Vừa bước ra khỏi cổng lớn, liền thấy Chu Hành Lộ đang tựa vào xe. Ánh sáng đỏ rực từ pháo hoa lập lòe trong màn đêm. Ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trên gương mặt Chu Hành Lộ liền nở một nụ cười dịu dàng tràn đầy yêu thương. Lộ Hành Chu lập tức lao tới ôm chầm lấy y. Chu Hành Lộ khẽ hôn lên môi Lộ Hành Chu, rồi vòng tay qua chân cậu, bế cậu lên bằng một động tác thuần thục.
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt với y, nở nụ cười tươi: "Có nhớ em không?"
Chu Hành Lộ khẽ rầu rĩ, cọ cọ vào cổ Lộ Hành Chu, giọng hơi trầm thấp: "Lâu rồi không gặp, anh rất nhớ em."
Lộ Hành Chu cười cong mắt: "Mới có bao lâu đâu."
Chu Hành Lộ cúi đầu, dùng đầu mũi cọ vào phần da mềm nơi cổ cậu, nhẹ giọng trách: "Đồ vô tâm."
Về đến nơi ở, Lộ Hành Chu đi tắm. Khi bước ra, cậu khoác áo choàng tắm dài, những giọt nước còn đọng trên tóc trượt xuống xương quai xanh, ánh sáng phản chiếu khiến vùng xương ấy như đang phát sáng.
Chu Hành Lộ nuốt khan một cái, cổ họng căng chặt. Đầu lưỡi y chạm nhẹ lên vòm miệng trên.
Y cầm lấy khăn bông, bước lại gần, nhẹ nhàng lau mái tóc còn ướt của Lộ Hành Chu. Cậu hơi ngẩng đầu, cười rạng rỡ nhìn y. Ánh mắt Chu Hành Lộ dần trở nên sâu thẳm, y cúi người, đặt khăn sang một bên.
Ngón tay y nhẹ nhàng v**t v* bên hông mịn màng của cậu, không khí trong phòng cũng theo đó mà nóng dần lên. Lộ Hành Chu cảm nhận được đôi bàn tay nóng bỏng lướt trên cơ thể mình, cổ cậu ngửa lên, khe khẽ rên một tiếng.
Lộ Hành Chu chớp mắt, làn da ửng hồng như được phủ một lớp ánh sáng mê ly. Chu Hành Lộ đứng thẳng dậy, khóe môi nhếch lên, dịu dàng nói: "Ngoan lắm."
Lộ Hành Chu ánh mắt mê man, chủ động vươn tay ôm cổ y, dâng lên đôi môi của mình. Chu Hành Lộ đè cậu xuống, khẽ rên một tiếng thỏa mãn. Y siết chặt vòng eo mảnh khảnh trong lòng.
Chu Hành Lộ thay đổi tư thế, cúi đầu nhìn người dưới thân với gương mặt ửng đỏ mê người, bật cười nhẹ một tiếng, rồi thành kính đặt xuống một nụ hôn.
Trong vòng tay là thân thể mềm mại như ngọc, thơm ngát dịu dàng. Hôm nay, y tuyệt đối không muốn lãng phí dù chỉ một khắc thời gian ở bên cậu.
Dưới tiếng chuông báo thức cùng hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, một cánh tay với đường khớp xương rõ ràng vươn ra từ trong chăn. Trên cánh tay ấy là những đóa hoa mai đỏ tươi như lửa, nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo ban mai.
Lộ Hành Chu khẽ ưm một tiếng, chậm rãi cựa mình.
Từ phía sau, một cánh tay dài vòng qua, kéo cậu vào lòng. Chu Hành Lộ đặt một nụ hôn lên má cậu, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng động đậy, nghỉ thêm chút nữa."
Gương mặt nhỏ của Lộ Hành Chu đỏ lên, cậu cảm nhận được thân thể nóng rực phía sau, liền đẩy đẩy người kia: "Phải dậy rồi."
Bên ngoài trời còn chưa hửng hẳn, nhưng vẫn phải thay quần áo và chuẩn bị một chút. Sau khi mặc đồ xong, Lộ Hành Chu ngồi lên xe Chu Hành Lộ, về nhà mình thay lễ phục chính thức.
Cậu vừa ngồi xuống, mọi người trong nhà đã yên vị từ sớm. Khi nhìn thấy Lộ Hành Chu mặc bộ âu phục trắng tinh khôi, tu chỉnh gọn gàng, ai nấy trong ánh mắt đều lộ ý cười.
Hôm nay là ngày trọng đại của cậu, cũng là ngày vui của Chu Hành Lộ.
Tống Khanh mặc sườn xám đỏ thẫm, tay cầm khăn tay chấm nước mắt. Con trai bà sắp cùng người mình yêu lập nên một gia đình.
Lộ Khiếu vòng tay ôm eo thon của Tống Khanh, cúi đầu khẽ dỗ: "Không sao, làm đám cưới xong cũng không đi đâu xa."
Tống Khanh liếc chồng một cái: "Anh thì biết gì!"
Nói rồi bà quay lại nhìn năm người con trai còn lại đang tươi cười vui vẻ, đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Em các con có người yêu cả rồi... Thế còn các con thì sao?"
Ánh mắt bà sắc như dao, hướng thẳng về phía Lộ Kỳ Dịch: "Thằngg cả, con định cứ như thế mãi à?"
Lộ Kỳ Dịch vẻ mặt mộng bức.
Hôm nay chẳng phải ngày cưới của Chu Chu sao? Sao lại lôi chuyện của mình vào? Đừng đùa chứ, yêu đương gì chứ, làm sao sánh được với tiền?
Anh lập tức đá quả bóng trách nhiệm sang người khác: "Thì công ty đang bận quá còn gì! Thằng hai cũng chưa có tin tức gì, em ấy còn nhàn rỗi hơn con mà vẫn chưa có ai kia kìa, con bận thế làm sao yêu đương nổi?"
Lộ Vân Nhĩ lập tức xì một tiếng, bĩu môi nói: "Em là minh tinh đấy, anh thấy minh tinh nào yêu đương công khai chưa?"
Lộ Hữu Sâm thản nhiên đáp: "Giới giải trí người ta là idol, yêu đương là cấm kỵ. Còn anh chỉ là một diễn viên hạng mười tám chẳng ai biết, có gì mà làm bộ?"
Lộ Du Tư và Lộ Lâm Vụ nghe vậy liền rụt người lại, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình. Ba ông anh phía trên còn chưa có tin tức gì, bọn họ tuổi còn nhỏ, chắc cũng không đến lượt bị truy hỏi.
Lộ Hành Chu nhìn cảnh người trong nhà tranh luận rôm rả, khóe mắt cong cong, chỉ yên lặng đứng đó, chờ người mình yêu đến đón.
Tiếng pháo nổ ngoài sân vang lên rộn ràng, Lộ Kỳ Dịch cùng các anh em trong nhà liếc mắt nhìn nhau một cái, cười ranh mãnh: "Đi nào, ra xem mặt chú rể."
Chu Chu là bảo bối của cả nhà, sao có thể dễ dàng để người khác dắt đi được?
Bên ngoài, Chu Hành Lộ mặc lễ phục trắng tonsurton với Lộ Hành Chu, đang sải bước tiến vào, bước chân nhanh và kiên định. Hôm nay, anh sẽ dắt người mình yêu về nhà, cùng nhau tạo dựng một gia đình. Họ sẽ bên nhau trọn đời, không rời không bỏ.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, lòng Chu Hành Lộ đã hân hoan đến ngứa ngáy. Nụ cười trên môi y rạng rỡ đến mức không sao che giấu được.
Khi nhìn thấy mấy ông anh vợ đứng chắn trước cửa, Chu Hành Lộ khựng lại, nói sao nhỉ? Tình yêu của y, đúng là có chút bị ngăn trở.
Nhưng muốn đưa báu vật nhà người ta đi, bị làm khó một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Vượt qua biết bao thử thách, cuối cùng Chu Hành Lộ bế Lộ Hành Chu lên một cách dứt khoát.
Lộ Hành Chu vòng tay ôm lấy cổ y, ngoan ngoãn ngồi vào xe hoa.
Phía sau, Lộ Kỳ Dịch và các anh em trong nhà lại liếc nhìn nhau lần nữa, rồi đồng loạt bật cười.
Xe hoa tiến vào lễ đường, khách khứa đã tề tựu đông đủ, tiếng cười nói, tiếng cụng ly rộn rã, tất cả đều đang chờ đợi hai nhân vật chính bước lên sân khấu.
Khi ánh đèn trong lễ đường dần tắt, một tia sáng duy nhất từ sân khấu rọi xuống, soi sáng trung tâm.
Lộ Hành Chu và Chu Hành Lộ tay trong tay bước đến giữa quầng sáng ấy. Dưới sự chứng kiến của mọi người, họ nhẹ nhàng trao nhẫn cho nhau rồi ôm nhau, hôn nhau, chính thức nên duyên trọn đời.
Sau lễ cưới chính, Lộ Hành Chu thay một bộ đồ khác. Hai người cùng cưỡi lên lưng một chú ngựa to, đầu ngẩng cao, rời khỏi lễ đường, hướng về phía Lộ gia.
Trên đường phố, nơi họ đi qua đã sớm được dọn sạch bằng số tiền lớn, dành riêng cho lộ trình này. Trong tay họ là những chiếc rổ đựng đầy tiền hồng xếp thành hình hoa hồng, tung bay về hai phía. Hai bên đường vang lên tiếng reo hò vui mừng không dứt.
Theo nghi lễ cổ truyền, họ lại tiếp tục cử hành hôn lễ kiểu Trung Hoa:
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu phu dao bái
Cùng nhau bước vào động phòng.
Hôn lễ kiểu Tây được tổ chức vào buổi trưa, còn lễ cưới theo phong tục Trung Quốc lại cử hành vào buổi tối.
Đêm động phòng hoa chúc, nơi họ ở được treo lụa đỏ khắp nơi, từng dải lụa như lửa như son. Hai cây đèn song long hỉ thắp sáng rực, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt rạng ngời của tân lang.
Chu Hành Lộ bước đến trước mặt người mình yêu. Nhìn thấy Lộ Hành Chu đang ngồi đó, ánh mắt trong suốt như nước, môi hé cười nhẹ, Chu Hành Lộ quỳ một gối xuống đất.
Y lấy ra một chiếc nhẫn, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Chúng ta chính thức kết hôn rồi."
Lộ Hành Chu khẽ cười, chủ động đưa tay đeo nhẫn vào ngón tay cho người trước mắt, rồi vòng tay ôm lấy y, nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, chúng ta kết hôn rồi."
Ánh nến chập chờn nhỏ từng giọt sáp như châu lệ, soi bóng hai người quấn lấy nhau trên giường. Trong tiếng th* d*c mơ hồ đầy ái muội, đêm dài dần trôi qua đến bình minh.
Hôn lễ chính thức hoàn tất.
Từ Ý trở về, Lộ Hành Chu lập tức triệu tập Đặng Mai. Bởi vì gần đây chủ đề quỷ hút máu lạnh lùng và ác thú bên cạnh Lộ Vân Nhĩ đang khá hot, họ quyết định quay một bộ phim ngắn mới toanh.
Thật ra không phải họ không muốn làm phim truyền hình dài tập. Chỉ là thời gian quay phim truyền hình quá dài, mà khâu kiểm duyệt lại nghiêm ngặt. Trong khi đó, nội dung họ muốn làm thì hơi vượt giới hạn một chút.
Tuy kịch bản lần này là do Lộ Hành Chu lên ý tưởng, nhưng phần nội dung chủ yếu lại dựa vào sở thích gần đây của Lộ Vân Nhĩ để sáng tác.
Kịch bản ra đời là một tổ hợp hoang dại của đủ loại yếu tố, thậm chí cả chỉnh hình thẩm mỹ công nghệ cao cũng được đưa thẳng vào.
Khi xem xong kịch bản, Lộ Vân Nhĩ tỏ ra vô cùng hài lòng. Cái phong cách mặn mặn kỳ quái thế này đúng là gu của hắn.
Tuy nhiên, đối với kịch bản này, Lộ Hành Chu kiên quyết không ghi tên mình vào phần biên kịch. Vì sao à?
Vì cậu sợ nếu để tên mình vào đó, sau này trong ngành giải trí thật sự không còn đường sống nữa...
Còn Lộ Vân Nhĩ thì sao? Hắn chỉ lắc đầu thở dài: "Em đúng là không hiểu nghệ thuật, chẳng biết thưởng thức gì cả."
Phải nói rằng, đây là một kịch bản Mary Sue cực kỳ điển hình.
Nữ chính là một cây tơ hồng tu luyện thành tinh. Loại cây này cần ký sinh vào vật chủ để sinh tồn, nhưng đồng thời cũng sẽ hút lấy sinh khí, cuối cùng thắt cổ vật chủ.
Vậy nên, nữ chính được kế thừa trọn vẹn bản chất của cây tơ hồng, ngọt ngào, quyến rũ và có chút nguy hiểm chết người.
Nàng yếu đuối dịu dàng, nhan sắc khuynh thành. Vẻ ngoài thoạt nhìn chẳng khác nào một đóa tiểu bạch hoa mong manh không nơi nương tựa, chỉ cần không có gì bám víu là sẽ héo rũ ngay tức khắc.
Vậy nên, bất kỳ ai nhìn thấy nàng, cũng không thể không bị thu hút. Họ sẽ nảy sinh khao khát chiếm hữu mãnh liệt, muốn có được nàng, muốn khiến nàng trở thành người của riêng mình.
Mà nữ chính kẻ mang vẻ yếu đuối ấy lại hoàn toàn không thể từ chối tình yêu của người khác. Nàng chỉ có thể bị động mà bị ép chấp nhận.
Nhưng mà, nàng là cây tơ hồng. Thật sự sẽ chỉ cam chịu bị yêu, bị chiếm hữu sao?
Dĩ nhiên là không. Tất cả chỉ là lớp vỏ bọc. Nàng dùng vẻ ngoài yếu đuối mỏng manh ấy để tìm kiếm một ký chủ mạnh mẽ, đủ sức làm điểm tựa cho mình. Một khi đối phương không thể mang lại những gì nàng cần, nàng sẽ hút cạn sinh khí của hắn, sau đó lại lên đường tiếp tục tìm một ký chủ khác.
Vòng lặp bắt đầu từ đầu. Một cây tơ hồng bất tử và bất biến, mãi mãi sống dựa trên sự nuôi dưỡng của người khác, nhưng thật ra luôn là kẻ đi săn.
Khi viết đến đây, Lộ Hành Chu cũng có chút hứng thú. Nhưng vừa nghe xong những yêu cầu chỉnh sửa và bổ sung từ Lộ Vân Nhĩ, cậu lập tức rơi vào trạng thái cạn lời.
Nữ chính là một tiểu thư nhà giàu, là con gái nuôi được dưỡng trong nhung lụa. Trên nàng còn có một người anh trai. Khi nữ chính đến tuổi trưởng thành, bản thể cây tơ hồng trong nàng bỗng thức tỉnh. Và lúc ấy, người anh vốn là người nuôi nàng từ nhỏ đột nhiên trỗi dậy d*c v*ng chiếm hữu.
Thế rồi, một nam chính mới xuất hiện, đó là bạn thân của người anh.
Hắn vừa gặp nàng đã động lòng. Vì thế, hắn lập tức nghĩ mọi cách để chiếm đoạt nàng. Cuối cùng, hắn lén bắt cóc nữ chính, nhốt nàng trong biệt thự riêng của mình.
Phía sau câu chuyện chính là đủ loại màn theo đuổi mang hơi hướng cầm tù, tạo thành một Tu La tràng. Tất cả những nam chính xuất hiện đều mang khí chất âm u, cố chấp ít nhất là khi đối mặt với nữ chính thì đều như vậy.
Dù sao thì, khi ý tưởng đã được hoàn chỉnh, Lộ Hành Chu bắt đầu nghiêm túc hoài nghi: Cái trò chơi b*nh h**n này, thật sự có thể chiếu được sao?
Nhưng Lộ Vân Nhĩ tỏ ra vô cùng tự tin: "Hoàn toàn được."
Thậm chí, đến Cather cũng nghiện diễn, nhất quyết đòi góp mặt trong phim, khăng khăng xin một vai cho bằng được.
Đối với chuyện này, Lộ Hành Chu thẳng tay ném kịch bản vào người họ, bày tỏ lập trường: "Tôi chỉ là người thực hiện hóa ý tưởng cho hai người thôi, mấy cái bệnh tình này không liên quan đến tôi. Tôi còn phải giữ khí tiết tuổi già của mình."
Sau khi hoàn tất kịch bản, bước tiếp theo là tuyển diễn viên và bắt đầu quay.
Lần này, họ dự định mở tuyển chọn quy mô lớn khắp nơi. Yêu cầu cũng không cao lắm chỉ cần nam chính phải thật sự đẹp trai.
Còn vai nữ chính...
Lộ Vân Nhĩ thản nhiên nói: "Nếu thật sự không tìm được ai hợp vai, thì để Tiểu Hồ Ly diễn cũng được."
Thu hoạch được không ít công đức và linh lực, Hồ Thất giờ đây đã hóa thành thiếu niên hình người, một thiếu niên có vẻ đẹp đến mức khó phân biệt nổi giới tính.
Diện mạo ấy đúng chuẩn quyến rũ vô định, nhìn mà không biết rõ hắn là nam thì chắc chắn sẽ tưởng là một cô gái tuyệt mỹ.
Vì vậy, khi biết được ý tưởng casting của Lộ Vân Nhĩ và Cather, Lộ Hành Chu ngay lập tức bỏ cuộc, phủi tay quay lưng rời đi, để lại một câu dứt khoát: "Hai người tự đi mà thuyết phục Hồ Thất đóng cùng, tôi không liên quan!"
Dưới đủ loại dụ dỗ và mồi chài, Hồ Thất thật sự đồng ý tham gia.
Lộ Hành Chu nhìn Hồ Thất trong bộ váy giả nữ, đội tóc giả, vẻ mặt yếu đuối nhưng kỳ thực lạnh nhạt liền trầm mặc.
Cậu quay sang nhìn Lộ Vân Nhĩ đang nằm phè phỡn trên sofa: "Cho nên, anh định để Hồ Thất làm nữ chính thật à?"
Lộ Vân Nhĩ hưng phấn gật đầu như gà mổ thóc: "Không sai! Tiểu Hồ Thất của chúng ta quá hợp luôn ấy chứ. Nhìn đi, vòng eo thon nhỏ, cặp chân trắng ngần, đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương khói. Chính là chuẩn nữ chính tiểu bạch hoa."
Lộ Hành Chu nhìn Hồ Thất lúc này đang chăm chú nhìn hộp bí chế gà rán chỉ đành lắc đầu: "Anh chắc chắn lúc đối diện với nam chính, nó cũng sẽ ra cái vẻ đó à?"
Cậu chỉ tay về phía Hồ Thất, lạnh giọng nói: "Nó chỉ trưng ra cái ánh mắt lụy tình đó khi nhìn gà rán. Mà nếu mấy người không cho nó ăn, nó còn có thể trở mặt đấy."
Cuối cùng, dưới thế trận hai đánh một của Lộ Vân Nhĩ và Cather, Lộ Hành Chu đành buông xuôi thỏa hiệp.
Kịch bản phim ngắn chính thức được gửi đến các diễn viên, đồng thời hashtag leo top hot search như bay.
#Tất cả vai đều là trai đẹp#
Đối diện với hot search này, Lộ Hành Chu biểu cảm vô cùng phức tạp. Cậu quay sang nhìn Lộ Vân Nhĩ, người trực tiếp chọn nam chính chỉ dựa trên tiêu chuẩn đẹp trai là được nói: "Anh có phải bị điên rồi không?"
Lộ Vân Nhĩ ngẩng đầu, vẻ mặt mù mờ vô tội: "Hả?"
Lộ Hành Chu đưa điện thoại cho hắn: "Nhìn đi."
Trên hot search là hình ảnh một bài post marketing được chia sẻ rầm rộ, còn đặc biệt in đậm câu nói của Lộ Vân Nhĩ: "Chúng tôi tuyển chọn nghiêm ngặt theo tiêu chí nhan sắc tuyệt đối."
Trong ảnh là khuôn mặt Lộ Vân Nhĩ cười như nắm chắc vận mệnh.
Nhìn xong, Lộ Vân Nhĩ ngẩn người, sau đó gãi đầu cười lấy lòng với Lộ Hành Chu: "Hì hì... em đừng giận..."
Tư Đan gọi điện đến, sắc mặt Lộ Vân Nhĩ lập tức biến thành muốn xong đời phiên bản tiêu chuẩn. Hắn đưa điện thoại lên nhưng giữ cách xa tai cả một gang, như thể bên kia có bom sắp nổ.
Quả nhiên, đầu dây bên kia, tiếng gầm gừ của Tư Đan vang lên ầm ầm. Lộ Vân Nhĩ bày ra bộ mặt khổ sở, lí nhí phân trần: "Em đâu có nói sai mà..."
Hơn nữa, hắn thật sự đã lâu không được sinh động như vậy. Dù có bị chửi thì cũng đâu có thấy mặt người ta, không sao cả~
Tư Đan nghiến răng ken két nghe hắn ngụy biện, gân xanh nổi đầy trán, trong lòng sôi sục một ngọn lửa. Hắn thật sự rất muốn lập tức xông tớ Lộ gia, tặng Lộ Vân Nhĩ hai cú miệng rộng chết người không đền mạng.
Nghĩ đến Lộ Vân Nhĩ túng thế quá, hắn dứt khoát cúp luôn điện thoại. Hết cách, Tư Đan đành phải chấp nhận cách nói này, dù sao thì cũng đúng, đâu phải ai cũng đẹp trai đâu.
Mỗi người có gu thẩm mỹ riêng mà.
Kết quả, ở buổi tuyển vai, hễ là nam giới nhận được lời mời, thì quả nhiên ai cũng không phải dạng vừa.
Những người được công nhận là trai đẹp đỉnh lưu, ai nấy đều cực kỳ kiêu ngạo.
Ban đầu, kịch bản ngắn này vốn định để Đặng Mai làm đạo diễn, nhưng gần đây hắn đang bận chuẩn bị một bộ phim khác của Lộ Hành Chu, nên Lộ Vân Nhĩ dứt khoát vung tay quyết định: "Để tôi lên."
Vậy là bộ kịch ngắn này từ chỗ Lộ Vân Nhĩ thành đạo diễn, còn biên kịch kiêm tác giả là Lộ Hành Chu vốn không định đến hiện trường, cũng bị kéo tới bằng mọi giá.
Lần này, có rất nhiều người đến thử vai nam chính trong giới giải trí, hễ ai được gọi là trai đẹp thì gần như đều tới cả.
Không vì điều gì khác, chỉ vì cái danh tiếng kia, họ đẹp trai, thế thôi.
Chính vì thế, cánh paparazzi cũng sôi nổi không kém, ngồi chầu chực khắp nơi.
Những nam minh tinh không được mời thì tức sôi máu, đến cả bài PR chèn ép cũng không dám tung ra.
Hết cách rồi, ai bảo họ trông không đủ đẹp trai cho ra hồn cơ chứ! (Nghiến răng nghiến lợi!)
Còn Lộ Hành Chu, vị biên kịch rảnh rỗi thì lại ngồi ở vườn dưa vừa ăn vừa đeo kính râm.
Người đầu tiên bước vào là một trai đẹp nổi tiếng trong giới, theo kiểu ôn nhu, dáng vẻ dịu dàng như ngọc.
Lộ Hành Chu nhìn một hồi, khẽ lắc đầu.
【Người này dao kéo cả người, mông cũng độn luôn, trong tối lại là kẻ cuồng bạo lực, còn mắc chứng rối loạn cảm xúc, thường xuyên đánh mắng trợ lý riêng, đã có mấy người bị hắn đánh đến tàn phế. Nếu không phải vì có tiền, thì sớm đã vào tù rồi..】
Lộ Vân Nhĩ trừng mắt muốn rớt tròng, người này còn từng công khai tuyên bố chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, nghe nói đời sống cá nhân cũng là kiểu ôn nhu, đạo mạo.
Hắn nhắm mắt lại chịu đựng, mà bên kia, Lộ Hành Chu đã bắt đầu meo meo tung dưa trên tài khoản phụ của mình.
Theo từng vòng phỏng vấn diễn ra sau đó, Lộ Vân Nhĩ càng cảm nhận rõ nét đặc sắc của giới giải trí muôn hình vạn trạng. Nhưng ít nhất lần này, kết quả không tệ, cuối cùng họ cũng tìm ra nam chính phù hợp.
Thế nhưng, chỉ theo dõi mấy bài đăng của Lộ Hành Chu trên tài khoản phụ thôi, nửa giang sơn giới giải trí liền sụp đổ hoàn toàn.
Ẩn hôn? Có nốt.
Con riêng? Có luôn.
Nghiện chất cấm? Cũng không thiếu...
Đáng nói nhất là sạch sẽ, tử tế thực sự hình như chẳng mấy ai. Ít nhiều gì cũng từng dính tai tiếng.
Cuối cùng, cũng chỉ còn cách chọn trong số người thấp bé nhất đám lùn, ẩn hôn ngược lại chẳng còn là vấn đề.
Sau khi tuyển vai hoàn tất, chuẩn bị ổn thỏa, đoàn phim chính thức bấm máy. Lộ Hành Chu cũng đi theo phía sau để theo dõi cảnh quay.
Phải công nhận rằng, phần diễn giải và chỉ đạo của Lộ Vân Nhĩ và ekip rất đúng chỗ, hiệu quả quay ra cực kỳ ổn.
Người vừa giây trước còn tươi cười ôn nhu, giây sau ánh mắt liền biến thành đầy chiếm hữu, đáy mắt u ám cố chấp, mang theo cảm xúc mãnh liệt đến rợn người.
Còn Hồ Thất? Hồ Thất bình tĩnh tỏ vẻ: Tôi chính là người biết diễn xuất nhất. Tôi là hồ tiên mà.
Sau khi toàn bộ quá trình quay phim hoàn tất, Lộ Hành Chu cảm giác như sinh mệnh mình bị rút mất một nửa.
Nhưng ngược lại với dự đoán, sau khi lên sóng, bộ phim ngắn này lại nhận được phản hồi cực kỳ tốt, ngoài dự liệu. Bất kể là dàn chuẩn soái ca xuất hiện từ trước, hay nửa giới giải trí đã từng lún sâu vào thị phi, đều tỏ ra rất ưng ý với bộ phim này.
Hơn nữa, tuy nam chính được chọn không quá nổi tiếng, nhưng bù lại người vừa đẹp trai, vừa có thần thái hiệu quả đạt được rất tốt.
Còn Hồ Thất thì sao? Có vẻ cũng lập tức lọt vào tầm ngắm của mọi người...
Từ Hồng tuyến tình duyên cho đến cảnh thật ngoài đời chuyên gia bẻ trứng bá đạo hóa thân hồ tiên khi bị bắt cóc một cách bất ngờ, Hồ Thất cũng phải trợn tròn mắt.
Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ cũng ngớ người không kém.
Nếu không phải Hồ Thất kịp thời nhắn tin bảo "Tôi chỉ đang chơi chơi thôi", thì có khi Lộ Hành Chu đã gọi cảnh sát thật rồi.
Mà lúc này, Hồ Thất đang bị nhốt trong một căn biệt thự nhỏ, chân bị còng bằng một sợi xích kim loại màu vàng. Khi kẻ bắt cóc của hắn xuất hiện trước mặt, chuẩn bị học theo phim truyền hình mà vừa đe dọa vừa dụ dỗ, định giở trò cưỡng ép, thì Hồ Thất thẳng tay c** đ*.
Thật sự là kiểu: "Cởi nè, coi thử ai to hơn ai?"
Tóm lại, đến khi Lộ Vân Nhĩ và Lộ Hành Chu đến nơi để đón người, thì cảnh tượng đập vào mắt là kẻ bắt cóc cuộn tròn trong góc tường, còn Hồ Thất thì tay cầm một con dao gọt hoa quả màu bạc, đang khoa chân múa tay như chuẩn bị hành động gì đó rất máu me.
Khi thấy họ xuất hiện, đối phương như thể vừa thấy cứu tinh, suýt nữa thì quỳ xuống cầu xin hai người nhanh nhanh mang Hồ Thất đi hộ.
Còn báo cảnh sát không? Đương nhiên là không. Dù gì thì Hồ Thất cũng là nam, bọn họ hoàn toàn có thể nói chỉ là mời người đến nói chuyện tâm sự, hơn nữa Hồ Thất chẳng hề bị thương tích gì cả.
Chỉ là... người kia, coi như đã bị hồ tiên nguyền rủa rồi.