Tiếp nhận quá nhiều sự thật chỉ trong một lần khiến cô cảm thấy khó tiếp thu. Đầu óc lúc này như trở nên trống rỗng. Cô cũng không rõ rốt cuộc đây là may mắn hay bất hạnh nữa.
Bùi Cảnh Tuyên cũng không biết nên nói gì. Là nam chính, ngoài việc là một ngôi sao đỉnh lưu, thân phận gia thế của hắn cũng chẳng kém gì Lộ Vân Nhĩ đều là con nhà giàu có.
Ban đầu, chỉ vì sở thích mà hắn đồng ý tham gia bộ phim của đạo diễn Đặng. Thế nhưng đến hiện tại...
Hắn từng nghĩ Dung Minh Ngọc là kiểu người không từ thủ đoạn để cọ nhiệt, lợi dụng tên tuổi người khác. Nhưng sự thật hiện giờ lại chứng minh cô không phải như vậy. Ngược lại, cô còn rất đáng thương...
Tất cả những chuyện trước kia, đều là hắn hiểu lầm cô. Thậm chí, trong tương lai, cô sẽ chết vì hắn. Tồi tệ hơn, fan của hắn sẽ chiếm giữ thân thể cô, rồi công khai theo đuổi hắn bằng chính thân xác đã bị cướp đoạt đó...
Tuy rằng lý trí nói cho Bùi Cảnh Tuyên biết, tất cả những chuyện này không hẳn là lỗi của hắn, chỉ là trời xui đất khiến. Nhưng giờ phút này, khi hắn đã biết rõ tất cả, khi vẫn còn cơ hội để thay đổi, để cô được sống tốt, hắn không thể làm ngơ. Hơn nữa, cô thật sự rất đáng yêu.
Bùi Cảnh Tuyên nhìn Dung Minh Ngọc, nhẹ giọng nói: "Không sao, có tôi ở đây. Tôi sẽ giúp cô coi như là để chuộc lỗi."
Dung Minh Ngọc bưng ly trà sữa lên uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười tươi sáng đáp: "Được."
Cô đâu phải ngốc, chỉ là sức lực hơi yếu, cho nên vẫn cần người khác giúp đỡ. Trong lòng cô có oán trách, nhưng nếu người ta chủ động đưa tay ra, cô tất nhiên sẽ không từ chối.
Bên phía Lộ Hành Chu, cậu chẳng có hứng hóng hớt chuyện bên Dung Minh Ngọc, mà đắm chìm hoàn toàn trong nồi lẩu. Trời đông giá rét mà được ngồi bên nồi lẩu nghi ngút khói, nóng hổi cay nồng, đúng là một mỹ sự nhân gian.
Sau khi ăn uống no nê, cả nhóm trở về nhà. Lộ Du Tư đến muộn nhất, chủ yếu là vì bên bệnh viện còn nhiều việc bận rộn.
Ông nội Lộ nhìn mấy đứa cháu trai vừa trở về, uống một ngụm trà rồi hỏi: "Các cháu vừa chạy đi đâu thế?"
Lộ Kỳ Dịch cởi áo khoác vải nỉ, ngồi xuống sofa, cũng nâng ly trà nóng lên uống rồi đáp: "Ra quán trà ngồi một lát."
Ông nội Lộ à một tiếng, như thể nhớ lại chuyện cũ:
"Quán trà à. Nói mới nhớ, năm đó ông nội tụi bây là khách quen của quán trà đó. Mấy ông bác của các cháu đều không phải đối thủ của ta."
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, ánh lên tia tò mò. Ông nội Lộ càng thêm hào hứng tiếp lời: "Chơi mạt chược đó! Một đêm thôi, ta thắng sạch tụi nó, đến mức chỉ còn đúng cái quần cộc"
Lộ Hành Chu vỗ tay, cổ vũ: "Ghê gớm thật, ông nội đỉnh quá!"
Ông nội Lộ đắc ý nhướng mày: "Đó là còn nhẹ đó!"
Một giọng nói dày vang lên, pha chút bất mãn: "Tiểu Thất, ông đúng là không biết xấu hổ. Nếu không phải ông ra ngàn, ông nghĩ ông thắng nổi chắc?"
Một ông lão mặc âu phục, tóc chải bóng mượt bước vào. Lộ Hành Chu nhìn ra ngoài, nhận ra đây chính là đại gia gia Lộ Lợi Hổ. Phía sau ông còn có hai vệ sĩ đi theo. Vừa vào nhà, ông đã ung dung ngồi phịch xuống ghế sofa, cầm ly nước uống một ngụm rồi cười mỉa: "Lão Thất à, ông cứ ỷ mấy đứa nhỏ không biết chuyện cũ mà ba hoa chích chòe thôi!"
Ông nội Lộ liếc mắt, lật trắng cả mắt: "Anh cả, anh đừng có nói chuyện! Có dám thề là năm đó anh không trần như nhộng chạy về nhà sau khi bị ta thắng sạch không?!"
Lộ Hành Chu lễ phép mỉm cười, lặng lẽ một bên quan sát.
【Ừ thì... lúc đó chính là ông nội ra Lão Thiên, đổi bài, mà còn đổi sai. Kết quả bị bắt đúng lúc, thua sạch sẽ. Sau đó còn oa oa khóc lớn, lấy quần áo của ông nội cả lau nước mắt với nước mũi, làm cả bộ đồ dính bết lại. Cuối cùng, ông nội cả chỉ có thể tr*n tr**ng chạy về nhà, còn bộ quần áo đó là ông nội mang đi giặt. 】
Ông nội Lộ suýt nữa thì sặc nước trà. Ông thật sự không chịu nổi cái đứa Tiểu Lục này nhà mình, cái gì cũng biết, đến cả chuyện mình nổ cũng không để yên.
Lộ Lợi Hổ nhướng mày, liếc nhìn ông nội Lộ rồi nói: "Đây là Tiểu Lục đúng không? Nhà mấy người đúng là... haiz."
Dù ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng ông vừa nghe xong tiếng lòng của Lộ Hành Chu, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười. Nghe đồn thì một chuyện, tận mắt thấy mới biết, tiểu tử này thật sự là cứu tinh của Lộ gia.
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn quay sang, lễ phép cười tươi: "Cháu chào ông cả ~"
Lộ Lợi Hổ khẽ ai một tiếng, cười hớn hở lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn, đưa cho Lộ Hành Chu: "Cái này cháu cầm lấy. Sau này ra ngoài chơi, nếu gặp chuyện gì, cứ đưa nhẫn ra. Ở bên ngoài, gia gia vẫn còn chút danh tiếng."
Lộ Hành Chu nhìn chiếc nhẫn trong tay, bàn tay khẽ run lên...
【 Gọi là có chút tên tuổi? Italy Hổ Xà Bang?! Trời đất quỷ thần ơi, ông cả cũng thật quá dã rồi...】
Lộ Hành Chu rùng mình, run nhẹ một tiếng.
【 Hiểu rồi hiểu rồi... Ông cả lợi hại như vậy, thế mà cô lớn lại phải chịu ấm ức đến vậy? Rõ ràng tiểu tam đã tìm đến tận cửa, mà bà ấy vẫn còn giả vờ như không biết...】
Ngay lúc đó, ánh mắt Lộ Lợi Hổ bỗng nhiên trầm xuống, ông cảm nhận được một tầng ngụ ý trong tiếng lòng kia.
Khuê nữ nhà ông bị bắt nạt?
Khuôn mặt ông liền tối sầm lại. Đúng là cái tên tiểu bạch kiểm kia, ông đã sớm thấy không thuận mắt. Vậy mà con gái ông lại không chịu tin lời ông.
Ngày thường giả bộ như không có chuyện gì, kết quả đến lúc tiểu tam xuất hiện tận cửa cũng không biết phản ứng.
Lộ Lợi Hổ có chút bất đắc dĩ. Nếu như con gái lớn của ông có thể pha trộn một chút tính cách với con gái của lão nhị thì tốt biết bao.
【Nói thêm... Ông nội cả trước kia vì gia đình gặp biến cố, dẫn theo mấy người em trai tuổi trưởng thành vượt biên trái phép sang nước ngoài. Khi đó, giới ngầm ở Ý đang thịnh hành băng nhóm mafia. Ông cả vì có khuôn mặt đẹp trai nên bị bà cả để mắt tới. Sau đó, hai người quyết định kết hôn, bà cả lúc ấy mới thú nhận bà ấy là con gái ruột của ông trùm...】
Bên này, Lộ Kỳ Dịch và Lộ Vân Nhĩ nhìn nhau, ánh mắt hoảng hốt, tâm tình phức tạp: Khoan đã, ông cả nhà mình thế mà lại là...?
Trước giờ bọn họ vẫn tưởng ông cả chỉ đơn thuần là thương nhân buôn bán...
Kết quả ai mà ngờ được!
Lộ Lợi Hổ khẽ ho khan hai tiếng, thần sắc hơi mất tự nhiên: Khụ, chuyện ăn cơm mềm thì biết là được rồi, đừng nói ra ngoài làm gì.
Lúc trước, ông và Lilith cũng là hai bên tình cảm chân thành. Khi ở bên nhau, ông hoàn toàn không biết Lilith lại là con gái duy nhất của ông trùm ở Ý.
Mãi đến sau này mới biết nhưng lúc ấy thì sao nữa? Ông đã yêu Lilith mất rồi.
Nhưng... Nghĩ đến chuyện của đứa con gái lớn trong nhà, ánh mắt Lộ Lợi Hổ bỗng trở nên lạnh lẽo, trong đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Chờ đấy. Tối nay, ông sẽ xử lý cái thằng tra nam đó, ném xuống biển dìm luôn cho xong.
Còn về phần tên đàn ông, ông sẽ tìm cho con gái mình mười tên, tám tên loại đàn ông tồi tệ kia để nó tha hồ chơi đùa.
Dám bắt nạt con gái của Lộ Lợi Hổ thì đúng là chán sống.
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, rồi quay sang hỏi Lộ Lợi Hổ: "Ông nội cả, ông có lâu đài cổ ở Ý không?"
Lộ Lợi Hổ khẽ mỉm cười, xoa đầu Lộ Hành Chu nói: "Có chứ, đợi Chu Chu đến Ý, ông sẽ đưa cháu đi chơi."
Ông nội Lộ đang định chen vào khoe là ông cũng có, thì lập tức bị ánh mắt hình viên đạn của anh cả lườm một phát, im bặt luôn.
Lộ Khiếu từ dưới bước lên, vừa trông thấy ông cả đã mỉm cười chào hỏi: "Đại bá, ngài đến rồi ạ."
Lộ Lợi Hổ đánh giá Lộ Khiếu một chút, rồi thở dài, vỗ mạnh một cái lên người ông: "A Khiếu à, lâu rồi không gặp, lát nữa đấu luyện một chút nhé."
Nụ cười trên mặt Lộ Khiếu lập tức biến mất, ông ấp úng nói: "Mùng Tết rồi, đánh trẻ con là không may mắn đâu ạ."
Lộ Lợi Hổ bật cười nói: "Đánh là thương, mắng là yêu, đây là tình thương của đại bá dành cho cháu đấy."
Lộ Khiếu còn biết nói gì nữa chứ, ông vốn đã chuẩn bị tinh thần rồi. Lúc nói chuyện trước đó, mấy ông bác đã bảo ông về thế nào cũng bị đòn.
Ông chán nản nhìn sang Lộ Hành Chu.
Chu Chu à, mạng cha con giờ đặt cả vào tay con đó.
Lộ Hành Chu hiểu ý, lập tức nói: "Cha cứ yên tâm, con sẽ chuẩn bị sẵn thuốc mỡ cho cha."
Lộ Hành Chu nhìn ông cả một cái, rồi lại nhìn cha mình, cuối cùng khẽ thở dài.
【Chỉ là với cái thân thể này của cha, ông cả có thể đánh một phát khiến ông ấy bay hai vòng. Không đúng, chắc phải ba vòng mới đúng..】
Nhưng mà...
【Dùng thuốc tắm cường thân kiện thể lâu như vậy rồi, nếu đến giờ còn không đỡ nổi ông cả thì mình thật sự khinh thường ông ấy.】
Lộ Lợi Hổ vui vẻ không để đâu cho hết, ông xoa đầu Lộ Hành Chu nói: "Vẫn còn là con nít mà."
Lộ Hành Chu ngơ ngác nhìn ông cả của mình, c** nh* sao?? Cậu không nhỏ tí nào hết!!
Lộ Lợi Hổ nhìn cái biểu cảm đầy ngơ ngác của chắt trai mà thấy buồn cười, cũng hiểu luôn tâm tư trong đầu cậu, nhưng mà, sao lại như vậy được chứ? Cậu vẫn còn là đứa trẻ, đến tuổi trưởng thành còn chưa tới mà.
Bên cạnh, ông nội Lộ bị bỏ lơ, ai oán chen vào: "Chậc chậc chậc, có người mới rồi thì quên người cũ nha..."
Lộ Lợi Hổ liếc nhìn em trai mình đầy ghét bỏ. Khi còn nhỏ, cái đứa này suốt ngày giở trò tinh ranh nhất nói:
"Em nhìn cái bộ mặt nhăn nheo như cây khô này đi, làm sao so được với Chu Chu của tụi ta? Em chẳng qua chỉ là người xưa, vẫn cứ là kiểu khiến người khác khó hiểu thôi."
Lộ lão gia tử hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài: "Hôm nay chỉ có mình anh tới thôi à?"
Lộ Lợi Hổ gật đầu: "Lão Tam đang ở nhà giải quyết chút chuyện nhỏ thôi, chắc mai tới."
Lộ Hành Chu trầm mặc một lúc, chuẩn luôn, đúng là chuyện nhỏ.
【Cũng chỉ là tra ra vụ buôn lậu vũ khí đạn dược, rồi giết người ngay tại nhà thôi mà...】
【Nhưng mà... Bang phái của ông cả vẫn tương đối sạch sẽ, không phóng hỏa, không buôn m* t**, tuy có giết người, nhưng toàn là đã báo cáo với cấp trên bên phía Ý, xem như ra tay minh bạch, chính nghĩa...】
Lộ Hành Chu thu lại suy nghĩ trong lòng. Lúc này, Lộ Vân Nhĩ nhận được tin, hai mắt sáng rỡ, liền túm lấy Lộ Hành Chu và Lộ Lợi Hổ chào hỏi rồi kéo cả hai lên lầu. Lên tới nơi, Lộ Vân Nhĩ vui vẻ nói: "Qua thẩm duyệt rồi ~"