Có thể là do ánh đèn vàng quá đỗi ấm áp. Cũng có thể là bởi tâm trạng quá mức hân hoan. Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ không ai nói ra lời hứa hẹn nào rõ ràng, nhưng như đã cùng định ra một điều không cần nói.
Tựa như... vì họ mang cái tên giống nhau, cho nên họ nên thuộc về nhau.
Chỉ là vẫn cần đợi thêm một chút thôi.
Sau Tết, thu dọn xong quà cáp và tiền mừng tuổi, Lộ Hành Chu cùng mọi người quay về Đế Đô. Ngay trong ngày họ về đến nhà, Chu Hành Lộ đã lái xe chạy thẳng đến Lộ gia.
Lộ Hành Chu lén lút tránh khỏi mấy người anh trai, len lén chui lên xe Chu Hành Lộ. Đôi mắt cậu sáng rực như vì sao, chăm chú nhìn người trước mặt không rời. Chu Hành Lộ thở dài một tiếng, đưa tay che lấy đôi mắt kia: "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó."
Lộ Hành Chu chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh nhẹ phủ lên mắt mình, trước mắt tối sầm lại, cậu chớp chớp đôi mi dài, lông mi cong vút khẽ khàng cọ vào lòng bàn tay y.
Cậu khẽ cười, đưa tay gỡ bàn tay kia ra, lẳng lặng nhìn Chu Hành Lộ. Rồi bất ngờ cúi người, hôn nhẹ một cái, như chuồn chuồn lướt nước, cười tủm tỉm nói: "Coi như là tem mở đầu chương đó."
Chu Hành Lộ mặt không đổi sắc, nhưng nhìn kỹ thì tai hơi đỏ ửng. Lộ Hành Chu chớp chớp mắt:
【Ngoài ý muốn ngây thơ ghê.】
Chu Hành Lộ nheo mắt lại, bế bổng người kia đặt lên đùi mình, hỏi nhỏ: "Chu Chu, rất quen rồi hả?"
Lộ Hành Chu thức thời không nói gì, dùng tay chống lên lồng ngực y, ánh mắt lấp lánh: "Chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy mà, đúng không anh heo?"
Chu Hành Lộ bật cười bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu cậu. Y cúi xuống, môi sát bên tai nói khẽ: "Được rồi, Chu Chu của anh."
Lộ Hành Chu lại ghì hắn xuống, nghiêng đầu, nhướng mày: "Em còn chưa phải người của anh nha, bây giờ anh vẫn chưa có danh phận đó."
Hai người đối diện nhau, ánh mắt giao hòa, bầu không khí dần trở nên ám muội. Lộ Hành Chu nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp kia, bị sự dịu dàng trong đó mê hoặc, từ từ cúi đầu định hôn xuống...Thì điện thoại vang lên.
Lộ Hành Chu lập tức ngẩng đầu, nhìn vào màn hình điện thoại, lại nhìn về phía cửa xe.
Chu Hành Lộ trầm mặc một lát. Bên ngoài, một hàng người đã đứng chỉnh tề, Lộ Kỳ Dịch cùng các anh trai khác xếp thành một dãy, cười như không cười mà nhìn hai người trong xe.
Lộ Hành Chu im lặng đẩy cửa xe bước xuống, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có gì xảy ra. Chu Hành Lộ cũng bất đắc dĩ theo sau xuống xe.
Tóm lại là y dám gạt mấy người anh trai để "bắt cóc" em trai nhỏ mà kết quả chính là bị bắt sống tại trận.
Lộ Kỳ Dịch khoanh tay trước ngực, cằm hơi nâng lên, nghiêng đầu nhìn Chu Hành Lộ, giọng điệu lạnh nhạt nhưng rõ ràng mang ý chất vấn: "Giải thích một chút đi."
Lộ Hành Chu vừa mới giơ tay định mở miệng, bên cạnh Lộ Vân Nhĩ lập tức ấn cậu ngồi xuống. Lộ Hữu Sâm thì dứt khoát bịt miệng cậu lại, nghiêm mặt nói: "Trẻ nhỏ yêu sớm không được phát ngôn linh tinh."
Chu Hành Lộ khẽ ho một tiếng, tỏ ra vô tội mà giơ hai tay: "Yêu sớm thì chưa tới đâu, tôi vẫn chưa có danh phận mà."
Lộ Hành Chu vội vàng gật đầu, gạt tay tam ca ra, nói phụ họa: "Đúng đúng, em vẫn chưa đủ tuổi, A Tấn không cho yêu đương! Tụi em chỉ là chuẩn bị bài một chút thôi!"
Lộ Kỳ Dịch cau mày, vẻ mặt không thể tin được nhìn em nhỏ nhà mình: "Không phải anh phản đối em yêu đương, nhưng em không thấy tuổi tác giữa hai người chênh lệch có hơi bị lớn à?"
Câu này như một mũi tên xuyên thẳng tim Chu Hành Lộ. Hắn mím môi, đưa tay sờ mặt, miễn cưỡng nở nụ cười rạng rỡ: "Thật ra thì cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu."
Nói xong, y quay đầu nhìn Lộ Hành Chu bằng ánh mắt dịu dàng, trong đáy mắt là sóng nước lấp lánh.
Ánh mắt vừa chạm vào nhau, đã khiến trái tim Lộ Hành Chu bùm một cái.
Cậu vội ôm ngực quay đi: Xong rồi... Lại bị sắc đẹp mê hoặc nữa rồi...
Lộ Du Tư bất lực thở dài một tiếng: "Vào nhà trước đi."
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn đi theo các anh vào nhà, còn Chu Hành Lộ họa thủy trong truyền thuyết thì bị kẹt lại bên ngoài, tạm thời cách ly kiểm dịch.
Lúc đi ngang qua, Lộ Kỳ Dịch nhàn nhạt quét mắt nhìn y: "Chúng ta lên lầu nói chuyện."
Chu Hành Lộ gật đầu, ngoan ngoãn theo sau.
Dưới lầu, Lộ Vân Nhĩ quay sang nhìn em trai mình đầy nghiêm túc, nói nhỏ: "Chu Chu, đừng để anh ta chiếm tiện nghi."
Lộ Hành Chu nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp: "...Em là người chiếm tiện nghi mà."
Lộ Hữu Sâm thật ra cũng không có ý kiến gì, chỉ là hơi có chút bất mãn với chuyện Chu Hành Lộ dùng mỹ sắc dụ dỗ em trai hắn thôi.
Chứ đến mức bị mỹ sắc mê hoặc Lộ Hành Chu á?
Em trai hắn còn nhỏ mà, bị dụ dỗ một chút thì đã sao chứ? (chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg)
Hoàn toàn phớt lờ việc Lộ Hành Chu là người từng sống hai đời.
Không biết phía trên đã bàn bạc chuyện gì, nhưng lúc xuống dưới, sắc mặt Lộ Kỳ Dịch rõ ràng là rất hài lòng.
Chu Hành Lộ nhìn Lộ Hành Chu, đưa tay vuốt mặt cậu, dịu dàng nói: "Anh trai em đã đồng ý rồi, đợi em đủ tuổi, chúng ta ở bên nhau nhé?"
Lộ Hành Chu nhìn vào đôi mắt phượng đầy thâm tình trước mặt, khẽ gật đầu. Trời lúc này cũng đã tối, Chu Hành Lộ không định nán lại lâu, nắm tay Lộ Hành Chu, hôn khẽ lên đó rồi nói: "Anh về trước đây. Chu Chu, nếu có thời gian muốn gặp anh, cứ gọi, anh sẽ đến bầu bạn với em."
Tuy nói là như vậy, nhưng Lộ Hành Chu thật sự không còn bao nhiêu thời gian rảnh bởi vì Quỷ Tân Nương sắp chiếu, để phối hợp tuyên truyền, cậu cùng Lộ Vân Nhĩ đã tham gia không ít hoạt động, còn ký thêm vài hợp đồng quảng bá.
Đợi đến khi mọi việc hoàn toàn kết thúc, thì mùa xuân cũng gần trôi qua.
Quỷ Tân Nương không nghi ngờ gì nữa, chính là một tác phẩm thành công vang dội. So với Sở Nhân Mỹ, Quỷ Tân Nương mang lại cảm giác sảng khoái hơn, không có kiểu cưỡng ép đại đoàn viên hòa hợp, mà là có thù báo thù, có oán báo oán.
Ngay trong câu chuyện đầu tiên, nữ chính đốt sạch cả một tòa nhà, đám cháy kéo dài ba ngày, đến một con kiến cũng không còn sót lại.
Các phần sau cũng tương tự, những cô dâu quỷ ấy mang theo oán niệm và nhân quả, nhưng thù hận của họ đều được giải quyết triệt để.
Lượng vé bán ra cũng không ngừng tăng cao, độ nổi tiếng của Lộ Hành Chu cũng theo đó mà vọt lên chóng mặt.
Điều đó cũng đủ để Lộ Hành Chu sắm sửa không ít thứ sau khi trở về, một phần là kỹ năng học tập, phần khác là những món đồ thất truyền từ lâu.
Vừa mới kết thúc đợt tuyên truyền cho Quỷ Tân Nương, phía viện bảo tàng lịch sử đã tìm đến, họ dẫn Lộ Hành Chu và Phúc Bảo cùng đi đến vùng tranh chấp Tương Tỉnh, nơi đó bị đào bới đến mức súng ống đạn dược đều bị lôi ra ngoài.
Còn về lối vào di tích thì chính là do Phúc Bảo từng uống linh tuyền thông minh phát hiện được.
Chuyện này khiến tất cả những người có mặt ở đó đều ngỡ ngàng. Họ đã dùng đủ loại thiết bị tối tân nhưng vẫn không tìm ra lối vào, vậy mà lại bị một con anh vũ tìm ra trước, sao có thể không khiến họ nghi ngờ cả cuộc đời mình chứ?
Đợi mọi chuyện ổn thỏa xong xuôi, sinh nhật mười bảy tuổi của Lộ Hành Chu cũng đến. Lần này sinh nhật, ý từ trên xuống dưới của Lộ gia là phải tổ chức thật lớn, thật rình rang. Thế nhưng Lộ Hành Chu lại không muốn như vậy, điều cậu mong chỉ đơn giản là cả nhà cùng quây quần, bình yên cùng nhau trải qua một ngày sinh nhật ấm áp.
Vì vậy, sau khi mọi thứ trong ngày hôm đó đều được chuẩn bị sẵn sàng, những người bên ngoài cũng được thả giả ra cho yên chuyện, Lộ gia mới có thể yên tâm cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Lộ Hành Chu.
À đúng rồi, dĩ nhiên, Chu Hành Lộ cũng mặt dày tới góp vui như không có chuyện gì.
Tuy rằng hiện tại vẫn chưa có danh phận gì rõ ràng, nhưng...
Sáu năm cuối năm, Lộ Hành Chu say mê học hỏi đủ loại kỹ năng, cuối cùng cũng chịu giác ngộ, muốn thông hiểu đạo lý nhân sinh rồi sao?
Vào đúng ngày Tết Dương lịch, Chu Hành Lộ chính thức thượng vị, trở thành bạn trai của cậu. Mà Lộ Hành Chu cũng đã chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu lên kế hoạch quay bộ phim ngắn thứ hai của mình.
Năm nay, Lộ Lợi Hổ cùng mọi người vẫn về ăn Tết như thường lệ, còn Lộ Hành Chu thì cũng đã nộp hồ sơ đăng ký vào đại học trong nửa năm qua.
Dù nói chuyên ngành của cậu thực ra không bắt buộc phải đến trường, dù sao kinh nghiệm của cậu cũng đã quá đủ nhưng nộp đơn thì vẫn phải nộp, ai bảo cậu cần cái bằng đại học cơ chứ.
Sau kỳ nghỉ Tết, khi Lộ Lợi Hổ và mọi người chuẩn bị trở về, Lộ Hành Chu cũng nhân tiện nói rõ, cậu muốn đi cùng họ đến chào hỏi các bậc trưởng bối, đồng thời bàn luôn chuyện quay phim lần này.
Về chuyện này, Lộ Lợi Hổ không có bất kỳ phản đối gì, ngược lại còn vui vẻ đồng ý lời đề nghị của cậu. Hơn nữa ông còn hứa chắc chắn rằng nếu đoàn bên kia đã đến, gặp nhau rồi thì ai cũng sẽ rất vui.
Vì vậy, sau kỳ nghỉ Tết, Lộ Hành Chu bắt đầu tuyển diễn viên mới.
Trong đó, Thượng Quan Nghi nhiệt tình xin được đi cùng. Trước đây cô từng là một tài nữ nổi danh ở mười dặm Dương Thành, nếu như không phải gia đình gặp biến cố khiến cô phải gả cho Hồng Đại Soái, thì có lẽ giờ này cô đã là một nhà ngoại giao xuất sắc.
Từ trước đến nay, mộng tưởng lớn nhất của cô chính là được đặt chân đến các quốc gia khác, mở rộng tầm mắt.
Mà lần này có cơ hội đến tận nước Ý, làm sao cô có thể bỏ lỡ?
Còn nói rằng cô có thể tự đi hay không á? Đừng đùa, mấy người như họ mà được phép đi loanh quanh trong nước thôi cũng đã là không tệ rồi.
Quỷ hồn Hoa Quốc muốn ra nước ngoài, phải có chứng minh đàng hoàng mới được phép xuất ngoại, hông có giấy thông hành, ai cho xuất ngoại!
Có lẽ năm nay Lộ Hành Chu thật sự sống rất an phận. Cậu cũng không dính dáng tới mấy vụ thị phi gì, phần lớn thời gian đều ở nhà, tiếp xúc cũng chỉ toàn người trong gia đình, thế nên thật sự chẳng có dưa nào để ăn cho ngon miệng cả.
Nhưng mà... công đức thì cậu lại tích không ít. Chủ yếu là vì chuyện ở bên Miến Bộ, cái khu vực từng bị cậu đánh sập khi trước, đến giờ vẫn chưa khôi phục được như cũ. Mà chỗ đó vốn dĩ cũng là một trong những đầu mối cung cấp m* t** lớn, dạng đại gia xuất khẩu luôn ấy. Một phát nổ của Lộ Hành Chu đã khiến nguồn hàng giảm mạnh, ảnh hưởng dây chuyền ra toàn khu vực.
Không những vậy, cậu còn rất có tâm, thiện ý giúp đỡ những người bị hại, cẩn thận ghi chép đầy đủ tên tuổi rồi chuyển danh sách lên trên.
Trước khi khai giảng năm trước, tin tức đã có nhắc tới bên Hoa Quốc vừa phá một loạt đại án.
Tất cả đều liên quan đến m* t**.
Cũng nhờ vậy, thị trường ngầm ở Hoa Quốc một khoảng thời gian dài sau đó trở nên vô cùng yên ắng. Các trung tâm cai nghiện thì lại đón lượng người tăng cao.
Chủ yếu vì không còn hàng để mua. Người nghiện nếu không kiếm được, thì đành nghĩ cách tự cai, nhưng ai từng rơi vào mới biết cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào. Thế là họ chỉ còn cách nhờ người thân đưa đến trung tâm cai nghiện, mong có thể từ bỏ một cách an toàn.
Chỉ riêng chuyện này thôi, cũng đủ để Lộ Hành Chu tích lũy được một khoản công đức lớn rồi.
Vì thế, khi chuẩn bị lên máy bay sang Ý, cậu còn tranh thủ đổi mấy kịch bản thuộc loại hành thiện tích đức.