Bạch Vô Thường chống cằm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận: Việc Đại Chu xuất hiện, e rằng có liên quan đến thời thơ ấu của Tiểu Chu.
Lộ Hành Chu tự phân liệt ra một nhân cách để bảo vệ chính mình, có lẽ đến bản thân cậu cũng không biết điều đó. Chỉ cần cảm xúc bị k*ch th*ch quá mức, thì người kia sẽ xuất hiện thay thế.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu, lão Bạch đã cảm thấy có gì đó không đúng ở Lộ Hành Chu, cảm xúc cậu gần như không dao động, phẳng lặng đến mức kỳ lạ.
Nhưng giờ thì... Hắn có lẽ đã biết, cảm xúc của Lộ Hành Chu nằm ở đâu chính là ở chỗ của Đại Chu.
Lộ Hành Chu. Chu Hành Lộ. Lão Bạch mỉm cười gật gù đầy ẩn ý.
Lộ Hành Chu mở mắt, chậm rãi hỏi: "Tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Lão Bạch chống cằm, nhẹ giọng đáp: "Có lẽ là do mệt quá rồi."
Lộ Hành Chu chợt tỉnh lại, hắn khẽ gật đầu, rồi với tay cầm ly trà sữa trên bàn lên uống một ngụm.
Ừm... không tồi, vẫn là hương vị quen thuộc.
Lão Bạch ngồi bên cạnh, mắt sáng lên đầy mong đợi: "Ngon không?"
Lộ Hành Chu không nói gì, chỉ đưa cho hắn một ly. Thế là hai người ngồi đó, bẹp bẹp cùng nhau uống trà sữa, ăn vặt thỏa thích.
Làm một kẻ ăn ké, lão Bạch tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Còn Lộ Hành Chu chẳng chút kiêng kỵ trong chuyện ăn uống, dĩ nhiên đã được liệt vào hàng bạn bè thân thiết.
Kết quả là trước khi Lộ Hành Chu đầu thai, lão Bạch thường xuyên dắt cậu đi chơi khắp nơi, chứng kiến hắn không biết bao lần phạm phải đạo lý làm người.
Mà Lộ Hành Chu thì sao? Dù sao cũng chẳng có việc gì làm. Ba năm tuy không phải quá dài, nhưng cũng chẳng ngắn, hai người liền thường xuyên rủ nhau đi gây chuyện, chơi bời khắp nơi. Tính tình lại hợp, nên cũng coi như chơi rất thân.
Từ trên giường ngồi dậy, Lộ Hành Chu nhìn thấy chai rượu để đầu giường. Cậu nhướng mày, đây không phải là loại rượu mà lão Bạch thích nhất sao?
Thời buổi này, thật không tồi là vị đại lão nào đưa cống phẩm cho mình đây...
Cậu cầm chai rượu lắc lư bước ra khỏi nhà. Nhìn thời gian, lão Bạch giờ này chắc đang nằm vật ra ở đại sảnh, đánh một giấc hỗn độn nào đó.
Khi hắn tỉnh dậy chắc cũng đến giờ tan ca, mà Lộ Hành Chu thì vốn không thích uống rượu lắm thôi thì để lại cho lão uống vậy.
Kết quả, trước giờ tan tầm của lão Bạch, Lộ Hành Chu đã đem rượu sang tặng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chai rượu ấy, lão Bạch suýt nữa thì nhảy bổ lên người hắn.
Lão uống rượu gần cạn rồi, đang lo nghĩ xem đi đâu bổ sung đây!
Cầm chai rượu trên tay, lão nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Buổi tối có bận gì không?"
Lộ Hành Chu lắc đầu: "Không uống với ông đâu, tối tôi đi tìm Tướng quân chơi."
Cậu còn định nhờ Tướng quân kể mấy chuyện hậu cung của Hoàng đế nghe chơi.
Nghe nói năm đó Hoàng hậu suýt nữa bị phi tử của Hoàng đế lên giường. Nếu không phải hôm đó Hoàng đế đột nhiên quay về, trên đầu Hoàng hậu giờ đã có thêm một chiếc mũ xanh rồi!
So với rượu, thì nghe mấy chuyện dưa như vậy còn đã hơn nhiều.
Lão Bạch khinh bỉ liếc mắt nhìn Lộ Hành Chu nên nói không nên nói, chứ từ khi cậu đến đây tới giờ, gần như đã ăn hết sạch dưa của cả Diêm Quân rồi...
Lộ Hành Chu đánh giá lão Bạch từ trên xuống dưới. Nói thế nào nhỉ. Tạ Tất An đúng là rất soái đi, cái kiểu ngọc diện tiểu lang quân ấy nhìn thì trắng trẻo, sạch sẽ, lịch sự, văn nhã, không có việc gì lại thích mặc cả bộ đồ trắng.
Cậu bày ra vẻ mặt hóng hớt, ghé đầu qua hỏi: "Ông với lão Hắc..."
Lão Bạch lập tức phun một tiếng, liếc mắt nhìn cậu rồi nói: "Chẳng có gì hết. Dưa này miễn ăn."
Lộ Hành Chu tiếc nuối thở dài. Trong lòng cậu thật sự cảm thấy lão Hắc với lão Bạch rất xứng đôi. Lão Hắc, Phạm Vô Cữu có gương mặt lạnh lùng soái khí, ngoại trừ trước mặt lão Bạch thỉnh thoảng mới lộ chút biểu cảm, còn lại với người khác thì đúng chuẩn mặt cá chết, đến một biểu cảm cũng chẳng thèm có.
Cậu thật sự không quá tin tưởng chuyện giữa hai người kia không có gì.
Nhưng mà... hỏi nhiều quá cũng dễ làm rạn nứt tình cảm, cậu đành lắc đầu ngừng lại.
Lúc nghe đến tên lão Hắc, lão Bạch liền vỗ tay một cái, như sực nhớ ra gì đó: "Đúng rồi! Tìm lão Hắc uống rượu! Tay nghề nấu ăn của hắn ngon lắm!"
Chào tạm biệt Lộ Hành Chu, lão Bạch mang theo chai rượu đến nhà Phạm Vô Cữu. Phạm Vô Cữu lúc ấy vừa mới tắm xong, quấn khăn tắm quanh người ra mở cửa cho lão Bạch.
Làn da trắng ngà dưới ánh sáng, bên hông là cơ bụng rõ ràng tám múi, vài giọt nước còn đang lăn trên người, Tạ Tất An sững người trong giây lát.
Hắn ngẩng đầu, thấy lão Hắc đang dùng khăn lau tóc.
Đôi mắt Phạm Vô Cữu hiện lên một tia ý cười khi nhìn thấy hắn, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm vô cảm thường thấy. Hắn nghiêng người nói: "Vào đi."
Lão Bạch lặng lẽ bước vào. Không biết có phải vì bị Lộ Hành Chu hỏi chuyện lúc sáng hay không, mà giờ phút này hắn có chút không được tự nhiên. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào lão Hắc, nghiêm túc nói: "Tôi tới tìm cậu uống rượu."
Phạm Vô Cữu khẽ gật đầu, đi vào thay áo thun, sau đó bước vào bếp.
Chẳng bao lâu sau, trên bàn đã bày đầy đồ ăn nóng hổi.
Rượu quá ba tuần, trên gương mặt trắng như ngọc của Tạ Tất An đã hiện rõ một mảng ửng đỏ. Hắn liếc nhìn ly rượu, trong lòng không khỏi thầm kêu .
Ôi trời ơi, nồng độ rượu này còn cao hơn mấy loại mình từng uống trước đây.
Hắn ngẩng đầu nhìn Phạm Vô Cữu. Gương mặt lão Hắc vẫn hoàn toàn không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh như không. Trong lòng lão Bạch dâng lên một tia không phục.
Gì chứ, tại sao cậu không sao mà tôi lại bắt đầu lâng lâng rồi?
Hắn hừ nhẹ một tiếng, rót đầy ly rượu rồi nói: "Uống!"
Một chai rượu cạn sạch, đồng chí Tạ Tất An chính thức xong đời. Mắt hắn mơ màng, nhìn đối diện lão Hắc mà như nhìn xuyên qua mấy tầng mây.
Hắc Vô Thường hơi ngẩn người một chút thì thấy lão Bạch đã trực tiếp kéo áo hắn lên, tay đặt lên bụng hắn mà s* s**ng: "Không phải chứ, cơ bụng này từ đâu ra?"
Hắn cúi đầu ghét bỏ kéo áo mình lên, lộ ra làn da trắng ngần như ngó sen. Trên vòng eo thon nhỏ còn có thể thấp thoáng thấy hình dáng cơ bụng tuy không rõ ràng, nhưng cũng có nét.
Bạch Vô Thường cao 1m78, đứng cạnh Hắc Vô Thường cao 1m88 thì rõ ràng có phần nhỏ nhắn hơn. Lão Bạch không thuộc tuýp soái ca cơ bắp, mà nghiêng về kiểu trắng trẻo thư sinh, có chút tinh tế, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng như bạch ngọc.
Nhìn làn da trắng nõn kia, Phạm Vô Cữu suýt chút nữa phải che mũi, hắn trầm giọng nói: "Mặc áo vào."
Tạ Tất An lúc này đã hăng lên, trực tiếp cởi áo ném sang một bên: "Không mặc! Tôi không mặc đấy!" Nói xong còn đưa tay sờ loạn lên người lão Hắc.
Một luồng nhiệt khí từ bụng dưới truyền lên, sắc mặt Phạm Vô Cữu lập tức tối sầm, hắn đứng bật dậy, nghiêm giọng cảnh cáo: "Đừng có sờ loạn..."
Lão Bạch lại hừ lạnh một tiếng, miệng lắp bắp: "Tôi... tôi sờ thì sao?"
Phạm Vô Cữu khẽ cong khóe môi, cười lạnh: "Cậu nói lại lần nữa xem?"
Cảnh tượng 800 khó gặp khiến đầu óc lão Bạch mơ hồ, hắn ngoan ngoãn lặp lại: "Tôi..."
Lão Hắc liền cúi người, tay luồn qua đầu gối lão Bạch, nhấc bổng hắn lên: "Cậu."
Hắc bạch giao triền, làn da trắng nõn hòa cùng sắc mật ngả, ngày hôm sau lão Bạch thiếu chút nữa không thể xuống giường nổi.
Ra khỏi nhà lão Hắc, chân lão Bạch gần như mềm nhũn. Hắn nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa thì bật thốt ra một tràng chửi thề:
Không phải chứ? Dựa vào cái gì?! Tại sao tôi lại là người ở dưới hả???
Tuy là có chút ấm ức thật đấy, nhưng trên đường về nhà, khi nhìn thấy Lộ Hành Chu đang ngồi xổm ở ven đường, cái mông còn chu lên, lão Bạch đột nhiên cảm thấy chân mình ngứa ngáy, hơi hơi ngo ngoe rục rịch.
Thế là không nhịn nổi nữa, lão Bạch xông tới, tung ngay một cước!
Lộ Hành Chu chỉ cảm thấy sau lưng đau điếng, cụ thể là mông đau điếng chưa kịp phản ứng thì cả người đã bốc hơi khỏi Minh giới.
Lão Bạch ngơ ngác nhìn bóng dáng biến mất tiêu của Lộ Hành Chu, sau đó phát ra một tiếng gào thét bén nhọn vang dội: "Không phải chứ???!!!"
Mình một cước đá người... đá đi đầu thai luôn rồi á???
Phạm Vô Cữu vừa mới từ trong nhà bước ra thì nhìn thấy ngay lão Bạch đang ngồi xổm ở ven đường, lẩm bẩm như niệm chú.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt Hắc Vô Thường hiếm khi lộ ra vẻ bất lực.
Hắn có thể nói gì đây? Chỉ đành giải quyết hậu quả thôi.
Kéo lão Bạch đi một mạch, hai người trực tiếp tìm đến chỗ Diêm Quân.
Diêm Quân bấm ngón tay tính toán, sau đó đẩy đẩy gọng kính, nhìn hai người trước mặt. Hắn không nói thẳng tình huống của Lộ Hành Chu ra sao, mà mở miệng câu đầu tiên đã là: "Hai ngươi cuối cùng thì cũng làm thật rồi."
Lão Bạch thiếu chút nữa tức nghẹn tại chỗ. Nếu người đang ngồi trước mặt không phải là cấp trên trực tiếp của hắn, thì hắn đã chửi ra một tràng dài rồi.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn, ngẩng đầu, lễ phép mỉm cười: "Đại lão, vậy giờ phải làm sao đây ạ?"
Diêm Quân phất tay, khoát khoát như thể không để ý: "Việc này không trách cậu. Là bên Thiên Đạo kéo người đi thôi..."
"Nhưng mà..."
Diêm Quân đã liếc mắt sang, lạnh nhạt nói tiếp: "Chân cậu thật đúng là tiện nên cũng phải bồi thường cho người ta một chút, phải không?"
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một đoàn ánh sáng màu lam, nhìn qua trông như một khối năng lượng trong suốt, nhẹ nhàng đưa sang: "Hệ thống phụ trợ mới nghiên cứu. Đợi đến khi cậu ấy 16 tuổi thì đưa qua."
Lão Bạch yên lặng nhận lấy thứ gọi là hệ thống kia. Diêm Quân cười tủm tỉm, nhàn nhạt dặn thêm: "Trong này còn thiếu vài món. Muốn đầy đủ thì cậu tự đi tìm mấy người kia lấy về."
Tôi thì không đi đâu nhìn mấy lão bất tử chưa chịu đầu thai đó là tôi đau đầu rồi.
Cũng chỉ có cậu lăn lộn quen với họ, còn có thể lừa được vài thứ.
Lão Bạch im lặng. Hắn có thể nói gì nữa bây giờ?
Ban đầu thì tiện một chút, sảng một chút. Sau đó tiện hoài, sảng hoài, không dừng lại được luôn.
Sảng thì phải gánh trách nhiệm. Tuy rằng... nhưng mà giờ hắn chỉ có thể chấp nhận đi lạc đường.
Nói cho cùng, Lộ Hành Chu cũng là huynh đệ tốt của hắn. Hắn cọ ăn cọ uống của người ta bao lâu nay, không thể không đưa cho người ta một cái bàn tay vàng đàng hoàng chứ?
Sau khi tìm hiểu kỹ càng tình hình, lão Bạch thật sự sám hối. Hắn sám hối đến mức muốn lạy trời lạy đất, thật sâu sắc mà nhận ra bản thân đã tiện tới mức quá đà.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn về phía Hắc Vô Thường có khả năng nhìn thấu lòng người. Dù gì thì cũng phải để lại cho huynh đệ mình một năng lực ra trò đi chứ!
Hắc Vô Thường khẽ xoa đầu hắn một cái, rồi dẫn theo hắn đi gom góp một ít vật phẩm cần thiết. Đến ngày Lộ Hành Chu tròn 16 tuổi, lão Bạch liền chạy thẳng vào mộng của người ta.
Sau khi dặn dò vài câu nên dặn, lão Bạch nhẹ nhàng meo meo mà mở cho Lộ Hành Chu một cái tiểu hệ thống.
Chỉ là tiếc là lão Bạch không quen mở hệ thống.
Kết quả là mở sai hướng mất tiêu.
Phản rồi.
Ban đầu lão Bạch còn định quay lại sửa. Nhưng sau khi quan sát một hồi...
Hắn phát hiện: Tuy là mở sai thật đấy nhưng mà Lộ Hành Chu mạnh quá đáng luôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi tới rồi ~~
Hôm nay tiếp tục là một ngày bẻ cong cả Minh giới nha~