Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 174

Lộ Hành Chu ngay từ khi mới chào đời đã bị bỏ rơi trước cổng một cô nhi viện. Khi viện trưởng phát hiện ra cậu, còn không khỏi thắc mắc một đứa trẻ đáng yêu, gương mặt tinh xảo như vậy, sao có thể bị người ta vứt bỏ?

 

Theo lý, ông ta phải báo cảnh sát, để rồi cậu bé được đưa về trung tâm phúc lợi xã hội theo trình tự. Nhưng khi nhìn thấy Lộ Hành Chu đáng yêu như tuyết ngọc, lòng tham trỗi dậy, ông viện trưởng liền tự ý ôm cậu về, dùng danh nghĩa khác để đăng ký nhập viện.

 

Thế là trong viện có thêm một bé trai nhỏ tên Chu Chu.

 

Nhưng cô nhi viện này lại không phải cơ sở hợp pháp hay chính quy gì, mà là một nơi chứa đầy hiểm ác và đen tối.

 

Phần lớn những đứa trẻ trong đó đều bị đem ra trao đổi. Dù sao cũng là trẻ mồ côi, hơn nữa đa phần lại sinh ra đã mang khuyết tật, khi cần thiết thì chỉ cần báo tử do bệnh là xong.

 

Những đứa trẻ lớn lên xinh xắn, không có vấn đề gì nghiêm trọng, sẽ được sắp xếp vào những đợt nhận nuôi nhưng nhận nuôi để làm gì, không cần nói cũng rõ.

 

Khi Chu Chu lên tám, cậu bắt đầu để ý đến việc những anh chị trong viện lần lượt biến mất, hoặc bị những người đàn ông ánh mắt kỳ quặc nhận nuôi rồi không bao giờ quay trở lại. Chu Chu rất nhạy bén, cậu lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

 

Một ngày nọ, sau khi có cơ hội tiếp xúc với máy tính, Chu Chu như bừng tỉnh. Cậu là một thiên tài chỉ dựa vào những sách báo quyên góp ngẫu nhiên, cậu đã tự học được cách sử dụng máy tính, cùng với một vài thứ khác.

 

Từ đó, Chu Chu thường xuyên tìm cách tiếp cận máy tính, lén lút đột nhập vào văn phòng viện trưởng.

 

Còn mật khẩu? Đừng đùa, một tên viện trưởng ngu ngốc như vậy sao có thể giấu được một đứa bé thông minh như Chu Chu?

 

Sau một thời gian tìm kiếm, Chu Chu đã có kết luận: nơi đây là một cô nhi viện ghê tởm và độc ác.

 

Những anh chị biến mất, phần lớn đều đã bị đem đi như hàng hóa để giao dịch.

 

Viện trưởng đứng sau mọi chuyện, lại còn có người chống lưng, nên bao nhiêu năm trôi qua vẫn không ai phát hiện ra.

 

Ở lại nơi đó chẳng có gì tốt đẹp. Chu Chu vốn rất quý mến các anh chị, nhưng họ cứ lần lượt biến mất. Khi đã chắc chắn họ thật sự đã chết, Chu Chu quyết định cậu phải tìm cách trốn khỏi nơi này.

 

Với một đứa trẻ nhỏ như cậu, điều phản kháng lớn nhất mà cậu có thể làm là bỏ trốn.

 

Đặc biệt là từ sau tám chín tuổi, gương mặt cậu ngày càng đáng yêu, ánh mắt của viện trưởng nhìn cậu cũng ngày một khó chịu hơn. Chu Chu đã hạ quyết tâm, cậu nhất định phải chạy.

 

Sau khi lên kế hoạch kỹ càng, Chu Chu bắt đầu thực hiện ý định trốn viện.

 

Nhưng tiếc thay, ngay bước đầu tiên cậu đã bị phát hiện. Kết quả, Chu Chu bị nhốt vào phòng tối...

 

Ở nơi tối tăm, lặng lẽ đó, cậu nhắm mắt lại, thì thầm trong lòng nếu như có một người anh trai dịu dàng nào đó đến cứu mình, thì tốt biết mấy...

 

Rồi cậu ngất đi. Đến khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm yên trên giường, mà cô nhi viện cũng bỗng nhiên biến thành một nơi bình thường như bao cơ sở nuôi trẻ khác.

 

Chuyện đó khiến Chu Chu có phần mơ hồ, nhưng cũng không suy nghĩ gì thêm.

 

Cậu ngoan ngoãn ở lại trong viện, không gây thêm chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn luôn có một khát vọng âm thầm như thể ai đó từng nói với cậu: "Phải có một gia đình."

 

Vì vậy, cậu bắt đầu nhặt ve chai, chạy việc vặt cho người ta, làm thủ công, ăn mặc tằn tiện, từng chút từng chút tích góp tiền bạc. Đến khi mười mấy tuổi, cậu tự đặt cho mình một cái tên, Lộ Hành Chu...

 

Còn vì sao lại là cái tên đó, chính cậu cũng không rõ. Có lẽ là do ký ức bị mất liên quan đến điều gì đó.

 

Khi trưởng thành, Lộ Hành Chu thi đỗ đại học, nhờ vào học bổng mà thuận lợi bước chân vào giảng đường.

 

Từ đó về sau, cậu bắt đầu cuộc sống phiêu bạt khắp nơi để tồn tại, để mua được một căn nhà cho riêng mình, việc gì có thể kiếm tiền là cậu làm, không chừa thứ gì.

 

Điểm khác biệt duy nhất giữa cậu và người khác là: cậu nhớ rất rõ địa chỉ của một trang web ngầm, thường xuyên nhận vài công việc lặt vặt trên đó. Không phạm pháp, nhưng cũng là đang đi trên ranh giới của pháp luật.

 

Lúc ấy, Lộ Hành Chu cũng chẳng để tâm nhiều.

 

Với cậu mà nói chỉ cần có tiền, có nhà, thế là đủ.

 

Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã mua được một căn hộ nhỏ. Cũng đúng lúc đó, một người bạn trên mạng mời cậu ra nước ngoài hỗ trợ.

 

Lộ Hành Chu học rất nhiều thứ, vô cùng đa dạng. Cậu là thiên tài, tay nghề thủ công lại khéo léo, nên những gì cậu bán đều là linh kiện điện tử hoặc sản phẩm tự chế.

 

Người bạn kia chi rất nhiều tiền để mời, thế là Lộ Hành Chu gật đầu, lên chuyến bay đi nước ngoài.

 

Không ngờ, chính chuyến đi ấy lại khiến cậu thay đổi cả cuộc đời mình, thay đổi nghề nghiệp, thay đổi cách nhìn, thậm chí cả mục tiêu sống.

 

Trong chuyến đi ấy, cậu gặp một người, một phóng viên giải trí..

 

Khi nói chuyện với người phóng viên này, Lộ Hành Chu mới biết: anh ta từng là một paparazzi chính hiệu, nhưng lần này trở lại vùng chiến sự vì muốn làm một điều gì đó khác biệt.

 

Lúc đó, khu vực họ đang ở là vùng đang có chiến tranh. Theo công ước quốc tế, phóng viên chiến trường sẽ không bị tấn công, nhưng nguy cơ bị thương vong do đạn lạc là có thật.

 

Người phóng viên kia mang theo máy quay như báu vật, chia sẻ cho Lộ Hành Chu những hình ảnh, những câu chuyện hậu trường thú vị mà anh từng ghi lại, scandal giới giải trí, bí mật hậu trường, tin tức dở khóc dở cười...

 

Lộ Hành Chu rất thích những câu chuyện ấy. Cậu thích cái cách người ta cười toe toét sau khi nghe chúng, thích cảm giác ấm áp lan ra từ những tiếng cười nhẹ nhàng, thật lòng.

 

Lúc ấy, cậu đã nghĩ. Có lẽ sau khi trở về, mình có thể thử làm một phóng viên giải trí, đi ghi lại những câu chuyện hậu trường, những tin tức đời thường thú vị để chia sẻ cho người khác.

 

Cảm giác đó thực sự rất tuyệt.

 

Có thể là vì bầu không khí khi ấy quá hài hòa, cũng có thể vì nụ cười lộ ra sau những ngày mệt mỏi, mà tất cả những điều đó đã lặng lẽ chạm đến sâu trong trái tim cậu, khiến cậu xúc động, khiến cậu muốn thử một lần làm điều gì đó khác với trước giờ.

 

Thế là cậu quyết định sau khi trở về, sẽ làm một phóng viên giải trí.

 

Mà thu nhập của ngành này cũng không tệ chút nào.

 

Trong một lần trở về nước, Lộ Hành Chu vô tình nhìn thấy trên bản tin quốc tế một bức di ảnh là người phóng viên từng cùng cậu ngồi bên chiến trường, từng nở nụ cười chia sẻ những câu chuyện bát quái với mọi người.

 

Khi nhìn thấy bức ảnh đó, Lộ Hành Chu chợt nhớ đến lời anh ta từng nói: "Chính nghĩa cũng có thể là một lựa chọn không tồi."

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một mầm mống mới nảy sinh trong lòng cậu tự đặt ra cho mình một mục tiêu mới: chính nghĩa.

 

Hoa Quốc là một quốc gia rất an toàn. Lộ Hành Chu ở trong nước cũng chưa từng gặp phải chuyện gì đặc biệt. Cho đến một lần tình cờ, cậu quay được cảnh một ảnh đế sử dụng chất cấm.

 

Lộ Hành Chu bắt đầu tra cứu về sự việc liên quan. Khi nhìn thấy quá trình đầy tàn khốc và thảm hại phía sau sự việc kia, cậu cảm thấy có lẽ mình nên làm điều gì đó.

 

Thế là anh bắt đầu sử dụng tất cả những gì mình đã học được, âm thầm điều tra, truy vết. Cuối cùng, cậu thu thập đủ bằng chứng để kết tội thậm chí còn xác định được hang ổ và mạng lưới buôn bán chất cấm.

 

Thế nhưng ngay trước đêm công bố toàn bộ sự việc, cậu cũng giống như người phóng viên năm xưa không kịp đợi đến kết quả cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment