Cảnh đầu phim đẹp như mộng, lại càng khiến phần sau ác liệt và rùng rợn thêm rõ nét. Nữ chính cuối cùng chết thảm trong một ngôi nhà lớn. Một con dao nhỏ sắc lẹm từng nhát từng nhát cắt lên làn da trắng nõn của nàng, từng mảnh thịt như bị lột xuống một cách vô tình.
Cảnh đó không dùng thế thân, Thượng Quan Nghi tự mình diễn. Khi dao hạ xuống, sắc mặt nàng thống khổ cùng tuyệt vọng, như thể có thứ gì đó vỡ vụn trong tận sâu đáy lòng.
Trong ánh mắt nàng, ngoài đau đớn còn có một tia tự giễu, tự giễu vì đã mơ mộng quá nhiều, quá ngây thơ.
Cơn oán khí ngập tràn, nỗi phẫn nộ hòa cùng oán hồn từng chết thảm trong căn nhà cũ ấy.
Giữa đại sảnh, một cỗ quan tài được đặt trang trọng, xung quanh dán đầy chữ Hỷ đỏ như máu. Ngay cả nắp quan tài cũng không được buông tha. Một con người giấy y chang nữ chính được mang ra, mặc trên người một bộ áo cưới đỏ rực, lộng lẫy mà kỳ dị.
Trăng bị mây che khuất, sao trời lịm tắt. Trên đường, hai ông bà lão ngồi chờ, thanh âm bén nhọn như xuyên thủng màn đêm:
"Nhất bái thiên địa ~"
Ngay khoảnh khắc đó, người giấy kia chợt động đậy. Từ đầu ngón tay, nó bắt đầu thoát khỏi bàn tay người nâng đỡ. Rồi từng chút từng chút, nó tự đứng lên.
Đôi môi đỏ tươi nở nụ cười quỷ dị, hướng về phía hai ông bà lão đang hành lễ, cười rạng rỡ mà lạnh lẽo đến rợn người.
Đặng Mai nhìn màn hình, ánh mắt sáng rực. Biểu cảm của Thượng Quan Nghi, động tác, khí chất từng thứ đều khiến hắn phấn khích không thôi.
Lộ Hành Chu ngồi bên cạnh chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Cậu cầm kịch bản lên, lật tới câu chuyện thứ hai.
Bộ phim quay ròng rã suốt một tháng, nhờ sự gia nhập của các cô nương, tiến độ rất nhanh. Phần việc còn lại thì để Triệu Thanh Y lo phần lừa gạt, còn Sở Thanh Tuyền thì cống hiến thân phận diễn vai một giáo viên quỷ dị.
Quay xong tất cả, công việc tiếp theo chính là phần của Đặng Mai và đoàn hậu kỳ xử lý.
Chờ đến khi điện ảnh gần hoàn tất, trailer cũng đã tung ra, trời đã chính thức sang đông.
Cách Tết Nguyên Đán, chỉ còn lại mười mấy ngày ngắn ngủi.
Khoác lên mình chiếc áo lông dày sụ, Lộ Hành Chu cả người tròn vo như một quả bóng di động. Cậu lảo đảo lắc lư bước ra khỏi nhà cũ của Lộ gia, bọn họ chuẩn bị trở về Xuyên Thành để ăn Tết.
Xuyên Thành là quê cũ của Lộ gia, cũng là nơi Lộ gia bắt đầu phát đạt.
Lộ Hành Chu ngửa đầu nhìn bầu trời, những bông tuyết nhỏ đang nhẹ nhàng bay xuống, cậu khẽ chớp mắt.
【Xuyên Thành hình như là quê của Dung Minh Ngọc... Hơn nữa... Bùi Cảnh Tuyên cũng đang ở đó...】
Trong phòng khách, Lộ Vân Nhĩ đang xem TV khẽ động lỗ tai, lần trước khi quay phim, dưa chỉ ăn được nửa trái. Giờ đến Xuyên Thành, có khi nào nửa còn lại cũng lộ mặt?
Lộ Vân Nhĩ càng lúc càng tò mò, rốt cuộc là loại chuyện xưa gì vậy?
Mười ngày trước Tết, cả đoàn lái xe trở về Xuyên Thành. Nhà cũ của Lộ gia rất rộng lớn, theo phong cách mưa bụi Giang Nam, trước sân là một hồ sen. Mùa đông hồ đã đóng băng, nhưng mỗi khi đến mùa hè, sen nở kín mặt nước đẹp đến nao lòng.
Không biết là ảo giác hay gì, vừa đặt chân đến nơi này, Lộ Hành Chu cảm thấy hô hấp cũng nhẹ đi vài phần, cả người khoan khoái lạ thường. CẬu ngẩng đầu nhìn lên bậc đá xanh, mấy bác trai bác gái mặc áo bông đang quây quần bên bếp lò, uống trà, đánh bài, một khung cảnh vừa ấm áp vừa yên bình.
Đáy mắt Lộ Hành Chu thoáng chút hoài niệm.
Đã từng, đây chính là điều hắn khao khát nhất, một cuộc sống bình dị, có người thân, có bếp lửa, có trà nóng, có tiếng cười.
Đồ đạc đã được đưa về đủ. Lộ Hành Chu ngồi trong quán trà, chẳng bao lâu, Lộ Kỳ Dịch, Lộ Hữu Sâm, Lộ Vân Nhĩ lần lượt tới nơi. Bốn người nhanh chóng tạo thành một bàn bài đáp tử, đánh bài giết thời gian.
Lộ Lâm Vụ ngáp dài một cái, chống cằm nhìn máy mạt chược đang tự động chia bài, giọng uể oải: "Mạt chược có gì vui đâu chứ..."
Lộ Hành Chu không nói gì, từ trong túi yên lặng rút ra một tệp tiền đen thui: "Anh nói gì cơ?"
Mắt Lộ Lâm Vụ sáng rực. Hắn lập tức ôm lấy eo Lộ Hành Chu, bắt đầu giở trò nũng nịu: "Sáu à~ Anh hết tiền rồi~ Có phải trong ví anh thiếu cái gì đó không~?"
Gần đây, Lộ Lâm Vụ đang dốc sức làm một câu lạc bộ riêng. So với việc gia nhập các câu lạc bộ khác, hắn cảm thấy tự mình mở một cái vẫn là thỏa đáng nhất. Bao nhiêu tiền dành dụm được đều ném vào đó không tiếc tay từ việc mua một căn nhà rộng, trang trí hoành tráng, đến đầu tư dàn máy tính xịn nhất, ký kết hợp đồng với nhân sự thiếu chút nữa ép hắn tới mức cạn khô túi tiền.
Hắn thật ra cũng muốn kể khổ với anh cả hắn, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của anh cả là lập tức chột dạ.
Lộ Hành Chu liếc hắn một cái, cười nhạt: "Anh à, trước kia anh cũng từng là kẻ có tiền mà..."
【Đáng tiếc, một lần đầu tư khiến mất sạch vốn. Qua tết, anh ấy đến căn cứ xem thử, phát hiện cái huấn luyện viên kia đúng là không ra gì.】
Lộ Lâm Vụ sững người: Huấn luyện viên không phải người tốt?
Lộ Hành Chu cúi đầu nhìn bài, rút ra một lá rồi đánh xuống: "Bốn vạn."
【 Ngũ ca là kiểu ngốc bạch ngọt, ký hợp đồng gì cũng nghe theo tên huấn luyện viên đó, cuối cùng bị hắn lừa cho te tua. Hợp đồng toàn là điều khoản vi phạm nặng nề, tiền vi phạm hợp đồng cũng không đòi lại được. Sau khi huấn luyện xong, hắn ta thoải mái ôm cả đám người theo hợp đồng bỏ đi.】
Ngốc bạch ngọt từ gốc Trung Quốc, chỉ người đơn thuần, ngây thơ, dễ tin người, thường bị lợi dụng.
Lộ Lâm Vụ nghiến răng ken két, Lộ Kỳ Dịch thì cười như không cười, thuận tay bắt bài Lộ Vân Nhĩ vừa đánh ra: "Giang."
Lộ Lâm Vụ thề, hắn thật sự thấy rõ trong mắt Lộ Kỳ Dịch là niềm vui khi thấy người khác gặp nạn và cả ánh mắt đang chờ xem kịch hay.
Nhưng mà, đây là đại ca kim chủ của hắn, hắn cũng chẳng dám nói gì. Gần đây đang chuẩn bị ký hợp đồng tuyển thủ, mọi điều khoản gần như đã thỏa thuận xong, chỉ là chưa đóng dấu, nên tạm thời chưa tính là xong.
Vì vậy...
Ánh mắt Lộ Lâm Vụ bốc lửa giận: Chờ đấy, qua Tết tôi nhất định xử đẹp cái tên huấn luyện viên kia.
Lộ Vân Nhĩ vừa mò bài vừa cười nhạo: "Cái căn cứ huấn luyện của em ổn chưa đấy? Đừng để người ta làm áo cưới cho người khác nữa."
Lộ Lâm Vụ cố giữ mặt mũi, nhưng hắn tức muốn chết, thật sự muốn ngay bây giờ đá cho huấn luyện viên một cú, để hắn đi mà ăn phân!
Đệt mợ! Gạt tình cảm thì còn tạm bỏ qua, chứ gạt tiền là không xong đâu nhé! Cậu có biết tôi đã cố gắng thế nào vì đống tiền đó không hả?! Vất vả tích cóp từng chút, ký hợp đồng, mua phòng, sắm thiết bị, cuối cùng cậu lại dám lừa tôi?
Oán niệm của Lộ Lâm Vụ bùng nổ tới mức phá tan cả chân trời, đến mức Tà Kiếm Tiên mà có mặt ở đây cũng phải bị ép thành Đại Béo Tử.
Lộ Hành Chu bật cười Ai hắc một tiếng rồi nói: "Hồ ~"
Cậu duỗi tay ra: "Đưa tiền, đưa tiền đây."
Lộ Kỳ Dịch im lặng móc từ túi ra một đồng xu đưa cho Lộ Hành Chu. Lộ Hành Chu nhìn đồng tiền trong tay, gương mặt đầy vẻ không thể tin được: "Anh còn giữ loại tiền lẻ này hả??"
Lộ Kỳ Dịch mặt không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói: "Bạch kim."
Lộ Hành Chu im bặt, cúi đầu nhìn đồng xu trong tay, đúng là nặng hơn tiền thường một chút, màu sắc cũng sáng bóng hơn hẳn.
Cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn Lộ Kỳ Dịch với ánh mắt bội phục: "Cho nên anh định làm gì với nó?"
Lộ Vân Nhĩ chen vào: "Còn làm gì được nữa? Chuẩn bị lì xì cho mấy nhóc con trong nhà chứ gì."
Giờ ai cũng dùng chuyển khoản, Lộ Kỳ Dịch cũng không ngoại lệ. Chuyển khoản là chuyển khoản, nhưng anh vẫn giữ loại tiền này để bỏ vào bao lì xì đỏ cho mấy đứa nhỏ trong nhà.
Bởi vì đưa đúng 100 tệ thì người ta lại thấy như bị coi thường, mà đưa nhiều quá thì lại không tiện, nên thường sẽ chuyển khoản riêng, còn bao lì xì chỉ để lấy hên.
Với chuyện này, Lộ Hành Chu không có gì để nói chỉ cảm thấy... ừm, hợp lý đấy chứ.
Hắn nhìn Lộ Vân Nhĩ, chìa tay ra: "Anh..."
Lộ Vân Nhĩ không nói một lời, móc ra một tờ tiền năm đồng. Lộ Hành Chu cầm lên nhìn ngó đánh giá, nhíu mày hỏi: "Cái này là cái gì vậy?"
Lộ Vân Nhĩ cười toe toét: "Tiền thật đấy."
Lộ Hành Chu tặc lưỡi một cái, Lộ Vân Nhĩ hừ một tiếng, vừa cười vừa nói: "Anh cả là chó nhà giàu, như anh đây, dân đen nghèo khổ, sao mà sánh được?"
Lộ Kỳ Dịch liếc hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: "Tiền thuê nhà."
Lộ Vân Nhĩ lập tức đổi sắc mặt, cười ha hả: "Anh cả giỏi nhất, đỉnh nhất! Tiền thuê gì đó coi như em chưa nói gì nha~"
Bàn tay ấn nút xào bài, mạt chược bắt đầu được tẩy. Lộ Hành Chu lúc này lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay khi cậu bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia, suýt chút nữa thì buột miệng chửi thề.
【Đến rồi đến rồi, tình tiết sắp bắt đầu rồi đây. Bùi Cảnh Tuyên gặp phải Dung Minh Ngọc, tưởng rằng cô đang theo dõi mình để gọi paparazzi chụp lén. Không ưa nổi, liền chỉ mặt gọi tên, nổi nóng tại chỗ...】
Bùi Cảnh Tuyên đang trên đường về nhà thì đúng lúc chạm mặt một bóng hình quen thuộc. Nghe thấy câu nói đó, hắn hơi khựng lại. Người phía trước cũng ngẩng lên, đôi mắt đầy kinh ngạc. Bùi Cảnh Tuyên nhìn vào đôi mắt ấy.
Hắn nhận ra chủ nhân của ánh mắt này...
Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi thấy được Lộ Vân Nhĩ và nhóm người trong quán trà, đang ngồi cạnh cửa sổ.
Nếu không phải vì mấy lời Lộ Hành Chu vừa nói rõ ràng như đang bình luận trực tiếp có khi hắn thật sự đã tin Dung Minh Ngọc theo dõi mình. Nhưng nghe giọng điệu Lộ Hành Chu thì hình như không phải?
Lộ Kỳ Dịch và mấy người còn lại cũng đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài. Bùi Cảnh Tuyên đứng khựng lại, bối rối không biết có nên tiến lên hay không.
【Thật ra, Dung Minh Ngọc đến đây là để đi thăm người nhận viện trợ. Cha mẹ cô đều mất trong một vụ tai nạn giao thông, để lại đống nợ. Việc ăn học cũng nhờ người kia giúp đỡ. Kết quả, sau khi bị Bùi Cảnh Tuyên hiểu lầm và cảnh cáo, cô chậm mất một bước, người nhận viện trợ tưởng cô không tới nữa, trên đường về thì gặp tai nạn...】
Lộ Hành Chu cúi mắt xuống, suy nghĩ vẫn còn miên man.
【 Cha mẹ cô cũng từng mất vì tai nạn xe, giờ người ân nhân lại gặp chuyện tương tự khiến cô suy sụp hoàn toàn. Xử lý xong hậu sự, cô lên mạng thì thấy vô số lời mắng chửi, tâm trạng vốn đã sụp đổ nay càng tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn tự sát...】
Bùi Cảnh Tuyên như bị sét đánh ngang tai. Hắn lập tức bước lên, giữ tay Dung Minh Ngọc lại, thấp giọng hỏi: "Người mà cô đến thăm hiện ở đâu?"
Dung Minh Ngọc cũng sững người, ngẩng mắt lên kinh ngạc nhìn hắn: "Anh có thể nghe được à?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói lại như đang xác nhận.
Bùi Cảnh Tuyên gật đầu: "Đi tìm người trước đã."
Dung Minh Ngọc cũng gật đầu ngay nói: "Điện thoại tôi hết pin rồi, anh cho tôi mượn máy, tôi gọi cho người ấy."