Quá thẩm duyệt rồi, thật tốt, sau khi qua duyệt là có thể chuẩn bị truyền thông và quảng bá cho bộ phim rồi. Chỉ là lần này khả năng phải làm tuyên truyền hơi ẩn mình một chút.
Thứ nhất, phần lớn dàn diễn viên là quỷ. Thứ hai, hai nam chính đều dính chút phiền toái cá nhân.
Lộ Hành Chu gãi gãi cằm. Bùi Cảnh Tuyên thì đang cùng Dung Minh Ngọc giải quyết nguy cơ mà cũng chẳng phải nguy cơ gì lớn. Còn Sở Thanh Tuyền thì lo việc thừa kế gia sản.
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm trò chuyện đôi câu với Đặng Mai, sau đó trực tiếp đăng lên mạng một đoạn video ngắn đã được cắt nối biên tập để tuyên truyền phim. Chuyện kiểu tuyên truyền ngoài sáng ấy mà, mấy chị em nữ quỷ vốn chẳng đủ kiên nhẫn để ra mặt đâu.
Đặng Mai biết nói gì bây giờ? Ở phim trường hắn suýt nữa thì bị mấy bà cô kia hù cho chết khiếp. Mà người khác cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu không nhờ Lộ Hành Chu gạt họ rằng đây là công nghệ khoa học kỹ thuật mới, thì phim trường chắc chắn đã có thêm vài ca nhập viện vì tim mạch.
Lộ Lợi Hổ nhìn Lộ Hành Chu, vui vẻ hỏi: "Chu Chu à, nghe nói cháu đang làm biên kịch?"
Lộ Hành Chu ngẩng đầu cười hì hì gật đầu đáp: "Đúng rồi ông cả, bộ phim thứ hai của cháu chuẩn bị chiếu rồi, phim cũng vừa mới được duyệt xong."
Lộ Vân Nhĩ hứng thú nói a một tiếng rồi đề nghị: "Hay là cùng nhau xem thử đi?"
Hắn thật sự vừa mê ăn lại vừa mê chơi, trong phim thì đóng vai tiểu thiên sư, nhưng ngày nào cũng bị mấy bà cô kia hù cho đến mức bò lê bò lết chạy loạn khắp nơi.
Lộ Hành Chu không có ý kiến gì, cậu nhìn hai ông, gia gia và đại gia gia. Hai vị lão nhân gia đương nhiên gật đầu đồng ý ngay. Ông nội Lộ nhớ lại lần trước xem đoạn phim có Sở Nhân Mỹ, khẽ ho hai tiếng rồi nói: "Chu Chu à, bộ phim này có đáng sợ không đó?"
Lộ Hành Chu có chút lúng túng, biểu cảm hơi khó xử. Phải nói thế nào đây? Đáng sợ à? Cậu thì cảm thấy cũng không đến mức.
Bên cạnh, Lộ Vân Nhĩ đảo tròng mắt một cái, liền vội chen vào: "Không đáng sợ chút nào luôn, thật đó ông nội."
Ông nội Lộ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dù sao giờ còn sớm, hay xem thử đi?"
Lộ Lợi Hổ gật gù, ngồi ngay ngắn như đại mã kim đao ở chính giữa rồi nói: "Xem."
Lộ Hành Chu đi đến điều chỉnh TV, chiếu bộ phim lên màn hình. Lộ Lâm Vụ thì tắt đèn trong phòng khách. Lộ Khiếu và mấy người khác lập tức quay sang nhìn Lộ Lâm Vụ đầy bất mãn, ánh mắt họ sáng như đèn pha, khiến cho Lộ Lâm Vụ muốn giả vờ không thấy cũng không nổi.
Lộ Lâm Vụ cười hì hì nói: "Thì phải tạo không khí một chút chứ~"
Lộ Lợi Hổ thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Phim bắt đầu truyền phát nội dung chính.
Vừa mở đầu là một sắc thái tươi sáng, ấm áp. Một cô thiếu nữ tràn đầy hy vọng, ước mơ lớn nhất của cô là có thể kiếm chút tiền để sống sót.
Vì vậy, cô xin vào làm nha hoàn trong một gia đình giàu có, mong có cơ hội tránh bớt gánh nặng tiền bạc.
Nhưng ngay từ khoảnh khắc cô bước vào tòa nhà kia, sắc điệu phim đã dần trở nên u ám.
Cô tiến vào sảnh chính, nơi phu nhân và lão gia đang ngồi. Biểu cảm của họ có chút kỳ lạ, nhưng thái độ thì lại rất đỗi ôn hòa.
Thiếu nữ da trắng, mặt xinh đẹp, tính cách vẫn như trước hồn nhiên, lạc quan.
Cho đến khi cô gặp một người, một người đáng sợ đến rợn người.
Phía sau phim thật sự rất đáng sợ. Ngôi nhà u ám, âm trầm. Cỗ quan tài bằng gỗ đồng mộc, bên trong là thiếu gia đã mất đang nằm yên bất động. Da của thiếu nữ dần dần bị ai đó lột xuống. Một người đàn ông mặc đường trang màu đỏ từng chút từng chút đem lớp da đó khoác lên người một hình nhân bằng giấy. Người giấy được mặc áo cưới để gả cho thiếu gia đã chết thê thảm kia. Người nhà của thiếu nữ thì vui vẻ cầm lấy một bao tiền, háo hức tham dự hôn lễ.
Lúc bái đường, tân nương giấy bắt đầu rơi lệ máu. Chỉ là một cái nhúc nhích nhẹ nơi ngón tay, đại đào sát trong căn nhà chính thức bắt đầu.
Âm nhạc rùng rợn, ám ảnh như thể từng khung hình đều là địa ngục. Bầu trời xám xịt, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt...
Lộ Hành Chu hài lòng gật đầu, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy ông cả và ông nội Lộ đang ôm nhau thành một cục. Lộ Khiếu thì mặt không biểu cảm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay ông đang khẽ run. Còn anh hai của cậu thì đã sớm ôm chặt lấy anh cả.
Bằng chính sức mạnh chứng minh rằng mê ăn lại mê chơi không thể cứu nổi một ai, Lộ Kỳ Dịch mặt đầy không kiên nhẫn, muốn gỡ Lộ Vân Nhĩ ra khỏi người mình mà lay kiểu gì cũng không xong. Lộ Lâm Vụ thì lại ngồi phía sau với vẻ mặt gian xảo, thỉnh thoảng còn cố tình hù dọa Lộ Vân Nhĩ một trận.
Lộ Hữu Sâm thì vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên, đèn trong phòng bật sáng. Lộ Vân Nhĩ hét toáng lên một tiếng, ông nội Lộ và Lộ Lợi Hổ, hai anh em già lại tiếp tục ôm chặt lấy nhau.
Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy ba người, bà cả Lilith, bà nội Lộ và Tống Khanh đang đứng lặng lẽ nhìn vào, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Nhìn thấy cảnh phim rùng rợn trên màn hình và đám đàn ông vô dụng chen chúc trong phòng, mấy vị phu nhân chỉ chậc một tiếng, lắc đầu nói: "Bọn tôi lên lầu trước, mấy người cứ tiếp tục đi."
Ông nội Lộ và mấy người kia lập tức buông nhau ra, ai nấy ngồi ngay ngắn như chưa có chuyện gì xảy ra, miệng đồng thanh nói: "Không xem nữa, không xem nữa, bọn ta lên đây."
Cái phim này đúng là dọa người thật!
Không phải kiểu sợ bình thường, mà là kiểu đè nặng tâm lý, khiến adrenaline tăng vọt rồi bất ngờ rơi tự do quá sức chịu đựng!
Người già như ông nội thật sự không thể chịu nổi kiểu k*ch th*ch này...
Lộ Lợi Hổ và ông nội Lộ nhanh chóng tìm lý do bao biện cho mình, lén lút lùi lên lầu. Lộ Khiếu thì nghiêm mặt nhìn Lộ Vân Nhĩ, nói đầy chính khí: "Nam tử hán đại trượng phu, có gì mà phải sợ?"
Lộ Vân Nhĩ nhướng mày nhìn cha mình, đáp không kiêng nể: "Cha, vậy tay cha đừng có run nữa."
Lộ Khiếu hừ nhẹ một tiếng: "Ta đâu có."
Ông chỉ là chân hơi mềm tí thôi.
Hơn nữa cái này thật sự không đến mức kh*ng b*, chỉ là do không khí tạo ra có phần rùng rợn mà thôi.
Sáng hôm sau, trong nhà có không ít người tới. Lộ Hành Chu mặc áo bông đỏ tươi, bị người kéo đi hết người này đến người khác để chào hỏi nhận thân.
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài giống như búp bê Tây Dương, đó chính là con gái của cô lớn, Lộ Thanh Khê.
Lộ Thanh Khê là một người phụ nữ có vẻ ngoài rất quyến rũ, vừa liếc nhìn là đã thấy khí chất bức người. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Không rõ có phải vì bị PUA (người yêu thao túng tâm lý) quá lâu hay không, mà mỗi lần nói chuyện đều có chút khúm núm, vâng vâng dạ dạ. Đối diện với người khác thì luôn vô thức nở nụ cười lấy lòng.
Oái oăm thay, Lộ Lợi Hổ với Lilith thì lại hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Lộ Hành Chu thật sự cạn lời.
【Quả nhiên, người ta nói cha mẹ cường thế thì con cái sẽ phản nghịch, hoặc sẽ nhút nhát. Cô lớn chắc chắn thuộc loại nhút nhát rồi. Bởi vậy mới bị tra nam tẩy não PUA bao nhiêu năm như thế. Rõ ràng cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp, tính cách lại rất tốt. Hơn nữa mình nhớ là hình như cô lớn từng là sinh viên xuất sắc ngành luật. Thế nào mà lại trở thành như bây giờ cơ chứ. 】
Lộ Thanh Khê bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu cháu trai mình, ánh mắt có chút khác thường, cô cảm giác như vừa nghe thấy gì đó?
Lộ Hành Chu khẽ thở dài, cậu biết nên nói gì bây giờ đây?
【Người ta nói làm mẹ rồi sẽ mạnh mẽ lên... Nhưng ngay cả Elravie mà còn trải qua bao chuyện thế kia, thì việc cô ấy bây giờ mới bắt đầu cứng rắn lên liệu có còn kịp? Thôi vậy, vẫn là nên nhắc nhở một chút với ông cả đi...】
Elravie ý chỉ người từng đau khổ rồi trở nên cứng cỏi
Lộ Thanh Khê khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu. Elravie chính là tất cả của cô là lớp vỏ kiêu hãnh và tự tin mà cô từng khoác lên mình, vậy mà lại bị người ta nói là trải qua loại chuyện này?
Cô, Elravie sao có thể đã trải qua chuyện gì không tốt chứ? Rõ ràng là cô và chồng mình từng yêu thương nhau như báu vật trong tay.
Hơn nữa, chồng cô chỉ là... chỉ là phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng có thể mắc phải mà thôi. Cũng trách cô, diện mạo quá mức diễm lệ, lại mạnh mẽ quá mà đó vốn không phải là kiểu mà hắn thích.
Cho nên, anh ấy mới nhất thời không kiềm chế được, mới có chuyện với người phụ nữ kia. Mà anh ấy cũng đã nói rồi, đó là loạn tính sau khi uống rượu, không phải cố ý. Chỉ là người phụ nữ kia lại mang thai, thế nên anh ấy không còn cách nào khác.
Nếu lúc này Lộ Hành Chu mà biết được trong đầu cô lớn mình đang nghĩ gì, nhất định sẽ lập tức phun tào cho một trận sặc máu.
【 Ai... cái tên tra nam đó, lý do nào hắn đưa ra cũng nặc mùi thao túng. Nói cái gì mà cô lớn trông quá diễm lệ, quá nổi bật, không phải gu của hắn? Không thích thì theo đuổi làm gì? Cưới làm gì? Không phải vì để bám vào thế lực của ông cả sao?! 】
Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn mẹ con bên kia, người đàn ông kia thậm chí còn chẳng thèm lại gần một bước.
【 Đã cưới thì sống tử tế đi, đằng này còn bày ra cái trò loạn tính sau khi uống rượu? A a a! Nhắc lại lần nữa cho rõ uống rượu nhiều đến mức đó thì đến đứng còn không nổi, lấy gì mà loạn tính? Huống hồ cái cô nhân tình đó, rõ ràng đã qua lại với hắn từ trước khi cưới!】
Lộ Lợi Hổ ngồi bên cạnh, đáy mắt đầy tán đồng. Chu Chu nói đúng lắm!
Còn Lộ Hành Chu thì chỉ muốn trợn trắng mắt.
【Lần này quay về, cái tên tra nam kia tám chín phần là định giao Elravie cho cấp trên hắn, một tên có sở thích b*nh h**n, luyến đồng! Không được, phải giữ Elravie lại!】
Lộ Thanh Khê như bị sét đánh ngang tai. Miệng cô há ra rồi ngậm lại, nhưng một chữ cũng nói không thành lời. Mà trong vòng tay cô, Elravie đôi mắt đã đỏ hoe.
Con bé chỉ khoảng 13–14 tuổi, sống giữa hai nền giáo dục trong ngoài nước nên hoàn toàn hiểu rõ những lời đó có ý nghĩa gì.
Elravie nhìn người mẹ vẫn đang cúi đầu kia, nước mắt rơi từng giọt.
Vì sao? Vì sao lại như vậy...?
Lộ Thanh Viễn, em trai của Lộ Thanh Khê đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Hắn kéo cô cháu gái nhỏ về ngồi cạnh mình, dịu dàng nói: "Bảo bối, qua Tết này chúng ta đừng quay về nữa, ở lại Hoa Quốc học nhé?"
Elravie nhìn mẹ mình, người mà vẻ mặt vẫn còn đầy mơ hồ, không dám tin, gật đầu. Con bé thật sự mệt rồi. Mỗi lần mẹ đứng trước mặt cha, đều là dáng vẻ cam chịu, răm rắp nghe lời. Dù rõ ràng người phụ nữ kia cứ luôn bắt nạt hai mẹ con họ, thì mẹ vẫn cấm con gái mình kể tội.
Lộ Thanh Khê theo phản xạ bật thốt: "Không được phải về. Anh ấy không phải người như vậy..."
Lộ Hành Chu nghe thấy tiếng, liền quay đầu lại nhìn. Lúc này, con trai của ông năm, Lộ Nguyên Châu ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu nói: "Chu Chu có muốn sang Ý chơi một chuyến không?"
Lộ Hành Chu ngẩng đầu lên đáp: "Cháu vốn cũng định nói chuyện này, cháu đang chuẩn bị quay một phim ngắn, đến lúc đó còn phải làm phiền các vị gia gia, cô cô và các chú hỗ trợ một chút."
Bên kia, Lộ Thanh Viễn nghe thấy lời của chị gái thì chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng hỏi: "Bảo bối, cháu nói xem ba cháu có phải mang người phụ nữ khác về nhà rồi không?
Elravie nghe thấy mẹ mình vẫn còn đang bênh vực cha, sắc mặt đầy thất vọng. Cô bé quay sang nhìn cậu mình, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cậu, là như thế."
ộ Thanh Viễn khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh đi một chút, giọng nói vẫn ôn hòa: "Tốt. Cậu biết rồi."
Lộ Thanh Viễn đứng dậy, từ trên cao cúi xuống nhìn Lộ Thanh Khê, nghiêm túc nói: "Chị cả, chị nên tin ba, cũng nên tin em."
Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài, gọi một cú điện thoại thẳng đến tổng bộ ở Ý.
Khi hắn quay trở lại, chỉ nhìn Lộ Thanh Khê, giọng điệu rất bình thản: "Chị cả, có lẽ chị phải làm quả phụ rồi."
Lộ Thanh Khê bất chợt ngẩng đầu, thần sắc rối loạn như bị dội một chậu nước lạnh. Cô im lặng rất lâu không nói thành lời.
Lộ Lợi Hổ ngồi bên kia cũng để tâm đến chuyện này, ông nhìn sang Lilith. Lilith vỗ nhẹ tay ông, nói: "Để em, em sẽ nói chuyện nghiêm túc với Thanh Khê."
Lộ Hành Chu còn chưa biết chỉ trong thời gian mình ăn một miếng dưa lê, thì ở bên Ý, cái tên tra nam nào đó đã bị người ta đánh tới mức người mang, hộp mang, tam công cũng cân.
Cậu chỉ biết thở dài một tiếng. Thân thích nhà mình, đúng là không thể thiếu chuyện.
【 Ơ kìa... Chú Nguyên Châu là nữ giả đại lão á??】
Vừa mới còn đang cười tươi như gió xuân, sắc mặt Lộ Nguyên Châu đột ngột cứng lại. Hắn trừng mắt nhìn Lộ Hành Chu, ánh mắt như cá chết nói: "Chu Chu à. Có đôi khi, nghĩ nhiều quá sẽ bị đập cho chết đó."
Lộ Hành Chu vẻ mặt vô tội: "Hả?"
Trước ánh mắt soi mói của một đám anh em họ khác, Lộ Nguyên Châu quyết định người chết thì kéo theo nguyên bầy, hắn lập tức ha hả cười, quay sang nói: "Chu Chu, cháu biết không? Chú Thanh Viễn của cháu ấy, đến giờ vẫn chưa có đối tượng nha. Cháu nói xem, bao giờ thì hắn mới có thể cưới vợ?"
Lộ Hành Chu theo bản năng quay đầu nhìn về phía xa xa, nơi Lộ Thanh Viễn đang đứng.
Mình có thể nói cái gì đây?
Chỉ có thể lễ phép cười gượng: "Chuyện đó chắc là sớm thôi?"
【Sớm cái gì mà sớm, sắp bị con nuôi của chú ấy nuốt chửng trong ổ luôn ấy chứ. Chú Thanh Viễn là một chủ nghĩa không kết hôn điển hình, kiên định tin rằng trên thế gian này không ai hoàn hảo hơn mình, cho nên không thể để ai hưởng được chú ấy. Kết quả, 14 tuổi thì nhận nuôi một nhóc mười tuổi, sau đó thì ha, đến tuổi rồi, tiết tháo cũng không giữ được nữa. 】
Nụ cười của Lộ Thanh Viễn khẽ cứng lại. Hắn quay sang nhìn Lộ Nguyên Châu, trong mắt hiện rõ vẻ vui chết tiệt.
Được lắm, Lộ Nguyên Châu, dám ăn dưa nhà tôi hả?
Hắn bước chậm rãi đến trước mặt đám người Lộ Hành Chu, ngồi xuống. Cắn răng, hắn xoa đầu Lộ Hành Chu, cười như không cười nói: "Yên tâm đi, rượu mừng của chú Thanh Viễn, cháu tuyệt đối không có cửa ăn."
Sau đó quay đầu liếc xéo Lộ Nguyên Châu: "Nhưng mà rượu mừng của chú Nguyên Châu, chắc là ăn được đấy."
Lộ Nguyên Châu sửng sốt một chút, rồi khẽ chậc một tiếng: "Lộ Thanh Viễn, đừng có mà ăn nói vớ vẩn!"
Lộ Hành Chu chớp mắt nhìn qua nhìn lại, trong lòng thầm cảm khái:
【 A này... Chú Nguyên Châu bây giờ hình như vẫn còn đang ở giai đoạn yêu đương online thì phải? Còn chưa từng gặp mặt ngoài đời luôn ấy. Hẳn là muốn thật lâu đi? Mà đối phương đến giờ vẫn nghĩ chú Nguyên Châu là con gái...】
Ánh mắt của đám người xung quanh đều tụ lại trên hai vị kị sĩ đang tung hứng cực kỳ ăn ý này, biểu cảm ai nấy cũng hết sức vi diệu.
Hai người này chơi hơi bị lớn nha? Kịch bản mù tạc chanh muối hồng trà hả?
Lộ Lợi Hổ mặt không đổi sắc, vẻ đạm nhiên như chẳng hề ngạc nhiên chút nào: Con cháu có phúc của con cháu, không có phúc thì thôi... Dù sao thì con cái đều đã lớn cả rồi, thích làm gì thì làm, ông đây không xen vào.
Đúng lúc đó, một cô gái tóc ngắn bước tới. Lộ Hành Chu vừa thấy người, ánh mắt sáng lên: "Chị Liên?"
Lộ Liên ngồi xuống bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Chu Chu có từng yêu đương chưa?"
Bị hỏi câu này, Lộ Hành Chu hơi ngại ngùng, khẽ lắc đầu: "Em còn chưa thành niên, A Tấn không cho yêu."
【 Nhưng mà, đúng là có người khiến mình thấy hứng thú. Chờ khi trưởng thành, có lẽ có thể thử một lần. Bởi vì mọi thứ của người đó như thể sinh ra chỉ để dành cho mình. Anh ấy nên là của mình.】
Lộ Liên nhướng mày nhìn đệ đệ mình, thầm nghĩ: đứa nhỏ này còn khá là bá đạo.
Nhưng mà, bá đạo vẫn còn hơn là bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
Cô xoa xoa đầu Lộ Hành Chu, cười nói: "Cũng đúng, trưởng thành rồi yêu đương sẽ tốt hơn. Khi nào không hiểu chuyện gì, cứ đến tìm chị."
Lộ Hành Chu cười, gật đầu.
【Emmmm... Kỳ thật tìm chị Liên chắc cũng vô dụng đi... Dù sao chị Liên toàn yêu con gái, mà mình lại thích con trai cơ. 】
Cậu lặng lẽ nhìn về phía Lộ Trận Hổ, người là anh tư của ông nội Lộ, cũng là cha của chị Liên. Lộ Trận Hổ chỉ có một đứa con trai, ngoài ra là hai con trai và một con gái. Trong đám thế hệ trẻ, trừ Lộ Khiếu ra, thì Lộ Trận Hổ là người có con cái lớn nhất.
【 Không biết ông Trận Hổ có biết không. Chị Liên thích con gái, anh Lệnh thích con trai, còn anh Hoắc thì chỉ thích chính mình.】
Gương mặt Lộ Trận Hổ hơi sụp xuống. Ông quét mắt nhìn sang Lộ Chử, người kế bên cũng chẳng khá hơn là bao, sắc mặt có hơi vi diệu. Không phải là kỳ thị giới tính, nhưng mà ít nhất cũng nên để lại cho ông một đứa có thể sinh tôn tử chứ?
Ông nhìn về phía Lộ Hoắc, gương mặt bình tĩnh, tự tin như đang soi gương trong đầu mình.
Ừ thì thôi, tự luyến cũng được... Hy vọng gia tộc nhà ta còn gửi gắm được chút hy vọng trên người con.
Lộ Hoắc cứng đờ cả mặt. không phải chứ, vừa rồi rõ ràng còn đang xem náo nhiệt, sao giờ đột nhiên náo nhiệt lại ụp xuống đầu mình vậy trời?
Với lại hắn thích chính bản thân mình thì có gì sai? Hắn cảm thấy mình cực kỳ hoàn mỹ mà! Lúc trước còn nghe thấy ý tưởng của chú Lộ Thanh Viễn, hắn còn thấy hai người chắc chắn có thể làm tri kỷ tâm giao cơ.
Kết quả, tri kỷ người ta hình như là muốn nói chuyện yêu đương, còn hắn thì hình như lại bị giao nhiệm vụ nối dõi tông đường.
Lộ Liên suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Chu đầy yêu chiều: "Chu Chu à, em thật là đáng yêu ghê."
Lộ Hành Chu vẻ mặt mơ màng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: Hả? Em làm gì cơ?
Người trẻ tụ họp, đề tài tán gẫu dĩ nhiên vô cùng phong phú, nói một hồi là thành ầm ĩ rôm rả. May mà nhà cũ đủ rộng, ai cũng có chỗ ở, bầu không khí vì thế mà thêm phần náo nhiệt, ấm áp.
Tết đến, tiếng pháo nổ rộn vang khắp nơi. Trên bàn chất đầy món ngon khiến ai nhìn cũng phải nuốt nước miếng. Người lớn vừa ăn vừa nâng ly trò chuyện, người trẻ thì vui vẻ vừa ăn vừa cười nói.
Không khí Tết, rượu nồng, lòng người cũng như mềm ra. Tất cả gom lại thành một buổi tụ họp thật đỗi ấm lòng.
Buổi tối, một nồi sủi cảo lớn sôi ùng ục trong bếp, hương thơm lan tỏa khắp gian nhà. Lộ Hành Chu cắn phải một thứ gì cứng trong sủi cảo, cậu lấy ra nhìn là một đồng vàng lấp lánh.
Ông nội Lộ vui tươi hớn hở nhìn cậu nói: "Đồng vàng đó nha! Chu Chu, sang năm con sẽ gặp may mắn đó!"
Lộ Hành Chu có chút ngượng ngùng, cười cười, còn Lộ Khiếu thì giơ cao ly rượu lên: "Lần này cả nhà cực khổ lắm mới tụ họp đủ, nào, cùng nhau nâng chén!"
Một bàn lớn người đồng loạt nâng ly, rượu trôi xuống cổ họng, pháo hoa ngoài trời rực rỡ bừng sáng, khung cảnh náo nhiệt vui vẻ đến nao lòng.
Trái tim Lộ Hành Chu cũng đập thình thịch theo từng đợt pháo nổ.
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên. Lộ Hành Chu nhấn nghe, màn hình lập tức hiện lên gương mặt thanh tú của Chu Hành Lộ qua video call.
Nụ cười dịu dàng của y làm Lộ Hành Chu như nghẹn thở.
Cậu hít sâu một hơi, hướng về phía màn hình nở nụ cười tươi tắn, Chu Hành Lộ mỉm cười nói: "Tết vui vẻ, Chu Chu của anh."
Lộ Hành Chu nhẹ nhàng gật đầu: "Tết vui vẻ~ Anh Hành Lộ..."
Ánh mắt Chu Hành Lộ dịu dàng, sâu lắng: "Sang năm, để anh trai cùng em đón giao thừa nhé."
Trái tim Lộ Hành Chu đập mạnh hơn nữa. Cậu rũ mắt xuống, rồi ngẩng đầu lên, cười xán lạn: "Vâng, anh trai..."