, ai đã làm Tàng Ngao bị thương?"

 

Thiểm Quang lắc đầu, trả lời rằng lúc nó đến rủ chơi thì không thấy Tàng Ngao đâu. Mãi đến khi quay về, nó mới thấy Tàng Ngao nằm gục trước cửa nhà, liền vội chạy đi gọi Lộ Hành Chu.

 

Lộ Hành Chu khẽ mím môi, ánh mắt liếc ra phía cây quế già ngoài sân. Qua những tín hiệu từ thực vật quanh đó truyền về, sắc mặt cậu chợt trở nên khó coi.

 

Trộm chó... lại còn là một tổ chức trộm chó có kế hoạch.

 

Tàng Ngao vốn được bọn chúng giấu rất kỹ, mà khu này người ra vào đa số đều là phú hộ. Trước kia, Tàng Ngao từng là một con chó đấu, bị chủ nhân vứt bỏ sau một trận thua cuộc. Kẻ đó chính là chủ nhà ở đầu con đường này. Từ sau khi bị bỏ rơi, Tàng Ngao trở nên trầm lặng, ủ rũ không vui, cho đến khi gặp được nhóm cẩu cẩu hiện tại.

 

Chủ nhân cũ của nó sau đó ra nước ngoài, nhưng Tàng Ngao vẫn không chịu rời đi. Nó không tin rằng người kia thực sự bỏ rơi mình, vẫn luôn ở lại chờ đợi.

 

Cuối cùng, nó thật sự đã chờ được người kia trở về. Nhưng... chủ nhân ấy hình như không còn xem nó là gì nữa.

 

Người nọ phá sản, nợ nần chồng chất. Vô tình thấy tin đăng thu mua tiêu bản chó, đối tượng là một con tàng ngao trưởng thành, hắn liền động lòng.

 

Chẳng cần nói đến việc tàng ngao là sinh linh, chỉ riêng những người nuôi được giống chó này vốn đã không thiếu tiền. Dù có túng quẫn, cũng không nỡ bán chính con chó mình đã nuôi bao năm cho người ta làm tiêu bản.

 

Người sống trong khu này, hoặc giàu có, hoặc có địa vị. Còn con tàng ngao kia, đối với quá khứ của hắn thì chẳng đáng gì, nhưng với hiện tại lại là cơ hội để kiếm tiền.

 

Hắn còn nhớ rất rõ, lần đó Tàng Ngao thua trận, hắn lập tức đuổi nó ra ngoài. Vốn dĩ con chó này là người khác tặng, hắn chẳng tốn mấy đồng để có được, cho nên lúc vứt đi cũng chẳng hề thấy áy náy.

 

Nhưng bây giờ, hắn lại cần đến nó. Có người ra giá 5 triệu, muốn mua tiêu bản một con ngao Tây Tạng trưởng thành, còn yêu cầu huyết thống chính gốc.

 

Hắn vừa nghe liền động tâm, bắt đầu lần tìm người quen cũ để hỏi thử xem có ai từng thấy con chó đó không, xem như đánh cược một lần với vận may.

 

Không ngờ lại thật sự có người trả lời, nói rằng từng nhìn thấy con ngao đó ở gần khu Lộ gia. Vậy là hắn quay về, dẫn theo người đến chuẩn bị bắt chó, không quan tâm sống chết.

 

Có điều, Tàng Ngao không phải loại chó dễ bắt. Sức chiến đấu của nó ai cũng biết, lại thêm súng gây mê thì không thể dễ gì mua được, mà khu này an ninh cũng rất nghiêm ngặt. Cuối cùng hắn đành tự ra mặt, hy vọng Tàng Ngao còn nhớ mình, sẽ không phản kháng.

 

Quả nhiên... Tàng Ngao vừa thấy hắn, liền nhận ra ngay. Nó tưởng người chủ đã quay về đón mình, lập tức bước lại gần và kết quả là bị đâm thẳng vào cổ họng.

 

Tàng Ngao không phản kháng. Chỉ khi những kẻ hắn thuê ra tay, nó mới phản ứng lại.

 

Nhưng lúc ấy, đám người đó bị nó dọa sợ, không dám tiếp tục. Tàng Ngao gắng gượng bỏ chạy, lảo đảo lao về phía Lộ gia.

 

Chưa kịp để mấy người kia mở miệng nhận là chủ cũ, Thiểm Quang đã xuất hiện. Nó chạy ra gâu gâu với bảo vệ dù không hiểu, nhưng nhân viên an ninh vẫn lập tức mang thiết bị bảo hộ ra trấn giữ bên ngoài. Bọn kia thấy thế không dám đến gần nữa.

 

Lộ Hành Chu nhắm mắt lại, lòng ngổn ngang. Chính niềm tin của Tàng Ngao đã biến thành vũ khí g**t ch*t nó. Vì nhận ra chủ nhân, vì tưởng mình được đón về, nên nó mới bước tới và bị chính tay người đó đâm một nhát suýt chết.

 

Quan trọng nhất, nó không hề chống cự, cho đến khi bị người khác đâm.

 

Nếu không phải đám người thuê kia hành động quá đáng, có lẽ Tàng Ngao đến cuối cùng vẫn chỉ lặng lẽ bước theo kẻ đã bỏ rơi nó.

 

Lộ Hành Chu không biết phải nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật trước mặt. Một lúc sau, bác sĩ Bạch đi ra nói: "May mà nhát dao không đâm quá sâu. Chảy máu nhiều nên nhìn nghiêm trọng vậy thôi."

 

Lộ Hành Chu gật đầu, chỉ nói một câu: "Cứu được là tốt."

 

Lộ Hành Chu nhẫn nhịn, nén cơn giận như thiêu đốt trong lòng. Nhưng giờ đây, luật bảo vệ động vật vẫn chưa hoàn chỉnh, vụ việc cũng chưa lập hồ sơ chính thức. Kể cả Tàng Ngao có không qua khỏi, cậu cũng chẳng thể làm gì tên Triệu Sinh kia.

 

Thật sự tức đến bật cười.

 

Giờ phút này, Lộ Hành Chu chỉ muốn xách cổ tên ngốc kia ra đánh cho một trận, nhưng hắn đã trốn mất. Không sao, cậu sẽ không bỏ qua chuyện này.

 

Trời đã về chiều, ánh nắng tàn dần sau rặng núi. Cậu chẳng còn tâm trạng đi đâu nữa, chỉ có thể quay về phòng nằm yên.

 

Ánh mắt nhìn thẳng trần nhà, cảm xúc dồn nén thành một cú đấm vô hình nện vào hư không. Lộ Hành Chu nheo mắt lại, cậu sẽ không để Triệu Sinh dễ dàng thoát thân như vậy.

 

Vì thế, cậu mở điện thoại, nhắn tin cho Chu Hành Lộ. Cuộc trò chuyện trước của họ vẫn dừng ở tin nhắn cách đó hai phút, Chu Hành Lộ nói rằng đang đi tắm.

 

Sau khi gửi hết tin nhắn, nhờ Chu Hành Lộ tra giúp xem ai là kẻ đứng sau đơn đặt hàng tiêu bản tàng ngao, cũng như điều tra tình hình của Triệu Sinh, Lộ Hành Chu quay đầu lại nhìn thấy Hồ Thất đang ngủ say, phát ra từng tiếng thở đều đều.

 

Dạo gần đây, Hồ Thất bắt đầu cao lên một chút, dù mắt thường nhìn vào thì vẫn chẳng khác bao nhiêu. Theo thước đo, đúng là đã tăng thêm được không đến một centimet.

 

Đối với chuyện đó, Lộ Hành Chu không có ý kiến gì đặc biệt.

 

Nghĩ vậy, cậu từ từ nhắm mắt lại, cũng thiếp đi lúc nào không hay.

 

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh sáng lên rồi lại tối đi mấy lần, không bao lâu sau, ong ong, một cuộc gọi video đến. Lộ Hành Chu xoay đầu, vô thức dùng cả mặt áp vào màn hình mà nhận cuộc gọi.

 

Ở đầu bên kia, Chu Hành Lộ nhìn thấy một khuôn mặt ngủ dính đầy màn hình, chỉ có thể bật cười bất đắc dĩ. Thì ra là ngủ rồi à.

 

Y cứ thế lặng lẽ nhìn Lộ Hành Chu đang say ngủ, trong ánh mắt thoáng hiện một nét dịu dàng.

 

Còn nhỏ lắm nhưng không sao, anh có thể chờ em lớn lên.

 

Nhìn thêm một lúc, y nhẹ nhàng ngắt cuộc gọi.

 

Trong mộng, y lại mơ thấy người kia, người mà y luôn muốn chờ đợi.

 

Sáng hôm sau, Lộ Hành Chu ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mê mà với tay lấy điện thoại bên cạnh. Hình như mình gục xuống bàn rồi ngủ luôn?

 

Cậu mở điện thoại ra, thấy tin nhắn gửi cho Chu Hành Lộ vẫn chưa được xem. Lộ Hành Chu ngượng ngùng nhìn khung chat, lại thấy cuộc gọi video hôm qua vẫn được lưu lại. Cậu hơi nghi ngờ: Mình có nghe máy không nhỉ?

 

Dù sao chuyện đó cũng không quan trọng lắm. Cậu bèn ghi một tin nhắn thoại, nói rằng tối qua ngủ quên mất, tiện thể hỏi xem hôm qua anh ấy gọi lúc nào.

 

Có lẽ Chu Hành Lộ vẫn chưa thức dậy. Lộ Hành Chu bèn đi tắm rửa trước, rồi thay một bộ quần áo mới, lau khô tóc cho tỉnh táo.

 

Khi quay lại mở điện thoại ra, đã thấy Chu Hành Lộ trả lời. Triệu Sinh quả nhiên đúng như Lộ Hành Chu nghi ngờ vì phá sản, nợ nần chồng chất, nên mới xuất ngoại để trốn nợ.

 

Tuy rằng đã phá sản, nhưng dù là lạc đà gầy cũng vẫn to hơn ngựa, trong tay hắn vẫn còn chút tiền.

 

Chỉ là số tiền đó căn bản không đủ cho hắn tiêu xài. Ra nước ngoài chưa bao lâu đã tiêu hết sạch, thế là hắn bắt đầu làm vài chuyện trộm cắp, rồi dính vào một bang phái ngoài kia.

 

Tin tức lần này, hắn xem được trên mạng ngầm.

 

Lần này hắn về nước chính là vì con chó tàng ngao kia, nhưng không ngờ vừa ra tay đã thất bại. Hiện tại hắn đang ở tạm trong một khách sạn, nhưng tên dùng không phải là Triệu Sinh, mà là Triệu Minh.

 

Lộ Hành Chu cười lạnh một tiếng, trực tiếp gọi điện cho công ty đòi nợ, kể lại chuyện Triệu Sinh đã về nước, thuận tiện tiết lộ luôn địa chỉ.

 

Nợ thì phải trả, đó là đạo lý muôn đời, cho nên hắn đừng hòng trốn. Công ty đòi nợ có rất nhiều cách để xử lý.

 

Dù hắn không có tiền, vẫn có thể dùng sức lao động để trả. Mỏ quặng lúc nào cũng hoan nghênh hắn.

 

Thở phào nhẹ nhõm xong, cơn giận trong lòng Lộ Hành Chu cũng tan biến. Lần này, cậu đã gửi tin cho cả ba công ty đòi nợ, hy vọng Triệu Sinh có thể bảo trọng đi.

 

Vui vẻ xuống lầu ăn sáng, Lộ Du Tư liền xuất hiện trước mặt cậu. Hắn nằm bò luôn lên người cậu, nói: "Chu Chu à ~"

 

Lộ Hành Chu đẩy đẩy cái đầu to của người anh thứ tư nói: "Gì thế?

 

Lộ Du Tư chớp chớp mắt nhìn cậu hỏi: "Có phải em vừa cứu một con chó tàng ngao không?"

 

Lộ Hành Chu gật đầu: "Sao vậy?"

 

Lộ Du Tư bày ra vẻ mặt cầu xin:  "Em có thể giúp anh thương lượng với nó một chút không? Bảo nó theo anh đi..."

 

Lộ Hành Chu mặt mũi đầy dấu chấm hỏi nói: "Hả? Anh đang nói cái gì vậy?"

 

Lộ Du Tư đẩy đẩy cặp kính gọng tròn mới mua, trông rất đứng đắn nói: "Bệnh viện của anh gần đây có vụ y nháo*, đang cần một thần thú trấn trạch. Đêm qua anh đến xem con tàng ngao kia một chút, cảm thấy nó không tệ, anh rất thích nó."

 

*Y nháo (医闹): là hiện tượng người nhà bệnh nhân tụ tập gây rối, hành hung bác sĩ hoặc phá hoại bệnh viện vì bất mãn với quá trình điều trị. Đây là một vấn đề xã hội có thật ở Trung Quốc.

Lộ Hành Chu chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu đánh giá lại ông anh tư của mình, ôn hòa lễ độ, tuấn tú phi phàm. Có lẽ vì thường xuyên phải tiếp xúc với bệnh nhân, trên mặt anh luôn mang theo nụ cười hiền lành, dịu dàng. Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Cũng được thôi. Chờ nó hồi phục, em sẽ nói chuyện giúp anh một tiếng."

 

Vừa hay để nó làm bảo vệ kiêm nhiệm, anh tư phát lương cho nó, đến lúc đó tiền ấy có thể dùng để mua đồ ăn cho mấy người bạn nhỏ của nó luôn.

 

Lộ Du Tư cười rạng rỡ. Hôm qua, khi nhìn thấy con tàng ngao kia, đúng thật là nhất kiến chung tình. Một chú chó dũng mãnh, khí thế bất phàm như vậy, anh thật sự rất thích.

 

Hơn nữa bệnh viện của anh là bệnh viện tư nhân, nuôi một con tàng ngao làm chó bảo vệ cũng chẳng có vấn đề gì to tát, chỉ cần con chó ấy chịu chấp nhận anh là được.

 

Lộ Hành Chu âm thầm dịch mông ra xa. Cậu cảm thấy nụ cười của ông anh tư này lúc này hơi rợn rợn.

 

Lộ Vân Nhĩ từ trên lầu bước xuống, vừa nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc đang cười tít mắt của lão Tư, lại nhìn sang vẻ mặt như khó có thể hình dung đang nhìn anh mình của Tiểu Lục, liền hỏi: "Lão Tư, em lại lên cơn gì nữa vậy?"

 

Lộ Du Tư chậc một tiếng, hừ lạnh: "Mấy người biết gì chứ. Em vừa gặp được tình yêu trong mộng đời em đấy!"

 

Tàng ngao thật tốt mà. Nuôi một con như thế ở bên cạnh, cảm giác an toàn tăng lên biết bao nhiêu.

 

Trong nhà này tổng cộng có hai gà yếu, một là anh, một là lão Nhị. Lộ Du Tư khinh khỉnh liếc Lộ Vân Nhĩ một cái, thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, lão Nhị còn yếu hơn cả mình.

 

Lộ Hữu Sâm từng nói với anh, anh là một đóa hoa quý cần được nâng niu.

 

Lộ Vân Nhĩ nhanh chóng nhận ra vẻ mặt bất thường của lão Tư, tiến tới khóa cổ anh một cái, nghiến răng: "Tôn trọng người anh yêu quý của mày một chút đi! Bằng không... tao gọi lão Tam tới dạy dỗ mày đấy!"

 

Lộ Du Tư trợn mắt trắng dã, không muốn nói gì thêm.

 

Lộ Hành Chu lúc này đã ăn no, xoa miệng nói: "Anh hai, anh mau ăn đi. Ăn xong tụi mình đi công viên giải trí chơi!"

 

Lộ Vân Nhĩ buông Lộ Du Tư ra hỏi: "Phải rồi, hôm qua không đi, con chó đó giờ sao rồi?"

 

Lộ Hành Chu nói: "Dưỡng là ổn. Anh tư nói muốn nuôi nó luôn."

 

Lộ Vân Nhĩ chậc một tiếng nói: "Vậy cũng phải xem con chó kia có chịu theo nó hay không đã."

 

Lộ Du Tư cũng chậc một tiếng, nói đầy tự tin: "Em sẽ dùng khí chất và nhân cách của mình để chinh phục nó!"

 

Lộ Hành Chu không đưa ra ý kiến, chỉ nhàn nhạt nói: "Không biết hôm nay tụi mình đi vườn thú chơi thế nào. Mai là đi Ma Đô rồi ha~"

 

Lộ Du Tư nhìn cậu đầy hâm mộ: "Thật là sướng, Em còn có thời gian đi chơi."

 

Gần đây anh bận muốn chết, đừng nói là đi chơi, ngay cả thời gian về nhà cũng phải chen lấn từng chút một mới có được.

 

Lộ Vân Nhĩ dạo gần đây vẫn luôn đi theo Lộ Hành Chu ăn chơi, đã lâu rồi không đăng trạng thái gì. Nhưng không sao, Tư Đan sẽ đăng thay. Anh ấy vẫn còn giữ được một lượng lớn fan trung thành. Huống hồ bây giờ anh cũng chẳng còn chấp niệm gì với mấy thứ đó nữa, cứ tận hưởng thời gian chơi với Chu Chu là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment