Lộ Hữu Sâm lúc này thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng chỉ là đến đây làm một nhiệm vụ đơn giản. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh đã rút lui an toàn rồi. Thế mà đen đủi thay, anh lại đụng trúng một tên điên.
Chỉ cần nhớ lại khuôn mặt của kẻ đó thôi, Lộ Hữu Sâm đã thấy u ám cả lòng. Kết quả là bị bắn ba phát, vẫn chưa tính là xui nhất, bởi vì sau đó anh còn bị ném thẳng xuống biển.
Khoảnh khắc rơi vào làn nước lạnh buốt, Lộ Hữu Sâm thật sự nghĩ mình tiêu đời. Trúng ba phát đạn với người thường thì đúng là mất mạng như chơi.
May thay, anh có bùa hộ mệnh. Còn có một vị hồ tiên bảo vệ. Chính nhờ những thứ đó, anh đã kích hoạt chế độ tự bảo vệ lập tức hôn mê sâu để bảo toàn tính mạng.
Giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, hắn lờ mờ thấy một người cưỡi kình ngư một sừng, lao nhanh qua biển cả.
Là em trai của anh, Lộ Hành Chu. Miệng anh khẽ mở ra, cố phát ra tiếng, nhưng chỉ là mấy âm thanh lộc cộc lộc cộc rời rạc.
Lộ Hành Chu vừa đến đã nhìn thấy cảnh anh ba nhà mình bị ném xuống biển, thân thể lảo đảo giữa sóng. Không chút chần chừ, cậu lập tức nhảy khỏi lưng kình ngư, lao mình vào làn nước, kéo người đang hôn mê lên khỏi mặt biển.
Nước biển lạnh thấu xương. Lộ Hành Chu vừa lao mình xuống đã không nhịn được mà khẽ rủa: "Đúng là vớt người thật sự luôn đấy."
Cậu kéo Lộ Hữu Sâm từ dưới nước lên, rồi không chút khách sáo bốp bốp vỗ hai cái vào mặt để gọi tỉnh. Không vỗ thì không tỉnh, mà gọi thì cũng không thưa vậy chỉ còn cách này thôi.
Lộ Hữu Sâm khẽ rên lên một tiếng, chậm rãi mở mắt. Anh lờ mờ nhìn thấy gương mặt của Lộ Hành Chu, không dám tin hỏi: "Anh còn sống à?"
Lộ Hành Chu liếc anh một cái, đáp tỉnh rụi: "Không đâu. Nếu me không tới, chắc giờ anh chầu trời rồi đấy."
Lộ Hữu Sâm thở phào một hơi, ôm chặt lấy kình ngư một sừng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lẩm bẩm: "Tốt quá rồi. Tiểu Lục, may mà em vẫn chịu vớt anh."
Lộ Hành Chu búng ngón tay tách một cái: "Tỉnh rồi thì lên cá đi. Về thôi."
Chuyện cứu người thì cứu rồi, nhưng đợi quay lại, cậu nhất định phải điều tra cho ra xem rốt cuộc anh cậu đã dính vào chuyện gì.
Cả hai ôm lấy kình ngư một sừng, lướt qua mặt biển trở về chiến hạm. Lộ Hữu Sâm cảm thấy má mình nhức nhức, không nhịn được quay sang hỏi: "Gương mặt anh sao lại đau thế?"
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Em không biết nha. Lúc em tới thì mặt anh đã như vậy rồi. Chẳng lẽ lúc anh ngất thì bị ai tát tỉnh?"
Lộ Hữu Sâm chau mày, có chút nghi hoặc: "Nhưng anh nhớ là không có ai đánh mình mà..."
Lộ Hành Chu lập tức đổi đề tài: "Thuyền tới rồi, ở ngay phía trước!"
Khi đến gần chiến hạm, thuyền đã thả thang dây xuống. Lộ Hành Chu nhanh chóng kéo anh ba leo lên. Vừa đặt chân lên boong, coi như an toàn. Lộ Hữu Sâm lập tức nằm vật xuống sàn, th* d*c từng hơi.
Long Đại bước tới, nhìn thoáng qua tình hình, nhỏ giọng hỏi: "Tam thiếu gia có cần xử lý vết thương không?"
Lộ Hành Chu liếc nhìn anh ba mình, nghĩ thầm. Nói thật nhé, ngoại trừ hai dấu tay rất quen thuộc trên mặt, thì hình như chẳng có thương tích gì nghiêm trọng cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu có chút chột dạ. Xem ra vẫn nên điều tra cho rõ ràng tanh ba rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì thì hơn.
【Má ơi, lần này bị phát hiện, hơn nữa lý do ngã xuống lại là vì có người thèm khát vẻ đẹp của anh ba mình...】
Lộ Hữu Sâm ngây người tại chỗ, anh chống tay ngồi dậy, che mặt lại, trong lòng thầm nghĩ. Chu Chu đang đùa chắc? Người mắc bệnh tâm thần chẳng phải đều là loại tính khí thất thường sao?
Lúc trước còn cười hì hì với anh, sau đó liền trở mặt đấm anh mấy phát.
Hơn nữa, người ta còn dùng khuôn mặt già nua kia để ra tay nữa chứ.
Lộ Hành Chu tiếp tục ăn dưa hóng chuyện.
【Mình cười muốn chết mất, anh mình làm giả thành ông chú tóc bạc đầu hói chính là đúng gu người kia, nói chính xác hơn là, hắn thích kiểu chín mọng. Mà anh mình đúng là cái loại "chín" đó, lúc ở phòng gym hắn lén nhìn anh mình tắm, cảm thấy ca tôi là kiểu chú rèn luyện có cơ bắp rất ngon. Cho nên...】
Đồng tử Lộ Hữu Sâm run lên bần bật, anh nằm bẹp dưới đất, thật sự nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi. Không phải chứ, anh đã ra nông nỗi này rồi, mà vẫn còn có người nhớ thương anh? Người kia đầu óc có vấn đề thật à?
Lộ Hành Chu chỉ biết nói chuyện này đúng là khó mà bình tĩnh nổi, dù sao thì thích kiểu lớn tuổi cũng là chuyện cá nhân, phải tôn trọng và chúc phúc thôi.
Lộ Hành Chu quay sang nhìn Lộ Hữu Sâm: "Anh còn chịu nổi không đó?"
Lộ Hữu Sâm lắc đầu nói: "Không sao, anh đi thay bộ đồ khác."
Không sao cái gì chứ, anh suýt nữa thì nát cả căn phòng, may mà đồ đạc đều đã mang ra được.
Lộ Hành Chu liếc nhìn Long Đại nói: "Quay về."
Con thuyền quay đầu hướng về bến cảng, chuẩn bị trở lại. Nhưng cách đó không xa, một chiếc thuyền trắng đang tiến lại gần, đập vào mắt bọn họ. Lộ Hành Chu đồng tử co rút, thuyền chữa bệnh...
Cậu quay đầu nhìn sang Lộ Hữu Sâm, đáy mắt đối phương đầy rẫy hận thù và khổ sở, bọn họ từng mất một người trên con thuyền đó.
Nếu không nhờ có Chu Chu, rất có thể anh cũng đã bỏ mạng ở đó.
Lộ Hành Chu mím môi, Hồ Thất đặt tay lên vai cậu, rồi nhìn theo hướng ánh mắt của Lộ Hành Chu. Nó khẽ nói bên tai Lộ Hành Chu: "Trên đó toàn là nghiệp chướng."
Lộ Hành Chu khẽ cười nhạt một tiếng, đúng là toàn nghiệp chướng. Dùng thân thể tuổi trẻ để nuôi dưỡng tầng lớp thượng lưu ấy, không phải nghiệp chướng thì là gì?
Lộ Hành Chu từ từ thở ra một hơi, quay sang nhìn Long Đại. Long Đại sắc mặt nghiêm trọng, tay giấu ra sau lưng, tựa như đã hiểu rõ ánh mắt của Lộ Hành Chu, khẽ lắc đầu với cậu.
Thứ kia không phải thứ có thể dễ dàng động vào.
Tầng lớp thượng lưu cần cơ thể trẻ trung, khỏe mạnh để sử dụng cho mục đích của họ, mà nơi bọn họ tìm được chính là ở đây. Con thuyền chữa bệnh đó thực chất là nơi được một vài thế lực bên ngoài bảo kê. Nếu không nhờ sự che chở đó, nó đã chẳng thể tung hoành trên vùng biển quốc tế suốt ngần ấy năm.
Ngoại trừ phía Hoa Quốc, ở những nơi khác, người ở trên đều có dính líu. Những người bị bắt sẽ bị nhốt trong khoang trị liệu, được chăm sóc ăn uống đầy đủ, đến khi thể trạng hồi phục thì sẽ bị xếp hình nhổ ra, trồng vào.
Còn thi thể ư? Tất nhiên là ném xuống biển để nuôi cá mập.
Chỉ là thật ra cá mập cũng chẳng hứng thú với thịt người.
Sắc mặt Lộ Hành Chu hơi tái, cậu hiểu rõ mình không thể động đến quá nhiều kẻ ở tầng lớp trên kia, nhưng cậu vẫn muốn thử, dù chỉ một chút.
Trầm mặc một lát, Lộ Hành Chu xoa đầu Hồ Thất nói: "Tối nay đưa tôi qua bên đó."
Hắn sờ túi, bên trong là mấy tờ bùa giấy thương, lại nghĩ tới mùi mê hương trong không gian, mặc kệ thế nào, cứu được một người thì vẫn là một người.
Lộ Hữu Sâm ngồi tựa lưng vào thành tàu, nhìn cậu nói: "Anh đi cùng em."
Lộ Hành Chu giật mình, giả bộ ngây ngô: "Đi đâu cơ?"
Lộ Hữu Sâm cười mà như không cười nói: "Anh đâu có điếc. Thể chất tăng cường vẫn còn hữu dụng đấy."
Lộ Hành Chu có chút không cam tâm, nhưng cũng không từ chối nổi. Lộ Hữu Sâm lại uy h**p thẳng thừng: "Đừng nhiều lời, tóm lại em muốn đi thì anh nhất định phải theo."
Lộ Hành Chu bĩu môi, liếc nhìn Long Đại nói: "Đi theo con thuyền kia từ xa, đừng để bọn họ phát hiện."
Long Đại im lặng một lúc. Là một lính đánh thuê, nguyên tắc sống của hắn từ trước tới giờ vẫn là lo quét tuyết trước cửa nhà mình, mặc kệ mái nhà người khác phủ đầy sương.
Chỉ có như vậy mới có thể sống yên ổn.
Thế nhưng... đối diện với vị lão bản thần kỳ này, trong lòng Long Đại bỗng nảy sinh một ý niệm hoặc cậu thật sự có thể làm được điều mà người thường không dám nghĩ?
Trở về khoang thuyền, cả nhóm tranh thủ ăn một bữa thịnh soạn. Trời hôm nay tối sầm sập một cách lạ thường, bóng đêm phủ xuống nhanh hơn thường lệ.
Lộ Hành Chu lặng lẽ rời khoang. Hồ Thất ngoan ngoãn quấn quanh người cậu, không phát ra tiếng động. Lộ Hữu Sâm cũng âm thầm theo sau.
Bọn họ lặng yên biến mất khỏi chiến hạm.
Ở khu vực WC phía xa trên con thuyền chữa bệnh, lặng lẽ xuất hiện hai bóng người. Lộ Hành Chu âm thầm kéo Lộ Hữu Sâm theo, đặt hai viên hương mê ở bên trong WC chỉ cần hít phải, trong vòng hai giờ chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái hôn mê.
Bọn họ hành động lặng lẽ, từng buồng WC đều bị điểm qua hương mê.
Hai người đều mặc đồng phục của tổ vệ sinh, im lặng đẩy xe dọn dẹp đi dọc hành lang.
Gặp phải lính gác, cũng chỉ lặng lẽ cúi đầu, làm như không nhìn thấy nhau.
Cũng may, nơi này thủ vệ nghiêm khắc, kỷ luật chặt chẽ, đối với nhân viên vệ sinh như bọn họ vốn chẳng để tâm hay hỏi han gì.
Khi phía WC đã được chuẩn bị xong, Lộ Hành Chu liếc sang Lộ Hữu Sâm, nói nhỏ: "Anh ơi, anh đi đổ thứ này vào hệ thống lọc nước của bọn họ."
Lộ Hữu Sâm gật đầu, nhìn Lộ Hành Chu, giọng khẽ trầm: "Vậy còn em."
Lộ Hành Chu khẽ mỉm cười: "Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước. Em đi tìm tên đứng đầu bọn chúng."
【Trước khi hắn chết, mình muốn tiếp đãi hắn một trận tử tế.】
Lộ Hữu Sâm trầm mặc trong giây lát, rồi gật đầu: "Anh hiểu rồi."
Làm sao để khiến cả con thuyền rơi vào trạng thái mê man? Dĩ nhiên là phải hạ dược. Vì để tránh tổn thất sinh mạng vô tội, đây là phương pháp ổn thỏa và hiệu quả nhất.
Dược trong tay Lộ Hành Chu đều được điều chế dựa theo phương thuốc lấy từ căn cứ, do chính Lộ Du Tư, người từng động lòng với cậu cung cấp.
Lộ Hữu Sâm hành động cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi hành lang.
Còn Lộ Hành Chu thì sắc mặt âm trầm, lần theo hướng Hồ Thất chỉ dẫn, tìm đến phòng ngủ của kẻ đứng đầu con thuyền.
Khi cậu bước vào, tên kia vẫn còn đang mây mưa với tiểu tình nhân của mình.
Chỉ là cái gọi là tiểu tình nhân này, tuổi tác lại hơi lớn, râu tóc đều bạc trắng.
Lộ Hành Chu lộ vẻ mặt như thể cay mắt, lặng lẽ rút khẩu súng trong người, chỉa thẳng vào tên đàn ông trước mắt.
Tên này vốn chẳng mang quốc tịch trong nước, lại có thể làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy có không ít thế lực đứng sau bao che cho hắn. Nhưng Lộ Hành Chu không muốn để loại cặn bã ghê tởm này còn sống thêm một giây nào nữa...
Vậy thì trực tiếp tiễn xuống địa ngục là sạch sẽ nhất.
Không chút do dự, Lộ Hành Chu giương súng, nổ một phát thẳng vào người cầm quyền.
Tên kia hoảng loạn đến mức chân mềm nhũn, còn chưa kịp phản ứng đã ngã sụp xuống đất.
Cùng lúc đó, bên ngoài đã bắt đầu hỗn loạn, ngất xỉu, tiêu chảy, người nọ người kia hoang mang chạy tán loạn, thậm chí có kẻ còn té xỉu đè lên nhau...
Bên ngoài đã loạn thành một mớ hỗn độn, người cầm quyền bị lôi thẳng từ ổ ôn nhu ra ngoài. Hắn vẻ mặt vô cùng khó chịu, không cam lòng, hôm nay người hắn sủng ái không có mặt, cho nên mới phải tìm một món mới để thay thế.