Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 163

Bùi Cảnh Tuyên lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, cúi mắt, trong lòng nặng trĩu.

 

Không trách người kia lại tự ý rời đi vì liên lạc không được với Dung Minh Ngọc, mà hắn lại không cho người quay lại đón. Có thể bên kia xảy ra chuyện gì gấp nên họ mới tự về...

 

Trái tim Bùi Cảnh Tuyên ngập đầy ân hận. Hắn không biết phải nói gì, chỉ khẽ nhìn Dung Minh Ngọc, khàn giọng: "Xin lỗi..."

 

Dung Minh Ngọc theo phản xạ ngẩng đầu cười, dù đang đeo khẩu trang nhưng đôi mắt cong cong, lộ ra sự dịu dàng khiến người khác thấy nhẹ lòng nói: "Không sao đâu, cũng là do bên công ty sắp xếp."

 

Dung Minh Ngọc hiểu rất rõ, công ty cố tình sắp đặt chuyện này. Cô từng muốn phản kháng, nhưng cô đâu có quyền lực gì để phản kháng.

 

Cô cần tiền, rất nhiều tiền.

 

Lộ Hành Chu nhìn theo một lúc, thấy người đã rời khỏi mới quay lại bàn, tiếp tục chơi mạt chược.

 

Lộ Kỳ Dịch và mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau. Lộ Vân Nhĩ hiểu ý, bĩu môi nói: "Xem ra, Dung Minh Ngọc với Bùi Cảnh Tuyên thật sự là một đôi rồi."

 

Lộ Hành Chu nhíu mày, mặt đầy dấu chấm hỏi: "Hả?"

 

Lộ Vân Nhĩ giơ điện thoại, lắc lắc: "Xem đi, ảnh chụp đầy cả đây."

 

Lộ Hành Chu ngẩn ra một chút, rồi nhướng mày nói: "Đây không phải mới ngoài kia sao?!"

 

【Không phải chứ, mới bị chụp ảnh có mấy phút mà đã tới tay anh mình rồi à? 】

 

Lộ Vân Nhĩ cười nói: "Anh em gần đây mới mua mấy cái tài khoản hào đó, vừa hay, trong đám đó có một cái chụp được khoảnh khắc này."

 

Tài khoản hào chỉ những tài khoản mạng xã hội có nhiều người theo dõi hoặc dùng để lan truyền thông tin/ảnh hot, thường mang tính có sức ảnh hưởng trên mạng, hoặc tài khoản do studio quản lý.

Hơn nữa, anh ấy vốn đã rất tò mò về chuyện của Dung Minh Ngọc và Bùi Cảnh Tuyên, cho nên anh ấy đã sớm bảo mấy cái tài khoản nhà mình để mắt đến hai người này một chút.

 

Lộ Hành Chu sờ cằm, ngắm ảnh chụp: Nói sao nhỉ, trong ảnh, Bùi Cảnh Tuyên đang kéo tay Dung Minh Ngọc, tay túm chặt, bầu không khí giữa hai người phải nói là rất có cảm tính.

 

Chả trách lại bị viết thành gặp gỡ định mệnh.

 

Lộ Hành Chu nhìn sang Lộ Vân Nhĩ hỏi: "Anh à, anh định đăng cái này lên không đấy?"

 

Lộ Vân Nhĩ chậm rì rì nhấp một ngụm trà nóng, thản nhiên đáp: "Thôi, Tết nhất rồi, để yên ổn chút đi."

 

Lộ Hành Chu gật đầu, vừa nhìn bài trong tay vừa phụ họa: "Cũng phải."

 

【Hiện tại cốt truyện đã bắt đầu lệch hướng rồi, phía sau theo nguyên tác thì Dung Minh Ngọc sẽ bị chiếm thân xác, nhưng giờ chắc là không xảy ra nữa.】

 

Lộ Vân Nhĩ trợn tròn mắt: Chiếm... chiếm thân thể? Là sao?

 

【A... nhớ rồi, người chiếm thân thể Dung Minh Ngọc hình như là một fan girl kỳ cựu của Bùi Cảnh Tuyên thì phải. Vừa mới mắng người ta xối xả xong, quay đi quay lại thì đoạt xác người ta luôn, sau đó còn công khai truy đuổi Bùi Cảnh Tuyên...】

 

Dung Minh Ngọc, người vừa mới gọi điện xong, đột nhiên sững người. Ánh mắt cô nhìn Bùi Cảnh Tuyên bỗng trở nên rất kỳ lạ.

 

Bùi Cảnh Tuyên khẽ nhắm mắt lại, lòng rối như tơ vò: Cái quỷ gì vậy trời?!

 

Lộ Hành Chu quăng ra một con bạch bản, vừa đánh vừa lẩm bẩm: "Nhưng mà hai người họ đứng cạnh nhau nhìn cũng khá hợp đấy chứ."

 

Lộ Vân Nhĩ sờ cằm, liếc bài mình, gật gù: "Chuẩn luôn. Chỉ nghe nói hoàn cảnh của Dung Minh Ngọc thảm lắm."

 

Lộ Lâm Vụ nháy mắt ra hiệu, bảo anh ấy nói thêm. Lộ Vân Nhĩ nhún vai: "Công ty cô ấy là kiểu hút máu triệt để luôn. Mỗi ngày bóc lột như đập chết người ta vậy. Mặc dù bây giờ chỉ còn mình cô ấy là còn nổi chút tiếng, theo lý thì nên nâng đỡ, nhưng đã là hút máu thì có cần lý đâu, đúng không?"

 

【 Chính là loại công ty hút máu đấy. Bắt cô ấy dẫn tân binh, không đủ nhiệt thì đi mua bản thảo viết thêm, ý kiến cá nhân không có giá trị. Quan trọng nhất là muốn giải ước cũng không được. Hợp đồng ngay từ đầu đã là hợp đồng âm dương.】

 

Bùi Cảnh Tuyên càng nghe càng thấy áy náy. Hắn nhìn Dung Minh Ngọc, thấp giọng: "Xin lỗi."

 

Dung Minh Ngọc lại mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Anh nói lần thứ hai rồi đó, không có gì đâu. Thật đấy."

 

Lộ Hành Chu thở dài: "Loại công ty này, muốn rút ra chỉ còn cách là khảo công thôi."

 

【Cái trạm tỷ kia, sau khi chiếm thân thể Dung Minh Ngọc, cũng chọn cách đi khảo công. Mà điều khiến mình tức muốn chết là sau khi biết hết mọi chuyện, cô ta lại thấy Dung Minh Ngọc đáng bị như vậy?! Đúng là xui tận mạng. Nhưng mà giờ thì chưa tới mức bị netizen mắng đến tự sát, mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển... Thôi, quay lại kêu anh Đan đi tìm cách tiếp xúc với Dung Minh Ngọc một chút. 】

 

Dung Minh Ngọc ánh mắt ánh lên niềm vui, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Tôi hình như sắp được giải thoát rồi?"

 

Tim Bùi Cảnh Tuyên như thắt lại. Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng đáp: "Ừm, chúc mừng cô. Trong số người đó có mấy vị thiếu gia Lộ gia. Nếu cậu ấy đã có ý định như vậy, nhất định sẽ cứu được cô."

 

Dung Minh Ngọc khẽ kéo khẩu trang xuống, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt. Bùi Cảnh Tuyên chớp mắt. 

 

Giây phút ấy, trong đầu hắn vụt qua một ý nghĩ, hắn muốn gỡ hẳn chiếc khẩu trang ấy xuống...

 

Hắn muốn biết, nụ cười của cô có thực sự rực rỡ như trong trí tưởng tượng của hắn không.

 

Một lúc sau, Lộ Hành Chu cảm thấy hơi đói bụng, cậu nhìn mấy người anh trai nói: "Em đói rồi."

 

Lộ Kỳ Dịch khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn mạt chược, liếc nhìn đống tiền bên cạnh Lộ Hành Chu nói: "Em mời khách đi."

 

Lộ Vân Nhĩ mặt mày ủ rũ, hắn thua nhiều nhất. Nhưng vẫn gật đầu, rồi nắm lấy tay Lộ Hành Chu, bóp bóp vài cái nói: "Chờ anh xin vía Thần Đổ xong, năm nay Tết, anh nhất định sẽ đại sát tứ phương."

 

Lộ Hành Chu thì chẳng có ý kiến gì.

 

Chỉ là cậu tò mò hỏi: "Năm nay Tết sẽ có nhiều người đến sao?"

 

Trong ấn tượng của cậu, mấy năm trước ăn Tết chỉ có mỗi gia đình bọn họ tụ họp.

 

Lộ Hữu Sâm ngồi bên cạnh giải thích: "Em đã trở về, nên đã thông báo với đám thân thích. Năm nay chắc sẽ đông đấy."

 

Lộ Hành Chu gật đầu như bừng tỉnh: Hình như đúng là vậy thật.

 

Nhưng Lộ Hành Chu vẫn thắc mắc nói: "Trong trí nhớ của em, nhà mình đâu có nhiều thân thích lắm?"

 

Lộ Vân Nhĩ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại nói: "Em nghĩ đơn giản quá rồi."

 

Lộ Lâm Vụ ở bên cạnh đếm ngón tay, vừa đếm vừa nói: "Lão cha không có anh em ruột, nhưng không có nghĩa là ông nội cũng không có. Chỉ tính anh em họ thôi, ông nội đã có tới năm người."

 

Lộ Hành Chu chớp mắt mấy cái, cậu đúng là chưa từng để ý tới. Chủ yếu là trong sách không nhắc đến, còn ở hiện thực thì cũng chẳng ai nói gì với cậu cả.

 

Lộ Lâm Vụ lại tiếp tục nói: "Chủ yếu là mối quan hệ giữa ông nội và mấy anh em của ông ấy hơi vi diệu một chút."

 

Lộ Hành Chu âm thầm bắt đầu tự điều tra, đến khi tra ra rồi thì suýt nữa bị nghẹn họng đến bật cười.

 

【Ôi trời, cái này mà gọi là vi diệu sao? Ông nội không bị đánh chết đã là nhờ mấy người kia tính tình tốt lắm rồi...】

 

Đám Lộ Lâm Vụ thật ra cũng không biết chuyện cụ thể, chỉ nhìn nhau tò mò.

 

Bọn họ chỉ biết, các ông bác lớn đều ở nước ngoài, bình thường vẫn liên lạc, thỉnh thoảng cũng trò chuyện với mấy anh chị em họ bên kia. Còn chuyện vì sao Lộ Hành Chu lại không biết?

 

Cần hỏi sao? Là con riêng đấy. Cảm giác tồn tại vốn dĩ đã rất thấp, bình thường chẳng ai nhắc tới cậu, thì lấy đâu ra ai kể mấy chuyện này cho cậu nghe.

 

Cũng vì vậy, Lộ Hành Chu mới nhớ ra mà đi hỏi những chuyện này.

 

Lộ Vân Nhĩ ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Thật ra thì... ngoài việc ít gặp mặt, quan hệ cũng không đến nỗi tệ. Chỉ là trước kia em sống trong nhà mà cảm giác tồn tại không cao, cho nên mới không biết mấy chuyện này."

 

Chủ yếu vì em là con riêng. Các trưởng bối khác đều cảm thấy chuyện này là lỗi sai của ba bọn họ, nên chẳng ai thích em cả, thấy cũng chẳng muốn thấy, nói chi là kể mấy chuyện đó cho em biết.

 

Lộ Hành Chu hơi nhíu mày. Thật ra cậu cũng từng thấy kỳ lạ, dù cho có cảm giác tồn tại thấp đến đâu đi nữa, thân thích trong nhà cậu vẫn nên biết chứ.

 

Nhưng cậu thật sự không biết gì cả.

 

Cảm giác như một tồn tại bị xóa sổ.

 

Lộ Hành Chu cụp mắt. Hoặc cũng có thể nói vì nhà bọn họ trước đây sẽ gặp đại họa, phải chịu cảnh khốn cùng, nên mấy vị ông nội kia mới không xuất hiện.

 

Còn bây giờ, mọi thứ đã được giải quyết xong, cho nên họ mới lộ diện.

 

Bằng không, Lộ gia cũng sẽ không thảm đến mức đó.

 

Cậu thở dài. Quả nhiên, đây chính là tiểu thuyết mà...

 

Không cần logic, chỉ cần sảng.

 

Nhưng mà thôi, không quan trọng nữa. Lộ Hành Chu đứng lên, nở nụ cười nói: "Đi ăn cơm thôi, ăn lẩu nhé ~"

 

Lộ Vân Nhĩ và những người khác không có ý kiến gì. Lộ Kỳ Dịch đứng dậy nói: "Đi thôi, tới quán lẩu nhà mình ăn."

 

Nhà bọn họ sở hữu rất nhiều sản nghiệp, chuỗi quán lẩu cũng là một trong số đó. Không dám nói gì xa xôi, nhưng về hương vị và vệ sinh thì đúng là nhất đẳng.

 

Giá cả cũng không quá đắt, tương đối hợp túi tiền. Mục tiêu là giữ mức giá bình dân nhưng chất lượng ổn định.

 

Bọn họ cùng nhau lên xe, đi tới tiệm lẩu. Năm người, ai nấy đều có vóc dáng nổi bật, cao lớn rắn rỏi, dù đeo khẩu trang và đội mũ, vẫn lờ mờ thấy được vẻ ngoài nổi bật, dung mạo thuộc hàng thịnh thế mỹ nhan. Ngay khi bước vào quán, họ lập tức thu hút ánh nhìn của không ít thực khách xung quanh.

 

Vừa vào ngồi trong phòng ghế lô, Lộ Hành Chu liền đứng dậy đi tranh WC. Mới đi đến cửa nhà vệ sinh, cậu liền bắt gặp người đang đi tới Bùi Cảnh Tuyên.

 

Cậu chớp mắt một cái, Dung Minh Ngọc cũng vừa từ bên cạnh bước ra. Hai người sóng vai đi về phía một phòng ghế lô khác.

 

Lộ Hành Chu à một tiếng đầy thú vị, sau đó lặng lẽ quay về phòng mình, vừa ngồi xuống liền nói: "Các anh đoán xem em vừa gặp ai?"

 

Lộ Kỳ Dịch bắt chéo chân, tựa vào lưng ghế, nhướng mày nhìn cậu: "Ai?"

 

Lộ Vân Nhĩ nằm ườn trên ghế, quay đầu lại hỏi: "Người quen à?"

 

Lộ Hành Chu ngồi xuống, cười hì hì: "Người mà bọn mình vừa bàn tới ở quán trà đó, Bùi Cảnh Tuyên và Dung Minh Ngọc. Hai người đó đang cùng nhau tới đây ăn cơm."

 

Lộ Vân Nhĩ và Lộ Kỳ Dịch liếc nhau một cái. Lộ Hữu Sâm đang gọi món, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nói: "Không phải hai người bọn họ vừa rồi đã ở cùng nhau rồi sao?"

 

Lộ Hành Chu vẫn mang vẻ mặt hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.

 

【 Chính vì như vậy ta mới nghi hoặc đây. Hướng họ đi giống như không đúng. Nhưng mà nhìn trạng thái hai người có vẻ khá ổn. Vậy tức là chắc hẳn không có chuyện gì kinh tởm xảy ra rồi. Nói gì thì nói, vừa mới mắng Dung Minh Ngọc xong mà đã có người muốn ch**m l** th*n th* người ta, còn định dùng để đi l**m kẻ khác thật sự buồn nôn.】

 

Bên phòng ghế lô khác. Dung Minh Ngọc tháo mũ và khẩu trang xuống, Bùi Cảnh Tuyên cũng vậy. Hai người ngẩng đầu lên vì vừa nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Tuy không hiểu vì sao lại nghe được, nhưng điều khiến họ giật mình, lời người kia nói đều là sự thật. Cho nên...

 

Nghe thấy câu nói ấy, Bùi Cảnh Tuyên lập tức ngẩng đầu, lắp bắp: "Tôi... Tôi không có..."

 

Dung Minh Ngọc khẽ cong khóe môi, nụ cười như có như không hiện lên: "Vậy tức là anh thích tôi?"

 

Bùi Cảnh Tuyên nhìn gương mặt trước mắt, không hề trang điểm, thanh thuần mà dễ mến, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng nhịp phanh phanh phanh vang vọng trong lồng ngực.

 

Hắn cảm giác mặt mình từ từ nóng lên. Nếu như tiếp theo câu chuyện cứ diễn ra như vậy, thì e rằng hắn thật sự đã thấy sắc mà động lòng mất rồi.

 

Thấy dáng vẻ của Bùi Cảnh Tuyên, Dung Minh Ngọc bật cười thành tiếng. Cô cười đến mức rơi cả nước mắt, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có chút hoang mang.

 

Lúc trước, nàng từng gọi điện cầu cứu chính là người đã đưa Bùi Cảnh Tuyên đi cấp cứu sau vụ tai nạn xe. Vì không còn kịp thời gian, hai bên hẹn một buổi khác để gặp mặt. Khi đó, Bùi Cảnh Tuyên vì cảm thấy áy náy đã chủ động mời cô ăn cơm. Cô cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.

 

Có lẽ là bởi vì... những điều cô biết về tương lai khiến tâm trí cô càng thêm mơ hồ, rối loạn.

Bình Luận (0)
Comment