Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 157

Ngồi trên xe, Lộ Hành Chu mặt không biểu cảm nhìn về phía trước. Cậu đưa tay v**t v* Hồ Thất, khẽ nói: "Giúp tôi xem thử tình hình bên phía anh ba."

 

Hồ Thất cuộn tròn lại, nhắm mắt, thân thể dần trở nên mờ ảo. Chẳng bao lâu sau, nó mở mắt ra, dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ lên người Lộ Hành Chu an ủi: "Anh ba không sao, chỉ là bất tỉnh mà thôi."

 

Lộ Hành Chu cụp mắt xuống, khẽ thở ra một hơi thật dài. Không sao thì tốt... Không sao thì tốt...

 

Chiếc xe vẫn lặng lẽ lăn bánh về phía trước. Lộ Hành Chu vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở phía xa, một trang viên được canh phòng nghiêm ngặt dần hiện ra trước mắt hắn. Bọn họ chẳng có liên quan gì đến nơi đó, cũng không định dừng lại chỉ là đi ngang qua mà thôi.

 

Nhưng Lộ Hành Chu khẽ động mũi, nhíu mày như ngửi thấy gì đó. Cậu quay sang Long Đại, tò mò hỏi: "Bên kia là chỗ nào?"

 

Long Đại lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía trang viên kia, ánh mắt hơi trầm xuống. Hắn lắc đầu, đáp: "Đó là địa bàn của Bạch gia. Thứ bên trong... là c*n s*."

 

Đáy mắt Lộ Hành Chu thoáng hiện một tia sát khí lạnh lẽo. Cậu cực kỳ chán ghét m* t**. Nhìn về phía trang viên kia, cậu khẽ cười, giọng hờ hững mà bén nhọn: "Anh nói xem... nếu bên đó bị đánh sập, liệu có tổn thất nặng không?"

 

Long Đại cụp mắt, giọng điềm đạm: "Bạch gia... là hạng người đen trắng đều dính, cả hắc đạo lẫn quan hệ chính phủ đều có dây mơ rễ má. Nếu tiên sinh thật sự cho nổ chỗ đó, e là tôi không giữ nổi ngài đâu. Đương nhiên, nếu người Lộ gia ra mặt, thì lại là chuyện khác."

 

Lộ Hành Chu khẽ ai nha một tiếng, nhìn Long Đại nói như đùa mà chẳng đùa: "Ta đâu phải cái loại người thích gây chuyện thị phi. Giờ phải nhanh chóng ra khơi mới là quan trọng nhất."

 

Nói xong, cậu đưa mắt nhìn ra phía trước, tay nhẹ nhàng v**t v* đầu Hồ Thất. Con bạch hồ chớp đôi mắt to long lanh nước, ánh mắt như sắp khóc.

 

【 Đánh sập chỗ c*n s* của Bạch gia.】

 

Hồ Thất lập tức biến mất tại chỗ. Chiếc xe vẫn bình thản chạy về phía cảng. Vừa mới tới nơi. Một tiếng nổ lớn chấn động trời đất vang lên từ phía sau.

 

Long Đại theo bản năng quay phắt lại nhìn Lộ Hành Chu. Mà Lộ Hành Chu chỉ nhướng mày, liếc hắn: "Nhìn tôi làm gì?"

 

Long Đại trầm mặc, rồi khẽ lắc đầu. Thật sự chỉ là bản năng mà thôi. Người này vừa nói đánh sập, giây sau nơi đó liền nổ tung. Dù có bảo chuyện này không liên quan đến cậu, ai mà tin được chứ...

 

Hồ Thất rúc vào lòng Lộ Hành Chu, cái đuôi khẽ đung đưa qua lại, chớp chớp mắt đầy mong đợi nhìn cậu. Lộ Hành Chu khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu Hồ Thất.

 

【Giỏi lắm, không có người nào thiệt mạng chứ?】

 

Hồ Thất đắc ý anh anh kêu lên: "Tôi là Hồ Thất mà! Trong tay tuyệt đối không dính một giọt máu. Muốn nổ là nổ, làm chuyện tốt mà không vướng nghiệp báo!"

 

Lộ Hành Chu không nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía trước. Chiếc xe lúc này đã tới bến cảng. Một con tàu lớn đang đậu sẵn trước mặt cậu. Dưới sự hộ tống của Long Đại và những người khác, Lộ Hành Chu lên tàu. Khi người trên tàu nhìn thấy cậu, đồng loạt cúi đầu hành lễ.

 

Lần đầu tiên, Lộ Hành Chu thật sự cảm nhận được, gia tộc của cậu là nhà giàu số một.

 

Cậu đứng trên boong tàu, kiểm tra lại lộ trình. Con thuyền bắt đầu chậm rãi rời cảng. Long Đại với vẻ mặt đầy phấn khích bước nhanh tới, nói: "Tiên sinh! Con thuyền này là chiến hạm đó!"

 

Lộ Hành Chu lập tức hiện ra biểu cảm kiểu dấu chấm hỏi đen đầy mặt hỏi: "Anh vừa nói cái gì???"

 

Long Đại lấy điện thoại ra, đưa thông tin về con tàu cho cậu xem. Trên đó liệt kê đầy đủ hệ thống vũ khí, không chỉ có đại pháo, mà còn cả những thứ...

 

Lộ Hành Chu im lặng. Giờ phút này cậu thật sự rất muốn gọi điện về nhà để hỏi rõ ràng, cái tình huống quái quỷ gì đây? Chiến hạm mang theo vũ khí???

 

Không phải nhà cậu luôn tự xưng là một gia tộc tuân thủ pháp luật nghiêm ngặt sao?

 

Vì sao lại có mấy thứ này?

 

Lộ Hành Chu lặng lẽ quay lại khoang tàu, trong lòng thầm xác nhận, đúng là nhà cậu tuân thủ pháp luật nhưng chỉ ở trong nước mà thôi.

 

Lộ Hành Chu nhìn ra ngoài biển, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.

 

Nhà cậu đã lợi hại đến mức này. Vậy vì sao nhà cậu lại từng thảm đến thế?

 

Chiếc chiến hạm lướt nhanh trên biển, Lộ Hành Chu liên tục nhờ Hồ Thất theo dõi tình hình của Lộ Hữu Sâm. May mắn thay, Lộ Hữu Sâm có mang bùa hộ mệnh, lại có thế lực thần bí của Hoa Quốc làm chỗ dựa nên không ai dám động tới. Bọn chúng chỉ dám nhốt người lại.

 

Lộ Hành Chu sờ tay vào túi áo, nơi cất một vật mỏng giống như tấm thẻ bài. Trong lòng cậu bỗng dâng lên chút mong chờ đối với những chuyện sắp tới.

 

Chiếc chiến hạm gầm rú lao băng băng trên mặt biển, đến ngày hôm sau thì cập đến vùng định vị đã đánh dấu từ trước. Tuy nhiên, thuyền không thể tiếp tục tiến sâu thêm, nếu đi tiếp, nhất định phải có người địa phương ra dẫn đường. Bằng không sẽ bị coi là xâm nhập lãnh địa, dễ dẫn đến những chuyện không hay.

 

Gió thu trên mặt biển lạnh buốt, Lộ Hành Chu khoác một chiếc hoodie, ôm Hồ Thất đứng trên boong tàu. Long Đại đứng phía trước hắn, luôn giữ tư thế cảnh giác như một vệ sĩ chuyên nghiệp.

 

Long Đại cầm chiếc loa cũ kỹ, thổi một hồi còi dài. Âm thanh vang lên khắp không gian. Không bao lâu sau, một chiếc thuyền nhỏ dùng để kiểm tra tiếp cận từ phía xa, trên thuyền là vài người da đen, da nâu lẫn lộn.

 

Những người kia rõ ràng bị con chiến hạm trước mắt làm cho hoảng sợ. Họ nhìn Lộ Hành Chu và Long Đại trên boong tàu, lớn tiếng quát hỏi: "Nơi này là lãnh hải của Soria! Các người đến đây làm gì?"

 

Long Đại trầm giọng trả lời: "Xin mở đường."

 

Những người kia liếc nhìn nhau, không nói thêm gì, nhưng đồng loạt kéo lên lá cờ hải tặc trên con thuyền nhỏ của mình. Lộ Hành Chu và đoàn người lập tức đi theo phía sau.

 

Dù gì cũng là chiến hạm, loại tàu như thế này nếu không có người dẫn đường mà tự tiện tiến vào sẽ dễ gây hiểu lầm. Người có thể điều khiển chiến hạm, bình thường đều không phải kẻ dễ trêu vào. Đây là một sự đồng thuận ngầm trên biển, giữa các tổ chức hải tặc.

 

Lợi dụng lúc đó, Lộ Hành Chu liếc nhìn mấy người trên thuyền phía trước, rồi xoay người lại, thấp giọng nói với Long Đại đầy vẻ tò mò: "Soria... nếu tôi nhớ không lầm thì bọn hải tặc đó chỉ mới nổi lên vài năm nay đúng không?"

 

Long Đại gật đầu, hạ giọng đáp: "Đúng vậy, lão đại của Soria rất thần bí, đến giờ vẫn chưa từng lộ diện. Băng hải tặc này xuất hiện chừng hai năm trước, vừa xuất hiện đã nhanh chóng nổi danh khắp vùng."

 

Lộ Hành Chu cười hì hì: "Lão đại của bọn họ là thành viên hoàng thất bên Đại Anh. Bên đó thì anh cũng biết rồi, hoàng thất cực kỳ loạn, cho nên... anh hiểu rồi đó."

 

Long Đại trợn tròn mắt. Thông tin này đúng là một quả dưa bất ngờ quá lớn!

 

Thành viên hoàng thất chạy tới làm hải tặc? Còn có thể loạn đến mức đó sao? Người này cũng thật rảnh quá mức.

 

Lộ Hành Chu nghĩ tới mấy chuyện tra được, nhân lúc nhàm chán, tiếp tục lôi kéo Long Đại tám chuyện: "Anh biết không, con trai của nữ vương hiện tại có một mối tình đầu. Mà cái người trong băng hải tặc kia chính là mối tình đầu của hắn. Chỉ là hắn kỳ thật không phải là con trai nữ vương, mà là em trai của vương tử."

 

Long Đại ngẩn ra, giơ tay đếm ngón tay tính toán

 

Chờ đã... Vương tử năm nay 45, nữ vương mới chỉ vừa bước qua 60. Mà chồng nữ vương thì mấy năm trước mới mất, đúng không?

 

Long Đại bắt đầu hứng thú thật sự, cúi đầu thì thầm: "Vậy thì không hợp lý chút nào rồi..."

 

Lộ Hành Chu ra vẻ kinh ngạc như vừa kể một cú drama siêu to khổng lồ nói: "Cái này anh cũng không biết à? Mối tình đầu kia và vương tử chia tay không phải vì hai bên gia thế không hợp đâu mà là vì cô ta đã ở bên cha của vương tử."

 

Lộ Hành Chu tiếp tục, giọng đều đều nhưng ánh mắt sáng rực vì tám chuyện: "Cha của vương tử chính là giáo viên cũ của mối tình đầu năm đó. Sau này cô ta đến với vương tử, thật ra cũng vì người cha."

 

Long Đại nuốt khan một cái, cố nuốt trôi quả dưa quá lớn, nhỏ giọng hỏi: "Thế nữ vương có biết chuyện đó không?"

 

Lộ Hành Chu chống cằm, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời, nhàn nhạt nói: "Nếu nữ vương không biết, anh nghĩ người kia sao lại phải chạy đi làm hải tặc chứ?"

 

Rồi cậu bật cười, lười biếng nói: "Lại không phải ai cũng là Luffy đâu."

 

Long Đại gật đầu lia lịa như vừa lĩnh hội được chân lý cuộc đời, chân thành nói: "Nghe cũng có lý..."

 

Sau đó, hắn quay sang nhìn Lộ Hành Chu với ánh mắt tràn đầy cảm kích: "Cảm ơn ngài."

 

Việc Lộ Hành Chu chịu chia sẻ chuyện đó với Long Đại cũng đồng nghĩa với việc, hắn đã quyết định tạm thời không đụng đến nhóm hải tặc này. Có thể tránh thì cứ tránh, không cần gây chuyện. Còn chuyện phía Đại Anh, tạm thời hắn cũng không muốn nhúng tay vào.

 

Ban đầu thấy bên đó treo giải thưởng, hắn còn có chút động tâm. Giờ nghĩ lại, may mà lúc ấy do dự. Nếu không thì đúng là ôm phải củ khoai nóng bỏng tay rồi.

 

Rời khỏi lãnh hải Soria, Lộ Hành Chu nhìn thiết bị định vị trong tay. Không biết có phải do từ trường khu vực biển này có vấn đề hay không, kim định vị cứ xoay loạn không ngừng.

 

Sắc mặt Lộ Hành Chu trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Cậu quay sang Long Đại, bình tĩnh nói: "Tôi đi tìm anh. Các người cứ ở lại đây chờ, khi nào tôi tìm được sẽ bắn pháo hiệu báo vị trí."

 

Long Đại còn chưa kịp ngăn cản, thì Lộ Hành Chu đã huýt một tiếng sáo dài rồi không chút do dự nhảy thẳng xuống biển.

 

Vừa chạm nước, một sinh vật mang theo chiếc sừng khổng lồ đã chờ sẵn, từ mặt biển nổi lên trước mặt hắn.

 

Lộ Hành Chu đưa tay vuốt nhẹ chiếc sừng nhẵn bóng, khẽ nói: "Yên tâm. Tôi có họ, sẽ không xảy ra chuyện gì. Cẩn thận đón tín hiệu của tôi."

 

Trên tàu, Long Đại kinh ngạc há hốc miệng, gọi một tiếng lão đại theo bản năng. Hắn đứng như trời trồng, nhìn Lộ Hành Chu cưỡi trên lưng con kình ngư một sừng, phía sau là một bầy sinh vật biển khổng lồ khác, tạo thành một dòng nước đen ngòm cuộn trào lao về phía chân trời. Long Đại nhéo mạnh một cái vào tay mình, đau đến tê rần.

 

Quả thật không phải đang nằm mơ.

 

Là một lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm, Long Đại luôn cho rằng mình đã gặp đủ mọi loại chuyện kỳ quái trên đời kể cả những thương nhân chuyên bán mì gói giữa rừng rậm nhiệt đới.

 

Nhưng cảnh tượng trước mắt này... hắn thực sự là lần đầu thấy.

 

Một quần thể kình ngư một sừng, sinh vật hiếm gặp đến mức được xếp vào hàng khả ngộ bất khả cầu. Hắn thường xuyên chạy tuyến biển này, nhưng chưa từng có duyên trông thấy, vậy mà...Chỉ một tiếng huýt sáo của vị kia, chúng lập tức xuất hiện, ngoan ngoãn để cậu cưỡi, còn nghe theo chỉ dẫn đưa cậu đến nơi cần đến.

 

Long Đại im lặng hồi lâu, trong lòng chỉ còn lại ba chữ: Bội phục thật sự.

 

Lộ Hành Chu ngồi trên lưng kình ngư, chỉ tay ra xa: "Anh tôi bị ném xuống biển ở hướng đó. Nếu không nhanh lên là không kịp đâu."

Bình Luận (0)
Comment