Bị xe sang đâm phải, Lộ Hành Chu may mắn giữ được mạng. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, bản thân dường như đã có thêm một nhân cách. Một nhân cách xa lạ nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ. Người này từng dẫn cậu vượt qua phó bản của một trại trẻ mồ côi quỷ dị. Mà với nhân cách này, Lộ Hành Chu thật sự không biết phải xử lý thế nào cho ổn.
Không giống với những trường hợp phân liệt thông thường, Chu Hành Lộ, tên của nhân cách kia có thể trực tiếp đối thoại với cậu trong đầu. Theo như y nói, y là vì cậu mà đến.
Biết được điều đó rồi, Lộ Hành Chu thật sự không biết nên nói gì nữa. Lần đầu tiên trong đời, cậu có được một người thuộc về riêng mình. Một người không vì bất kỳ lý do gì mà đến gần cậu.
Một người từ linh hồn đến thân thể, đều thuộc về cậu.
Dù nói đi nói lại, thân thể đó vốn cũng là của hắn thật.
Mở mắt ra, Lộ Hành Chu nhìn thân thể mình bị băng bó kín mít như cái bánh chưng, không nhịn được cảm thấy cạn lời. Trong đầu, cậu nói với Chu Hành Lộ: "Cái xe to vậy mà em còn sống, thật đúng là mạng lớn rồi."
Chu Hành Lộ bật cười khẽ: "Ừ. Chúng ta thật sự rất may mắn."
Y cụp mắt, nhìn thế giới bên ngoài qua ánh mắt của Lộ Hành Chu. Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn ngủ yên trong thân thể này. Lần va chạm vừa rồi khiến y tỉnh dậy, giống như một kẻ đứng ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn Lộ Hành Chu trải qua đủ điều thăng trầm. Và cũng chính trong quá trình ấy, y dần dần hiểu được bản thân rốt cuộc là ai. Nhưng hiện tại, y chưa muốn truy xét điều đó. Y chỉ muốn ở bên cạnh Lộ Hành Chu.
Nhìn từng chút một trong cuộc sống của hắn, Chu Hành Lộ càng lúc càng chắc chắn: Y yêu Lộ Hành Chu.
Nếu đã ở trong cùng một thân thể, vậy chắc chắn là do duyên phận. Mà nếu là có duyên, thì Lộ Hành Chu nên là của y.
Huống hồ, y vốn cũng là Lộ Hành Chu.
Không bao lâu sau, người từ trên xuống thăm hỏi cậu. Bởi vì những năm qua Lộ Hành Chu vẫn âm thầm giúp đỡ, chia sẻ tài sản với những người có hoàn cảnh khó khăn, bên trên cũng đã biết rõ tình hình. Tuy không thể công khai tên tuổi của cậu, nhưng họ có thể cho cậu sự đãi ngộ xứng đáng.
Kết quả, Lộ Hành Chu thành công hỗn vào biên chế, còn được quốc gia mời riêng phóng viên đến phỏng vấn.
Chờ mọi người đi hết, Lộ Hành Chu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, lảo đảo rồi hôn mê. Lúc mở mắt ra, cậu đã ở ngoài thân thể của mình. Cậu trơ mắt nhìn thân thể nằm yên trên giường bệnh. Ở bên cửa phòng bệnh, có một người đàn ông mặc vest trắng đang ngồi xổm, vẻ mặt buồn bã nhìn về phía cậu.
Người đàn ông hé miệng: "Chào cậu, tôi tên là Tạ Tất An."
Lộ Hành Chu ngơ ngác, mộng bức hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ? Tên anh là gì???"
Ngay lúc ấy, một bóng người khác từ trong phòng bước ra. Người kia cao hơn Lộ Hành Chu rất nhiều, diện mạo lạnh lùng, tuấn dật, khí chất ngạo mạn mà cô độc. Cậu lẳng lặng nhìn về phía Tạ Tất An đang ngồi xổm dưới đất, chậm rãi mở miệng: "Bạch Vô Thường?"
Tuy là câu nghi vấn, nhưng trong giọng nói lại mang theo khẳng định.
Bạch Vô Thường đứng dậy, gật đầu, thở dài nói: "Đúng vậy, là tôi, Bạch Vô Thường."
Thế nhưng Lộ Hành Chu hoàn toàn không để tâm đến hắn, mà lại quay đầu nhìn sang Chu Hành Lộ đứng bên cạnh. Đôi mắt cậu sáng long lanh, đầy hưng phấn: "Anh trông như thế này à? Thật sự là dáng vẻ lớn lên trong lòng em đó!"
Chu Hành Lộ nghe xong liền rạng rỡ cả mặt. Y dang tay ôm chặt Lộ Hành Chu vào lòng, khẽ cười: "Anh vốn dĩ vẫn luôn ở trong lòng em."
Bạch Vô Thường đứng bên cạnh, nhìn hai kẻ đang rải cẩu lương kia mà chỉ biết im lặng. Hắn chắp tay sau lưng, cực kỳ nghiêm túc cúi người thi lễ: "Chào hai vị, Tạ Tất An, tôi thay mặt Địa phủ, trân trọng gửi đến nhị vị một lời xin lỗi chân thành..."
Lộ Hành Chu vẫn nằm ngoan trong ngực Chu Hành Lộ, không có chút kháng cự nào với hành động thân mật. Dù gì cũng là người trong lòng, cậu chẳng thấy khó chịu tí nào.
Chu Hành Lộ đáy mắt tràn đầy sung sướng, nhẹ nhàng v**t v* tay Lộ Hành Chu, hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của Bạch Vô Thường.
Lộ Hành Chu tò mò nghiêng đầu hỏi: "Hả? Xin lỗi cái gì?"
Bạch Vô Thường sắc mặt hơi ai oán. Hắn cũng không muốn đâu, nhưng đây là nồi của bọn họ. Huống chi, người trước mặt giờ đây là một đại công đức giả, nếu không giải thích rõ ràng, địa phủ bọn họ có khi xui xẻo thật.
Tuy hắn là quỷ tiên, nhưng hôm nay lão đại của hắn còn bị giáng ba bốn lần.
Thật đáng chết... Hắn rút thăm trúng ca trực này mới phải chịu trận.
Hắn hắng giọng, nhìn hai người trước mặt với ánh mắt khó xử, nghiêm túc nói: "Thật ra, chuyện nhất thể song hồn của hai người là lỗi sơ suất của địa phủ chúng tôi."
Theo lý mà nói với tình huống bị tai nạn của Lộ Hành Chu, cậu đã sớm nên được dẫn xuống Địa phủ để chuẩn bị đầu thai.
Thế nhưng không hiểu sao. Lộ Hành Chu không chỉ không chết, mà còn sống khỏe. À không, cũng có bị gãy xương.
Thương gân động cốt trăm ngày đau, e là còn phải nằm trên giường một thời gian nữa.
Sau đó, Bạch Vô Thường kiên nhẫn giải thích tình hình cho Lộ Hành Chu.
Bọn họ là địa phủ, duy nhất một địa phủ trong 3000 thế giới. Còn thế giới nơi Lộ Hành Chu đang sống, chỉ là một tiểu thế giới trong số đó. Lộ Hành Chu vốn có vận mệnh quỹ đạo riêng và cậu cũng đã sống đúng theo quỹ đạo đó.
Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ: Chu Hành Lộ không rõ vì lý do gì, từ lúc Lộ Hành Chu còn nhỏ trong cô nhi viện đã đột nhiên xuất hiện bên trong thân thể cậu và âm thầm thay đổi vận mệnh tuyến của cậu.
Mặc dù sau đó mọi thứ vẫn tiếp tục theo đúng quỹ đạo, nhưng lần tai nạn này lại gây ra sự cố lớn.
Theo đạo lý, Lộ Hành Chu lẽ ra đã phải xuống dưới, thế nhưng cậu lại không chết.
Không chỉ không chết, mà còn bởi vì ý chí sinh tồn mạnh mẽ và việc sửa đúng vận mệnh, cậu được Thiên Đạo ban xuống đại công đức.
Kết quả là gì?
Địa phủ bọn họ ăn phản đòn.
Công đức của Lộ Hành Chu quá cao, dẫn đến việc hắc khí khí vận bị kéo dính vào Địa phủ. Giống như bị phản sát, bọn họ không thể không ra mặt xử lý.
Thế nhưng vận mệnh tuyến của thiên chi kiêu tử cũng bị đảo loạn. Vị chú nhỏ kia, người vốn nên là trụ cột tương lai của gia tộc quyền thế đã hôn mê suốt nhiều năm. Dù vẫn còn sống, nhưng trạng thái chẳng khác gì người thực vật. Hiện tại, linh hồn y lại đang trú ngụ trong cơ thể của Lộ Hành Chu, điều này càng khiến thế giới bắt đầu xuất hiện nhiễu loạn kỳ lạ.
Xét cho cùng, trách nhiệm vẫn là ở địa phủ.
Nếu không vì sơ suất năm xưa, thì giờ này Lộ Hành Chu đã sớm nhận tổ quy tông, sống một cuộc đời hoàn toàn khác.
Tuy rằng giai đoạn đầu có bị ngược đãi trong cô nhi viện, còn bị bán cho nhà giàu làm con nuôi, nhưng rồi cậu cũng sẽ được đón về gia tộc, bước lên con đường của kẻ đứng trên vạn người.
Ngay lúc Tạ Tất An còn đang nói, Lộ Hành Chu ngắt lời, nhẹ nhàng hỏi: "Được nhận về?"
Cậu nhìn người trước mặt bằng ánh mắt bình tĩnh, đồng tử mang theo một sắc lạnh trong veo, không một gợn sóng: "Vậy sau khi được nhận về, tôi sẽ có được tình yêu của cha mẹ? Tình thân thật sự?"
Tạ Tất An thoáng sững người. Hắn cúi đầu, khẽ lắc đầu, gương mặt hơi lộ ra vẻ áy náy và thương xót: "Không... sẽ không."
Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nói tiếp: "Nhưng cậu sẽ có tiền tài vô tận, quyền lực hơn người, đứng trên tất cả."
Lộ Hành Chu mỉm cười nói: "Vậy thì tôi tình nguyện sống cuộc sống như thế này. Ít nhất, tôi cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa, tôi đã biết, thì ra anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi."
Chu Hành Lộ khẽ cười nói: "Vậy nên, cậu đến đây là vì điều gì?"
Tạ Tất An gãi đầu, hóa ra Lộ Hành Chu thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hắn bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về ý của Lộ Hành Chu.
Nếu phải chịu tổn thương, vậy thà rằng không có còn hơn. Cho nên, khi xưa cậu không quay về, không phải vì bị người nhà làm tổn thương, mà là lựa chọn một kiểu sống khác tuy cô đơn nhưng tự do. Và cậu thực sự cảm thấy vui vẻ với điều đó.
Hắn chần chừ một chút, rồi nói: "Tôi đến là để bồi thường, tiện thể giúp cậu trở về."
Chu Hành Lộ lắc đầu đáp: "Tôi muốn ở lại bên em ấy."
Sắc mặt Tạ Tất An thoáng khó coi. Hắn nhìn người trước mặt với ánh mắt băng lạnh, cẩn trọng hỏi: "Vậy dùng chính thân thể mình để ở bên cậu ấy thì không tốt hơn sao?"
Lộ Hành Chu quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Chu Hành Lộ, đưa tay sờ nhẹ. Vì là hồn thể, gương mặt của người bên cạnh mang theo chút lạnh lẽo.
Chu Hành Lộ nghiêng đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay Lộ Hành Chu, rồi nhìn Tạ Tất An, nói: "Nói chuyện bồi thường trước đi."
Tạ Tất An gật đầu, vung tay lên, một đoàn bạch quang hiện ra trong lòng bàn tay hắn. "Đây là cốt truyện của thế giới này, kèm theo những thứ cậu cần."
Hắn cười hì hì nhìn Lộ Hành Chu: "Tôi biết cậu thích ăn dưa, nên đã cấp cho cậu năng lực nghe hiểu ngôn ngữ của động vật và thực vật. Hiện tại công đức của cậu là nhiều nhất, nên ý chí của cậu có sức nặng nhất. Còn về sau thế nào, cậu sẽ hiểu."
Hắn nháy mắt với Lộ Hành Chu. Đối phương trầm mặc một lúc, rồi ngẩng đầu, mỉm cười gật đầu với Bạch Vô Thường: "Tôi hiểu."
Nói cách khác, cậu có thể bỏ qua mọi hạn chế, tự do làm điều mình muốn.
Lộ Hành Chu nhìn sang Chu Hành Lộ hỏi: "Nếu anh rời đi, anh vẫn sẽ là anh chứ?"
Chu Hành Lộ cụp mắt, nghiêm túc nhìn cậu: "Dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ là của em."
Thân thể y vẫn sống, nhưng suốt mấy năm qua, y luôn ở bên cạnh Lộ Hành Chu. Nói thật thì với người nhà, y cũng chẳng còn bao nhiêu tình cảm.
Tình hình trong nhà y thực ra rất đơn giản. Y vốn là người nắm quyền trong gia tộc, chỉ là vì sự cố bất ngờ ở địa phủ mới dẫn đến tình trạng như hiện tại. Tuy y đã trở thành người thực vật, nhưng trước đó, mọi việc trong gia tộc đều đã được y sắp xếp ổn thỏa.
Gia đình y không rơi vào hỗn loạn, một phần là nhờ tâm phúc của y đang gánh vác mọi chuyện, phần còn lại là do bệnh viện vẫn luôn nói y có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, khiến người khác không dám manh động, sợ đến lúc đó sẽ bị y làm khó dễ.
Lộ Hành Chu khẽ gật đầu, rồi tiến đến, tựa đầu vào lòng ngực Chu Hành Lộ, dịu dàng nói: "Vậy anh hãy quay về đi. Anh quay về để tìm em, đúng không?"
Chu Hành Lộ cụp mắt, trong lòng còn vương chút luyến tiếc. Lộ Hành Chu vươn tay, vòng lấy cổ hắn, nói nhỏ: "Em muốn anh dùng chính thân thể của anh ôm em."
Khi mở mắt ra, cổ Lộ Hành Chu đau nhức, như thể vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ hình như cậu đã gặp Bạch Vô Thường?
Một tràng âm thanh ríu rít vang lên. Lộ Hành Chu quay đầu nhìn về phía mép giường, thấy một đôi chim sẻ đang đậu trên thanh sắt, ríu rít không ngừng.
Chim sẻ líu lo: "Cậu có thấy người kia không? Vừa mới từ khoa hậu môn trực tràng đi ra đó. Cô mẫu tôi nói hắn là b**n th**, thấy bác sĩ đẹp trai liền tới hoài, mỗi lần khám còn chủ động..."
Lộ Hành Chu sững người trong chớp mắt, biểu cảm hơi trống rỗng. Cậu nhìn về phía chim sẻ, thử giơ tay vẫy nhẹ: "Chim sẻ nhỏ, lại đây nào."
Một con chim sẻ khác nhìn về phía giường của Lộ Hành Chu, ríu rít nói: "Con người kia đang gọi chúng ta sao? Cậu ấy đáng yêu quá đi!"
Lộ Hành Chu hơi nghi ngờ, nói khẽ: "Tôi đâu có đáng yêu bằng các nhóc."
Đôi chim sẻ tròn mắt ngạc nhiên, lập tức bay đến gần bên cậu, ríu rít náo nhiệt: "Con người này hiểu được chúng ta nói gì kìa!"
"Cậu ấy vừa rồi khen chúng ta đáng yêu đúng không?"
"Cậu ấy thật là dịu dàng!"
Lộ Hành Chu chớp mắt một cái. Tại sao hắn lại có cảm giác hai sinh vật nhỏ trước mặt này mang theo một trăm tầng kính lọc mà nhìn cậu vậy?
Dịu dàng? Mình á?
Cậu mỉm cười, nói với chim sẻ nhỏ: "Tôi hình như thật sự có thể hiểu được các nhóc đang nói gì."
Vậy nên, giấc mơ kia không phải là mơ? Tất cả đều là thật sao?
Cơn buồn ngủ lại ập đến, cậu giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu một con chim sẻ, dịu giọng: "Các nhóc thật sự rất đáng yêu. Tôi muốn ngủ một lát, đợi tôi tỉnh dậy nhé."
Ánh mắt cậu lướt sang chỗ đồ ăn vặt ở đầu giường là những người kia mang đến. Cậu xé một gói bánh mì, đưa cho chim sẻ nhỏ: "Ăn đi nhé."
Đôi chim sẻ vui vẻ nhảy nhót ăn uống, ríu rít khen Lộ Hành Chu không ngớt. Ăn xong, chúng bay ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị canh gác giúp cậu an tâm ngủ.
Phòng bệnh của Lộ Hành Chu là phòng VIP, do người phía trên đặc biệt an bài. Người ta đã tặng cho cậu món quà lớn đến vậy, đương nhiên phải chăm sóc thật tốt cho cậu rồi.
Lộ Hành Chu nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mộng, cốt truyện của thế giới này đang chậm rãi bắt đầu trình diễn.