Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 175

Trước lúc chết, toàn thân Lộ Hành Chu run rẩy như rơi vào cõi mộng. Cậu đem toàn bộ tài liệu đã thu thập được gửi đi, sau đó chết hẳn.

 

Trong cơn mơ mơ màng màng, cậu mở mắt ra một luồng kim quang chói lóa lóe lên, kèm theo đó là tiếng nổ bén nhọn như sét đánh ngang tai.

 

Cái quỷ gì đây?! Trên người mình sao lại chói như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

 

Cùng lúc phát ra ánh sáng rực rỡ còn có lão Bạch.

 

Bạch Vô Thường Tạ Tất An, người đứng đầu hệ thống dẫn hồn của địa phủ. Lần này vốn dĩ không đến lượt hắn ra tay, nhưng gần đây hắn quá rảnh rỗi, rảnh đến mức sinh chán nên mới quyết định đích thân đi thu hồn một chuyến.

 

Chỉ là, vừa mới tới nơi, hắn suýt thì bị ánh sáng công đức kim quang trên người Lộ Hành Chu chọc mù mắt chó.

 

Đeo vội kính râm, Lão Bạch lười biếng đi tới, liếc nhìn người trẻ tuổi đang ngồi xổm dưới đất thét gào, hắn ho khan hai tiếng: "Đừng gào nữa. Cậu chết rồi."

 

Lộ Hành Chu trừng mắt: "Tôi biết là mình chết rồi! Nhưng mà... tôi không chấp nhận nổi cái việc mình lại biến dị sau khi chết!"

 

Cậu ngồi đó, nhìn xe cảnh sát và xe cứu thương rú còi chạy đến. Cùng đi theo còn có cả cấp lãnh đạo cấp cao. Tin nhắn cuối cùng anh gửi đi trước khi chết đã được định vị truy vết đến nơi này.

 

Mà tin anh gửi... không phải là chút tài liệu nhỏ nhặt gì. Cậu đã công bố toàn bộ tuyến giao dịch của bọn buôn chất cấm, bao gồm danh sách, ảnh chụp, tuyến đường, địa chỉ chẳng khác gì một bách khoa toàn thư về tội phạm m* t**.

 

Đợt thông tin này, đủ sức kéo đổ hai phần ba mạng lưới ngầm trong nước.

 

Cũng có thể xem như Lộ Hành Chu đã cứu vô số gia đình, nhờ vậy mà kim quang công đức trên người cậu trực tiếp sáng bừng mãn thanh, gần như kéo căng cả một vùng âm cảnh.

 

Chính vì điều đó, lúc hồn phách vừa tách ra khỏi thân xác, Lộ Hành Chu suýt chút nữa bị chính mình lóe mù.

 

Nói thật ra thì cậu có lẽ là hồn ma đầu tiên trong lịch sử bị công đức kim quang trên người làm chói mắt đến suýt nữa mất linh hồn lần hai.

 

Lão Bạch đứng bên cạnh liếc mắt một cái, ánh mắt xem thường gần như có thể bay tới trời cao. Hắn phụt một tiếng mỉa mai: "Câm cái miệng lại. Tôi còn tưởng cậu đang cố tình khoe khoang đấy. Cậu biến dị cái rắm ấy, cái thứ trên người cậu đây là kim quang công đức, hiểu chưa?"

 

Hắn vừa nói vừa đi vòng quanh Lộ Hành Chu hai vòng, miệng còn tấm tắc tán thưởng: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy ai có công đức kim quang dày đến thế này. Thật sự là đại công hiến."

 

Lộ Hành Chu chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang vừa cà lơ phất phơ vừa gặm kẹo que kia: "A?"

 

Bạch Vô Thường đẩy nhẹ kính râm, lười biếng nói: "Rồi rồi, bớt ngơ ra đi. Theo tôi, xuống dưới một chuyến."

 

Nói xong, hắn vung tay. Sợi xích bắt hồn trong tay lập tức biến hóa, trở thành một sợi tơ đỏ, nhẹ nhàng quấn quanh cánh tay Lộ Hành Chu, rồi kéo anh đi thẳng xuống địa phủ.

 

Lộ Hành Chu yên lặng đi theo sau, trong lòng vẫn còn đang bối rối. Thì ra mình không phải biến dị, mà là vì trên người có công đức kim quang?

 

Cậu thực sự không hiểu. Bản thân mình thật ra có làm được gì to lớn đâu. Chỉ là làm theo lương tâm thôi mà. Vậy tại sao công đức kim quang lại dày đến mức muốn đâm mù người ta?

 

Tới được địa phủ, ánh sáng chói trên người Lộ Hành Chu lập tức bị yêu cầu thu liễm. Nhưng cũng vì ánh sáng đó quá nổi bật, cậu được Lão Bạch trực tiếp dẫn tới trước Chuyển Thế Kính.

 

Ở đó, Diêm Quân đang đứng chắp tay sau lưng, thong dong chờ đợi.

 

Dù sao thì công đức dày đặc như thế này đúng là hiếm thấy từ trước đến nay.

 

Thấy Lão Bạch dẫn người đến, Diêm Quân chậm rãi xoay người lại, sắc mặt bình thản, nhìn Lộ Hành Chu: "Cậu đến rồi."

 

Lộ Hành Chu mờ mịt nhìn vị Diêm Vương kia, trong tay ông ta cầm một quyển sách cũ.

 

Lộ Hành Chu liếc mắt nhìn thử, chỉ thấy trang giấy trống trơn, nhưng trong đôi mắt Diêm Quân lại hiện lên hình ảnh hoàn toàn khác. Dường như chỉ có người cầm quyền sinh tử mới có thể nhìn thấu nội dung thật bên trong.

 

Lão Bạch lúc này đã ngồi xổm ở bên cạnh, miệng ngậm một que kẹo, vẻ mặt vô tội. Nếu hỏi cây kẹo ấy ở đâu ra?

 

Ồ... giật được đấy.

 

Lộ Hành Chu chợt nhớ lại cảnh tượng lúc mình vừa mới theo Lão Bạch đến địa phủ cái cách hắn giật que kẹo từ tay một đứa trẻ nhỏ.

 

Chỉ là, theo như lời Lão Bạch nói thì: "Cái quỷ đó chẳng phải trẻ con gì đâu! Đã hơn nghìn tuổi rồi, chỉ là ỷ vào gương mặt non choẹt mà mỗi ngày đi lừa kẹo của mấy tiểu cô nương thôi. Tôi đây là vì dân trừ hại!"

 

Lộ Hành Chu lười tranh luận, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, khinh thường nói: "Ít ra người ta còn lừa được bằng gương mặt."

 

Lão Bạch không chịu thua, nhếch mép đáp: "Tôi đây là dùng thực lực cướp được."

 

Lộ Hành Chu khẽ lắc đầu. Trong mắt cậu, hành động ấy chẳng khác nào hạ thấp phẩm giá cả. Lão Bạch, trong lòng cậu là kiểu người ồn ào thiếu đạo đức.

 

Lúc này, Diêm Quân lật quyển sổ sinh tử đang cầm trong tay, trầm giọng đọc qua nguồn gốc của luồng công đức kim quang rực rỡ quanh người Lộ Hành Chu.

 

Việc đầu tiên là chuyện ở cô nhi viện.

 

Bởi vì sự tồn tại của Lộ Hành Chu, một đứa trẻ vốn mang vận mệnh trở thành nhà từ thiện trong tương lai nhưng còn chưa kịp trưởng thành đã bị hãm hại mà chết được sống sót.

 

Nhờ vậy, đứa trẻ ấy một lần nữa quay về đúng quỹ đạo đời mình và từng việc thiện mà người đó làm trong tương lai đều có một phần công đức thuộc về Lộ Hành Chu.

 

Việc thứ hai là ở chiến trường nước ngoài.

 

Lộ Hành Chu từng giúp đỡ hậu cần cho một bên đang cố bảo vệ vùng đất của họ. Nếu không có cậu, bên đó sẽ thất bại và kết cục là toàn bộ người dân sẽ bị tàn sát gần như không còn.

 

Hiện tại, nhờ vào chuỗi hành động của cậu, bên chính nghĩa giành được thắng lợi, thành công bảo vệ được quê hương, giữ vững biên giới quốc gia, tránh khỏi cảnh nước mất nhà tan.

 

Một phần công đức quốc gia, vì thế cũng được trao cho cậu.

 

Và điều cuối cùng là công lao với quốc nội.

 

Năm đó, quốc vận Hoa Quốc suýt nữa rơi vào vực thẳm bởi một thế lực ngầm chưa bị triệt phá. Nhưng chính nhờ hành động quyết đoán cuối cùng của Lộ Hành Chu, mạng lưới buôn lậu, chất cấm và đường dây ngầm lớn nhất đã bị đánh tan cứu lấy sự ổn định quốc gia.

 

Tất cả những điều ấy, góp lại thành luồng kim quang rực rỡ quanh người anh, sáng đến mức khiến cả địa phủ phải lưu tâm.

 

Nghe đến đây, Lộ Hành Chu như bừng tỉnh. Nói thế nào nhỉ... Những việc ấy đúng là do cậu làm. Nhưng khi làm, cậu chưa từng nghĩ mình vĩ đại đến vậy, cũng chẳng vì lý tưởng cao đẹp nào.

 

Thế nhưng luận tích không luận tâm, việc đã làm là việc đã làm.

 

Diêm Quân ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên dịu đi, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Cậu có điều ước gì không? Chỉ cần không quá phận, chúng tôi đều có thể giúp được."

 

Quá phận ở đây chính là kiểu đầu thai vào nhà siêu giàu số một, mở mắt ra đã ở biệt thự, tay cầm thẻ đen, sống đời đại thiếu gia.

 

Lộ Hành Chu trầm mặc một lúc, ánh mắt hơi mơ hồ, như đang nhìn lại cả cuộc đời vừa qua.

 

Suy nghĩ kỹ càng, thứ cậu mong muốn thật ra rất giản dị nhưng cũng lại là thứ khó có được nhất.

 

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diêm Quân, giọng nói bình thản nhưng kiên định: "Tôi muốn có một gia đình hòa thuận. Muốn anh em hòa mục, yêu thương nhau. Muốn cuộc sống trôi chảy, bình an. Và có hai, ba người bạn tốt."

 

Diêm Quân nhìn cậu một lát, sau đó khẽ gật đầu. Giọng nói trầm ổn vang lên: "Nguyện vọng này không khó."

 

Ông nhìn lại quyển sách trong tay, lật thêm một trang, sau đó tuyên bố: "Ba năm sau, đầu thai."

 

Rồi ông quay sang nhìn Lão Bạch đang ngồi xổm một bên gặm kẹo, nói: "Dẫn người đi đi."

 

Lão Bạch vừa nghe xong lệnh, lập tức nhảy dựng lên như trẻ con được phát quà, cười hì hì nói: "Được rồi."

 

Hắn dẫn Lộ Hành Chu rời khỏi điện Diêm Quân, men theo lối nhỏ đi qua Hoàng Tuyền Đạo nơi mà quỷ hồn thường dùng để đến cầu Nại Hà. Lộ Hành Chu lúc mới đến chỉ đi một đoạn lối khác, nên chưa từng thấy những nơi còn lại trong địa phủ.

 

Lần này, Lão Bạch đưa cậu đến khu vực quỷ hồn cư trú, nơi dành cho những linh hồn chưa đến thời điểm chuyển kiếp, hoặc chưa thể đầu thai tạm thời ở lại.

 

Khi cánh cửa lớn mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến Lộ Hành Chu khẽ sững người.

 

Nơi này quá đẹp.

 

Mỗi căn nhà nhỏ đều được xây theo kiểu cách cổ kính xen lẫn hiện đại, từng dãy nhà nối liền nhau như tranh vẽ. Phía trước còn có hoa viên nhỏ, vài cửa hàng tiện lợi, tiệm quần áo, có cả quán ăn. Nếu không phải đã biết rõ mình đang ở âm phủ, Lộ Hành Chu còn tưởng nơi này chính là dương gian.

 

Lão Bạch sải bước nhanh, vừa đi vừa đắc ý nói: "Đẹp đúng không? Đây là khu chuyên dành cho những người có công đức. Đồ dùng sinh hoạt ở đây không khác gì dương gian cả. Chỉ khác là nơi này tiêu bằng kim nguyên bảo hoặc kim quang. Giống như cậu mang theo kim quang dày đặc như vậy, giao dịch đều dùng kim quang. Ở chỗ này đúng là áo cơm vô lo."

 

Kim quang ó thể mang lại cho một người cuộc sống vô cùng sung túc, mà ở nơi này, dù chỉ một tia kim quang thôi cũng đã là thứ vô cùng quý hiếm.

 

Còn kim quang của Lộ Hành Chu, ở chốn này có thể gọi là áo cơm không lo.

 

Ở địa phủ, đơn vị tiền tệ thông dụng là kim nguyên bảo. Còn như minh tệ loại tiền giấy người sống thường đốt cho người chết thì phần lớn đều được ném vào núi tiền vô dụng cả thôi.

 

Bởi vì nếu thật sự có hàng trăm triệu, hàng trăm triệu minh tệ đổ vào địa phủ, thì nơi này sớm muộn cũng sụp đổ vì lạm phát rồi, không thể nào chịu nổi.

 

Cánh cửa vừa mở ra, bên trong đồ đạc đủ loại, không thiếu thứ gì. Lộ Hành Chu chỉ cần bước vào là có thể hưởng thụ.

 

Vừa mới vào trong, trước mắt cậu đã hiện ra từng ly trà sữa, từng bình rượu ngon. 

 

Một số món ăn suýt chút nữa khiến cậu nghẹn chết tại chỗ.

 

Lộ Hành Chu tò mò quay sang nhìn lão Bạch bên cạnh, lão Bạch nước miếng sắp rơi xuống tới nơi.

 

Hắn vội lau nước miếng, bắt đầu giải thích: "Đây đều là do người ở dương gian gửi xuống cho cậu."

 

Lộ Hành Chu khó hiểu nói: "Tôi làm gì có người thân."

 

Lão Bạch im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Có rất nhiều người vẫn nhớ đến cậu, vẫn thương nhớ cậu..."

 

Bởi vì Lộ Hành Chu là cô nhi, không có người thân cận bên cạnh. Cho nên, cậu không cần phải là một anh hùng vô danh, những việc cậu đã làm ở trần gian đều đã được truyền tai khắp nơi. Những chuyện cậu làm xứng đáng để nhiều người biết đến.

 

Có rất nhiều người vì cậu mà dũng cảm tiến bước. Có những đứa trẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành đã tự nguyện đến mộ phần của hắn dâng lễ, tưởng niệm hắn. Những vật phẩm này mang theo tín niệm vô cùng mạnh mẽ, cho nên mới có thể xuất hiện trước mặt cậu như thế.

 

Lộ Hành Chu mắt đỏ hoe, nhìn đống đồ vật trước mặt, trái tim bỗng đập liên hồi. Cậu đưa tay che ngực, quay sang lão Bạch khẽ hỏi: "Tại sao tôi vẫn còn cảm nhận được tim mình đập, rõ ràng tôi đã chết rồi mà."

 

Lão Bạch nhìn hắn, thở dài, xoa đầu cậu rồi nói: "Ai nói quỷ thì không có tim..."

 

Vì quá xúc động, trong đáy mắt Lộ Hành Chu lóe lên một tia đỏ rực. Vẻ mặt y trở nên bình tĩnh, trầm ổn lạ thường. Y ngẩng đầu, nhìn lão Bạch, chậm rãi hỏi: "Người đó sao vậy?"

 

Lão Bạch sững người, ngạc nhiên hô lên: "Nhất thể song hồn????"

 

Hắn giật mình đánh giá Lộ Hành Chu từ đầu đến chân, kinh ngạc hỏi: "Lộ Hành Chu, cậu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này?"

 

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, khí chất cao ngạo, ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Tôi là Chu Hành Lộ, ta là người bảo vệ của em ấy."

 

Lão Bạch khẽ nhíu mày, ngón tay bắt đầu tính toán, bấm đốt ngón tay suy diễn một hồi rồi lắc đầu nói: "Không đúng. Có gì đó không ổn."

 

Chu Hành Lộ không đáp, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, sau đó đánh giá lão Bạch từ trên xuống dưới.

 

Y khẽ thở dài: "Mới có bao lâu không gặp mà em ấy đã khiến bản thân thành ra thế này..."

 

Lão Bạch nuốt khan một ngụm nước bọt, nhìn người trước mắt, người đàn ông kia không nói thêm gì nữa, chỉ nhắm mắt lại. Giữa hai hàng lông mày y hiện lên một điểm đỏ chói mắt, rồi ngay trên ghế sô pha, hai bóng người hiện ra.

 

Y nhẹ nhàng xoa đầu Lộ Hành Chu đang nằm trên ghế, rồi quay sang nói với lão Bạch: "Tôi sắp đi đầu thai rồi, trước khi đi sẽ giúp em ấy thích ứng. Xin nhờ ông chăm sóc tốt cho em ấy."

 

Trên người người đàn ông kia tỏa ra ánh kim quang của công đức, không hề thua kém gì Lộ Hành Chu. Y để lại cả ngàn điểm công đức cho Bạch Vô Thường trước mắt, sau đó xoay người biến mất không chút lưu luyến.

 

Bạch Vô Thường ngồi nguyên tại chỗ, khẽ bật thốt: "Ôi trời, đúng là trâu bò thật. Tự mình phân liệt, linh hồn vậy mà vẫn không bị tổn hại gì..."

Bình Luận (0)
Comment